Khẩu xương này chưa gặm sạch, vẫn còn rất nhiều dấu răng.
Lê Ngữ Băng dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng Đường Tuyết gặm xương, miệng đầy dầu mỡ.
Cậu lắc bình giữ nhiệt hai lần, khẩu xương lớn vẫn mắc kẹt không động đậy, cậu rất muốn đổ khẩu xương ra, nhưng mấy thứ dầu mỡ đầy dấu răng có cho cậu cũng không muốn chạm vào.
Lê Ngữ Băng cảm thấy, dù có lấy khẩu xương ra thì cậu dùng bình giữ nhiệt này cũng sẽ có bóng ma tâm lý một thời gian dài.
Thậm chí lúc uống nước có thể sinh ra ảo giác như mình đang uống canh xương.
Nghĩ đến đây, cậu dứt khoát ném bình giữ nhiệt vào thùng rác.
Lão Đặng chứng kiến mà đau lòng, thầm nghĩ vị thiếu gia này không sống nổi qua ngày rồi.
*
Từ khi Đường Tuyết tham gia nhóm fan của Lê Ngữ Băng, di động luôn luôn báo tin nhắn. Cô về phòng soát lại lịch sử trò chuyện, phát hiện các cô nàng không chỉ tán gẫu về Lê Ngữ Băng, còn có bát quái, minh tinh, làm đẹp, ẩm thực, linh ta linh tinh.
Đường Tuyết chẳng phát hiện ra tin tức quan trọng nào trong cuộc trò chuyện. Chợt, cô cảm thấy biện pháp tham gia nhóm fan đi biết người biết ta cũng không mấy khả thi.
Lê Ngữ Băng là loại người gì, cô còn rõ hơn những fan này.
Nhóm fan vốn đang nói chuyện son môi, đột nhiên có người đăng một tấm ảnh. Đường Tuyết thấy hình ảnh hơi hơi quen mắt, vừa mở ra nhìn, suýt thì nhảy dựng lên.
Nhân vật trong ảnh chính là cô và Lê Ngữ Băng, hai người mặt đối mặt tọa ngồi trong thư viện tự học.
Đây không phải chuyện mới phát sinh tối nay sao…
Internet bây giờ thật đáng sợ, không chào một tiếng đã chụp ảnh người ta, không tốt lắm thì phải?
Đáng giận hơn chính là, người chụp ảnh ngay cả kính lọc cũng không chỉnh bộ lọc, làn da Đường Tuyết rất đen, ánh sáng ban đêm lại không tốt như ban ngày, chụp ảnh như vậy, hiệu quả vô cùng thê thảm.
Cùng với sự xuất hiện của tấm ảnh, nhóm fan lập tức nổ tung chảo.
[Đây là ai? Cùng Băng Thần của tôi tự học? Tôi không nhìn lầm chứ?]
[Bình tĩnh, cũng có thể là người qua đường, vừa khéo ngồi cùng nhau.]
[Bọn họ quen nhau, tôi thấy cô ấy và Băng Thần nói chuyện.]
[Quen thì sao, tôi và Băng Thần cũng quen nhau đấy.]
[Vậy cậu và Băng Thần đã cùng tự học chưa?]
[Yên tâm, đen thế này đảm bảo Băng Thần sẽ chướng mắt.]
[Băng Thần ngay cả hoa khôi viện ngoại ngữ cũng từ chối thì có thể coi trọng người này không? Các cậu dùng não thử suy nghĩ chút đi.]
[Mấy người đúng là yêu quái.]
…
Một câu chen ngang đã làm xáo trộn hoàn hoàn toàn không khí yên bình trong nhóm, mọi người trầm mặc mấy giây, sau đó các cô ấy nói gì, Đường Tuyết không biết được.
Bởi vì cô bị mời ra khỏi nhóm.
Không được, càng nghĩ càng không cam lòng, Đường Tuyết chìa tay với Hạ Mộng Hoan: “Cho tớ mượn di động một chút, tớ dùng tài khoản của cậu nhắn trong trong nhóm fan của Lê Ngữ Băng, được chứ?”
“Cứ tự nhiên.” Hạ Mộng Hoan đưa cô di động, lại hiếu kỳ ngó đầu sang, muốn xem thử Đường Tuyết nói gì.
Đường Tuyết bắt đầu tự biên tự diễn chuyện xưa.
[Tôi biết tôi biết, người này là bạn cùng phòng tôi, cô ấy và Lê Ngữ Băng là thanh mai trúc mã, Lê Ngữ Băng nhớ mãi không quên cô ấy nhiều năm, hiện tại đang quấn quýt theo đuổi cô ấy.]
[Tôi biết chắc là các cậu không tin, nói ra chính tôi cũng không tin.]
[Còn nữa, Lê Ngữ Băng người này có thể biến đổi thái, chậc chậc chậc, càng nhiều đề cập đến riêng tư đừng nói rồi.]
[Tôi vừa mới hỏi bạn cùng phòng, cô ấy nói cô ấy không thích Lê Ngữ Băng, nhưng không bỏ mặc được nên rất buồn. Các cậu mau nghĩ biện pháp giú cô ấy đi.]
