Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ký Ức Nửa Đêm

Chương 7

Tác giả: Sidney Sheldon

Toà án Asakion ở giữa Anthens là một building lớn xây bằng đá màu xám, chiếm cả một khu ô vuông ở giữa phố Đại học và phố Strada, Ngoài ba mươi phòng xử án trong building, chỉ có ba phòng dành cho các vụ xử hình sự: đó là phòng 21, 30 và 33.

Vì vụ án giết người của Anastasia Savalas đã gây ra sự chú ý quá lớn, nên phải làm ở phòng 33. Phòng xử án này rộng mươi bộ, dài ba trăm bộ, và các ghế ngồi chia làm ba khu vực cách nhau sáu bộ, mỗi hàng ghế có chín ghế dài bằng gỗ.

Phía trước phòng xử là một cái bục cao, trên là bàn của các vị quan toà chủ toạ bằng gỗ dán nhựa cao su sáu bộ, với những ghế có tựa cao cho ba quan toà chủ toạ.

Phía trước là chỗ đứng của các người làm chứng, đặt trên một cái bục thấp hơn, có gắn một cái đèn đọc sách, phía bên kia sát tường là chỗ của đoàn hội thẩm hiện có mười thẩm phán. Trước chỗ ngồi của các bị cáo là bàn của các luật sư.

Vụ án giết người với tính chất của nó, đã là đủ đặc biệt, nhưng phòng kháng án mà công việc là bảo vệ bị cáo do Napoleon Chotas điều khiển, Napoleon Chotas là một trong những luật sư hình sự nổi tiếng trên thế giới. Chotas chỉ tham gia xét sử các vụ giết người, và ông đã có những thành tích đáng kể về thành công. Các chi phí ông lấy, người ta đồn là hàng triệu đô la. Napoleon Chotas là một người gầy, trông hốc hác, với đôi mắt to và buồn như đôi mắt mật thám trên một khuôn mặt nhăn nheo. Ông ăn mặc xuềng xoàng, dáng vẻ bề ngoài của ông không gây cho người khác một chút gì là tin tưởng. Nhưng đằng sau cái vẻ lờ mờ đó là một trí thông minh, sắc sảo nổi bật.

Báo chí đã đưa ra những ý kiến tỏ ý ngạc nhiên vì sao Napoleon Chotas lại đồng ý bảo vệ người đàn bà trong vụ án này. Không thể có cách nào, ông khó có thể thắng được trong vụ này. Người ta cũng đánh cuộc nhau rằng đây sẽ là thất bại đầu tiên của Chotas.

Peter Demomdes, công tố ủy viên, trước đây cũng đã có lần chống lại Chotas, và do vậy, ông ta không bao giờ chấp nhận việc ấy, ngay cả đối với bản thân mình, ông lại rất ngại trình độ của Chotas. Tuy vậy, lần này Demonides cảm thấy rằng ông chẳng phải lo lắng gì cả. Vì đã từng có vụ giết người cổ điển rõ rành rành, thì vụ Anastasia Savalas là một vụ như vậy.

Các sự việc như sau: Anastasia Savalas là một phụ nữ trẻ xinh đẹp, đã có chồng là một người đàn ông giàu có – Georges Savalas, ông này hơn vợ ba mươi tuổi. Anastasia đã có dính líu với người lái xe trẻ, Josef Pappas, và theo người làm chứng cho biết, chồng cô đã quyết định ly dị Anastasia và đã viết di chúc nhưng lại gạt cô ra. Vào đêm án mạng, cô đã cho các đầy tớ nghỉ việc để chuẩn bị cơm tối cho chồng.

Georges Savalas lại bị cảm lạnh từ trước đó. Khi ăn tối, ông đã bị một cơn ho. Vợ ông đã mang cho ông chai thuốc ho của ông. Savalas đã uống hết một ngụm và chết.

Một vụ rõ rành rành.

Từ sáng sớm, phòng xử số 33 chật ních khán giả.

Anastasia Savalas ngồi ở bàn bị cáo, mặc một cái váy đen đơn giản và mặc một cái áo bờ lu, không đeo trang sức và rất ít phấn sáp. Cô ta đẹp đến mức có thể làm choáng váng người khác.

Công tố viên, Peter Demonides phát biểu trước đoàn hội thẩm:

– Thưa quý ông, quý bà. Đôi khi trong một vụ giết người, việc xét xử phải mất hai hay ba bốn tháng. Nhưng tôi nghĩ rằng các quí vị sẽ phải phiền lòng nếu lưu tại đây một thời gian lâu như vậy. Khi quý vị nghe các sự việc trong vụ này, tôi chắc chắn các vị cũng đồng ý không cần hỏi han gì và chỉ cần một lời phán quyết – giết người ở mức độ sơ đẳng. Nhà nước sẽ chuẩn y bị cáo cố tình giết chồng mình bởi vì người chồng đe doạ ly dị vợ khi ông phát hiện người vợ có ngoại tình với người lái xe riêng của gia đình. Chúng tôi cũng xét thấy bị cáo có động cơ, có cơ hội và phương tiện để thực hiện ý đồ tàn ác của mình. Xin cám ơn. – Ông trở về chỗ ngồi

Chánh án quay về phía Chotas.

