Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Một Lần Và Mãi Mãi (Once And Always)

Chương 3

Tác giả: Judith McNaught

“Lệnh bà, Nữ công tước quả phụ Claremont,” người quản gia ngân nga một cách trang trọng từ ngưỡng cửa phòng khách nơi Charles Fielding, Công tước Atherton, đang ngồi. Người quản gia né sang bên cạnh và một bà cụ già oai nghiêm bước vào, theo sau lưng là vị luật sư trông như đang bị quấy rối của bà. Charles Fielding nhìn bà, đôi mắt nàu nâu của ông loé lên nỗi căm ghét.

“Đừng bận tâm đứng dậy, Atherton,” Bà công tước mỉa mai bật ra, nhìn ông chằm chằm khi ông vẫn ngồi đấy khoan thai và xấc xược.

Hoàn toàn bất động, ông tiếp tục nhìn bà cụ trong sự im lặng băng giá. Giữa tuổi năm mươi, Charles Fielding vẫn còn là một người đàn ông quyến rũ, với mái tóc dày điểm bạc và đôi mắt màu nâu lục, nhưng bệnh tật đã để lại vết tích tàn phá trên người ông. Ông quá gầy với khổ người cao của ông và khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn căng thẳng và mệt mỏi.

Không thể khơi ra được một lời nào từ ông, bà công tước quay sang phía người quản gia. “Căn phòng này quá nóng!” bà nói, gõ cây gậy tay cầm nạm ngọc lên sàn nhà. “Kéo màn cửa ra để cho ít không khí lọt vào đi.”

“Để chúng thế!” Charles quát, giọng ông như sôi lên vì nỗi căm ghét mà chỉ có hình ảnh của bà cụ thôi đã gợi lên trong ông.

Bà công tước hướng cái nhìn khinh miệt về phía ông. “Ta không đến đây để mà chết ngộp,” bà tuyên bố một cách đe nẹt.

“Vậy thì đi ra.”

Thân hình gầy đét của bà cụ cứng lại thành một đường thẳng tưng vì oán giận. “Ta không đến đây để mà chết ngộp,” bà nhắc lại qua hàm răng nghiến chặt. “Ta đến đây để báo cho anh biết quyết định của ta về các cô con gái của Katherine.”

“Thì làm đi,” Charles gầm lên, “xong rồi ra ngoài!”

Đôi mắt bà nheo lại thành hai khe nhỏ giận dữ và bầu không khí dường như kêu lách tách vì vì sự thù địch của bà, nhưng thay vì bỏ đi, bà chậm rãi hạ mình ngồi xuống ghế. Bất chấp tuổi tác già nua, bà công tước vẫn ngồi một cách uy nghi vương giả như một nữ hoàng, một chiếc mũ không vành màu tím đội trên mái đầu tóc bạc thay cho vương miện, và chiếc gậy trong tay bà thay cho quyền trượng.

Charles ngắm nhìn bà với sự ngạc nhiên cảnh giác, vì ông đã chắc chắn bà ta khăng khăng muốn có cuộc gặp gỡ này chỉ là để bà có được sự thoả mãn nói vào mặt ông rằng việc sắp xếp cho các cô con gái của Katherine chẳng liên quan gì đến ông cả. Ông không mong bà ta sẽ ngồi xuống đó như thể bà ta có thêm chuyện gì đó để nói.

“Anh đã thấy mấy bức hoạ của các cô gái,” bà ta nói.

Ông nhìn xuống bức hoạ nhỏ trong tay và những ngón tay dài của ông nắm chặt lại một cách dữ dội, che chở xung quanh nó. Một nỗi đau đớn không che đậy làm ánh mắt ông tối lại khi ông nhìn vào Victoria. Nàng là hình ảnh của mẹ nàng – hình ảnh của Katherine xinh đẹp yêu dấu của ông.

“Victoria là hình ảnh của mẹ cô ta,” lệnh bà đột ngột nói.

Charles ngẩng lên nhìn bà và gương mặt ông sắt lại. “Tôi biết điều đó.”

“Tốt. Vậy thì anh sẽ hiểu tại sao ta sẽ không để cô gái đó ở trong nhà ta. Ta sẽ nhận cô gái kia.” Đứng dậy như thể công việc của bà đã xong, bà nhìn vị luật sư của bà. “Hãy sắp xếp để bác sỹ Morrison nhận được một chi phiếu ngân hàng để trang trải chi phí của ông ta, và một chi phiếu khác để lo chuyến tàu cho cô em.”

