*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Ngữ Băng đeo khẩu trang, không ai nhìn thấy cảm xúc trên mặt cậu lúc này. Cậu quay đầu, vẫn không nhúc nhích mà nhìn tấm đèn led kia, ngọn đèn bên kia bờ sông phản chiếu trong con ngươi đen nhánh thanh tịnh của cậu, sáng như sao đêm.
“Cậu này? Cậu này?” Nhân viên cửa hàng đột nhiên gọi cậu.
“Hử?” Lê Ngữ Băng chậm chạp quay đầu, nhìn nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng đem túi đưa cho câu, “Đầu thỏ của cậu.”
Lê Ngữ Băng thất thần nhận túi đầu thỏ, xoay người, hướng nơi phát quảng cáo mà đi tới, phảng phất như muốn tới gần nó thêm một chút.
Nhân viên cửa hàng nóng nảy: “Cậu còn chưa có trả tiền!”
“Thật xin lỗi.” Lê Ngữ Băng quay trở lại thanh toán.
Xong, cậu cầm theo túi đầu thỏ chạy đến bờ sông, đứng ở sau lan can nhìn những dòng chữ kia. Ngực nóng hổi, bởi vì vô cùng kích động còn run nhè nhẹ, cảm động đến nỗi muốn tan ra, toàn bộ thế giới như xuất hiện những lớp đường mỏng, ngay cả hô hấp cũng trở nên ngọt ngào. Lê Ngữ Băng tin rằng, nếu như lúc này rút của cậu một ống máu, máu của cậu khẳng định cũng là vị ngọt.
Bản thân cậu bây giờ như điên rồi, cậu muốn nhìn thấy cô, muốn ôm lấy cô, muốn hôn cô.
Nhưng lại sợ lúc này nhìn thấy cô rồi, bản thân sẽ rơi lệ…
Đèn led tỏ tình hấp dẫn không ít người qua đường dừng chân lại, tại bờ sông mà say xưa thân mật. Đứng bên cạnh Lê Ngữ Băng là một đôi tình nhân, người nam nói với người nữ: “Lê Ngữ Băng nhất định là kiếp trước đã cứu vớt hệ ngân hà.” Giọng điệu có chút hâm mộ.
Lê Ngữ Băng cảm khái: “Đúng vậy.”
Đôi tình nhân kia khó hiểu mà quay qua nhìn cậu một cái. Cái người này thật quái dị, nhất định là độc thân lâu quá nên mới tìm người lạ mà bắt chuyện.
Đôi tình nhân tay trong tay vội vàng mà rời đi, Lê Ngữ Băng đứng bên bờ sông, gọi điện thoại cho Đường Tuyết.
“Lê Ngữ Băng, cậu đâu rồi?”
“Cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang ở chỗ chúng ta hẹn nhau, tớ nói, cậu sẽ không phải là bây giờ còn chưa tới đi? Cậu dám nói “đúng” xem, cậu nói “đúng” tớ liền đánh gãy chân chó của cậu “
Nói xong, cô lơ đãng xoay người, đột nhiên liền lọt vào lòng của ai đó.
Đường Tuyết không thấy được mặt của người kia, nhưng hơi thở của cậu, cô quen thuộc.
Trước mặt mọi người mà ôm ôm ấp ấp, Đường Tuyết có chút ngượng ngùng, “Lê Ngữ Băng, chúng ta cũng nên cân nhắc cảm xúc của những người độc thân ở đây, thật vất vả mà ra ngoài ngày lễ…”
“Đường Tuyết” Lê Ngữ Băng cắt ngang cô, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ gáy cô, “Tớ cảm thấy, số mệnh của tớ rất tốt.”
“Rất tốt, mẹ của cậu là bá đạo tổng tài.”
“Không phải cái này.”
Đường Tuyết khóe miệng nhẹ cười, một bên mặt áp trong ngực cậu, nhìn tấm quảng cáo bên kia bờ sông, nói: “Lê Ngữ Băng, cậu biết không, đây chính là tấm quảng cáo đắt tiền nhất của Lâm thành, hôm nay xài nó, càng phải quý trọng.”
