Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lỡ Yêu Gracie (Falling For Gracie)

Chương 11

Tác giả: Susan Mallery

“Chuyện này không thể xảy ra,” Gracie nói với một giọng gần như ré lên.

Thay vì trả lời, Riley chụp tay cô và kéo vào trong nhà. Khi cửa vừa đóng và khóa lại, anh nhìn xuống vết cào trên ngực và chửi thề.

“Con chó mất nết.”

Gracie quay lại nhìn anh. “Phải, con chó thật hư, nhưng anh có thấy cái đó không? Anh có thấy tên đó với máy ảnh không? Chuyện gì xảy ra vậy? Ai đang làm chuyện này? Và tại sao? Em thấy rất lo. Có người rình rập ngoài nhà em. Hắn có lẽ đã theo đuôi một trong hai chúng ta và-” Cô nhìn ngực anh và nhăn mặt. “Phòng tắm. Ngay bây giờ.”

Anh theo cô đi thêm một đoạn ngắn vào một phòng tắm khá cổ điển trang trí nhiều tông màu khác nhau của màu xanh.

Gracie lục trong ngăn tủ rồi đứng thẳng lên và giơ ra một ống kem gì đó. “Em không nghĩ sẽ xót lắm đâu, nhưng mình cần phải bôi thuốc lên mấy vết cào này. Mình có cần rửa vết thương trước không?”

“Anh nghĩ cái hồ lo vụ đó rồi. Ngoài đó lạnh như quỷ nhưng anh vẫn ngửi thấy mùi clo-rin.”

Cô liếc nhìn cái quần sũng nước của anh. “Coi như hư cái quần.”

Anh nghĩ quần áo của anh là chuyện ít đáng quan tâm lúc này. Anh cũng không quan tâm mấy vết cào trên ngực anh – điều anh toàn tâm chú ý là người đã chụp hình. Cách sống của Gracie làm gì khiến cô có những kẻ thù giận dữ đến nỗi cố tình hãm hại cô, như vậy chỉ còn lại một khả năng: ai đó đã gài bẫy anh.

Nhưng vì lý do gì? Phải chăng có ai đó không vui với việc anh điều hành ngân hàng? Anh nghĩ điều đó cũng có thể, nhưng không hẳn. Vậy còn lại là Franklin Yardley, thị trưởng Los Lobos – người quyết định không bị thua cuộc bầu cử.

“Hít sâu đi,” Gracie nói khi mở ống kem.

“Anh hứa sẽ không hét lên như phụ nữ,” anh giễu.

“Biết vậy là tốt.”

Khi cô đang thoa thuốc, anh cân nhắc các khả năng. Cách duy nhất tên chụp hình khốn kiếp đó có thể ở đây đúng lúc này là hắn đã chờ và theo dõi ngoài đó rồi theo đuôi Riley. Hoặc ai đó đã báo tin.

Anh nhìn Gracie khi cô đang thoa thuốc. Trong những người ở trấn, cô biết chuyện anh đi đâu về đâu nhiều nhất. Cô đã ngập ngừng trước khi ra mở cửa. Phải chăng cô đã gọi điện?

Ngay khi vừa nghĩ câu hỏi đó, anh đã muốn xua nó đi. Không đời nào Gracie gài bẫy anh.

Việc anh từ chối xem xét kỹ coi cô là kẻ tình nghi hay không cho anh biết hai điều – thứ nhất, anh đã lún sâu với chuyện liên quan đến cô hơn anh nghĩ, thứ hai, cô cũng có khả năng có tội.

***

Gracie đứng giữa sân nhà và nhắc bản thân tiếp tục hít thở. Đêm qua là một trong những đêm mà bao tử cô quặn lên làm cô thao thức tới nửa đêm rồi thêm những suy nghĩ lo lắng cuộn lên trong đầu khiến cô thức hết phần còn lại của đêm. Cô cảm thấy người mệt mỏi, bực bội và hết sức giận dữ.

