-“HÀ…NGUYỆT…DƯƠNG???”
-“Tin tôi đi, cậu chắc chắn sẽ thỏa mãn, chuyện đó…tôi là người từng trải mà, kinh nghiệm đầy mình…”
-“CÂM CHO TÔI!”
-“Còn giả ngây giả ngô cái gì? Chẳng phải cậu muốn sao…? Cậu thấy tôi dễ dãi, chơi bời, cậu cũng muốn sao? Được, hôm nay tôi sẽ chiều cậu…”
-“CẬU IM MIỆNG!!!”
-“Có gì mà phải xấu hổ, nhu cầu sinh lý thôi mà, chuyện hết sức bình thường…đi nào, hay tôi thuê phòng cho chúng ta nhé???”
….
-“Hà Nguyệt Dương, nghe cho rõ này, hôm nay đi thì đừng bao giờ quay về nữa!”
-“Đất nước này, không cần một đứa con gái như cậu! Và cậu, từ giờ cho tới cuối đời, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!!!”
-“Nếu tôi là cậu, có khi tôi xấu hổ chết quách đi cho rồi…haha…Nguyệt Dương, tôi quên mất, da mặt cậu rất dày, dây thần kinh xấu hổ cũng bị đứt rồi…thôi, cậu ra sân bay mau đi, mau mau cút xéo cho chỗ này nó được sạch sẽ đi…”
-“Tôi xin lỗi, chắc tôi cũng chẳng đi tiễn cậu được đâu, nhìn thấy cậu làm tôi phát buồn nôn…”
-“…”
Vũ Phong giật mình thức giấc. Cơn ác mộng đó, thật khủng khiếp. Mỗi lần tỉnh dậy, anh đều trong trạng thái căng thẳng cực độ.
Bác sĩ cho anh thuốc an thần, anh ngủ ngon hơn. Nhưng anh lại muốn gặp bóng dáng ấy, dù chỉ là trong mơ, rốt cuộc, thuốc để một xó.
Mười bốn năm, cô chưa từng đi xa như thế, chưa từng xa anh như thế…
Ngày đầu tiên cô đi, anh còn hận lắm, ghét lắm, tự thề với chính mình, cả đời cũng không gặp lại đứa con gái làm mình đau lòng như thế, cả đời cũng không.
Ngày thứ hai, anh mang ném toàn bộ đồ vật kỉ niệm giữa hai người…
Ngày thứ năm, có bà mẹ thấy con trai chạy xuống nhà hỏi:”U đổ rác rồi hả?”. Bà vừa gật đầu, đã thấy nó vội vã lao ra xe rác ngoài ngõ, lục bới điên khùng. Sau khi tìm được thứ cần tìm, nó ngồi ngoài đó, tối mới vào nhà.
Ngày thứ bảy, anh thấy mình ngu xuẩn. Tại sao phải nhớ về một người mà không hề quan tâm gì tới mình, tại sao phải nhớ loại con gái đó? Anh thấy mình bất hiếu, gia đình thì đang khó khăn, mà anh lại như vậy…
Ngày thứ mười, để trả nợ cho ba, không còn cách nào khác, anh chính thức bước chân vào showbiz, lấy sự nghiệp, phụng dưỡng ba mẹ làm lẽ sống.
…
…
Ngày thứ hai trăm bảy tư, có fan hỏi anh rằng…những bài hát anh viết, là cho người ấy phải không??? Anh cười, nhưng trong lòng thấy trống rỗng vô cùng. Tự xem lại album của chính mình, một phút ngây người…thì ra anh nhớ cô tới như vậy.
Thì ra, Moon đã ám ảnh Wind tới thế!
Vào facebook, hít thở, anh hồi hộp gửi từng từ: “Moon, I miss you…”
Ngày thứ ba trăm cô đi, anh không nhận được bất kì hồi âm nào. Thử lại bằng các phương tiện liên lạc khác đều vô vọng.
Một cảm giác rất khó chịu. Anh nhắn tin cho Nguyệt Anh, lần đầu hỏi số điện thoại mới của cô. Câu trả lời khiến anh đầy cay đắng.
Cô đi tới chân trời mới, bỏ lại mọi thứ…trong đó có anh!
Nguyệt, Nguyệt Dương, Hà Nguyệt Dương!!!
Cô là cái thá gì chứ?
Cô nghĩ cô làm thế, anh sẽ day dứt, sẽ vấn vương cô ư? Cô nhầm rồi…cô cứ nằm mơ đi…
Tức, bực, giận!!!
