Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ký Ức Nửa Đêm

Chương 33

Tác giả: Sidney Sheldon

Năm ngày trước khi vụ án xử Constantin Denmiris bắt đầu, viên coi tù đã mở cửa xà lim giam ông.

Ông có khách!

Constantin Denmiris nhìn lên. Trừ luật sư của ông, đến nay ông không được tiếp xúc với khách. Ông từ chối sự tò mò của bất cứ ai. Người ở đây đối xử với ông chỉ như một thường phạm hình sự. Nhưng ông không muốn họ hài lòng qua bất kỳ biển hiện xúc cảm nào của ông. Họ theo đuôi viên coi tù từ đại sảnh tới phòng họp để thu tin về ông.

– Trong đó đấy.

Denmiris bước vào và dừng lại. Một ông già dúm dó đang ngồi trong xe lăn. Tóc ông đã bạc trắng. Mặt ông là cả một công trình nham nhở các tế bào màu đỏ và trắng.

Môi ông đông cứng lại ở phía trên như luôn cười nụ cười đáng sợ. Phải một lát sau, Denmiris mới nhận ra người khách là ai. Mặt Denmiris tự nhiên xám như tro.

– Trời ơi!

– Tôi không phải quỷ sứ chứ?, – Napoleon Chotas nói. Tiếng nói của ông khô khan. – Vào đây, Costa.

Denmiris nghe được tiếng nói của ông:

– Đám cháy… – Tôi đã nhảy qua cửa sổ và bị gãy sống lưng. Người hầu phòng của tôi đã đưa tôi đi trước khi lính cứu hoả tới.

– Tôi không muốn anh biết tôi còn sống. Tôi quá mệt nhọc để đấu tranh mãi với anh?

– Nhưng… họ đã tìm được một cái xác cơ mà.

Denmiris ngã phịch xuống ghế.

– Tôi… tôi rất vui mừng ông còn sống, – Ông nói run run.

– Anh phải… Tôi sẽ cứu anh sống.

Denmiris dò xét ông.

– Ông đang…

– Vâng. Tôi sẽ là luật sư bảo vệ cho anh.

Denmiris cười phá lên.

– Thật ư, Leon. Sau bao nhiêu năm rồi, ông có cho tôi là điên không? Vì sao ông lại nghĩ rằng tôi sẽ giao tính mạng của tôi cho ông?

– Vì tôi là người duy nhất có thể cứu anh, Costa ạ.

Constantin Denmiris đứng phắt dậy.

– Không, cám ơn. Ông đi ra cửa.

– Tôi đã nói chuyện với Spyros Lambrous. Tôi đã thuyết phục anh ta để chứng minh rằng vào lúc em anh ta bị chết Denmiris đang ở chỗ anh ta!

Denmiris dừng và quay lại.

– Vì sao ông lại làm như vậy?

Chotas ngồi trên ghế lăn dướn người ra phía trước.

– Bởi vì tôi đã thuyết phục anh ấy lấy lại tài sản của anh để trả thù một cách nhẹ nhàng hơn là lấy mạng anh.

– Tôi không hiểu.

– Tôi đã bảo đảm với Lambrous rằng nếu anh ấy làm chứng cho anh, anh sẽ giao toàn bộ gia tài cho anh ấy. Các con tàu của anh, các công ty của anh mọi thứ anh có.

– Ông điên à?

– Tôi điên ư? Hãy nghĩ đi, Costa. Lời làm chứng của anh ấy có thể cứu mạng anh. Liệu gia tài của anh giá trị hơn hay mạng sống của anh đối với anh giá trị hơn?

Im lặng hồi lâu, Denmiris lại ngồi xuống.

– Lambrous đang muốn làm chứng rằng tôi đang ở chỗ anh ấy thì Melina bị giết?

– Đúng thế.

– Và để đáp lại anh ấy muốn.

– Mọi thứ anh đương có.

Denmiris lắc đầu.

– Tôi phải giữ…

– Mọi thứ. Mọi thứ anh ấy muốn chuyển sang đầy đủ.

– Anh xem, đó là sự trả thừ.

Có một việc làm Denmiris phải bối rối.

– Và ông sẽ được gì trong các tài sản đó, Leon? – ông dò xét Chotas.

Môi Chotas mấp máy như muốn cười.

– Tôi sẽ được tất.

