Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ký Ức Nửa Đêm

Chương 23

Tác giả: Sidney Sheldon

Lúc đầu, Melina không biết làm thế nào để nàng đạt được mục đích đó. Nàng chỉ biết rằng chồng nàng có ý định hại anh nàng và nàng. Không thể để điều đó xảy ra. Bằng cách nào để cho Costa phải dừng tay. Đời nàng chẳng thành vấn đề gì. Ngày và đêm chất đầy những khổ đau và nhục nhã. Nàng nhớ lại Spyros đã cố gắng chống lại đám cưới của nàng, đã cảnh cáo nàng. Em không thể lấy Denmiris. Nó là một con quỷ. Nó sẽ huỷ hoại em. Sao mà đúng thế. Và lúc đó nàng vì quá yêu nên không nghe. Bây giờ, chồng nàng cần phải bị trừ khử. Nhưng làm thế nào?

Và nàng đã nghĩ. Buổi sáng, nàng đã đề ra các chi tiết. Sau đó, các việc còn lại thì đơn giản.

Constantin Denmiris đang ở trong phòng làm việc khi Melina vào, nàng mang một cái hộp buộc bằng sợi dây rất dai. Nàng cầm một con dao thái thịt to trong tay.

Costa, anh cắt giúp em để mở cái hộp này? Em không sao làm được.

Ông ngước nhìn nàng và nói tỏ vẻ sốt ruột:

– Như thế thì làm sao được. Em không biết là không nên cầm con dao đằng lưỡi? – Ông giật lấy con dao từ tay nàng và bắt đầu cắt sợi dây. – Sao em không gọi một đứa nào giúp em hở?

Melina không trả lời.

Denmiris cắt dây xong.

– Đấy!

Ông đặt con dao xuống và Melina cẩn thận cầm con dao lên từ phía lưỡi.

Nàng nhìn ông và nói:

– Costa, chúng ta không thể cứ như thế này. Em vẫn yêu anh. Anh phải như thế nào với em chứ. Anh có nhớ những lúc tươi đẹp chúng ta cùng nhau? Anh có nhớ những đêm của tuần trăng mật khi…

– Lạy chúa, – Denmiris ngắt lời – Em có hiểu không? Tất cả đã qua rồi. Anh không còn gì với em nữa. Hãy đi khỏi đây, em làm anh mệt quá rồi.

Melina đứng đó nhìn ông. Cuối cùng, nàng nói lạnh lùng. – Thôi được. Anh cứ đi đường anh. – Nàng quay đi và cầm con dao ra khỏi phòng.

– Em quên cái hộp này, – Denmiris kêu lên.

Nàng đã đi.

Melina đi vào buồng thay quần áo của chồng và mở các tủ Có hàng trăm bộ quần áo treo trong tủ, có một chỗ chỉ để treo quần áo thể thao. Nàng lấy một cái áo và dứt một cái khuy. Nàng bỏ cái khuy vào trong túi của mình.

Tiếp đến nàng mở ngăn kéo và lấy ra hai cái phao bơi của chồng và có chữ cái đầu tên của ông trên phao. Ta đã sẵn sàng cả Melina nghĩ.

Cơ quan thám tử Katelanos ở góc phố Sofokleous, trong ngôi nhà gạch cũ đã bạc màu. Melina nhẩy vào văn phòng ông chủ cơ quan này, ông Katelanos, một người đàn ông bé nhỏ, hói đầu và có ria mép.

– Xin chào, bà Denmiris. Tôi có thế giúp gì cho bà?

– Tôi cần được bảo vệ!

– Bảo vệ theo loại nào?

– Vì chồng tôi.

Katelanos cau mày. Ông ta thấy rắc rối. Việc ấy không nằm trong các trường hợp bảo vệ mà ông đã làm.

Thật rất không dễ dàng làm gì để mà chống lại một con người có sức mạnh như Constantin Denmiris.

– Bà không nghĩ đến nhờ cảnh sát ư? – ông Katelanos hỏi.

– Tôi không thể. Tôi không muốn công khai như vậy. Tôi muốn coi đây là việc riêng. Tôi nói với chồng tôi, tôi sắp ly dị ông ta, và ông ta đe doạ giết tôi nếu tôi cứ định làm thế. Vì vậy tôi đến nhờ ông.

