Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Một Lần Và Mãi Mãi (Once And Always)

Chương 1

Tác giả: Judith McNaught

NƯỚC ANH

1815

“A, anh đây rồi, Jason,” người đẹp tóc đen nhánh nói với cái bóng của chồng cô trong chiếc gương phía trên bàn trang điểm. Ánh mắt cô trượt dài cảnh giác trên dáng người cao to vạm vỡ của hắn khi hắn tiến về phía cô; rồi cô quay lại chú ý vào những chiếc hộp nữ trang để mở trước mặt. Một cơn chấn động lo lắng làm tay cô ta run lên và nụ cười của cô ta tươi một cách thái quá khi cô ta lấy ra một chuỗi kim cương lộng lẫy từ một cái hộp và đưa nó về phía hắn” Giúp em đeo cái này, được không?”

Khuôn mặt chồng cô khép kín với vẻ chán ghét khi hắn nhìn chuỗi dây đeo cổ với những viên hồng ngọc lấp lánh và những viên lục bảo tuyệt đẹp đã nằm ngang qua khuôn ngực nảy nở phía trên vạt trước táo bạo của chiếc áo dài của cô ta. “Không phải sự trưng bày da thịt và nữ trang của cô là hơi khiếm nhã đối với một phụ nữ đang hy vọng giả làm một quí bà cao quí hay sao?”

“Anh biết gì về sự khiếm nhã nào?” Melissa Fielding khinh khỉnh đáp lời. “Chiếc áo dài này đang ở đỉnh cao thời trang đấy.” Cô ta cao ngạo nói thêm, “Nam tước Lacroix rất thích nó. Ông ấy đặc biệt yêu cầu em mặc nó đến vũ hội tối nay.”

“Chẳng nghi ngờ gì là hắn ta không muốn gặp trở ngại với quá nhiều móc chốt khi hắn cởi nó ra khỏi cô,” chồng cô mỉa mai trả miếng.

“Chính xác. Ông ấy là người Pháp – và cực kỳ hăng hái.”

“Thật không may, hắn ta không một xu dính túi.”

“Ông ấy nghĩ tôi đẹp,” Melissa chế nhạo, giọng cô ta bắt đầu run lên vì sự căm ghét dồn nén.

“Ông ấy đúng.” Ánh mắt nhạo báng của Jason Fielding lướt qua gương mặt đáng yêu với làn da như thạch cao của cô ta, đôi mắt xanh hơi hiếng, và đôi môi mọng đỏ, rồi rơi xuống bộ ngực đầy nhục cảm đang run rẩy một cách mời gọi phía trên đường cổ áo nhúng sâu của chiếc áo dài nhung đỏ thắm. “Cô xinh đẹp, vô luân, tham lam… là một… một ả phóng đãng.”

Quay gót đi, hắn bắt đầu ra khỏi phòng, rồi dừng lại. Giọng nói lạnh lùng của hắn đầy thứ quyền uy không ai có thể khuất phục. “Trước khi nàng đi, hãy vào chào tạm biệt con trai. Jamie quá nhỏ để hiểu nàng là cái thứ khốn nạn gì, và nó nhớ nàng khi nàng đi vắng. Ta sẽ đi Scotland trong vòng một giờ nữa.”

“Jamie!” cô ta rít lên giận dữ. “Nó là tất cả những gì anh quan tâm-” Không thèm bận tâm phủ nhận điều đó, chồng cô đi về phía cửa, và cơn giận của Melissa bùng lên. “Khi anh trở về từ Scotland, tôi sẽ không ở đây nữa!” nàng đe doạ.

“Tốt,” hắn nói mà không dừng bước.

“Anh là đồ đểu giả!” cô ta đập lại, giọng run lên vì cơn phẫn nộ kìm nén. “Tôi sẽ nói cho cả thế giới này biết anh thực sự là ai, và tôi sẽ rời bỏ anh. Tôi sẽ không bao giờ quay lại. Không bao giờ!”

Đặt một tay lên nắm đấm cửa, Jason quay lại, nét mặt hắn là một cái mặt nạ khinh khỉnh, khô cứng. “Nàng sẽ trở lại,” hắn nhạo báng. “Nàng sẽ trở lại ngay khi nàng không còn một cắc trong người.”