– Bào chữa có chuẩn bị bài diễn văn khai mạc cho buổi xử án này không đấy?

Napoleon Chotas đứng lên từ từ:

– Vâng, thưa ngài đáng kính. – Ông tiến đến gần chỗ ngồi của đoàn hội thẩm với dáng đi không chắc chắn và lờ đờ. Ông cứ đứng đó, lim dim mắt nhìn họ, và khi ông nói, cứ như là ông nói với chính mình. – Tôi đã sống khá lâu rồi, tôi đã thấy rằng không có ai kể cả đàn ông và đàn bà có thể giấu được tính độc ác của mình. Điều đó thể hiện rất rõ. Một nhà thơ có lần nói rằng con mắt là cửa sổ của tâm hồn. Tôi cho rằng câu đó đúng. Tôi muốn quý vị, quý ông và quý bà hãy nhìn vào con mắt của bị cáo. Trong trái tim của bà ta, bà ta không thể tìm ra cách nào đó để giết một ai. – Napoleon Chotas đứng đó một lát như thế để cố nghĩ ra cách nói, nhưng rồi lại ngồi xuống.

Peter Demonides, một ý nghĩ chiến thắng chợt nẩy ra trong đầu. Lạy chúa. Đây là câu mở đầu ý tứ nhất trong đời mà tôi được nghe thấy! Ông già này để mất hết rồi.

– Công tố ủy viên có chuẩn bị gì để gọi người làm chứng thứ nhất không?

– Vâng, thưa ngài đáng kính. Tôi xin gọi Rosa Lykourgos!

Một người phụ nữ đã đứng tuổi, dáng vẻ nặng nề đứng lên ở bàn khán giả và đi nhanh có vẻ quả quyết lên trước phòng xử án. Bà đã thề.

– Bà Lykourgos, bà làm nghề gì?

– Tôi làm quản gia… – Tiếng bà bị nghẹn lại – Tôi làm quản gia cho ông Savalas!

– Vâng, thưa ngài.

– Và xin bà nói cho biết đã làm cho ông Savalas được bao lâu rồi?

– Hai mươi lăm năm.

– Ái chà, lâu đấy. Bà có quý ông chủ của bà không?

– Ông ta là thánh.

– Thế khi ông Savalas lấy vợ lần thứ nhất, bà đã làm cho ông ấy rồi chứ?

– Vâng, thưa ngài, khi vợ ông ấy chết, tôi đã ở bên mộ cùng ông ấy.

– Nếu nói rằng họ có quan hệ với nhau rất tốt, có đúng không?

– Họ đã yêu nhau say đắm.

Peter Demonides nhìn về phía Napoleon Chotas, xem ông có phản đối gì không khi thẩm vấn. Nhưng Chotas vẫn ngồi yên trên ghế, trông như chẳng có gì nghĩ ngợi.

– Bà có làm việc cho ông Savalas trong thời gian ông đã lấy vợ thứ hai, Anastasia Savalas? – Peter Demonides tiếp tục.

– Ồ, có thưa ngài. Chắc chắn là có. – Bà bật những lời nói đó như không cần suy nghĩ.

– Có phải bà muốn nói rằng đó là cuộc hôn nhân hạnh phúc?

Lại một lần nữa, ông nhìn sang Napoleon Chotas, nhưng không thấy phản ứng.

– Hạnh phúc à? Không thưa ngài. Họ đánh nhau như chó với mèo.

– Bà có làm chứng lần nào họ đánh nhau không?

– Một người như tôi chẳng có thể làm chứng gì được. Các ông có thể nghe thấy họ cãi nhau, cả nhà nghe thấy – và nhà thì to lắm.

– Tôi cho rằng những xô xát đó chỉ là lời ra tiếng vào, hơn là những xô xát thể xác? Có nghĩa là ông Savalas có bao giờ đánh vợ không?

– Ồ, xô xát đánh nhau đấy chứ. Nhưng không như ông nói, chính bà ấy đánh ông ấy. Ông Savalas phải đi làm ăn suốt năm, và con người tội nghiệp đó ngày càng yếu đuối.

– Bà đã nhìn thấy bà Savalas đánh chồng chưa?

– Nhiều lần rồi chứ. – Người làm chứng nhìn sang bà Anastasia Savalas và trong giọng nói của bà tỏ ra thoả mãn lắm.

– Bà Lykourgis, vào cái đêm ông Savalas chết, có những người nào trong số các người giúp việc đang làm việc trong nhà?

– Trong chúng tôi chẳng có ai cả?

Peter Demonides làm cho giọng nói tỏ ra sửng sốt.