Trên trang nhất của tờ báo địa phương là một tấm hình thật lớn của Riley. Anh đang trùm khăn trên đầu như cố tránh ống kính nhưng cô biết rõ là lúc đó anh chỉ đang lau khô tóc anh. Tệ hơn nữa là những vết cào trên ngực anh. Trong tấm hình, chúng không mới và sâu như ngoài thực tế, thay vào đó trông chúng như được tạo ra bởi một đêm ân ái cuồng loạn.

Cái tiêu đề cũng tệ: cuộc sống bí mật của ứng viên thị trưởng.

Gracie muốn giậm chân và hét lớn lên, nhưng cô không làm gì hết, chủ yếu là vì nó còn sớm quá và cô đng đi chân trần.

Bây giờ thì sao? Cô có thể đi đâu để trách? Viết thư đến tòa soạn? Treo băng-rôn trên đường Main? Hay tìm thị trưởng Yardley và gõ vào đầu ông ta?

Cô nheo mắt ngắm lại tấm hình rồi rên lên. Cô cũng có trong đó, ở đằng sau nhưng vẫn có thể thấy rõ, nhìn cô có vẻ sững sờ và cũng khá lếch thếch.

Gracie vo tờ báo trong tay rồi chầm chậm đi vô nhà. Cô không cần mấy chuyện này trong đời. Cô còn bánh phải nướng, còn cuộc họp vào buổi trưa này ở nhà mẹ cô để bàn về cái đám cưới có thể tiến hành, có thể không… “Mình cần một kỳ nghỉ,” cô lẩm bẩm khi bước vào nhà và đóng sầm cửa lại.

***

Gracie chần chừ trước cửa nhà mẹ cô. Cô không muốn đến đây. Sau chuyện xảy ra mấy ngày trước, cô không bao giờ muốn vô đó lần nữa.

Thành thật mà nói, cô không chắc là cô đã đồng ý để dự thêm một cuộc họp gia đình nữa. Alexis gọi và khăng khăng là cô đã nói là sẽ dự.

“Thật là ngốc nghếch mà,” cô lầu bầu rồi bước đến trước cửa và gõ.

Cánh cửa mở ngay lập tức. Alexis mỉm cười. “Hay quá, em đến rồi. Vô đi.”

Gracie theo chị vô nhà. Chị cô đi vô phòng khách nơi Vivian đang ngồi ngay cửa sổ.

“Mẹ đâu?” Gracie hỏi.

“Mẹ sẽ không dự,” Alexis nói, quay sang cô và khoanh tay trước ngực. “Mẹ không biết cuộc họp này.

Gracie thấy không hay chút nào. “Chị nói rõ thêm được không?”

Vivian đứng dậy và vuốt thẳng vạt trước của chiếc áo đầm hoa của em. “Chị đã làm Mẹ tổn thương lần trước chị tới đây. Mẹ không chịu nói hai người đã cãi nhau chuyện gì nhưng Mẹ vẫn buồn. Chị không thể làm vậy, Gracie à. Chị không thể chỉ nghĩ cho chị.”

“Em nói đúng,” Gracie nói, không thể tin nổi là họ đã gài bẫy để tấn công cô. “Đó là vai trò của em.”

Vivian há hốc miệng. “Hoàn toàn không phải thế. Alexis, chị có thể tin chị ấy đã nói vậy không? Bắt chị ấy xin lỗi đi.”

Gracie lắc đầu. “Tôi đi đây.”

“Không.” Alexis chụp tay cô. “Gracie, khoan đã. Chúng ta cần phải nói về chuyện này. Coi nào, tụi tôi cảm thấy lo cho em.”

Nghe hay đấy, Graice buồn phiền nghĩ, nhưng cô đã học hiểu đủ về chị em cô trong mấy tuần vừa rồi để cảm thấy ngại ngần về mọi thứ người thân cô cần phải nói.

Gracie giật tay khỏi tay Alexis và đi đến so-fa ngồi xuống. Cô có linh tính xấu về chuyện sắp xảy ra. Vivian ngồi đối diện cô còn Alexis ngồi ở đầu kia của so-fa.

“Tụi tôi lo về em và Riley,” Alexis nói.