Cánh cửa đóng lại sau lưng hắn và gương mặt tuyệt đẹp của cô ta đầy hân hoan chiến thắng. “Tôi sẽ không bao giờ trở lại, Jason,” Cô ta nói to lên với căn phòng trống, “bởi vì tôi sẽ không bao giờ hết tiền. Anh sẽ gửi cho tôi bất kỳ cái gì tôi muốn…”

***

“Kính chào ngài, đức ông,” người quản gia nói bằng giọng thì thào căng thẳng, kỳ cục.

“Chúc mừng Giáng sinh, Northrup,” Jason tự động trả lời khi hắn giũ tuyết ra khỏi đôi ủng của hắn và trao chiếc áo choàng ướt của hắn cho người hầu. Cái cảnh cuối cùng với Melissa hai tuần trước chợt hiện lên trong tâm trí, nhưng hắn gạt bỏ nó đi. “Thời tiết bắt ta mất thêm một ngày đi đường. Con trai ta đã đi ngủ chưa?”

Người quản gia đông cứng người lại.

“Jason-” một người đàn ông đứng tuổi dáng vẻ chắc nịch với gương mặt phong sương rám nắng của một thuỷ thủ dày dạn đứng ở ngưỡng cửa của căn phòng khách phía ngoài lối vào phòng lót lát cẩm thạch tiến đến chỗ Jason để nói chuyện với hắn.

“Chú làm gì ở đây, Mike?” Jason hỏi, bối rối nhìn trong khi người đàn ông đứng tuổi kia cẩn thận đóng cửa phòng khách.

“Jason,” Mike Farrell căng thẳng nói, “Melissa đi mất rồi. Cô ta và Lacroix lên tàu đi Barbados ngay sau khi anh đi Scotland.” Ông ta ngừng lại, chờ đợi phản ứng nào đó, nhưng chẳng có gì. Ông hắt ra một hơi thở dài rời rạc. “Họ mang Jamie đi cùng họ.”

Một nỗi giận dữ kinh hoàng bùng lên trong đôi mắt Jason, biến chúng thành hai ngọn lửa phẫn nộ. “Ta sẽ giết cô ta vì điều đó!” hắn nói, đã bắt đầu đi về phía cửa. “Ta sẽ tìm ra cô ta, và giết cô ta-”

“Đã quá muộn để làm điều đó.” Giọng nói tan nát của Mike làm Jason khựng lại. “Melissa chết rồi. Tàu của họ đã chìm trong một cơn bão ba ngày sau khi họ rời nước Anh.” Ông dứt mắt khỏi vẻ đau đớn đã bắt đầu vò xé gương mặt Jason và nói thêm một cách thất thần, “Không ai sống sót.”

Nghẹn lời, Jason lướt đến chiếc bàn bên góc và nhấc lên một chiếc bình phalê đựng whiskey. Hắn rót một ít vào ly rồi uống cạn, rồi lại rót đầy, mắt chằm chằm nhìn về phía trước một cách vô hồn.

“Cô ta để lại cho anh những thứ này.” Mike Farrell đưa cho hắn hai bức thư đã bị bóc niêm phong. Khi Jason chẳng hề cử động để lấy chúng, Mike nhẹ nhàng giải thích, “Tôi đã đọc nó. Một là thư đòi tiền chuộc gửi cho anh, Melissa để nó trong phòng ngủ của anh. Cô ta định để anh chuộc Jamie về. Bức thứ hai định phơi bày chân tướng anh, cô ta để lại cho một ngưòi hầu với hướng dẫn đưa nó đến tờ Thời báo sau khi cô ta đi. Tuy nhiên, sau khi Flossie Wilson khám phá ra rằng Jamie mất tích, cô ấy ngay lập tức hỏi người làm về hành vi của Melissa vào đêm trước, và người hầu kia liền đưa bức thư cho cô ấy thay vì đưa đến tờ Thời báo như anh ta đang định làm. Flossie không thể đến được chỗ anh để báo anh biết là Melissa đã mang Jamie đi, vì thế cô ấy cho tìm tôi và đưa những bức thư cho tôi. Jason,” Mike nói giọng khàn đặc, “Tôi biết anh yêu cậu bé rất nhiều. Tôi rất tiếc. Tôi thật sự tiếc…”

Ánh mắt thống khổ của Jason từ từ đưa lên tấm chân dung lồng khung mạ vàng treo phía trên lò sưởi. Trong sự im lặng đau đớn hắn ngắm nhìn chân dung con trai, một cậu bé khoẻ mạnh với nụ cười hiền hậu trên gương mặt và một chú lính gỗ được nắm chặt một cách đáng yêu trong tay cậu.

