Bầu trời đầy mây và xám xịt khi cỗ xe ngựa đen bóng loáng của Jason chao đảo đi qua đường phố London đông đúc. Cỗ xe được bốn chú ngựa màu hạt dẻ trong bộ cương bạc lộng lẫy kéo. Sáu người hầu mặc chế phục nhung xanh đi đầu đoàn, theo sau cỗ xe là bốn người cưỡi ngựa mặc đồng phục khác. Hai người đánh xe kiêu hãnh ngồi thẳng băng trên đầu cỗ xe và hai người khác bám đằng sau.
Victoria ngồi dúm vào trong đống gối nệm sang trọng êm ái của xe ngựa Jason, mặc bộ áo váy đẹp không thể tưởng được và đắt kinh người, suy nghĩ của nàng cũng ảm đạm như cảnh tượng bên ngoài.
“Con lạnh à, cưng?” Charles lo lắng hỏi từ chỗ ông ngồi bên đối diện nàng.
Victoria lắc đầu, nàng đang tự hỏi tại sao Jason lại cứ muốn tạo ra một cảnh tượng hoành tráng như thế này trong đám cưới của họ.
Vài phút sau đó, nàng đặt tay mình vào tay Charles và bước xuống xe ngựa, đi chậm chạp lên những bậc thanh dài hẹp của ngôi nhà thờ đồ sộ kiến trúc lối Gôtíc giống như một đứa trẻ được bố mẹ dẫn đến một sự kiện đáng sợ nào đó.
Nàng đứng chờ bên cạnh Charles phía cuối nhà thờ, cố không nghĩ đến sự nghiệt ngã của những gì nàng sắp sửa làm, để cho ánh mắt nàng lang thang vô định qua đám đông. Tâm trí sợ hãi của nàng trở nên hỗn loạn trước những khác biệt một trời một vực giữa những nhà quí tộc London phục sức lụa là và vải trang kim đến để chứng kiến hôn lễ của nàng và những người dân quê giản dị, thân tình mà nàng đã luôn luôn mong đợi có ở bên nàng trong ngày cưới. Nàng hầu như không biết hầu hết mọi người trong số họ – một vài người nàng chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Cẩn thận ngoảnh mặt khỏi bệ thờ, nơi Jason, không phải Andrew, sẽ sớm đứng đợi nàng, nàng liếc nhìn các dãy ghế. Một chỗ trống dành cho Charles ở trên dãy ghế đầu tiên bên phải, còn lại mọi chỗ ngồi đều đã kín khách. Ngay phía đối diện ở bên kia lối đi trong chỗ ngồi đầu tiên, thông thường dành cho gia đình cô dâu, là một quí bà già lão tựa vào chiếc gậy gỗ mun, mái tóc bà bị che phủ trong chiếc mũ không vành bằng sa tanh màu tím sống động.
Mái đầu đội mũ không vành trông quen quen, nhưng Victoria quá hồi hộp để mà nhớ ra đã thấy nó ở đâu, và Charles chuyển hướng chú ý của nàng bằng cách gật đầu về phía Ngài Collingwood, người đang đi về phía họ.
“Jason đã đến chưa?” Charles hỏi khi Robert Collingwood đi đến chỗ họ.
Chàng bá tước, bạn tốt nhất của Jason, hôn tay Victoria, mỉm cười động viên và nói, “Anh ấy ở đây rồi, và anh ấy đã sẵn sàng ngay khi quí vị xong.”
Đầu gối của Victoria bắt đầu lập cập. Nàng chưa sẵn sàng. Nàng không sẵn sàng làm điều này một chút nào!
Caroline vuốt phẳng đuôi váy satin xanh đính kim cương của Victoria và mỉm cười với chồng nàng. “Ngài Fielding có hồi hộp không?”
“Anh ấy nói không,” Robert nói. “Nhưng anh ấy muốn những nghi thức này xong cho rồi đi.”
Thật lạnh lùng, Victoria nghĩ, nỗi sợ của nàng leo thang thành nỗi kinh hoàng. Thật vô cảm. Thật Jason.
Charles đang bồn chồn, háo hức. “Chúng tôi đã sẵn sàng,” ông hăng hái nói. “Hãy bắt đầu nào.”
Cảm thấy giống như một con rối bị giật dây bởi bất kỳ ai đó, Victoria đặt tay nàng lên cánh tay Charles và bắt đầu con đường dài tưởng như vô tận dọc lối đi được soi sáng bằng ánh nến. Nàng di chuyển qua ánh nến trong tà áo satin xanh bồng bềnh sang trọng, lung linh với những viên kim cương lấp lánh như những tia sáng nhỏ trong tóc nàng, nơi cổ nàng, và rải rác suốt tấm voan trùm đầu của nàng. Trên tầng gác rộng phía trên, dàn đồng ca đang hát, nhưng Victoria không nghe thấy họ. Sau lưng nàng, mỗi ngày một rời xa hơn sau mỗi bước đi là tiếng cười và những ngày vô tư lự của thời con gái. Phía trước nàng… phía trước nàng là Jason trong bộ đồ nhung thẫm xanh tuyệt đẹp. Khuôn mặt hắn một phần lấp trong bóng tối, trông hắn cao lớn và tối tăm. Tối tăm như người xa lạ… tối tăm như tương lai của nàng.
Tại sao cô làm điều này? Tâm trí hoảng hốt của Victoria kêu gào với nàng khi Charles dẫn nàng về phía Jason.
Tôi không biết, nàng kêu lên trong câu trả lời câm lặng. Jason cần tôi.
Đó không phải là lý do! Lý trí nàng hét lớn. Cô vẫn còn có thể thoát được. Quay lại và chạy đi.
Tôi không thể! Trái tim nàng kêu lên.
Cô có thể. Chỉ cần quay lại và chạy. Nào, trước khi quá muộn.
Tôi không thể! Tôi không thể để anh ấy lại đây.
Tại sao không chứ?
Anh ấy sẽ nhục nhã nếu tôi làm thế- nhục nhã hơn anh ấy từng bị vì người vợ trước của anh ấy.
Hãy nhớ điều cha cô nói – đừng bao giờ để cho ai thuyết phục cô rằng cô có thể hạnh phúc với người không yêu cô. Hãy nhớ ông ấy đã bất hạnh thế nào. Chạy đi! Nhanh lên! Ra khỏi đây trước khi quá muộn!
Trái tim Victoria để thua trận chiến với nỗi kinh hoàng khi Charles đặt bàn tay giá lạnh của nàng vào bàn tay ấm áp của Jason và bước đi. Cơ thể nàng căng ra vì muốn tháo chạy, bàn tay còn lại nắm chặt tà váy, hơi thở dồn dập. Nàng đã bắt đầu giật tay phải khỏi nắm tay của Jason cùng lúc những ngón tay của hắn xiết chặt lại quanh tay nàng như một cái bẫy bằng thép và hắn quay ngoắt đầu lại, đôi mắt xanh dữ dội của hắn khoá chặt mắt nàng, cảnh cáo nàng đừng thử làm điều đó. Rồi bỗng nhiên bàn tay hắn nới lỏng ra; đôi mắt trở nên trống rỗng, xa vời. Hắn buông tay, thả cho tay nàng rơi xuống một bên trước tà áo xoè rộng của nàng, và hắn nhìn vào đức giám mục.
