-“Mình mình, ra đây…”
-“Sao mình?”
-“Em cho người làm nghỉ hết rồi, đi…”
-“Đi đâu?”
-“Đi ra khách sạn chứ đi đâu?”
-“Sao lại ra đó?”
-“Mình ngu thế?”
-“Thế còn hai đứa nó…ở nhà một mình hả? Nhỡ xảy ra chuyện gì…”
Bà xã bực cả mình:
-“Chính vì xảy ra chuyện gì nên mới phải đi đấy…Không muốn có cháu à, đi nhanh…”
-“Ừ, nhưng mà…”
-“Nhưng gì, ba làm giáo sư Toán nổi tiếng, mẹ là giám đốc điều hành, con nhà gia giáo thế kiếm đâu ra?”
-“…”
-“Này nhé, chỗ bé cần bé, chỗ to cần to, mai sau sinh đẻ cũng thuận tiện, mặt mũi thì xinh xắn, da dẻ thì trắng mịn…”
-“…”
-“Hay mình chê nó thấp? Không phải đâu, đứng với Phong nhà mình thế thôi, vì con mình cao mà, ít con bé cũng phải mét sáu trở lên…”
-“…”
-“IQ nó em nghe bảo 154, IQ con mình 157, mai sau cháu mình chắc chắn cũng phải có IQ 155,5 trở lên…nhanh, đi thôi…”
-“…”
-“Em là em chưa thấy hài lòng như này bao giờ đâu…”
Bà xã nói một hồi, ông xã mới có cơ hội chen ngang:
-“Nhưng, nhưng nhỡ con mình không thích thì sao?”
Bà xã bĩu môi:
-“Gớm có mà, nó chả sướng điên lên…”
-“Sao mình biết?”
-“Em đẻ ra nó em lại không biết, mắt nó nhìn bé Dương, sáng như sao, mà mình không để ý à, mọi khi em dụ đứa nào nó cũng càu nhàu, hôm nay lại im thin thít…”
…..
Hai vợ chồng già, vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã ra tới khách sạn năm sao lớn nhất thị xã.
……
-“Mẹ tôi mua cho cậu này…”
Hà Dương ngó, là bộ đồ ngủ, thầm cảm kích ba mẹ Phong, thực cũng chu đáo như Phong vậy.
-“Đi tắm đi!”
-“Hai bác đâu rồi?”
-“Đi chơi rồi…phòng của cậu ở tầng ba, rẽ trái nhé!”
-“Ừ, cảm ơn!”
Trời đất, bộ đồ ngủ mẹ Phong mua, đúng là phát huy hết công dụng cho mùa hè, mặc rất là…mát mà!!!
Cô phải choàng thêm cái khăn tắm, mới dám lên phòng.
Nhà cậu cũng lạ ghê, phòng cho khách mà cứ như có người ở lâu ngày vậy, rất ấm cúng, và còn mùi hương, quen tới tận não.
Căn phòng này được sơn màu xanh dương, rất giống phòng của cô. Quanh phòng bày nhiều tranh, có thể nhận ra đó là nét vẽ của cậu. Trong số những bức tranh đó, có một bức rất nhỏ, trông không có gì nổi bật, nhưng lại được dán gần đầu giường.
Nguyệt Dương nhìn bức vẽ đó rất lâu, thấy rất quen, chẳng phải đó là Nguyệt Anh ư? Phong vẽ muội ấy thực sự rất đẹp, nụ cười trông thật trong trẻo…
Một bàn tay nhẹ nhàng bịt mắt, cự li của người ấy…với cô, cũng rất gần.
Tim đập, người run rẩy. Phải, cô thừa nhận. Với một người mình thích, nếu không thấy gì chắc cô bị mắc chứng vô cảm…
-“Phong, đừng đùa nữa…”
Giọng Hà Nguyệt Dương, chưa bao giờ nhỏ tới thế, chưa bao giờ hiền dịu tới vậy…
-“Sao lại mò vào phòng tôi thế này?”
-“Ơ, cậu bảo tôi lên tầng ba rẽ trái mà?”
-“Đâu, tôi bảo lên tầng ba rẽ phải, cậu nghe nhầm rồi, muốn tìm hiểu cuộc sống riêng tư tôi thì cứ nói, đừng ngại…”
Hà Dương đỏ bừng:
-“Không phải mà…thôi, tôi về phòng…”
Cậu không hề cố ý đâu, chỉ là muốn giữ cô ở lại, chỉ là thay vì nắm tay cô lại vô tình nắm lấy chiếc khăn của cô…chỉ là, bây giờ…cô trong bộ đồ ngủ của mẹ cậu…toàn bộ…toàn bộ…đã ở trước mặt cậu!!!
Hà Dương chỉ muốn độn thổ, trong khi đó, có người cũng không thể chịu đựng được, chỉ để lại một câu:
-“Hôm nay cậu ngủ đây đi, phòng kia bừa…”
Rồi nhanh chóng rời khỏi.
