Trong căn phòng màu trắng ngà, người con trai với đôi mắt thâm quầng đang ôm chặt người con gái, đầu anh áp ngực cô, lo lắng theo từng nhịp tim.
Ai đó bực bội xả một bầu ức hận.
Ai đó lặng lẽ lắng nghe, nước mắt lặng lẽ chảy.
Là ảo giác? Nguyệt Dương cũng không rõ, nhưng mùi bạc hà gần gũi, giọng nói quen thuộc, làm cô thấy hạnh phúc…
-“Thôi không chửi cậu nữa, cậu thích ngủ bao lâu cũng được, bao lâu tôi cũng đợi…”
-“…”
-“Nguyệt, có nghe thấy không?”
-“Nguyệt à…hát cho cậu nghe nhé, thấy tôi hát hay thì dậy khen tôi nhé…”
You are the love of my life
I knew it right from the start
The moment I looked at you
You found a place in my heart.
…..
You are the love of my life
And I thank god I’m alive
To spend my lifetime with you
You are the love of my life.
…..
Từng câu từng từ, da diết da diết…
Mái tóc được ai đó xoa xoa, anh nghe tiếng gọi nhè nhẹ:
-“Phong!”
Cả người cứng đờ…
Anh nhìn cô… và chỉ nhìn!
-“Phong!”
Cô lại gọi, nhưng anh đã vội vã ra ngoài. Một lát, theo anh là mấy bác sĩ đi vào. Họ khám qua cho cô, dặn dò vài câu rồi đi.
Căn phòng giờ chỉ còn hai người, lúc trước Nguyệt Dương thấy ấm áp bao nhiêu, thì giờ lạnh lẽo bấy nhiêu.
Có người cố nén giận, giọng nói trầm trầm:
-“Cậu làm gì mà tới nỗi thiếu máu, cái vết ở tay là sao?”
Chắc người đưa cô vào viện là Phong rồi, cô bình tĩnh giải thích:
-“Tôi mua con dao mới, lúc gọt táo bén quá nên…”
-“Dao sắc cũng không bị thương ở chỗ đó!”
Thanh âm của anh đã cao hơn, cô thở dài…
-“Thế mới bảo tôi sinh ra đã vụng…”
-“Hôm nay là thứ mấy?”
Hà Nguyệt Dương ngơ ngác, tên này bị tai nạn nên cũng điên luôn rồi hả? Nhìn mặt người đối diện hầm hầm, cô cũng không thắc mắc nhiều, chỉ cố nhớ rồi trả lời:
-“Thứ tư …”
Thứ tư…vậy là ngày cô bị ngất là thứ tư sao? Ba ngày trời cô nằm bất động ở nhà, ma không biết, quỷ không hay. Nếu hôm đó anh không tời kịp…chỉ nếu thôi mà thấy căng thẳng cực độ, không dám nghĩ tiếp.
Vũ Phong tới lúc này người bốc hỏa phừng phừng, tay anh bóp chặt tay cô, lớn tiếng:
-“HÀ NGUYỆT DƯƠNG!!! Cậu còn bình thản được thế??? Cậu xem, cậu đang nằm ở đâu? Cậu biết không?”
-“Bệnh viện…”
-“Ừ, bệnh viện đấy, biết đây là bệnh viện cơ hả? Cậu xem, em gái cậu, ngày chạy tới mấy chục show diễn, vừa cho máu, vừa chăm sóc người ốm, vậy mà nó vẫn khỏe mạnh bình thường…”
-“…”
-“Biết vì sao không? Vì người ta tự biết coi trọng bản thân. Còn cậu thì sao? Có gọt quả táo cũng suýt chết, cậu nghĩ xem…nghĩ thử xem… ”
-“…”
-“Không tự băng bó được thì phải nhờ người khác chứ, không thì ra cái trạm y tế nào gần nhà…cứ để mất máu như thế hả?”