Anh ấy chuẩn bị ngưng nó lại! Victoria hoảng hốt nhận ra khi vị giám mục cúi đầu và nói, “Chúng ta bắt đầu chứ, đức ngài?”
Jason cộc cằn lắc đầu và mở miệng.
“Không!” Victoria thì thào, cố ngăn Jason lại.
“Con nói gì?” vị giám mục hỏi, nhăn nhó nhìn nàng.
Victoria ngước mắt nhìn vào mắt Jason và nhìn thấy sự nhục nhã hắn dấu sau cái mặt nạ dửng dưng cay nghiệt. “Em chỉ sợ thôi, đức ngài. Xin hãy cầm lấy tay em.”
Hắn lưỡng lự, dò xét mắt nàng, và vẻ nhẹ nhõm bắt đầu thay thế cho vẻ khắc nghiệt sắt đá trên mặt hắn. Tay hắn chạm vào tay nàng, rồi nắm lại quanh những ngón tay nàng che chở.
“Bây giờ, tôi có thể tiến hành chứ?” Vị giám mục thì thào bực bội.
Đôi môi Jason động đậy. “Xin hãy làm đi.”
Trong khi đức cha đọc lời tế lễ dài dằng dặc, Charles vui sướng nhìn cô dâu chú rể, trái tim ông hân hoan cho đến khi nó tưởng chừng muốn vỡ oà, nhưng một ánh tím bên góc mắt ông cùng với cái cảm giác kỳ lạ rằng ông đang bị theo dõi đột ngột làm ông chú ý. Ông liếc nhìn sang bên cạnh, rồi trân cứng cả người vì hoảng hốt khi ông chạm mắt vào đôi mắt màu xanh mờ thuộc về Nữ công tước Claremont. Charles nhìn bà, gương mặt ông rạng lên vẻ chiến thắng lạnh lùng; rồi, với một cái liếc mắt khinh mạn cuối cùng, ông quay đi và đẩy sự hiện diện của bà ra khỏi tâm trí. Ông ngắm con trai mình đứng bên cạnh Victoria, hai con người trẻ tuổi đẹp đẽ, kiêu hãnh đang thề nguyền gắn kết họ mãi mãi. Nước mắt trào lên trong mắt ông khi vị giám mục ngân nga, “Victoria Seaton, con có…”
“Katherine, tình yêu của ta,” Charles thì thầm với bà trong tim mình, “em có thấy con chúng ta đây không? Chúng ở bên nhau không đẹp lắm sao? Bà em đã không cho chúng ta có con cái cùng nhau, em yêu quí- đó là chiến thắng của bà ta, nhưng chiến thắng này là của chúng ta. Chúng ta sẽ có cháu chắt thay vào đó, em yêu. Katherine ngọt ngào, xinh đẹp của ta, chúng ta sẽ có cháu…” Charles cúi đầu, không muốn để bà lão bên kia lối đi nhìn thấy ông đang khóc. Nhưng nữ công tước Claremont chẳng thể thấy gì qua làn nước mắt đang rơi từ đôi mắt của chính bà và chảy tràn xuống đôi má nhăn nheo. “Katherine, tình yêu của ta,” bà thì thầm trong tim mình, “hãy nhìn xem ta đã làm gì. Vì sự ích kỷ mù quáng ngu ngốc mà ta đã ngăn con lấy hắn và có con cùng hắn. Nhưng bây giờ ta đã sắp xếp để con có cháu thay vào đó. Ôi Katherine, ta yêu con biết nhường nào. Ta đã muốn con có cả thế giới dưới chân con, và ta đã không tin tất cả những gì con muốn chỉ là hắn…”
Khi vị giám mục yêu cầu Victoria nhắc lại lời thệ nguyện của nàng, nàng nhớ lại vụ mặc cả về chuyện nàng phải làm cho mọi người thấy rằng nàng thực sự gắn kết sâu sắc với Jason. Ngẩng mặt lên nhìn hắn, nàng cố nói ra thật rõ ràng và tự tin, nhưng khi nàng hứa sẽ yêu hắn, ánh mắt của Jason bỗng nhiên ngước lên phía mái vòm nhà thờ, và một nụ cười chế nhạo kéo nhẹ đôi môi hắn. Victoria nhận ra hắn đang chờ xem sấm sét giáng xuống mái nhà, và sự căng thẳng của nàng tan biến thành một tiếng khúc khích nén lại khiến cho vị giám mục nghiêm khắc nhăn mặt phê bình.
Sự vui vẻ của Victoria đột ngột biến mất khi giọng nói trầm ấm của Jason vang vọng trong nhà thờ, thề sẽ dâng cho nàng tất cả những gì tốt đẹp hắn có. Và rồi tất cả kết thúc. “Con có thể hôn cô dâu,” vị giám mục nói.
Jason quay lại và nhìn nàng, đôi mắt ánh lên vẻ chiến thắng thật dữ dội, thật không ngờ, và thật đáng sợ đến nỗi Victoria cứng cả người khi đôi tay hắn ôm quanh người nàng. Cúi đầu xuống, hắn đòi hỏi đôi môi đang run rẩy của nàng trong một nụ hôn dài, mạnh mẽ khiến cho vị giám mục quắc mắt nhìn và nhiều vị khách cười khúc khích; rồi hắn buông nàng ra và nắm lấy cánh tay nàng.
“Đức ngài,” nàng thì thầm cầu khẩn khi họ bước theo lối đi dẫn ra khỏi nhà thờ, “làm ơn, em không theo kịp ông được.”
“Gọi ta là Jason,” hắn gắt, nhưng hắn đi chậm lại. “Và lần sau khi ta hôn nàng, hãy giả vờ thích nó đấy.”
Giọng nói băng giá của hắn đổ ập vào nàng như thể một thùng đầy nước giá lạnh, nhưng bằng cách nào đó Victoria đứng vững giữa Charles và Jason bên ngoài nhà thờ và mỉm cười gần như với cả 800 người khách dừng lại để chúc cả hai hạnh phúc.
Charles quay sang để nói chuyện với một trong những người bạn của ông vừa đúng lúc vị khách cuối cùng xuất hiện từ trong nhà thờ, nặng nề tựa vào cán chiếc gậy gỗ mun khảm ngọc của bà.
Hoàn toàn tảng lờ Jason đi, bà tiến thẳng về phía Victoria, săm soi nhìn vào đôi mắt xanh của nàng. “Con có biết ta là ai không?” bà hỏi không chút úp mở trong khi Victoria mỉm cười lịch sự với bà.
“Không ạ, thưa bà,” Victoria nói. “Cháu xin lỗi, nhưng cháu không biết. Cháu tin là cháu đã nhìn thấy bà đâu đó, vì trông bà quen lắm, và còn…-”
“Ta là bà cố của con.”
