Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Liêu Vương Phi

Chương 33: Khen thưởng

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

“Ngươi nói thật ?”

Tần Lạc Y từ trên giường ngồi bật dậy, chiếc chăn trên thân mình lập tức tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, một đôi mắt đẹp tràn trề vui sướng mà nhảy nhót.

“Ai cha, chủ tử, người như vậy sẽ bị cảm, trước hết để cho Thái Nam hầu hạ người mặc quần áo đi!”

Thái Nam biết thân thể của vị chủ tử này luôn yếu ớt, không chịu được khí hậu lạnh giá ở tây bắc, hơn nữa, nàng lại là1người được vương thượng sủng ái, ngộ nhỡ không cẩn thận, hầu hạ không chu đáo, mình có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Tần Lạc Y hơi cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ hiện một tầng đỏ ửng: “Cứ để ta tự mình làm đi!”

Nàng luôn không thích có người hầu hạ thay y phục, cho dù trước kia có Sơ Tuyết ở bên người, rất nhiều chuyện cũng là do tự tay nàng làm.

Đợi sau khi mặc quần áo xong, nàng vội vàng8hỏi: “Da Luật Ngạn Thác đâu? Hắn ở nơi nào?”

Thái Nam bất đắc dĩ lắc lắc đầu, toàn bộ Đông Lâm Vương phủ chỉ có chủ tử của nàng dám cả gan gọi thẳng tên của vương thượng như vậy: “Vương thượng nói, chờ sau khi người tỉnh lại, đến thư phòng gặp ngài ấy!”

Thái Nam vừa dứt lời, Tần Lạc Y liền giống như con chim nhỏ rốt cuộc cũng thoát khỏi lồng, chạy về phía thư phòng của Da Luật Ngạn Thác.

Nàng thật sự không nghĩ2tới Da Luật Ngạn Thác hôm nay có thể hào phóng tâm tình như vậy, dẫn mình đi gặp nghĩa phụ, tuy rằng không biết trong hồ lô hắn bán loại thuốc gì (1), nhưng mà, chỉ cần có thể gặp được nghĩa phụ, chuyện này so với mọi thứ đều quan trọng hơn cả.

(1) không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì (不知葫芦里卖的什么药): thành ngữ mượn hình ảnh hồ lô để diễn tả việc không biết đối phương đang nghĩ gì

Nghĩa phụ… Nghĩa phụ…

Tần Lạc Y4vừa chạy về hướng thư phòng vừa vui sướng hò hét trong lòng!

“Oành…” cửa thư phòng lập tức bị Tần Lạc Y đẩy mạnh.

“Da Luật Ngạn Thác…” Sau khi thấy nam tử ngồi ngay ngắn ở cạnh bàn, Tần Lạc Y lập tức chạy tới.

Da Luật Ngạn Thác ngước mắt, khóe miệng hơi cong lên, hắn đặt quyển sách trên tay xuống bàn, đứng dậy, vững vàng đón lấy thân hình nhảy cẫng như chú chim nhỏ của Tần Lạc Y.

“Ngươi thật sự dẫn ta đi gặp nghĩa phụ sao?”

Tần Lạc Y liên tục thở gấp, nàng ngẩng đầu lên, nhìn nam tử đang ôm mình trong ngực, không kịp chờ mà hỏi. Dáng người hắn thật sự rất cao lớn, chính mình chỉ đứng tới ngực hắn.

Da Luật Ngạn Thác cưng chiều gạt những sợi tóc trên khóe miệng nàng, ngón tay ấm áp truyền đến hơi thở ôn nhu, khiến cho sắc mặt Tần Lạc Y hơi ửng hồng.

Thì ra chỉ cần thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ ấy của nàng, nàng sẽ trở nên vui vẻ như vậy!

“Chẳng lẽ nàng cho rằng bổn vương nói mà không làm sao?” Da Luật Ngạn Thác buồn cười trả lời nghi vấn của nàng.

“Á? Không, ta không phải có ý này!” Trong mắt Tần Lạc Y hoảng hốt, vội vàng giải thích.

Trong lòng nàng, tâm tình Da Luật Ngạn Thác luôn bất định, vui buồn thất thường, hôm nay thật vất vả mới đợi được hắn đáp ứng thỉnh cầu của mình, trăm ngàn lần không thể chọc giận hắn, nếu không, việc gặp nghĩa phụ sẽ trở thành bọt nước.

Thái độ ngoan ngoãn khác thường của Tần Lạc Y khiến cho Da Luật Ngạn Thác ngẩn ra, ngay sau đó, hắn đã hiểu được ý trong mắt Tần Lạc Y, tiếng cười sang sảng truyền khắp toàn bộ thư phòng.

“Ha ha!”

Bộ dáng xinh đẹp của Tần Lạc Y chọc cười Da Luật Ngạn Thác:

“Y nhi, nàng có biết hay không, nàng thật đáng yêu!”

Hắn cúi người, đặt tay lên cái trán trơn bóng của Tần Lạc Y, tiếng nói trầm thấp tràn ngập tình yêu nồng đậm, bàn tay to càng thêm sít sao ôm nàng.

Trong lòng Tần Lạc Y đột nhiên nảy lên một cái, không biết vì sao nàng cũng không hề bài xích biểu hiện ái muội Da Luật Ngạn Thác, nhưng, như vậy thực không đúng… hắn dù sao cũng kẻ thù của mình!

“Ngươi… rốt cuộc có dẫn ta đi gặp nghĩa phụ không?” Tần Lạc Y bắt buộc bỏ suy nghĩ đáng ghét kia sang một bên, có chút không kiên nhẫn hỏi.

“Đừng nóng vội…” Da Luật Ngạn Thác giữ chặt Tần Lạc Y, khi hắn thấy con ngươi nàng tối sầm lại, tiếng cười trầm thấp vang lên: “Nàng ăn mặc không chỉnh tề như vậy, làm sao mà đi gặp hắn?

Tần Lạc Y cả kinh, cúi đầu nhìn lại, vừa rồi bởi vì sốt ruột, thắt lưng vàng bên hông chỉ nới lỏng một chút, mặt nàng hơi đỏ lên, vừa định cột lại lần nữa, ngay sau đó, một đôi tay mạnh mẽ đã thay nàng làm việc đó.

Da Luật Ngạn Thác hạ thấp người, nghiêm túc cột chặt lại thắt lưng nàng, sau đó lại giúp nàng sửa sang lại quần áo một chút.

Hả? Trong lòng Tần Lạc Y hơi bồn chồn, hắn luôn luôn kiêu ngạo, thế nhưng có thể hạ mình vì nàng làm chuyện như vậy!

“Tốt lắm, có thể đi rồi! Nhưng… nàng có nên thưởng cho bổn vương một cái?”

Da Luật Ngạn Thác đem môi kề sát bên tai Tần Lạc Y, nhẹ giọng như tình nhân nói.

“Thưởng cho… cái gì…” Trong lòng Tần Lạc Y run lên.

“Nàng nói xem?” Trong mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên vẻ cười nhạo.

Tần Lạc Y run rẩy, nàng hiểu được ý tứ của hắn… nhưng vì gặp được nghĩa phụ, bất cứ giá nào…

Nàng nhón chân lên, sợ hãi đặt một nụ hôn lên khuôn mặt anh tuấn của hắn!

Trong mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên một trận đắc ý, hóa ra như vậy là có thể được mỹ nhân hôn, nếu hắn thả Tang Tấn ra, chẳng phải nàng sẽ lấy thân báo đáp?

Chọn tập
Bình luận