– Tôi hiểu. Vậy chính xác bà yêu cầu chúng tôi làm gì?

– Tôi muốn ông cử cho một số người bảo vệ tôi.

Katelanos ngồi đó, đang dò ý nàng. Cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp, ông nghĩ. Tất nhiên là loạn thần kinh. Không thể hiểu được rằng chồng cô ta lại muốn hại cô ta. Chắc lại cãi nhau lặt vặt gì đó trong gia đình mấy ngày qua. Nhưng ông có thể yêu cầu cô trả lệ phí kha khá. Tuy vậy Katelanos phải tính cả những rủi ro nữa.

– Được! – ông nói. – Tôi có những nhân viên tốt có thể giúp bà. Khi nào bà muốn họ bắt đầu làm việc?

– Thứ hai này.

– Vậy thì được. Không có gì là khẩn cấp.

Melina Denmiris đứng dậy.

– Tôi sẽ gọi điện cho ông.

– Ông có cái danh thiếp nào không?

– Dạ, tất nhiên!

Katelanos đưa cho nàng danh thiếp và dẫn nàng ra cửa. Cô ta là một khách tốt, ông nghĩ. Tên cô sẽ gây ấn tượng tốt cho các khách hàng của ta.

Khi Melina về nhà, nàng đã điện cho anh nàng.

– Spyros, em có một số tin này! Giọng nói của nàng đầy vẻ kích động. – Costa muốn đình chiến.

– Sao? Anh không muốn tin em, Melina. Cần phải có một vài mưu mẹo. Nó…

– Không. Anh ấy có ý thế. Anh ấy nhận thấy rằng thật là ngớ ngẩn cứ chống chọi với anh mãi. Anh ấy muốn hoà dịu trong gia đình.

Yên lặng.

– Anh không biết!

– Ít ra cũng nên cho anh ấy một cơ hội. Anh ấy muốn anh đến gặp anh ấy ở ngôi nhà bãi biển của anh ở Acro – Corinth vào ba giờ chiều nay.

– Đến đấy mất bốn tiếng đồng hồ lái xe. Sao lại không gặp nhau ở trong thành phố được?

– Anh ấy không nói! – Melina nói với anh mình, – nhưng nếu đi là có ý hoà hoãn đấy nhé…

– Được Anh sẽ làm thế. Nhưng anh làm vì em.

– Vì chúng ta chứ, – Melina nói – Chào anh, Spyros.

– Chào em.

Melina gọi điện cho Constantin ở phòng làm việc.

Tiếng ông ta bị ngắt quãng.

– Cái gì thế! Anh bận lắm!

– Em vừa nhận được điện thoại anh Spyros gọi. Anh ấy muốn làm lành với anh.

Có tiếng cười ngắn, có vẻ chế nhạo.

– Anh đánh cuộc với em, anh ấy lầm đấy. Khi anh có chuyện gì thì anh ấy, anh ấy lúc nào chả hoà bình nhưng thực ra anh ấy không muốn.

– Anh ấy nói sẽ không ganh đua gì với anh nữa, Costa ạ Anh ấy còn muốn bán cho anh đội tàu của anh ấy.

– Bán cho anh à… Em có chắc không? – Giọng của anh ta đột nhiên tỏ ra rất quan tâm.

– Vâng. Anh ấy bảo là anh có như thế là đủ.

– Được. Bảo anh ấy cử nhân viên kế toán qua văn phòng anh, và…

– Không. Anh ấy muốn gặp anh chiều nay ở Acro – Corinth vào ba giờ.

– Nhà anh ấy à?

– Vâng. Đó là nơi kín đáo. Chỉ có hai anh thôi. Anh ấy không muốn tiếng lọt ra ngoài.

– Anh cuộc anh ấy không dám thế đâu! – Denmiris nghĩ mà hài lòng. Khi mà tiếng lọt ra ngoài, anh ấy sẽ bị người ta cười thối mũi ra. – Được, em nói với anh ấy anh sẽ đến.