– Ý bà nói trong một ngôi nhà mà theo bà rất rộng, lúc đó lại không có ai cả sao? Thế ông Savalas có người đầu bếp, hay người đầy tớ… hầu bàn chẳng hạn…?

– Ồ, vâng, thưa ông. Ở nhà có đủ cả những người đó.

– Nhưng bà đã nói với mọi người đêm nay cho mọi người nghỉ. Bà ấy đã nói bà muốn nấu ăn cho chồng bà. Cứ như tuần trăng mật thứ hai. – Nhận xét cuối cùng bà vừa nói vừa xì mũi.

– Thế là Bà Savalas đã đuổi mọi người?

Lần này ông chánh án nhìn sang Napoleon Chotas, đợi xem ông này có phản đối không? Nhưng vị luật sư ngồi đó như bận rộn cái gì không để ý.

Ông chánh án quay sang Demonides:

– Công tố ủy viên không nên gợi ý cho người làm chứng.

– Tôi xin lỗi, thưa Ngài. Tôi xin lặp lại câu hỏi.

Demonides đến gẩn bà Lykourgos.

– Điều bà đã nói tức là vào đêm mà mọi người là những người giúp việc đến nhà, bà Savalas ra lệnh cho mọi người về để bà có thể ở với chồng một mình?

– Vâng, thưa ngài. Và người đàn ông đáng thương đó bị cảm lạnh.

– Thế bà Savalas có thường hay nấu ăn tối cho chồng bà không?

Bà Lykourgos xỉ mũi.

– Ê. Không, thưa ngài. Không phải là bà thường nấu ăn. Bà ta chẳng bao giờ nhúng tay vào việc nhà bao giờ!

Và Napoleon vẫn ngồi đó, lắng nghe như thể ông chỉ là khán giả thôi.

– Cám ơn, Bà Lykourgos. Những lời bà nói giúp chúng tôi rất nhiều.

Peter Demomdes quay sang Chotas, cố giấu sự thoả mãn của mình. Những lời làm chứng của bà Lykourgos đã có tác dụng rõ rệt với bồi thẩm đoàn. Họ đang đưa mắt nhìn vẻ không tán thành bị cáo. Để xem lão già cố xoay sở thế nào về những lời đó.

– Chứng cứ của ông.

Napoleon ngước nhìn lên.

– Cái gì? Ồ. Không có câu hỏi.

Chánh án nhìn ông tỏ ngạc nhiên.

– Ông Chotas… ông không muốn lật ngược những chứng cứ này?

Napoleon Chotas đứng lên.

– Không, thưa Ngài đáng kính. Bà ta dường như là một người phụ nữ ttung thực hoàn toàn. – Ông lại ngồi xuống.

Peter Demonides không thể tin được cái may mắn tốt đẹp cho mình. Lạy chúa, ông nghĩ hắn cũng không gây ra tranh luận gì. Lão già như thế là hết nước. Demomdes đang tận hưởng thắng lợi của mình.

Chánh án quay sang công tố viên.

– Ông có thể gọi người làm chứng tiếp.

– Nhà nước muốn gọi Josef Pappas.

Một thanh niên cao, đẹp trai, tóc màu sẫm đứng dậy khỏi ghế khán giả và đi về phía bục người làm chứng.

Anh ta đã thề.

Peter Demonides bắt đầu.

– Ông Pappas, xin ông nói cho toà biết nghề của ông?

– Tôi là tài xế.

– Ông có được mướn làm việc lúc đó không?

– Không?

– Nhưng ông vẫn mướn đến gần đây cơ mà. Nghĩa là, ông vẫn được mướn cho đến lúc xảy ra cái chết của ông Georges Savalas?

– Đúng thế ạ!

– Ông đã làm việc cho gia đình Savalas bao lâu rồi?

– Hơn một năm một chút ạ!

– Thế công việc có dễ chịu không?

Josef Pappas để mắt nhìn ông Chotas, đợi ông đến cứu anh ta. Chỉ thấy yên lặng.

– Công việc có dễ chịu không, ông Pappas?

– Cũng được ạ, tôi cho là thế.

– Lương có khá không?

– Có ạ!

– Rồi, ý ông muốn nói việc làm cũng được phải không? Nghĩa là có thêm những khoản ngoài lương không? Ông có ăn nằm thường xuyên với và Savalas không?

Josef Pappas nhìn về phía Napoleon nhờ giúp đỡ. Nhưng không có ý kiến gì của ông ta cả.

– Tôi… Vâng, thưa ngài. Tôi cho là có ạ!

Peter Demonides thản nhiên với việc Pappas thừa nhận cái xấu xa đó cho mình.

– Anh cho là có? Anh đã thề. Hoặc là anh đã tằng tịu với bà ấy hay là anh không. Một trong hai cái?

Pappas, đứng cựa quậy khó nói:

– Chúng tôi đã có tằng tịu!

– Vậy ngay khi anh nói anh đang làm việc cho chồng bà ta – được trả lương hậu hĩnh, và cũng sống dưới mái nhà ông ấy?