“Vâng, lệnh bà,” Luật sư của bà cúi mình nói. “Còn gì nữa không ạ?”

“Sẽ còn nhiều chuyện nữa,” bà độp lại, giọng bà rin rít và căng thẳng. “Ta sẽ phải đưa cô gái hoà nhập xã hội, ta sẽ phải cho cô ta một mớ của hồi môn. Ta sẽ phải tìm cho cô ta một tấm chồng, Ta -”

“Thế còn Victoria?” Charles thô bạo ngắt lời. “Bà có kế hoạch làm gì với cô chị?”

Bà công tước quắc mắt nhìn ông. “Ta đã nói với anh rồi- cô ta nhắc ta nhớ đến mẹ cô ta, và ta sẽ không nhận cô ta vào nhà mình. Nếu anh muốn có cô ta, anh có thể lấy. Anh muốn mẹ cô ta lắm mà, như ta còn nhớ. Và Katherine rõ ràng cũng muốn anh – ngay cả khi nó đã chết, nó vẫn còn nói ra tên anh. Anh có thể ấp ủ hình ảnh của Katherine thay vào. Sẽ tốt cho anh khi nhìn vào đứa trẻ.”

Đầu óc Charles còn đang quay cuồng vì chuyện khó tin đáng vui mừng ấy khi bà công tước già ngạo mạn nói thêm, “Gả quách cô ta cho bất kỳ ai anh thích – bất kỳ ai trừ đứa cháu kia của anh. Hai mươi hai năm trước ta đã không tán thành sự kết hợp giữa gia đình anh và gia đình ta, và ta vẫn còn cấm đấy. Ta-” Như thể có điều gì đó vừa nẩy ra với bà, bà đột ngột kêu lên, đôi mắt bắt đầu lấp lánh vẻ đắc thắng hiểm ác. “Ta sẽ gả Dorothy cho con trai của Winston!” bà ta hân hoan tuyên bố. “Ta muốn Katherine lấy người cha, nó đã từ chối vì anh. Ta sẽ gả Dorothy cho người con – ta sẽ có sự tác hợp đó với gia đình Winston sau tất cả mọi chuyện!” Một nụ cười chậm rãi, hằn học lan ra trên gương mặt nhăn nhúm của bà, và bà cười vào cái vẻ rúm ró của Charles. “Sau tất cả những năm tháng đó, ta vẫn còn sắp sửa lôi kéo được cuộc phối ngẫu tuyệt vời nhất của thập kỷ!” Với câu đó, bà lướt ra khỏi phòng, với vị luật sư bám theo sát gót.

Charles nhìn theo sau lưng bà, cảm xúc của ông quay cuồng giữa cay đắng, căm hận và vui sướng. Mụ già độc ác kia vừa mới vô tình trao cho ông điều ông mong muốn hơn chính sự sống – bà ta trao Victoria, con gái của Katherine cho ông. Hình ảnh của Katherine. Một niềm hạnh phúc hầu như vượt mức chịu đựng dâng lên trong lòng Charles, liền sau đó là một mối căm hận sục sôi. Bà già thâm hiểm, xảo quyệt, không tim đó đang định có một mối tác hợp với gia đình Winston-chính xác như là bà ta đã luôn luôn mong muốn. Bà ta đã sẵn lòng hi sinh hạnh phúc của Katherine để có được sự kết hợp vô nghĩa đó, và bây giờ bà ta sắp sửa thành công.

Mối căm giận mà Charles cảm thấy bởi bà ta đạt được điều bà ta luôn mong muốn đã gần như che lấp mất niềm vui sướng có được Victoria của ông. Và bỗng nhiên một suy nghĩ nẩy ra trong ông. Nheo mắt lại, ông tính toán nó, suy xét nó, nghiền ngẫm nó. Và chậm rãi, ông bắt đầu mỉm cười. “Dobson,” ông hăng hái nói với người quản gia. “Mang cho ta cây bút lông và tờ giấy. Ta muốn viết ra một tuyên bố đính hôn. Đảm bảo là nó sẽ được đưa đến tờ Thời báo ngay lập tức.”

“Vâng, thưa Tôn ông.”

Charles nhìn lên người hầu già, đôi mắt của ông cháy lên niềm hân hoan ngây ngất. “Bà ta sai rồi, Dobson,” ông tuyên bố. “Mụ già đó sai rồi!”

“Sai ư, thưa Tôn ông?”

“Đúng, sai rồi! Bà ta không lôi kéo được một cuộc phối ngẫu tuyệt vời nhất của thập kỷ, là ta!”

