Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 45: Ngày chia ly năm đó

Tác giả: Lan Rùa
Chọn tập

Nhiều ngày trước…

Ngày mà cả Vũ Phong và Nguyệt Dương nhận được kết quả trúng tuyển ENS.

Đó là ngày mà Hà Nguyệt Anh có hai cảm giác.

Cảm giác đầu tiên, khi nhận được tin đó, là rơi thẳng xuống địa ngục.

Cảm giác thứ hai, sau khi nhắn tin cho Vũ Phong, chúc mừng, hỏi han, nhận được tin anh ấy nói, anh sẽ không đi Pháp, cô lại thấy, mình như được ai đưa lên thiên đường…

-“Tỷ tỷ, tỷ có đi Pháp không thế?”

-“Tất nhiên rồi, cơ hội lớn như vậy…”

-“Buồn quá, nhưng thôi, muội và anh Phong sẽ ở nhà đợi tỷ.”

Hà Nguyệt Dương giật nảy mình.

-“Mi bảo sao?”

-“À, anh Phong ý, anh ấy quyết định ở lại…có lẽ do nhớ muội quá chăng, không muốn đi…”

-“Vậy à…”

Nguyệt Dương lắp bắp. Nguyệt Anh sung sướng về phòng…

-“Trời ơi, hôm nay tuyệt quá đi mất…thích quá đi mất…”

Hà Nguyệt Dương cũng không hiểu nổi chính mình. Cô đã hứa, nếu mai sau họ tiến tới, cô sẽ bên cạnh, làm tỷ tỷ tốt, làm chị vợ tốt, hết mực ủng hộ…

Vậy mà chỉ với một tin cậu ấy sẽ không đi nữa, lại khiến cô thấy hụt hẫng như thế???

-“Nhỡ thế thì sao…tôi không biết nấu cơm, hàng ngày cậu nấu cho tôi ăn nhé!”

-“Thôi vậy thế tôi nấu cho cậu ăn, nhưng tôi chỉ biết nấu mì thôi…”

-“Dễ lắm, chỉ cần đổ xà phòng vào ngâm sau đó mang ra nhúng một lần xả là xong…Sang đó dậy cậu, hai đứa mình cùng làm…”

-“Bao giờ đi thực tập, tôi mua máy giặt, mua cả máy rửa bát nữa, cậu không phải làm gì hết…”

Những lời Phong nói, cứ vấn vương mãi, thắc mắc, thắc mắc…tới khi chuông điện thoại kêu…

-“Nguyệt, tôi đang ở dưới cổng, ra ngoài với tôi một lát…”

-“Đợi tý”

Thay chiếc váy, gặp Hà Anh ngoài cửa, nó hỏi:

-“Tỷ đi đâu?”

-“Phong nói ra ngoài gặp…”

Trái với lo sợ của cô, muội muội cười rất vui vẻ:

-“Thế đi mau đi, đằng nào hai người cũng sắp không được gặp nhau nữa rồi…”

-“Ừ, vậy ta đi đây…”

……

……

Cậu lại đưa cô tới con đường đầy hoa đợt đó…

Cô ngồi sau xe cậu, khoảng cách rất gần. Hương hoa ven đường rất thơm, nhưng không thơm bằng mùi lyly từ cô…Một khoảng lặng, cậu hỏi:

-“Nguyệt đi Pháp không?”

-“Tôi…tôi…”

-“Nguyệt có thích đi không?”

-“Tôi…”

-“Nguyệt rất thích phải không?”

-“Ừ…”

-“Vậy đi đi…”

Cảm giác hơi chạnh lòng…nếu là Hà Anh đi Pháp, hoặc cái bạn Nguyệt mà cậu ấy thích đi, liệu cậu ấy có thể nói vô tình như vậy không?

Cô là gì của cậu chứ? Sao lại so sánh khập khiễng như vậy…cô đáp, rất nhỏ:

-“Ừ…”

Lòng ai đó trĩu nặng, cậu tự nhủ với bản thân, cậu làm thế này là đúng, đó là ước mơ, là tương lai của cô, không thể vì cậu mà…

-“Vì sao Phong không đi?”

Lấy hết sức can đảm, Nguyệt Dương hỏi.

-“…”

-“Vì ba mẹ Phong không cho đi?”