Bàn tay của Victoria đột ngột nắm chặt cánh tay Jason. Đây là bà cố của nàng, người đã từ chối không cho nàng nương náu và là người đã huỷ hoại hạnh phúc của mẹ nàng. Cằm Victoria hất cao. “Tôi không có bà cố,” nàng nói với vẻ bình tĩnh chết người.
Lời phản đối thẳng thừng này có một hiệu quả kỳ khôi đối với bà Công tước quả phụ. Đôi mắt bà rực lên vẻ ngưỡng mộ và một nụ cười thoáng qua làm mềm đi những nét khắc nghiệt trên mặt bà. “Ồ, nhưng con có đấy, con yêu,” bà nói. “Con có,” bà lặp lại gần như là trìu mến. “Con rất giống mẹ con ở vẻ ngoài, nhưng tính kiêu hãnh ngang ngạnh kia thì có từ ta.” bà chép miệng, lắc đầu khi Victoria bắt đầu tranh cãi. “Không- đừng bận tâm chối bỏ sự tồn tại của ta, vì dòng máu của ta chảy trong huyết quản của con và ta thấy chính vẻ bướng bỉnh của ta nơi cằm con. Đôi mắt của mẹ con, ý chí của ta…-”
“Tránh xa cô ấy ra!” Charles rít lên giận dữ, đầu ông quay ngoắt lại. “Đi khỏi chỗ này ngay!”
Nữ công tước trân cứng lại và mắt bà loé lên giận dữ. “Đừng cả gan dùng giọng đó với ta, Atherton, nếu không ta sẽ-”
“Nếu không bà sẽ làm gì?” Charles độp lại một cách hoang dại. “Đừng bận tâm đe doạ tôi. Giờ tôi đã có mọi thứ tôi muốn rồi.”
Nữ công tước quả phụ của Claremont nhìn ông dọc xuống sống mũi quí tộc của bà, vẻ mặt bà hân hoan. “Anh có nó bởi vì ta đưa nó cho anh, đồ ngốc.” Tảng lờ ánh mắt sững sờ, giận dữ của Charles, bà quay sang Victoria lại và mắt bà trở nên ấm áp. Đưa tay ra, bà đặt bàn tay gầy gò của bà lên má Victoria trong khi lệ mờ đôi mắt bà. “Có lẽ con sẽ đến toà nhà Claremont để gặp Dorothy khi nó từ Pháp trở về. Chẳng dễ dàng gì để giữ nó cách xa con, nhưng nó hẳn sẽ phá tan mọi thứ chỉ vì chuyện nhảm nhí của nó về vụ xì can… ồ, những lời đồn đại cũ rích,” bà công tước mau chóng sửa lời.
Bà quay sang Jason lúc đó và vẻ mặt bà trở nên nghiêm khắc. “Ta giao phó cháu ta cho anh giữ, Wakefield, nhưng ta sẽ nắm lấy trách nhiệm cá nhân của anh vì hạnh phúc của nó, rõ chưa?”
“Khá rõ,” hắn nói giọng trang trọng, nhưng hắn nhìn bà cụ nhỏ bé đang đưa ra những lời đe doạ mập mờ với vẻ vui thích không dấu diếm.
Nữ công tước chăm chú nhìn vẻ mặt thư thái của hắn một cách sắc sảo, rồi gật đầu. “Vì chúng ta đã hiểu nhau, ta sẽ ra về.” Bà nâng cổ tay lên. “Anh có thể hôn tay ta.”
Với vẻ bình thản tuyệt vời, Jason cầm lấy bàn tay đưa lên của bà và đặt một cái hôn hào hoa lên lưng bàn tay.
Quay sang phía Victoria, nữ công tước nói vẻ chán chường, “Ta cho rằng như thế là quá nhiều để mà yêu cầu chăng?” Victoria hầu như chẳng hiểu được chuyện gì đang xảy ra trong mấy phút kể từ khi bà cố của nàng bước lại phía nàng, nhưng nàng biết không một chút nghi ngờ là cảm xúc mà nàng nhìn thấy trong đôi mắt của bà cụ là tình yêu – tình yêu, và một nỗi ân hận khủng khiếp.
“Bà,” nàng thì thầm nức nở, và nàng thấy mình đang bám chặt lấy cánh tay bà.
Nữ công tước lùi lại một chút, nụ cười của bà e dè và nôn nóng; rồi bà nhìn Jason một cách độc đoán. “Wakefield, ta đã quyết định không chết cho đến khi nào ta bế chắt sơ đời của ta trong tay. Vì ta không thể sống mãi, ta sẽ không cho phép bất kỳ sự trì hoãn nào bên phần anh.”
“Tôi sẽ chú ý vấn đề này ngay lập tức, thưa Lệnh bà,” Jason nói, mặt thẳng tưng, nhưng trong đôi mắt xanh ngọc lục bảo của hắn thì thấp thoáng nụ cười.
“Ta cũng sẽ không cho phép bất kỳ sự dùng dằng ngúng nguẩy nào bên phần con, cưng ạ,” bà cảnh cáo cô chắt gái đang đỏ cả mặt của bà. Vỗ vỗ bàn tay của Victoria, bà nói thêm với vẻ khá bâng khuâng, “Ta đã quyết định về nghỉ ngơi ở miền quê. Claremont chỉ cách Wakefield một tiếng đi ngựa, vì thế có lẽ con sẽ thỉnh thoảng ghé thăm ta.” Dứt lời, bà vẫy tay ra hiệu cho vị luật sư của bà, người đang đứng cạnh cửa nhà thờ, và nói một cách oai vệ, “Đưa cánh tay cho ta, Weatherford. Ta đã thấy điều ta muốn thấy và đã nói điều ta muốn nói.” Với một cái nhìn hân hoan cuối cùng vào Charles đang ngẩn cả người ra, bà quay lưng bước đi, đôi vai vươn thẳng, cây gậy của bà chỉ lướt qua mặt đất.
Nhiều vị khách của đám cưới vẫn còn quanh quẩn ở đó, chờ cho xe của họ tới khi Jason dẫn Victoria đi qua đám đông đến cỗ xe sang trọng của hắn. Victoria tự động mỉm cười khi người ta vẫy tay và nhìn họ rời đi, nhưng tâm trí nàng thì rã rời sau một ngày mà cảm xúc đổi thay liên tục, đến nỗi nàng vẫn chưa trở lại nhận biết được xung quanh cho đến khi họ đến gần ngôi làng gần Wakefield. Nàng bắt đầu cảm thấy tội lỗi khi nhận ra đã không nói nổi chục từ với Jason trong suốt hai giờ qua.
Nàng liếc trộm thật nhanh qua bờ mi người đàn ông đẹp trai bây giờ đã là chồng nàng. Mặt hắn quay đi khỏi nàng, nét trông nghiêng như một chiếc mặt nạ điêu khắc rắn đanh, không chút cảm thương hay thấu hiểu. Hắn đang giận nàng vì đã cố bỏ hắn lại trước bệ thờ, nàng biết – giận dữ và không tha thứ. Nỗi khiếp sợ về việc hắn có thể trả thù làm cả hệ thần kinh của nàng run lên, dồn thêm căng thẳng lên cả mớ cảm xúc đã quá sức chịu đựng của nàng. Nàng điên cuồng tự hỏi có phải nàng đã tạo ra một vết nứt giữa họ mà chẳng bao giờ có thể hàn gắn được. “Jason,” nàng nói, rụt rè dùng tên gọi của hắn, “ Tôi xin lỗi vì chuyện xảy ra trong nhà thờ.”