– Vâng, thưa ngài.

– Điều đó không làm anh phiền lòng à, nhận được lương của ông ta trả hàng tuần, trong khi đó anh vẫn tằng tịu với vợ ông ta?

– Dạ, đó không phải là tằng tịu.

Peter Demonides giương cái bẫy rất cẩn thận:

– Đó không phải là sự tằng tịu? Thế anh cho là cái gì. Tôi e rằng anh không hiểu.

– Tôi cho rằng – tôi và Anastasia đang chuẩn bị kết hôn!

Trong phòng xử án có tiếng xì xào ngạc nhiên.

Các thẩm phán đang nhìn về phía bị cáo.

– Cái việc kết hôn là ý anh hay ý bà Savalas?

– Dạ, cả hai chúng tôi đều muốn thế ạ.

– Ai đề xuất điều đó?

– Tôi cho rằng bà ấy ạ. – Anh ta quay sang xem Anastasia Savalas ngồi ở chỗ nào. Khỉ quay lại anh ta chẳng có biểu hiện gì là xót xa cả.

– Nói thật, ông Pappas, tôi rối cả đầu lên. Sao anh lại mong đợi kết hôn? Bà Savalas đã có chồng, có phải không nhỉ? Vậy anh định đợi ông ta chết già à? Hay đợi ông ta bị tai nạn chết hay đại loại như thế? Chính xác trong đầu anh, anh có ý định gì?

Các câu hỏi này quá khích nên công tố ủy viên, ba luật sư nhìn về phía ông Napoleon Chotas, đợi ông nổ ra lời phản đối. Nhưng vị luật sư bào chữa này đang còn bận rộn ghi chép vớ vẩn, chẳng chú ý gì cả.

Anastasia Savalas cũng thế, bắt đầu nhìn có vẻ quan tâm.

Peter Demonides nhấn mạnh lợi thế của ông:

– Ông không trả lời câu hỏi của tôi à, ông Josef Pappas?

Josef Pappas cử động tỏ vẻ khó chịu.

– Tôi không biết chính xác như vậy.

Giọng nói của Peter Demonides cứ như sợi dây thắt lại.

– Để tôi nói với anh, một cách chính xác. Bà Savalas định giết chồng bà để đưa ông ta ra ngoài cuộc. Bà ta đã biết rằng ông ấy chuẩn bị ly dị bà và không đưa bà vào di chúc của ông, và như vậy bà bị bỏ rơi chẳng được gì cả. Bà…

– Phản đối! -Tiếng đó không phải do Napoleon Chotas nói mà là chánh án. – Ông đang hỏi các người làm chứng để quyết định à?

Ông chánh án nhìn về phía Napoleon Chotas, sửng sốt về sự im lặng của ông luật sư này. Ông đang ngồi lùi ra sau ghế, đôi mắt như nửa nhắm nửa mở.

– Xin lỗi, thưa ngài đáng kính. – Nhưng anh ta đã biết anh làm điều đó. Peter Demonides quay về phía Chotas.

– Chứng cứ của ông.

Napoleon đứng dậy.

– Xin cám ơn, ông Demonides, không có câu hỏi.

Cả ba quan toà quay nhìn nhau, đều không hiểu nổi.

Một người nói to lên:

– Ông Chotas, ông biết rằng đó là cơ hội của ông để kiểm tra chéo lời làm chứng này?

Napoleon Chotas cứ như không biết.

– Vâng, thưa ngài đáng kính.

– Về mặt làm chứng, ông không muốn hỏi anh ta câu hỏi nào cả à?

Napoleon Chotas khoát tay lên không khí và nói lờ mờ:

– Không, thưa ngài đáng kính!

Vị quan toà thở dài:

– Thôi được. Đề nghị công tố ủy viên gọi người làm chứng tiếp.

Người làm chứng tiếp là Mihahs Haritonides đã thề xong, công tố ủy viên hỏi:

– Xin ông cho toà biết nghề nghiệp của ông, xin mời?

– Vâng, thưa ngài. Tôi là quản lý khách sạn.

– Xin ông nói cho chúng tôi biết tên khách sạn?

– The Argos.

– Và khách sạn có địa điểm ở đâu?

– Ở Corfu.

– Tôi sắp hỏi ông, ông Haritonides, có ai trong phòng xử này đã có lần lưu tại khách sạn của ông không?

Haritonides nhìn xung quanh và nói:

– Vâng, thưa ngài. Nó và bà ấy.

– Và họ ở lại đêm, cả hai trong cùng một buồng chứ?

– Vâng, thưa ngài. Họ thường đến vào cuối tuần.

– Cám ơn, ông Haritomdes. – Ông nhìn Napoleon Chotas. – Chứng cứ của ông.

– Không có câu hỏi!

Chánh án quay lại hai vị quan toà, và họ thì thầm với nhau một lát.

Chánh án nhìn về Napoleon Chotas.

– Ông không có câu hỏi đối với người làm chứng này, ông Chotas?

