*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Tuyết khi còn bé đã từng cùng Lê Ngữ Băng “bỏ trốn” một lần.
Truy cứu nguyên nhân, cô phạm lỗi bị ba ba của cô mắng một trận, còn bị nhốt ở trong phòng nhìn vách tường suy nghĩ, nhốt nửa ngày. Mẹ Đường ở một bên khoanh tay đứng nhìn.
Đường Tuyết cảm thấy bố mẹ đều thương cô chưa đủ, cô muốn cho hai người biết rõ cảm giác mất đi người thân.
Vừa vặn lúc ấy trên TV đang chiếu phim võ hiệp, các đại hiệp tại sư môn học được võ nghệ, đều muốn đi ra ngoài rèn luyện. Đường Tuyết như được khai mở, quyết định đi ra ngoài thế giới lưu lạc.
Bước đầu tiên: Trốn ra ngoài.
Trong nhà ra ngoài là không thể. Nhà bọn họ ở lầu 12, cô muốn tránh ánh mắt của người lớn đi ra ngoài, chỉ có thể nhảy cửa sổ. Chỉ là nếu nhảy từ đây xuống, cô liền biến thành bánh rồi.
Vì vậy chỉ có thể từ trong trường học mà bỏ trốn.
Ngày hôm sau Đường Tuyết mang theo tâm lý trả thù mãnh liệt cùng suy nghĩ lưu lạc thế giới, mạnh mẽ đi tới trường học, nói kế hoạch của cô cho Lê Ngữ Băng nghe, cũng mời Lê Ngữ Băng nhập bọn.
Lê Ngữ Băng không đáp ứng. Thế là Đường Tuyết từ mời biến thành yêu cầu, không thể không đáp ứng.
Thời điểm buổi chiều lúc tan học, cô cùng Lê Ngữ Băng chạy tới quán cơm bên cạnh trường học, chỗ đó có người mở cái xe vận tải nhỏ để đưa hàng. Hai người lén lút bò vào xe tải mở thùng xe ra, ngồi vào trong góc. Người đưa hàng cũng có chút cẩu thả, giao hàng hóa cho nhà ăn xong, cũng không có nhìn kỹ thùng xe, lên xe, lái xe rời đi.
Đường Tuyết ngồi xổm trong xe, cảm giác trái tim đập bịch bịch điên cuồng, siêu khẩn trương, siêu kích thích.
Lê Ngữ Băng bới bới ở góc thùng xe, lặng lẽ ló đầu ra nhìn trường học phía sau càng ngày càng xa. Không hiểu sao, có một loại cảm giác tạo phản giống như kích thích.
Ban đầu cảm thấy rất thú vị, nhưng thời gian dần qua, hai người bọn hắn đều cảm giác có chút lạnh. Thật là, mùa đông khắc nghiệt, ngồi xe hở mui hóng mát, có thể không lạnh sao?
Về sau hai đứa dứt khoát cùng một chỗ ôm ấp, sưởi ấm lẫn nhau, như vậy rốt cuộc chịu đựng được cho đến khi xe dừng lại.
Chờ cho đến khi nghe được tiếng lái xe đi xuống rời đi, hai đứa lúc này mới nhúc nhích tứ chi cứng ngắc, lặng lẽ meo meo từ trong xe bò xuống.
Trời đã tối. Nơi này là một tiểu khu cũ kỹ, khắp nơi đều rất yên tĩnh, ngọn đèn cũng lộ ra vài phần quỷ dị. Đường Tuyết trong lòng sợ muốn chết, lại xấu hổ không nói ra miệng, siết thật chặt tay Lê Ngữ Băng, đem cậu trở thành cây cỏ cứu mạng duy nhất. (edit by wattpad jamjam1230)
Con đường lưu lạc thế giới, bắt đầu một cách không thuận lợi như vậy.
Hai người tay trong tay, bảy di tám chuyển, rốt cuộc ra được khỏi cái tiểu khu kia, đi tới đường lớn. Đường Tuyết cảm giác đói, cô sờ sờ bụng, đột nhiên vỗ đầu một cái: “Hỏng rồi!”
“Có chuyện gì?” Lê Ngữ Băng hỏi.
“Cặp sách rơi trên chiếc xe kia rồi!”
Trong cặp sách của cô, cô đã chuẩn bị tỉ mỉ lương khô cùng nước uống, còn có một tờ bản đồ của Hồ thành cô trộm từ chỗ ba ba cô.
Lê Ngữ Băng cũng có chút tiếc nuối, hỏi: “Có muốn về hay không?”
“Không muốn.” Đường Tuyết không muốn lại trải nghiệm một lần nữa cái cảm giác nặng nề áp lực sợ hãi cùng bất an như vừa rồi. Cô vừa móc túi vừa hỏi “Lê Ngữ Băng, trên người của cậu có tiền không?”
“Không có.”