“Tớ biết rõ, cám ơn cậu.”
“Không phải, ý của tớ là…” Đường Tuyết đột nhiên cứ như vậy meo meo chột dạ, cô cảm giác mình chính là người đàn bà phá sản trong truyền thuyết, “Tớ là muốn nói cho cậu biết, thẻ ngân hàng của cậu, chỉ còn sáu khối rưỡi mao tiền.”
“Tớ yêu cậu.”
“…” Không kịp chuẩn bị gì đã được thổ lộ, khiến cho Đường Tuyết phía sau định nói gì đều đã quên sạch, trong đầu trống rỗng, ngây người nửa ngày, yên lặng đem khuôn mặt đỏ bừng vùi trong lòng cậu.
Sau đó hai người nắm tay ở Bạch Sa phố đi dạo một hồi, mua một vài món đồ chơi nhỏ, áo thun tình nhân, nhẫn tình nhân, rồi cả mắt kính tình nhân. Nhẫn thì Lê Ngữ Băng có thể đeo, còn mắt kính thì quá khoa trương nên cậu cự tuyệt. Đường Tuyết tháo khẩu trang xuống, đeo mắt kính lên, cảm giác hô hấp thông thuận rất nhiều.
Chơi mệt, bọn họ tìm một cái nhà hàng nhỏ. Nhà hàng nhỏ tổng cộng có ba tầng, tầng cao nhất là một cái sân thượng nhỏ, chỉ có hai bàn lớn, giữa hai bàn có bình phong ngăn cách.
Lê Ngữ Băng mặt hướng bên ngoài sân thượng ngồi xuống, tháo khẩu trang, cùng Đường Tuyết ăn uống.
Ăn xong, màn hình điện thoại di động của Đường Tuyết hiện lên rất nhiều thông báo. Cô ấn mở nhìn qua, bên trong là “1 nhóm người hâm mộ Đường Tuyết”. Thành viên chủ yếu của nhóm này là đám bạn cùng phòng cô cùng với Liêu Chấn Vũ.
Hạ Mộng Hoan: 【 video 】
Đường Tuyết ấn mở video, là của người qua đường quay lại cảnh quảng cáo đêm nay. Bối cảnh âm thanh của video là tiếng kinh hô của mấy người con gái, Lê Ngữ Băng bị âm thanh làm hấp dẫn, cũng thò đầu lại xem.
Xem hết video, thừa dịp Đường Tuyết không chú ý, cậu hôn một cái cực nhanh lên mặt của cô.
Sau đó cũng không nhìn cô, chỉ là cúi cúi đầu, nắm khóe miệng cười.
Chờ cô rời khỏi video trở lại giao diện nói chuyện, cậu không cười được nữa.
Hạ Mộng Hoan: Đại vương đừng muốn chó phi nữa, cưới tớ, cưới tớ này! Tớ mới là phi tử cậu sủng ái nhất, tớ còn mang thai cả hài tử của cậu! Cưới tớ!!
Hạ Mộng Hoan: 【 hồng bao 】
Hạ Mộng Hoan: Đây là tiền riêng của nô tì, đại vương cứ việc cầm đi! Trong vòng mười phút thần muốn nhìn thấy chiếu thư phế bỏ chó phi của đại vương!
Lê Ngữ Băng đỡ trán, Hạ Mộng Hoan này nhất định là muốn đùa giỡn mình. Cậu phỉ nhổ nói: “Bạn cùng phòng này của cậu, không giống người bình thường.”
Đường Tuyết nói: “Mộng phi đáng yêu như vậy, không cho phép cậu nói cậu ấy như thế.”
Không, Lê Ngữ Băng không cam tâm, chỉ vào màn hình điện thoại di động của cô, “Kéo tớ vào nhóm.”
Đường Tuyết không hiểu: “Cậu làm gì thế?”
“Tớ cũng là người hâm mộ của cậu, tớ muốn vào nhóm.” Lê Ngữ Băng lôi di động ra ném lên trên mặt bàn, giống như bức vua thoái vị thúc giục cô, “Nhanh lên.”