Hắn nhún vai, gương mặt vô cảm.
Sự im lặng của hắn chỉ làm nỗi lo lắng của Victoria tăng lên khi cỗ xe đi vòng qua một khúc quanh và tiến vào một ngôi làng nhỏ xinh đẹp gần Wakefield. Nàng đang định xin lỗi lần nữa khi tiếng chuông nhà thờ đột ngột gióng lên, và nàng thấy người làng và nông dân đứng xếp hàng trên khúc đường trước mặt, mặc những bộ lễ phục đẹp nhất của họ.
Họ mỉm cười và vẫy tay khi chiếc xe ngựa đi qua, và những đứa trẻ, cầm những bó hoa dại thật chặt trong tay chạy về phía trước, dâng những chùm hoa nhỏ của chúng cho Victoria qua cánh cửa mở của cỗ xe.
Một chú bé nhỏ xíu chừng 4 tuổi vướng chân vào một chiếc rễ cây to ở bên vệ đường và ngã sóng soài ra đè lên cả bó hoa của chú. “Jason,” Victoria van nài, quên hết tất cả sự khó chịu giữa hai người, “bảo người đánh xe dừng lại, làm ơn đi mà!”
Jason làm theo, và Victoria mở cửa xe. “Những bông hoa thật dễ thương!” nàng xuýt xoa nói với cậu bé vừa mới tự ngồi dậy được khỏi mặt đường bên cạnh cỗ xe trong khi những đứa lớn hơn đang la hét chế nhạo cậu. “Có phải là để cho cô không?” nàng hỏi một cách nhiệt tình, hất đầu về phía những bông hoa tơi tả.
Cậu bé con sụt sịt, gạt nước mắt bằng nắm tay nhỏ xíu đầy bụi bẩn. “Vâng, thưa cô – chúng là để tặng cô trước khi con ngã lên chúng.”
“Cô lấy nó được không?” Victoria mỉm cười gợi ý. “Chúng trông sẽ dễ thương lắm ngay chỗ này ở trong bó hoa của cô.”
Cậu bé con thẹn thùng đưa những cành hoa đã bị rớt hết cánh cho nàng. “Con tự hái chúng đấy ạ,” cậu thì thầm đầy tự hào, mắt cậu mở tròn khi Victoria cẩn thận nhét hai cành hoa vào trong bó hoa lộng lẫy của nàng. “Tên con là Billy,” cậu nói, nhìn Victoria bằng con mắt bên trái, mắt phải của cậu lệch lên góc trên sống mũi. “Con sống trong trại trẻ mồ côi ở đằng kia.”
Victoria mỉm cười và dịu dàng nói, “Tên cô là Victoria. Nhưng các bạn thân thiết của cô gọi cô là Tory. Con muốn gọi cô là Tory không?”
Lồng ngực nhỏ của cậu ưỡn lên tự hào, nhưng cậu liếc nhìn Jason e dè và chờ cho đức ngài gật đầu trước khi cậu gật đầu đồng ý hết sức hồ hởi.
“Con có muốn đến Wakefield một ngày nào đó gần đây và giúp cô thả diều không?” nàng tiếp tục trong khi Jason ngắm nàng trong sự ngạc nhiên sâu sắc.
Nụ cười của cậu bé nhạt đi. “Con chạy không giỏi lắm. Con bị té rất nhiều,” cậu bé thừa nhận một cách đau đớn.
Victoria gật đầu thông hiểu. “Có lẽ là bởi vì mắt con. Nhưng cô có thể biết cách làm cho nó thẳng lại. Cô từng biết một cậu bé với một con mắt như mắt con vậy. Có một lần khi tất cả bọn cô chơi trò Người định cư và Người Da đỏ, cậu ấy té xuống và làm bị thương con mắt tốt của cậu ấy, thế là cha cô phải dùng băng che nó lại cho đến khi nó lành. Ừm, trong khi con mắt tốt bị che lại, con mắt kia bắt đầu nhìn thẳng lại – cha cô nghĩ là do con mắt kém phải làm việc trong khi bên mắt tốt bị che mất. Con có muốn cô ghé thăm con, và chúng ta thử dùng một miếng băng không?”
“Trông con sẽ kỳ quặc lắm, thưa cô,” cậu bé do dự nói.
“Bọn cô đã nghĩ Jimmy-cái cậu bé ấy đấy-trông y hệt một tên cướp biển,” Victoria nói, “và chẳng bao lâu sau tất cả bọn cô đều thử đeo một miếng băng lên một bên mắt. Con có muốn cô ghé thăm con và tất cả chúng ta chơi trò cướp biển không?”
Cậu bé gật đầu và quay lại để cười một cách tự mãn với những đứa trẻ khác. “Cô ấy nói gì vậy?” chúng hỏi trong khi Jason ra hiệu cho người lái xe tiếp tục đi.
Billy thọc tay vào túi quần, ưỡn hết ngực ra, và tự hào tuyên bố, “Cô ấy nói em có thể gọi cô ấy là Tory.”
Bọn trẻ hoà vào với người lớn làm thành một đám rước theo sau cỗ xe ngựa đi lên ngọn đồi, cảnh tượng mà Victoria cho là một tập tục lễ hội của làng khi chủ nhân ông của điền trang kết hôn. Cho đến lúc những con ngựa lướt qua cánh cổng sắt khổng lồ của Khu Wakefield, một đoàn dân làng đã đi theo họ và nhiều người nữa đang chờ dọc theo con đường lớn trồng cây hai bên băng qua khuôn viên. Victoria nhìn trộm Jason, và nàng có thể thề là hắn đang giấu một nụ cười.
Lý do cho nụ cười của hắn trở nên rõ ràng ngay khi cỗ xe của họ đến gần toà nhà lớn. Nàng đã bảo Jason rằng nàng luôn luôn có kế hoạch làm lễ kết hôn trong một ngôi làng nhỏ với tất cả dân làng ở đó giúp làm một lễ ăn mừng, và với một cử chỉ hào hiệp lạ lùng, người đàn ông khó hiểu nàng vừa lấy làm chồng đang cố gắng hoàn thành ít ra là một phần giấc mơ của nàng. Hắn đã biến những bãi cỏ của Wakefield thành những bồn hoa trong xứ thần tiên. Những vòm hoa đồ sộ đầy lan, huệ và hồng trắng trải rộng trên những chiếc bàn lớn chất đầy đĩa bạc, đồ sứ và thức ăn. Chiếc rạp cưới ở phía bên kia bãi cỏ phủ đầy hoa và giăng đầy những chùm đèn màu sắc tươi vui. Đèn đuốc thắp sáng rực khắp mọi nơi nàng nhìn đến, xua hết bóng chiều chạng vạng đang dần lan và làm cho quang cảnh rực lên huyền ảo, tưng bừng.
