Khi chiếc máy bay phản lực khổng lồ đỗ xuống sân bay Leonardo de Vinci ở ngoại ô Roma, Amy bắt đầu cầm lấy hành lý của mình. Cô dừng lại một lát nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay. Tất cả những gì mà cô có thể nhìn thấy chỉ là một phía của ga hành khách to lớn, nhưng cô vẫn thấy chếnh choáng như vừa uống rượu mạnh. Cô đã ở đất Ý.
Trong tòa nhà sân bay, Amy lập tức bị bao quanh bởi những giọng nói ồn ào. Mặc dù mới sáng sớm, khắp xung quanh cô là những cảnh chia tay đầy cảm động và những cuộc đón tiếp nồng nhiệt. Mọi người làm điệu bộ, ôm hôn nhau, cười đùa và gọi nhau í ới. Quầy bán hoa chật ních, đây đó những người sắp phải chia tay đang đưa khăn mùi soa lên lau nước mắt.
Amy đứng lặng yên, nhìn dòng người cuồn cuộn quanh cô, đôi mắt sáng lên, hồ dỡi. Cô sung sướng vì đã được ở đây, nghe những giọng nói ríu rít quanh mình mặc dù cô chẳng hiểu gì cả.
Amy rất muốn đi một vòng quanh nhà ga để ngắm cảnh hít thở bầu không khí mới lạ, sống động. Nhưng chuyến bay kế tiếp tới Villfranca của cô sắp cất cánh. Cô chỉ còn đủ thời gian qua hải quan. Amy liếc nhìn đồng hồ rồi chợt nhớ ra cô không còn ở New York và cô lấy lại giờ theo chiếc đồng hồ lớn ở nhà ga. Cô nhìn quang cảnh mình một lần nữa rồi bước về phía cửa dành cho chuyến bay của cô. Amy vẫn còn xúc động khi cô xuống máy bay ở Villfranca, nhưng vì một nguyên nhân khác. Cô đưa mắt ra nhìn đám đông ra đón người nhà vừa xuống máy bay. Cô không nhìn thấy Nando mặc dù anh đã đánh điện cho cô báo trước là sẽ đón cô ở sân bay.
Đột nhiên, một dáng người cao cao lướt qua đám đông tiến về phía Amy. Cô cảm thấy choáng váng – Đó là Nando Bonavia.
Amy thấy trong lòng xao xuyến. Đây không phải là cách thức để cô đối đầu với kẻ thách thức đang xuất hiện trước mặt cô. Cô cần phải tự vệ, xác định rằng nếu anh ta hôn cô, cô sẽ lạnh lùng, không xúc động và không hôn trả.
Nando không hôn cô. Anh chỉ mỉm cười với cô, cầm tay cô đưa nhẹ lên môi hôn và nói:
-Amy thân yêu, thế mà đã quá lâu rồi. Từ khi xa em, anh đã ý thức được nhiều điều mà chủ yếu: có một cái gì đó thiếu vắng trong cuộc sống của anh.
Giọng anh vui vui, vì thế mà câu nói có vẻ không giống với những lời lẽ trong các vở kịch.
Amy cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải kìm hãm cảm xúc của mình. Tất nhiên Nando không thể hôn cô ở đây, giữa đám đông. Anh ta quá thận trọng nên không dám làm việc ấy.
Nando lấy hành lý cho cô rồi giúp cô lên xe. Anh ngồi vào một bên, mỉm cười với cô rồi khéo léo quay đầu xe, nhập vào dòng xe cộ đang chuyển động với tốc độ kinh người.
Amy căng người ra, hơi thở run run. Cô thấy những người lái xe, người nào cũng như người nào, có vẻ như đang muốn tự hủy hoại mình. Trước đây, Amy từng cho rằng giao thông ở New York đã làm cho cô dày dạn hơn bất cứ nơi nào khác, thế mà cô không khỏi rùng mình khi một chiếc xe máy chạy ra khỏi đường nhánh và xông vào ngay trước mũi xe họ.
Nando liếc nhìn Amy
– Rồi em sẽ quen ngay thôi và chỉ một thời gian ngắn em có thể lái xe mà không phải nghiến răng như em đang làm bây giờ.
Amy thấy nhẹ cả người khi họ đến ngoại ô Verona, dòng xe cộ đông đúc hẳn lên và xe buộc phải đi chậm lại. Cô ngã người tựa vào lưng ghế thư giãn, những ngón tay không còn co vào nữa.
Lẽ ra Amy phải ra mệt mỏi nhưng trái lại, cô vẫn đủ sức hăm hở dán mắt vào những ngọn tháp nhà thờ và những tháp canh có lỗ châu mai của các pháo đài vươn lên cao bên trong những bức tường quây quanh thành phố.