Chiếc ly Jason đang giữ vỡ vụn ra trong bàn tay nắm chặt của hắn. Nhưng hắn không khóc. Tuổi thơ của Jason Fielding từ lâu đã cướp đi tất cả nước mắt của hắn rồi.

PORTAGE, NEW YORK

1815

Tuyết kêu lạo xạo dưới đôi chân nhỏ bé đi giầy bốt của nàng khi Victoria Seaton rẽ ra khỏi đường mòn và đẩy cánh cổng gỗ sơn trắng dẫn vào sân trước của một căn nhà nhỏ khiêm tốn nơi nàng đã sinh ra. Đôi má nàng ửng hồng và đôi mắt sáng bừng khi nàng dừng lại để nhìn lên bầu trời đầy sao, ngắm nhìn nó với niềm vui thanh khiết của một cô bé 15 tuổi đêm Giáng sinh. Mỉm cười, nàng ngân nga những nhịp cuối cùng của những khúc ca mừng Giáng sinh nàng đã hát suối tối nay cùng với những người hát mừng Giáng sinh khác, rồi nàng quay lại và bước qua lối đi nhỏ về phía căn nhà mờ tối.

Hy vọng không đánh thức cha mẹ hay em gái của nàng dậy, nàng mở cửa trước thật nhẹ nhàng và lẻn vào trong. Nàng cởi áo choàng, treo nó lên cái móc bên cạnh cửa, rồi quay người lại và đứng sững ngạc nhiên. Ánh trăng tràn vào phòng qua khung cửa sổ phía trên đầu cầu thang, rọi sáng cha mẹ nàng đang đứng ngay ngoài cửa phòng ngủ của mẹ nàng. “Không, Patrick!” Mẹ nàng đang vùng vẫy trong vòng tay ôm chặt của cha nàng. “Em không thể! Em thật không thể!”

“Đừng chối bỏ anh, Katherine,” Patrick Seaton nói, giọng ông đầy sự van nài. “Vì Chúa, đừng -”

“Anh đã hứa!” Katherine oà lên, cố gắng điên cuồng để thoát ra khỏi đôi cánh tay ông. Ông cúi đầu xuống và hôn bà, nhưng bà quay mặt đi, những lời nói của bà bật ra như một tiếng nấc.

“Anh đã hứa với em ngày Dorothy được sinh ra là anh sẽ không yêu cầu em làm lần nữa. Anh đã hứa với em!”

Victoria, đứng đó trong nỗi sợ hãi choáng váng, lờ mờ nhận ra nàng đã chưa bao giờ thấy cha mẹ nàng chạm vào nhau trước đây- trêu đùa cũng không, thương yêu cũng không – nhưng nàng không biết điều gì là điều mà cha nàng đang xin mẹ nàng đừng từ chối cho ông.

Patrick buông vợ ông ra, đôi tay ông thõng xuống bên sườn. “Anh xin lỗi,” ông lạnh lẽo nói. Bà lẻn ngay vào phòng và đóng cửa lại, nhưng thay vì đi về phòng riêng, Patrick Seaton quay lại và đi xuống chiếc cầu thang hẹp, vượt qua Victoria trong gang tấc khi ông đi đến cuối cầu thang.

Victoria nép mình vào tường, cảm thấy như thể sự an toàn và bình yên trong thế giới của nàng bằng cách nào đó đã bị đe doạ bởi những gì nàng vừa nhìn thấy. Sợ rằng ông sẽ để ý thấy nàng nếu nàng di chuyển ra phía cầu thang, ông sẽ biết nàng đã chứng kiến cái cảnh thân mật nhục nhã ấy, nàng nhìn ông ngồi xuống trên ghế sô pha và chằm chằm nhìn đám than hồng đang tàn lụi trong lò sưởi. Chai rượu đã ở trên kệ bếp hàng năm trời bây giờ đang để trên bàn trước mặt ông, bên cạnh một chiếc ly còn đầy một nửa. Khi ông nghiêng người về trước và với lấy ly rượu, Victoria quay lại và cẩn trọng đặt chân lên bậc thang đầu tiên.

