Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ký Ức Nửa Đêm

Chương 14

Tác giả: Sidney Sheldon

Trong người ông như có một cơn giông tố mà ông không kiềm chế nổi, và còn một nơi lạnh íẽo ẩn sâu vào trái tim ông mà không một kỷ niệm nồng ấm nào làm tan biến đi được một năm trước đây, ông đã bắt đầu những việc để trả thù Noelle. Ông tưởng rằng tất cả đã qua đi, và quá khứ đã bị vùi sâu, sẽ không có gì xảy ra cho ông, nếu không có một hậu quả không lường được, Catherine Alexander đã sống lại. Và điều đó cần phải cho đi cả Frederick Stavros và Napoleon Chotas. Họ đã chơi trong một cuộc chơi chết người với ông và họ đã thắng. Nhưng điều làm Constantin Denmiris sửng sốt nhất là ông thích thú những nguy cơ, những tột cùng của sự phấn khích.

Công việc làm ăn rất hấp dẫn ông nhưng nếu so với cuộc chơi sinh mạng và chết chóc này thì chỉ là mờ nhạt mà thôi. Ta là một tên giết người, Denmiris suy nghĩ. Không không phải là tên giết người. Một người thực thi. Và thay vì phải ăn năn về điều đó, ông lại còn thấy như đời thêm vui.

Hàng tuần Constantin Denmiris đều nhận được báo cáo về các hoạt động của Catherine Alexander. Đến nay, mọi việc diễn ra tốt đẹp. Các hoạt động xã hội của nàng đều gắn liền với những người cùng làm việc với nàng. Theo như Evenlyn cho biết thì Catherine thỉnh thoảng có đi ra ngoài với Kirk Reynolds. Nhưng từ khi Reynolds làm việc cho Denmiris, đến nay không có vấn đề gì. Cô gái nghèo phải tuyệt vọng, Denmiris nghĩ. Reynolds cũng rất bối rối. Anh cũng không thể nói chuyện gì ngoài luật pháp. Nhưng đó là việc tốt cả Điều làm Catherine tuyệt vọng nhất là tình bạn, điều này đối với ông thì dễ. Ta còn phải nợ Reynolds nhiều lời cám ơn.

Catherine gặp Kirk Reynolds đều đều, và nàng cảm thấy ngày càng bị anh cuốn hút. Anh không đẹp trai, những chắc chắn anh rất hấp dẫn. Ta đã đọc được bài học đẹp trai với Larry, Catherine nghĩ vẫn sờ sợ. Câu nói cố xưa vẫn đúng: Đẹp trai chỉ là vì nó đẹp trai. Kirk Reynolds là một con người có suy nghĩ và đáng tin cậy. Anh là người mà ta có thể nương nhờ, Catherine nghĩ. Ta không cảm thấy một tia lửa nào bừng sáng lên, nhưng chắc chắn ta không bao giờ muốn thế nữa. Larry đã quan tâm đến việc đó. Ta bây giờ đã già dặn để sống với một người mà ta tôn kính, ai tôn trọng ta, là một người bạn đồng hành thì với người đó, ta có thể chia sẻ một cuộc sống đẹp đẽ và yên lành, không phải lo lắng bị ném lên đỉnh núi hay bị chôn vùi trong hang động tối tăm.

Họ đến rạp hát để xem vở Người phụ nữ không phải để bốc cháy của Christopher Fry và vào một buổi khác Thuỷ triều tháng chín nơi Gertruder Lawrence đóng. Họ đến các câu lạc bộ đêm. Dàn nhạc hình như đang chơi bản “Người thứ ba và cuộc sống hoa hồng”.

Tuần tới tôi sẽ đi St. Moritz, – Kirk Reynolds nói với Catherine. – Cô có nghĩ về điều đó không?

Catherine đã nghĩ nhiều về việc đó. Nàng tin chắc rằng Kirk Reynolds đã yêu nàng. Và ta cũng yêu anh, Catherine cũng nghĩ vậy. Nhưng yêu và được yêu là haỉ cái khác nhau, có phải không? Hay ta chỉ là một con người lãng mạn ngốc nghếch? Ta đang mong đợi điều gì? Một Larry khác chăng? Hay một ai quỳ dưới chân ta, nhưng ta lại yêu say đắm một người đàn ông khác, và cố tìm cách giết ta? Kirk Reynolds có thể là người chồng tuyệt vời. Sao ta lại do dự?

Chiều tối hôm đó, Catherine và Kirk ăn ở nhà hàng Mirabelle, và khi họ đang ăn món tráng miệng, Kirk nói:

– Catherine, có thể là em không biết, anh đã yêu em. Anh muốn cưới em.