Đường đến Acro – Corinth rất xa, qua những đường gió lộng dẫn đến vùng nông thôn xinh đẹp,, thoang thoảng mùi nho, và chanh cùng mùi cỏ, Spyros Lambrous đi qua những khu nhà bị tàn phá dọc đường. Từ xa, ông đã nhìn thấy cột Eleusis đã đổ, bàn thờ tàn lụi của các vị thánh cấp vị. Anh nghĩ đến Denmiris.

Lambrous lần đầu tiên đến ngôi nhà này. Anh cho xe vào cổng và ngồi trong xe một lát, nghĩ về cuộc gặp gỡ sắp tới. Liệu Constantin có thực muốn hoà hoãn hay đó chỉ là thêm một trò lừa đảo? Nếu có gì xảy ra, ít nhất thì Melina cũng biết nó sẽ đi đến đâu. Spyros ra khỏi xe và đi vào ngôi nhà vắng tanh.

Ngôi nhà này là một ngôi nhà gốc kiểu cổ rất nên thơ, nhìn xa xa dưới tầm mắt là Corinhrh. Khi còn nhỏ, Spyros Lambrous hay cùng cha nghỉ những ngày cuối tuần ở đây, hay chơi các trò trẻ con trên núi, bây giờ thì ông còn phải chơi các trò lớn hơn nhiều.

Mười lăm phút sau, Constantin Denmiris đến. Ông thấy Spyros ở trong nhà, đang đợi, và điều đó làm ông thoả mãn. Thế là, sau những năm dài, con người đó cuối cùng cũng phải chấp nhận hắn bị thất bại. Ông ra khỏi xe và đi vào buồng. Hai người đứng đó, nhìn nhau.

– À ông anh vợ thân mến, – Denmiris nói. – Thế là cuối cùng chúng ta cũng tới cuối đường.

– Tôi muốn chấm dứt cái trò điên rồ này, Costa à. Đã đi quá xa rồi.

– Tôi không thể đồng ý với anh nữa. Anh có bao nhiêu con tàu, Spyros?

Lambrous nhìn ông em rất ngạc nhiên.

– Sao?

– Anh có bao nhiêu con tàu? Tôi sẽ mua tất. Tất nhiên, có giảm giá vì chất lượng.

Lambrous không thể tin những điều nghe được.

– Mua tàu của tôi?

– Tôi mua tất cả. Và tôi sẽ là chủ của một đội tàu lớn nhất thế giới.

– Cậu điên à? Vì sao mà cậu lại nghĩ là tôi muốn bán các con tàu của tôi?

Đến lượt Denmiris phản ứng.

– Vậy thì sao chúng ta lại đến gặp nhau ở đây, có phải không?

– Chúng ta gặp nhau ở đây là cậu muốn hoà hoãn.

Mặt Denmiris xẫm lại.

– Tôi? Ai bảo anh vậy?

– Melina!

Sự thật lóe ra cho cả hai cùng một lúc.

– Cô ấy bảo anh, tôi muốn hoà hoãn?

– Cô ấy bảo anh, tôi muốn bán các con tàu của tôi?

– Cái con ngây ngô! – Denmiris thốt lên. – Tôi cho rằng cô ấy nghĩ vậy để làm cho chúng ta gặp nhau, chúng ta sẽ đi tới một thoả thuận nào đó. Cô ấy còn điên hơn cả anh, Lambrous ạ. Tôi mất cả buổi chiều vì anh.

Constantin Denmiris quay người và chạy vù ra cổng.

Spyros Lambrous nhìn theo ông ta nghĩ không lẽ Melina lại nói dối cả hai. Cô ấy chắc biết rằng không có cách nào cho chồng cô và ta có thể đến cùng nhau. Bây giờ thì không được. Quá muộn rồi. Điều đó đã quá muộn.

Vào khoảng một giờ ba mươi, trưa hôm đó. Melina đã lắc chuông gọi người đầy tớ gái:

– Andrea, mang cho tôi cốc trà nhé?

– Vâng ạ, thưa bà. – Người đầy tớ ra khỏi buồng và khi cô quay lại, sau mươi phút, tay bưng khay trà, chủ cô đang gọi điện thoại. Giọng chủ cô có vẻ tức giận.

– Không, Costa, em vẫn minh mẫn đấy chứ. Em định ly dị anh, em đã chuẩn bị cho việc đó rồi và càng cho mọi người biết càng tốt.