Thay vì thấy phiền lòng vì bỏ lại hầu hết khách khứa ở London, Jason rõ ràng là đã bỏ cả một gia tài để biến khu điền trang thành một nơi đẹp đẽ lạ kỳ cho nàng, và rồi hắn đã mời cả làng đến để ăn mừng đám cưới của họ. Cả thiên nhiên cũng hợp tác với mưu đồ của Jason, vì những đám mây bắt đầu tan biến, chúng đã bị ánh tà dương xua đi hết, trang điểm cho bầu trời những dải màu hồng và tím rỡ ràng.
Cỗ xe ngựa dừng lại trước toà nhà, và Victoria nhìn quanh vào cái bằng chứng của sự chu đáo của Jason, một sự chu đáo ngược hẳn với vẻ ngoài dửng dưng chai đá thông thường của hắn. Nàng nhìn hắn, thấy cái nụ cười nhỏ làm nhăn đuôi mắt hắn bất chấp cái nỗ lực che dấu của hắn, và nàng để tay dịu dàng lên cánh tay hắn. “Jason,” nàng thì thầm, giọng nàng run lên vì xúc động. “Em…- em cảm ơn.” Nhớ lại hắn nhắc nàng phải cảm ơn hắn bằng một nụ hôn, nàng đặt tay lên vồng ngực cứng rắn của hắn và hôn hắn với tất cả sự dịu dàng e thẹn chảy tràn qua huyết mạch.
Giọng cười cợt của một người đàn ông Ailen kéo Victoria về thực tại. “Jason, cậu bé của tôi, anh có định ra khỏi chiếc xe đó và giới thiệu tôi với cô dâu của anh không hay tôi phải tự giới thiệu đây?”
Jason quay mòng và một vẻ ngạc nhiên vui thích hiện ra trên khuôn mặt rám nắng của hắn khi hắn nhảy ào xuống xe. Hắn với tay ra để bắt bàn tay của một người đàn ông Ai len khoẻ mạnh, nhưng người đàn ông choàng lấy hắn trong một cái ôm rất chặt. “Thế là,” cuối cùng người lạ nói, nắm chặt vai Jason và tươi cười nhìn hắn với vẻ trìu mến không che dấu, “cuối cùng anh đã kiếm được cho mình một người vợ để sưởi ấm cái lâu đài to đùng giá buốt này của anh rồi. Ít ra thì anh đã có thể đợi cho đến khi tàu tôi vào cảng, để tôi có thể tham dự lễ cưới với chứ,” ông trêu.
“Tôi không mong gặp chú cho đến tháng tới mà,” Jason nói. “Chú trở về khi nào vậy?”
“Tôi ở lại để trông coi hàng hoá dỡ xuống, rồi tôi về nhà hôm nay. Tôi cưỡi ngựa đến đây một giờ trước, nhưng thay vì thấy anh đang làm việc chăm chỉ, tôi lại biết ra là anh bận cưới vợ. A, anh có định giới thiệu tôi với vợ anh không đây?” ông căn vặn một cách hiền hoà.
Jason quay lại để giúp Victoria xuống xe và sau đó hắn giới thiệu người thuỷ thủ với nàng là Thuyền trưởng Michael Farrell. Thuyền trưởng Farrell độ 50 tuổi, Victoria đoán, với mái tóc dày màu nâu vàng và đôi mắt màu nâu lục dễ chịu nhất mà nàng từng thấy. Gương mặt ông rám nắng và dãi dầu sương gió, với những đường rạn chân chim từ đuôi mắt chứng thực cho một cuộc đời đã lênh đênh trên những boong tàu. Victoria thích ông ngay, nhưng nghe thấy mình được gọi là vợ Jason lần đầu tiên trong đời khiến nàng mất bình tĩnh tệ hại, đến mức nàng chào Mike Farrell với vẻ trịnh trọng kín đáo mà nàng đã được yêu cầu phải duy trì kể từ khi nàng đến Anh.
Khi nàng làm thế, vẻ mặt của thuyền trưởng Farrell thay đổi. Vẻ tán thành nồng hậu trong mắt ông biến mất, và phong thái của ông còn vượt xa Victoria về mặt cứng nhắc. “Thật hân hạnh khi gặp bà, Phu nhân Fielding,” ông cao giọng và hơi cúi mình lạnh lùng. “Xin bà bỏ qua cho việc tôi ăn mặc không được thích hợp. Khi tôi đến đây tôi không biết là một buổi tiệc sắp bắt đầu. Bây giờ, nếu bà lượng thứ, tôi đã lênh đênh trên biển 6 tháng nay và tôi đang nóng lòng về nhà.”
“Ôi, nhưng chú không thể đi!” Victoria nói, nàng phản ứng bằng sự ấm áp chân thật mà với nàng là tự nhiên hơn nhiều so với vẻ trang trọng cứng nhắc. Nàng có thể thấy rằng Thuyền trưởng Farrell là một người bạn tốt đặc biệt của Jason, và nàng vô cùng muốn làm ông cảm thấy được hoan nghênh. “Chồng cháu và cháu đang quá diện cho lúc này,” nàng trêu. “Hơn nữa, khi cháu ở trên biển chỉ có 6 tuần thôi, cháu đã khao khát được ngồi ăn tối trên một chiếc bàn không xiêu vẹo và quay tít, và cháu cam đoan là những chiếc bàn nhà cháu để đâu đứng nguyên đó chú à.”
Thuyền trưởng Farrell chăm chú nhìn nàng như thể không chắc nên hiểu nàng thế nào. “Tôi cho là cô không thích chuyến đi của mình lắm, phải không Phu nhân Fielding?” ông hỏi.
Victoria lắc đầu, nàng mỉm một nụ cười thật dễ lây. “Không nhiều như cháu thích đánh gãy tay mình hay mắc sởi – ít ra thì lúc đó cháu không mắc ói, cháu bị ói suốt cả tuần trên biển. Cháu không phải là một người đi biển giỏi, cháu e là thế, vì khi một cơn bão thổi tới trước khi cháu hoàn hồn từ vụ say sóng, cháu sợ đến phát ngại lên ấy.”
“Lạy Chúa nhân từ!” Thuyền trưởng Farrell nói, nụ cười của ông đã lấy lại được chút ít sự nồng hậu nguyên thuỷ của nó. “Đừng tự gọi mình là một tên chết nhát trong trường hợp đó. Những anh thuỷ thủ kỳ cựu còn sợ chết trong một cơn bão Đại tây dương mà.”
“Nhưng cháu,” Victoria cãi lại và cười lớn, “cháu sợ cháu không định chết ấy chứ.”
Mike Farrell ngả đầu ra sau cười lớn, rồi ông nắm chặt cả hai tay Victoria trong lòng bàn tay to lớn, chai sạn của ông và mỉm cười nhìn nàng. “Tôi rất sung sướng ở lại tham gia cùng cô và Jason. Tha thứ cho tôi vì đã… ờ… đã nghi ngại như thế trước đây.”