Nàng tự nhiên đâm ra hoảng sợ.

– Kirk…

Và nàng không rõ đã nói gì. Lời nói tiếp theo, Catherine nghĩ, là phải thay đổi cuộc đời mình. Nếu nói đồng ý thì giản đơn.

Điều gì đã làm ta từ chối? Có phải chăng đó là sự sợ hãi quá khứ? Ta cứ phải sống suốt đời trong sợ hãi hay sao. Ta không thể để điều đó lại xảy ra.

– Cathy…

– Kirk… Sao chúng ta lại không đi St. Moritz cùng nhau?

Khuôn mặt của Kirk sáng lên.

– Như thế nghĩa là…

– Chúng ta sẽ thấy. Khi mà anh thấy em trượt tuyết, chắc anh sẽ không muốn lấy em!

Kirk cười.

– Không có gì trên thế giới này ngăn được anh muốn cưới em. Em đã làm anh trở thành một người hạnh phúc. Chúng ta sẽ lên đến đó vào ngày mồng năm tháng mười một. Ngày kỷ niệm Guy Fawkes!

– Ngày kỷ niệm Guy Fawkes là gì?

– Đó là một câu chuyện hấp dẫn. Vua James thời đó có chính sách bài Gia-tô giáo rất ghê gớm, do vậy một nhóm người Lã Mã theo Gia-tô giáo đã âm mưu lật đổ chính phủ.

Một người lính tên là Guy Fawkes đã được điều từ Tây Ban Nha sang để chỉ đạo thực hiện âm mưu này. Anh ta đã bố trí một tấn thuốc súng, đựng trong ba mươi sáu thùng gỗ, giấu ở dưới nền Nhà các Nghị viện. Nhưng buối sáng mà họ định cho nổ Nhà các Nghị viện, một trong các đồng bọn tố cáo họ, và tất cả bọn bị bắt. Guy Fawkes bị tra tấn dã man, nhưng anh không nói. Tất cả bị hành hình.

Bây giờ, hàng năm ở Anh Quốc, vào ngày phát giác ra âm mưu đó, người ta kỷ niệm bằng pháo và các trò đốt lửa, các em bé làm các hình người tượng trưng gọi là “Guys”.

Catherine lắc đầu.

– Đó là ngày hội bị cấm!

Anh cười nàng, và nói nhỏ:

– Anh hứa với em rằng ngày hội của chúng ta sẽ không bị cấm.

Đêm hôm trước họ định đi, Catherine đã gội đầu, đóng bộ rồi lại cởi ra mặc vào hai lần và cảm thấy thích thú muốn phát ốm, nàng chỉ biết có hai người đàn ông có quan hệ xác thịt trong đời nàng, William Fraser và chồng nàng. Họ còn dùng từ “quan hệ xác thịt” không nhỉ?

Catherine nghĩ vậy. Trời ơi, tôi hy vọng tôi nhớ mãi thế là thế nào. Họ nói rằng cứ như là đạp xe đạp, khi mà bạn đã làm như thế, bạn không bao giờ quên. Có thể anh ta chuẩn bị làm tôi thất vọng trên giường. Có thể tôi sẽ bị thất vọng với tôi trên giường. Có thể tôi sẽ không suy nghi gĩì về việc đó và đi ngủ.

– Ông Denmiris, Catherine Alexander sáng nay đã đi St. Moritz.

Yên lặng.

– St. Moritz?

– Vâng, thưa ông!

– Cô ấy đi một mình à?

– Không thưa ông. Cô ấy đã đi cùng Kirk Reynolds.

Lần này yên lặng lâu hơn.

– Cám ơn, Evenlyn.

Kirk Reynolds! Không thể thế được. Nàng mong gì ở hắn? Ta đã đợi quá lâu rồi. Ta phải hành động nhanh hơn. Ta phải làm một việc gì chứ. Ta không thể để nàng…

Vừa lúc đó, người thư ký nói nhỏ qua điện thoại:

– Ông Denmiris, có ông Anthoy Rozzoli đến gặp ông.

Ông ta không có hẹn và…

– Lúc này, sao anh cứ làm phiền tôi? – Denmiris hỏi, đập mạnh điện thoại xuống.

Lại có tiếng tiếp.

– Tôi xin lỗi làm phiền ông. Ông Rozzoli nói rằng ông ta muốn chuyển lời ông Lambrous nhắn ông. Ông ấy nói rất quan trọng.