– Tôi không hiểu nổi nữa?

– Trước khi anh chuyển Tổng công ty kinh doanh Hy Lạp sang cho Lambrous, thì anh sẽ chuyển tất cả các tài sản đó về một công ty mới. Một công ty thuộc về tôi.

Denmiris trố mắt nhìn ông.

– Thế, Lambrous không được gì cả?

Chotas nhún vai:

– Có kẻ thắng, phải có người bại chứ.

– Thế Lambrous có nghi ngờ điều gì không?

– Không phải như vậy, tôi sẽ giải quyết việc đó.

Denmiris nói:

– Nếu ông lừa dối Lambrous, làm sao tôi biết được ông không lừa dối tôi?

– Điều đó rất đơn giản. Costa thân mến ạ. Anh được bảo vệ. Chúng ta sẽ ký một thoả thuận là công ty mới sẽ thuộc về tôi chỉ với điều kiện là anh được vô tội. Nếu người ta còn thấy anh có tội, tôi chẳng được gì cả!

Lần đầu tiên, Constantin Denmiris tự thấy mình phải chú ý đến sự việc này. Ông ngồi đó, dò xét người luật sư dúm dó. Liệu ông ta cố ý thu trong vụ án và mất hàng trăm triệu đô la chỉ để trả thù tôi? Không làm sao, không phải điên rồ như vậy.

– Được – Denmiris chậm rãi nói. – Tôi đồng ý.

Chotas nói:

– Tốt. Anh làm như vậy đã cứu được mạng anh. Costa ạ.

Tôi còn cứu được hơn thế. Denmiris nghĩ một cách đắc thắng. Ta có hàng trăm triệu đô la đã giấu đi nơi mà không một ai tìm thấy được.

Cuộc gặp gỡ của Chotas và Spyros Lambrous rất khó khăn. Ông gần như không muốn tiếp Chotas, muốn tống Chotas ra khỏi cửa.

– Ông muốn tôi chứng nhận để cứu mạng tên quái vật đó à? Hãy tống cái địa ngục đi ra khỏi đây.

– Anh muốn trả thù, phải không? – Chotas đã hỏi.

– Vâng. Và tôi đang trả thù đây!

– Anh đang trả thù ư? Anh biết Costa, của cải của nó đối với nó có ý nghĩa hơn là mạng sống của nó. Nếu người ta xử tử nó, nó chỉ đau khổ vào phút đó nhưng nếu anh bẻ gẫy được nó và lấy mọi thứ của nó, bắt phải sống suốt đời không có tiền, anh sẽ trừng phạt được nó, một sự trừng phạt lớn nhất.

Trong những lời nói của ông luật sư này có điều thật. Denmiris là một con người tham lam nhất mà anh biết từ trước đến nay.

– Ông nói rằng nó muốn ký chuyển mọi thứ sang cho tôi?

– Mọi thứ. Đội tàu, công việc kinh doanh, các công ty nó có.

– Thật là một ý đồ quá lớn. Để tôi nghĩ một tý hãy.

Lambrous nhìn ông luật sư tự lăn xe lăn của ông đi ra ngoài phòng. Lão già chết tiệt, ông nghĩ. Lão sống để làm gì không biết?

Vào nửa đêm, Spyros Lambrous gọi điện cho Napoleon Chotas.

– Tôi đã nhất quyết rồi. Chúng ta thoả thuận nhé.

Báo chí được một dịp tha hồ thu tin. Không những chỉ là việc Constantin Denmiris bị ra toà vì giết vợ, mà còn được bảo vệ bởi một người từ cõi chết trở về, một luật sư xuất sắc toà hình sự tưởng đã bị chết trong một vụ hoả hoạn ghê gớm.

Phiên toà được tổ chức trong cùng phòng đã xử Noelle và Larry Douglas. Constantin Denmiris ngồi ở bàn bị cáo, vẻ mặt như là không muốn nhìn ai. Napoleon Chotas ngồi bên, trong xe lăn của ông. Đại diện nhà nước là uỷ viên công tố đặc trách Delma.

Delma khai mạc phiên toà.

– Constantin Denmiris là một trong những người có quyền lực lớn nhất trên thế giới. Của cải giàu sang đã tạo cho ông ta nhiều đặc quyền, nhưng có một đặc quyền, người ta không cho ông. Đó là quyền được giết người một cách thản nhiên. Không ai được quyền đó.