Lời vừa nói ra lập tức bị mọi người chất vấn ầm ầm.
Đường Tuyết:
[Là sự thật, à đúng rồi, Lê Ngữ Băng còn ép bạn cùng phòng tôi đưa bữa sáng cho cậu ta. Các cậu có muốn thay cô ấy đưa bữa sáng không? Cô ấy thật sự không hiếm lạ đâu.]
Lời vừa nói ra, lập tức có người yêu cầu kết bạn với WeChat của Hạ Mộng Hoan, số lượng không ngừng tăng lên.
Đường Tuyết liếc Hạ Mộng Hoan, Hạ Mộng Hoan đè nặng vai cô, trịnh trọng gật đầu: “Đại Vương, mạnh tay làm đi.”
Đường Tuyết chấp nhận yêu cầu của mấy người, những người đó đều không ngoại lệ, vừa thử độ thật giả trong lời cô nói, vừa hàm súc tỏ vẻ bản thân nguyện vất vả thay.
Đường Tuyết thấy vui vẻ, chấp nhận tất cả, soạn một tin nhắn chung gửi đi.
[Người muốn đưa bữa sáng cho Lê Ngữ Băng quá nhiều, tôi và bạn cùng phòng quyết định mở cuộc đấu giá, người thắng cuộc là người trả giá cao nhất. Số tiền thu được sẽ được quyên góp cho “Hiệp hội cứu trợ người bị hại quốc tế”. Yên tâm, chúng tôi không phải kẻ lừa đảo, các cậu có thể đợi đến khi đưa bữa sáng cho Lê Ngữ Băng xong rồi chuyển khoản bằng WeChat, không thành công không lấy tiền.]
…
Cứ như vậy, Đường Tuyết mang quyền lợi “Ngày mai đưa bữa sáng cho Lê Ngữ Băng” ra bán đấu giá được 50 tệ.
Hạ Mộng Hoan bên cạnh nhìn mà choáng váng: “Thế cũng được?”
Đường Tuyết trả cô di động: “Dù sao ngày mai tớ cũng không cần dậy sớm.”
“Tớ còn có một vấn đề chưa hiểu, “Hiệp hội cứu trợ người bị hại quốc tế” là cái gì vậy?”
“Tớ vừa mới thành lập. Hội viên chính là tớ.”
“…?”
“Có vấn đề gì hả?” Đường Tuyết chỉ vào ngực mình, “Tớ đang bị Lê Ngữ Băng hãm hại, trong lúc nước sôi lửa bỏng, tự thành lập một hiệp hội cứu trợ bản thân, coi như là sự đấu tranh cuối cùng.”
Hạ Mộng Hoan cảm thấy, kể từ khi gặp Đường Tuyết, thế giới quan của cô liền trở nên sống động, không ngừng đổi mới, thật kích thích.
…
Rạng sáng hôm sau, quả nhiên Lê Ngữ Băng lại gọi điện thoại cho Đường Tuyết, nhắc cô mang cho cậu bữa sáng, Đường Tuyết luôn miệng đáp ứng.
Lúc này, cậu đứng ngoài sân vận động cũng không phải chờ lâu lắm, có điều, người tới không phải Đường Tuyết.
“Chào anh, Lê Ngữ Băng, em là Vu Vi, anh có thể gọi em là Vi Vi.” Cô gái tự xưng Vi Vi đưa bữa sáng cho cậu.
Cô nàng mặc váy, trang điểm nhẹ, sắc mặt khá tốt, trong mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng, cười đến thẹn thùng, tựa như nụ hoa hồng mới hé nở.
Lê Ngữ Băng đút tay trong túi, không nhận bữa sáng, mà hỏi: “Đường Tuyết đâu rồi?”
“Cô ấy có chút việc gấp, sợ anh sốt ruột, nên nhờ em đưa bữa sáng cho anh.” Vi Vi và Đường Tuyết đã thống nhất xong lý do thoái thác, đáp.
Lê Ngữ Băng từ chối cho ý kiến, lẳng lặng nhìn cô nàng. Vi Vi bị anh nhìn chăm chú vào, má bất giác nóng lên, đỏ mặt quay đi.
Lê Ngữ Băng đột nhiên nói: “Cô.”
“Dạ?”
“Nói thật cho tôi biết, tôi mời cô đi xem phim.”
Vi Vi hoàn toàn không chút do dự, khai báo lại cuộc giao dịch không sót chữ nào.
Lê Ngữ Băng nghe xong, ánh mắt chợt lóe, khóe môi hơi nhếch lên.
Ha ha. Thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không cửa cứ muốn chui vào.
Tâm trạng cậu bỗng tốt hẳn lên, nhận bữa sáng, cầm chai sữa uống một ngụm.
Vi Vi nhìn nam thần ăn bữa sáng, cảm thấy cậu rất gần gũi, rất mê người. Cô nàng hơi tò mò, tăng thêm can đảm hỏi: “Băng Thần, anh thật sự nhớ mãi không quên Đường Tuyết, khổ sở theo đuổi, liều chết dây dưa, không cách nào tự kiềm chế sao?”
Phụt – –
Miệng lại phun sữa tươi.