Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

It’s In His Kiss

Chương 18

Tác giả: Julia Quinn

Chiều muộn hôm đó, tại phòng làm việc trong căn hộ nhỏ của Gareth. Nam chính của chúng ta đã đi đến kết luận đã đến lúc phải hành động.

Anh không nhận ra Hyacinth đang sắp sửa phổng tay trên anh.

Một sự thể hiện tầm cỡ.

Đó, Gareth xác định, là những gì anh cần. Một sự thể hiện tầm cỡ.

Phụ nữ thích những thể hiện tầm cỡ, và mặc dù Hyacinth chắc chắn khá khác biệt so với những phụ nữ anh từng gặp, cô vẫn là một phụ nữ, và cô ít nhất cũng sẽ động lòng một chút bởi một thể hiện tầm cỡ.

Phải không nhỉ?

Chà, tốt hơn cô nên thế, Gareth nghĩ u ám, bởi vì anh không biết làm gì khác cả.

Nhưng vấn đề với những thể hiện tầm cỡ là chúng thường có xu hướng cần đến tiền bạc, thứ mà Gareth không dư dả. Và những thể hiện không đòi hỏi hàng đống tiền lại thường dính líu đến một gã tội nghiệp tự làm hổ thẹn bản thân một cách công khai – đọc thơ hay hát một bản tình ca, hay làm một tuyên bố ngốc nghếch với tám trăm người chứng kiến.

Không phải, Gareth quyết định, điều anh sẽ làm.

Nhưng Hyacinth, như anh đã thường nhận thấy, là một phụ nữ khác lạ, và hy vọng thế có nghĩa là một thể hiện khác thường sẽ có hiệu quả với cô.

Anh sẽ tỏ cho cô thấy anh quan tâm, và cô sẽ quên tất cả những thứ vớ vẩn về cha anh, và mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Mọi chuyện phải tốt đẹp.

“Ông St. Clair, ông có một vị khách.”

Anh nhìn lên. Anh đã ngồi sau bàn lâu đến mức đúng là thần kỳ vì anh còn chưa mọc rễ. Người hầu phòng của anh đang đứng trong khung cửa phòng làm việc. Vì Gareth không có đủ điều kiện thuê một quản gia – và thật sự đấy, ai lại cần một quản gia khi chỉ có bốn phòng để trông nom – nên Phelps thường làm luôn cả những việc đó.

“Đưa ông ta vào,” Gareth nói, hơi lơ đễnh, đặt vài cuốn sách lên những giấy tờ trên bàn.

“Ơ…” Khục khục. Khục khục khục.

Gareth nhìn lên. “Có vấn đề gì sao?”

“À…thưa không…” Người hầu phòng trông phiền muộn. Gareth cố gắng thương tình ông ta. Ông Phelps đáng thương đã không nhận ra mình sẽ thỉnh thoảng kiêm luôn chức quản gia khi ông ta đến phỏng vấn xin việc, và rõ ràng ông ta chưa được đào tạo những kĩ năng của một quản gia là giữ vẻ mặt vô cảm.

“Ông Phelps?” Gareth hỏi.

“Ông ta là phụ nữ, thưa Ông St. Clair.”

“Một động vật lưỡng tính sao, Ông Phelps?” Gareth hỏi, chỉ để làm người đàn ông tội nghiệp đỏ mặt.

Thật đáng khen, người hầu phòng không có phản ứng ngoại trừ bạnh hàm. “Là Cô Bridgerton.”

Gareth nhảy dựng lên nhanh đến mức anh va cả hai đùi vào mép bàn. “Ở đây?” anh hỏi. “Ngay lúc này?”

Phelps gật đầu, trông hài lòng khi thấy anh lóng ngóng. “Cô ấy đã đưa tôi danh thiếp. Cô ấy đã khá lịch sự. Cứ như chẳng có gì khác thường.”

Đầu Gareth quay cuồng, cố gắng tìm hiểu lí do vì sao Hyacinth lại làm một chuyện dại dột như đến nhà anh vào giữa trưa. Chẳng phải vào giữa đêm thì sẽ tốt hơn, nhưng dù vậy, những kẻ hay lo chuyện bao đồng có thể đã trông thấy cô bước vào nhà anh.

“A, mời cô ấy vào,” anh nói. Anh không thể bảo cô ra về được. Anh chắc chắn phải đích thân đưa cô về nhà. Anh không thể hình dung cô đến với một người tháp tùng theo đúng phép tắc. Hẳn cô chẳng đem theo ai khác ngoài cái cô hầu ăn-kẹo-bạc-hà, và ông trời biết cô ta chẳng phải sự bảo vệ trên những con phố Luân Đôn.

Anh khoanh cánh tay trong khi chờ đợi. Những căn phòng trong nhà anh được xây theo hình vuông, và người ta có thể đến phòng làm việc của anh thông qua phòng ăn hoặc từ phòng ngủ của anh. Thật không may, người hầu gái đã chọn ngày hôm nay để làm cuộc quét dọn bằng sáp ong mỗi-năm-hai-lần trong phòng bếp mà chị ta đã thề (khá lớn tiếng và trên mồ người mẹ thân thương của chị ta) sẽ giữ cho sàn phòng sạch sẽ và chống bệnh tật. Thế là như một hệ quả, cái bàn đã bị đẩy đến cửa vào phòng làm việc, có nghĩa là đường duy nhất đến phòng làm việc của anh sẽ là qua phòng ngủ.

Gareth rên rỉ và lắc đầu. Điều cuối cùng anh cần là mường tượng Hyacinth trong phòng ngủ của anh.

Anh hy vọng cô thấy ngượng ngùng khi đi ngang qua đó. Ít nhất cô cũng đáng phải chịu sự bất tiện vì dám đến đây một mình.

“Gareth,” cô nói, xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Và tất cả ý định tốt đẹp của anh bay vèo ra cửa sổ.

“Em đang làm cái chết tiệt gì ở đây?” anh gặng hỏi.

“Em cũng rất vui được gặp anh,” cô nói, với sự điềm tĩnh khiến anh cảm thấy như một thằng khờ.