Ông quay lại nhìn Denmiris. Nhà nước sẽ chứng minh không còn nghi ngờ gì nữa là Constantin Denmiris phạm tội đã giết người vợ hết mực yêu quý anh ta.

– Khi quý vị đã nghe hết các chứng cứ, tôi chắc chắn rằng chỉ có một lời buộc tội cho anh ta. Tội giết người ở mức độ cao nhất.

Ông đi về chỗ ngồi.

Viên chánh án nói:

– Napoleon Chotas. Luật sư bào chữa bảo vệ đã sẵn sàng để phát biểu mở đầu chưa?

– Có tôi, thưa quý vị! – Chotas tự lăn xe ra trước các vị quan toà. Ông đã thấy cái nhìn thương hại trên vẻ mặt của mọi người khi họ cố tránh nhìn thẳng vào cái mặt to tướng và thân hình dúm dó của ông. – Constantin Denmiris đáng lẽ không bị đưa ra xử bởi vì ông ta giàu có và có quyền lực. Hay, có lẽ là ông ta đã bị kéo vào đây trong phòng xử án này, người yếu luôn luôn muốn kéo áo người mạnh xuống, có phải thế không? Ông Denmiris có thể có tội vì ông giàu có và có thế lực nhưng có một điểm tôi sẽ chứng tỏ với sự chắc chắn tuyệt đối: ông ta không có tội giết vợ ông.

Phiên toà đã bắt đầu.

Công tố uỷ viên Delma hỏi Trung uý Cảnh sát Theophilos đang đứng ở bục.

– Xin ông mô tả những gì ông đã nhìn thấy khi ông vào ngôi nhà bãi biển của Denmiris, thưa thiếu uý?

– Các ghế dựa và bàn đều bị lật ngược. Mọi thứ đều lộn xộn.

– Trông cứ như là ở đó đã xảy ra một cuộc ẩu đả khủng khiếp? Vâng, thưa ngài. Trông như ngôi nhà đã bị cướp phá.

– Ông tìm thấymột con dao đẫm máu ngay tại hiện trường của tội ác, phải không?

– Dạ thưa ngài, phải.

– Và còn những vết vân tay trên con dao?

– Đúng thế ạ!

– Vân tay đó thuộc về ai?

– Constantin Denmiris.

Các con mắt của quan toà đổ dồn về Denmiris.

– Khi các ông lục soát ngôi nhà, các ông đã tìm thấy những cái gì?

– Đàng sau nhà kho, chúng tôi đã tìm thấy một đôi phao bơi có vết máu, và có chữ viết tắt tên ông Denmiris trên phao.

– Như vậy, có thể rằng ông ấy đã ở trong ngôi nhà từ lâu rồi hay không?

– Không thưa ngài. Cái phao bơi đó còn ướt nước biển.

– Cám ơn!

Đến lượt Napoleon Chotas.

– Thám tử Thesphilos, ông đã có dịp nói chuyện với bị cáo với tư cách cá nhân, có phải không?

– Dạ, vâng, thưa ngài.

– Ông có thể mô tả hình dáng ông ấy được không?

– Được. Viên thám tử nhìn qua nơi Denmiris đang ngồi. – Tôi muốn nói ông ta là người to béo.

– Trông ông ta có khỏe không? Tôi muốn nói khỏe về hình dáng bên ngoài?

– Có ạ.

– Không phải là loại người có thể phải chạy quanh buồng mới giết được vợ!

Delma đứng dậy:

– Phản đối. Ổn định lại đi. Luật sư bảo vệ không được lái ý của người làm chứng.

– Tôi xin lỗi, quan toà đáng kính. – Chotas quay sang viên thám tử.

– Trong câu chuyện của ông với ông Denmiris, ông có đánh giá ông ta là con người thông minh không?

– Vâng, thưa ngài. Tôi nghĩ ông không thể giầu có như ông ta nếu ông không khôn ngoan.

– Tôi không thể đồng ý với ông nữa đâu, ông trung uý ạ. Và điều đó đưa chúng ta đến một câu hỏi rất hay. Làm sao mà một người như Constantin Denmiris lại ngây ngô đến thế để bị kết tội giết người và lại để lại hiện trường tội ác con dao và cả dấu vân tay trên đó, phao bơi có vết máu có phải rằng như vậy không thông minh chút nào không?