***

Đó là một thông lệ. Mỗi buổi sáng vào lúc 9 giờ, Northrup, người quản gia, mở cánh cửa trước đồ sộ của dinh thự miền quê của Hầu tước Wakefield và nhận một bản của tờ Thời báo từ một người hầu mang nó về từ London.

Sau khi đóng cửa, Northrup băng qua sảnh lót lát đá cẩm thạch và trao tờ báo cho một người hầu khác đang đứng dưới chân cầu thang lớn. “Tờ Thời báo của đức ông,” ông ta ngâm nga.

[i]

[i] Tạm dịch. Hemlock: cây độc thuộc họ cà rốt.

Người hầu này mang tờ báo đi qua đại sảnh vào phòng ăn, nơi Jason Fielding, Hầu tước xứ Wakefield, đang kết thúc bữa sáng theo lệ thường và đọc thư của hắn. “Tờ Thời báo của ông, thưa Đức ông,” người hầu rụt rè nói nhỏ và đặt nó bên cạnh tách cà phê của hầu tước và sau đó dọn đĩa của hắn đi. Không nói một lời, hầu tước nhặt tờ báo lên và mở nó ra.

Tất cả những điều này diễn ra với sự chính xác được thực hiện không một sơ sẩy nào và được phối hợp một cách hoàn hảo như là một bản hoà âm minuet, bởi vì đức ông Fielding là một ông chủ thích chính xác, người đòi hỏi các điền trang và nhà phố của hắn phải được vận hành trơn tru như những cỗ máy bôi dầu.

Người hầu của hắn sợ hắn, coi hắn như là một vị thần lạnh lẽo đáng sợ không thể tới gần mà họ phải cố gắng hết sức để làm vui lòng.

Những người đẹp hăm hở của London mà Jason mang đến các vũ hội, buổi diễn opera, kịch – và giường ngủ – đều cảm thấy y như vậy về hắn, vì hắn đối xử với hầu hết bọn họ không ấm áp thật tâm gì hơn đối với người hầu của hắn. Tuy nhiên, quí bà quí cô vẫn nhìn hắn với sự thèm muốn không che đậy bất kỳ nơi nào hắn tới, bởi vì bất chấp thái độ nhạo báng của hắn, ở Jason vẫn toát lên vẻ nam tính không thể lẫn vào đâu được khiến trái tim nữ giới run rẩy.

Mái tóc dày của hắn đen nhánh, đôi mắt sắc sảo có mầu xanh của ngọc bích Ấn độ, đôi môi cứng cỏi và sắc nét một cách đầy nhục cảm. Sức mạnh thô ráp, khắc nghiệt được khắc vào trong mỗi đường nét của khuôn mặt mầu đồng rám nắng của hắn, từ đôi mày đen, thẳng cho đến chiếc cằm và quai hàm nhô ra khinh mạn của hắn. Ngay cả dáng người của hắn cũng nam tính một cách quá mạnh mẽ, vì hắn cao gần một mét chín, đôi vai rộng, hông hẹp, và cặp giò cùng đôi chân đầy cơ bắp. Dù hắn đang cưỡi ngựa hay khiêu vũ ở một buổi vũ hội, Jason Fielding cũng nổi trội lên giữa đám đàn ông bên cạnh như là một con báo rừng uy vũ giữa đám mèo con xó nhà vô hại.

Như Công nương Wilson-Smyth có lần nhận xét một cách cười cợt, Jason Fielding hấp dẫn một cách nguy hiểm như một tên tội phạm- và không nghi ngờ gì là như một kẻ suy đồi.

Quan điểm này được rất nhiều người chia xẻ, vì bất kỳ ai đã nhìn vào đôi mắt xanh khinh mạn đó đều có thể nói rằng không còn một tế bào ngây thơ vô tội nào còn sót lại trong cái cơ thể dẻo dai gân guốc của hắn nữa. Bất chấp điều đó – hay nói cho chính xác, bởi vì điều đó, quí bà quí cô sấn tới hắn như là những con thiêu thân xinh đẹp lao vào ngọn lửa thiêu đốt, hăm hở trải nghiệm sức nóng của cái nhuệ khí của hắn hay tắm mình trong sự ấm áp đến sững sờ của một trong những nụ cười hững hờ hiếm hoi của hắn. Những cô ả đã có chồng thạo đời lập mưu xâm chiếm chiếc giường của hắn, các quí cô đang tuổi cập kê mơ mộng được là người làm tan chảy trái tim băng giá của hắn và bắt hắn quì gối trước mình.