Thậm chí dường như ánh mặt trời đầu mùa thu ở đây cũng khác. Nó nhuộm các bức tường đất màu son và các tòa nhà bằng đá xám bằng một ánh sáng dịu nhẹ khiến Amy có cảm tưởng cô đang ngắm nhìn không phải một thành phố hiện đại mà là một bức tranh sơn dầu cổ.
Nando ngoặt gấp, cho xe đi qua một cổng hẹp trên bức tường bao quanh thành phố chạy vào một đường phố quanh co đông đúc. Ngay lập tức Amy nghe thấy tiếng còi hối hả của những chiếc xe vespa trên đường phố, tiếng ngân nga của chuông nhà thờ. Sau đó là tiếng ồn ào của những giọng nói tiếng la hét, tiếng cười, tiếng hát. Và cũng giống như ở sân bay Roma, không khí sực nức hương thơn của mùi cafe rang chín. Amy say mê nhìn bên này đường phố rồi lại bên kia như cố thu hết cảnh vật vào mắt. Cô nói:
– Nando, đây là tất cả những gì tôi mong đợi. Và còn nhiều.. nhiều nữa…
Nando bỏ một tay ra khỏi bánh lái đặt lên tay Amy:
– Chúng tôi, những người thuộc dòng họ Bonavia, là những người thành kiến. Đối với chúng tôi, trên trái đất này chỉ tồn tại một thành phố: Verona. Đây là thành phố đẹp nhất, hòn ngọc của Ý. Như em đã biết, nó cũng là quê hương của Romeo và Juliet, là thành phố của tình yêu. Anh hy vọng sẽ chứng minh với em điều đó, Amy. Và lần này em không được từ chối anh như có lần em đã từng làm.
Nói rồi Nando rút tay về, tập trung vào lái xe tránh những người đi xe đạp bất cẩn thỉnh thoảng lại lượn sát vào ô tô.
Amy lim dim đôi mắt, vẻ thích thú. Chiến dịch thực sự bắt đầu rồi đây. Loạt đạn đầu tiên đã được bắn ra mở màn chi những gì mà anh ta mưu tính trước. Tò mò liếc nhìn khuôn mặt rắn rỏi của Nando cô muốn biết xem anh ta có dò xét cô đang nghĩ gì không. Chắc chắn anh ta cho rằng đầu óc cô đang chứa đầy những phỏng đoán. Được rồi anh ta sắp có những điều bất ngờ.
Amy hoàn toàn hướng sự chú ý của mình vào thành phố đang mở ra trước mắt cô, những ban công và khung sắt trang trí mặt trước các ngôi nhà. Những đường phố đông đúc được xây dựng cách đây hàng thế kỷ cho ngựa và xe ngựa đi, nay chỉ là những lối đi nhỏ hẹp cho ô tô. Nando đôi lúc phải lái xe ngoằn ngoèo để tránh những người đi bộ từ cửa hiệu hay từ trong nhà xông thẳng ra phố. Đôi lúc, họ tự nhiên lao thẳng vào trước mũi xe.
Nando phóng xe qua một chiếc cầu nhỏ soi bóng xuống dòng sông như một dải bạc chảy lững lờ qua thành phố. Khi cho xe quay về hướng các bức tường bao quanh thành phố, anh nói:
-Vừa rồi là cầu Adige. Những nơi ta chưa thăm đành để dịp khác. Anh chỉ muốn giới thiệu thoáng qua cho em biết thế thôi. Bây giờ chắc là mẹ anh đang đợi vì bà đang nóng lòng muốn gặp em.
Nando phóng xe ra đường cao tốc hướng về phía Monte Cielo
-Tôi phải nói rằng tôi rất sung sướng khi thấy mẹ anh và tôi có thể giao tiếp được với nhau. Bà viết thư cho tôi bằng tiếng Anh, vậy chắc chắn bà phải nói được. Tôi cảm thấy rất lúng túng vì biết quá ít tiếng Ý. Nếu mẹ tôi có biết thì bà cũng không bao giờ nói ở nhà. Thậm chí ông tôi cũng nói tiếng Anh, chỉ khi nào bị kích động ông mới thốt ra vài tiếng Ý.
– Cả gia đình anh nói tiếng Anh, Bởi vậy em sẽ không gặp khó khăn gì cả. Bọn anh trước đây có gia sư người Anh. Đó là một xa xỉ trong những ngày tồi tệ sau chiến tranh nhưng mẹ anh không bằng lòng cho bọn anh họcthứ tiếng Anh ngoài đường phố vì nó có cả những lời thô tục. Và bà đã thuê gia sư cho bọn anh. Không biết bà đã phải cố gắng thế nào, nhưng bà là người có ý chí mạnh mẽ. Rồi em sẽ thấy.