– Vâng, đôi khi trong cơn nóng nảy phạm tội ác, con người ta thường làm những việc khác thường.

– Cảnh sát còn tìm thấy một cái cúc áo màu vàng từ vét-tông của Denmiris được giả thiết là đang mặc lúc đó.

Điều đó có đúng không.

– Vâng, thưa ngài.

– Và đây là một phần quan trọng của các chứng cứ buộc tội ông Denmiris. Lý lẽ của cảnh sát là vợ ông ta đã làm đứt cúc trong cuộc vật lộn khi ông ta cố giết bà ta?

– Đúng thế ạ!

– Vậy thì, chúng ta có một người thường ăn mặc rất chỉnh tề. Một cái cúc đứt khỏi tà trước áo vét tông mà không biết.

Ông ta mặc cái áo đó về nhà và vẫn không nhận ra.

Rồi ông cởi áo và treo trên mắc áo trong tủ mà vẫn không hay biết gì. Như vậy thì bị cáo không phải là ngây ngô mà là mù nữa.

Ông Katelanos đang ở trên bục. Chủ nhân cơ quan thám tử đang hết sức lợi dụng lúc này để ra mắt trước mặt trời.

Delma đang hỏi ông ta.

– Ông là chủ cơ quan thám tử tư!

– Vâng, thưa ngài!

– Và mấy ngày trước khi bà Denmiris bị giết, bà ấy đã đến gặp ông?

– Phải thế ạ! – Thế bà ấy muốn gì?

– Được bảo vệ, bà ấy nói bà ấy sắp ly dị chồng và ông ta đã doạ giết bà.

Từ các khán giả có nhiều tiếng xì xào.

– Vậy bà Denmiris rất tức giận chứ?

– Ồ vâng, thưa ngài. Chắc chắn như vậy.

– Và bà ấy đã đề nghị cơ quan ông bảo vệ, bà ta sợ bị chồng hại!

– Vâng, thưa ngài.

– Thôi, được rồi, cám ơn, – Delma quay sang Chotas.

– Người làm chứng của ông.

Chotas lại quay xe lăn ra phía bục đứng của người làm chứng.

– Ông Katerlanos, ông đã hoạt động nghề thám tử này bao lâu rồi?

– Gần mười lăm năm.

Chotas tỏ rất hiểu.

– Vậy, lâu đấy. Chắc là ông rất hiểu những gì ông làm!

– Tôi cho rằng như vậy, – Katerlanos nói khiêm tốn.

– Vậy ông ta đã có nhiều kinh nghiệm giải quyết khi có người nào gặp khó khăn bối rối.

– Chính vì vậy bà ấy đã đến chỗ chúng tôi, – Katelanos nói ra giọng buôn bán.

– Và khi bà Denmiris đến ông, bà ấy có tỏ vẻ gì bực dọc không, hay…

– Ồ không ạ. Ba ta rất bực mình. Phải nói là sợ hãi!

– Tôi hiểu. Bởi vì bà ta sợ chồng có thể giết bà ta.

– Phải ạ.

– Vậy khi bà rời văn phòng, ông đã cử bao nhiêu nhân viên ngoại tuyến của ông theo bà, một người, hai người?

– Dạ, không. Tôi không cử ai theo bà ấy cả.

Chotas cau mày.

– Tôi không hiểu. Vì sao không?

– Vâng, bà ấy nói bà ấy không muốn chúng tôi bắt đầu công việc ngay mà bắt đầu từ thứ hai.

Chotas nhìn ông ta, bị chệch hướng.

– Tôi e rằng ông hiểu nhầm ý tôi, ông Katerlanos. Người phụ nữ này, đã đến văn phòng ông, sợ hãi vì chồng bà sắp giết bà, rồi lại đi ra và nói là bà ấy không cần bảo vệ đến tận thứ hai?

– Vâng, thế đấy ạ!

Napoleon Chotas nói, chủ yếu nói cho chính ông nghe:

– Điều đó làm cho ông không hiểu có thực là bà Denmiris bị đe doạ hay không, có phải thế không?

Người đầy tớ gái nhà Denmiris đã đứng trên bục.

– Lúc bấy giờ, cô đã nghe được câu chuyện hội thoại giữa bà Denmiris và chồng bà qua điện thoại?