Một vài người có lý hơn trong thiên hạ nhận xét rằng Đức ngài Fielding có đầy đủ lý do để ngạo đời như thế khi có liên quan đến phụ nữ. Mọi người biết rằng hành vi của vợ hắn khi cô ta đến London lần đầu bốn năm trước đã rất tai tiếng. Từ cái giây phút cô ta đến thành phố, Nữ hầu tước xứ Wakefield xinh đẹp đã buông thả vào hết chuyện tình này đến chuyện tình khác khơi khơi trước mắt thiên hạ. Cô ta liên tục cắm sừng chồng; mọi người biết thế – kể cả Jason Fielding, người rõ ràng là cứ mặc kệ…

Người hầu dừng lại bên cạnh ghế của đức ông Fielding, tay cầm một bình cà phê bằng vàng lộng lẫy. “Ngài cần thêm cà phê không, thưa đức ông?”

Đức ông lắc đầu và giở sang trang khác của tờ Thời báo. Người hầu cúi gập người xuống và lui bước. Anh ta không chờ đợi Ngài Fielding trả lời anh ta thành tiếng, bởi vì ông chủ hiếm khi hạ cố nói với bất kỳ tên người hầu nào. Hắn không biết tên của hầu hết mọi người, hoặc bất kỳ điều gì về họ, hắn cũng chẳng quan tâm. Nhưng ít ra là hắn không rủa xả hay gầm gừ với họ, giống như nhiều nhà quí tộc khác làm vậy. Khi không hài lòng, Hầu tước chỉ hướng cái nhìn nguyền rủa ớn lạnh của đôi mắt màu xanh về phía người phạm tội và làm hắn đông cứng. Chưa bao giờ, ngay cả khi bị khiêu khích thậm tệ, đức ngài Fielding cất cao giọng.

Đó chính là lý do tại sao anh người hầu suýt đánh rơi cái khay bạc đựng bình cà phê khi Jason Fielding đập tay lên bàn một cái rầm đến nỗi ly tách trên bàn nhảy tưng cả lên và gầm lên như sấm: “Tên chó đẻ đó!” Đứng phắt dậy, hắn chằm chằm nhìn tờ báo mở rộng, gương mặt bị che phủ bởi cái vẻ khó tin và phẫn nộ. “Đồ mưu mô, xảo quyệt đó – Chỉ có ông ta mới dám!” Ném một cái nhìn giết chóc về phía anh người hầu đang đứng như bị sét đánh, hắn lồng ra khỏi phòng, vồ lấy chiếc áo choàng từ tay người quản gia, hùng hổ ra khỏi nhà, và đi thẳng ra chuồng ngựa.

Northrup đóng cửa trước lại và chạy bổ xuống đại sảnh, cái đuôi áo khoác đen của ông ta đập phần phật. “Chuyện gì xảy ra với đức ông vậy?” ông ta hỏi, nhảy bổ vào phòng ăn.

Anh người hầu đang đứng bên cạnh cái ghế trống không của đức ngài Fielding, mê mẩn ngó tờ báo đang mở rộng, chiếc bình cà phê bị bỏ quên vẫn đang lửng lơ một bên tay. “Tôi nghĩ là cái gì đó ông đọc từ tờ Thời báo,” anh ta thở mạnh, chỉ vào bản thông báo về cuộc đính hôn giữa Jason Fielding, Hầu tước xứ Wakefield, và cô Victoria Seaton. “Tôi không biết đức ông có kế hoặt cưới sin,” anh hầu nói thêm.

“Người ta thắc mắc liệu đức ông có biết điều đó nữa hay không,” Northrup trầm ngâm, há hốc mồm ngạc nhiên nhìn tờ báo. Bỗng nhiên nhận ra rằng mình đã quên cả bản thân để mà tán chuyện với anh người làm dưới cấp, Northrup giật tờ báo ra khỏi bàn và gấp nó lại thật mau lẹ. “Công việc của đức ông Fielding không quan hệ gì đến anh, O’Malley. Hãy nhớ lấy điều đó nếu anh muốn tiếp tục ở lại đây.”

Hai giờ sau đó, cỗ xe của Jason dừng két lại trước nơi ở tại London của Công tước Atherton. Một anh mã phu chạy ra trước và Jason ném dây cương ngựa về phía anh ta, nhảy ra khỏi xe và nhanh nhẹn đi thẳng lên bậc thềm về phía ngôi nhà.