-“Thầy u tôi tuy rất là yêu tôi, nhưng không bao giờ ép tôi làm việc gì cả…”

-“Vậy thì vì sao?”

-“…”

-“Nếu Phong không muốn nói thì thôi…”

-“Không phải tôi không muốn nói …thế này đi, bao giờ Nguyệt về nước, tôi sẽ nói, được không?”

-“Chuyện đó có làm Phong đau lòng không?”

-“Có đau…”

-“Thế thì nên quên đi…”

-“Ừ, sang đấy học hành cho tốt vào nhé!”

-“Sẽ cố…”

-“Đừng yêu đương sớm nhé, đàn ông Tây không chung tình đâu…”

-“Biết làm sao mà cậu phán như thánh thế?”

-“Tôi biết…”

………………….

………………….

21/08…

Ngày Hà Dương đi, ba mẹ vì sợ ra sân bay khóc lóc, nên chỉ làm cơm ở nhà.

Hôm đi tiễn chỉ có chú lái xe, Nguyệt Anh và Vũ Phong.

Xe xuất phát từ thị xã là 5 giờ chiều. Tối nay Nguyệt Anh sẽ có một tiết mục lớn ở Media Plaza, họ tới đó, sau đấy 10 giờ cùng nhau ra sân bay, tiễn Hà Dương chuyến 12 giờ đêm.

….

Ánh đèn sân khấu chói lóa, ai đó say đắm nhìn người con gái trong trang phục lộng lẫy, cất tiếng hát đầy trong trẻo.

Người bên cạnh cậu e dè:

-“Nguyệt Anh hát hay phải không? Trông cũng rất nổi bật…”

Phong chỉ cười.

-“Phong này, hình như Nguyệt Anh thích cậu đấy, cậu đối với em ấy như nào?”

Lần này, cậu quay sang, thì thầm:

-“Mùi nước hoa hồng trên người em rất thơm, em gái ạ!!!”

Hà Nguyệt Anh chết đứng! Vũ Huỳnh Phong, anh ấy biết từ bao giờ?

Tại sao anh biết, là cô? Tại sao anh biết, người trên sân khấu là tỷ…

Cái bí mật mà cô nghĩ trên đời chỉ có cô và Dương???

13 tuổi, cô ham hố thi Tìm kiếm Tài Năng trẻ, may mắn qua được vài vòng đầu.

Nhưng cô biết, sức mình có hạn, những nốt cao cô không thể nào lên được, nên đã cầu xin Dương biểu diễn thay.

Từ đó tới nay đều vậy, bình thường sẽ là cô hát, nhưng nếu chương trình mang tầm cỡ lớn, cần phô giọng, Dương sẽ hát thay cô…

Bây giờ Dương đi, nên cô nhận show hoành tráng như này một lần cuối cùng, để khẳng định lại tên tuổi, còn tương lai, chủ yếu là tập trung diễn xuất và biểu diễn ở tụ điểm nhỏ thôi.

Là mùi nước hoa hồng này ư? Chính bản thân cô cũng không biết, cô và Hà Dương, lại có mùi khác nhau…vậy mà, anh lại biết???

Phần biểu diễn kết thúc, phía dưới vỗ tay nhiệt liệt, Hà Dương đi xuống, Hà Anh lặng lẽ rời khỏi khán phòng.

Cô không hề hay biết rằng, cánh cửa ấy, lại mở ra màn đêm đen tối tới thế.

Phóng viên ở đâu đông như kiến lửa, mỗi người một câu…

-“Hà Nguyệt Anh, clip sex đang được phát tán trên mạng, có phải của em không?”

-“Đó có phải quản lý của em không?”

-“Còn có vài bức ảnh chụp em sử dụng thuốc cấm, tất cả là thật chứ???”

-“Việc làm của quản lý của em là hồi nào, nếu là những năm trước, hắn có thể bị kiệm vì xâm phạm tình dục trẻ vị thành niên…”

-“Là em bị bắt em hay tự nguyện???”

-“Clip ghi em tham gia đua xe, là thật hay giả???”

…..

…..

Hà Nguyệt Anh hoang mang cực độ, cô cố bình tĩnh:

-“Tôi không biết gì cả, tôi là chị gái sinh đôi với Nguyệt Anh, em ấy ở trong kia, các người vào đó mà hỏi…”

Đoạn, cô vụt chạy, đám phóng viên cũng chen nhau vào khán phòng.