Đường Tuyết lục toàn bộ túi trên người, móc ra 2 khối rưỡi mao tiền. Hai người nắm tay, đi đến giao lộ trước tiên mua một cái bánh rán, Đường Tuyết hỏi người bán bánh rán: “Dì ơi, một cái bánh rán bao nhiêu tiền ạ?”
Người nọ nhìn thoáng qua, nghĩ thầm hai đứa nhỏ này lớn lên sẽ vô cùng đẹp mắt, sau đó mới đáp: “Ba khối tiền một cái.”
“Dạ, vậy nếu nhiều hơn một quả trứng gà, bao nhiêu tiền ạ?”
“Ba khối rưỡi.”
“Cái kia, không thêm trứng gà, 2 khối rưỡi, được không ạ?”
“Hả?” Dì bán hàng vẻ mặt kỳ quái, “Một quả trứng gà cũng không thêm? Vậy cháu đây là muốn bánh rán hành tây rồi.”
“Dì ơi, chúng con không có tiền.” Đường Tuyết chực khóc, xòe tay ra, trong lòng bàn tay là 2 khối rưỡi mao tiền đã nhăn nhúm.
Dì bán hàng thấy cô như vậy, tim muốn tan ra “Ai nha, đừng khóc mà…, dì cho các con một quả trứng gà là tốt rồi.”
“Thật ạ? Cám ơn dì!”
“Không khách khí, hai đứa là người một nhà sao?”
“Không phải ạ.”
“A, bố mẹ đâu?”
“Bố mẹ có việc, một lát chúng con sẽ tự về nhà.”
“À à ” Dì nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ tay trong tay, trêu chọc bọn hắn, “Vậy các con sau này sẽ kết hôn sao?”
Không đợi Đường Tuyết đáp, Lê Ngữ Băng lắc đầu trước: “Con sao có khả năng cùng cậu ấy kết hôn.”
Đường Tuyết cảm giác chịu không nổi, thật mất mặt, nổi giận nói: “Lê Ngữ Băng, cậu sau này nếu cùng tớ kết hôn thì cậu chính là chó con.”
Dì một bên chia bánh rán một bên cười ha hả nghe bọn hắn nói chuyện, bánh rán chia xong, bỏ vào hai tầng túi giấy đưa cho bọn hắn: “Cẩn thận phỏng, ăn xong hãy về nhà ha.”
“Dạ dạ!”
Hai người cầm theo bánh rán đi tìm chỗ phong thủy bảo địa, ngồi xổm ven đường cậu một cái mình một cái mà ăn bánh rán, giống như hai tên ăn mày nhỏ.
Bánh rán ăn được một nửa, có một con chó gầy trơ cả xương ngửi mùi đi đến trước mặt bọn hắn.
Đường Tuyết sợ tới mức thân thể cứng đờ không dám cử động, sững sờ mà nhìn con chó.
Lê Ngữ Băng cũng không nhúc nhích. Cô giáo nói qua, gặp được chó không nên chủ động khiêu khích.
Con chó to này cùng bọn hắn nhìn nhau vài lần, sau đó cúi đầu xuống, vô cùng không khách khí, đem bánh rán trong tay Đường Tuyết ngậm trong mồm rời đi.
Đường Tuyết: “…”
Con đường lưu lạc thế giới, vì sao lại khó khăn như thế.
Áp đảo một cọng rơm cuối cùng của lạc đà chính là Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng chưa ăn no, sờ lên túi áo, móc ra hai cái bánh phao đường “thật to”.
Đường Tuyết nhìn bánh phao đường trong tay cậu, nuốt nước miếng.
Bánh phao đường tuy rằng không thể chống đói, nhưng có so với không có cũng tốt hơn.
Ngay lúc ngọn lửa hi vọng nhỏ vừa bùng lên, Lê Ngữ Băng, đem hai cái bánh phao đường lột ra, sau đó cùng lúc ném vào trong miệng mình.
Đường Tuyết vừa tức giận vừa tủi thân, chất vấn: “Sao cậu lại ăn hết, không cho tớ một cái?”
Lê Ngữ Băng nhai bánh phao đường, nói: “Tớ sẽ không cùng cậu kết hôn.”
Sau đó Đường Tuyết ngồi xổm ven đường ngẩn người, Lê Ngữ Băng ngồi xổm bên cạnh cô thổi bóng. Hai cái bánh phao đường cùng một chỗ nhai, thổi ra bong bóng vừa trắng vừa tròn, còn lớn hơn mặt.
Đường Tuyết cảm thấy, con đường lưu lạc thế giới… Không, cái thế giới này không thích hợp để lưu lạc.
Cô phải về nhà.
Cô giáo đã từng nói, ở bên đường gặp chuyện phải tìm ba mẹ, ba mẹ tìm không thấy, tìm cảnh sát.
Vì vậy hai người nắm tay đi đến chỗ cảnh sát giao thông trước mặt: “Chú cảnh sát, chúng con muốn tự thú.”
______________
Lời tác giả : Hôm nay chương này viết không hài lòng, nên là trước tiên truyền bá một chút ngoại truyện nhỏ về thời thơ ấu đi.