…..
Nghe nói, sáng hôm sau, Vũ Phong dậy sớm, làm hai bát mì trứng, ngon tới nỗi trương phềnh, vừa mặn vừa ngọt, vậy mà Hà Nguyệt Dương cũng vui vẻ ăn hết.
Kết quả kì thi tốt nghiệp năm ấy, Hà Nguyệt Anh nhận giấy báo điểm, tuy không được thủ khoa, nhưng mà với tổng điểm 37,25 cũng đủ làm các fan nức lòng về thần tượng.
Cả Hà Nguyệt Dương và Vũ Huỳnh Phong, không lâu sau đó cùng nhận được giấy báo trúng tuyển của ENS, với học bổng toàn phần.
…………..
…………..
Ngày 21 tháng 08 năm đó…
8h tối
Nhà vệ sinh nữ, Media Plaza.
Có tiếng khóc lóc thảm thiết…
-“Tỷ, tỷ ơi muội chết mất…”
Hà Nguyệt Dương, một phần thương em, cũng chẳng kìm nổi nước mắt…nhưng một phần trong cô thực sự phẫn nộ:
-“Ta không thể hiểu nổi mi nữa”
-“Muội cũng không biết lúc đó muội làm sao nữa…”
-“Mi…giờ mi tính sao?”
-“Ba mà biết em chết chắc…”
-“Ừ, cái này sao lúc mi làm mi không nghĩ tới hậu quả…”
-“Mà không chỉ vậy, tất cả mọi thứ muội gây dựng đều sẽ tan tành mây khói…mọi người sẽ rời xa muội…tỷ tỷ, cứu muội, cứu muội đi….”
Nguyệt Anh van nài, Nguyệt Dương sững sờ:
-“Mi bảo ta cứu mi, cứu làm sao đây?”
-“Vẫn như những lần trước…tỷ…Nguyệt Dương à, giờ đó là cách duy nhất rồi, xin cứu muội đi…tỷ không làm trong ngành giải trí, vả lại, ba có biết cũng chẳng mắng tỷ…”
Hà Nguyệt Dương nuốt nước mắt, hỏi muội muội một câu rất bình thản:
-“Hà Nguyệt Anh, là mi muốn ta – một lần nữa, lại thay mi phải không?”
-“Đúng, tỷ…xin tỷ…tỷ tốt nhất….”
-“Vậy còn ta? Ta thay mi bảo vệ tương lai của mi…vậy ai sẽ bảo vệ tương lai của ta?”
-“Tỷ, tỷ trước giờ vốn sống thoải mái, mọi người yêu quý, thêm chuyện này cũng chẳng sao đâu…cầu xin mà…”
-“Hà Anh, chuyện này thực quá ngoài sức ta rồi, ba đã từng nói, nếu ta có mười ngàn, thì vẫn nên giữ lại một ngàn cho mình…trước đây, ta chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng hôm nay, quả thật, ta nhất định phải giữ lại một ngàn này…”
-“Nghĩ lại đi tỷ…xin đó…”
Hà Nguyệt Dương thừa nhận, cô ích kỉ.
Hà Nguyệt Dương thừa nhận, cô là người chị không tốt.
Mặc cho em gái hét gọi, cô không hề quay lại.
Cô thừa nhận, cái “một ngàn” này, quá quan trọng với cô, cô không muốn cho…
Bước khỏi cánh cửa nhà vệ sinh, lòng cô trĩu nặng.
Một bước, hai bước, ba bước…
…..
Rồi cô thấy hối hận…ừ thì cô không cho Nguyệt Anh, nhưng tại sao lại bỏ đi như vậy? Chí ít, cũng nên ở lại cùng muội ấy, nghĩ cách giải quyết.
Nhanh chóng chạy về nơi ấy …
Giây phút đó, Hà Nguyệt Dương tái mét, cả người lạnh toát.
Nếu cô chậm một bước, cả đời này, e rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Muội muội bé nhỏ của cô, nó đang đếm từng viên thuốc màu trắng, nuốt lần lượt, từng viên, từng viên…
-“Mi điên rồi…”
-“Trả muội, tỷ quan tâm làm gì…bây giờ muội đã mất tất cả rồi”
-“Mọi thứ có thể làm lại, mi đừng thế…”
-“Được, tỷ thích thì tỷ giữ đi, trên đời không thiếu gì cách, tưởng không có mấy viên thuốc này là muội không giải thoát được ư? Đó, của tỷ, cầm lấy…”
-“Đứng lại, Nguyệt Anh, đừng làm liều…”
-“…”
-“Mi không được chết”
-“…”
-“Hà Nguyệt Anh, nghe ta nói…”
-“…”
-“Được rồi, Hà Nguyệt Anh, ta đồng ý, từ giờ, mi hãy sống một cuộc sống cho tốt vào!!!”