“Kính chào đức ông,” Dobson ngân nga nói khi ông ta mở cửa và bước sang bên cạnh. “Tôn ông đang chờ ngài.” “Ta cá là ông ta đang làm thế, chết tiệt!” Jason thô bạo rủa. “Ông ta đâu?”

“Trong phòng khách, thưa đức ông.” Jason hùng hổ đi qua ông ta xuôi xuống hành lang, những bước chân dài của hắn chứng tỏ cơn phẫn nộ hỗn loạn của hắn khi hắn đẩy tung cánh cửa vào phòng khách và hướng thẳng về phía người đàn ông tóc muối tiêu nghiêm trang ngồi trước lò sưởi. Chẳng một lời mào đầu, hắn gầm, “Ông, tôi đoán, chịu trách nhiệm về cái thông báo quái dị đó trên tờ Thời báo?” Charles thẳng thắn nhìn lại hắn. “Ta đấy.” “Vậy thì ông sẽ phải đưa ra một cái khác để huỷ bỏ nó.” “Không,” Charles tuyên bố một cách cương quyết. “Người phụ nữ trẻ đó đang đến Anh và anh chuẩn bị cưới cô ấy. Trong tất cả mọi thứ, ta muốn một đứa cháu trai từ anh, và ta muốn ôm nó trong tay trước khi ta rời bỏ thế giới này.”

“Nếu ông muốn một đứa cháu trai,” Jason càu nhàu, “tất cả những việc ông phải làm là tìm ra những đứa con tình cờ khác của ông. Tôi chắc là ông sẽ thấy chúng đã đẻ ra hàng tá cháu trai cho ông bây giờ rồi.”

Charles ngần ngại trước điều đó, nhưng giọng ông chỉ hạ xuống một cách đe doạ. “Ta muốn một đứa cháu nội hợp pháp để trình diện với thiên hạ như người thừa kế của ta.”

“Một đứa cháu nội hợp pháp,” Jason lặp lại với sự nhạo báng lạnh lùng. “Ông muốn tôi, đứa con trai bất hợp pháp của ông, sinh ra cho ông một đứa cháu nội hợp pháp. Cho tôi biết điều này: Với việc mọi người tin tôi là cháu ông, làm sao ông định tuyên bố con tôi là cháu nội ông?”

“Ta sẽ tuyên bố nó là cháu ta, nhưng ta biết nó là cháu nội ta, và đó là tất cả những gì quan trọng.” Không nản lòng trước cơn phẫn nộ dâng trào của con ông, Charles kết thúc một cách cương quyết, “Ta muốn một người thừa kế từ con, Jason.”

Mạch máu giần giật trên thái dương Jason khi hắn đấu tranh để kiểm soát cơn phẫn nộ của hắn. Cúi xuống thật thấp, hắn nắm chặt tay ghế của Charles, mặt hắn chỉ cách mặt ông có vài phân. Rất chậm rãi và rất rõ ràng, nói từng chữ một, “Tôi đã nói với ông trước đây, và tôi đang nói với ông lần cuối, là tôi sẽ không bao giờ cưới vợ nữa. Ông hiểu tôi chứ? Tôi sẽ không bao giờ cưới vợ nữa!”

“Tại sao?” Charles kêu lên. “Con hoàn toàn không phải là một người ghét phụ nữ. Ai cũng biết là con có những cô nhân tình và con cư xử tốt với họ. Thực tế là tất cả bọn họ đều có vẻ như yêu con điên cuồng. Quí cô rõ ràng là thích ở trong giường con, và con rõ ràng là thích họ ở đó-”

“Ngậm miệng lại!” Jason bùng lên.

Một cơn đau thắt làm méo mó cả gương mặt Charles và ông đưa tay lên ngực, những ngón tay dài nắm lấy áo. Rồi ông cẩn trọng để tay lại lên đùi.

Mắt Jason nheo lại, nhưng bất chấp mối nghi ngờ của hắn là Charles chỉ giả vờ đau, hắn bắt mình im lặng trong khi cha hắn tiếp tục nói. “Cô gái trẻ ta vừa chọn làm vợ con sẽ đến đây trong khoảng ba tháng nữa. Ta sẽ cho xe ngựa đợi ở bến tàu để cô ấy được đưa tiếp về thẳng Wakefield Park. Để mọi sự đúng đắn, ta sẽ đến cùng hai con ở đó và ở lại cho đến khi lễ cưới tiến hành. Ta biết mẹ cô ấy nhiều năm trước, và ta thấy sự giống nhau ở Victoria-con sẽ không thất vọng.” Ông đưa bức chân dung nhỏ ra. “Đến đây nào, Jason,” ông nói, giọng ông trở nên mềm mại, thuyết phục, “con không tò mò chút nào về cô ấy sao?”