– Không thưa ngài đáng kính. Tôi tin những lời làm chứng này. Đó là một khách sạn đẹp. Bản thân tôi đã ở đấy.

Chánh án lại nhìn chằm chằm vào Napoleon Chotas một lúc lâu. Rồi ông quay sang công tố ủy viên.

– Nhà nước muốn gọi người làm chứng tiếp. Nhà nước muốn gọi bác sĩ Vamilis Frangescos!

Một người đàn ông cao, dáng vẻ đặc biệt, đứng dậy và đi về phía bàn nhân chứng. Ông đã thề xong.

– Bác sĩ Frangescos, xin ông làm ơn nói với Toà ông làm nghề thầy thuốc về gì?

– Tôi là người hành nghề bác sĩ đa khoa.

– Có phải tương đương với bác sĩ gia đình?

– Đó là cách gọi khác, vâng.

– Ông đã hành nghề được bao lâu rồi, bác sĩ?

– Gần ba mươi năm.

– Tất nhiên, ông được nhà nước cấp bằng chứ?

– Tất nhiên!

– Bác sĩ Frangescos, Georges Savalas có phải là bệnh nhân của ông?

– Vâng, đúng thế ạ!

– Khoảng thời gian nào?

– Hơn mười năm một chút!

– Và ông có chữa cho ông Savalas về một bệnh gì đặc biệt không?

– Vâng ạ, lần đầu tiên, ông đến tôi vì có bệnh huyết áp.

– Và ông đã chữa bệnh đó.

– Vâng!

– Nhưng sau đó, ông có gặp ông ta không?

– Có ạ. Đôi lúc, ông ấy có đến gặp tôi – khi ông bị viêm cuống phổi, hay đau mật – nhưng không có gì là nặng cả.

– Lẩn cuối cùng, ông gặp ông Savalas là bao giờ?

– Tháng mười hai năm ngoái.

– Nghĩa là trước khi ông ấy chết không lâu.

– Đúng vậy.

Ông ta có đến văn phòng của ông không, bác sĩ?

– Không. Tôi đến thăm ông ở nhà riêng của ông.

– Thế ông có hay gọi điện thoại không?

– Ít lắm!

– Nhưng trường hợp này là một ngoại lệ.

– Vâng!

– Vì sao?

Bác sĩ do dự.

– Vâng, ông ấy không được khỏe để đến văn phòng của tôi.

– Thế ông ấy bị làm sao?

– Ông ấy bị mấy vết rách da, một số xương sườn bị dập, và bị chấn thương sọ não!

– Ông ấy có bị tai nạn gì không?

Bác sĩ do dự.

– Không. Ông ấy nói với tôi, ông ấy bị vợ đánh.

Trong phòng xét xử, có tiếng ngáp nghe rất rõ.

Chánh án tức giận nói:

– Ông Chotas, ông có muốn phản đối việc ghi lại tất cả lời chứng như đã nghe nói không?

Napoleon Chotas nhìn lên và nói rất ôn tồn.

– Ồ, cám ơn. Thưa ngài đáng kính. Vâng, tôi phản đối.

Nhưng tất nhiên, lại đã ghi cả rồi.

Các thẩm phán hiện đang nhìn bị cáo với vẻ hằn thù ra mặt.

– Cám ơn, Bác sĩ Frangescos. Không còn hỏi gì nữa chứ.

Peter Demonides quay sang Chotas và nói vẻ tự thoả mãn.

– Chứng cứ của ông!

– Không có câu hỏi!

Rồi đến hàng loạt người làm chứng: một người đầy tớ chứng nhận là bà đã trông thấy Bà Savalas nhiều lần đi vào khu ở của người lái xe… người hầu bàn chứng nhận là đã nghe thấy Georges Savalas đe doạ vợ ly dị, và thay đổi di chúc… Các hàng xóm đã nghe thấy cãi nhau ồn ào giữa những người trong nhà Savalas…

Và Napoleon Chotas vẫn không hỏi gì bất cứ người làm chứng nào.

Cái lưới đã vây chặt lấy Anastasia Savalas.

Peter Demomdes có thể cảm thấy thắng lợi đến tay rồi.

Trong đầu ông, ông có thể thấy trước được những dòng tít trên các báo. Vụ này là vụ xử giết người nhanh nhất trong lịch sử.

Vụ xử án này có thể kết thúc hôm nay, ông nghĩ. Luật sư nổi tiếng Napoleon Chotas là người bị thất bại.

– Tôi xin gọi ông Niko Mentakis lên bục.

Mentakis là một người còn trẻ, gầy, nghiêm túc, có cách nói chậm rãi và cẩn thận.

– Ông Mentakis, xin ông cho Toà biết nghề nghiệp của ông?

– Vâng, thưa ngài. Tôi làm việc ở một trại nuôi dưỡng.

– Ông chăm sóc các cháu bé?

– Ồ không, thưa ngài. Không phải là trại nuôi dưỡng đó. Ở chỗ chúng tôi có cây, và hoa, và tất cả các loại thảo mộc.