Amy thật ngạc nhiên vì Nando không hề đá động gì đến cổ phần của cô hoặc hỏi xem cô có mang chứng thư theo không. Có thể anh cho rằng cô không quên vì thái độ của anh cực kỳ thân mật. Chắc anh hoàn toàn tin rằng cô sẽ nhượng cổ phần của cô cho anh.
Đi được khoảng mười lăm, hai mươi phút, phong cảnh bắt đầu thay đổi, những khối nhà dày đặc đã nhường chỗ cho những cánh đồng, nơi có những giàn nho dựng thành hàng thẳng tắp trên các sườn đồi. Nando cho xe đi chậm lại rồi rẽ vào một con đường quanh co nằm giữa những vườn nho dẫn đến một lâu đài thực sự – Amy kêu lên trong khi ngắm lâu đài.- Chắc nó lâu đời lắm rồi?.
– Đúng vậy và đây là lâu đài thân yêu của tôi. Đấy cũng là nhà máy rượu của chúng ta. Cha tôi đã điều hành công việc khá tốt và còn muốn mở rộng nó ra. Ông đã mua những mảnh đất gần kề những vườn nho của ông và tình cờ lâu đài cổ này nằm trên mảnh đất đó.
Amy quay đầu lại nhìn anh nữa tin nữa ngờ, không nói một lời, cô lại nhìn lên công trình đồ sộ.
Tòa lâu đài được xây bằng đá – những khối đá vuông nhạt màu, nhô cao trên nền trời nhuốm ánh nắng hoàng hôn. Các vòm và những tháp nhỏ nhô ra khỏi tường, xung quanh có lỗ châu mai. Amy có thể nhìn thấy các cửa sổ, một số trong những cái đó chỉ là những ô trống nằm sâu trong bức tường dày. Nhiều cửa được chắn bằng những tấm lưới thép cầu kỳ. Ở hai góc nhìn xuống thung lũng phía dưới có hai tháp canh. Khi họ đến gần hơn, Amy thấy cả chiếc cầu rút bắc qua một con hào. Cô thì thầm.
– Thật tuyệt diệu, Nando. Như là huyền thoại vậy. Một cái gì đó bên ngoài các cuốn sách về các hiệp sĩ và tinh thần thượng võ. Thật khó mà tưởng tượng tòa kiến trúc uy nghi này lại là một nhà máy rượu của chúng ta.
Không biết Nando có nghe thấy từ chúng ta không, hay anh cố tình lờ đi. Anh trả lời:
– Chiếc cầu rút và con hào chỉ là ấn tượng bề ngoài. Phía trong còn có một cái sân rộng thường dùng làm nơi giao hàng. Nhưng khách tham quan nhà máy rượu thường thích thú ngắm con hào và chiếc cầu nên chúng tôi vẫn cứ để nguyên như cũ.
Vì con đường chạy qua mặt trước tòa lâu đài nên khi đi ngang qua chiếc cầu, Amy thoáng nhìn thấy khoảng sân rải sỏi, những bậc thềm đá rộng và cánh cửa tán đinh rivê nặng nề.
Phía sau tòa lâu đài, một bức tường đá cao làm thành một hình bán nguyệt khổng lồ bao bọc toàn bộ sân sau. Qua cánh cổng sắt mở vào trong sân, Amy nhìn thấy những chiếc xe tải hiện đại xếp hàng nối đuôi nhau. Trông chúng có vẻ đối nghịch lạ thường với tòa lâu cổ. Cô cũng nghe thấy tiếng máy nghiền vọng ra từ bên trong và không khí ấm áp dìu dịu mag theo một thứ mùi chua chua, nồng ngồng của rượu lên men.
– Anh có biết tòa lâu đài này bao nhiêu tuổi không? – Amy hỏi khi cô quay lại nhìn hai tòa tháp cao đồ sộ.
– Con số chính xác à? Không. Nhưng anh đoán nó được xây vào khoảng thế kỷ 14. Có thể vào giữa thế kỷ.
– Thật không thể tưởng tượng được. Ở Mỹ, chúng tôi coi một vật gì đó là đồ cổ nếu nó có tuổi khoảng hai trăm năm.
Cô lại liếc nhìn về phía sau:
– Dường như thời gian chẳng ảnh hưởng gì nó. Tôi cho rằng lúc mới ra đời nó như thế nào thì bây giờ vẫn thế.
