Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Liêu Vương Phi

Chương 3: Lần đầu quen biết Đông Lâm Vương

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

“Tiểu… tiểu thư… lão gia … người… làm sao bây giờ?” Đang núp ở trong bụi rậm gần doanh trại, Sơ Tuyết hoang mang lo sợ hỏi Tần Lạc Y.

Hai tay Tần Lạc Y khẽ run, trong đầu trống rỗng. Vừa lúc muốn đưa thảo1dược đến quân doanh, nàng và Sơ Tuyết nhìn thấy Tang Tấn bị bắt làm tù binh liền vội vàng núp vào.

“Làm sao bây giờ?” Tần Lạc Y tự hỏi chính mình, hai tròng mắt như ngấn nước chăm chú nhìn tình hình không xa8ở phía trước. “Sơ Tuyết, ta nhất định phải cứu cha nuôi, ta không thể để cho người Khiết Đan bắt cha nuôi đi…” Thân mình Tần Lạc Y run rẩy, hai tay vì hoảng sợ mà trở nên lạnh buốt như băng.

“Nhưng mà… tiểu2thư, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chỉ bằng hai người chúng ta làm sao có thể cứu được lão gia?” Sơ Tuyết run rẩy, tuổi còn nhỏ đã trải qua chuyện như vậy, khó trách nàng lại sợ hãi.

Tần Lạc Y hận4không thể lập tức xông ra cứu cha nuôi, bởi vì nàng phát hiện trước ngực cha nuôi dường như có vết máu, hắn là trong người có thương tích, hơn nữa cha nuôi thân thể ngày càng xấu đi, có thể nào chịu đựng được chuyện này? Càng nghĩ nàng càng sốt ruột, trong lòng cũng không ngừng đau đớn. Tang đại ca đâu? Vì sao không nhìn thấy Tang đại ca?

“Da Luật Ngạn Thác, lão phu không biết ngươi làm sao có được hai mảnh bản đồ này, nhưng mà, thứ ngươi muốn từ lão phu, quả thực là mơ tưởng, ngươi ra tay đi!” Tang Tấn vừa giãy dụa vừa hô, đau đớn trên thân thể làm cho ông càng thêm khó chịu.

“Vương thượng, xem ra sự uy hiếp của ngài vô dụng với hắn.” Khiêm Ngạo nhìn Tang Tấn, có chút nghiền ngẫm nhìn Da Luật Ngạn Thác.

Da Luật Ngạn Thác không để ý đến lời nói của Tang Tấn, đuôi lông mày nâng lên, thản nhiên nói với Khiêm Ngạo: “Ngươi hình như rảnh rỗi quá, võ công càng ngày càng thụt lùi…” Nói xong, ánh mắt quét về phía bụi rậm cách đó không xa.

Khiêm Ngạo thở dài cường điệu, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ngài thế nhưng ngay cả hai cô gái cũng không buông tha…”, ngay sau đó tung người một cái, phóng lên trên lưng ngựa, tốc độ nhanh như gió táp hướng về phía bụi rậm. Trong lúc Tần Lạc Y và Sơ Tuyết còn chưa kịp phản ứng, hai nàng đã bị ném ở trước ngựa của Da Luật Ngạn Thác, thảo dược rơi rải đầy trên mặt đất.

“Lạc Y…” Tang Tấn nhìn Tần Lạc Y và Sơ Tuyết bị ném đến, nhất thời sợ hãi.

“Cha nuôi, người thế nào? Trên người của cha có thương tích, rất đau phải không…” Sau khi thấy cha nuôi, nước mắt liền tràn ngập trong hốc mắt, Tần Lạc Y vội vàng đứng dậy chạy đến bên cạnh Tang Tấn, nghẹn ngào hỏi.

Sau đó, Tần Lạc Y căm giận nhìn về phía Da Luật Ngạn Thác và Khiêm Ngạo, “Các ngươi… các ngươi muốn đối phó với cha nuôi như thế nào?”

Da Luật Ngạn Thác hứng thú cúi đầu nhìn người con gái được gọi là “Lạc Y” kia, cô gái trước mắt lông mày như lông chim thúy, thịt như tuyết trắng, eo như được bó lại, răng trắng như ngọc, vai như được vót, hai bên nhíu lại ở giữa chân mày tuyệt mỹ như lá liễu, điểm rõ nét đẹp mỹ nhân, làm cho toàn bộ khuôn mặt đẹp không thể tả.

