Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lê Hấp Đường Phèn

Chương 90: Nhất chiến thành danh

Tác giả: Tửu Tiểu Thất
Chọn tập

Lê Ngữ Băng ván thứ hai nghiêm chỉnh ngồi trên ghế dự bị nghỉ ngơi, nhìn đồng đội ra ra vào vào, từng đợt từng đợt đổi người.

Tranh tài khúc côn cầu thể lực tiêu hao quá lớn, vì vậy thay người rất nhiều lần, không hạn chế số lần, cũng sẽ không tạm dừng, chính là mọi người yên lặng ra ra vào vào.

Thay người nhìn đến hoa mắt, cái này rất thử thách nhãn lực của trọng tài. Bởi vì không phải tất cả mọi người đều quy củ, có khả năng đang tranh tài, sẽ phát hiện một đội nhiều ra tới một người, chuyện ma quái như thường.

Vì vậy quy tắc thi đấu khúc côn cầu trọng điểm là không quá nhiều người, nhiều người khó xử lý.

Ván thứ hai trận đấu, đội Kiêu Long Trung Quốc từ 2:1 dẫn trước bị đuổi ngang thành 3:3, tình hình chiến đấu không quá lạc quan.

Lê Ngữ Băng ở vị trí dự bị nghỉ ngơi một ván, cảm giác thân thể đều đã khỏe mạnh, ván thứ ba bắt đầu, cậu bước vào trận đấu.

Huấn luyện viên là người Nga, sảng khoái đáp ứng. Đại khái là cái này ở nước ông, chỉ là một chút vết thương nhỏ, không nhằm nhò.

“Lê Ngữ Băng ra sân, a, xem ra cậu ấy không bị gì rồi, chúng ta trước tiên nên chúc mừng cậu ấy. Hiện tại cả khán phòng đều vì Lê Ngữ Băng mà reo hò, mà đúng là cậu ấy xác thực đáng giá được mọi người tung hô như vậy, không biết ván này đội Kiêu Long có thể hay không đánh vỡ cục diện bế tắc, mở ra cục diện mới…” bình luận viên mồm miệng rất lưu loát.

“Xem ra không có chuyện gì.” Đường hiệu trưởng lẩm bẩm.

Mẹ Đường hơi nhíu mày, ” Nó vẫn nên đi bệnh viện chụp phim.”

Chẳng qua, xem biểu hiện sau đó của Lê Ngữ Băng, cậu đại khái là không cần chụp phim cũng được. Đội Kiêu Long ván này tổng cộng đánh vào lưới đối thủ hai trái, toàn bộ đều xuất phát từ tay Lê Ngữ Băng, điểm số trực tiếp được cậu đưa lên 5:3, cho đến khi kết thúc. Cậu được tính 2 lần đánh vào, 1 lần trợ giúp, đứng đầu bảng.

Trong khán đài bầu không khí sôi sục, lúc trận đấu kết thúc, tiếng hoan hô như muốn lật tung nóc nhà.

Chính phủ lãnh đạo vốn chỉ dự tính ghé xem trong chốc lát, biểu lộ ý tứ sẽ đi ngay. Nhưng không ngờ trận đấu quá đặc sắc, ban đầu nghĩ chỉ xem một ván, cuối cùng chưa đã ghiền, từ xem một chút biến thành xem hết rồi.

Đến cuối lại hòa cùng khán giả vỗ tay.

Ông chủ câu lạc bộ vô cùng cao hứng. Lúc trước còn sợ thua mất mặt, bây giờ lại thắng, khó lường khó lường. Lê Ngữ Băng thật sự là trời sinh siêu sao.

Sau đó ông chủ câu lạc bộ mời lãnh đạo ở lại nói vài lời với đội băng cầu, lãnh đạo liền vui vẻ đáp ứng.