“Biết ngay mà.” Gracie muốn đứng bật dậy và vừa la vừa chạy khỏi nhà. “Em biết ngay hai người muốn nói về chuyện đó mà.” Cô trừng mắt với họ. “Với Mẹ thì em còn chịu đựng, vì Mẹ là mẹ, nhưng không đời nào em để hai người nói em đâu. Chị có cần em nhắc chị là lý do em phải dính líu tới anh ấy từ lúc đầu không. Chị là người đã nhờ em rình quanh nhà anh ấy để chụp hình.”

“Chị biết là chị có phần nhỏ trong chuyện này,” Alexis nghiêm chỉnh nói.

“Phần nhỏ?” Gracie có cảm giác như cô đang ở một hành tinh khác nơi mà không có lô-gic nữa. Cô quay sang Vivian. “Em cũng định lên lớp chị về chuyện Riley hay em có gì khác để nói?”

“Không. Là chuyện Riley.”

“Tốt. Vậy thì để em nói rõ nha. Em không quan tâm mấy người nghĩ gì hay nói gì. Em sẽ làm chuyện em muốn làm. Và cho mọi người biết, tụi em không có cặp bồ. Hoàn toàn không có gì giữa tụi em hết. Tụi em-“

-chỉ ngủ với nhau. Ồ phải rồi. Trong cơn giận dữ, cô đã quên mất sự thật đơn giản đó.

“Vậy em giải thích chuyện này đi,” Alexis nói và rút tờ báo dưới bàn ra đập lên mặt bàn. “Chính xác thì hai người đang làm gì?”

“Con chó nhà hàng xóm rớt vô hồ bơi. Bà đến tìm em trong cơn hoảng hốt. Riley đuổi bắt con chó của bà, dù nước hồ lạnh cóng, không may Muffin không hiểu khái niệm cứu nguy và đã cào anh ấy. Em có thể đưa chị số điện thoại của bà ấy nếu chị muốn. Bà ấy sẽ khẳng định mọi chuyện.”

Alexis có vẻ không tin. “Tại sao trước đó anh ta lại có mặt ở nhà em chứ?”

Câu hỏi thú vị, Gracie nghĩ. Cô chợt nhận ra cô không biết lý do gì khiến anh đã ghé qua.

“Tại sao chuyện đó lại quan trọng? Chị không có quyền bảo em kết bạn với ai.”

“Tụi chị là bạn à?” Vivian hỏi. “Hay chỉ là ảo tưởng tình bạn?” Vivian chồm người tới và hạ giọng. “Gracie, chị yêu, tụi em lo lắm. Lúc này chị đang ở trong trạng thái hết sức yếu đuối.”

“Chị yếu đuối?”

Vivian gật. “Em cảm nhận được nỗi đau của chị. Dù sự thật là tụi mình nên bàn về em và đám cưới của em, em vẫn có đủ thông cảm để hiểu chị đang phải trải qua chuyện gì. Em rất tiếc là chị không bao giờ có thể hòa nhập.”

Gracie nheo mắt lại. “Em đang nói gì vậy?”

“Ở trung học, em biết chị không được thích và là người cô độc. Chị không bao giờ có bạn. Không ai thích chị, và bây giờ chị quay lại đây để làm sống lại tình cảm hồi trẻ của chị dành cho Riley.”

Gracie đứng dậy. “Được rồi, đủ rồi đó. Tôi mệt mỏi vì bị lợi dụng và sỉ nhục lắm rồi.”

Vivian đứng dậy. “Em chỉ cố gắng giúp thôi.”

“Tôi không nghĩ thế, nhưng nếu đây là cách em giúp tôi thì tôi không muốn và không cần nó. Em chẳng biết gì về cuộc sống của tôi hết. Cho em hay, ở trung học tôi bình thường, tôi có điểm tốt, tôi có bạn, tôi là trưởng nhóm cổ vũ và trời ạ, thậm chí còn được bầu chọn vào nhóm đại diện học sinh giỏi. Ồ, bạn trai tôi đã mong được ngủ với tôi sau buổi tiệc tốt nghiệp, chuyện đó bình thường thôi nhưng tôi không lớn lên ở đây nên tôi chẳng biết về truyền thống ở đây.”