Một lời nhắn? Lạ nhỉ. Làm sao ông anh vợ ông lại nhờ nhắn mình nhỉ?

– Cho hắn vào.

– Vâng, thưa ông.

Tony Rozzoli đã vào phòng Constantin Denmiris. Hắn nhìn xung quanh phòng như có vẻ xem xét. Căn phòng này còn rộng hơn cả phòng làm việc của Spyros Lambrous.

– Rất vui được gặp ông, ông Denmiris.

– Anh có hai phút.

– Spyros sai tôi. Anh ấy nghĩ ông và tôi sẽ phải nói chuyện với nhau.

– Thật thế à? Và chúng ta phải nói chuyện về cái gì?

– Xin phiền ông tôi ngồi xuống được chứ?

– Tôi không cho rằng anh không phải ở lại đây lâu.

Tony Rozzoli đặt mình ngồi trên chiếc ghế ngay trước mặt Denmiris.

– Tôi có một nhà máy chế tạo, ông Denmiris ạ. Tôi phải chuyên chở nhiều thứ từ khắp nơi trên thế giới.

– Tôi hiểu. Và anh muốn thuê một trong những con tàu của tôi?

– Đúng thế.

– Thế thì vì sao Spyros cừ anh gặp tôi? Sao anh không thuê tàu của ông ấy? Hiện nay, ông ta có hai tàu không có việc nằm chơi.

Tony Rozzoli nhún vai:

– Tôi cho rằng ông ta không thích những hàng tôi chở.

– Tôi không hiểu. Thế ông chở gì?

– Thuốc, – Tony Rozzoli nói một cách tế nhị.

– Hêroin à? – Constantin Denmiris chăm chăm vào hắn, vẻ không tin. – Và anh mong tôi? Đi ra khỏi đây, trước khi tôi gọi cảnh sát!

Rozzoli hơi cúi đầu nghiêng về phía điện thoại.

Đi ngay đi!

Hắn nhìn Denmiris với tới điện thoại.

– Tôi cũng muốn nói với họ mọi chuyện về cái vụ xử Noelle Page và Larry Douglas.

Constantin Denmiris tức run lên.

– Anh đang nói cái gì vậy?

– Tôi đang nói về hai người bị hành quyết vì giết một phụ nữ mà cô ta đang còn sống.

Mặt Constantin Denmiris đã chuyển sang trắng bệch.

– Ông có nghĩ rằng cảnh sát sẽ quan tâm đến vụ này không ông Denmiris? Nếu không thì có thể báo chí sẽ nói đến, hừ? Tôi có thể thấy những dòng tít ngay từ bây giờ, có phải không ông? Tôi có thể gọi ông là Costa? Spyros bảo tôi bạn bè ông gọi ông là Costa, và tôi nghĩ ông và tôi đang trở thành những người bạn tốt. Ông có biết vì sao không? Bởi vì bạn tốt không bao giờ bỏ bạn mình khi khó khăn. Chúng tôi phải giữ cái mấu chốt đó không sợ ông lộ cái bí mật ra, có phải không?

Constantin Denmiris ngồi như đóng đinh vào ghế. Khi ông nói, giọng cục cằn:

– Đó là điều anh muốn phải không?

– Tôi nói với ông. Tôi muốn thuê một cái tàu. Ông và tôi là những người bạn tốt, tôi không nghĩ rằng ông muốn tính tiền cho tôi thuê tàu, có phải không? Nghĩa là đây là một thiện chí đổi lấy một thiện chí.

Denmiris thở sâu.

– Tôi không thể để anh làm thế được Nếu việc đó lộ ra tức là tôi để cho thuốc phiện được buôn lậu trên tàu của tôi, tôi sẽ mất cả đội tàu.

– Nhưng việc đó không thể bị lộ ra được, có phải không? trong công việc của tôi, tôi không quảng cáo. Chúng ta đang làm việc này rất yên lặng.

Lời nói của Denmirism rất cứng nhắc.

– Anh đang mắc một sai lầm lớn. Anh không thể tống tiền tôi. Anh có biết tôi là ai không?

– À, ông là đối tác mới của tôi. Ông và tôi đang cùng nhau làm một việc từ lâu rồi, cậu bé Costa ạ, bởi vì nếu anh nói không, lập tức tôi đến gặp ngay cảnh sát và báo chí và họ sẽ bóc trần ngay câu chuyện đó. Và rồi cả tiếng tăm của anh cũng đi tong, như nước cống mà thôi.

Một không khí yên lặng đau đớn kéo dài giây lát.