– Vâng, thưa ngài.

– Xin cho chúng tôi biết về cuộc nói chuyện đó thế nào?

– Vâng, bà Denmiris nói với chồng bà là bà muốn ly dị ông và ông nói ông không đồng ý cho bà làm như vậy!

Delma liếc nhìn các vị quan toà.

– Tôi hiểu. – Ông quay lại người làm chứng. – Thế cô còn nghe thấy gì nữa?

– Ông ấy đề nghị bà đến ngôi nhà bãi biển để gặp ông vào ba giờ chiều, và đi một mình.

– Ông ta nói rằng bà phải đến đó một mình?

– Vâng, thưa ngài. Và bà nói nếu bà mà không về vào khoảng sáu giờ, tôi phải gọi điện đến cảnh sát.

Có những phản ứng bằng mắt từ trên bục các quan toà. Họ quay sang nhìn Denmiris.

– Không, không có câu hỏi nữa.

Delma quay sang Chotas.

– Người làm chứng của ông.

Napoleon Chotas lăn bánh xe tới gần bục người làm chứng.

– Tên cô là Andrea, phải không?

– Vâng, thưa ngài. – Cô cố gắng không nhìn vào bộ mặt đầy sẹo, và méo mó của ông.

– Cô Andrea, cô nói là cô đã nghe thấy bà Denmiris nói với chồng rằng bà sắp ly dị ông và cô cũng nghe thấy ông Denmiris nói rằng ông không muốn ly dị bà, và ông ấy đã bảo bà đến ngôi nhà bãi biển vào ba giờ và đi một mình. Nhưng điều đó thật không?

– Vâng, thưa ngài.

– Cô đã thề, cô Andrea. Đó có phải là tất cả nhưng điều cô đã nghe được.

– Vâng, đúng thế, thưa ngài.

– Khi có cuộc trao đổi trong buồng, cô bao nhiêu lần gọi điện thoại.

– Sao ạ, chỉ có một.

Napoleon Chotas lăn xe lăn lại gần hơn.

– Thế, cô không nghe được cuộc đàm thoại ở máy điện thoại khác?

– Không thưa ngài. Tôi không bao giờ dám làm như vậy.

– Như vậy, sự thật là, cô chỉ nghe được những điều bà Denmiris nói. Vì cô không nghe được những điều chồng bà ấy nói.

– Ồ! Vâng ạ, tôi cho rằng…

– Nói một cách khác, cô không nghe được ông Denmiris đe doạ vợ hay yêu cầu bà đến ngôi nhà bãi biển hay, điều gì khác. Cô tưởng tượng ra những điều đó theo những điều bà Denmiris đã nói!

Andrea bị bối rối:

– Vâng ạ, tôi cho rằng ông cũng có thể đặt ra những điều ấy như vậy.

– Tôi đang đặt ra điều như thế nào. Vì sao cô lại ở trong buồng bà Denmiris đang nói điện thoại.

– Bà ấy gọi tôi mang trà lên.

– Và cô đã mang trà lên?

– Vâng, thưa ngài!

– Cô đặt trà lên bàn à?

– Vâng, thưa ngài.

– Sau đó sao cô không ra khỏi buồng?

– Bà Denmiris ra hiệu cho tôi ở lại!

– Bà ta muốn cô được nghe cuộc đàm thoại hoặc là những điều coi là cuộc đàm thoại?

– Tôi… tôi cũng cho là như vậy.

Lời nói của ông Chosta như thắt nút lại. Vậy cô không biết hoặc là bà ấy đang nói chuyện với chồng qua điện thoại hay thực tế là bà ấy đang nói chuyện với một người nào đó. – Chosta lại lăn xe lăn của ông gần hơn. – Cô có thấy một điều lạ là giữa chừng câu chuyện đàm thoại cá nhân, bà Denmiris lại đề nghị cô ở lại đó và nghe? Tôi biết rằng ở nhà tôi nếu tôi đang thảo luận việc cá nhân tôi yêu cầu người nào trong nhà nghe trộm không? Tôi cuộc với cô rằng cuộc đàm thoại đó không có. Bà Denmiris không nói với ai cả. Bà ấy đã sắp đặt cho chồng bà sao cho ngày hôm nay, trong phòng xử án này, ông ta sẽ bị kết án với cả tính mạng của ông. Nhưng Constantin Denmiris không giết vợ mình.