Đường Tuyết đành phải đem cậu kéo vào nhóm. Nickname wechat là chính tên cậu, mới vừa vào nhóm, những người khác liền nhận ra, lập tức nổi lên chân chó.
Triệu Cần: Băng Thần. Cúi đầu chào lão đại.
Diệp Liễu Oanh: Băng Thần. Cúi đầu chào lão đại.
Chỉ có ngữ khí của Liêu Chấn Vũ, nói chuyện như là lão thúc thúc đối đãi với đại chất tử.
Liêu Chấn Vũ: Tiểu Băng, tới rồi.
Hạ Mộng Hoan: Đại vương, cậu thay đổi rồi. QAQ
Lê Ngữ Băng: Bổn cung bất tử, các ngươi cuối cùng chỉ là phi.
Đường Tuyết trước mặt tối sầm. Còn nói người khác không bình thường, cũng không thấy cậu có bao nhiêu điểm là người bình thường!
Một câu của Lê Ngữ Băng, đưa cuộc hội thoại tiến vào trạng thái chết lặng. Yên tĩnh như vậy hơn một phút đồng hồ, Diệp Liễu Oanh đột nhiên lên tiếng.
Diệp Liễu Oanh: Băng Thần đừng hiểu lầm ha ha, ta không phải phi, ta là thái giám. OTL
Triệu cần: Ta ta ta, ta cũng là thái giám.
Liêu Chấn Vũ: Ta… Không không không, ta không thể là thái giám.
Hạ Mộng Hoan: Chó phi không nên quá kiêu ngạo, ta thế nhưng mà mang long chủng đấy.
Lê Ngữ Băng: Ta cũng mang thai con của cậu ấy.
Hạ Mộng Hoan: Ta mang chính là nam hài.
Lê Ngữ Băng: Ta mang chính là long phượng thai.
Hạ Mộng Hoan: Ta so với ngươi, ta sinh chính là hoàng trưởng tử.
Lê Ngữ Băng: Ta sinh chính là trưởng tử, đem hoàng trường tử ngươi cách chức làm thứ dân.
Không, không thể tiếp tục như vậy. Đường Tuyết cảm giác nếu cứ tiếp tục trò chuyện như vậy, tất cả mọi người đều sẽ phát điên, toàn bộ sẽ được đưa vào bệnh viện tâm thần mà nhốt chung một phòng, đối với người nào cũng không phải điều tốt. Vì vậy cô liền cứng nhắc mà đổi chủ đề.
Đường Tuyết: Mọi người ăn đầu trọc không?
Hạ Mộng Hoan:?
Triệu Cần:??
Liêu Chấn Vũ:…???
Diệp Liễu Oanh: Đầu? Tóc ít sẽ bị ăn tươi à… o(╥﹏╥)o
Đường Tuyết: Đầu trọc tê cay, đầu trọc ngũ vị hương.
Diệp Liễu Oanh: Còn có cả khẩu vị ư! Bùng nổ!
Đường Tuyết: Nhấn lộn, là đầu thỏ.
Đường Tuyết: Ánh sáng không tốt nên không thấy rõ. Là đầu thỏ á.
(*) Đầu thỏ tiếng trung là 兔头, đầu trọc tiếng trung là 秃头. Đường Tuyết gõ nhầm hai từ đó:3
Lê Ngữ Băng gục xuống bàn, vùi đầu cười đến rung người, bả vai run rẩy dữ dội. Đường Tuyết có chút xấu hổ, “Cười nữa, cười nữa tớ liền phế bỏ phong hào của cậu, cho cậu đi làm một tiểu cung nữ, không, đi làm thái giám.” (edit by wattpad jamjam1230)
Lê Ngữ Băng nghiêng mặt qua, gối lên cánh tay cười mỉm mà nhìn cô, mắt sáng như sao đêm, “Tớ thành thái giám, người khóc chính là cậu.”