– Ồ, tôi hiểu. Vậy ông là chuyên gia về trồng cây chứ?

– Tôi có thể là thế. Tôi đã làm việc này từ lâu.

– Và tôi cho rằng một phần công việc của ông là phải đảm bảo rằng các loại thảo mộc ông có thể bán phải sống xanh tốt chứ?

– Ồ vâng, thưa ngài. Chúng tôi chăm sóc những cây đó rất tốt. Tôi không bao giờ bán các loại cây ốm yếu cho khách thường xuyên.

– Do vậy, ý ông nói, khách hàng cũng là các khách vẫn đến mua thường xuyên.

– Vâng thưa ngài – Giọng ông nói tỏ vẻ tự hào – chúng tôi phục vụ rất tốt.

– Nói cho tôi biết, ông Mentakis. Bà Savalas có phải là một trong những khách hàng thường xuyên của ông.

– Ồ, vâng, thưa ngài. Bà Savalas rất yêu cây và hoa.

Chánh án sốt ruột nói:

– Ông Demonides, toà không cảm thấy rằng cách thẩm vấn này là thích đáng. Xin ông chuyển sang cách khác đi, hay…

– Nếu toà cho tôi kết thúc, thưa ngài đáng kính, người làm chứng này rất quan trọng trong vụ này.

Chánh án nhìn sang Napoleon Chotas.

– Ông Chotas, ông có phản đối gì cách hỏi này không?

Napoleon Chotas đứng lên và nói như không để ý.

– Cái gì? Không, thưa ngài đáng kính.

Chánh án nhìn vào ông rõ ý thất vọng, và rồi quay sang Peter Demonides.

– Được lắm. Ông tiếp tục đi.

– Ông Mentakis, Bà Savalas có đến chỗ ông vào một ngày trong tháng mười hai và bảo ông rằng một số cây của bà ấy có vấn đề?

– Vâng, thưa ngài. Bà ấy có đến.

– Thực ra, bà ấy không nói rằng có sâu bệnh phá hoại các cây của bà?

– Vâng, thưa ngài.

– Và bà ấy có yêu cầu ông đưa một chất gì đó để đuổi các con sâu đó không?

– Vâng, thưa ngài.

– Ông có thể nói cho toà biết đó là chất gì không?

– Tôi bán cho bà ta một ít antimoan.

– Và ông có thể nói cho toà chính xác là chất gì không?

– Nó là một chất độc, như arsenic.

Trong phòng xử án có tiếng ồ rộ lên.

Chánh án gõ mạnh búa.

– Nếu còn có ồn ào nữa, tôi sẽ ra lệnh cho các mõ toà đình chỉ phiên toà. Ông quay sang Peter Demonides.

– Ông có thể tiếp tục thẩm vấn.

– Như vậy là ông đã bán cho bà ta một liều lượng antimoan!

– Vâng, thưa ngài!

– Và ông nói chất độc đó có thể làm chết người được không? Ông đã so sánh chất đó với arsenic.

– Ồ, vâng, thưa ngài. Chất đó độc chết người được, thật ạ!

– Và ông có ghi vào sổ bán ra khi bán không, vì luật yêu cầu ông khi ông bán chất gì độc, ông phải ghi sổ?

– Vâng, thưa ngài.

– Thế ông có mang sổ ghi đó theo ông không ông Mentakis?

– Tôi có mang. – Ông đưa cho Peter Demonides một quyển sổ bán hàng.

Công tố ủy viên đi qua các thẩm phán.

– Thưa quý vị, tôi muốn xem chất này có gắn nhãn loại A không?

– Ông quay sang người làm chứng. – Tôi không còn có câu hỏi gì nữa. – Ông nhìn sang Napoleon Chotas.

Napoleon Chotas nhìn lên và lắc đầu.

– Không có câu hỏi.

Peter Demonides thở sâu một cái. Đã đến giờ cho đợt trút bom của ông.

– Tôi xin giới thiệu chất độc bảng B. – Ông quay xuống cuối phòng, và nói một viên mõ toà đứng gần cửa, – Ông làm ơn mang cái đó lên bây giờ.

Viên mõ toà vội chạy ra và một lát sau, hắn quay lại cầm chai thuốc si-rô ho để trên một cái khay. Người ta có thể thấy rõ chai không đầy. Các khán giả nhìn ngắm, lạ lùng khi viên mõ toà đưa chai đó lên công tố ủy viên. Peter Demonides đặt chai lên bàn trước các thẩm phán.

– Thưa quý ông, quý bà, quý vị đang nhìn vào vũ khí giết người. Đây là vũ khí đã giết Georges Savalas. Đây là một loại sirô thuốc ho mà bà Savalas đã cho chồng uống vào đêm ông chết. Thuốc này có pha antimoan. Như các bạn thấy, nạn nhân đã uống thuốc này – và hai mươi phút sau ông chết.