Lúng túng, Andrea đặt khay trà xuống và bắt đầu rút lui Melina vẫy tay bảo ở lại.

Melina nói vào ống nghe đã câm lặng.

– Anh cứ đe doạ em kiểu gì nếu anh muốn, em sẽ không thay đổi ý kiến…

– Không bao giờ… Em không cần nghe anh nói gì… Anh không được đánh đập em, Costa… Không… vấn đề là gì?

– Được. Anh sẽ gặp em ở ngôi nhà bãi biển nhưng nó không làm cho anh điều gì tốt đâu.

– Vâng, em sẽ đến một mình. Trong vòng một giờ nữa thôi? Rất tốt!

Melina đặt ống nghe xuống từ từ, vẻ mặt đau khổ.

Nàng quay lại phía Andrea.

– Tôi sắp đến ngôi nhà bãi biển để gặp chồng tôi. Nếu tôi không quay về lúc 6 giờ, tôi muốn cô gọi cảnh sát.

Andrea nuốt nước bọt.

– Bà có cần lái xe để đưa bà không?

– Không. Ông Denmiris bảo tôi đến một mình.

– Vâng, thưa bà.

Còn một việc phải làm. Tính mạng Catherine Alexander đang lâm nguy. Nàng phải báo cho cô. Có một người nào đó trong đoàn đã ăn tối hôm nọ ở nhà hàng. Em không gặp cô ta được nữa đâu. Tôi đã cử một người để khử cô ta rồi. Melina gọi điện cho văn phòng của chồng nàng ở London.

– Catherine Alexander có làm việc ở đó không?

– Hiện giờ cô ấy chưa tới. Có thể có người khác hầu chuyện bà được không?

Melina do dự. Nếu nhắn tin khẩn cấp quá và không tin ai được. Nhưng nàng không còn thì giờ để gọi lại. Nàng nhớ Costa có nói một anh Wim Vandeen nào đó, một thần đồng ở đó.

– Cho tôi nói chuyện với ông Vandeen, làm ơn?

– Xin đợi cho một lát.

Một tiếng đàn ông ở đầu dây.

– Hello.

Nàng có thể hiểu ngay là anh ta.

– Tôi muốn nhắn cho Catherine Alexander. Việc rất quan trọng. Ông sẽ thấy cô ấy hiểu điều đó, làm ơn nhắn giup nhé.

– Catherine Alexander.

– Vâng. Nói với cô ấy rằng tính mạng cô ấy đang lâm nguy. Một người nào đó đang tìm cách giết cô. Tôi cho rằng có thể là một trong các người đàn ông từ Anthens đến.

– Anthens…

– Vâng.

– Anthens có một dân số tám trăm sáu nghìn…

Melina không làm sao cho anh ta hiểu được. Nàng đặt ống nghe xuống. Nàng đã cố gắng hết sức.

Wim ngồi ở bàn làm việc, đang nghiền ngẫm về câu chuyện qua điện thoại. Có ai đang cố tình giết Catherine.

– Một trăm và mười bốn tên giết người bị kết án năm nay ở Anh Quốc. Catherine sẽ làm số đó là một trăm mười lăm.

Một trong những người từ Anthens đến. Jelly Haley, Yves Renard, Dino Mattusi. Một người trong bọn họ sẽ giết Catherine. Trí óc như máy tính của Wim ngay lập tức nạp vào anh các số liệu về ba người. Tôi nghĩ tôi biết là ai trong họ.

Khi Catherine về, Wim không nói gì với Catherine về cuộc nói chuyện điện thoại đó.

– Anh ta tò mò để xem có đúng không.

Catherine tối nào cũng đi với các thành viên của đoàn cán bộ, và sáng khi nàng đến cơ quan làm việc, Wim ở đó, đang đợi. Anh tỏ ra không vui vẻ khi gặp nàng. Wim tự hỏi không biết khi nào cô ấy để anh làm việc đó. Có thể anh phải nói với nàng về lời nhắn qua điện thoại. Nhưng có thể đó là sự lừa đảo. Tốt hơn hết là thay đổi nội dung đi một chút cho bớt căng thẳng.

Bình luận