Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Tần Lạc Y, làm tăng vẻ tuyệt mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng. Không biết từ khi nào nàng đã xuất hiện ngoài cửa, nhìn thấy tất cả mọi chuyện.
“Ngươi…”1Cầm Cơ giật mình, nhìn Tần Lạc Y như nhìn thấy quỷ, vừa rồi nàng ta quá tức giận nên đã không phát hiện ra Tần Lạc Y đến.
Ninh phi thừa dịp Cầm Cơ giật mình, lập tức8giãy ra, thở gấp, đôi mắt cũng tràn đầy sợ hãi.
“Cầm Cơ, ngươi còn muốn giết bao nhiêu người nữa mới cam tâm?” Tần Lạc Y nhấc chân bước vào phòng, lạnh lùng đến gần Cầm Cơ, nhìn2ánh mắt đang trừng lớn vì kinh ngạc của nàng ta.
Không khí nháy mắt trở nên nghiêm trọng..
Dần dần, Cầm Cơ khôi phục vẻ mặt không biểu cảm, chỉ là không còn sự đoan trang trầm tĩnh thường4thấy…
“Tần Lạc Y, ngươi cũng thật thông minh, xem ra mọi việc đêm nay ngươi đều đã đoán ra từ trước rồi!” Giọng nói của Cầm Cơ lạnh như băng, tràn đầy châm chọc.
Tần Lạc Y cười lạnh: “Nếu không phải ngươi quá nóng vội, sao ta có thể nhìn thấy được cảnh tượng vừa rồi? Cầm Cơ, ngươi quả nhiên là hung thủ sát hại công chúa.”
Một tiếng chỉ trích lớn vang vọng khắp cả căn phòng.
Cầm Cơ hừ lạnh một tiếng: “Không tồi, những gì ngươi nghi ngờ đều là sự thực, độc tình tán là do ta lấy đi, Tiêu Thiên Bái là ta giết, nhưng…”
Nàng ta cố ý dừng một chút, chậm rãi tới gần Tần Lạc Y…
“Tần cô nương, cẩn thận ả có võ công…” Ninh phi cảm giác được có gì đó không đúng, lập tức chắn trước mặt Tần Lạc Y. Ngay sau đó, chỉ thấy trong mắt Cầm Cơ hiện lên một tia tàn nhẫn, nàng ta vận khí hung hăng đánh một chưởng vào Ninh phi.
“Đừng….khụ…” Thân mình Ninh phi ngã xuống, phun ra một ngụm máu.
Biến cố nảy sinh khiến Tần Lạc Y kinh ngạc, nhưng chưa kịp nghĩ gì, Cầm Cơ đã cầm dao để lên trên cổ Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y giật mình phản ứng lại, vội vàng nhìn Ninh phi: “Ninh phi, ngươi sao rồi ?”
Ninh phi chống người đứng dậy: “Ta không sao…”
Tần Lạc Y nhìn sắc mặt tái nhợt của Ninh phi, trong lòng lại tràn ngập lo lắng, nhưng nàng chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh nói với Cầm Cơ: “Cầm Cơ, thật không ngờ ngươi biết y thuật, lại còn biết cả võ công!”
“Tần Lạc Y, ta thật sự bội phục năng lực phân tích của ngươi, thật ra sáng nay ngươi đã hoài nghi ta lấy độc tình tán, giống như ngươi hoài nghi ta hạ độc ở nơi của ngươi.” Đáy mắt Cầm Cơ hiện lên lớp sương mù mịt mờ.
“Không tồi, lúc trước ta trúng độc tình tán, lúc đến phòng thuốc mới phát hiện có người đổi lại dược vật, cuối cùng ta tìm thấy một ít nhưng cũng đủ để ta hoài nghi ngươi, chẳng qua ta không hiểu sao ngươi phải làm vậy?”
Tần Lạc Y lạnh giọng nói, thật ra nàng biết Cầm Cơ yêu Da Luật Ngạn Thác, bởi vậy, hẳn là nàng ta muốn dùng độc tình tán làm hại nàng, không có một nữ nhân nào tình nguyện nhìn thấy người mình yêu xảy ra quan hệ cùng một nữ nhân khác.
Nghi vấn của Tần Lạc Y rất nhanh được giải đáp, Cầm Cơ hổn hển nói:
“Tần Lạc Y, ngươi cho rằng ta tốt như vậy, thành toàn cho ngươi và Vương thượng sao? Để được nam nhân đó yêu, ta ẩn nhẫn nhiều năm, chỉ muốn cho hắn biết ta không giống với những người tầm thường kia, nhưng ngươi lại xuất hiện, phá hủy kế hoạch hoàn mỹ của ta. Trong mắt hắn chỉ có ngươi, không chứa được nữ nhân khác nên ta không cam lòng, ta muốn hắn chính mắt nhìn thấy ngươi lẳng lơ đến mức nào, phải khiến hắn thấy ngươi cùng nam nhân khác mây mưa thì hắn mới hết hi vọng.”
“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Suy nghĩ của Tần Lạc Y lập tức quay lại ngày nàng trúng độc tình tán.