Napoleon đứng lên và nói nửa úp nửa mở:

– Phản đối. Không có cách nào vị công tố ủy viên biết được rằng chính từ cái chai đặc biệt này mà người quá cố đã bị đầu độc bằng thuốc.

Và Peter Demonides đã đóng cái bẫy.

– Với sự tôn trọng đúng mức các đồng nghiệp đã được học hành đầy đủ của tôi, bà Savalas đã thừa nhận là bà ấy đã cho chồng và uống sirô này trong khi ông bị một cơn ho nặng vào đúng cái đêm hôm đó ông chết. Thuốc này đã được giữ trong buồng có chìa khoá giao cảnh sát, mãi mấy phút trước đây, chiếc chìa khoá đà được mang đến toà án này. Quan pháp y đã chứng nhận rằng Georges Savalas đã bị chết vì ngộ độc antimoan. Sirô ho này có chứa antimoan. – Ông nhìn Napoleon Chotas đầy vẻ thách thức.

Napoleon Chotas lắc đầu thất bại:

– Vậy tôi cho rằng không có gì nghi ngờ.

Peter Demonides nói với vẻ đắc thắng:

– Không còn nghi ngờ gì nữa, ông Chotas ạ. Trong vụ chỉ còn phải buộc tội.

Chánh án quay sang Napoleon Chotas.

– Việc bào chữa có sẵn sàng để tóm tắt chưa?

Napoìeon Chotas đứng lên:

– Vâng, thưa ngài đáng kính!

Ông đứng đó một lát. Rồi ông từ từ tiến lên phía trước. Ông đứng trước đoàn hội thẩm, chúi đầu xuống như đang cố gắng hình dung ra cái gì sẽ cần nói. Khi ông bắt đầu nói, ông nói rất chậm, chọn từng từ một.

– Tôi giả dụ rằng một số vị trong các vị ở đây tự hỏi tại sao tôi không có thẩm vấn chéo bất kỳ người làm chứng nào. Được, để nói sự thật với các vị, tôi nghĩ ông Demonides đây đã làm việc tốt, nên tôi không cần hỏi họ thêm làm gì.

Thằng già lại định mang vụ của tôi cho tôi, Peter Demonides nghĩ vui mừng.

Napoleon Chotas quay nhìn chai sirô ho một lát, rồi quay lại với các hội thẩm.

– Các người làm chứng tỏ rất thật thà. Nhưng thực tế, họ chả chứng minh được điều gì cả, có phải thế không? Điều tôi muốn nói là… – ông lắc đầu – Được, khi các vị thêm một số điều vào những lời làm chứng tóm lại chỉ có một chuyện là: Một cô gái trẻ xinh đẹp lấy một ông chồng già mà chắc chắn không thoả mãn cô về tình dục. – Ông gật đầu về phía Josef Pappas. – Vì vậy cô ta tìm một thanh niên có thể đáp ứng được. Chúng ta đã biết quá nhiều chuyện như vậy trên báo chí, có phải không ạ? Chẳng có gì bí mật về các vụ tằng tịu cả. Toàn thế giới đã biết. Điều đó đã được viết ra trong các tạp chí lá cải trên thế giới. Bây giờ, quý vị và tôi không tán thành tư cách của cô ta, thưa quý ông, quý bà, nhưng Anastasia Savalas không phải đến phòng xử này vì vi phạm lời hứa hôn. Cô ta không phải đến toà vì cô ta có những nhu cầu sinh lý bình thường mà tất cả phụ nữ trẻ tuối nào cũng có. Không, cô ta bị xử ở toà án này vì tội giết người.

Ông quay sang nhìn cái chai lần nữa, cứ như là rất ngạc nhiên với cái chai đó.

Để cho ông già tiếp tục nhiệt tình, Peter Demonides nghĩ. Ông liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng xử đã mười hai giờ kém mười lăm. Các quan toà thường nghị án vào trưa. Ông già lại không thể kết thúc bài tổng quan của ông ấy. Ông ta cũng không đủ khôn ngoan để đợi phiên toà họp lại. Sao ta lại sợ lão đó nhỉ Peter Demonides tự hỏi.

Napoleon Chotas đang thao thao bất tuyệt.

– Xin hãy cùng xem xét các chứng cứ nào? Một số cây của bà Savalas bị bệnh và bà ấy chăm sóc các cây đó để cứu chúng. Bà ta đến ông Mentakis một chuyên gia về cây cỏ, ông này đã khuyên bà dùng antimoan. Nên bà đã làm theo lời khuyên của ông này. Các vị có gọi như vậy là giết người không? Tôi nói chắc chắn rằng không. Và rồi còn có lời làm chứng của người giúp việc, người này nói rằng bà Savalas đuổi các người làm để bà ấy có thể ăn cơm tuần trăng mật với chồng, để bà ấy đi chuẩn bị nấu ăn. Được, tôi nghĩ sự thật người giúp việc chị ta chắc chắn cũng mến ông Savalas các vị không thể làm việc với một người nào trong hai mươi lăm năm mà lại không có tình cảm sâu lắng với người đó. Chị ta cũng ghen tức với Anastasia Savalas. Từ cái giọng nói của chị ta, các vị có thể thấy điều đó.