Sau khi nghe lãnh đạo nói, cùng lãnh đạo bắt tay xong, Lê Ngữ Băng được đội y tế dẫn đi bệnh viện, tuy rằng chính cậu cảm thấy không có cái gì không khỏe, nhưng ít ra cũng phải đi chụp phim thì mọi người mới yên tâm.

Hai người theo cửa sau của tòa nhà đi ra, khi đi tới cửa, Lê Ngữ Băng đột nhiên dừng lại, “Chúng ta đi riêng.”

“Đợi ai à?” Đội y tế hỏi xong liền nhìn thấy một cô gái chạy tới, lập tức gật đầu nói, “Tôi chờ cậu trên xe.”

“Ừ.”

Đường Tuyết chạy đến trước mặt Lê Ngữ Băng, nhìn thấy cậu đang cúi đầu nhìn cô, trong mắt có nét cười nhè nhẹ. Cô cúi đầu xuống, lại tiến về phía trước một bước, chui vào trong lòng cậu, sau đó liền nhẹ nhàng ôm cậu.

Cái người này, bình thường là một con cọp nhỏ, lúc này thoắt cái đã biến thành cừu nhỏ, làm cho Lê Ngữ Băng có chút không thích ứng, cậu vòng tay ôm lại, vuốt vuốt tóc của cô, “Sao vậy?”

“Làm tớ sợ muốn chết.” Đường Tuyết nhỏ giọng nói. Cô vừa rồi lúc xem thi đấu, một nửa là khẩn trương kích thích, một nửa là nơm nớp lo sợ, đặc biệt dày vò. Hiện tại được ôm cậu, mới có chút cảm giác yên tâm.

Lê Ngữ Băng biết, có câu nói “quan tâm nhiều ắt sẽ loạn”.

Cậu bị cô làm cho trong lồng ngực một mảnh mềm mại rung động, cúi đầu hôn tóc cô một cái, dịu dàng nói: “Tớ không sao.”

Đường Tuyết tay hướng lên, lướt qua lưng cậu, cô kiễng chân ôm lấy cổ của cậu, sờ lên sau gáy.

Lê Ngữ Băng được đầu ngón tay mềm mại ấm áp của cô chạm đến, trong lòng có chút ngứa ngáy.

“Đau không?” Đường Tuyết hỏi.

“Hôn nhẹ liền hết đau.”

Đường Tuyết dở khóc dở cười, “Thời điểm này mà cậu còn đùa được à!”

Lê Ngữ Băng nghiêm túc, “Không có đùa, sau này mỗi khi tớ thắng trận đấu cậu đều phải hôn tớ.”

“Vậy tớ thắng thì sao?”

“Tớ hôn lại cậu.”

“Chó phi thật sự là một con chó phi thông mình, gặp việc liền buôn bán.” Đường Tuyết nói xong, níu lấy cổ áo của cậu hướng xuống dưới.

Lê Ngữ Băng thuận theo lực đạo của cô hơi khom lưng, cúi đầu xuống, cười cười nhìn cô.

Đường Tuyết nhìn bờ môi màu hoa anh đào của cậu, nuốt nước miếng.

Đúng lúc này, cách đó không xa còi ô tô vang lên vài cái.

Đội y tế có chút nhìn không nổi nữa, không biết bọn họ sẽ làm ra cái sự tình gì, lúc này liền hạ cửa kính xe xuống nhìn: “Hay là chúng ta đi bệnh viện trước đã?”

Sau đó Đường Tuyết theo Lê Ngữ Băng đến bệnh viện, chụp phim, xác định không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm.

——

Nhất chiến thành danh!

Ngày hôm sau rất nhiều truyền thông thể thao dùng từ này hình dung cho Lê Ngữ Băng, Đường Tuyết thấy được lông mi trực nhảy, nghĩ thầm có hơi khoa trương quá đi!