Nando lắc đầu:
– Tôi e rằng không đúng. À, vâng nếu như nói về vẻ bề ngoài thì có thể như vậy. Những năm cuối cùng của chộc chiến tranh thế giới thứ hai, máy bay khi bay qua đây,- có thể là một máy bay Mỹ đã ném bom xuống ngay chính giữa tòa lâu đài. Khu vực ấy giờ chúng tôi đã xây dựng lại, nơi đây chính là nhà máy rượu. Những phần còn lại thì vẫn y nguyên, không thay đổi.
Máy bay của ai đã ném bom xuống đây thì cũng vậy thôi. Amy căm ghét những hành động phá hủy tòa lâu đài kiến trúc cổ này. Cô căm ghét vì bây giờ, tòa lâu đài là cái gì đó thân thương đối với cô.
Họ ngoặt lên con đường dẫn tới một tòa biệt thự nằm sau bức tường đá có cánh cổng sắt. Nando bấm còi và một người đàn ông trung niên ra mở cửa cho xe đi vào bên trong sân.
Trước mặt Amy là một tòa nhà hai tầng dài, bao quanh một cái sân thành hình chữ Nhưng. Ngôi nhà cũng dường như không có tuổi. Thời gian có làm cho nó hư mòn đi đôi chút nhưng nó vẫn đẹp và đường bệ.
Ngôi nhà được xây bằng sa thạch màu nhạt, có bốn ban công nhô ra từ tầng hai, dây trường xuân bò lan, bám vào tường, làm mềm đi những đường nét cứng ngắt của ngôi nhà.
Nando dừng xe, quay lại mỉm cười nói với Amy.
– Cha anh đã cải tạo lại ngôi nhà này. Trong thời gian em ở thăm chúng tôi, hãy coi nó như nhà của em.
Amy để ý thấy anh ta dùng từ “thăm”. Tuy nhiên cô chỉ nói:
– Cảm ơn anh, Nando.
Nando mở cửa xe và giúp cô ra khỏi xe:
Họ cùng nhau bước lến lối đi chính giữa, hai bên là những thảm cỏ mềm. Rải rác có những chiếc chậu đá lớn phủ đầy những bông hoa sặc sỡ. Qua ba bậc thềm là tới hiên nhà rộng rãi, lát đá, đối diện với toàn bộ bề ngang của ngôi nhà. Ở chính giữa hiên có một chiếc dù sọc đỏ trắng sặc sỡ che một chiếc bàn và vài chiếc ghế. Trông nó thật nghịch ngợm giữa một nơi mà mọi thứ đều có vẻ trang nghiêm và cổ kính.
Nando đẩy cánh cửa gỗ chạm trổ cho Amy bước vào một phòng khách rộng rãi. Những bức tranh sơn dầu lồng trong khung vàng treo quanh tường. Một tấm thảm phương đông đắt tiền màu đỏ sẫm trải trên sàn đá cẩm thạch. Amy dứng ngây người, nhìn một tấm thảm lộng lẫy khác treo trên tường. Bức thảm mô tả một cảnh đi săn với những con ngựa đóng yên cương màu đỏ sẫm và những con chó săn đeo dây xích bằng vàng. Đi đầu là một người đàn ông trẻ, đầu đội chiếc mũ được trang trí bằng những chùm lông chim, cưỡi trên lưng một con ngựa đen như than đang tung vó lao vào cuộc vượt đuổi.
Amy có cảm giác như cô đang bước vào phòng trưng bày của một bảo tàng mỹ thuật nào đó.
– Vào đi Amy. Mẹ tôi đang nóng lòng muốn gặp em. Em có nhận thấy em là người họ hàng ở Mỹ lần đầu tiên đến Villa Cielo không? Nando hỏi không đợi Amy trả lời, anh dẫn cô về phía một cánh cửa mở. Hai bên tường có những chiếc ghế bằng gỗ chạm trổ màu sẫm.
Đến phòng tiếp theo, Amy thấy nó hệt như cái hành lang. Nó cũng dài dài như vậy và những bức tranh tối màu cũng chiếm ưu thế.
Có một bức tranh về đồng quê được vẻ thẳng lên bức tường bên làm nhẹ đi phần nào những chiếc ghế trông có vẻ nặng nề và những tấm màn nhung xanh treo ở cửa sổ. Trong chiếc lò sưởi bằng đá cẩm thạch xanh có những khúc củi nhưng người ta không đốt lửa vì trời còn ấm.
Bà mẹ Nando ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đặt cạnh lò sưởi. Khi hai người bước về phía bà ta, Amy cảm thấy có lẽ cô nên cúi chào như người ta vẫn thường làm khi đến trước mặt nhà vua. Cô không cắt nghĩa được tại sao cô lại có cảm giác như vậy. Có lẽ là do vẻ quyền quý của bà ta.