Nhưng anh vẫn tiếp tục. “Không biết bao nhiêu người ngoài kia đã thấy em rồi. Em không để tâm gì đến thanh danh của mình hay sao?”

Cô nhún vai một cách duyên dáng, tháo găng tay. “Em đã đính hôn. Anh không thể từ hôn, và em cũng không định làm thế, nên em nghi ngờ mình sẽ bị hủy hoại suốt đời nếu có ai đó bắt gặp.”

Gareth cố gắng làm ngơ cảm giác nhẹ nhõm khi anh nghe cô nói. Tất nhiên anh đã bảo đảm cô không thể từ hôn bằng mọi giá, và cô cũng đã nói sẽ không thối lui, nhưng dù sao cũng thật tốt khi được nghe lại điều đó.

“Được rồi,” anh nói chậm rãi, lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận. “Vậy thì tại sao em lại đến đây?”

“Em không đến đây để bàn chuyện cha anh,” cô nhanh nhẹn nói, “nếu đó là điều làm anh lo lắng.”

“Anh không lo lắng,” anh nghiến răng.

Cô nhướng một hàng lông mày. Chết tiệt thật chứ, tại sao anh lại chọn kết hôn với người phụ nữ duy nhất trên đời có thể làm được vẻ mặt đó? Hay ít ra cũng là người phụ nữ duy nhất anh biết.

“Anh không có,” anh nói gắt gỏng.

Cô chẳng nói thẳng, nhưng đưa anh một cái nhìn ngụ ý cô không tin anh chút nào. “Em đến,” cô nói, “để bàn chuyện bộ nữ trang.”

“Bộ nữ trang,” anh nhắc lại.

“Phải,” cô trả lời, vẫn trong cái giọng nghiêm nghị như đi làm ăn. “Em hy vọng anh còn chưa quên chúng.”

“Làm sao anh quên được?” anh thì thầm. Cô đang bắt đầu khiến anh bực mình. Hay đúng hơn là, thái độ của cô. Anh vẫn đang cáu kỉnh, chỉ cần thấy cô anh đã bấn loạn, thế mà cô lại cực kỳ điềm nhiên, gần như bình tĩnh đến siêu phàm.

“Em hy vọng anh vẫn có ý định tìm chúng,” cô nói. “Chúng ta đã đi quá xa để bỏ cuộc vào lúc này.”

“Em có biết chúng ta nên bắt đầu từ đâu không?” anh hỏi, cẩn thận giữ cho giọng mình ngang phè. “Nếu anh nhớ chính xác thì hình như chúng ta đã đâm đầu vào một bức tường gạch.”

Cô đưa tay vào túi xách và rút ra tờ manh mối mới nhất, cô đã giữ nó từ khi họ ai về nhà nấy vài ngày trước. Với những ngón tay cẩn trọng và vững vàng, cô mở nó rồi trải lên bàn. “Em đã mạo muội đem nó đến chỗ anh trai Colin của em,” cô nói. Cô nhìn lên và nhắc anh, “Anh đã cho phép em rồi.”

Anh gật đầu tán đồng.

“Như em đã nói, anh ấy đã đi du lịch nhiều nơi trên Châu u lục địa, và anh ấy cảm giác nó được viết bằng ngôn ngữ Xla-vơ. Sau khi xem một bản đồ, anh ấy đoán đó là tiếng Slovene.” Khi gặp cái nhìn ngơ ngác của anh, cô nói thêm. “Họ nói tiếng đó ở Slovenia.”

Gareth chớp mắt. “Có một quốc gia như thế à?”

Lần đầu tiên từ đầu buổi chuyện trò, Hyacinth mỉm cười. “Có. Em phải thú nhận mình cũng không biết đến sự tồn tại của quốc gia đó. Thật ra nó giống một khu vực hơn. Về phía đông bắc của nước Ý.”

“Một phần của đế quốc Áo-Hung?”

Hyacinth gật đầu. “Và trước đó thuộc Đế Chế Roman. Bà nội anh đến từ phía bắc nước Ý phải không?”

Gareth chợt nhận ra anh chẳng biết gì cả. Bà Nội Isabella thích kể cho anh nghe những câu chuyện về tuổi thơ của bà ở Ý, nhưng chúng là những câu chuyện về thức ăn và những ngày lễ – kiểu mẩu chuyện một cậu bé sẽ thấy thú vị. Nếu bà có đề cập đến thành phố quê hương bà, anh cũng còn quá nhỏ để ghi nhớ. “Anh không biết nữa,” anh nói, cảm giác ngu ngốc – và thật ra còn khá là thờ ơ – vì sự dốt nát của anh. “Anh nghĩ bà hẳn là đến từ vùng đó. Da bà không ngăm đen. Thật ra nước da của bà khá là giống anh.”

Hyacinth gật đầu. “Em cũng đã thắc mắc điều đó. Anh và cả cha anh đều không có nét của người gốc gác Địa Trung Hải.”

Gareth mỉm cười gượng. Anh không biết nam tước thì thế nào, nhưng có một lí do rất dễ hiểu vì sao anh lại trông như không có nguồn gốc Ý.

“Xem nào,” Hyacinth nói, nhìn xuống tờ giấy cô đã đặt lên bàn anh. “Nếu bà đến từ vùng đông bắc, thì chuyện bà có thể sống gần biên giới Slovenia và quen thuộc với ngôn ngữ ở đó là dễ hiểu thôi. Hoặc ít ra cũng đủ quen thuộc để viết được hai câu bằng tiếng Slovene.”

“Anh không thể hình dung bà lại nghĩ có người ở nước Anh này có thể phiên dịch nó.”

“Chính xác là vậy,” cô nói, phác một cử chỉ đồng ý. Khi cô thấy rõ Gareth không hiểu cô đang nói về điều gì, cô nói tiếp, “Nếu anh muốn khiến một manh mối trở nên cực kỳ khó hiểu, chẳng phải anh sẽ viết nó bằng thứ ngôn ngữ tối nghĩa nhất có thể sao?”