Alexis thở dài. “Vivian, em không giúp được gì cả. Ngồi xuống và im đi.”

“Ý chị em không giúp được gì là sao? Em đang cố làm chị ấy hiểu.”

“Em muốn tôi hiểu chuyện gì?” Gracie hỏi. “Chính xác thì em muốn nói gì?”

Mắt Vivian rưng rưng lệ. “Toàn là chuyện của chị với Riley thôi. Còn em thì sao? Đám cưới của em thì sao?”

“Vậy tuần này đám cưới lại lên lịch à? Chà. Ngạc nhiên quá.”

Vivian trừng mắt nhìn cô. “Chị không những kỳ cục mà còn đáng ghét.”

Gracie nhìn hai người. “Được thôi. Hai người thắng rồi. Cứ việc nghĩ những gì hai người muốn. Nếu ý nghĩ của mấy người là tôi là con đáng ghét bị ám ảnh với một tên đàn ông từ thuở nhỏ thì cứ việc, tôi chịu được mà.”

Cô quay người định bỏ đi.

Alexis đứng bật dậy. “Gracie, đừng mà. Chúng ta sẽ giải quyết được mà. Chúng ta là người nhà mà.”

Phải không? Cô nghĩ về chú và dì của cô. Cô chẳng biết nhiều về họ khi dọn đến ở với họ nhưng họ đã yêu thương cô và chăm sóc cô. Họ luôn nâng đỡ, yêu thương. Khi họ bị tai nạn giao thông qua đời, cô đã tưởng là cô không thể vượt qua nổi.

“Đừng bận tâm,” Vivian nói khi đưa tay quệt má. “Chị ấy chỉ điên lên vì em đã không mời chị ấy dự tiệc cưới. Em mừng vì điều đó, Gracie ạ. Chị nghe chưa? Em rất, rất mừng.”

Gracie đi tới cửa và khẽ quay nhìn lại. “Tôi cũng thế,” cô khẽ nói rồi bỏ đi.

***

Gracie leo lên xe rồi rút điện thoại ra. Cái biểu tượng bé xíu của tin nhắn đang chớp chớp nhưng cô không thể nghĩ ra ai mà cô muốn nói chuyện lúc này. Cô thảy điện thoại vô ví rồi tính nơi đến kế tiếp. Cô không muốn quay lại ngôi nhà thuê. Có quá nhiều ký ức.

Cô đề máy rồi vòng xe hướng về phía thị trấn. Khi cô dừng trước nhà nghỉ, cô nhìn thấy xe của Pam.

Tuy vậy, khả năng cô sẽ tìm quên được trong việc nướng bánh có vẻ hấp dẫn hơn nỗi lo là cô sẽ đụng mặt chị ta, nên cô đậu xe lại và đi vào trong.

20 phút sau, cô đã làm nóng lò, có thật nhiều tô lớn đã trộn sẵn bột bánh và việc cân đo làm tinh thần cô phấn khởi. Cô vừa bắt tay đổ bột thì Pam bước vô.

Người phụ nữ tóc vàng mảnh khảnh nhìn hút hồn như thường lệ. Chị ta cười khi dựa vào bàn bếp và để xuống nhiều mẫu vải mới.

“Tôi có thể liếm cái tô khi cô xong không?” Chị ta cười hỏi.

“Trứng sống đó. Tôi không nghĩ chị muốn liều.”

“Ừ, có lý. Tuy vậy, tôi thích mùi bánh của cô. Nếu tôi có thể tìm cách đóng chai cái mùi này, tôi có thể kiếm khối tiền. Nhưng tôi đang ngập đầu với các mẫu vải đây.” Chị ta giơ lên 2 mẫu màu tối có nhiều hoa. “Cô nghĩ sao?”

“Cả hai đều đẹp.”

Pam cười. “Để tôi đoán coi. Trang trí nhà không phải là tài của cô.”