Amy nhận thấy Nando và mẹ anh ta rất giống nhau. Cũng gương mặt rắn rỏi, đôi mắt màu xám nằm cách xa nhau và khuôn mặt nhìn nghiêng có vẻ cay nghiệt. Tuy nhiên Nando thì cao lớn, còn mẹ anh thì dù đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế tựa lưng cao, trông vẫn bé nhỏ. Amy nghĩ, có lẽ chưa bao giờ bà ta xinh đẹp. Tuy nhiên trên khuôn mặt khắc khổ của bà lộ rõ vẽ uy nghi, với mái tóc ngắn chải ngược ra phía sau. Bộ váy liền áo đen của bà cài khuy nhưng nó lại rất phù hợp với khuôn mặt lạnh lùng bí ẩn như pho tượng của bà, một khuôn mặt vô cảm, ngoại trừ ánh mắt lạnh như băng giá. Nếu Nando dường như đã bước ra từ trong một bức tranh thời Phục Hưng, thì mẹ anh ta cũng như đang từ một khung vải nhìn xuống.
Bà già không hé răng một lời cho đến khi Nando và Amy bước tới gần nơi bà ngồi. Rồi mỉm cười một cách bí ẩn, bà nói với Amy.
– Amy thân yêu, chúc mừng cháu đã đến Italia, đến Villa Cielo.
Giọng nói của bà lịch thiệp nhưng rất lạnh. Bà chìa một bàn tay gầy guộc nhợt nhạt ra cho Amy. Cô ngạc nhiên trước cái bắt tay rất chặt của bà.
– Cám ơn bà vì đã đón tiếp cháu chu đáo. – Amy nói.
– Ồ không có gì. Không phải ngày nào người ta cũng có người thân đã mất liên lạc từ lâu tới thăm đâu. – Bà nói rồi gật đầu ra hiệu cho Amy ngồi xuống.
Amy ngồi xuống ghế. Cô liếm môi, bối rối không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào. Nên xưng hô với bà mẹ Nando như thế nào nhỉ?
Bà già nhanh chóng đưa ra lời đáp cho câu hỏi ngầm của Amy. Cô cảm thấy khó chịu vì bà đọc được ý nghĩ của cô.
-Tôi nghĩ cô nên gọi tôi là cô Lucia. Anh họ cô là Franco cũng gọi tôi như vậy.
Trong ngữ điệu của người đàn bà này có một cái gì đó làm cho Amy ý thức được một lời cảnh cáo. Cô vội trả lời:
– Ồ, tất nhiên, cháu cũng muốn gọi như vậy, cô Lucia.
Có một cái gì đó – một cái gì đó rất mơ hồ trong thái độ của bà ta. Amy có cảm giác cô bị kẹp giữa hai gọng kìm. – Nando và mẹ anh ta. Cả hai người cũng gây cho cô những sức ép vô hình. Nhất định không phải cô tưởng tượng ra điều này. Amy từng nghe nói rằng các động vật có khả năng cảm nhận được sự nguy hiểm nhờ những nếp nhăn sau gáy chúng. Nhưng cô có cường quá chăng? Tình hình này chắc chắn chưa dẫn đến điều gì thực sự nguy hiểm.
– Chúng ta sắp uống trà – Bà Bonavia nói.- Cháu có muốn về phòng mình để tắm rửa sau một chuyến đi dài không?
– Vâng, nếu cô cho phép, cô Lucia. Cháu muốn thay bộ quần áo đi đường chỉ mất vài phút thôi.
Bà già đưa một bàn tay lên. Bàn tay nhợt nhạt gần như trong suốt, ngón tay đeo đầy nhẫn.
– Nando, con chỉ đường cho Amy phòng cô ấy đi. Chúng ta đã chuẩn bị sẵn phòng khách rồi đấy.
Amy và Nando rời khỏi phòng cùng nhau bước lên cầu thang bằng đá cẩm thạch.
– Em gái tôi ở trong thị trấn nhưng nó sẽ về đây vào đúng giờ ăn tối. Franco làm việc trong nhà máy rượu và sẽ về nhà uống trà. Vì vậy em sắp được giới thiệu với toàn bộ gia đình. – Nando nhẹ nhàng nói trong khi dẫn cô đi xuống một hành lang dài, hai bên tường được trang trí bằng những bức tranh sơn dầu.
Họ dừng lại bên cạnh một cánh cửa màu kem nhạt được trang trí bằng những đang xoắn ốc bằng vàng.
Nando mở cửa ra.
Căn phòng thoáng khí và tràn đầy ánh sáng, có một ban công. Qua cánh cửa chớp mở, những tấm rèm trắng mềm mại khẽ lay động trong gió.