Nhưng biết làm sao đây? Trái tim anh vốn đã chẳng lí trí tới thế!
Ngày thứ bốn trăm, anh nhớ cô tới cồn cào, vứt bỏ cái gọi là lòng tự trọng, viết bức thư đầu tiên cho cô.
Wind nói Wind rất hối hận, Wind xin lỗi Moon, làm ơn liên lạc lại với Wind.
Bức thư đầu, không hồi âm.
Anh kiên trì viết bức thư thứ hai, thứ ba…thứ một trăm…
Mỗi một lần, Hà Anh trở về từ Pháp, là một lần anh hồi hộp, lại là một lần thất vọng. Bao năm qua, không biết anh đã được nghe bao nhiêu trang tình trường lãng mạn của cô rồi? Bao năm qua, cô có thời gian đùa vui như thế, sao thời gian viết cho anh chỉ một hai dòng, hoặc một cú điện thoại, cũng không có?
Anh biết anh sai, anh biết anh lúc nóng giận đã không giữ được mình…nhưng cô, có cần thiết phải vô tình như thế?
Ngày thứ chín trăm, Hà Anh tung ra bộ ảnh nude, mục đích kêu gọi mọi người bảo vệ môi trường. Vũ Phong thừa nhận, anh có chút hồi hộp, chút hi vọng. Nhưng khi lật những trang báo, cơ thể trắng nuột nà không vết tích hiện lên, lại một lần hồi tưởng quá khứ, trái tim…lại một lần đau…
Ngày thứ một ngàn, anh gặp Nguyệt Anh, khóe mắt ướt đẫm, gặng hỏi mãi em ấy mới nức nở:
-“Em thương Dương quá anh à…”
-“Sao vậy, có gì bình tĩnh nào.”
-“Dương, Dương, chị ấy mới chia tay bạn trai…là anh người Mỹ đó…”
Đây không phải lần đầu tiên anh được nghe về chuyện tình cảm phong lưu của cô, thở dài chán nản, Phong nói:
-“Thôi đừng buồn, chuyện bình thường mà…”
-“Nhưng mà…”
-“Nhưng mà sao?”
-“Chị ấy có bầu rồi…giờ không biết phải làm sao?”
Nguyệt Anh khóc lóc kể lể…Ai đó thấy lồng ngực sao chua xót, mặc dù đã cố quên cô, nhưng cái tin này, sao như sét đánh ngang tai???
Hà Nguyệt Dương!!! Hà Nguyệt Dương!!!
Đêm đó, có người uống say tới mức quên trời đất…
Hà Nguyệt Dương thật giỏi!
Cô có biết, anh thèm khát một ngày trở lại quá khứ tới nhường nào…Thèm được đèo cô đi trên cánh đồng hoa ấy, thèm được nhìn thấy nụ cười của cô mỗi lần ăn một thứ gì đó ngon miệng, thèm câu cô gọi nũng nịu Phong ơi Phong ơi mỗi lần có việc nhờ vả…
Cô có biết, khi từng bức thư gửi đi, anh đã hi vọng như nào…
Anh nhớ, cái lần cô điên điên loạn loạn vì bị anh lừa đi trao giải.
Anh nhớ, cái dáng cô ngủ mỗi buổi trưa học đội tuyển.
Anh nhớ, gương mặt bừng bừng tức giận của cô khi bị anh hôn trộm.
Anh nhớ cái điệu bộ tủi thân khi anh chê cô hôi.
Anh nhớ…
Vậy mà…
Cô có thể thay người yêu như thay áo…nhưng người cô chọn, nhất định không phải là anh!
Hà Nguyệt Dương thật giỏi!!! Hà Nguyệt Dương thật vô tình!!!
Ngày thứ một ngàn lẻ một, Vũ Huỳnh Phong quyết định từ bỏ, làm lại cuộc đời, sống một cuộc sống mới thật tốt.
Ngày thứ một ngàn không trăm ba mươi, anh chuẩn bị về quê thì gặp ngay thầy u ngoài cổng.
Thầy u lúc nào cũng thế, gặp anh là quấn quít xót xa…Anh xách con gà u mang, nghe u thở dài:
-“Ba mẹ đợt này đi thăm con của một người bạn nên rẽ qua chỗ con luôn…con đỡ phải về…”
Thầy anh bảo:
-“Ừ, nghĩ vẫn thương quá mình ạ.”