Điện thoại reo, Nguyệt Dương nghe giọng Nguyệt Anh thảng thốt.

-“Tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi, bây giờ tỷ thoát ngay ra khỏi phòng đó bằng cửa sau đi…rồi hẹn tỷ ở nhà vệ sinh nữ phía Nam tầng 20…”

Nguyệt Dương hốt hoảng, bảo Phong ở lại chặn phóng viên, rồi đi tìm em gái…

………………

………….

………….

Bốn mươi phút sau, có hai cô gái bình tĩnh bước trở lại khán phòng…là hai chị em nhà họ, trông giống nhau như hai giọt nước.

Hà Nguyệt Dương cầm mic.

-“Xin chào các anh chị phóng viên, em là Hà Nguyệt Dương, chị gái của Hà Nguyệt Anh…”

Nhưng đám phóng viên thực không có tâm sức để ý tới cô, tất cả mũi dao đều hướng về phía em gái, mỗi người một câu, Hà Nguyệt Anh sợ hãi, khóc lóc không ngừng…

Hà Nguyệt Dương nín thở, chậm rãi nói:

-“Xin mọi người đừng hỏi em ấy, em ấy không biết gì cả, tất cả, clip sex, chơi thuốc cấm, tham gia đua xe, là của em…”

Không dễ gì để lừa người khác, nhất là những người luôn muốn kiếm tiền từ cái tin hotgirl sa đọa này…

-“Tại sao lúc đó gặp em ngoài khán phòng em lại bảo em không biết gì rồi chạy đi?”

-“Lúc đó em hơi hoảng loạn…”

-“Làm sao chúng tôi tin được em?”

Hà Nguyệt Dương bình tĩnh giải thích.

-“Trong clip sex và cả ảnh chơi thuốc, chắc mọi người đều biết nhân vật nữ đó có một nốt ruồi son…chúng em tuy giống nhau mọi mặt, nhưng riêng nốt ruồi đó là khác nhau, các anh chị có cần nhìn không?”

Hà Nguyệt Dương tuy mạnh miệng nhưng cũng toát cả mồ hôi, thật may nốt ruồi của Nguyệt Anh ở chỗ rất riêng tư, nên nơi đông người như này, cũng không ai dám đòi kiểm tra.

-“Nguyệt Anh sợ tốc độ, căn bản cũng không thể nào đua xe…”

….

-“Nhỡ em nhận tội thay em gái mình thì sao?”

-“Em hỏi các anh chị, nếu các anh chị có anh chị em, nhất là với các chị phóng viên ở đây, các chị có ngu xuẩn tới mức đánh đổi danh tiết, tương lai của mình, chỉ vì một đứa em gái không?”

Tất cả yên lặng. Quả thật, có ai trên đời dại dột thế không???

-“ Hà Nguyệt Anh mua chuộc em?”

Một người hỏi.

-“Mua chuộc cái gì? Ai nói cho em biết Hà Nguyệt Anh có thể dùng cái gì mua chuộc em?”

-“Em chỉ đơn giản nghĩ, có gan làm có gan chịu…không nên tổn hại tới người khác…”

-“Vậy tại sao lại là quản lý của Hà Anh?”

-“Đơn giản vì em muốn nổi tiếng, em và quản lý của nó đã…với nhau từ nhiều năm trước,…anh ta hứa, sẽ cho em đóng phim, nhưng hết lần này tới lần khác lợi dụng em…”

……….

……….

Hà Nguyệt Anh khép nép đằng sau, Hà Nguyệt Dương trả lời trơn tru từng câu hỏi, cho tới khi, chẳng ai moi móc thêm được bất cứ một điều gì cả…

Mọi người lần lượt tản về.

Hà Nguyệt Anh ghé tai Hà Dương, khẽ nói:

-“Tỷ tỷ, cha mẹ cho muội một mạng, tỷ hôm nay cho muội một mạng nữa…”

-“Nguyệt Anh, rốt cuộc ta vẫn không hiểu…”

-“Tỷ không hiểu gì?”

-“Ta vẫn luôn nghĩ mi thích Phong, vậy tại sao?”