Trước khi Amy định cảm ơn Nando và nhắc lại sẽ uống trà cùng với họ sau vài phút nữa. Nando đã đưa hai tay quàng quanh người cô. Trong khi kéo cô lại gần, anh nhìn cô bằng một ánh mắt không thể hiểu nổi. Tuy nhiên, anh không hôn cô mà chỉ dùng môi mơn trớn xung quanh tai cô. Hơi thở ấm áp của anh làm cô khó chịu.
Amy cố gắng chống cự, cố gắng đẩy người anh ra. Nhưng Nando ôm cô rất chặt và đưa môi anh gần môi cô, hai bàn tay vẫn ôm chặt eo cô. Anh ghì chặt cô hơn nữa cho đến khi hai cơ thể chạm vào nhau và cô cảm nhận được đường nét bên ngoài của cơ thể đàn ông khỏe mạnh của anh. Amy chống cự thêm một lúc nữa, trong khi tự nhắc nhỡ mình rằng đây chắc chắn là điều mà Nando đã dự định trước. – Bẻ gãy mọi sự kháng cự của cô bằng sức hấp dẫn tình dục mạnh mẽ của anh ta. Nhưng những cảm xúc đã phản bội lại cô. Khi môi anh gần môi cô đến nỗi cô có thể cảm thấy hơi thở ấm áp nhẹ nhàng của anh thì cô mất hết lý trí. Cô đưa môi mình tìm gặp môi anh.
Giọng Nando chợt vang lên giống như một tia nước lạnh. Anh ngẩng đầu lên, sổ ra một tràng tiếng Ý với người nào đó đứng đằng sau cô. Amy quay đầu lại và cô nhìn thấy một người hầu đang đứng ở cửa ra vào, tay xách quần áo của cô. Cô cảm thấy lo sợ, hai má nóng bừng vì xấu hổ.
Tuy nhiên, người hầu chỉ tỏ thái độ lịch sự, không quan trọng đến sự việc vừa xảy ra khi anh ta gật đầu trả lời Nando. Anh ta khẽ cúi chào và lẩm bẩm câu gì đó bằng tiếng Ý với Amy rồi bước vào trong phòng, bước qua tấm thảm và đặt hành lý của cô xuống sàn nhà. Anh ta nói câu gì nữa với Nando rồi đứng thẳng người cho đến khi ông chủ đưa một tay lên ra hiệu cho lui. Anh ta khẽ cúi chào Amy, lùi lại phía sau vài bước rồi quay người bước ra khỏi cửa, nhẹ nhàng đóng cửa
Nando lại ôm lấy Amy như thể muốn tiếp tục những gì đang bỏ dở. Trước khi cô kịp phản ứng thì môi anh đã gắn chặt lấy và tay anh lần lần khuy áo của cô.
Tuy nhiên, trong những động tác của Nando có cái gì đó tỏ rõ sự tính toán lạnh lùng, thô bỉ khiến Amy chợt bừng tỉnh. Những cảm xúc vừa trỗi dậy đột ngột biến mất. Liệu Nando có nghĩ rằng cô là loại người dễ dãi, sẵn sàng ngả vào vòng tay của anh bất cứ khi nào anh ta vẫy ngón tay ra hiệu.
Cô đẩy Nando ra, nói với anh ta bằng một giọng cương quyết.
– Đi đi, Nando. Tôi phải thay quần áo. Đừng bắt mẹ anh phải chờ lâu.
Nando nấn ná vài giây trước khi đi khỏi. Anh nói:
– Nhưng chúng ta sẽ gặp lại nhau ngay chứ?
Đó không phải là một câu hỏi. Anh ta mỉm cười với cô thật lẳng lơ, một nụ cười chứa đựng niềm vui sướng và biểu lộ một thái độ khó hiểu khác nữa.
Amy nuốt nước bọt khi nhìn anh ta bước đi rồi cố gắng hết sức bình tĩnh trở lại. Một gã đàn ông quỷ tha ma bắt, – cô cay đắng nghĩ khi bước tới bên giường thay quần áo. chẳng thể nào mà hiểu nỗi anh ta. Làm sao mà anh ta tàn nhẫn dồn đối thủ vào chân tường bằng một cuộc tấn công si tình có chủ ý như vậy. Anh ta có cảm xúc gì trong những hành động ấy không? Bản thân Amy chưa bao giờ bị kích thích bởi một người đàn ông đến mức như vậy.
Cô là một con ngốc.
Chỉ đến bây giờ trái tim cô mới hết hồi hộp, những cảm xúc ngọt ngào mới lắng dịu. Cô tự nhủ sẽ phải xử sự cứng rắn hơn trước những cuộc tấn công của anh ta.