Đường Tuyết cũng không biết cái sự tự tin này của Lê Ngữ Băng lấy ở đâu ra. Được rồi, cô vẫn nên tiếp tục ăn đầu thỏ đi.
…
Buổi tối trở về phòng ngủ, Đường Tuyết mua về chút đồ ăn khuya cho đám bạn cùng phòng, Hạ Mộng Hoan nhìn thấy đồ ăn, lập tức biến đổi trạng thái trở về, không diễn kịch cung đấu nữa, trở về ngốc bạch ngọt, vểnh cái chân lên, vui vẻ ở đằng kia gặm đầu thỏ, theo tiết tấu gặm đồ ăn của cô, chân từng chút từng chút một rung.
Vừa gặm vừa nói: “Đại vương, cuối tuần sau tranh tài tớ cùng với Liêu Chấn Vũ đi cổ vũ cho cậu, cuối tuần tớ rảnh.”
Diệp Liễu Oanh cùng Triệu Cần cũng dơ tay tỏ ý bọn họ cũng rãnh.
Đường Tuyết gật đầu, “Tốt lắm, chẳng qua, hôm nay là ngày độc thân, tớ đột nhiên nhớ ra đã đáp ứng các cậu một chuyện.”
“Chuyện gì?” Đám bạn cùng phòng nhao nhao nhìn về phía cô.
“Chính là đại hội xem mắt nha, quên rồi sao? Đội khúc côn cầu của trường tớ trai đẹp không ít, mang các cậu đi chọn hàng tốt.”
“Hàaa…!” Diệp Liễu Oanh che ngực, “Hợp ý tớ quá đi! Đường Tuyết, tớ sau này theo cậu lăn lộn rồi.”
“Không dám không dám, hai người các cậu thì sao? Triệu Cần có bạn trai rồi khẳng định sẽ không đi… Còn Mộng phi?”
“À……” Hạ Mộng Hoan tựa hồ là nghiêm túc suy tư một chút, cuối cùng lên tiếng, “Đại vương, trước tiên cậu cứ cho tớ báo danh đi.”
——
Ngày hôm sau, Hạ Mộng Hoan cùng Liêu Chấn Vũ ăn cơm, trong lúc ăn vô tình nói đến chuyện bản thân muốn đi đại hội xem mắt, Liêu Chấn Vũ nghe xong, đùng một cái đem đũa đập lên bàn.
“Không cho cậu đi.”
Hạ Mộng Hoan cúi đầu khuấy khuấy cơm lẫn lộn trong thạch oa (*), nhỏ giọng nói, “Tại sao không thể đi vậy?”
(*) Thạch oa: nồi đá. Như cái nồi này nè mọi người
“Hạ Mộng Hoan, có phải cậu mất trí nhớ rồi hay không? Cậu làm chuyện gì với tôi cậu quên rồi sao? Thế mà vẫn muốn đi xem mắt?”
“Tôi…”
“Lương tâm của cậu không biết đau phải không!” Liêu Chấn Vũ vẻ mặt lên án.
“Thế nhưng mà, tôi nghe nói nam sinh đội bóng đều là cơ bụng tám múi, dáng người đặc biệt tốt.”
Liêu Chấn Vũ há to miệng, không biết nói thêm gì, cuối cùng buồn bực mà nghiêng đầu, “Cậu muốn bức chết tôi chứ gì.”
…
Buổi tối Hạ Mộng Hoan trở lại phòng ngủ, nói với Đường Tuyết, cô không muốn đi xem mắt nữa.
“Được” Đường Tuyết gật gật đầu, xoay qua chỗ khác vỗ vỗ bả vai Diệp Liễu Oanh, “Ba người chỉ còn lại một người, đồng chí Diệp Liễu Oanh, cậu biết như vậy là ý gì không?”
“Ý gì?”
“Là như này, hiện tại không còn gọi là xem mắt nữa rồi, là tuyển tú.”
Diệp Liễu Oanh: Ha ha ha ha ha!