– Thế nào – Thế ông em rể thấy sao? – Rozzoli cười gằn. – Điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là tôi đã tóm được hai cái hòn của anh. Nếu tôi bóp mạnh, anh sẽ thành một thằng hoạn quan. Anh sẽ được hát giọng nữ cao suốt đời và sẽ được hát trong xà lim nhà tù.

Tony Rozzoli nhìn vào đồng hồ đeo tay của hắn.

– Chúa ơi mất hết hai phút rồi. – Hắn đứng thẳng lên. – Tôi cho anh sáu mươi giây để quyết định hoặc là tôi đi khỏi đây như một đối tác của anh – hoặc là tôi phải đi ra hẳn.

Constantin Denmiris đột nhiên trông già đến mười tuổi. Mặt ông không còn thần sắc nữa. Ông không còn mơ hồ gì nếu câu chuyện thật về vụ án đó lộ ra thì điều gì sẽ đến. Báo chí bọn chúng nó sẽ ăn sống nuốt tươi ông. Bọn chúng sẽ tô vẽ ông như một con quái vật, một tên giết người. Bọn nó sẽ còn mở điều tra cả về cái chết của Stavron và Chotas.

– Sáu mươi giây của ông đã hết.

Constantin Denmiris từ từ gật đầu:

– Được! – ông làu bàu – Được.

Tony Rozzoli cười đắc chí xói vào ông. – Anh khôn ngoan lắm!

Constantin Denmiris chậm rãi đứng lên. – Tôi sẽ để anh lần này mang cái đó đi, – ông nói. – Tôi không cần biết khi nào anh làm và làm ra sao. Tôi sẽ cho một người của anh đi trên tàu của tôi. Như thế là tôi đã hết sức rồi đấy.

– Đó là một cách giải quyết. – Tony Rozzoli nói. Hắn nghĩ. Có thể mày không khôn ngoan đâu. Mày buôn lậu một chuyến heroin và mày sẽ bị mắc, cậu bé Costa à. Không có cách nào tao lờ mày đi đâu. Hắn nói to lên được rồi, đó là một cách giải quyết.

Trên đường trở về khách sạn, Tony Rozzoli rất hoan hỉ vì đã thắng. Một con Tẩy. Thuốc phiện không bao giờ dám mơ được sờ tới đội tàu của Constantin Denmiris.

Chúa ơi, từ nay về sau ta có thể chất lên bất cứ con tàu nào của nó ra khơi từ đây. Tiền sẽ quay vòng. Ngựa(1) và đồ cổ – xin lỗi Victor nhé, hắn cười to lên – đồ cổ. Rozzoli đi đến điện thoại công cộng trên phố Stadiou, và gọi hai cú điện thoại. Cú thứ nhất gọi đến Pete Lucca ở Palermo.

– Anh có thể cho hai con khỉ đột của anh đi khỏi đây, Pete ạ, và đưa bọn nó về sở thú của chúng nó. Hàng đã sẵn sàng đi. Sẽ đi bằng tàu biển.

– Anh có chắc là các kiện hàng được an toàn không?

Rozzoli cười:

– Còn an toàn hơn ngân hàng Anh Quốc.

– Tôi sẽ nói với anh khi gặp. Và còn có nhiều tin vui. Từ nay, chúng ta sẽ có thể chở mỗi tuần một chuyến tàu.

– Tuyệt quá, Tony – Tôi vẫn biết có thể trông mong ở anh!

Mày, đồ quỷ dữ địa ngục, thằng con hoang.

Cú điện thoại thứ hai gọi đến Spyros Lambrous.

– Mọi việc tốt ông em rể anh và tôi đang cùng nhau làm ăn.

– Chúc mừng, tôi rất vui nghe tin đó, ông Rozzoli à.

Khi Spyros Lambrous đặt ống nghe xuống, ông ta cười.

– Cả bọn ma tuý này sẽ bị nữa.

Constantin Denmiris ở lại qua đêm ngay tại phòng làm việc. Ngồi cạnh bàn làm việc, xem xét những vấn đề mới. Ông đã tự trừng phạt mình về chuyện đối với Noelle Page và bây giờ nàng từ mồ trở về để săn tìm ông. Ông với tay vào ngăn kéo và lấy ra một khung ảnh Noelle. Hello, con chó cái. Trời, nàng đẹp quá! Sao em lại muốn hại anh.

– Được chúng ta sẽ xem. Chúng ta sẽ xem sao.

Chú thích:

(1) Ngựa: (tiếng lóng) thuốc phiện

Bình luận