Amy vội vã trút bỏ bộ quần áo đi đường. Mở chiếc vali ra, cô lấy một chiếc váy chẽ bằng lụa tơ tằm màu kem. Chiếc váy này sẽ tôn mái tóc màu vàng của cô. Cô mặc váy vào rồi ngắm mình trước gương. Cô bực bội đưa một bàn tay lên vuốt ngực như thể muốn xoa đi dấu vết của những núm vú lộ ra qua lần vải mỏng. Cô cau có nhìn mình trong gương. Nando khơi gợi những cảm xúc dễ dàng hơn là cô có thể xóa bỏ chúng.
Mở chiếc ví ra, cô tô môi bằng thỏi son màu san hô nhạt. Chải qua mái tóc rồi đi xuống phòng khách.
Khi Amy bước vào phòng, có một người đàn ông trẻ đứng cạnh bà Lucia, hai người đang nói chuyện sôi nổi. Thực ra đó là một cuộc đối thoại một phía vì nét mặt bà già có vẻ chịu đựng và nụ cười của bà chẳng có chút gì sinh động.
Nando ngồi trên chiếc ghế nhung xanh sẫm vội đứng lên ngay khi thấy Amy bước vào.
– Cô giữ đúng lời đấy, cô em họ thân mến ạ. Cô chỉ mất có vài phút.
Người đàn ông trẻ, khi Nando nói vội tiến đến bên Amy, chìa tay cho cô.
– Ồ, Amy, xin chào cô.
– Đây là anh họ cô, Franco Rinaldi – Nando lạnh lùng giới thiệu.
Franco không cao như Nando. Anh trẻ hơn Nando vài tuổi với mái tóc màu hạt dẻ hơi ánh vàng. Với khuôn mặt hẹp và đôi mắt tò mò, trông anh rất giống một người môi giới chứng khoán trẻ, thành đạt. Anh ta chẳng giống Nando chút nào.
Amy thấy Franco phát âm tiếng Anh nhẹ hơn giọng của Nando và bà Lucia. Anh ta xiết nhẹ tay cô và nhìn cô với ánh mắt tỏ vẻ hài lòng. Amy phải kìm lại một ý nghĩ vui vui mà cô vừa chợt nảy ra. Rõ ràng cả hai người đàn ông dòng họ Bonavia và Rinaldi đang làm một việc rất thông thường. Họ thích tán tỉnh phụ nữ. Cô mỉm cười với anh ta và nói:
– Rinaldi. Anh là người duy nhất mà tôi biết có cái họ giống với cái họ của ông ngoại tôi.
– À, vâng. Và vì vậy cô với tôi có họ hàng gần hơn với anh Nando đấy nhé.
Franco kéo dài giọng. Trong giọng nói có cái gì đó làm cho Amy phải nhìn lại anh ta. Nét mặt Franco vẫn dịu dàng, tuy vậy trong vài giây ngắn ngủi, đôi mắt màu lục nhạt của anh ta lóe lên những tia sáng ác độc khi liếc nhanh về phía Nando.
Amy không thể hiểu được điều đó, nhưng trước khi kịp lý giải thì Nando đến bên cô.
– Cô thích dùng thứ gì, Amy? Cô uống trà nhé? Hay rượu Seri? Hay rượu Vecmut? Rượu Vecmut người ta còn gọi là “ Punt è Mes” mà ở vùng này chúng tôi rất thích uống. Vị nó hơi đắng nhưng uống rất ngon. Hay cô uống thử Vino d’Oro Chiaro, loại rượu mới nhất của chúng tôi?
Amy để ý thấy bà Lucia vẫn ngồi yên trên ghế, tay cầm một tách trà. Duy chỉ có đôi mắt cho cô thấy bà đang ngầm đánh giá cô.
– Nhưng làm sao tôi có thể chọn loại rượu khác ngoài loại rượu của chúng ta? Đó chẳng phải là một sự phản bội sao.
Amy nhẹ nhàng nói rồi ngồi xuống chiếc ghế mà Lucia chỉ cho cô. Cô tựa lưng vào ghế, cố gắng tỏ ra thoải mái mặc dù trong lòng rất bối rối. Rồi Nando đến trước mặt cô, đưa cho cô chiếc ly pha lê, bên trong chứa một thứ chất lỏng màu vàng nhạt.
Cố gắng giấu cảm giác bối rối, Amy cố tình nâng chiếc ly mỏng manh lên, chầm chậm quay tròn. Khi nghiêng nhưng đi, cô đề cho chất lỏng chảy xuống thành dòng bên trong chiếc ly. Đó là những “cái chân” của rượu như cô đã từng thấy sách nói đến. Cô chầm chậm đưa chiếc ly đến gần mũi hít hít hương thơm trước khi nếm thử. Cô để cho vài giọt đầu tiên nằm lại trên lưỡi trước khi nuốt – đúng như sách dạy. Mặc dù không nhìn ba người kia, cô vẫn biết họ đang chăm chú nhìn cô.