-“…”
-“Thấy người mệt thì phải biết đường gọi điện cho ba mẹ, bạn bè chứ, tôi đây, không gọi được cho tôi còn có Hà Anh, có Hiếu, có Nghĩa…”
-“…”
-“Điên với cậu mất thôi, IQ cao khỉ gì chứ? Tôi nói cho cậu biết, từ ngày quen cậu tới giờ, hơn mười chín năm rồi…hơn mười chín năm tôi chẳng thấy não cậu to ra được tẹo nào cả, rốt cuộc cũng chỉ là một con bò đội nón…”
-“…”
-“Cậu biết cả ngày hôm qua tôi…HÀ NGUYỆT DƯƠNG!!!”
Giọng ai đó nghẹn lại, anh quay mặt, che giấu những cảm xúc.
Hà Nguyệt Dương sững sờ. Mắng được cô nhiều thế này, xem ra người ấy đã khỏe mạnh, đã hoàn toàn hồi phục rồi…
Cảm thấy lòng như trút được nỗi lo lớn…có điều, nghe những lời đó, thực sự thấy đau lòng, thực sự thấy tủi thân…
Bình thường, anh nói cô một câu, chắc chắn cô sẽ nói lại anh một câu, tuy nhẹ nhàng hơn, nhưng sẽ thâm hơn rất nhiều.
Hôm nay, thái độ cô lặng yên từ đầu tới cuối…lại khẽ kéo chăn trùm đầu khiến anh có phần chột dạ. Giật lấy chăn từ cô, hướng khuôn mặt nhỏ nhắn về phía mình, thấy mũi cô đỏ ửng, hàng mi ướt át, có người bàng hoàng…
-“Nguyệt…”
Moon cố quay đi mà không thể thoát khỏi cánh tay chắc khỏe của Wind.
-“Nguyệt Dương!”
Nét buồn bã của cô đâm thẳng trái tim anh…
-“Tôi xin lỗi!”
-“Nguyệt, nhìn tôi này…”
Nước mắt vẫn không ngừng chảy, toàn bộ như rót thẳng vào ngực người đối diện.
-“Tôi sai rồi, tôi không nên to tiếng với cậu…cậu vừa ốm dậy mà tôi lại thế…”
-“…”
-“Tôi như hâm phải không? Đừng giận tôi, nói gì đi…”
-“…”
-“Tôi xin đấy!”
Anh cầm tay cô, đánh lên người mình tự phạt. Nguyệt Dương vội vàng rút lại, giọng cô ấp úng…
-“Tôi có thể về nhà được không?”
Phong mừng huýnh, vội vã trả lời:
-“Được, được, đợi tôi tý!”
Đoạn, anh về phòng mình bảo y tá thay băng rồi lại nhờ Hạnh làm thủ tục xuất viện cho hai người.
…
Hạnh chọn thêm một ít thuốc bổ cho Phong, bọc cẩn thận rồi chạy nhanh về phía nhà E.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô một giây nghẹn ngào…
Dưới ánh nắng chiều ấm áp, có hai bệnh nhân xuất viện. Có người con gái nằm yên bình trong vòng tay người con trai…người con trai, mà cô yêu thương nhất…
****
-“Được rồi, tôi tự đi được mà, cho tôi xuống đi…”
Nguyệt Dương xấu hổ cầu xin nài nỉ suốt dọc đường. Lúc về tới nhà, Vũ Phong cuối cùng cũng buông tha.
Với gối, định đặt Nguyệt nằm nghỉ, mà anh tham lam, lại kéo cô gần mình, siết chặt.
-“Có đau không?”
Tay cô vừa chạm nhẹ vào vết thương, vừa hỏi.
-“Không đau! Còn Nguyệt…có đau không?”
-“Không!”
Giây phút nằm đối diện Phong, nhìn từng giọt máu của mình đi vào cơ thể cậu, thứ duy nhất cô nghĩ được…là cầu nguyện.
-“Không sao là tốt rồi!”
-“Không sao là tốt rồi!”
Cả hai đồng thanh, rồi nhìn nhau cười.
…
-“Nguyệt à, cũng không hẳn là không sao đâu…tự dưng tôi mệt quá!”
Anh nói, đồng thời chiếm luôn giường cô.