Những tin tức này phần lớn miêu tả Lê Ngữ Băng bị thương ngoài ý muốn, sau khi hồi phục liền quay lại trận đấu, điên cuồng ôm điểm tích lũy nghịch chuyển cục diện, thành tích liền vọt lên phá luôn thành tích kỷ lục của người trước đó, mà thành tích này dành cho những người có điều kiện tiên quyết đều phải mạnh, cái này càng thêm đáng quý rồi… Nói xong trọng điểm, kèm theo trên đó là bức ảnh soái ca của Lê Ngữ Băng.

Người qua đường rất nhiều người không am hiểu lắm về khúc côn cầu, đẹp trai mới là trọng điểm.

Đường Tuyết chụp lại màn hình rồi gửi cho bố Đường, kèm theo:”Giới thiệu một chút, đây là con rể của bố.”

Đường hiệu trưởng giả như không thấy.

Lê Ngữ Băng – ba chữ kia trong vòng một đêm đã thành cụm từ đứng đầu, rất nhiều quần chúng không rõ chân tướng nhìn thấy người khác đang thảo luận về Lê Ngữ Băng, tò mò đi lục soát, phản ứng đầu tiên đều là mẹ nó soái ca.

Sau đó mới quan tâm tới mặt khác.

Có fan hâm mộ lo lắng người khác không hiểu, đơn giản rõ ràng mà đem trận đấu ngày hôm qua tổng kết lại, trong đó không thể thiếu rất nhều từ khen ngợi, người qua đường xem hết, đều kinh sợ.

Tiếp sau đó, các cụm từ liên quan, băng cầu, Tia Đường Cốc, đều trở thành cụm từ nóng. Rất nhiều người bắt đầu chú ý cái hoạt động này, chú ý tới cuộc thi đấu này.

Weibo Lê Ngữ Băng người hâm mộ tăng vọt, hài hước chính là bây giờ tài khoản id của cậu vẫn như cũ là “Đường Tuyết người hâm mộ toàn cầu hậu viện hội”, người hâm mộ mới lại chạy đi nghiên cứu xem Đường Tuyết là ai, sau đó liền mạnh mẽ cảm nhận được bản thân như được phát cẩu lương (*).

(*) cẩu lương: các cặp đôi yêu nhau thường hay show các hành động thân mật, tình cảm, và các FA thường gọi đó là cẩu lương

【 lớn lên đẹp trai, lại ưu tú như thế, bạn gái cũng xinh đẹp, tình yêu mỹ mãn, cái này là cuộc sống của người thắng cuộc trong truyền thuyết? Đối lập với cậu ấy, tôi đây hai mươi năm sống trên đời giống như một đống bánh.

Có người ở trong diễn đàn cảm thán như vậy.

Kết quả diễn đàn bên trong nhao nhao trở lại:

—— nếu tôi nói cho cậu biết kỳ thi Đại Học cậu ấy thi được bao nhiêu điểm thì sao?

—— nếu tôi nói cho cậu biết cậu ấy biết kéo đàn vi-ô-lông thì sao?

—— nếu tôi nói cho cậu biết cậu ấy là phú thế hệ thứ hai (*) thì sao?

(*) Phú thế hệ thứ hai (富二代): Những đứa trẻ giàu có thừa hưởng số lượng lớn tài sản.

—— chờ chút lầu trên, Băng Thần là phú thế hệ thứ hai? Thật sao? Chưa thấy qua bát quái nha.

—— tin tưởng tôi, có thể kiên trì chơi khúc côn cầu nhiều năm như vậy, nhiều hơn phân nửa tỷ lệ là phú thế hệ thứ hai.

—— đập bàn! Đường Tuyết là cứu vớt hệ ngân hà sao?

—— có ý gì, Tuyết Tuyết của chúng ta cũng rất ưu tú nha! Đại học là được triệu tập dự thi trên Lâm đại, dù nói thế nào cũng là một học bá (*) đi? Hơn nữa vóc người xinh đẹp như vậy, tính cách cũng tốt, EQ cũng cao, cũng là quán quân cả nước, ở đâu không xứng với Băng Thần hả? Chỉ có thể nói là người ưu tú thích cùng người ưu tú ở cùng một chỗ, muốn tìm được một nửa khác tốt, không cần cứu vớt hệ ngân hà, chính mình cố gắng thay đổi là đủ rồi.