“Thật đáng tiếc anh lại không nói tiếng Trung Quốc,” anh thì thầm.

Cô đưa sang anh một ánh mắt – hoặc là mất kiên nhẫn hoặc bực bội; anh không chắc là cái nào – rồi tiếp tục, “Em dám chắc đây phải là manh mối cuối cùng. Bất cứ ai đến được lúc này cũng đã buộc phải bỏ ra rất nhiều công sức, và nhiều chi phí để phiên dịch nữa. Chắc chắn bà sẽ không bắt người ta phải trải qua rắc rối đó đến lần thứ hai.”

Gareth nhìn xuống những dòng chữ xa lạ, nhay nhay môi dưới khi anh cân nhắc.

“Anh đồng ý không?” Hyacinth giục.

Anh nhìn lên, nhún vai. “Em thì sẽ làm.”

Miệng cô há ra. “Anh nói vậy là sao? Đó không phải – ” Cô ngừng lại, ngẫm nghĩ câu nói của anh. “Được rồi, em thì sẽ làm. Nhưng em nghĩ chúng ta đều có thể đồng ý rằng dù kết quả có tốt hay xấu thì em cũng hơi tàn ác hơn một phụ nữ điển hình. Cả đàn ông nữa,” cô lầm bầm.

Gareth mỉm cười hài hước, tự hỏi anh có nên cảm thấy lo lắng hơn bởi câu, “dù kết quả có tốt hay xấu.”

“Anh có nghĩ bà nội anh sẽ láu cá như, ờ…” – cô hắng giọng – “em không?” Hyacinth dường như đã mất chút khí thế ở cuối câu, và Gareth bất chợt thấy trong mắt cô không có sự điềm tĩnh như cô muốn anh tin.

“Anh không biết,” anh nói hoàn toàn thành thật. “Bà đã qua đời từ khi anh còn khá nhỏ. Trí nhớ và nhận thức của anh lúc đó là của một thằng nhóc bảy tuổi.”

“Chà,” cô nói, gõ gõ những ngón tay lên bàn trong một cử chỉ thể hiện sự căng thẳng. “Chúng ta có thể bắt đầu tìm kiếm một người nói tiếng Slovene.” Cô đảo mắt nói thêm, hơi khô khan, “Phải có một người như thế ở đâu đó trong Luân Đôn chứ.”

“Người ta sẽ nghĩ vậy,” anh thì thầm, hầu như chỉ để thúc giục cô. Anh không nên làm thế; lẽ ra đến giờ anh đã phải khôn ngoan hơn, nhưng có điều gì đó về Hyacinth…rất thú vị khi cô đang tràn đầy quyết tâm.

Và như thường lệ, cô không làm anh thất vọng. “Trong thời gian tìm kiếm,” cô tuyên bố, giọng cô thản nhiên thật thần kỳ, “em tin chúng ta nên trở lại Nhà St. Clair.”

“Và tìm từ trên xuống dưới?” anh hỏi, quá nhã nhặn đến mức rõ ràng anh nghĩ cô bị điên.

“Tất nhiên là không,” cô nói với một cái quắc mắt.

Anh suýt nữa là mỉm cười. Thế mới giống cô hơn.

“Nhưng em thấy,” cô nói thêm, “bộ nữ trang hẳn phải được giấu trong phòng ngủ của bà.”

“Tại sao em lại nghĩ như thế?”

“Bà sẽ đặt chúng ở đâu khác nữa chứ?”

“Trong phòng thay đồ của bà,” anh gợi ý, nghiêng đầu sang bên, “phòng khách, tầng gác mái, tủ đựng cốc chén, phòng ngủ cho khách, phòng ngủ khác cho khách – ”

“Nhưng nơi nào,” cô xen ngang, trông khá bực dọc với câu châm chọc của anh, “sẽ là hợp lí nhất? Từ đầu đến giờ, bà đã cất mọi thứ trong những khu vực ông nội anh ít ghé qua nhất. Còn nơi nào tốt hơn phòng ngủ của bà nữa?”

Anh trầm ngâm quan sát cô đủ lâu để làm cô đỏ bừng mặt. Cuối cùng, anh nói, “Chúng ta đều biết ông ấy đã ghé thăm bà ở đó ít nhất hai lần.”

Cô chớp mắt. “Hai lần?”

“Cha và chú anh. Chú ấy đã chết ở Trafalgar,” anh giải thích, dù cô chẳng hỏi.

“Ồ.” Chuyện đó có vẻ rút bớt nhuệ khí của cô. Chí ít cũng là trong một lúc. “Em rất lấy làm tiếc.”

Gareth nhún vai. “Cũng qua lâu rồi, nhưng vẫn cám ơn em.”

Cô chầm chậm gật đầu, trông như thể cô không chắc phải nói gì. “Phải rồi,” cuối cùng cô nói. “Chà.”

“Phải rồi,” anh nhắc lại.

“Chà.”

“Chà,” anh nói khẽ.

“Ôi, kệ xác đi!” cô bật thốt. “Em không thể chịu được chuyện này. Em không thể ngồi thảnh thơi mà quét bụi dưới thảm.”

Gareth mở miệng để nói, anh cũng chẳng biết nên nói gì, nhưng Hyacinth còn chưa xong.

“Em biết mình nên im lặng, và em biết mình nên để mọi sự tự nhiên, nhưng em không thể. Em không thể làm điều đó.” Cô nhìn anh, và cô trông như muốn chụp lấy vai anh mà lắc. “Anh có hiểu không?”

“Một từ cũng không,” anh thú nhận.

“Em phải biết!” Cô thốt lên. “Em phải biết lí do anh hỏi cưới em.”

Đó là một chủ đề anh không muốn xét lại. “Anh nghĩ em đã nói em không đến đây để bàn chuyện cha anh.”

“Em đã nói dối,” cô nói. “Anh không thật sự tin em đấy chứ?”

“Không,” anh nhận ra. “Anh cho là mình không thật sự tin.”