Cố gắng phỉnh phờ của Charles chỉ làm gương mặt Jason cứng lại như chiếc mặt nạ đá hoa cương. “Ông đang phí thì giờ. Tôi sẽ không làm thế.”

“Con sẽ làm thế,” Charles hứa hẹn, viện đến một vài lời đe doạ trong cơn tuyệt vọng của ông. “Bởi vì nếu con không làm, ta sẽ truất quyền thừa kế của con. Con đã mất nửa triệu bảng để hồi phục các điền trang của ta, những điền trang mà sẽ không bao giờ là của con nếu con không chịu cưới Victoria Seaton.”

Jason phản ứng lại với những lời đe doạ của ông với sự khinh rẻ phẫn uất. “Những điền trang quí hoá của ông sẽ cháy rụi nếu tôi muốn. Con trai tôi đã chết – tôi không còn cần bất kỳ tài sản kế thừa nào nữa.”

Charles thấy nỗi đau lướt qua đôi mắt Jason khi hắn nhắc đến cậu con trai nhỏ của hắn, và giọng ông mềm lại với nỗi hối tiếc chia xẻ. “Ta thừa nhận là ta đã hành động một cách ngược ngạo khi tuyên bố đính ước của con, Jason, nhưng ta có những lý do của ta. Có lẽ ta sẽ không ép được con cưới Victoria, nhưng chí ít con cũng đừng để tâm trí chống lại cô ấy. Ta hứa với con là con sẽ không thấy sai lầm nào với cô ấy cả. Đây này, ta có một bức chân dung nhỏ của cô ấy và con có thể tự nhìn xem cô ấy mới đẹp…” Giọng nói của Charles tắt dần khi Jason quay gót đi và rời khỏi phòng, đóng sập cánh cửa sau lưng hắn lại với một tiếng động điếc cả tai.

Charles trừng mắt nhìn cánh cửa đã đóng lại. “Con sẽ cưới cô ấy, Jason,” ông cảnh cáo đứa con vắng mặt của ông. “Con sẽ làm thế nếu ta chĩa một khẩu súng vào đầu con.”

Vài phút sau đó ông nhìn lên khi Dobson bước vào với một cái khay bạc bày một chai sâm panh và hai chiếc ly. “Tôi tự cho phép chọn một cái gì đó thích hợp cho dịp này,” người hầu già sung sướng giãi bày, đặt chiếc khay bạc lên chiếc bàn cạnh Charles.

“Vậy ông nên chọn một ít cà độc dược[ii],” Charles nhăn nhó nói. “Jason đã đi rồi.”

Gương mặt người quản gia xị xuống. “Đi rồi? Nhưng mà tôi vẫn chưa có dịp để chúc mừng đức ông về đám cưới sắp tới.”

“May cho ông đấy,” Charles nói với một nụ cười thầm u ám. “Ta sợ là nó sẽ nhổ răng ông ra đấy.”

Khi người quản gia rời đi, Charles cầm chai sâm panh lên, mở nó ra và rót một ít vào ly. Với một nụ cười kiên định, ông nhấc ly lên làm một cuộc chúc mừng đơn độc: “Mừng cuộc hôn nhân sắp đến của con, Jason.”

***

“Tôi đi vài phút thôi, ông Borowski,” Victoria nói, nhảy xuống từ chiếc xe của người nông dân chở Dorothy và đồ đạc của nàng.

“Cứ thong thả,” ông ta nói, phì phò cái tẩu thuốc của ông và mỉm cười. “Tui ví lại em cô sẽ hỏng đi mà thiếu cô đâu.”

“Nhanh lên nhé, Tory,” Dorothy van nài. “Tàu sẽ không đợi chúng ta đâu.”

“Chúng ta còn tha hồ thời gian,” ông Borowski bảo nàng. “Tui sẽ chở cô lên đến thành phố và tầu của cô trước khi đêm xuống. Tui hứa đó.”

Victoria vội vã trèo lên bậc thềm căn nhà đồ sộ của Andrew nằm trên một đỉnh đồi trông xuống làng, nàng gõ cánh cửa gỗ sồi nặng. “Buổi sáng tốt lành, bà Tilden,” nàng nói với bà quản gia mập mạp. “Cháu có thể gặp bà Bainbridge một lúc không ạ? Cháu muốn chào tạm biệt và đưa cho bà ấy một bức thư để gửi tiếp cho Andrew, để anh ấy biết viết thư về đâu cho cháu ở nước Anh.”