-“Vâng, em cũng buồn, khổ thân con bé, sao lại dại dột thế chứ, bọn trẻ bây giờ thật khốn nạn…làm mà không có trách nhiệm gì hết…”
Hóa ra người thầy u thăm hôm nay là một cô bé, chỉ vì trót lầm lỡ, sợ gia đình, đi làm tiểu phẫu ở một trung tâm rẻ tiền. Rồi chẳng may bị nhiễm trùng nặng, giờ đưa đi các bệnh viện lớn mà không ăn thua, cô bé thì ngày càng suy nhược, không biết cầm cự được bao lâu nữa…
Đoạn sau thầy u kể gì, Vũ Phong căn bản không nghe thấy.
Lòng anh như kiến đốt, rốt cuộc, nhấn điện thoại.
“Dương vẫn còn giữ đứa trẻ chứ?”
Ở đầu dây bên kia, Hà Anh có hơi ngập ngừng, sau đó đáp vâng nhẹ nhàng, nói tuần tới sẽ sang thăm chị.
Trằn trọc cả một đêm, tờ mờ sáng, Vũ Phong lấy giấy, viết vào đó vài dòng, nhờ Hà Anh chuyển cho Nguyệt.
‘Moon, đừng bỏ đứa trẻ, về đi, Wind sẽ luôn ở bên!’
…
Ngày thứ một ngàn không trăm ba mươi bảy, em gái cô mang đến cho anh một tin vô cùng sốt dẻo. Cô đã bỏ đứa bé, vẫn rất khỏe mạnh, và đang quen với một anh người Canada.
Có người như chết đứng…
Trái tim anh, chính thức khép cửa với cô!!!
Năm tháng trôi đi…yên bình một cách lạnh lẽo.
Cho tới ngày thứ một ngàn tám trăm lẻ bảy…thế giới của anh lại một lần xáo trộn.
-“Tối nay chị ấy cũng tới…ý em là Hà Dương, chị ấy mới về nước!”
Bữa cơm hôm đó, không hiểu sao anh thấy mọi thứ đều thật đắng.
Về văn phòng, cả buổi anh cũng không thể tập trung. Cuối cùng, quyết định tới dự lễ thành hôn sớm hơn một chút.
Ngồi trên xe, đầu óc miên man…
Kitssssssssssss
Tiếng phanh gấp làm Vũ Phong bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
-“Anh có sao không, em xin lỗi, tại xe đằng trước dừng đột ngột quá!”
-“Không sao…”
-“Để em xuống giải quyết!”
Phong nhìn lái xe của mình, lại nhìn qua cửa kính phía trước, có người con gái mặc áo phông hình con thỏ, chân váy dài màu xanh đang bước tới…
Là cô!
Cô vẫn vậy, vẫn thích để tóc xõa, chỉ là, bây giờ có hơi xoăn một chút.
Cô vẫn đẹp là thế, chỉ là, dáng đi có nhẹ nhàng, duyên dáng hơn rất nhiều.
Anh nghĩ, họ sẽ gặp lại, chỉ là, không nghĩ bây giờ, trong tình huống này.
Anh nghĩ, nếu có gặp lại, anh cũng sẽ tỏ ra bình thản, chỉ là, không hiểu sao tim lại rộn ràng như thế?
Anh nghĩ, nghĩ, nghĩ…nghĩ rất nhiều…
Chỉ là, khi bàn tay trắng xinh của cô vẫy vẫy, khi lái xe của anh hỏi thăm, khi giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của cô cất lên, khi mùi lyly thoang thoảng quanh anh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng…
Khẽ nhắm mắt…đó là cách anh chọn, để đối mặt với cô.
-“Để cậu ấy ngủ!”
Cô nói, là cô quan tâm tới anh, hay là cô không muốn gặp anh?
Rồi cô lặng lẽ rời bước…cô biết lái xe từ bao giờ? Bao năm qua, cuộc sống của cô như nào???
….
Phong đợi Nguyệt Anh rồi mới vào. Anh biết, sẽ đối mặt với cô, trong bữa tiệc này.
Mà không ngờ, cái dáng nhỏ bé trong bộ váy tím lộng lẫy ấy tiến lại, cảm giác như toàn bộ khí trong lồng ngực từ từ bị rút đi.
Khó khăn lắm mới nói với cô được hai tiếng cảm ơn.
Khó khăn lắm mới nén nhịn cơn ghen khi thấy cô và thằng đó chuyện trò.
Khó khăn lắm mới không phát khùng khi cô có ý định đăng kí nghiên cứu ở Mỹ.
Nghe cô nói với bạn bè, hiện giờ cô độc thân, không hiểu sao lòng anh có chút vui vẻ.