Victoria sung sướng gật đầu. Rồi nàng lấy một ly rượu từ chiếc khay đang được một người hầu chuyển qua và đi đến gặp hai người nông dân đã đưa nàng đi Wakefield cái ngày nàng vừa mới đến.
Khi nàng đã khuất dạng, Mike Farrell quay sang Jason và nói khẽ, “Khi tôi nhìn thấy cô ấy hôn anh trong xe ngựa, tôi thích hình ảnh cô ấy ngay lập tức, Jason. Nhưng khi cô ấy chào tôi cái kiểu đúng mực, trịnh trọng ấy – với cái vẻ trống rỗng ấy trong đôi mắt như thể cô ấy không thực sự trông thấy tôi – tôi đã hoảng sợ mất một lúc rằng anh đã lại lấy một cô ả ngạo mạn khác giống như là Melissa.”
Jason ngắm nhìn Victoria đang trấn an mấy anh nông dân nhút nhát. “Nàng là bất kỳ điều gì nhưng không phải ngạo mạn. Con chó của nàng một nửa là sói và nàng thì một nửa là tiên (huhu, chơi chữ, khó dịch quá. Fish = a strange or crazy person. Thôi thì sẵn mọi người đang yêu Vic, tớ cho nàng làm tiên vậy). Bọn gia nhân của tôi mê mẩn nàng, Charles quí nàng, và mọi cậu ấm London ngốc xít đều tưởng tượng mình đang phải lòng nàng.”
“Kể cả anh hả?” Mike Farrell nói thẳng thừng.
Jason nhìn Victoria uống hết ly rượu của nàng và với tay lấy ly khác. Cách duy nhất nàng tự ép mình kết hôn với hắn sáng nay là tưởng như hắn là Andrew, và, thậm chí là thế, nàng đã chết tiệt là suýt bỏ hắn đứng lại nơi bệ thờ trước 800 con người rồi. Vì hắn chưa bao giờ thấy nàng uống nhiều hơn một ngụm rượu trước đây, và nàng đã uống sang ly thứ hai, Jason cho rằng nàng đang cố xoa dịu đi nỗi sợ phải kết đôi với hắn đêm nay.
“Trông anh không giống mấy với một trong những chú rể hạnh phúc nhất,” Mike Farrell nói, quan sát vẻ nhăn nhó tăm tối trên mặt Jason.
“Tôi chưa bao giờ hạnh phúc hơn,” Jason cay đắng đáp, và bước đi chào đón các vị khách mà hắn chẳng biết tên để mà giới thiệu với người phụ nữ mà hắn đã bắt đầu ân hận là đã lấy. Hắn hoàn thiện vai trò ông chủ nhà và diễn vai chàng rể với một vẻ ngoài tươi cười thân ái, trong lòng lại canh cánh nhớ rằng Victoria đã gần như chạy trốn khỏi hắn trong nhà thờ. Ký ức đó thật đau đớn và làm hắn suy sụp đến tồi tệ, và hắn không thể nào xua nó ra khỏi tâm trí hắn.
Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời khi Jason đứng ở bên lề, ngắm nàng khiêu vũ với người điền chủ địa phương và Mike Farrell rồi vài người làng khác. Nàng nhất quyết tránh hắn, hắn biết, và vào những lúc hiếm hoi ánh mắt họ gặp nhau, Victoria vội nhìn đi chỗ khác.
Nàng đã cởi bỏ tấm voan cưới từ lâu và yêu cầu dàn nhạc chơi những giai điệu sinh động hơn, và rồi làm dân làng mê hoặc bằng cách xin họ dạy nàng những vũ điệu địa phương. Cho đến lúc mặt trăng đã lên cao trên đỉnh trời, tất cả mọi người đã khiêu vũ, vỗ tay và vui vẻ hoàn toàn, kể cả Victoria, bây giờ nàng đã kết thúc ly rượu thứ 5 rồi. Rõ ràng là nàng đang cố chuốc rượu cho mình đến ngất ngư, Jason chua chát nghĩ, để ý thấy màu đỏ rực lên trên đôi má nàng. Một nỗi chán ghét cuộn lên trong lòng hắn khi hắn nghĩ đến những hy vọng của hắn cho đêm nay, cho tương lai của họ. Như một thằng ngốc, hắn đã tin hạnh phúc cuối cùng cũng ở trong tầm tay hắn.
Uể oải tựa mình vào một gốc cây, hắn ngắm nhìn nàng, tự hỏi tại sao phụ nữ lại quyến rũ hắn thế cho đến khi hắn cưới họ, và rồi thì họ căm ghét hắn. Hắn lại làm thế nữa rồi, hắn tức giận nghĩ. Hắn đã phạm cùng một sai lầm ngu ngốc lần thứ hai – hắn đã cưới một phụ nữ đồng ý lấy hắn bởi vì cô ta muốn điều gì đó từ hắn chứ không vì cô ta muốn hắn.
Melissa đã muốn mọi người đàn ông cô ta nhìn thấy, trừ hắn. Victoria chỉ muốn Andrew- Andrew tốt, dịu dàng, tử tế, nhát chết.
Điều khác biệt duy nhất giữa Melissa và Victoria là Victoria là một diễn viên giỏi hơn nhiều, Jason quyết định. Hắn đã biết Melissa là một cô ả khốn nạn ích kỷ, đầy toan tính ngay từ đầu, nhưng hắn đã nghĩ Victoria như là một thiên thần hơn… một thiên thần gục ngã, đương nhiên – nhờ Andrew- nhưng hắn đã không lấy chuyện đó để chống lại nàng. Giờ thì hắn làm thế. Hắn khinh nàng vì đã cho không Andrew bản thân nàng, thế mà lại lẩn tránh dâng nàng cho chồng nàng, đó chính là điều nàng đang cố làm bằng cách uống cho đủ rượu để làm cho mình không còn cảm thấy điều gì. Hắn ghét cái cách nàng đã run rẩy trong tay hắn và tránh ánh mắt của hắn khi nàng khiêu vũ cùng hắn mấy phút trước, và sau đó nàng đã nhún vai khi hắn đề nghị đã đến lúc vào nhà.
Jason bỉnh nhiên tự hỏi sao hắn có thể làm các cô tình nhân của hắn kêu thét lên trong cơn mê mẩn nhưng những phụ nữ hắn cưới thì chẳng muốn làm gì với hắn ngay khi lời thệ nguyện được nói ra. Hắn tự hỏi sao việc làm ra tiền bạc lại dễ dàng quá thể đối với hắn mà hạnh phúc thì lại mãi lẩn tránh hắn. Cái mụ già độc ác đã nuôi lớn hắn rõ ràng là đã đúng – hắn là đứa con của quỷ, phường vô lại, không đáng sống chứ nói chi đến hạnh phúc.
Chỉ ba người phụ nữ đã là một phần trong cuộc đời hắn – Victoria, Melissa, và bà mẹ nuôi của hắn-tất cả đều đã nhìn thấy điều gì đó trong hắn, điều làm cho hắn trở nên đáng ghét và ghê tởm trong mắt họ, mặc dù cả hai người vợ của hắn đều đã dấu diếm sự chán ghét của họ cho đến sau lễ cưới, khi tài sản của hắn cuối cùng đã thành của họ.