“Cha biết con ở đó, Victoria,” ông buồn bã nói mà không nhìn ra sau lưng. “Chẳng ích gì mấy khi chúng ta cứ giả vờ là con không chứng kiến những gì vừa xảy ra giữa cha và mẹ con. Tại sao con không sang đây và ngồi xuống bên bếp lửa? Cha không phải là kẻ cục súc mà con nghĩ.”

Sự thương cảm làm cổ họng Victoria nghẹn cứng và nàng nhanh chóng đi tới ngồi cạnh ông. “Con không nghĩ cha là kẻ cục súc, Papa. Con chẳng bao giờ có thể nghĩ thế.”

Ông uống một ngụm dài thứ rượu trong ly của ông. “Cũng đừng trách cứ gì mẹ con,” ông cảnh báo, giọng ông líu ríu như thể ông đã uống từ lâu trước khi nàng về.

Vì rượu làm lu mờ trí phán đoán của ông, ông nhìn gương mặt chấn động của Victoria và tưởng rằng nàng đã đoán ra từ cảnh ấy nhiều hơn là nàng thực sự đoán được. Đặt một cánh tay an ủi lên vai nàng, ông cố gắng xoa dịu sự buồn khổ của nàng, nhưng những điều ông nói với nàng lại nhân nó lên gấp trăm lần: “Đó không phải lỗi của mẹ con và cũng không phải lỗi của cha. Bà ấy không thể yêu cha, và cha không thể ngừng yêu bà ấy. Điều đó chỉ đơn giản thế thôi.”

Victoria đột ngột rơi từ nơi trú ẩn an toàn của tuổi thơ xuống cái hiện thực lạnh lùng, khủng khiếp của người lớn. Miệng nàng há hốc và nàng nhìn ông trong khi thế gian dường như đang tan tành tứ phía. Nàng lắc đầu, cố gắng phủ nhận điều khủng khiếp ông vừa nói. Dĩ nhiên là mẹ nàng yêu người cha tuyệt vời của nàng mà!

“Tình yêu không thể bị ép buộc,” Patrick Seaton nói, khẳng định cái sự thật kinh hoàng khi ông cay đắng nhìn vào chiếc ly. “Nó sẽ không đến đơn giản chỉ vì con mong nó đến. Kit đã mong thế, mẹ con đã mong sẽ yêu cha. Bà đã tin bà sẽ học được cách yêu cha khi chúng ta cưới nhau. Cha cũng tin điều đó. Chúng ta muốn tin điều đó. Sau này, cha đã cố gắng thuyết phục mình rằng không quan trọng gì chuyện mẹ có yêu cha hay không. Cha tự bảo rằng hôn nhân vẫn cứ tốt đẹp mà không cần điều đó.”

Những lời tiếp theo như xé ra từ lồng ngực ông với một nỗi đau khổ làm cho trái tim Victoria khô héo: “Cha là một thằng ngốc. Yêu một người không yêu mình thật là địa ngục. Đừng bao giờ để ai thuyết phục con rằng con có thể hạnh phúc với một người không yêu con.”

“Con – con sẽ không…,” Victoria thì thầm, cố nuốt nước mắt của nàng vào lại.

“Và đừng bao giờ yêu ai nhiều hơn anh ta yêu con, Tory. Đừng cho phép mình làm điều đó.”

“Con – con sẽ không làm thế,” Victoria lại thì thầm. “Con hứa.” Không thể chịu nổi sự thương xót và tình yêu bùng nổ trong lòng, Victoria nhìn ông qua dòng lệ chảy tràn từ đôi mắt nàng và đặt đôi tay bé nhỏ của nàng lên má ông. “Khi nào con cưới, Papa,” nàng nghẹn ngào, “con sẽ chọn ai đó chính xác giống như cha.”

Ông dịu dàng mỉm cười điều đó, nhưng không đáp lời. Thay vì thế ông nói, “Không phải mọi điều đều tệ hết, con biết không. Mẹ con và cha có Dorothy và con để yêu thương, và đó chính là tình yêu chúng ta cùng chia xẻ…”

***

Rạng đông vừa mới chạm tới bầu trời khi Victoriara khỏi nhà sau một đêm không ngủ chong mắt nhìn lên trần nhà phía trên giường nàng. Mặc chiếc áo choàng đỏ và chiếc váy cưỡi ngựa bằng len xanh sẫm, nàng dẫn chú ngựa lùn giống Anh điêng ra khỏi chuồng ngựa và nhún mình nhảy lên một cách thoải mái trên lưng nó.