Các chứng cứ buộc tộc ông đã được dựng ra rất cẩn thận. Dàn dựng quá cẩn thận. Không có một người thông minh nào lại muốn để lại hàng loạt các dấu vết rõ rệt nhắm vào chính mình. Và dù sao đi chăng nữa thì ông ta, Constantin Denmiris cũng là một người thông minh.

Phiên toà còn tiếp tục hơn mười ngày nữa với những lời buộc tội và những lời phản bác lại việc buộc tội, và những dẫn chứng của các chuyên gia bên cảnh sát và nhân viên cảnh sát tư pháp. Dư luận quần chúng đều nhất trí là chắc chắn Constantin Denmiris có tội.

Napoleon Chotas tiết kiệm cú thả bom của ông ta tới phút chót. Ông ta đưa Spyros Lambrous lên bục người làm chứng. Trước khi phiên toà bắt đầu, Denmiris đã ký một hợp đồng đã được sở trước bạ thừa nhận, là giao tổng công ty kinh doanh Hy Lạp và các tài sản cho Spyros Lambrous.

Một ngày trước đó, các tài sản này đã được chuyển bí mật cho Napoleon Chotas với một điều khoản là nó chỉ có giá trị nếu Constantin Denmiris được tha bổng trong vụ án của ông.

– Ông Lambrous. Ông và ông em rể ông Constantin Denmiris không được hoà thuận với nhau lắm, có phải không ông?

– Không, chúng tôi không thể!

– Thực tế là, có thể nói thẳng ra rằng các ông ghét nhau?

Lambrous nhìn qua Constantin Denmiris. “Phải có một tuyên bố ngầm ý”.

– Vào hôm cô em ông biến mất, Constantin Denmiris nói với cảnh sát rằng ông ta đang ở một nơi nào đó gần ngôi nhà bãi biển; và thực tế lúc ba giờ, thời gian cho rằng đó là lúc cô em ông chết, ông ta có gặp ông ở Acro Corinth. Khi cảnh sát hỏi ông về cuộc gặp gỡ đó, ông đã chối.

– Vâng, tôi đã chối!

– Vì sao?

Lambrous ngồi yên một lúc lâu. Giọng nói của ông chứa đầy giận dữ.

– Denmiris đã đối xử với em tôi rất đáng hổ thẹn. Nó còn thường xuyên lạm dụng và khinh rẻ cô ấy. Tôi muốn trừng phạt nó. Nó cần tôi vì một thủ đoạn. Tôi không muốn để nó đạt được điều nó muốn.

– Và bây giờ?

– Tôi không thể nói dối mãi được. Tôi thấy tôi phải nói lên sự thật.

– Có phải là ông và Constantin Denmiris gặp nhau ở Acro Corinth trưa hôm đó?

– Vâng, sự thật là chúng tôi đã gặp nhau như vậy.

Có tiếng ồ rộ lên trong phòng xử án. Delma đứng phắt dậy, mặt ông nhợt hẳn đi:

– Thưa ngài đáng kính. Tôi phản đối!

– Phản đối, đã nói dối.

Delma ngồi phịch xuống ghế. Constantin Denmiris nghênh người về phía trước, mắt ông sáng lên.

– Hãy nói cho chúng tôi biết về cuộc gặp gỡ đó. Đó có phải là do ý anh không?

– Không. Đó là ý do Melina đề nghị. Cô ấy lừa cả hai chúng tôi.

– Lừa ông, lừa thế nào?

– Melina gọi điện cho tôi và nói rằng chồng cô muốn gặp tôi tại ngôi nhà của tôi đã thảo luận việc kinh doanh. Rồi cô ấy gọi cho Denmiris và bảo cậu ấy rằng tôi đã đề nghị gặp tại đó. Khi chúng tôi đến, chúng tôi thấy chẳng có gì để nói với nhau cả.

– Và cuộc gặp gỡ lại vào chiều theo thời gian định sẵn của cái chết của bà Denmiris?

– Đúng là như vậy.

– Phải mất bốn tiếng đồng hồ mới đi được bằng ô tô từ Acro Corinth đến ngôi nhà bãi biển. Tôi đã theo dõi giờ khi đến đó.