“Em chỉ – em không thể – ” Cô vặn vẹo hai bàn tay, trông khổ sở và đau đớn hơn bao giờ hết. Một vài búp tóc đã rời khỏi kẹp tăm, hẳn là kết quả của những cử chỉ lo lắng, và sắc da cô đỏ lên.

Nhưng chính đôi mắt cô mới trông biến đổi nhất. Có một sự khẩn cấp ở đó, một sự bất an kỳ lạ không hợp với cô.

Và anh nhận ra đó là điều đặc biệt ở Hyacinth, một nét đặc trưng đã khiến cô thật tách biệt với phần còn lại của nhân loại. Cô lúc nào cũng thoải mái tự tin. Cô biết mình là ai, và cô thích bản thân mình, và anh cho đó là phần lớn lí do anh rất thích ở bên cạnh cô.

Và anh nhận ra cô có – và cô là – rất nhiều thứ anh luôn mong muốn.

Cô biết chỗ đứng của mình trong cuộc đời này. Cô biết nơi nào dành cho cô.

Cô biết vị trí của mình là ở bên những ai.

Và anh muốn được như cô. Anh muốn điều đó với sự mãnh liệt tàn phá linh hồn anh. Đó là lòng ghen tị lạ lùng, gần như không thể diễn tả được, nhưng nó ở đó. Và nó giằng xé anh.

“Nếu anh có bất cứ cảm xúc nào dành cho em,” cô nói, “anh sẽ hiểu chuyện này khó khăn đến chết tiệt với em như thế nào, cho nên vì tình yêu của Chúa, Gareth, anh nói gì đi chứ?”

“Anh – ” Anh mở miệng, nhưng ngôn từ như đang thít nghẹn cổ anh. Tại sao anh lại cầu hôn cô? Có cả trăm lí do, cả ngàn lí do. Anh cố nhớ điều gì đã gieo ý định đó vào đầu anh. Nó đã đến với anh thật bất chợt – anh nhớ điều đó. Nhưng anh không nhớ chính xác là tại sao, chỉ nhớ đó có vẻ là điều đúng đắn để làm.

Chẳng phải vì nó được trông đợi, chẳng phải vì nó hợp lễ nghĩa, mà chỉ bởi vì nó đúng.

Và đúng là anh cũng thoáng nghĩ đó sẽ là chiến thắng sau cùng trong trò chơi không-có-vòng-chung-kết với cha anh, nhưng đó không phải lí do.

Anh đã làm vì anh phải làm.

Bởi vì anh không thể tưởng tượng nổi không làm điều đó.

Bởi vì anh yêu cô.

Anh thấy mình trượt chân, và tạ ơn Chúa vì cái bàn ở ngay sau anh, nếu không anh đã phịch xuống sàn nhà.

Làm sao chuyện này lại xảy ra? Anh yêu Hyacinth Bridgerton.

Chắc chắn ở nơi nào đó có một người đang cười cợt chuyện này.

“Em về đây,” cô nói, giọng cô vỡ ra, và chỉ tới khi cô đã đến cửa anh mới nhận ra mình đã im lặng phải đến cả phút.

“Không!” anh gọi to, và giọng anh nghe thật thống thiết. “Chờ đã!” Và rồi:

“Làm ơn.”

Cô ngừng lại, quay đằng sau. Đóng cửa.

Và anh nhận ra mình phải nói cho cô biết. Không phải chuyện anh yêu cô – điều đó anh chưa sẵn sàng thổ lộ. Nhưng anh phải nói với cô sự thật về thân thế anh. Anh không thể lừa gạt để cô kết hôn với anh.

“Hyacinth, anh – ”

Lời nói nghẽn lại trong cổ họng anh. Anh chưa bao giờ nói với bất cứ ai. Thậm chí với bà ngoại anh. Chẳng có ai biết sự thật ngoại trừ anh và nam tước.

Trong mười năm, Gareth đã giữ nó trong lòng, để cho nó lớn dần và ngập trong anh cho đến lúc đôi khi anh cảm giác như đó là tất cả con người anh. Chẳng là gì ngoài một bí mật. Chẳng là gì ngoài một sự dối trá.

“Anh cần phải nói với em một chuyện,” anh rào đón, và cô hẳn phải cảm giác được điều này không phải tầm thường, bởi vì cô trở nên bất động.

Và Hyacinth hiếm khi nào bất động.

“Anh – Cha anh…”

Thật kỳ lạ. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ nói lên điều đó, chưa bao giờ nhẩm nó trong đầu. Và anh chẳng biết làm thế nào để nối từ ngữ thành câu, chẳng biết phải chọn câu nào.

“Ông ấy không phải cha anh,” cuối cùng anh cũng bật ra.

Hyacinth chớp mắt. Hai lần.

“Anh không biết cha ruột của mình là ai.”

Cô vẫn không nói gì.

“Anh nghĩ mình sẽ không bao giờ biết.”

Anh ngắm khuôn mặt cô, chờ một loại phản ứng nào đó. Gương mặt cô không một biểu hiện, hoàn toàn không linh động khiến cô trông chẳng giống chính mình. Và rồi, khi anh chắc chắn anh đã mất cô mãi mãi, miệng cô mím lại thành một đường thẳng cáu kỉnh, và cô nói:

“Ái chà. Em phải nói đúng là nhẹ nhõm.”

Môi anh há ra. “Em nói sao.”

“Em không quá thích thú cho con mình mang dòng máu của Ngài St. Clair.” Cô nhún vai, nhướng hai hàng lông mày trong một vẻ mặt chỉ có ở Hyacinth. “Em hài lòng cho chúng có tước vị của ông ta – dù gì đó cũng là một thứ hữu dụng – nhưng nòi giống của ông ta thì lại là chuyện khác. Ông ta quá xấu tính, anh có biết không?”

Gareth gật đầu, một cảm xúc choáng váng sôi sục trong anh. “Anh đã nhận thấy,” anh nghe mình nói.

“Em cho là chúng ta phải giữ bí mật chuyện đó,” cô nói, như thể nó chẳng qua chỉ là một tin đồn vu vơ. “Còn ai biết nữa không?”