Thấy người bên cạnh bốc được tên cô trong trò chơi, không kìm nổi mà giở thủ đoạn. Rốt cuộc bao năm, được ôm cô trong lòng, cảm xúc vẫn vẹn nguyên, mùi hương từ cô sao tinh khiết, cái cảm giác hạnh phúc, nhẹ nhõm tới kì lạ…
Anh tự hỏi, anh là gì?
Là cái thứ ngu xuẩn gì mà luôn bị cô xoay như chong chóng…
Mà cô đâu có xoay anh?
Cô đã từng nói yêu anh chưa? Chưa!
Cô đã từng thề hẹn với anh chưa? Chưa!
Cô và anh, chẳng liên quan, cô yêu ai, cô độc thân, chuyện này chuyện kia, cô về nước, cô định đi Mỹ…cần gì phải nói cho anh???
Là tại anh…
Là tại hình bóng của cô, có đuổi như nào, cũng không đi khỏi trái tim anh.
Bữa tiệc cưới hôm đó, Hiếu nhất định bắt Phong góp một tiết mục.
Tiếng nhạc vang lên cùng giọng hát trầm ấm của anh…
“Oceans apart day after day
And I slowly go insane
I hear your voice on the line
But it doesn’t stop the pain
If I see you next to never
How can we say forever?
Wherever you go, whatever you do
I will be right here waiting for you…
Whatever it takes, or how my heart breaks
I will be right here waiting for you…”
‘Bất kể điều gì xảy ra, bất kể trái tim anh đau đớn tới nhường nào…anh vẫn ở đây…đợi em…Hà Nguyệt Dương, liệu em có biết, bài hát này, thực ra là hát tặng em???”
Nước mắt cô khẽ chảy, giây phút đó, anh chỉ muốn lao tới…mà cô đã nhận khăn giấy từ tay ai.
Cô trở về, thực sự đã trở về…
Không biết là duyên hay phận, cô lại mua nhà đúng vào chung cư anh mới cho xây dựng. Như một người mất lí trí, anh lập tức chuyển đồ từ biệt thự tới căn hộ cạnh cô.
Ngày qua ngày, mong muốn được gặp cô cứ tăng dần…Có lúc, lại nghĩ mình thật hèn, cô không thèm trả lời thư, không thèm liên lạc, sao mặt anh dày???
Nghĩ suy nghĩ suy…cho tới khi cô lên xe của kẻ khác, chẳng kịp nghĩ, cũng theo cô tới tận đây.
Anh thừa nhận, anh chơi xấu cô và hắn.
Anh thừa nhận, anh là kẻ bám đuôi mặt dày nhất.
Nhìn cô bất động dưới bể bơi, cả sống lưng lạnh toát. Kí ức ùa về, nỗi sợ năm đó cũng ùa về.
Khi cô nói, cô chỉ lặn, anh thở phào, mà không hiểu sao lại thấy rất tức giận. Bao năm rồi, cô đã thay đổi…bao năm của cô, chẳng hề có anh…
Nghe lời xin lỗi đó, tự dưng anh thấy đắng. Lòng tự ái trỗi dậy…Xin lỗi vì cái gì? Cô thấy anh cứu cô, nghĩ anh còn yêu cô, xin lỗi vì không đáp lại được tình cảm của anh???
Phong đã bỏ đi…đầy cương quyết.
Đêm đó, có người nốc từng ly rượu, chỉ muốn quên đi tất cả.
Mà càng uống, càng nhớ rõ…
Mệt mỏi…thương yêu…khát khao…
Muốn bỏ lại tất cả, chỉ muốn được gặp cô!
-“Chị ấy đã trả phòng rồi ạ!”
Tiếng nhân viên lễ tân khiến Vũ Phong cứng đờ.
-“Cô ấy có nói đi đâu không?”
-“Hình như chị ấy bảo về Hà Nội ạ…”
Lễ tân chưa dứt lời, đã thấy chàng trai đó nhanh chóng rời khỏi. Chiếc xe Lamborghini Aventador phóng như điên dại trong đêm.
1h sáng.
Hà Nguyệt Dương nửa tỉnh nửa mơ. Tiếng chuông nhấn liên hồi, cô trở dậy, mắt mũi tèm nhem ra mở cửa.
Còn chưa kịp phản ứng, đã bị một vòng tay nào đó siết chặt, chặt tới nỗi, hô hấp cũng khó khăn. Mùi hương bạc hà nhè nhẹ, giọng nói quen thuộc, nghe sao da diết…
-“Nguyệt!”