Mạc Thuần Uy và Trần Bạch Nghiên cười, nụ cười phảng phất sự bi thương, nụ cười như đang cố lấp đi khoảng trống của bản thân.
Lâu lắm rồi, cũng không nhớ là từ khi nào mà họ đã không thể giữ nổi nụ cười, cho dù là giả tạo.
Phút chốc nụ cười tan biến đi trên bạc môi.
Cả hai người đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bầu trời đêm tràn ngập những vì sao lấp lánh lấp lánh.
Họ là những con người tối cao, là sự ngưỡng mộ, là cái gai chọc mù mắt hàng vạn kẻ khác, là thứ ánh sáng chói đến mức phải mù loà. Nhưng đó chỉ là bề ngoài, họ cũng là con người.
Có người nói: Nếu như một trong số tứ đại gia tộc sụp đổ thì thế giới ắt hẳn sẽ loạn.
Thế nhưng mọi người lại không để tâm tới việc, để một gia tộc lớn mạnh thì cũng chỉ có một người đứng đầu lãnh đạo. Và họ cũng chỉ là con người, là con người bằng xương bằng thịt.
Có người ước chỉ một lần trở thành họ, nhưng không ai nghĩ tới, bọn họ thật ra cũng chỉ muốn một lần được là người bình thường.
Được làm mọi thứ mình thích, được nổi loạn, được điên cuồng.
Cộc cộc cộc
Tiếng gõ cửa vang lên phá đi sự yên tĩnh.
Lục Mộ Ca bước vào trong, tới gần Mạc Thuần Uy thì ngưng lại.
“Lão đại.”
“Ừ.” Mạc Thuần Uy thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân. Thấy Lục Mộ Ca có vẻ ngập ngừng như không muốn nói trước mặt Trần Bạch Nghiên thì anh mới mở miệng: “Cứ nói đi.”
Lục Mộ Ca cúi đầu một cái, nói: “Tôi đã hoàn thành xong việc anh giao.” Lục Mộ Ca nói, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
“Có gì sao?” Mạc Thuần Uy nhíu mày.
“Vâng. Anh nói là làm cô gái có tên Lâm Vĩnh Túc bị thương và Trịnh thiếu tới cứu, nhưng mà lúc chúng tôi định bắn cô gái đó thì Trịnh thiếu lại bỗng nhiên xuất hiện và bị thương.”
Cảm nhận được ánh mắt khẩn trương của Trần Bạch Nghiên, anh khẽ thở dài, hỏi:
“Nguy hiểm không?”
“Không nguy hiểm, đạn chỉ bắn ở dưới vai phải một chút, dường như Trịnh thiếu cũng đã tính toán đường đạn khá chính xác.”
“Được rồi. Ra ngoài đi.”
Ngập ngừng mật chút, hắn nói “vâng”.
Lục Mộ Ca bước ra ngoài, vừa đi hắn vừa cảm thấy khó hiểu, Mạc Thuần Uy nói cho hắn cơ hội để chuộc lỗi, hoá ra chỉ là việc đưa người sang Việt Nam để giúp Trịnh Liệt thực hiện cái kế hoạch ngu ngốc kia.
Nói thật là đến hắn cũng không bao giờ nghĩ tới một trong tứ thiếu lại có thể nghĩ ra được cái kế hoạch “anh hùng cứu mỹ nhân” ngu ngốc đến mức đó. Nhưng điều mà hắn càng không nghĩ là Mạc Thuần Uy chỉ bảo hắn vậy và dường như quên hẳn đi việc mà hắn đã gây ra.
Chỉ là Lục Mộ Ca không biết, Mạc Thuần Uy hiểu rõ là hắn không muốn giết Hiểu Thiên, là hắn đang cảm thấy tội lỗi và cắn rứt với Lục gia nên không thể không đe doạ tính mạng của Lý Hiểu Thiên.
Nhưng hắn lại cố tình kéo dài thời gian. Nếu như muốn thì Lục Mộ Ca hắn đã giết ngay từ đầu chứ không cần dây dưa làm gì.
Là Lục Mộ Ca đang mong chờ có ai đó hãy ngăn cản hắn mà thôi.
Vậy nên Mạc Thuần Uy mới không quá truy cứu vấn đề này.
Lúc này điện thoại bỗng rung lên, Mạc Thuần Uy cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình hiện tên người gọi tới khẽ nhíu mày rồi liếc sang Trần Bạch Nghiên mỉm cười nói: “Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới.”Sau đó nhấn phím nghe: “Alo…”
Từ bên kia đầu giây, giọng trầm thấp mang theo hàn khí phát ra: “Mạc Thuần Uy. Cậu hơi quá rồi đấy. Tôi mà có làm sao thì cậu biết tay tôi.”