Anh chớp mắt, vẫn còn hơi ngơ ngác vì cách tiếp cận vấn đề thật điềm nhiên của cô. “Chỉ có nam tước và anh, theo như anh biết.”

“Và cha ruột của anh nữa.”

“Anh hy vọng là không,” Gareth nói, và anh nhận ra đây là lần đầu tiên anh thật sự cho phép bản thân nói những lời đó – thậm chí nghĩ đến chúng.

“Có thể ông ấy không biết,” Hyacinth nói ôn tồn, “hoặc cứ nghĩ sẽ tốt cho anh hơn nếu sống cùng nhà St. Clair, làm con trong gia đình quý tộc.”

“Anh hiểu tất cả chuyện đó,” Gareth nói cay đắng, “nhưng không hiểu sao nó vẫn không giúp anh thấy khá hơn.”

“Có thể bà anh biết.”

Ánh mắt anh bay vèo đến khuôn mặt cô.

“Isabella,” cô giải thích. “Trong nhật ký của bà.”

“Bà không hẳn là bà nội anh.”

“Bà có bao giờ cư xử theo lối đó không? Như thể anh không phải là cháu bà?”

Anh lắc đầu. “Không,” anh nói, để mình chìm trong những kỷ niệm. “Bà yêu anh. Anh không biết vì sao, nhưng bà yêu anh.”

“Có thể vì,” Hyacinth nói, giọng cô run run theo một kiểu lạ lùng nhất, “anh kha khá đáng yêu.”

Trái tim anh nhảy cẫng lên. “Vậy là em không muốn chấm dứt hôn ước,” anh cảnh giác.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt thẳng thắn khác thường. “Anh có muốn không?”

Anh lắc đầu.

“Vậy thì tại sao,” cô nói, môi cô mỉm thành nụ cười khó nhận thấy, “anh lại nghĩ em sẽ làm việc đó?”

“Gia đình em có thể sẽ phản đối.”

“Phìì. Gia đình em không quá khó với đến vậy đâu. Vợ của anh trai em là con gái vô thừa nhận của Bá Tước Penwood với một diễn viên chỉ có Chúa mới biết lai lịch thế nào, và bất cứ ai trong gia đình em cũng sẽ hy sinh mạng sống vì chị ấy.” Đôi mắt cô nheo lại trầm tư. “Nhưng anh đâu có vô thừa nhận.”

Anh lắc đầu. “Nỗi tuyệt vọng không ngớt của cha anh.”

“Chà, vậy thì,” cô nói, “em không thấy có vấn đề gì cả. Anh trai em và chị Sophie thích sống thanh bình ở miền quê, một phần vì quá khứ của chị ấy, nhưng chúng ta sẽ không bị buộc phải làm điều tương tự. Chỉ trừ khi anh muốn điều đó.”

“Nam tước có thể làm dấy lên một vụ bê bối ầm ĩ,” anh cảnh báo.

Cô mỉm cười. “Anh đang cố bảo em đừng lấy anh à?”

“Anh chỉ muốn em hiểu – ”

“Bởi vì em mong đến giờ anh đã rút được bài học là cố gắng bảo em đừng làm việc gì là một nỗ lực mệt mỏi.”

Gareth chỉ có thể mỉm cười.

“Cha anh sẽ không nói một lời,” cô phát biểu. “Để làm gì chứ? Anh được sinh ra trong hôn thú nên ông ta không thể cắt thừa kế tước vị, và vạch trần anh là con hoang chỉ làm lộ chuyện ông ta bị cắm sừng.” Cô vẫy bàn tay trong không khí với uy tín cao độ. “Chẳng đàn ông nào lại muốn chuyện đó.”

Môi anh cong lên, và anh cảm thấy điều gì đó đang thay đổi bên trong anh, như thể anh đang trở nên nhẹ hẫng, tự do hơn. “Và em có thể nói thay cho tất cả đàn ông sao?” anh thì thầm, chầm chậm tiến về phía cô.

“Anh có muốn người ta biết anh bị cắm sừng không?”

Anh lắc đầu. “Nhưng anh đâu phải lo chuyện đó.”

Cô bắt đầu trông hơi mất bình tĩnh – nhưng cũng thích thú – khi anh rút ngắn khoảng cách giữa họ. “Trừ khi anh giữ cho em được hạnh phúc.”

“Sao chứ, Hyacinth Bridgerton, đó có phải là một lời đe dọa?”

Vẻ mặt cô trở nên đỏng đảnh. “Có thể.”

Giờ anh chỉ còn cách cô một bước. “Anh có thể thấy nghĩa vụ của mình đã được cắt đặt sẵn.”

Cằm cô hất lên, và ngực cô bắt đầu nâng lên hạ xuống một cách gấp gáp. “Em không phải một phụ nữ dễ chịu.”

Anh tìm thấy bàn tay cô và nâng những ngón tay cô lên môi. “Anh thích một sự thử thách.”

“Vậy thì thật tốt vì anh – ”

Anh giữ một ngón tay cô và trượt nó vào miệng, và cô thở gấp.

“ – sắp cưới em,” không biết bằng cách nào cô vẫn kết thúc câu.

Anh chuyển sang ngón tay khác. “Mmm-hmm.”

“Em – a – em – a.”

“Em đúng là thích nói mà,” anh nói với một tiếng cười khẽ.

“Anh có – Ô!”

Anh cười thầm khi anh di chuyển đến mặt trong cổ tay cô.

“ – ý gì khi nói thế?” Nhưng chẳng còn chút hùng hồn nào trong câu hỏi nữa. Cô đã hoàn toàn tan chảy bên bức tường, anh cảm thấy như ông hoàng của cả thế gian.

“Ồ, không nhiều lắm,” anh thì thầm, rút cô lại gần để anh có thể di chuyển môi anh dọc theo cổ cô. “Anh đang mong ngóng đến lúc thật sự kết hôn với em để em có thể ầm ĩ đến cỡ nào em thích.”