Hà Anh nắm lấy tay Hà Dương, đôi mắt u buồn…

-“Chuyện đó, là muội bị hắn gài, muội thề, chỉ có duy nhất một lần, lúc đó muội không còn tỉnh táo…Anh Phong vẫn là tình yêu của đời muội, xin tỷ, đừng bao giờ nói với anh ấy…cầu xin tỷ…nếu anh ấy mà biết, muội sống còn đáng sợ hơn chết…”

-“Được rồi, nó sẽ không bao giờ biết gì cả…”

Hà Nguyệt Anh ôm chị gái vào lòng, thở phào nhẹ nhõm…

-“Tỷ, luôn yêu tỷ, mai sau nhất định đền đáp!!!”

-“Không cần, Nguyệt Anh, mọi thứ ta đều cho mi cả rồi, từ hôm nay hãy cố sống cho tốt…”

-“Muội biết, cảm ơn, tỷ ra sân bay với Phong nhé …muội phải đi tìm tên quản lý tính sổ…à muội cũng phải đi tẩy nốt ruồi đó…”

-“Chọn chỗ nào làm cho tốt, đừng để bị nhiễm trùng, thằng quản lí đó thì đừng đi một mình, nguy hiểm…”

-“Tỷ đừng buồn nhé!”

-“Không sao, mi đi đi…”

Hà Nguyệt Anh vội vã rời khỏi, Hà Nguyệt Dương lúc này mới giật mình; cô đã quên mất rằng Phong cũng có mặt trong khán phòng này, cậu đứng phía dưới, cách cô rất xa, nhưng cô có thể cảm nhận được, cái bầu không khí lạnh tới thấu xương…

….

-“Đi theo tôi…”

-“Đau, Phong, tôi không muốn…”

-“Cậu không biết lái xe, đua cái gì chứ?”

-“Tôi chỉ ngồi bên cạnh anh ấy mà, tôi đâu có lái…”

Có người hầm hầm giận giữ, những clip đó, quá mờ, bức ảnh đó, cô gái chơi thuốc hờ hững lẳng lơ, cậu thực sự không thể phân biệt được ai với ai…

Cơn ghen tuông cũng làm lí trí người ta mờ đi…

Một người cứ lôi, còn một người lê bò dưới đất, nhất định không chịu.

Cô không thể, cô không muốn đối diện với cậu, cô không tài nào nhìn vào ánh mắt cậu, cô sợ cô sẽ mềm nhũn mất, cô sợ, cô không thể bảo vệ được em gái mình…

Chưa bao giờ cô thấy cậu hung hãn tới thế, cô có bướng, cũng chẳng được gì. Cậu vác cô trên vai, chỉ một tay, nhẹ nhàng như nhấc một đứa trẻ…

-“Phong, thả tôi ra, tôi phải ra sân bay…”

-“Không giải thích rõ ràng thì đừng có đi…”

-“Đừng mà Phong…”

-“Xin cậu…”

Mặc cho cô kêu gào, cậu từng bước, từng bước tiến tới phía cầu thang thoát hiểm…Cả không gian này, chỉ còn cô với cậu.

-“Nguyệt, nói đi, không phải là cậu…”

Tiếng cậu nghe sao bi thương, ánh mắt cậu, sao buồn bã…

-“Chỉ cần Nguyệt nói, tôi sẽ tin…”

Cô chẳng dám nhìn cậu, hình ảnh Hà Anh nuốt từng viên thuốc trắng lại hiện về…Cô biết làm sao?

-“Nguyệt, cầu xin cậu, cho tôi biết sự thật…”

Giọng cậu sao da diết, lòng cô sao như đang rỉ máu…

Vũ Huỳnh Phong…Hà Nguyệt Anh…

Hà Nguyệt Anh…Vũ Huỳnh Phong…

Vũ Huỳnh Phong…Hà Nguyệt Anh…

Bọn họ, với cô, đều rất quan trọng!!!

Nhưng rốt cuộc, Hà Nguyệt Dương vẫn chọn em gái.

-“Là tôi…Phong…”

-“Cậu nói láo”

-“Có những sự thực, rất khó tin…nếu cậu muốn kiểu tra, tôi có thể cởi đồ cho cậu xem nốt ruồi đó!”

Cả người cậu như muốn phát rồ, câu hỏi đầy đau đớn:

-“Tại sao lại là hắn, cậu hám danh tới thế sao?”