“Tôi sẽ bảo bà ấy cô ở đây, Victoria,” bà quản gia tốt bụng trả lời với bộ điệu không khuyến khích, “nhưng tôi ngờ bà ấy có gặp cô không. Cô biết bà ấy thế nào khi bà ấy đang có một trong những cơn đau của bà ấy.”

Victoria trang nghiêm gật đầu. Nàng biết tất cả về những “cơn đau” của bà Bainbridge. Theo lời cha của Victoria, mẹ của Andrew là một người than vãn mãn tính cứ tạo ra những cơn ốm đau để tránh làm bất cứ chuyện gì bà không muốn làm, và để điều khiển và kiểm soát Andrew. Patrick Seaton đã nói thẳng vào mặt bà Bainbridge điều đó mấy năm trước, trướcmặt Victoria, và người phụ nữ này không bao giờ tha thứ cho cả hai người về điều đó.

Victoria biết rằng bà Bainbridge là một kẻ lừa dối, và cả Andrew cũng biết. Vì lý do đó, những cơn đau tim, chóng mặt, nhức nhối tay chân của bà chẳng có tác dụng gì mấy đối với cả hai người họ – chuyện mà, Victoria biết, đã gây thêm sự chống đối về chuyện chọn vợ của con trai bà.

Người quản gia quay lại với vẻ u ám trên mặt bà. “Tôi xin lỗi, Victoria, bà Bainbridge nói bà ấy không khoẻ để gặp cô. Tôi sẽ cầm thư của cô gửi anh Andrew và sẽ chuyển nó cho bà ấy để gửi tiếp cho anh ta. Bà ấy muốn tôi gọi bác sỹ Morrison,” bà ta nói thêm nghe có vẻ chán ghét. “Bà ấy nói bà ấy nghe ù ù trong tai.”

“Bác sỹ Morrison thông cảm với sự ốm đau của bà ấy, thay vì bảo bà ấy ra khỏi giường và làm điều gì đó có ích cho cuộc đời bà ấy,” Victoria kết luận với một nụ cười nhẫn nhục và trao lá thư ra. Nàng ước việc gửi thư sang châu Âu không quá đắt như thế để nàng có thể tự gửi những bức thư của mình thay vì nhờ bà Bainbridge gửi kèm vào trong thư của bà cho Andrew. “Cháu nghĩ bà Bainbridge thích thái độ của bác sỹ Morrison hơn thái độ của cha cháu.”

“Nếu cô hỏi tôi,” Bà Tilden cáu kỉnh nói, “bà ấy thích cha cô quá nhiều. Thật quá mức chịu đựng của người ta khi ngắm bà ấy ăn mặc chải chuốt trước khi cho gọi ông ấy vào giữa nửa đêm và – không,” bà ta kêu lên và chống chế một cách nhanh chóng, “cha cô, đáng quí như ông ấy, không bao giờ theo cái mưu mô của bà ta.”

Khi Victoria rời đi, bà Tilden mang bức thư lên gác. “Bà Bainbridge,” bà nói, đi đến gầm chiêc giường của bà goá, “đây là thư của Victoria cho Andrew.” “Đưa nó cho ta,” Bà Bainbridge kêu lên với một cái giọng khoẻ bất ngờ đối với một người đau ốm, “và rồi cho gọi bác sĩ Morrison ngay lập tức. Ta cảm thấy khá chóng mặt. Khi nào thì vị bác sĩ mới sẽ đến nhỉ?”

“Trong vòng một tuần,” Bà Tilden đáp và trao lá thư cho bà ta.

Khi bà ta đã đi, bà Bainbridge vuốt mái tóc xám bạc của bà ta vào dưới chiếc mũ đăng ten của bà và nhìn bức thư nằm trên tấm vải trải giường sa tanh với một cái nhăn mặt chán ghét. “Andrew sẽ không lấy cái con chuột đồng này,” bà khinh khỉnh nói với cô người hầu. “Cô ta chả là cái gì cả! Nó đã viết cho ta hai lần rằng cô em họ Madeline của nó ở Thuỵ sĩ là một cô gái đáng yêu. Ta đã bảo Victoria chuyện đó, nhưng con ranh ngốc nghếch ấy chả hề để ý.”

“Vậy bà có nghĩ là cậu sẽ mang cô Madeline về nhà làm vợ không?” cô hầu hỏi, vỗ gối cho phồng lên sau lưng bà Bainbridge.