-“Tôi chắc không thể đi về được nhà mình nữa đâu, nhọc chết mất, hình như là tại bế cậu đấy, cậu nặng quá mà…”
Có người cười nham hiểm, có người bực bực. Có ai nhờ cậu bế đâu? Chẳng thèm tranh luận, cô nói:
-“Cậu nằm đây, tôi ra phòng khách…”
Chưa kịp đi đã bị con cáo già nào đó kéo ngã vào lòng hắn, thì thầm lời đường mật:
-“Nguyệt, hôm nọ uống rượu say không tự chủ được, làm tổn thương cậu, xin lỗi nhé!”
-“Hôm đó tôi cũng hơi quá lời, Phong đừng để bụng…tại tôi mà cậu bị tai nạn…”
Giọng cô run run…
Quân tử định nói, là tại anh, mà tiểu nhân lại bảo:
-“Ừ, là tại cậu đấy, nên cậu nằm yên đây đi!”
-“Nhưng…”
-“Không có ý gì đâu…từ khi tai nạn tôi hay bị sốt, cũng hơi nguy hiểm, cậu nằm cạnh có gì thì còn gọi bác sĩ…”
Cô thấy tim mình nhói, vết thương của cậu còn chưa khép miệng hẳn… suy cho cùng cũng là tại cô, liền đồng ý, ai đó sướng điên!
Thấy Nguyệt hơi nhích người ra phía khác, Phong tinh ranh giấu điều khiển điều hòa, giọng đều đều…
-“Lạnh quá!”
Cô kéo chăn cho cậu, ân cần hỏi han:
-“Ấm lên chưa?”
-“Vẫn chưa, sao lạnh thế nhỉ?”
Wind không ngừng run khiến Moon xót cả ruột, muốn chỉnh nhiệt độ mà tìm mãi không thấy điều khiển, cô cuống hết cả.
-“Làm sao bây giờ? Hay về nhà cậu?”
-“Chịu, tôi chẳng bước nổi nữa rồi…”
-“Cậu lạnh lắm à?”
-“Ừ, rét run hết cả người…dạo này hay bị lạnh, chắc là di chứng sau tai nạn…”
Moon còn đang cố tìm giải pháp thì cánh tay chắc khỏe của Wind đã mang cô lại gần, sau đó thoải mái nói:
-“Thế này đỡ đỡ rồi đấy, thân nhiệt cậu ấm thật, cho tôi mượn tý đi…”
-“Nhưng…”
-“Nhưng cái gì, sao cậu lắm nhưng thế, thấy chết mà không cứu à? Ác độc thế…”
Lập luận của cậu khiến cô cứng cả họng.
-“Thôi được, tôi biết là cậu vô tình mà, bao nhiêu ngày tôi nằm viện cũng có thấy cậu vác mặt vào thăm đâu, hôm nay tôi có chết ở đây cậu chắc cũng chẳng quan tâm…rồi…tránh ra đi…”
-“Cậu…”
Moon nói được đúng từ “Cậu” đó, rồi chịu chết với tên bướng bỉnh, thở dài mặc xác…
-“Nguyệt, người tôi hôi thế cơ à?”
-“SAO NỮA?”
-“Thì cậu quay lưng về phía tôi, lạnh lẽo kinh lên được…”
-“Ừ, hôi lắm!”
Moon người sắp lả cả ra, cô cũng mới xuất viện chứ đâu, chán chẳng muốn tranh luận, ngủ lúc nào không hay.
Wind thừa cơ lợi dụng, khẽ khàng xoay cô về phía mình, mỉm cười ngắm nhìn…dịu dàng thì thầm…
Nguyệt, mười chín năm rồi…thì ra là nhanh vậy. Lúc nãy tôi còn quên chưa nói, cả mười chín năm, vẫn cứ yêu em…liệu có quá mù quáng không em???
****
Lâu lắm mới được ngủ thoải mái tới thế…mà mở mắt, đã không thấy cô đâu cả, lòng lại thấy rối bời…
Tới khi thấy bóng dáng ấy đang loanh quanh dưới bếp, tim thoáng cái nhẹ nhõm.