Đi được một dặm, nàng đến một con lạch nhỏ chạy dọc theo đường chính dẫn vào làng, và nàng xuống ngựa. Nàng thận trọng bước xuống bờ lạch phủ tuyết trơn trượt và ngồi xuống một tảng đá bằng phẳng. Chống khuỷu tay lên đầu gối và tựa cằm vào lòng tay, nàng nhìn xuống làn nước xám lặng lờ trôi giữa những vệt băng gần bờ.

Bầu trời chuyển sắc vàng rồi hồng khi nàng ngồi đó, cố gắng lấy lại niềm vui mà nàng luôn cảm thấy tại nơi này những khi nàng ngắm bình minh bắt đầu ngày mới.

Một chú thỏ vụt ra từ những lùm cây bên cạnh nàng; phía sau lưng nàng một chú ngựa thở phì phò và những bước chân rón rén đi xuống bờ lạch dốc đứng. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên đôi môiVictoria chỉ một giây trước khi một quả cầu tuyết bay vèo qua vai phải của nàng, và nàng nghiêng người qua bên trái thật gọn gàng. “Mục tiêu của anh trượt rồi, Andrew,” nàng kêu lên mà không quay lại.

Một đôi giày ống màu nâu bóng láng xuất hiện bên cạnh nàng. “Sáng nay em dậy sớm quá,” Andrew nói, cười vui với người đẹp nhỏ xinh tươi trẻ đang ngồi trên đá. Mái tóc đỏ với những ánh vàng lấp lánh được chải ngược qua trán Victoria và cài lại bằng một chiếc lược làm bằng mai rùa trên đỉnh đầu nàng, rồi thả cho xoã tràn trên vai nàng như một dòng thác gợn sóng. Mắt nàng sâu, sống động, xanh màu hoa păngsê, có đôi hàng mi dày và hơi xếch lên ở phía đuôi mắt. Chiếc mũi nhỏ thanh tú hoàn hảo, đôi gò má với khung xương mỏng mảnh và ửng hồng vì mạnh khoẻ, và ở giữa chiếc cằm nhỏ của nàng có một đường chẻ nhỏ nhưng gợi cảm.

Sự hứa hẹn của một nhan sắc đã in rõ trên mỗi đường nét của gương mặt Victoria, nhưng bất kỳ người nào ngắm nàng cũng thấy rõ rằng sắc đẹp của nàng đã định sẵn để là đẹp kỳ lạ chứ không mong manh, sống động mạnh mẽ chứ không cổ điển, như thể ai cũng thấy rõ ràng chút bướng bỉnh trong chiếc cằm nhỏ của nàng và nụ cười trong đôi mắt lấp lánh của nàng. Tuy vậy sáng nay đôi mắt nàng thiếu đi cái vẻ rạng rỡ thường ngày.

Victoria cúi xuống và xúc lên một nắm tuyết bằng bàn tay đi găng của nàng. Andrew tự động thụp xuống, nhưng thay vì ném quả cầu tuyết vào anh như nàng vẫn thường làm, nàng ném nó ra con lạch. “Có chuyện gì thế, Mắt-sáng,” anh trêu. “Sợ ném trượt ư?”

“Dĩ nhiên là không,” Victoria nói với một tiếng thở dài ủ ê nho nhỏ.

“Dịch sang bên cho anh ngồi xuống với nào.”

Victoria dịch sang, và anh ngắm nghía gương mặt buồn của nàng với chút quan tâm nhẹ nhàng. “Chuyện gì làm mặt em trông ghê thế?”

Victoria thực sự đã muốn tâm sự với anh. Vào tuổi hai mươi, Andrew hơn nàng 5 tuổi và còn khôn ngoan hơn lứa tuổi của mình. Anh là đứa con duy nhất của người giàu có nhất trong làng, một goá phụ có sức khoẻ dường như là mong manh, người cứ giữ chặt lấy đứa con trai duy nhất một cách đầy chiếm hữu đồng thời lại bỏ cho anh mọi trách nhiệm điều hành ngôi nhà vĩ đại của họ và 1000 mẫu đất canh tác xung quanh đấy.

Để ngón tay đeo găng dưới cằm nàng, Andrew kéo mặt nàng quay lên phía anh. “Hãy nói cho anh biết,” Anh dịu dàng nói.