Khuôn mặt gầy gò của bà Bainbridge méo mó vì giận dữ. “Đừng có ngốc! Andrew không có thì giờ cho vợ con gì cả. Ta đã bảo nó thế. Chỗ này quá đủ để nó bận rộn, và nghĩa vụ của nó là chăm sóc nơi này, và ta. ” Bà ta nhặt lá thư của Victoria lên bằng hai ngón tay như thể nó bị vấy bẩn và đưa nó cho cô hầu. “Cô biết phải làm gì với nó rồi,” bà ta lạnh lùng nói.

***

“Em không biết trên đời này lại lắm người đến thế, hay ồn ào đến thế,” Dorothy kêu lên khi cô đứng trên cầu cảng của bến New York ồn ào như chợ vỡ.

Những người phu bốc vác mang rương hòm trên vai leo lên leo xuống trên những cầu ván bắc lên hàng tá tàu biển; dây tời kêu kẽo kẹt phía trên đầu khi những kiện hàng nặng được nhấc lên khỏi cầu tàu bằng gỗ và được mang qua các mạn tàu. Những mệnh lệnh được các sĩ quan tàu biển kêu to trộn lẫn với những trận cười khàn đục của đám thuỷ thủ và tiếng mời chào lả lơi từ mấy cô nàng ăn mặc loè loẹt đang đợi thuỷ thủ đi bờ trên các cầu tàu.

“Thật hào hứng,” Victoria nói, ngắm nhìn hai chiếc rương chứa toàn bộ tài sản của họ đang được mang lên chiếc HẢI ÂU bởi hai người phu khuân vác vạm vỡ.

Dorothy gật đầu đồng ý, nhưng gương mặt cô lại u ám. “Đúng thế, nhưng em cứ nhớ rằng vào cuối cuộc hành trình, chúng ta sẽ phải tách rời nhau, và tất cả là do bà cố của chúng ta. Bà lại có thể nghĩ gì mà từ chối không cho chị đến nhà bà nhỉ?”

“Chị không biết, nhưng em không được nghĩ mãi một chuyện ấy,” Victoria nói với một nụ cười khuyến khích. “Hãy chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp thôi. Hãy nhìn dòng sông Đông kìa. Nhắm mắt lại và hít thở không khí thoảng mùi muối đi.”

Dorothy nhắm mắt và hít vào thật sâu, nhưng cô nhăn mũi. “Tất cả những gì em ngửi thấy là mùi cá chết. Tory, nếu bà chúng ta biết nhiều hơn về chị, em biết là bà sẽ muốn chị đến nhà với bà. Cụ không thể nào lại tàn nhẫn và vô tình đến mức giữ chúng ta xa nhau. Em sẽ nói với bà về chị và làm bà thay đổi quyết định.”

“Em không được nói hay làm bất cứ điều gì làm bà xa lánh,” Victoria nhẹ nhàng cảnh cáo. “Vì sắp đến, cả em và chị sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào họ hàng của chúng ta.”

“Em sẽ không làm bà xa lánh nếu em có thể,” Dorothy hứa, “nhưng em sẽ làm cho bà hiểu thật rõ ràng, chi tiết rằng bà phải cho người đến tìm chị ngay.” Victoria mỉm cười nhưng vẫn im lặng, và sau chốc lát, Dorothy thở dài. “Có một điều an ủi nho nhỏ khi bị kéo đi Anh – thầy Wilheim đã nói thế, nếu em tập luyện nhiều hơn và chăm chỉ hơn, em có thể trở thành một nghệ sĩ dưong cầm trong giàn nhạc giao hưởng. Ông nói rằng ở London sẽ có những bậc thầy đại tài để hướng dẫn và dạy em. Em sẽ đề nghị, không, kiên quyết khẳng định, là bà chúng ta phải cho em theo đuổi sự nghiệp âm nhạc,” Dorothy kết thúc, biểu lộ một sự quyết tâm mà ít ai ngờ lại tồn tại phía sau vẻ ngọt ngào dễ tính của cô.

Victoria nhịn không chỉ ra những trở ngại nảy ra trong đầu nàng khi nàng xem xét cái quyết định của Dorothy. Với sự khôn ngoan của cái tuổi hơn em một năm rưỡi, nàng chỉ đơn giản nói, “Đừng ‘kiên quyết khẳng định’ quá, em thương mến ạ.”

“Em sẽ dè dặt,” Dorothy đồng ý.

Bình luận