Chỉ thấy nàng mang theo nét tuyệt mỹ mà quật cường, ngón tay trắng nõn nắm chặt lại, môi hồng trơn bóng run nhè nhẹ, hiển nhiên là đang ra vẻ bình tĩnh. Những sợi tóc trên đầu vai như thác nước theo làn gió mềm nhẹ quất vào mặt càng tăng thêm nét phong tình, những cô gái cao lớn ở nước Liêu không thể sánh bằng. So với họ, nàng càng giống như hoa lan ở khe núi, “kinh vi thiên nhân” (1).

(1) “kinh vi thiên nhân”: ý chỉ quá kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó đến mức giật mình

“Trên đời lại có một nữ tử tuyệt mỹ như thế!” Da Luật Ngạn Thác ngẩn ra, trong lòng vô hình có cảm tình đang lặng lẽ lan tràn.

Hắn một thân thúc ngựa, trong mắt tỏa ra khí thế nguy hiểm, từng bước một đi đến trước mặt Tần Lạc Y, bỗng chốc mạnh mẽ vươn tay phải ra đem nàng tựa vào trong ngực, mùi hương phảng phất phả vào trong mũi, tựa như hoa lan đang ẩn nấp.

Nhìn nàng bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, con ngươi mang vẻ tức giận, Da Luật Ngạn Thác cúi người cười tà mị, ngón tay cái bên trái nhẹ nhàng đảo qua hai má trắng nõn nà của Tần Lạc Y.

“Lạc Y, đúng không?” Hắn tăng thêm sức lực ở cánh tay, càng thêm ôm chặt Tần Lạc Y bên thân mình, con ngươi sâu thẳm càng trở nên thâm trầm: “Tang lão tướng quân, không ngờ rằng ngươi còn có một nữ nhi xinh đẹp như vậy!”

Thấy Da Luật Ngạn Thác cợt nhả với Tần Lạc Y như vậy, Tang Tấn tức giận hét lớn một tiếng, cố gắng đứng dậy, lập tức bị binh lính Khiết Đan ở hai bên mạnh bạo đè xuống đất.

“Tiểu thư… tên khốn nạn nhà ngươi, mau buông tiểu thư nhà ta ra… tên khốn nạn!” Sơ Tuyết sốt ruột, khóc to lên, giãy dụa bò đến trước mặt Tần Lạc Y nhưng ngay tức khắc bị Khiêm Ngạo kéo trở lại.

Tần Lạc Y bị buộc ngẩng đầu lên, nàng hoảng sợ nhìn Da Luật Ngạn Thác nhưng lại nhìn thấy đôi con ngươi sâu thẳm. Nam nhân ngoại tộc trước mắt toàn thân tỏa ra khí thế không cho phép người khác cự tuyệt, vô cùng quyết liệt và ngang ngược, dáng người cao lớn hồ như bao phủ chính mình, ngũ quan kiên nghị như mê hoặc tâm tư của nàng.

“Ngươi… tên man di này, mau thả ta ra…” Tần Lạc Y vừa thẹn thùng vừa giận dữ giãy dụa, cũng vì chút lơ đễnh mà cảm thấy tức giận, nhưng mặc cho giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay to đang kìm hãm ở eo mình.

“Da Luật Ngạn Thác, ngươi xem vậy mà thật bỉ ổi, bắt giữ một cô gái tay trói gà không chặt thì làm sao ra dáng anh hùng hảo hán! Biết điều thì đừng gây khó dễ cho nữ nhi của ta!” Tang Tấn không ngừng giãy dụa, hô to về phía Da Luật Ngạn Thác.

Da Luật Ngạn Thác như yêu ma, ánh mắt tà nịnh chăm chú nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tần Lạc Y. Thế gian này lại có một người đẹp như vậy.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn cánh mũi của Tần Lạc Y, sau đó trượt xuống đôi môi kiều diễm ướt át, cuối cùng dừng ở đôi vai vì vùng vẫy mà phía trên hơi lộ ra của nàng.