Anh không thể thấy gương mặt cô – anh đang quá bận bịu chăm chút cổ áo của cô, thứ này rõ ràng phải được kéo xuống – nhưng anh vẫn biết cô đang đỏ mặt. Anh cảm nhận được sức nóng dưới da cô.

“Gareth,” cô phản đối yếu ớt. “Chúng ta nên ngừng thôi.”

“Em không định nói điều đó,” anh nói, trượt một bàn tay dưới gấu váy cô một khi thấy rõ vạt áo trước sẽ không chịu suy suyển.

“Đúng thật” – cô thở dài – “không hẳn.”

Anh mỉm cười. “Tốt.”

Cô để lọt một tiếng rên rỉ khi những ngón tay anh cù dọc lên bắp chân cô, và rồi cô hẳn đã níu được chút lí trí tả tơi còn sót lại, bởi vì cô nói, “Nhưng chúng ta không thể…ô.”

“Ừ, chúng ta không thể,” anh đồng ý. Cái bàn sẽ không thoải mái, dưới sàn thì chẳng có chỗ, và có trời mới biết liệu Phelps đã đóng cửa ngoài dẫn đến phòng ngủ của anh chưa. Anh lùi lại và tặng cô một nụ cười quỷ quái. “Nhưng chúng ta có thể làm những thứ khác.”

Đôi mắt cô mở to. “Những thứ khác nào?” cô hỏi, nghe ngờ vực rất hợp lòng anh.

Anh cài những ngón tay mình với tay cô và rồi kéo chúng lên quá đầu cô. “Em có tin anh không?”

“Không,” cô nói, “nhưng em không quan tâm.”

Vẫn giữ hai bàn tay cô trên cao, anh tựa cô vào cánh cửa và chìm vào một nụ hôn. Cô có vị như trà, và như…

Cô.

Anh có thể đếm số lần anh đã hôn cô trên một bàn tay, vậy mà anh vẫn biết, vẫn hiểu, rằng đây là mật ngọt của cô. Cô là độc nhất trong vòng tay anh, dưới nụ hôn của anh, và anh biết sẽ chẳng còn ai trên thế gian có thể thay thế cô.

Anh thả một bàn tay cô ra, nhẹ nhàng mơn trớn xuống cánh tay đến vai cô…cổ…cằm. Và rồi bàn tay kia anh giải thoát cô và tìm đường trở lại gấu váy.

Cô rên rỉ tên anh, thở gấp và hổn hển khi những ngón tay anh trượt lên chân cô.

“Thả lỏng nào,” anh hướng dẫn, đôi môi nóng hổi bên tai cô.

“Em không làm được.”

“Em làm được.”

“Không,” cô nói, ôm lấy gương mặt anh và buộc anh phải nhìn cô. “Em không làm được.”

Gareth cười rõ to, bị sự hống hách của cô quyến rũ. “Được rồi,” anh nói, “đừng thả lỏng.” Và rồi, trước khi cô có một cơ hội để trả lời, anh trượt một ngón tay qua vải đồ lót và chạm vào cô.

“Ôi!”

“Giờ thì không thả lỏng được nữa nhé,” anh nói với một tiếng cười rục rịch.

“Gareth,” cô thở hào hển.

“Ôi, Gareth, Không Gareth, hay Nữa Đi Gareth?” anh thì thầm.

“Nữa,” cô rên rỉ. “Đi mà.”

“Anh thích một phụ nữ biết lúc nào thì nên van xin,” anh nói, nỗ lực hơn gấp đôi.

Đầu cô, đã ngửa ra sau, cúi xuống để cô có thể nhìn vào mắt anh. “Anh sẽ trả giá cho câu đó,” cô nói.

Anh nhướng một hàng lông mày. “Thế sao?”

Cô gật đầu. “Chỉ không phải ngay bây giờ.”

Anh cười khẽ. “Đồng ý.”

Anh nhẹ nhàng vuốt ve cô, sử dụng sự ma sát êm ái để mang cô đến một đỉnh cao choáng ngợp. Hơi thở cô đứt quãng, môi hé mở và đôi mắt đờ đẫn. Anh yêu khuôn mặt cô, yêu mỗi đường gợn nổi trên đó, yêu cái cách ánh sáng làm nổi bật đôi má cô và đường nét của quai hàm.

Nhưng có một vẻ gì đó về gương mặt cô khi đang lạc trong đam mê lấy đi hơi thở anh. Cô thật đẹp – không phải một vẻ đẹp làm đắm cả ngàn con tàu, nhưng theo một kiểu kín đáo hơn.

Vẻ đẹp của cô là của anh và chỉ mình anh thôi.

Và nó khiến anh tôn kính.

Anh cúi xuống để hôn cô, thật âu yếm, với tất cả tình yêu anh dành cho cô. Anh muốn bắt lấy tiếng thở hổn hển của cô khi cô bùng nổ, muốn cảm nhận hơi thở cô và tiếng cô rền rĩ bằng miệng anh. Những ngón tay anh cù và trêu chọc, và cô cứng lại bên dưới anh, cơ thể cô bị lèn giữa anh và bức tường, miết sát.

“Gareth,” cô thở gấp, bứt khỏi nụ hôn đủ lâu để gọi tên anh.

“Sớm thôi,” anh hứa. Anh mỉm cười. “Biết đâu là ngay lúc này.”

Và rồi, khi anh cầm tù cô cho nụ hôn cuối cùng, anh trượt một ngón tay vào trong cô ngay cả khi ngón tay kia tiếp tục âu yếm. Anh cảm thấy cô khép chặt quanh anh, cảm thấy cơ thể cô gần như bay lên khỏi mắt đất với sức mạnh của đam mê.

Và chỉ đến lúc đó anh mới nhận ra khát vọng của mình. Anh đang cứng và sôi nổi và phát cuồng vì cô, nhưng anh đã quá mải miết với cô để nhận thấy.

Cho đến tận lúc này.

Anh nhìn cô. Cô rã rời, thở không ra hơi, và gần như bất tỉnh.

Chết tiệt.

