Vừa đặt chân xuống đất, Cầm Cơ liền mạnh mẽ bám chặt lấy bả vai của Tần Lạc Y, khiến nàng không thể động đậy, lý do rất đơn giản, ả phải bảo vệ tính mạng của bản thân!
Ánh mắt lạnh lùng của Da Luật Ngạn Thác đủ để giết chết Cầm Cơ, hắn thở hổn hển, trên khuôn mặt cương nghị tràn đầy vẻ khát máu.
“Tần cô nương, mau giao mảnh bản đồ cuối cùng cho lão phu!” Hách Lạp Vương nhìn nàng cười một cách mê đắm.
“Thả Da Luật Ngạn Thác ra!” Tần Lạc Y hung hăng nhìn Hách1Lạp Vương, gương mặt vốn hồng hào đã trở nên tái nhợt thiếu sinh khí.
“Y nhi, nàng đừng nói nữa!” Da Luật Ngạn Thác dứt khoát không cho nàng làm như vậy.
Tần Lạc Y nhìn Da Luật Ngạn Thác, ánh mắt tràn ngập ánh sáng nhu hòa, nàng yêu người nam nhân này, yêu còn hơn tính mạng của mình!
Nhưng mà Hách Lạp Vương lại lên tiếng nói: “Tần cô nương, lão phu chỉ muốn có mạng của Da Luật Ngạn Thác, nhưng nếu nàng có thể nói ra tung tích của mảnh bản đồ cuối cùng, thì lão phu sẽ8cho hắn được toàn thây!”
Tần Lạc Y cười lạnh lùng, nàng nhìn Cầm Cơ ở phía sau, lại hơi xem xét Hách Lạp Vương, rồi nói: “Được! Có điều, ta muốn nói mấy câu với chàng!”
“Được!” Hách Lạp Vương chấp nhận.
“Không được!” Cầm Cơ bỗng chốc chắn trước mặt Tần Lạc Y.
“Này, mỹ nhân, tính mạng của bọn chúng đang ở trong tay chúng ta, dù chúng có tính toán gì thì cũng không thể giở trò gian trả được!” Hách Lạp Vương mê muội nhìn Tần Lạc Y nói.
Tần Lạc Y chật vật đi tới trước mặt Da Luật Ngạn2Thác ——
“Y nhi ——” Da Luật Ngạn Thác cố nén đau đớn trên người, ngay lập tức dùng tay vịn chặt Tần Lạc Y cho đến khi thân thể nàng ngã xuống, máu tươi trên chiến y của hắn hòa vào máu đỏ trên người Tần Lạc Y.
Trên mặt Da Luật Ngạn hiện lên vẻ bi thương: “Y nhi, nàng phải kiên trì, ta nhất định sẽ đưa nàng trở về ——”
Nước mắt của Tần Lạc Y rơi xuống từ hốc mắt, nàng ngã vào trong lòng Da Luật Ngạn Thác…
Chỉ thấy nàng cười đau thương: “Thác… Kiếp này thật tốt4khi gặp được chàng!”
“Y nhi ——” Lo lắng trong lòng Da Luật Ngạn Thác càng lớn hơn, hắn muốn giữ chặt lấy Tần Lạc Y nhưng lại cảm thấy bất lực vô cùng.
Tần Lạc Y khó khăn gượng dậy, cười lạnh với Hách Lạp Vương: “Ngươi muốn biết tung tích của mảnh bản đồ ở nơi nào đúng không?”
“Đúng vậy, nó ở nơi nào?”
Trong mắt Tần Lạc Y lóe lên tia kiên quyết, nói với hắn: “Ở —— trong mạng của ta!” Vừa dứt lời, nàng nhanh chóng dùng toàn bộ sức lực, mạnh mẽ rút trâm ngọc trên đầu ra, đâm thẳng vào động mạch trên cổ tay của chính mình ——
“Y nhi ——” Da Luật Ngạn Thác vừa thấy như vậy, cố gắng dùng hết sức mạnh toàn thân, chưởng lực mạnh mẽ quét tới, vừa buộc chặt Tần Lạc Y lại vừa đánh mạnh về phía Cầm Cơ ——
Trong mắt Cầm Cơ đầy hoảng sợ, ả vừa định muốn đoạt lại Tần Lạc Y từ trong tay Da Luật Ngạn Thác, nhưng cứ thế ả bị chưởng phong của Da Luật Ngạn Thác làm trọng thương, thân thể đột nhiên bị quét đi rất xa ——
Sau một khắc, thân thể Tần Lạc Y bị Da Luật Ngạn Thác ôm chặt vào lòng, sau đó, hắn thu tay lại, cứ thế nhanh chóng rút trường thương còn lại trên người nhổ xuống, lại trở tay, tấn công tất cả những binh sĩ đứng xung quanh…
“A ——” Dù sao thương thế của hắn đã nghiêm trọng, hơn nữa phải vận dụng chân khí, nên thân thể cao to đột nhiên ngã xuống.
Mà Cầm Cơ ở bên kia hiển nhiên cũng bị nội thương, chỉ nghe thấy ả “phụt” một tiếng, khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu tươi…
“Thác…” Tần Lạc Y liều mạng bò sang chỗ Da Luật Ngạn Thác ngã xuống, bàn tay cứng lại trắng bệch bị vết máu che kín ——
Nàng chết thì cũng muốn chết cùng một chỗ với hắn!
Cầm Cơ cố nén đau nhức kịch liệt trên người đứng lên, đi từng bước đến chỗ hai người cách đó không xa: “Các ngươi muốn làm một đôi uyên ương số khổ sao, được… ta sẽ thành toàn cho các ngươi ——”
Chỉ thấy ả cười lạnh, sau đó lau đi vết máu bên môi, cầm lấy một cây trường thương… mà bàn tay đang nắm kia lại run nhè nhẹ, bởi vì chưởng phong vừa rồi của Da Luật Ngạn Thác đã đánh nát gân mạch trên cổ tay ả
“Các ngươi cứ đợi kiếp sau mà gặp lại!” Cầm Cơ hung tợn giơ trường thương lên ——
“Ngươi đừng hòng làm càn ——” Cùng với tiếng rống vang lên, Cầm Cơ độc ác liền bị trúng chưởng, ngay sau đó, ả ta ngã nhào trên đất…
Ả cố gắng đứng dậy muốn xem rõ người đó… liền phát hiện, người đang tới chính là phó tướng Khiêm Ngạo!
Sau một khắc, Cầm Cơ mất đi tri giác!