Với vẻ kiên quyết không lay chuyển, Jason đi đến bên Victoria và chạm vào tay nàng. Nàng nhảy nhổm lên và giật tay đi như thể sự động chạm của hắn làm nàng bị bỏng. “Muộn rồi và đã đến lúc đi vào,” hắn nói.
Ngay cả dưới ánh trăng mặt nàng cũng tái xám thấy rõ và đôi mắt nàng mở to đầy vẻ ám ảnh khó chịu. “N-nhưng thực sự chưa muộn mà-”
“Đủ muộn để đi ngủ được rồi, Victoria,” hắn cộc cằn bảo nàng.
“Nhưng tôi chẳng buồn ngủ chút nào!”
“Tốt,” Jason nói, vẻ khó chịu rõ ràng. Hắn biết nàng hiểu vì cả con người nàng bắt đầu run rẩy. “Chúng ta đã thương lượng,” hắn cay nghiệt nói, “và ta mong nàng làm nhiệm vụ của nàng, cho dù nàng thấy việc lên giường cùng ta khó chịu đến thế nào.”
Giọng nói băng giá, đầy quyền hành của hắn làm nàng buốt đến tận xương tuỷ. Gật đầu, Victoria khó nhọc bước vào nhà và lên gác vào phòng mới của nàng, những căn phòng nối liền với phòng Jason.
Cảm nhận được tâm trạng lạnh nhạt của nàng, Ruth lặng lẽ giúp nàng cởi chiếc áo cưới ra và mặc vào chiếc áo ngủ bằng vải satin với ren màu kem mà Madame Dumosse đã đặc biệt tạo ra cho nàng mặc đêm tân hôn.
Nỗi cay đắng dâng lên tận cổ nàng và sự khiếp sợ làm lòng nàng co rúm lại khi Ruth đi qua lật khăn trải giường ra. Rượu mà nàng đã uống với hy vọng dẹp yên nỗi sợ bây giờ lại khiến nàng nôn nao phát bệnh. Thay vì làm nàng bình tĩnh như lúc nãy, rượu đang làm cho nàng cảm thấy yếu lả đi và không thể nào kiểm soát được cảm xúc của mình. Nàng chỉ ước chi nàng đã không đụng vào nó. Lần duy nhất nàng uống hơn một ngụm rượu là sau đám tang của cha mẹ nàng, khi bác sỹ Morrison khăng khăng bắt nàng phải uống hai ly. Nó đã làm cho nàng nôn ói lần đó, và ông đã bảo nàng rằng nàng có lẽ là một trong những người mà cơ địa không chấp nhận nó.
Cùng với lời kể khủng khiếp của Cô Flossie đang gào lên trong tâm trí nàng, Victoria bước về phía giường ngủ. Rồi máu của nàng chẳng mấy chốc nữa sẽ tràn trề trên những tấm khăn trải giường này, nàng hoảng loạn nghĩ. Bao nhiêu máu? Đau đớn chừng nào? Nàng túa mồ hôi lạnh, và cơn chóng mặt xâm chiếm nàng khi Ruth vỗ cho gối phồng lên. Như một con rối nàng chui vào giường, cố gắng kiểm soát nỗi sợ đang run lên và cơn buồn nôn dâng ngập. Nàng không thể la thét và để lộ sự khiếp sợ của nàng, Cô Flossie đã bảo nàng thế, nhưng khi Jason mở cánh cửa ăn thông ra và bước vào phòng trong chiếc áo choàng màu hạt dẻ thêu kim tuyến làm lộ hết lồng ngực trần và đôi chân hắn, Victoria không thể nén nổi hơi thở hổn hển vì sợ của nàng. “Jason!” nàng kêu lên, lún sâu mình vào gối.
“Chứ nàng đợi ai – Andrew sao?” hắn hỏi cho có chuyện. Tay hắn đã lần đến sợi thắt lưng satin giữ hai tà áo choàng của hắn lại với nhau, và nỗi sợ của Victoria trở thành nỗi hoảng loạn. “Đ-đừng làm thế,” nàng hoảng hốt van xin, không thể nghĩ hay nói cho rành mạch được. “Một quí ông chắc chắn là không cởi áo trước mặt một cô gái, ngay cả nếu họ đã kết hôn.”
“Ta nghĩ chúng ta đã nói về chuyện này trước đây rồi, nhưng vì nàng quên, ta xin nhắc cho nàng nhớ một lần nữa là ta không phải là một quí ông.” Tay hắn kéo hai đầu sợi dây thắt lưng. “Tuy nhiên, nếu cảnh tấm thân không cao quí gì của ta xúc phạm cảm giác của nàng, nàng có thể giải quyết vấn đề đó bằng cách nhắm mắt lại. Cách giải quyết khác duy nhất là ta vào giường trước rồi cởi áo sau, và lựa chọn này lại xúc phạm cảm giác của ta.” Hắn mở rộng tà áo, rũ nó ra và mắt Victoria mở to với nỗi kinh hoàng trước thân thể to lớn, gân guốc của hắn.
Niềm hi vọng bí mật nhỏ bé nào mà Jason đã ôm ấp rằng tuy thế nàng có thể tự nguyện quy thuận trước những ưu thế của hắn cũng đều tan biến khi nàng nhắm mắt lại và ngoảnh mặt đi.
Jason nhìn nàng và rồi, với vẻ khó chịu rõ rệt, hắn giật những tấm chăn ra khỏi tay nàng và liệng chúng đi. Hắn lên giường và cởi nút thắt trên vạt trước chiếc áo sa tin của nàng; rồi hắn thở mạnh khi nhìn thấy vẻ hoàn hảo trên tấm thân trần của nàng.
Đôi bầu ngực của Victoria đầy đặn và chín mọng, vòng eo nhỏ, đôi hông tròn. Chân nàng dài và thon thả không ngờ được, với cặp đùi thanh mảnh và đôi bắp chân nuột nà. Khi ánh mắt của hắn lướt qua người nàng, một màu đỏ nhuộm ửng làn da ngà mịn mượt của nàng, và khi hắn đặt một tay lên một bên vú đầy gợi cảm của nàng, cả người nàng lảo đảo và trân cứng lại, từ chối sự động chạm của hắn.
Với một phụ nữ có kinh nghiệm thì nàng lạnh lùng và cứng queo như một hòn đá nằm đó, khuôn mặt quay đi của nàng nhăn nhúm lại vì khiếp sợ. Jason đã nghĩ sẽ cố vỗ về nàng cho đến khi nàng hợp tác, rồi hắn gạt phăng suy nghĩ đó đi với lòng khinh miệt. Nàng đã suýt bỏ hắn lại nơi bệ thờ sáng nay, và rõ ràng nàng không mong chịu đựng những ve vuốt kéo dài hơn của hắn.