“Thực sự không phải.”

“Tôi lại thích nó. Tôi nghĩ cái nhà nghĩ này sẽ thú vị đây.” Chị ta thở dài. “Tôi sẽ vui hơn nếu thực sự đã có người ngoài hành tinh đáp xuống đây như chúng ta đã nghĩ lúc còn học trung học.”

Gracie đổ xong bột và mang các khuôn ra chỗ lò nướng. “Tôi chẳng thấy người ngoài hành tinh nào bay cả chặng dài tới Trái Đất chỉ để đáp ở Los Lobos. Chị không nghĩ họ muốn chỗ nào có các cửa hàng tốt hơn và nhiều nhà hàng hơn à?”

“Có lý. Dù tôi có thể nghĩ tới vài người tôi muốn bị người ngoài hành tinh bắt đi.”

“Ồ, tôi cũng vậy.” Gracie nói và đứng thẳng lên. “Chúng ta có thể làm một danh sách.”

“Tôi bắt đầu nhá?” Pam mỉm cười.

Gracie mang mấy cái tô ra bồn rửa chén. “Chị có chọn ngày đại khai trương chưa?”

Tôi đang tính chọn cuối tuần của ngày 4/7. Nhiều du khách tìm chỗ ở lúc đó. Tôi đã đăng tin và đã có người đặt phòng. Đương nhiên như vậy tôi sẽ bị áp lực phải hoàn thành mọi thứ nhưng coi nào, tôi xoay được mà. Giấc ngủ hay bị quan trọng hóa.”

Gracie gật đầu khi xả nước vào tô. Chuyện này thật kỳ cục. Cô đứng đây có cuộc trò chuyện hoàn toàn bình thường với Pam Whitefield, người mà cô luôn luôn ghét. Nhưng Pam có vẻ rất tử tế trong khi chị em ruột của cô lại xử sự đủ tàn nhẫn để được đề cử làm ứng viên cho kẻ bị quỷ ám. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Cô có bị nhiều lời chỉ trích về tấm hình trên tờ báo không?” Pam hỏi. “Tôi thừa nhận là tôi đã coi nó sáng nay.”

“Không có gì ngạc nhiên cả.” Gracie bảo chị ta. “Nó nằm ngay trên trang nhất mà, khó mà bỏ sót được.”

“Tôi rất tiếc. Thực sự là gánh nặng cho cô mà. Nhưng Riley trông thật thu hút. Anh ấy luôn có một thân hình ấn tượng.”

“Anh ấy đang giúp bà hàng xóm của tôi, con chó của bà ấy rớt xuống hồ.”

“Chuyện đó lý giải mấy vết cào.”

“Đúng thế. Con Muffin không biết ơn như lẽ ra nó nên làm.” Cô rửa xong mấy cái tô, lau tay và quay lại nhìn Pam. “Có tên nào đó đã chụp hình và tự nhiên Riley bị ở giữa một vụ xì-căng-đan. Tội nghiệp anh ấy.”

Vẻ mặt tử tế của Pam không đổi, dù Gracie nghĩ cô có thể thấy ánh mắt hơi sắc lại một chút. Hay đó chỉ là cô đang kiếm chuyện?

“Vậy hai người không…” Pam yểu điệu nhún vai.

Không chắc cô có đang bị bẫy không, Gracie thở dài. “Tôi thề, sự thực là có cái hồ, con chó giống Yorkie bị kẹt và người hàng xóm hốt hoảng.” Phải, cũng có vụ đó nữa nhưng cô chẳng định khai điều đó.

“Cũng tốt thôi,” Pam nói. “Riley nhìn thật tuyệt, nhưng anh ta thật sự chưa bao giờ nắm được khái niệm chuyện “Làm phụ nữ sung sướng”.

Gracie phải cắn môi để khỏi lên tiếng bảo vệ anh. “Tệ thật,” cô nói.

Pam nghiêng đầu. “Thật tình thì chuyện hai người có tình cảm với nhau sau từng ấy năm cũng dễ thương đó chứ.”