-“Cũng không hẳn, anh ấy đem lại cho tôi rất nhiều cảm xúc mới lạ…”

Cô nói nghe sao bình thản, nghe sao lạnh lẽo…trái tim cậu, nghe sao nhức nhối.

Cơn giận bao trùm toàn bộ lý trí…

Cả người cô bị đẩy ép sát vào tường, khóe môi bị bao phủ bởi toàn bộ sự uất ức của cậu…cậu cứ thế, xâm chiếm từng ngõ ngách. Thứ cậu trân trọng, khao khát bao năm qua…cớ sao, một người khác lại dễ dàng có tới vậy???

Từng hơi thở của cô cũng bị cậu cướp mất, bàn tay cô tức giận đánh lên lưng cậu, lại bị cậu túm chặt…

Một hồi dây dưa, để lại trên khóe môi đỏ mọng ấy, rất nhiều, rất nhiều vết cắn, cậu mới dừng lại, hơi thở gấp gáp:

-“Sao, có mới mẻ hơn thằng quản lý đó không?”

Hà Nguyệt Dương lúc này, trong đầu cũng chỉ còn toàn ức giận, mà thứ cô giỏi nhất, đó chính là chọc tức cậu…

-“Haha…cũng tạm được, nhưng còn non kém lắm, về luyện tập nhiều nhiều vào…”

Đúng là cô rất giỏi. Câu nói đó của cô, đã đưa máu nóng của cậu lên tới đỉnh điểm!

Cô biết chọc cậu? Vậy cô nghĩ, cậu không biết đáp trả ư???

Không còn thái độ e dè, bảo vệ, yêu chiều như bao năm qua nữa…Thay vào đó là cánh môi liên tiếp bao phủ trên khuôn mặt, đôi gò má, chóp mũi, nơi cổ cao trắng ngần…

Dường như chỉ thế thôi vẫn chưa thỏa mãn…Ai đó ngày một tham lam, ngày một mất kiểm soát, nụ hôn tiến ngày một sâu, trên xương quai xanh của cô…dần dần, dần dần xuống nơi mềm mại ấy…

-“Thuê phòng đi!”

Tiếng Hà Nguyệt Dương làm Vũ Phong sững sờ…Cô cười, gương mặt không chút biểu cảm:

-“Bây giờ mới là 9 rưỡi, trong một tiếng, tôi sẽ dậy cậu thành đàn ông…”

-“…”

-“Coi như là món quà tôi dành tặng cậu trước khi lên đường…”

-“…”

-“Yên tâm, cậu hay chửi tôi ngốc, nhưng việc này, chắc chắn tôi thành thạo hơn cậu…”

-“…”

-“HÀ…NGUYỆT…DƯƠNG???”

-“Tin tôi đi, cậu chắc chắn sẽ thỏa mãn, chuyện đó…tôi là người từng trải mà, kinh nghiệm đầy mình…”

-“CÂM CHO TÔI!”

-“Còn giả ngây giả ngô cái gì? Chẳng phải cậu muốn sao…? Cậu thấy tôi dễ dãi, chơi bời, cậu cũng muốn sao? Được, hôm nay tôi sẽ chiều cậu…”

-“CẬU IM MIỆNG!!!”

-“Có gì mà phải xấu hổ, nhu cầu sinh lý thôi mà, chuyện hết sức bình thường…đi nào, hay tôi thuê phòng cho chúng ta nhé???”

Từng lời, từng lời cô như vết dao cứa từng lớp trong tim cậu…đây là người con gái cậu yêu thầm suốt hơn 14 năm qua sao???

Đây là người con gái cậu đã yêu ngay từ giây phút đầu tiên gặp mặt sao???

Đây là người con gái, cậu nhất định phải khiêng về làm vợ sao???

Đây là Nguyệt – là Nguyệt sao???

-“Đi thôi Phong…kẻo tôi muộn chuyến bay giờ, nào, đi nào…”

Cử chỉ điệu bộ lả lướt cô, như mồi lửa đốt cháy tất cả…

Cô và cậu, đều điên. Tay cậu đặt trên má cô, vuốt ve khe khẽ, rồi nhanh chóng bóp chặt:

-“Hà Nguyệt Dương, nghe cho rõ này, hôm nay đi thì đừng bao giờ quay về nữa!”

-“…”

-“Đất nước này, không cần một đứa con gái như cậu! Và cậu, từ giờ cho tới cuối đời, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!!!”