Không sao cả, anh tự nhủ mà không có sức thuyết phục. Họ còn cả một đời. Một cuộc hẹn với bồn tắm nước lạnh sẽ không giết chết anh.

“Vui chứ?” anh thì thầm, nhìn cô bao dung.

Cô gật đầu, nhưng đó là tất cả những gì cô có thể xoay xở.

Anh ấp một nụ hôn lên mũi cô, rồi nhớ lại những giấy tờ anh đã để lại trên bàn. Chúng vẫn còn chưa hoàn thành, nhưng dù vậy, đây có vẻ là thời điểm thích hợp để cho cô xem.

“Anh có một món quà cho em,” anh nói.

Hai mắt cô sáng lên. “Thật à?”

Anh gật đầu. “Chỉ cần nhớ kỹ thành ý mới đáng kể.”

Cô mỉm cười, đi theo anh đến bàn, rồi ngồi xuống một cái ghế đối diện.

Gareth đẩy vài cuốn sách sang bên, rồi cẩn thận nhấc một tờ giấy. “Nó chưa hoàn thành.”

“Em không quan tâm,” cô nói nhẹ.

Nhưng anh vẫn chưa đưa nó cho cô xem. “Anh nghĩ rất có khả năng chúng ta sẽ không tìm ra bộ nữ trang,” anh nói.

“Không!” cô phản đối. “Chúng ta có thể – ”

“Shhh. Để anh nói xong đã.”

Nó đi ngược với tất cả những thôi thúc bốc đồng của cô, nhưng cô vẫn giữ miệng đóng.

“Anh không có nhiều tiền của,” anh nói.

“Chuyện đó không quan trọng.”

Anh mỉm cười gượng gạo. “Anh mừng vì em cảm thấy như thế, bởi vì mặc dù chúng ta sẽ chẳng thiếu thốn thứ gì, chúng ta cũng sẽ không được như các anh chị của em.”

“Em không cần tất cả những thứ đó,” cô nhanh nhảu nói. Và cô không cần. Hoặc ít nhất thì cô hy vọng như vậy. Nhưng cô biết, rõ đến tận đầu ngón chân mình, cô chẳng cần bất cứ thứ gì nhiều hơn cô cần anh.

Anh trông khá thư thái, và có lẽ còn có chút lo lắng. “Có lẽ tình hình còn tồi tệ hơn khi anh thừa kế tước vị,” anh thêm. “Anh nghĩ nam tước đang cố gắng sắp đặt để ông ta có thể móc sạch túi anh từ dưới mồ.”

“Anh lại đang cố bảo em đừng lấy anh đấy à?”

“Ồ, không,” anh nói. “Giờ em đã hoàn toàn kẹt lại với anh rồi. Nhưng anh muốn em biết rằng nếu có thể, anh sẽ dâng cả thế gian cho em.” Anh đưa tờ giấy ra. “Bắt đầu với cái này.”

Cô cầm lấy tờ giấy trong hai tay và nhìn xuống. Đó là một bức vẽ cô.

Đôi mắt cô mở to vì ngạc nhiên. “Anh đã vẽ cái này?” cô hỏi.

Anh gật đầu. “Anh không được đào tạo bài bản, nhưng anh có thể – ”

“Nó rất đẹp,” cô nói, ngắt lời anh. Anh sẽ không bao giờ đi vào lịch sử với danh hiệu một họa sĩ lẫy lừng, nhưng bức chân dung thật đẹp, và cô thích nghĩ anh đã khắc họa được điều gì đó trong mắt cô, điều gì đó cô chưa từng thấy trong bất cứ bức vẽ nào mà gia đình cô đặt làm.

“Anh cứ nghĩ mãi về Isabella,” anh nói, dựa vào mép bàn. “Và anh nhớ ra một câu chuyện bà kể cho anh nghe khi anh còn nhỏ. Trong đó có một nàng công chúa, một hoàng tử xấu xa, và” – anh mỉm cười bâng quơ – “một chiếc vòng tay nạm kim cương.”

Hyacinth đang nhìn ngắm khuôn mặt anh, mê hoặc bởi sự ấm áp trong đáy mắt anh, nhưng khi nghe điều đó cô nhanh chóng nhìn xuống bức vẽ. Ở đó, trên cổ tay cô, là một chiếc vòng tay nạm kim cương.

“Anh chắc nó chẳng giống gì với thứ bà đã cất giấu,” anh nói, “nhưng nó là những gì anh nhớ được từ lời mô tả của bà, và đó là thứ anh sẽ tặng cho em, chỉ cần anh có thể.”

“Gareth, em – ” Và cô cảm thấy những giọt nước mắt, đầy lên trong mắt cô, có nguy cơ rơi xuống má. “Đây là món quà quý giá nhất em từng nhận.”

Anh trông…không phải là không tin cô, nhưng khá giống như anh không chắc có nên tin cô hay không. “Em không phải nói – ”

“Thật mà,” cô khăng khăng, đứng lên.

Anh quay sang và nhấc một tờ giấy khác lên khỏi bàn. “Anh đã vẽ nó ở đây nữa,” anh nói, “nhưng to hơn, để em có thể thấy rõ.”

Cô cầm lấy bức vẽ thứ hai và nhìn xuống. Anh chỉ vẽ chiếc vòng như đang lơ lửng trong không trung. “Nó đẹp quá,” cô nói, chạm những ngón tay lên bức vẽ.

Anh trao cô một nụ cười tự ti. “Nếu nó không tồn tại, nó nên thế.”

Cô gật đầu, vẫn đang ngắm bức tranh. Chiếc vòng thật xinh, mỗi mắc xích được tạo hình như chiếc lá. Nó thật trang nhã và độc đáo, và Hyacinth khao khát được ướm nó lên cổ tay cô.

Nhưng cô không thể nào trân quý nó như hai bức vẽ này. Không bao giờ.

“Em – ” Cô nhìn lên, đôi môi hé mở vì ngạc nhiên. Cô suýt nữa đã nói, “Em yêu anh.”

“Em yêu chúng,” thay vào đó cô nói, nhưng khi cô ngẩng nhìn anh, cô mong sự thật đang ở trong mắt cô.