Mạc Thuần Uy chống tay lên trán, nhẹ day day thái dương.
“Hử? Chả phải cậu vẫn đang nói chuyện với tôi đây sao? Chưa chết là tốt rồi.”
“…”
Không thấy Trịnh Liệt nói gì, Mạc Thuần Uy mới bắt đầu lên tiếng.
“Nhưng mà…theo cậu nói thì chẳng phải làm cô ta bị thương sao? Tại sao người bị thương lại là cậu? Người của tôi chắc chắn sẽ không phạm sai lầm như vậy.” Trong giọng nói của Mạc Thuần Uy lộ rõ vẻ nghi ngờ không chút dấu giếm.
“Kế hoạch có chút thay đổi. Tôi tự biết mình nên làm gì.” Nói xong tắt máy.
Mạc Thuần Uy nghe thấy tiếng “tút tút tút” vang lên liền chậc lưỡi một cái.
Kế hoạch thay đổi gì chứ?
Yêu thì cứ nói là yêu, chữ “hận” suy cho cùng thì cũng sẽ vì chữ “yêu” mà tan biến thôi.
Cuộc đời này được mấy lần tìm thấy một nửa, thằng nhóc này mãi không thể lớn được. Là nói hắn ngu ngốc hay là giả vờ ngu ngốc không nhận ra tình cảm của mình vậy chứ?
“Tốt nhất đừng làm gì để rồi phải hối hận.” Trần Bạch Nghiên nói.
Mạc Thuần Uy dựa lưng vào thành ghế, nhắm hai mắt lại: “Với tính cách của Trịnh Liệt thì có thể phải làm gì đó hối hận, cậu ta mới nhận ra cái gì mới là quan trọng.”
Trần Bạch Nghiên vừa định mở miệng nói gì đó, điện thoại trong túi quần bỗng rung lên. Hắn lấy điện thoại ra, bấm phím nghe, lập tức nghe thấy một giọng nói tức giạn của đàn ông: “Trần giáo sư, tôi nghĩ kỹ rồi, là tôi sai nên để chuộc lỗi thì Nhiên Thuần Hạo tôi sẽ mời giáo sư anh ăn một bữa.”
“Không cần đâu.”
“Này tên giáo sư thối. Anh có cần phũ phàng thế không hả? Đồ đáng ghét.”
“Ghét tôi sao? Chuyện nhỏ. Mục đích sống của tôi không phải là để làm vừa lòng cậu.”
“Anh…”
Cảm thấy bên kia đã cứng họng không biết nói gì, Trần Bạch Nghiên định tắt máy thì Nhiên Thuần Hạo lại nói: “À Shaly hả? Ngày mai sao? Được rồi. Mai tôi rảnh… ừ. Hẹn mai gặp lại.”
“Mai đi đâu?” Trần Bạch Nghiên nghiêm mặt hỏi.
“Hả? À… anh nói không đi ăn với tôi nên tôi đồng ý đi ăn với Shaly. Có chuyện gì sao?”
“Tôi đổi ý rồi. Tôi nhận lời.”
“Hả…”
Còn chưa đợi Nhiên Thuần Hạo nói xong, Trần Bạch Nghiên đã tắt máy.
Hắn ta đứng dậy, cầm lấy găng tay đeo vào: “Thuần Uy, tôi có chút việc về trước. Tình trạng của ba người bọn họ đều đã ổn định, bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.”
Nói xong câu thì hắn đã bước tới của chính, dường như nhận ra gì đó, bước chân của Trần Bạch Nghiên khựng lại. Hắn quay người, thấy Mạc Thuần Uy đang nhìn mình cười, liền lớn tiếng: “Cậu cười cái gì? Con chó nhà tôi bị xe cán chết nên tôi phải về.”
“Nhà cậu có nuôi chó sao?”
“…”
“Thôi về đi không con chó nhà cậu lại bị trộm mất. Thấy bảo Việt Nam dạo này có tệ nạn trộm chó.”
Trần Bạch Nghiên thốt ra một câu “đồ điên” rồi đi khỏi.
Căn phòng còn lại một mình Mạc Thuần Uy.
Khoé môi anh hạ xuống.
Vậy là còn mỗi một mình anh. Có khi nào anh cũng nên nuôi một con chó, để khi về già còn có nó chơi với mình không nhỉ?
Chứ ba bọn họ chắc sẽ lãng quên anh mất thôi.
Aizzzz…
Mạc Thuần Uy đứng dậy, tiến vào căn phòng mà Trần Bạch Nghiên vừa bước ra. Ở đó, Hiểu Thiên đang nằm trên chiếc giường trắng toát, khuôn mặt cô bạc nhợt.
Anh cúi xuống, hôn lên trán cô một cái.
Người con gái anh yêu… anh xin lỗi!
***13:16 12/7/2017***