Ngày đó đúng là nàng đi thăm Tang đại ca, nàng dường như vẫn nhớ sự việc ngày đó…. Không ngờ tất cả đều do nàng ta động tay động chân.
Ý cười trên mặt Cầm Cơ càng đậm, càng ngày càng âm hiểm: “Ngươi biết không, nếu ngày ấy không phải Vương thượng vào nhà lao, thì ngươi đã thành người của Tang Trọng Dương, mà không phải Vương thượng. Tần Lạc Y, không ngờ tâm huyết của ta lại thành công cốc.”
Giọng nói của nàng ta càng ngày càng kích động, dao cũng đè mạnh xuống…
Tần Lạc Y cảm thấy hít thở không thông, nhưng ngay lúc này, một mũi tên bắn trúng đầu vai Cầm Cơ.
“A…” Cầm Cơ không ngờ mũi tên sẽ bắn đến, hung hăng rít lên một tiếng! Bàn tay đang nắm chặt dao cũng vội buông lỏng: “Cạch…” Dao trên tay rơi xuống đất.
Ngay sau đó, Tử Tiêu Hiên sáng bừng bởi đuốc, hơn mười người thị vệ xông đến, lên cung nhắm vào Cầm Cơ…
“Bắt nàng!”
Thị vệ đứng đầu quát một tiếng.
Bọn họ nghe lời Tần Lạc Y mai phục ở gần đây, một mực chờ hiệu lệnh nhưng một thời gian dài thấy bên trong không có động tĩnh, sợ nàng gặp chuyện không may nên hành động trước thời gian.
May mắn hắn cẩn thận, nếu không một khi Tần cô nương xảy ra chuyện gì, đầu của hắn cũng không giữ được.
Thị vệ được huấn luyện cẩn thận, bao vây Cầm Cơ lại.
Tần Lạc Y vội vàng chạy đến bên cạnh Ninh phi: “Để ta xem thương thế của ngươi thế nào?”
“Chủ tử, người sao rồi?” Na Hi nhìn thấy bộ dạng suy yếu dựa vào cạnh cửa của chủ tử, giọng nói trở nên lo lắng.
Ninh phi gian nan cười, nàng gắng gượng muốn cử động, nhưng lại phun ra một ngụm máu.
Trong lòng Tần Lạc Y hoảng sợ, nàng vội vàng nắm lấy cổ tay Ninh phi, ngón tay thăm dò mạch của nàng ấy… lập tức nàng ngẩn ra!
Quá muộn, vết thương trí mạng của Ninh phi ở phía tim, một chưởng kia của Cầm Cơ đã đánh nát lục phủ ngũ tạng.
Ninh phi nhìn sắc mặt Tần Lạc Y, gian nan mở miệng: “Tần cô nương, vô dụng thôi, ta biết…”
“Ninh phi, sao ngươi phải làm như vậy? Rõ ràng ngươi biết nàng có võ công, ngươi còn….”
Nước mắt đong đầy trong hốc mắt Tần Lạc Y, nàng thật sự rất hận bản thân, vì sao lại tự tin như vậy? Vì sao lại không cho thị vệ tiến vào sớm hơn? Vì sao lại phải muốn biết toàn bộ âm mưu của Cầm Cơ?
Vì sao? Vì sao?
Chính nàng mới là hung thủ giết người!!!
Tay nàng run rẩy, sắc mặt tái nhợt…
Ninh phi cố nén đau đớn, đứt quãng nói: “Lúc trước, ngươi cứu ta một mạng, mạng của ta đã là mạng của ngươi, hiện tại, ta không nợ ngươi cái gì…”
“Không, Ninh phi… ngươi đừng nói, ta sẽ ngay lập tức đưa thuốc cho ngươi…” Tần Lạc Y thở hổn hển, chưa bao giờ nàng cảm thấy bất lực như vậy, Ninh phi không thể chết, nếu không cả đời này nàng cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Ninh phi nhẹ nhàng lắc đầu, máu chảy từ miệng nàng ra càng nhiều, mà Tần Lạc Y không ngừng dùng tay áo lau đi.
“Tần cô nương, ngươi, ngươi không cần áy náy, ta bây giờ rất thanh thản, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như thế này, rốt cuộc cũng được giải thoát rồi….” Thanh âm của nàng càng ngày càng yếu, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã…
“Giúp ta nói với Vương thượng….ta yêu hắn….”
Nói xong câu đó, bên môi Ninh phi nở một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt chậm rãi khép lại, tay đang nắm chặt áo Tần Lạc Y… dần dần trượt xuống….
“Ninh phi!!!” Toàn thân Tần lạc Y lạnh như băng, nàng vội vã hét tên của nàng ấy, nhưng Ninh phi đã không còn hô hấp nữa.
“Chủ tử…” Na Hi lập tức quỳ rạp xuống đất.
Tần Lạc Y ngẩn người, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây rơi xuống không ngừng, một viên, lại một viên rơi xuống, thấm vào bộ quần áo trắng bị nhuộm đỏ bởi máu của Ninh phi.