-“Cậu tưởng tôi thích gặp cậu chắc?”

-“Ừ, tôi biết, mẫu người cậu thích phải là mấy anh từng trải, kinh nghiệm tình trường phong phú…”

-“Đúng đó, cậu hiểu tôi ghê…”

Máu ghen lại bừng bừng phát, cậu không còn giữ nổi một chút bình tĩnh nào.

-“Nếu tôi là cậu, có khi tôi xấu hổ chết quách đi cho rồi…haha…Nguyệt Dương, tôi quên mất, da mặt cậu rất dày, dây thần kinh xấu hổ cũng bị đứt rồi…thôi, cậu ra sân bay mau đi, mau mau cút xéo cho chỗ này nó được sạch sẽ đi…”

-“…”

-“Tôi xin lỗi, chắc tôi cũng chẳng đi tiễn cậu được đâu, nhìn thấy cậu làm tôi phát buồn nôn…”

-“…”

Tiếng bước chân của cậu ngày một xa, thì tiếng khóc của cô ngày một to…

21 tháng 8 năm đó, là ngày đầu tiên, mà Hà Nguyệt Dương cảm nhận được, thế nào là đau tới tái tê, đau tới từng lớp da thịt…

Trước lúc lên máy bay, ba có nhắn cho cô:”Nguyệt Dương, vậy là đã cho cả mười ngàn rồi, có lẽ ba nói nhiều thì vẫn vậy, tốt hơn hết, con tự trải nghiệm, tự trả giá, con sẽ thấy thấm…”

Ba nói rất đúng, cái giá này, cô thực sự thấy nó rất đắt…nhưng ba có biết, dù cái giá nào cô trả, nếu đổi lại được mạng sống cho Nguyệt Anh, cô cũng sẽ cam tâm…

11 giờ.

Có người lẻ loi xách hành lý, một mình rời xa quê hương.

12 giờ 15.

Có người lặng lẽ ngước nhìn.

Sân bay này, đông đúc là thế…

Thế giới này, rộng lớn là vậy…

Mà sao, cậu cảm thấy cô đơn…Mà sao, cậu cảm thấy như mình mất tất cả…

…..

“Đau lắm….”

“Nín đi rồi tớ cho đằng ấy cái này…”

….

“Cậu…nhầm lớp rồi…”

“Thằng kia, hôm nay không giết mày không phải là bà…”

“Tỷ, thả muội ra…chó Wind kia, đừng có mà đắc chí, ta tới đây…”

….

“Ai bảo cậu là tôi dốt phương hướng…tôi cực kì giỏi, chẳng qua tôi không để ý thôi…”

“Này, người ta bảo nam nhân tốt ý, thì không chỉ tốt với một mình vợ đâu, mà lo cho cả gia đình vợ nữa đấy, thế cho nên là, mai sau cậu hàng đêm matxa cho vợ, giả sử chị vợ mà có sang chơi, cũng nên hầu hạ tận tình…”

“Phong ơi, Phong cười lên Dương xem nào, Phong cười đẹp trai lắm…”

“Hoàng Thượng…Hoàng Thượng… có mỗi một con chim yêu quý…”

“Tôi thấy cậu làm thế cũng đúng, dù sao thì chúng ta cũng không nên suốt ngày đối địch nhau, cũng sắp lớn rồi, cậu muốn làm hòa cũng phải thôi, tôi cũng sẽ tốt với cậu như cậu tốt với tôi…”

….

“Phong, mượn vở Sinh, Anh!”

“Phong, mượn vở Sử, vở Địa!”

“Phong, mượn vở Công nghệ, Văn!”

….

“Phong ơi, Phong ơi, tôi bảo Phong này, sắp thi cuối kì rồi, chúng mình nên giúp đỡ nhau…”

….

“Chính ra Phong rất thông minh đấy, giỏi nữa…thảo nào nhiều người thích…”

….

“Phong ơi, cứu tôi với, nhanh lên…”

….

….

Chiếc máy bay lẫn vào bầu trời đêm đầy sao…

Chiếc máy bay đó, đang chở Moon…

Chiếc máy bay đó, đã mang tuổi thanh xuân của Wind đi…

Học đường hoàn.

Lan Rua’s Story ~ Porcupine & Duck Family

P/S: Thank you all, love u:X.

Chọn tập
Bình luận
× sticky