Lời yêu cầu thứ hai này vượt qua khỏi cái giới hạn mà những xúc cảm của trái tim đau khổ của nàng có thể chịu đựng. Andrew là bạn nàng. Trong những năm họ biết nhau, anh đã dạy nàng câu cá, bơi, bắn súng, và ăn gian khi chơi bài- điều cuối cùng này anh bảo là cần thiết để nàng biết nếu nàng bị ăn gian. Họ là bạn bè, và nàng biết nàng có thể tin tưởng tâm sự mọi thứ với anh. Tuy vậy nàng không thể cho phép mình đem chuyện hôn nhân của cha nàng ra mà bàn luận với anh. Thay vì thế nàng đưa ra vấn đề khác đang làm nàng lo lắng- lời cảnh báo của cha nàng.

“Andrew,” nàng do dự nói, “làm sao anh biết được ai đó yêu anh? Thực sự yêu anh, ý em thế đấy?”

“Ai mà em lo lắng về chuyện liệu có yêu em?”

“Người mà em lấy.”

Nếu nàng lớn hơn một chút, nếu nàng từng trải hơn một chút, nàng hẳn đã có thể diễn giải được sự dịu dàng loé lên trong đôi mắt nâu vàng của Andrew trước khi nó nhanh chóng nhìn đi nơi khác. “Em sẽ được người đàn ông em lấy yêu thương,” anh hứa. “Em có thể nhận được lời hứa của anh về chuyện đó.”

“Nhưng người ấy cần phải yêu em ít ra là cũng bằng em yêu người ấy.”

“Người ấy sẽ vậy.”

“Có lẽ, nhưng làm sao em biết nếu người ấy yêu em?”

Andrew nhìn một cách sắc sảo và dò xét vào gương mặt tuyệt vời của nàng. “Có phải có cậu trai nào đó trong vùng đã năn nỉ cha em hỏi cưới em không?” anh hỏi hầu như là giận dữ.

“Dĩ nhiên là không!” nàng xì ra. “Em chỉ mới 15 tuổi, và Papa rất chắc chắn là em phải đợi đến khi nào em 18, để em có thể biết được ý mình.”

Anh nhìn chiếc cằm nhỏ bướng bỉnh của nàng và tủm tỉm. “Nếu ‘biết ý mình’ là tất cả những gì bác sỹ Seaton quan tâm thì ông phải cho em lấy chồng ngày mai. Em đã biết ý của em kể từ khi em 10 tuổi.”

“Anh đúng đấy,” nàng thừa nhận với chút thật thà vui vẻ. Sau một phút im lặng dễ chịu, nàng hỏi một cách ngẫu nhiên, “Andrew, có bao giờ anh thắc mắc anh sẽ lấy ai không?”

“Không,” anh nói với một nụ cười kỳ dị khi anh nhìn ra bên kia con lạch.

“Tại sao không?”

“Anh đã biết cô ấy là ai rồi.”

Giật mình vì lời tiết lộ bất ngờ ấy, Victoriangoảnh đầu sang. “Anh biết? Thật chứ? Nói em nghe xem! Có phải là người em biết không?”

Khi anh cứ im lặng, Victoria hướng sang anh một cái nhìn suy tư từ bên khoé mắt và bắt đầu nắm tuyết thành một quả cầu cứng.

“Có phải em đang lên kế hoạch tống nó xuống lưng anh không?” anh nói, nhìn cô với cái vẻ vui thích cảnh giác.

“Chắc chắn là không,” nàng nói, đôi mắt lấp lánh. “Em nghĩ đến một vụ cá cược nhiều hơn. Nếu em ném tới gần hơn chỗ cục đá nằm trên tảng đá xa nhất ở đằng kia thì anh phải nói cho em biết cô ấy là ai.”

“Và nếu anh ném đến gần hơn?” Andrew thách.

“Thì anh có thể định ra món anh đặt cược,” nàng nói vẻ hào phóng.

“Anh đã phạm một sai lầm khủng khiếp khi dạy em đánh bạc,” anh khúc khích nói, nhưng anh không cưỡng lại được nụ cười táo bạo của nàng.

Andrew ném trượt mục tiêu ở đằng xa chỉ trong vài phân. Victoria nhìn nó thật chăm chú, rồi nàng ném bay đi, trúng ngay vào cục đá với sức mạnh vừa đủ để làm nó lăn ra khỏi tảng đá cùng với quả cầu tuyết.

“Anh cũng phạm sai lầm khủng khiếp khi dạy em ném cầu tuyết.”