-“Không nghỉ đi mà lại làm gì?”
-“Cậu ăn gì tôi gọi cho!”
Hà Dương hỏi.
-“Cậu ăn gì tôi ăn đấy!”
-“Tôi…tôi…”
Cô bối rối nhìn nồi cháo mình đang nấu dở. Vũ Phong liếc sang, giọng trách móc:
-“Bắt quả tang cậu nấu cháo ngon thế này mà định ăn chui một mình hả?”
Tên này, suốt ngày nghĩ xấu.
-“Không phải, nhà hết đồ rồi, có mỗi cháo trắng thôi!”
-“Cháo trắng tôi cũng ăn…”
Thế là, có hai đứa ngồi ăn cháo trắng chan nước mắm. Húp sùm sụp hết cả cái nồi to đùng đoàng.
-“Nguyệt Dương, giờ tôi mới thấm thía cái câu ‘Râu tôm nấu với ruột bầu, chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon’…”
Cậu nói, đầy đắc chí. Cô cười, bổ sung:
-“Tội nghiệp cho mấy đứa con, cha chan mẹ húp thì con húp gì?”
Có người méo cả mặt.
-“Cậu chỉ giỏi ném đá hội nghị!”
-“Biết thế là tốt!”
Hà Nguyệt Dương, cái mặt rất vênh, rất kênh, rất kiệu! Rất ghét mà!!! Anh cười khẩy, chậm rãi nói:
-“Còn thì có tội tình gì? Ba Phong mẹ Nguyệt làm chi cứ làm!”
Ai đó đỏ bừng, lườm nguýt. Ai đó lại thản nhiên nói:
-“Từ mai tôi ăn trưa ở nhà cậu!”
-“Chuyển tối thành trưa hả?”
-“Ai nói chuyển?”
-“Cái gì?”
-“Đần thế, nghe mà không hiểu à, là ăn cả trưa lẫn tối!”
-“…”
Hà Dương còn chưa kịp phản ứng, Vũ Phong đã thêm thắt:
-“Cậu nghĩ xem, giờ cậu lỡ cơ hội phỏng vấn bên Mẽo rồi, tạm thời là thất nghiệp, tôi tạo công ăn việc làm cho cậu thế còn gì?”
-“Không cần, tôi vẫn còn tiền tiết kiệm, cậu không phải thương!”
-“Ăn ở ngoài bị đau bụng lắm!”
Cô nhất quyết phản đối.
-“Bao nhiêu năm vẫn ăn ở ngoài đó thôi!”
-“Nhưng giờ tôi già rồi, bụng dạ không tốt…”
-“Thôi đi!”
-“Cậu nhỏ mọn thế, đã nấu bữa tối rồi thì cho ăn luôn bữa trưa đi, hay là cứ nấu tối hôm trước xong còn nhiều thì thức ăn để tủ lạnh, trưa hôm sau mang ra hâm lại thôi…”
-“Không được, ăn bữa nào nấu bữa đó, như thế hại sức khỏe!”
Thuyết phục không được, đâm ra xấu tính:
-“Bạn bè quen biết từ thuở mẫu giáo mà khắt khe với nhau thế?”
-“Ặc, cậu nói kiểu gì thế? Cậu không ăn được ở ngoài thì thuê người giúp việc về nấu cho là xong!”
-“Tôi thuê nhiều người rồi, vẫn bị đau bụng…”
Cô tới điên người.
-“Sao cái bụng cậu nó õng ẹo thế?”
Anh nghe vậy, bực mình:
-“Nói chung tôi chỉ ăn được cơm cậu nấu thôi, cậu tính sao thì tính. Chào!”
Cái cửa lại bị Wind hành hạ không thương tiếc.
Moon một phút ngẩn người…cái câu cuối cậu ấy nói, nghe sao ngọt ngào. Nếu không biết cậu có vấn đề về bụng dạ, nghe câu này, chẳng khác nào…
Hai má Moon tự dưng đỏ ửng như hồng cuối thu!