Chotas ho nhẹ và đằng hắng.

– Vậy thì, cho phép tôi giả thiết rằng bị cáo, từ trong trái tim bà ta, bà ta yêu chồng bà cố gắng một cách tuyệt vọng để không phải ly dị. Bất cứ một người đàn bà nào yêu một người đàn ông cũng phải làm thế nào để thể hiện tình cảm đó? Đúng một trong những cách cơ bản nhất là nấu ăn cho chồng mình. Đó có phải là một dạng của tình yêu không? Tôi nghĩ rằng đúng vậy. –

Ông quay lại nhìn cái chai lần nữa.

– Và có phải đó cũng là một cách khác để biểu hiện sự thương cảm với ông khi ông ốm và sức khỏe cũng không tốt?

Đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ kém một phút.

– Thưa quý ông, quý bà, tôi nói với quý vị khi phiên toà bắt đầu nhìn vào bộ mặt của người đàn bà này. Đó không phải là bộ mặt của một phụ nữ giết người. Những con mắt đó không phải là những con mắt của kẻ sát nhân.

Peter Demonides theo dõi các thẩm phán khi các vị này đang ngoái cổ về bị cáo. Ông ta chẳng bao giờ thấy được sự hận thù rõ rệt. Ông nắm chắc thẩm phán đoàn như rút họ ra từ trong túi quần ông vậy.

– Luật pháp rất rõ ràng, thưa quý ông quý bà, như các vị đã được luật sư đáng kính thông báo, để quay lại lời luận án tội phạm các vị không nên nghi ngờ gì về tội trạng của bị cáo này. Không có tội gì.

Khi Napoleon Chotas nói, ông ấy lại ho, rút một cái khăn ra và che miệng. Ông ta đến gần cái chai sirô trên bàn trước bàn các hội thẩm.

– Khi quý vị đi thẳng vào sự việc này, vị ủy viên công tố đã không chứng minh được điều gì, phải không ạ? Loại trừ đây là cái chai bà Savalas đã đưa cho chồng bà. Sự thật là nhà nước không phải xét vụ này tý nào cả. – Khi ông vừa nói xong câu nói đó, ông lên một cơn ho. Như vô tình, ông lấy chai thuốc ho, mở nắp, đưa lên môi và uống một ngụm lớn. Mọi người trong phòng xử án nhìn thấy, như bị thôi miên, và có người há hốc mồm sợ hãi.

Cả phòng xử án náo động cả lên.

Chánh án nói như hét:

– Ông Chotas…

Napoleon Chotas uống một ngụm nữa.

– Thưa ngài đáng kính những lời kết tội của ủy viên công tố là một sự nhạo báng công lý. Georges Savalas không chết vì người đàn bà này. Trường hợp này cần phải được bảo vệ.

Chuông đánh mười hai tiếng. Một mõ toà chạy vào chỗ chánh án và thì thầm.

Chánh án đập mạnh búa.

– Ra lệnh! Ra lệnh! Chúng ta sẽ nghỉ. Đoàn bồi thẩm sẽ nghỉ và cố gắng đạt được bản luận tội. Phiên toà sẽ họp lại vào hai giờ!

Peter Demonides đứng đó, ngây người ra. Có kẻ nào đó đã mở nút chai! Nhưng không, không được. Các chứng cứ đã được bảo vệ liên tục. Các nhà bệnh lý học có sai không? Demonides quay lại nói với viên trợ lý của mình, và khi ông nhìn quanh tìm Napoleon Chotas thì ông này biến đâu mất.

– Đúng hai giờ, khi phiên toà họp lại, các vị thẩm phán từ từ đi vào phòng xét xử và ngồi vào ghế của mình.

Napoleon Chotas không thấy đâu.

Tên chó đẻ này đã chết rồi chắc, Peter Demonides nghĩ như vậy.

Và ông vừa nghĩ như vậy xong thì Napoleon Chotas đi vào qua cửa lớn, trông hoàn toàn khỏe mạnh. Ai ai trong phòng xử án cũng quay lại để nhìn ông khi ông đi về ghế của mình.

Chánh án nói:

– Quý ông, quý bà của đoàn bồi thẩm, các vị đã đi tới bàn luận tội chưa?

Vị đứng đầu Đoàn bổi thẩm đứng dậy.

– Chúng tôi đã xong, thưa ngài đáng kính. Chúng tôi thấy bị cáo không có tội!

Đột nhiên, những tiếng vỗ tay vang lên từ các khán giả.

Peter Demomdes cảm thấy tức sôi máu lên. Thằng con hoang lại chơi tao nữa hả, ông nghĩ. Ông ngước nhìn lên và Napoleon Chotas đang ngắm ông và cười.

Bình luận
720
× sticky