Napoleon Chotas đang nhìn các quan toà.

– Vậy không có cách nào khác để cho Constantin Denmiris có thể có mặt ở Acro Corinth vào ba giờ chiều lại trở về Anthens được vào bảy giờ.

Chotas quay lại Spyros Lambrous.

– Ông đã thề, ông Lambrous. Có phải ông đã nói sự thật đó với toà không?

– Vâng. Thượng đế đã giúp tôi làm như vậy.

Napoleon Chotas quay cái xe lăn của ông về phía các quan toà.

– Thưa quý bà và quý ông, ông dằn từng tiếng, – chỉ có một lời buộc tội các vị có thể kết luận. Mọi người dướn người lên để nge từng lời của luật sư.

– Vô tội! Nếu nhà nước cho rằng bị can đã thuê một người nào đó để giết vợ anh ta thì còn đôi chút nghi hoặc. Nhưng, ở đây trái lại, tất cả sự việc dựa trên những cái gọi là chứng cứ là bị can đã ở trong buồng đó, là anh ta giết vợ mình. Các sách về tư pháp đã dạy cho chúng ta rằng trong xử án có hai yếu tố chính cần được chứng minh: động cơ và cơ hội. Không phải là động cơ hay cơ hội, mà là động cơ và cơ hội. Trong luật, đó là hai từ sinh đôi – không tách rời được.

Thưa quý bà và quý ông, nhưng những người làm chứng đã chứng minh trên cái hình bóng của sự ngờ vực rằng bị can ở đâu đó gần hiện trường tội ác khi tội ác xảy ra.

Các quan toà phải ra ngoài trong bốn giờ. Constantin Denmiris thấy họ tất cả đi vào trong phòng xử án. Ông trông xanh xao và lo lắng. Chotas thì không nhìn vào các quan toà. Ông đang nhìn vào mặt Constantin Denmiris.

Cái vẻ vững chắc và ngạo nghễ của Denmiris đã không còn nữa. Ông ta là một con người đang đứng trước cái chết.

Chánh án hỏi:

– Các bồi thẩm đã thống nhất lời buộc tội chưa?

– Chúng tôi đã, thưa ngài đáng kính. – Viên chánh bồi thẩm đưa lên một mẩu giấy.

– Mõ toà đâu đưa giấy đây.

Mõ toà đi vào qua đoàn bổi thẩm, cầm mẩu giấy và đưa cho quan toà. Ông mở mẩu giấy và nhìn vào.

“Đoàn bổi thẩm thấy bị can không có tội!”

Trong phòng xử hỗn loạn. Có người đứng dậy, có người vỗ tay hoan hô, một vài người rít lên như ngựa hí.

Trên nét mặt của Denmiris biểu lộ sự thư giãn. Ông thở sâu, đứng dậy và đi đến chỗ Napoleon Chotas.

– Ông đã làm được rồi, – Ông nói. – Tôi nợ ông nhiều.

Chotas nhìn vào mặt Denmiris – Không cần gì nữa. Tôi hiện rất giàu có và anh bây giờ rất nghèo. Hãy tiến lên.

– Chúng tôi sẽ tổ chức ăn mừng.

Constantin Denmiris đẩy xe lăn của Chotas qua đám đông chen nhau như nêm, qua các phóng viên báo chí, tới chỗ để xe. Chotas chỉ vào chiếc xe sedan đậu gần lối vào.

– Xe tôi kia kìa.

Denmiris đẩy xe ông ra phía cửa.

– Ông có tài xế riêng không?

– Tôi không cần ai cả. Chiếc xe tôi được lắp ráp đặc biệt để tôi có thể lái lấy. Giúp tôi lên xe.

Denmiris mở cửa và nâng Chotas vào chỗ ngồi lái xe.

– Ông gập xe lăn lại và để vào ghế sau. Denmiris lên xe ngồi gần Chotas.

– Ông vẫn là một luật sư vĩ đại nhất thế giới! – Constantin Denmiris cười!

– Vâng, – Napoleon Chotas gài số và bắt đầu lái. – Bây giờ, anh định sẽ làm gì, Costa?

Denmiris nói rất thận trọng:

– À, tôi sẽ xoay sở để làm một việc gì đó! Với một trăm triệu đô la, tôi có thể xây vương quốc của tôi một lần nữa. Denmiris cười thầm.