“Tang lão tướng quân, e rằng ngươi nghĩ sai rồi, bổn vương không phải bắt giữ nàng, mà là… hứng thú!” Da Luật Ngạn Thác ngạo mạn cúi người, đem mùi hương thanh nhã của Tần Lạc Y hít vào trong mũi.

Hơi thở nam tính bên tai khiến cho thân thể nhạy cảm của Tần Lạc Y run rẩy, hắn chính là Da Luật Ngạn Thác? Tên ác ma trên chiến trường giết người không chớp mắt Khiết Đan Đông Lâm Vương đây sao?

Tần Lạc Y dường như có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm của Da Luật Ngạn Thác, loại hơi thở này khiến cho nàng có chút sợ hãi, trước đây nàng chưa từng sợ một nam nhân nào đến như vậy. Người này muốn làm gì mình? Nàng bất lực nhìn cha nuôi và Sơ Tuyết đang bị binh lính siết chặt .

“Tang lão tướng quân, ngươi đã nghĩ thông suốt chưa?” Da Luật Ngạn Thác ung dung hỏi Tang lão tướng quân lần nữa.

“Cha nuôi… đừng lo cho con!” Tần Lạc Y biết lúc này mình đang bị Da Luật Ngạn Thác dùng làm con cờ uy hiếp cha nuôi, nàng không muốn cha nuôi vì mình mà phản bội Hoàng Thượng, nàng không muốn cha nuôi phải khó xử như vậy.

“Lạc Y…” Tang lão tướng quân nhìn Tần Lạc Y liền hiểu chuyện, trong lòng căng lên.

“Tên bại hoại này… buông ta ra… tiểu thư…” Sơ Tuyết ra sức giãy dụa, hung hăng bấu lấy cánh tay của Khiêm Ngạo đang kẹp trên người mình.

Khiêm Ngạo buồn bực hừ một tiếng, đau đớn trên cánh tay khiến hắn cau mày. Nha hoàn này thật đúng ầm ĩ, nghĩ đến đây, hắn vung tay lên hung hăng vả vào miệng Sơ Tuyết.

“A…” Sơ Tuyết trừng mắt nhìn Khiêm Ngạo.

“Không được làm tổn thương Sơ Tuyết!” Tần Lạc Y lạnh lùng nói với Khiêm Ngạo, ngay sau đó, nàng lại chuyển sang Da Luật Ngạn Thác: “Ngươi cho là dùng ta làm con tin là có thể đạt được thứ mình muốn? Hừ… thực là mơ mộng hão huyền!”

Tần Lạc Y cười lạnh một tiếng, đôi mắt đẹp bắn ra một tia hận ý.

Da Luật Ngạn Thác ngẩn ra, chưa bao giờ có một nữ nhân nào có thể sử dụng ngữ khí cứng rắn như thế nói chuyện với mình, hơn nữa còn lại là một người đẹp như vậy. Trong nháy mắt, một loại cảm giác muốn chinh phục mãnh liệt tràn ngập trong lòng Da Luật Ngạn Thác.

“Xem ra bổn vương hẳn là phải cho ngươi một ít thời gian suy nghĩ cẩn thận vấn đề vừa rồi, bất cứ khi nào nghĩ thông suốt đều có thể báo cho bổn vương! Người đâu, đưa bọn họ cùng với tù binh áp giải trở về kinh thành!” Da Luật Ngạn Thác ra lệnh một tiếng, giọng nói nặng nề chứa đầy sức mạnh cương quyết không thể khinh thường.

“Lạc Y… ”

“Tiểu thư… ”

“Cha nuôi, Sơ Tuyết…” Tần Lạc Y nhìn cha nuôi và nha hoàn bị binh lính giải đi, liều mạng vùng vẫy thoát khỏi lồng ngực nam nhân trước mắt này.

“Về phần nàng…” Da Luật Ngạn Thác tà ác giương mày, nhìn dược thảo văng đầy đất, lại cúi đầu nhìn ánh mắt quật cường trong ngực, tà mị cười: “Bổn vương tự có tính toán!”

Tần Lạc Y liếc mắt nhìn thần sắc Da Luật Ngạn Thác ẩn trong đôi mắt, trong lòng nhất thời ớn lạnh.

Chọn tập
Bình luận