Những hình ảnh từ lúc quen Ninh phi đến giờ lần lượt hiện ra trong đầu Tần Lạc Y, mỗi một hình ảnh đều khiến nàng đau khổ không thôi.
Khóc không tiếng động mới là bi thương nhất, bởi vì khóc không thành tiếng là khi nỗi đau đạt tới đỉnh điểm.
“Ha ha…” Cầm Cơ trào phúng lạnh lùng cười ra tiếng.
“Tần Lạc Y, ngươi đúng là rất thông minh, kẻ chân chính giết Ninh phi không phải là ta, mà là ngươi, nếu ngươi không lấy nàng ta ra làm mồi nhử, sao nàng ta có thể chết? Ngươi chính là hung thủ!”
Tần Lạc Y kinh ngạc ngồi tại chỗ, tựa như vỡ vụn, đúng vậy, Cầm Cơ nói không sai, nếu mình không cậy mạnh hiếu thắng, làm sao có thể hại chết Ninh phi? Mọi việc sao có thể đến nước này?
Nàng, cả đời cũng chẳng thể tha thứ cho chính bản thân mình.
“Ngươi thật lớn mật, lúc này còn dám kêu gào, ngươi giết chết Công chúa, hại chết Ninh phi, tội không thể tha! Người đâu, bắt nàng ta lại!” Thị vệ đứng đầu nhìn thấy vậy, vội vàng hạ lệnh.
Cầm Cơ lạnh lùng cười, nhìn đám thị vệ đang vây xung quanh: “Chỉ bằng mấy người các ngươi? Xứng sao?”
Một tay che vết thương trên đầu vai, khuôn mặt nàng ta lộ vẻ coi thường.
“Lên…” Thị vệ đứng đầu phất tay, tất cả thị vệ đều tiến lên lùng bắt.
Cầm Cơ nhanh chóng lắc mình thoát khỏi đầu thương, ngay sau đó, tay nàng ta cứng rắn cướp lấy một cây giáo, tần nhẫn đâm lên người thị vệ, một chiêu trí mạng.
Trong phòng một mảnh hỗn loạn, hơn mười thị vệ dùng hết tất cả bản lĩnh, tròng mắt Cầm Cơ tràn đầy tàn nhẫn, chỉ thấy nàng ta đánh ra hai chưởng, tay phải bắt lấy tay của một thị vệ, sau đó tay trái vận khí cầm cây giáo dưới mặt đất lên, tàn nhẫn giải quyết từng người một.
Bởi vì bị thương nên máu ở miệng vết thương chảy không ngừng, dần dần thể lực cạn kiệt, nàng ta có chút không chống đỡ được, chỉ thấy mắt Cầm Cơ chợt lóe, đột nhiên xông vào giữa các thị vệ, mang theo hàn khí, thi triển khinh công bắt lấy Tần Lạc Y, cứng rắn đánh xuống đầu nàng.
“Tần cô nương….”
Mọi người đều bị dọa đến nỗi kinh hãi, ánh mắt Tần Lạc Y căng thẳng, ống tay áo vung lên, tia sáng hiện ra, một cây ngân châm tinh xảo chuẩn xác đâm trúng huyệt đạo của Cầm Cơ.
“A..” Cầm Cơ chợt thấy chân tay bủn rủn, ngay sau đó, đau nhức chi phối toàn thân, nàng ta hét lên một tiếng chói tai, quỳ gối xuống đất, mồ hôi lạnh đổ đầy trán, lập tức hôn mê.
Bọn thị vệ lập tức tiến lên bắt lấy nàng ta.
Đôi mắt Tần Lạc Y tràn đầy buồn bã nói: “Đều làm nghề y, ngươi nên biết rõ, nếu ta dùng dược được thì cũng sẽ dùng độc.”
Sau đó, đôi mắt nàng chuyển sang thị vệ trưởng: “Kéo nàng xuống, chờ Vương thượng trở về xử lí!”
“Vâng, Tần cô nương!” Thị vệ trưởng cung kính đáp.
“Mang đi!” Hắn ra lệnh.
Tử Tiêu Hiên dần im ắng, trong phòng chỉ còn lại Tần Lạc Y, quản gia Lạp Cô cùng Na Hi đang khóc.
“Tần cô nương…” Lạp Cô nhìn Tần Lạc Y đang ngẩn người, lo lắng kêu.
Đêm nay mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, không ai nghĩ rằng Cầm Cơ biết võ công, đến cả Ninh phi đã chết cũng không biết, vậy nên Tần Lạc Y mới có thể dặn dò trước, để Ninh phi làm mồi nhử.
Nước mắt Tần Lạc Y đã cạn, nhưng lòng của nàng lại không ngừng nhỏ máu, tràn đầy tự trách, ngón tay nhỏ dài run rẩy lau đi vết máu bên khóe miệng Ninh phi, giọng nói khàn khàn vô lực, chỉ thấy nàng run run môi, nói:
“Lạp Cô, ta muốn giúp Ninh phi sửa soạn lại một chút, hẳn là nàng ấy sẽ không thích mình ra đi trong bộ dạng như thế này…”
Nước mắt, lại chảy xuống…