– Spyros sẽ rất bực mình khi nó nhận ra ông đã lừa nó như thế nào.

– Nó không thể làm gì được. – Chotas bảo đảm với Denmiris.

– Hợp đồng đã ký sẽ cho nó một công ty, chẳng có gì giá trị gì.

Họ đang nhắm hướng núi, Denmiris nhìn khi Chotas kéo cần điều khiển chân ga và phanh hãm. Ông sử dụng những bộ phận này rất thành thạo.

– Anh phải học làm cái gì anh phải làm, – Chotas nói.

Họ đang leo lên một con đường núi hẹp.

– Chúng ta đang đi đâu thế này?

– Tôi có ngôi nhà nhỏ ở trên kia, chúng ta sẽ uống với nhau một cốc sâm banh và tôi sẽ có taxi đưa anh về thành phố. Anh biết đấy, Costa, tôi đã nghĩ. Mọi việc đã xảy ra…

Cái chết của Noelle và cái chết của Larry Douglas và cả Stavros khốn khổ. Không có cái chết nào vì tiền cả, có phải không? – Ông quay lại nhìn vào Denmiris. – Đều do thù ghét. Hận thù và tình yêu. Anh yêu Noelle?

– Vâng, – Denmiris nói – Tôi yêu Noelle.

– Tôi cũng yêu cô ta – Chotas nói, – Anh không biết điều đó, phải không.

Denmiris nhìn ông sửng sốt:

– Không biết!

– Và rồi tôi lại giúp anh giết cô ấy. Tôi không bao giờ tha thứ cho tôi về điều dó. Anh có tha thứ cho anh không. Costa?

– Cô ấy đáng được những gì cô ấy đã làm.

– Tôi nghĩ cuối cùng chúng ta cũng đáng được những gì chúng ta đã làm. Có một sốviệc mà tôi phải nói với anh Costa ạ. Đó là đám cháy – ngay từ cái đêm cháy đó, tôi đã bị đau đớn cực độ. Các bác sĩ cố gắng làm cho tôi trở lại như cũ nhưng thực tế họ không làm nổi. Tôi bị dúm dó quá tồi tệ.

– Ông đẩy cái cần tăng tốc độ xe. Họ đã bắt đầu đi nhanh vào con đường cong có những cây thông, leo cao dần lên. Biển Aegean hiện ra dưới chân họ.

– Thực tế là, – Chotas nói khàn khàn, – tôi bị đau đớn quá đến nỗi đời tôi thực chẳng có giá trị gì để sống nữa.

– Ông lại đẩy cái cần lên nữa và xe lại chạy nhanh hơn.

– Chạy chậm lại, – Denmiris nói. – Ông sắp…

– Tôi đã sống được lâu như vậy vì anh. Tôi đã quyết định là anh và tôi sẽ cùng nhau kết thúc.

Denmiris quay lại nhìn ông, khiếp sợ.

– Ông nói gì thế?

– Đi chậm lại, ông ơi. Ông sẽ giết cả hai chúng ta mất thôi.

– Phải đấy, – Chotas nói. Ông lại kéo cần số lên nữa.

Xe lao về phía trước.

– Ông điên sao đấy? – Denmiris nói. – Ông giàu có, ông không muốn chết.

Đôi môi đầy vết sẹo của Chotas chuyển thành một dạng cười trông khiếp sợ.

– Không, tôi không giàu có. Anh biết ai giàu? Bạn anh, Xơ Theresa. Tôi đã đưa tất cả tiền của anh cúng vào tu viện ở Ioamna!

Họ phóng xe như chạy đua theo một đường cong rõ rệt trên sườn núi dốc.

– Dừng xe lại!

Denmiris hét lên. Anh cố vặn bánh lái khỏi tay Chotas nhưng không được.

– Tôi sẽ cho ông tất cả cái gì ông muốn, – Denmiris mặc cả.

– Dừng lại!

Chotas nói:

– Tôi đã có mọi thứ tôi muốn.

Chỉ một giây phút sau họ đang bay qua dốc đá dựng đứng, lao xuống vực, xe quay ngược lại theo một vòng tử thần, cuối cùng đến đáy vực và tan tành trên mặt biển.

Một tiếng nổ kinh hoàng và rồi sự yên lặng sâu thẳm của cõi vĩnh hằng.

Bình luận