Câu đó làm Gracie nghẹn. “Chị đùa hả. Bên cạnh sự thật là chị là người cuối cùng nên muốn chuyện đó xảy ra, tôi không thể tưởng tượng chuyện đó được coi là bình thường trên bất cứ hành tinh nào.”

Pam quay đi. “Đôi khi người ta không cưỡng lại được số mệnh.”

***

Gracie quay lại ngôi nhà thuê trưa đó cảm thấy như cô đã thi chạy đường trường hay ít nhất là được một nửa đoạn đường. Cô mệt rã rượi, khá tả tơi và có vẻ như một chút không bình thường.

Cô không thể hiểu được thế giới của cô, điều đó không giống cô chút nào. Trong những năm vừa qua, cô tự hào về mình đã sống cuộc sống bình thường. Trở lại Los Lobos có vài tuần đã thay đổi tất cả điều đó. Ừ thì trở lại Los Lobos và dính líu với Riley đã thay đổi tất cả điều đó.

Trong khi cô không phiền phần tham dự của Riley vào cuộc sống của cô, những chuyện khác thật không dễ đương đầu. Cô không thích gây gổ với người thân. Cô đã mơ tưởng đến một cuộc đoàn tụ ấm áp và đầy yêu thương, nhưng thực tế thì quá ngoài khả năng tưởng tượng. Cô ghét những bài lên lớp, những quy chụp, đánh giá và phản đối. Tệ hơn nữa là, không có họ thì cô hoàn toàn một mình.

Gracie cố bảo mình là cô đã một mình từ khi chú dì qua đời. Điều khác biệt duy nhất bây giờ là cô biết điều đó trong khi trước đây cô đã hi vọng cô sẽ có thêm người thân. Chỉ có điều biết vậy không làm cô cảm thấy đỡ hơn.

Cố cưỡng lại cơn đau đầu, cô lái lên sân ngôi nhà thuê chỉ để thấy một cái xe quen thuộc đang đậu cạnh chỗ cô thường đậu. Chiếc Mercedes bóng loáng làm tim cô đập nhanh hơn, nhưng nó không là gì khi tim cô nhảy cuồng lên ngay lúc Riley bước ra khỏi xe và gật đầu chào cô.

Trời ôi Trời, anh trông tuyệt quá. Cô thích cái cách ánh nắng lấp lánh trên chiếc bông tai anh đeo. Có được bao nhiêu chủ tịch ngân hàng có được vẻ hơi quyến rũ hơi nguy hiểm như anh? Cô thích là anh mạnh mẽ, cuơng quyết và là người cô có thể tin cậy. Cô thích cách anh làm cô cảm thấy trong lòng. Ừ thì cô cũng thích cách anh làm cô cảm thấy bên ngoài nữa. Cô muốn-

Gracie dừng xe và tắt máy. Trong thời gian cô dành để bỏ chìa khóa vào bóp và ra khỏi xe, cô tự nhắc mình là cô không chỉ ở trấn có vài tuần, cô còn không được phép nghĩ đến việc có quan hệ với Riley.

Không, không, không, không. Không phải anh. Nhớ không. Ai cũng được trừ anh. Anh là quá khứ, là nỗi ám ảnh kinh hoàng. Anh là người sẽ đi theo một hướng còn cô… cô sẽ đi hướng khác

“Chào,” cô nói khi ra khỏi xe và đóng sầm cửa lại.

“Chào.”

“Anh chờ lâu chưa?”

Anh nhún vai. “Khoảng 15 phút. Anh định gọi di động của em.”

“Em đã ở chỗ Pam. Nướng bánh. Có gì không?”

“Chúng ta cần nói chuyện.”

Cô không nén nổi nụ cười. “Riley, câu đó là câu của con gái. Em tưởng mấy ông thề là không bao giờ nói nó chứ.”

“Lần này là sự thật, chúng ta cần nói về tối qua. Chúng ta đã không dùng bao, em lại không uống thuốc, chúng ta cần bàn chuyện gì có thể xảy ra.”

Bình luận
× sticky