“Em lúc nào cũng biết ném mà,” nàng thẳng thừng nhắc, chống tay lên hai bên đôi hông mảnh dẻ. “Nào, anh muốn cưới ai?”

Thọc tay vào túi, Andrew cười nhìn xuống khuôn mặt mê hoặc của nàng. “Em nghĩ anh muốn lấy ai, Mắt-xanh?”

“Em không biết,” nàng nói một cách nghiêm túc, “nhưng em hy vọng cô ấy là một người đặc biệt, vì anh là thế.”

“Cô ấy đặc biệt,” anh cam đoan với nàng một cách nghiêm nghị. “Đặc biệt đến nỗi anh còn nghĩ đến cô ấy khi anh đi học vắng vào các mùa đông. Thực thế, anh vui mừng được trở về nhà để có thể gặp cô ấy thường xuyên hơn.”

“Cô ấy có vẻ khá dễ thương,” Victoria cứng cỏi nói, cảm thấy một chút giận dỗi bất ngờ, không thể hiểu nổi về người con gái vô tội kia.

“Anh phải nói là cô ấy ‘tuyệt vời’ hơn là ‘khá dễ thương’. Cô ấy ngọt ngào và mạnh mẽ, xinh đẹp và trong trắng, dịu dàng và bướng bỉnh. Ai biết cô ấy rồi cũng yêu cô ấy cả.”

“Ờ vậy thì, vì Chúa, tại sao anh không cưới cô ấy và làm cho xong chuyện đó đi cho rồi!” Victoria nói một cách dứt khoát.

Đôi môi anh mấp máy, và với một cử chỉ thân mật hiếm hoi, anh đưa tay ra đặt lên mái tóc dày, óng như lụa của nàng. “Bởi vì,” anh dịu dàng thì thầm, “cô ấy còn nhỏ quá. Em biết đấy, cha cô ấy muốn cô ấy đợi cho đến khi nào cô ấy được mười tám tuổi, đế cô ấy sẽ biết được ý mình.”

Đôi mắt xanh của Victoria mở rộng khi cô dò xét gương mặt đẹp trai của anh. “Ý anh là em?” nàng thì thầm.

“Em,” anh khẳng định với nụ cười nghiêm trang. “Chỉ em thôi.”

Thế giới của Victoria bị đe doạ vì những gì nàng nghe và thấy tối hôm qua nay bỗng lại có vẻ an toàn, bình yên và ấm áp. “Cảm ơn, Andrew,” nàng nói, bỗng nhiên cảm thấy thẹn thùng. Rồi thì, tại một trong những thời điểm biến đổi nhanh như làn chớp của nàng từ một cô bé sang một phụ nữ trẻ quyến rũ được nuôi dạy nhẹ nhàng, nàng nhỏ nhẹ nói thêm, “Thật đáng yêu làm sao khi cưới người bạn thân yêu nhất của mình.”

“Lẽ ra anh không nên nhắc tới điều đó với em mà không nói chuyện với cha em trước, và anh không thể làm thế trong 3 năm nữa.”

“Cha rất thích anh,” Victoria cam đoan với anh. “Cha sẽ không phản đối tí nào đâu khi thời điểm ấy đến. Cha làm sao mà phản đối, khi anh và cha giống nhau đến thế?”

Một lát sau Victoria lên ngựa, lòng cảm thấy khá vui tươi hớn hở, nhưng tâm trạng nàng lại chùng xuống ngay khi nàng mở cửa hậu ngôi nhà và bước vào căn phòng ấm áp vừa làm phòng sinh hoạt chung của gia đình, vừa là nhà bếp.

Mẹ nàng đang cúi mình trên mặt lò, bận rộn với những việc bếp núc, tóc bà túm lại đằng sau thành một búi gọn gàng, váy áo giản dị của bà sạch sẽ và được là ủi phẳng phiu. Lủng lẳng trên những cái móc treo phía trên và hai bên lò là tập hợp gọn gàng những cái rây, rá, bàn nạo, dao phay, và phễu. Mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ và dễ chịu, giống như mẹ nàng. Cha nàng đã ngồi vào bàn, đang uống một tách cà phê.

Nhìn họ, Victoria cảm thấy e dè, trong tim nhói đau, và hoàn toàn giận mẹ vì đã chối từ người cha tuyệt vời của nàng cái tình yêu mà ông cần và ông muốn.