(*) học bá: chăm chỉ học tập nên đạt kết quả cao

—— em gái kiêu ngạo lầu trên ơi, người khác đều đang ăn thức ăn cho chó chỉ có em là ở đây rót canh gà, nhận của ta một lạy.

blabla…

Đường Tuyết lúc đầu cho rằng weibo fan hâm mộ của Lê Ngữ Băng là câu lạc bộ mua rồi làm giả cho cậu, sau đó liền phát hiện người hâm mộ của mình cũng tăng lên rất nhiều, thậm chí đi dọc đường cũng có người tìm cô muốn kí tên, cô lúc này không muốn cũng phải thừa nhận, những fan hâm mộ của Lê Ngữ Băng kia đều thật sự, sống.

Cái này càng đáng giận.

Đường Tuyết có chút chua chua mà ghen ghét, khó mà nói là ghen ghét người nào.

Buổi tối cô nhắn cho cậu: Lê Ngữ Băng, cậu biết hiện tại cậu bên ngoài có bao nhiêu bạn gái không?

Lê Ngữ Băng: người khác muốn dâm tớ chỉ có thể tượng tượng trong đầu, còn cậu là có thể tự trải nghiệm…

Đường Tuyết: Tớ liền nhìn xem cậu phóng túng tới mức nào.

Lê Ngữ Băng: Cậu tới đây, tớ phóng túng cho cậu xem. ^_^

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thật xin lỗi vì đổi mới không ổn định làm cho mọi người đọc thể nghiệm không tốt, đây quả thật là do tôi không làm đúng hạn, ở đây đối với mọi người nói một tiếng xin lỗi.

Mặt khác, nhằm vào một cái quan điểm, tôi nghĩ nên cho bản thân giải thích một câu.

Có bằng hữu cho là vì tôi có nhiều đọc giả, làm người bành trướng, mới bắt đầu đổi mới không ổn định. Đó là một hiểu lầm.

Tôi lúc giai đoạn còn là người mới, thời điểm đăng nhiều kỳ 《 ngươi không vào địa ngục thì ai vào》, thì có qua một đoạn thời gian thay đổi vòng quanh, cũng từng đổi lại. Sau đến 《 nam phong nhập lòng ta 》 《 hàm quang 》 đổi tình huống mới đều không quá tốt. Sách đổi mới tình huống, cùng tác giả nhân khí, thái độ đều không có quan hệ, chỉ cùng trạng thái tác giả, chuyện xưa đề tài nội dung tương quan.

Bởi vì viết qua rất nhiều chuyện xưa, dùng qua rất nhiều sáo lộ, tôi thân là người sáng tác, thời gian dần qua đối với một ít sáo lộ thông thường mất đi cảm giác mới lạ cùng cảm xúc, hy vọng nếm thử cái khác, mạo hiểm sáng tạo cái mới, ý nghĩ chứng thực trong quá trình gặp được đủ loại vấn đề, có đôi khi viết sẽ không thuận lợi. Đây là điều không thể dự đoán.

Có chút bằng hữu hỏi tôi tại sao không sớm giữ tồn cảo, nói như vậy, tôi đây như người mắc bệnh gia đoạn cuối, nếu như muốn toàn văn tồn cảo (giữ lại bản thảo), tôi sống đến 80 tuổi cũng chưa chắc có thể viết ra 30 vạn chữ. = =

Nói nhiều như vậy, tôi còn đang suy nghĩ biện pháp giải quyết. Bất quá tin tức tốt là chuyện xưa nhanh viết xong, tôi hôm nay đem phía sau nội dung cốt truyện này kéo một chút, không lo vướng mắc nữa.

Chọn tập
Bình luận
× sticky