Đường Tuyết chụp hình cho Diệp Liễu Oanh, chụp xong ảnh, bốn con người tụm chung lại một chỗ photoshop hơn nửa ngày. Đương nhiên các cô cũng không phải cố ý muốn gạt người. Đầu năm nay mấy cô gái đăng ảnh chụp không pts một cái, cảm giác giống như là đi ra ngoài không mặc quần áo, một chút cảm giác an toàn cũng không có.
Làm xong ảnh, Đường Tuyết gửi cho Lê Ngữ Băng.
Phản ứng đầu tiên của Lê Ngữ Băng: Cậu đổi bạn cùng phòng rồi hả?
Đường Tuyết: Không có, chính là Diệp Liễu Oanh, cậu gặp qua rồi mà.
Lê Ngữ Băng: Cậu ấy người thật so với ảnh mập hơn 30 cân nhỉ?
Đường Tuyết: Lê Ngữ Băng, cậu biết bí quyết để sống lâu là gì không?
Lê Ngữ Băng: Nói ít làm nhiều. # nhu thuận #
Lê Ngữ Băng rất trực quan mà cảm nhận được uy lực tà thuật của pts, cảm giác… gây chấn động đấy.
Chẳng qua, nếu như muốn cậu chọn lựa giữa bạn gái và huynh đệ, cậu tất nhiên là đạo nghĩa không thể chùn bước mà chọn bạn gái rồi, vì vậy cũng không có nhiều lời, lặng yên đem ảnh chụp gửi cho đám Tưởng Thế Giai.
Đội bóng cẩu độc thân nhìn thấy ảnh chụp đều sôi trào, đều chạy đến tìm cậu, hỏi lung tung này kia.
Lê Ngữ Băng phiền muộn không thôi. Cậu chỉ là người truyền lời, tin tức biết được cũng rất ít. Huống chi cậu muốn sống thì không được làm lộ quá nhiều tin tức ra ngoài. Lê Ngữ Băng vì muốn đơn giản hoá việc khai thông, lại phát triển một cái hạ tuyến truyền lời người, liên hệ cùng Tưởng Thế Giai, để Tưởng Thế Giai cùng những người khác câu thông, cùng nhau chọn ngày xem mắt, à không, là chọn thời gian cùng địa điểm tuyển tú.
Tưởng Thế Giai tạo mội tài khoản wechat, tài khoản thay đổi cùng với ảnh đại diện là hình Băng ca, mỗi ngày bản thân tự biên soạn ghi chép của cuộc hội thoại, screenshots chia sẻ cho các huynh đệ, làm như vậy vài ngày, cảm giác tinh thần mình có chút không bình thường rồi.
Cũng may cố gắng không phí công, hiệu quả rõ rệt, các huynh đệ đội bóng đều bị hắn lừa gạt, hắn kẹp ở trong đó đánh tin tức sai. Tuyển tú ngày ấy, những người khác đều cho rằng địa điểm gặp mặt là quán bar, từng người một ăn mặc dạng chó hình người đi quán bar, chỉ có Tưởng Thế Giai, ăn mặc dạng chó hình người đi quán cà phê. Địa điểm ước định chính thức.
Hô ha ha ha! Nữ thần ta đến rồi!
Tưởng Thế Giai phóng tới quán cà phê, liếc nhìn Đường Tuyết cùng Băng ca, ngồi cùng bàn với hai người là một nữ sinh béo ị.
“Này, Tưởng Thế Giai, bên này” Đường Tuyết hướng cậu vẫy vẫy tay, chờ Tưởng Thế Giai đi qua, cô chỉ chỉ nữ sinh béo ị nói, “Đây là bạn cùng phòng của tôi, Diệp Liễu Oanh… Sao chỉ có một mình cậu vậy, những người khác đâu rồi?”
Tưởng Thế Giai nhìn ảnh chụp trong màn hình điện thoại di động, rồi lại nhìn người trước mắt, chênh lệch quá lớn.
Không, đây không phải là sự thật.
Vận mệnh vì sao lại đối đãi với tôi như thế.
Băng ca, cậu là đồ đại lừa gạt!
*edit by jamjam1230