Em yêu anh.

Cô mỉm cười và đặt bàn tay lên tay anh. Cô muốn nói điều đó, nhưng cô chưa sẵn sàng. Cô không biết là tại sao, có lẽ vì cô sợ phải là người nói tiếng yêu đầu tiên. Cô, người gần như chẳng sợ bất cứ thứ gì, không thể thu hết can đảm để nói ra ba từ nhỏ bé.

Thật sửng sốt.

Đáng sợ.

Và cô quyết định thay đổi không khí. “Em vẫn muốn tìm bộ nữ trang,” cô nói, đằng hắng cho đến khi giọng cô nghe hiệu quả như thường lệ.

Anh rên rỉ. “Sao em không bỏ cuộc đi?”

“Bởi vì em…À thì, bởi vì em không thể.” Cô bặm môi thành một vẻ mặt cau có. “Em chắc chắn không muốn cha anh có chúng. Ồ.” Cô nhìn lên. “Em có được gọi ông ta như thế không?”

Anh nhún vai. “Anh vẫn gọi ông ta như thế. Đó là một thói quen khó từ.”

Cô tỏ vẻ đồng ý bằng một cái gật đầu. “Em không cần biết Isabella có thật sự là bà nội anh hay không. Anh xứng đáng có được cái vòng tay này.”

Anh tặng cô một nụ cười thích thú. “Và tại sao lại thế?”

Câu đó làm cô bí trong một thoáng. “Bởi vì anh xứng đáng,” cuối cùng cô nói. “Bởi vì ai đó phải có nó, và em không muốn là ông ta. Bởi vì – ” Cô thèm thuồng nhìn xuống bức tranh trong tay. “Bởi vì nó đẹp tuyệt vời.”

“Chúng ta không thể đợi đến lúc tìm ra người phiên dịch tiếng Slovene được sao?”

Cô lắc đầu, chỉ vào mẩu giấy manh mối, vẫn còn đang nằm trên bàn. “Nếu nó không phải là tiếng Slovene thì sao?”

“Anh cứ nghĩ em đã nói thế mà,” anh nói, rõ ràng đang bực dọc không để đâu cho hết.

“Em nói anh trai em nghĩ vậy,” cô đáp trả. “Anh có biết có bao nhiêu thứ tiếng ở Trung u không?”

Anh lẩm bẩm chửi thề.

“Em biết,” cô nói. “Nó khiến người ta rất nản.”

Anh nhìn cô chằm chằm khó tin. “Đó không phải lí do anh chửi thề.”

“Vậy thì tại sao – ”

“Bởi vì em sẽ là cái chết của anh,” anh nghiến răng.

Hyacinth mỉm cười, chỉ ngón trỏ và ấn vào ngực anh. “Giờ thì anh biết tại sao gia đình em cuống cuồng phủi em khỏi tay họ rồi chứ.”

“Chúa cứu giúp anh, giờ anh đã hiểu.”

Cô nghiêng đầu sang bên. “Chúng ta đi vào ngày mai được không?”

“Không!”

“Ngày mốt?”

“Không!”

“Đi mà?” cô thử.

Anh vỗ hai bàn tay lên vai cô và xoay cô lại cho đến khi cô đối diện với cánh cửa. “Anh sẽ đưa em về,” anh tuyên bố.

Cô xoay lại, cố gắng nói qua vai. “Đi – ”

“Không!”

Hyacinth lê bước đi theo, để cho anh đẩy cô về phía cửa. Khi cô không thể lần lữa hơn được, cô chụp lấy núm vặn, nhưng trước khi xoay nó, cô vặn người quay đằng sau lần cuối, mở miệng, và –

“KHÔNG!”

“Em đâu đã – ”

“Thôi được rồi,” anh rên rỉ, gần như giơ hai cánh tay lên vì cáu tiết. “Em thắng.”

“Ôi, cám ơ – ”

“Nhưng em sẽ không đi theo.”

Cô cứng đơ người, miệng vẫn tròn vo. “Em xin thứ lỗi,” cô nói.

“Anh sẽ đi,” anh nói, trông như anh thà để người ta nhổ hết răng còn hơn. “Nhưng em thì không.”

Cô nhìn anh chằm chằm, cố gắng nghĩ ra cách để nói, “Không công bằng,” mà không có vẻ trẻ con. Xác định điều đó là không thể, cô nỗ lực tìm cách hỏi làm sao cô biết được anh có thật sự đi tìm mà không tỏ vẻ như cô không tin anh.

Bực thật chứ, cách đó cũng vô vọng nốt.

Cho nên cô đành chấp nhận khoanh hai tay và xiên anh bằng một cái trừng mắt.

Chẳng được chút kết quả nào. Anh chỉ nhìn cô chăm chăm và nói, “Không.”

Hyacinth mở miệng lần cuối, rồi bỏ cuộc, thở dài, và nói, “Chà, em cho là nếu em có thể leo lên đầu anh thì anh không đáng để kết hôn.”

Anh ngửa đầu ra sau và cười rộ. “Em sẽ trở thành một người vợ tốt, Hyacinth Bridgerton,” anh nói, đẩy cô ra khỏi phòng.

“Hmmph.”

Anh rên rỉ, “Lạy Chúa, nhưng nếu em trở thành bà ngoại anh thì không.”

“Đó là nguyện vọng mãnh liệt nhất của em,” cô nói láu cá.

“Tiếc thật,” anh thì thầm, kéo cánh tay cô để cô ngừng lại trước khi họ đến phòng khách.

Cô quay sang anh, câu hỏi trong ánh mắt.

Anh cong môi, hoàn toàn ngây thơ. “Xem nào, anh không thể làm thế này với bà ngoại anh.”

“Ối!” cô la to. Làm sao mà anh luồn tay vào đó được?

“Hay thế này.”

“Gareth!”

“Gareth, có, hay Gareth, không?”

Cô mỉm cười. Cô không thể ngăn được.

“Gareth, nữa.”

Bình luận
× sticky