Vì việc Victoria ra ngoài trước lúc mặt trời mọc là khá thường xuyên nên cha mẹ nàng không ai tỏ ra có chút ngạc nhiên nào khi nàng vào nhà. Cả hai người nhìn lên nàng, mỉm cười và chào nàng.Victoria chào lại cha mẹ và mỉm cười với em gái nàng, Dorothy, nhưng nàng khó có thể nhìn vào mẹ nàng. Thay vì thế, nàng lại bên những chiếc kệ bếp và bắt đầu bày bàn ăn với đầy đủ dao nĩa và các loại đĩa – một nghi thức mà bà mẹ người Anh của nàng cương quyết khẳng định là “thiết yếu cho một bữa ăn văn minh.”

Victoria lui tới giữa những cái kệ và bàn ăn, cảm thấy không thoải mái và nôn nao trong bụng, nhưng khi nàng ngồi vào chỗ của mình bên bàn ăn, thái độ chống đối của nàng đối với mẹ nàng chuyển thành niềm thương xót. Nàng ngắm nhìn Katherine Seaton cố gắng bằng cả chục cách khác nhau để bù đắp cho chồng bà, tán chuyện vui vẻ với ông khi bà lảng vảng một cách quan tâm bên cạnh ông, đổ đầy cà phê nóng vào tách cho ông, trao cho ông bình đựng kem, mời ông ăn thêm những ổ bánh nhỏ vừa nướng xong của bà giữa đường bà đi đến bếp lò, nơi bà bắt đầu chuẩn bị bữa sáng yêu thích của ông với bánh quế.

Victoria ăn bữa ăn của nàng trong sự im lặng bối rối, bất lực, suy nghĩ của nàng cứ trăn trở khi nàng tìm cách nào đó để an ủi cha nàng vì cuộc hôn nhân thiếu vắng tình yêu của ông.

Giải pháp đến với nàng khi ông đứng dậy và tuyên bố ý định của ông sẽ đi đến trang trại củaJackson để xem cánh tay bị gãy của cô bé Annie đang được chữa lành ra sao. Victoria nhảy dựng lên. “Con sẽ đi với cha, Papa. Con đang định hỏi cha có thể dạy con làm sao để giúp cha- trong công việc, ý con là thế.” Cả cha lẫn mẹ nàng nhìn nàng ngạc nhiên, vì trước đây Victoria chưa bao giờ cho thấy một sự yêu thích nhỏ nhặt nhất nào đối với nghệ thuật chữa bệnh. Thực ra, cho đến lúc ấy, nàng đã là một đứa trẻ xinh xắn vô tư lự mà niềm quan tâm chính yếu là các trò tiêu khiển vui vẻ và đôi khi là tinh quái nghịch ngợm. Bất chấp ngạc nhiên, không ai trong cha mẹ nàng phản đối.

Victoria và cha nàng luôn luôn thân thiết. Kể từ ngày đó trở đi, họ trở nên không thể tách rời. Nàng đi cùng ông hầu như là khắp mọi nơi ông đến và, mặc dù ông dứt khoát từ chối để nàng giúp ông khi ông chữa bệnh cho các bệnh nhân nam giới, ông vui vẻ nhận sự giúp đỡ của nàng bất kỳ lúc nào khác.

Không ai trong hai người nhắc đến những câu chuyện buồn họ đã nói trong đêm Giáng sinh định mệnh ấy. Thay vì thế họ để cho thời gian bên nhau của họ ngập đầy những câu chuyện ấm áp và đùa vui nhẹ nhõm, bởi vì bất chấp nỗi đau khổ trong tim, Patrick Seaton là người coi trọng giá trị của nụ cười.

Victoria đã thừa hưởng sắc đẹp choáng ngợp của mẹ nàng và lòng can đảm cùng óc hài hước của cha nàng. Giờ đây nàng cũng học được ở ông lòng trắc ẩn và lý tưởng sống. Khi là một cô gái bé bỏng, nàng dễ dàng dành được cảm tình của dân làng vì vẻ đẹp và nụ cười tươi sáng không thể cưỡng lại của nàng. Họ đã thích nàng như là một cô bé dễ thương vô tư lự; họ yêu nàng khi nàng trưởng thành thành cô gái trẻ mạnh mẽ, người lo lắng cho sự ốm đau của họ và xua đi giùm họ những đau buồn.

Bình luận