“Đừng làm điều này mà,” nàng van xin hốt hoảng khi hắn vuốt ve ngực nàng. “Tôi sẽ ốm mất!” nàng kêu lên, cố gắng nhào ra khỏi giường. “Anh làm tôi ốm mất!”
Lời nàng nói xoáy vào tri thức hắn như thể những chiếc đinh nhọn sắc, và cơn thịnh nộ đen tối nổ bùng lên trong hắn. Thọc tay vào mái tóc lộng lẫy của nàng, Jason lăn tròn lên phía trên nàng. “Nếu vậy,” hắn gầm gừ trong hơi thở thô tháp cuồng nộ, “chúng ta làm vội cho xong chuyện này đi thì hơn.”
Cảnh máu me và đau đớn khủng khiếp lướt qua Victoria, cộng thêm nỗi khiếp sợ của chúng vào cơn nôn nao mà rượu đã gây ra. “Tôi không muốn!” nàng kêu lên thật thảm thương.
“Chúng ta đã thương lượng rồi, và đến chừng nào chúng ta còn hôn thú, nàng sẽ tuân thủ nó,” hắn thầm thì trong khi cố tách hai chân cứng đơ của nàng ra. Victoria rên khóc khi cái phần đàn ông cứng ngắc của hắn liều lĩnh thăm dò nàng, nhưng tận nơi nào đó sâu thẳm trong tâm trí hoảng loạn của nàng, nàng biết hắn nói đúng về vụ thương lượng và nàng thôi không chống cự hắn nữa. “Thoải mái đi,” hắn chua cay cảnh cáo nàng từ trong bóng tối phía trên nàng, “Ta có thể không được chu đáo như Andrew quí báu của nàng, nhưng ta không muốn làm nàng đau đâu.”
Việc hắn độc địa nhắc đến Andrew vào thời điểm đó cắt nàng một nhát sâu đến tận tim, và nỗi đau khổ của nàng sụp đổ thành một tiếng thét đau đớn khi Jason đâm xuyên nàng. Cơ thể nàng quặn lại phía bên dưới hắn, và nước mắt đổ ra từ mắt nàng thành những vệt nóng bỏng nhục nhã khi chồng nàng sử dụng nàng không một chút tử tế hay gượng nhẹ.
Ngay lúc sức nặng của thân thể hắn rời khỏi nàng, Victoria quay sang một bên, vùi mặt vào gối, cơ thể nàng rung chuyển vì những cơn nức nở nửa kinh sợ, nửa bàng hoàng. “Đi đi,” nàng thổn thức, co đầu gối lên tận ngực nằm cuộn tròn lại thành một khối đau khổ. “Đi ra, đi ra!”
Jason chần chừ, rồi lăn ra khỏi giường, nhặt chiếc áo choàng của hắn lên, và bước về phòng hắn. Hắn đóng cửa, nhưng tiếng nức nở của nàng vọng theo hắn. Hắn trần truồng đi về phía bàn trang điểm, chộp lấy một chiếc bình thuỷ tinh đựng brandy và rót ra một nửa ly thứ rượu mạnh đó. Hắn nuốt chửng tất cả chỗ rượu bỏng họng đó, cố gắng nhấn chìm cái ký ức về sự kháng cự của nàng và âm thanh nỗi sợ hãi đến não lòng của nàng, gắng xoá sạch ý nghĩ về khuôn mặt hoảng sợ của nàng khi nàng cố kéo tay nàng ra khỏi tay hắn nơi bệ thờ.
Sao hắn lại ngu muội mà tin hắn đã cảm nhận được sự ấm nồng từ Victoria khi nàng hôn hắn. Nàng đã bảo hắn ngay khi hắn đề nghị cưới nàng lần đầu rằng nàng không muốn cưới hắn. Trước đây đã lâu khi nàng khám phá ra họ được cho là đã đính hôn, nàng đã bảo hắn những điều nàng thực sự nghĩ về hắn: “Anh là một tên quái vật lạnh lùng, nhẫn tâm, ngạo mạn,… Không một phụ nữ nào tâm trí bình thường mà lại muốn cưới anh… Anh không bằng một phần mười Andrew…”
Nàng đã thực tâm trong từng chữ một.
Hắn thật ngu muội biết chừng nào khi tự thuyết phục mình rằng nàng thực sự quan tâm đến hắn… Jason quay sang dể đặt ly rượu xuống mặt bàn và nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương… Những vệt máu vấy bẩn đùi hắn.
Máu của Victoria.
Trái tim nàng có thể đã thuộc về Andrew, nhưng thân thể xinh đẹp của nàng thì không – nàng đã mang nó cho chỉ một mình Jason. Hắn nhìn vào chính mình trong khi nỗi căm ghét bản thân tràn qua mạch máu hắn như axit. Hắn đã ích kỷ đến chết tiệt, đã tổn thương khi nàng thử rời bỏ hắn nơi bệ thờ, đến nỗi hắn đã không để ý nàng còn là trinh nữ.
Hắn nhắm mắt trong nỗi hối tiếc đau đớn, không chịu nổi cả hình ảnh của chính mình. Hắn đã cho Victoria sự âu yếm và quan tâm không nhiều hơn một tên thuỷ thủ say rượu dành cho con điếm đã trả tiền của hắn.
Hắn nghĩ lại lối vào của nàng đã khô và chật thế nào, nàng đã nhỏ bé và mong manh ra sao trong tay hắn, hắn đã sử dụng nàng độc ác thế nào, và một nỗi hối hận não lòng dâng lên trong hắn.
Mở mắt ra, hắn nhìn vào mình trong gương, biết rằng hắn đã biến đêm tân hôn của nàng thành một cơn ác mộng. Victoria quả là nữ thần nhạy cảm, can đảm, dịu dàng mà hắn đã nghĩ ngay từ lúc ban đầu. Và hắn- hắn chính xác là những gì mà mẹ nuôi hắn đã gọi khi hắn còn bé: phường vô lại.
Khoác chiếc áo choàng vào, Jason cầm lấy chiếc hộp nhung từ một chiếc ngăn kéo và quay trở lại phòng Victoria. Hắn đứng cạnh giường nàng, ngắm nàng ngủ. “Victoria,” hắn thì thầm. Nàng co mình lại trong giấc ngủ khi nghe tiếng hắn và hắn nhói đau vì ân hận. Trông nàng đau đớn và dễ tổn thương làm sao; nàng đẹp đến không tin nổi với mái tóc xoã tràn trên gối và lấp lánh trong ánh nến.
Jason ngắm nàng ngủ trong im lặng dày vò, lòng không muốn quấy rầy nàng. Cuối cùng hắn đưa tay xuống và dịu dàng kéo tấm chăn lên che đôi bờ vai trần mảnh dẻ của nàng, rồi gạt mớ tóc dày của nàng ra khỏi trán. “Anh xin lỗi,” hắn thì thầm với người vợ đang ngủ của hắn.
Hắn thổi tắt ngọn nến và để chiếc hộp nhung lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường nơi nàng chắc chắn sẽ thấy khi tỉnh dậy. Kim cương sẽ xoa dịu nàng. Phụ nữ sẽ bỏ qua bất kỳ điều gì vì kim cương.