Franco chợt cao giọng trách móc.
– Tại sao vậy, Nando? Anh đang dấu giếm những gì về cô em họ của chúng ta thế? Tôi nghĩ là cô ấy hiểu biết nhiều về rượu đấy chứ. Anh định giữ cô ấy cho riêng mình chứ gì?
Rồi Franco quay sang nhìn Amy với ánh mắt vui nhộn.
– Cô em họ thân mến, cô sẽ phải thú tội. Cô có phải là một chuyên gia về rượu không?
Amy ngước nhìn lên với đôi mắt ngây thơ. Họ sẽ không đánh lừa cô được trong lĩnh vực này. Thời gian mà cô tiêu tốn trong các thư viện đã được trả giá, cô trả lời.
– Tôi không có một chút hiểu biết gì về rượu. Chúng ta hãy coi tôi như một người mới vào nghề.
Cứ để cho họ ngẩm nghĩ về chuyện này một thời gian. Amy nghĩ.
Amy nhận thấy bà Lucia đang quan sát cô với đôi mắt kín đáo. Cô cảm thấy lo lắng vì bị lôi kéo vào một cuộc đấu mà cô vẫn chưa biết tí gì luật thi đấu. Franco là một đấu thủ nữa làm rối tung các phương án của cô.
Bà già đưa tách trà lên môi, bắt gặp cái nhìn của Amy. Khi đặt tách trà xuống bàn, bà lấy chiếc khăn ăn bằng vải lanh chấm môi rồi nói.
– Cháu là một cô gái đáng yêu. Chắc cháu đã đính hôn với một chàng trai trẻ nào đó ở Mỹ?
Amy lắc đầu.
– Chưa cô ạ. Cháu còn muốn đi thăm nhiều nơi, muốn làm nhiều việc trước khi lấy chồng.
– Ồ, như vậy có khôn ngoan không? Nếu cháu cho phép cô khuyên cháu một vài lời để tránh sai lầm mà các cô gái trẻ xinh đẹp thường mắc phải thì lời khuyên đó là: Đừng để giành mọi việc đến ngày mai, rồi lại ngày mai nữa. Để một ngày nào đó cháu sẽ nhận ra mình đã bỏ lỡ người đàn ông của đời mình. Lúc ấy thì quá muộn.
– Con phải nói rằng con không thể tưởng tượng nổi Amy lại có khi nào chịu nổi đau ấy – Nando lên tiếng. Anh đi cắt ngang phòng, tay cầm bình rượu định rót thêm rượu cho Amy nhưng cô đậy tay lên miệng ly từ chối.
Amy cảm thấy nhẹ nhõm khi anh đi khỏi. Cô tự hỏi tại sao Nando lại ảnh hưởng đến cô mạnh như vậy nhỉ. Dường như có một từ trường cảm xúc xung quanh anh. Nó làm cho cô bối rối ngay cả khi anh không chạm vào người cô.
Franco cũng rất đẹp theo kiểu cổ điển, nhưng cô không phản ứng với anh ta theo như cách vơi Nando. Tất nhiên Franco cũng duyên dáng nhưng ở anh mọi thứ đều có thể hình dung ra được, nó luôn luôn tỏa sáng còn Nando thì khác. Có cái gì đó luôn tỏa sáng từ anh đến với cô, mặc dù cô đã cố gắng tỏ ra cứng rắn chống lại nó.
Nhưng liệu tia lửa ấy có phản hồi từ cô đến Nando không. Chắc là không. Những động tác thuần thục của anh có vẻ như đã được tính toán kỹ lưỡng không thể được bắt nguồn từ cảm xúc.
Nhưng nếu nó phản hồi thì sao? Nếu nhưa cũng cảm thấy như cô. Trong vài giây ngắn ngủi trí tưởng tượng của cô vượt ra ngoài sự kiềm chế và cô đã hình dung ra anh đang làm tình với cô. Cô thể rắn chắc của anh ép sát vào cơ thể cô. Đôi môi, bàn tay…
Amy đột ngột ngước lên và mặt cô bừng đỏ.
Nando đang nhìn cô, đôi mắt hơi nheo nheo, nụ cười còn đọng trên môi. Cô lặng người đi trong giây lát. Liệu anh có đọc được ý nghĩ của cô hay không? Nếu đọc được, anh có thấy thú vị không. Anh và mẹ anh dường như có khả năng đọc được ý nghĩ người khác…
Amy gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Thật là vớ vẫn. Đó chẳng qua là cảm giác đánh lừa cô thôi.
Amy cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi người xung quanh cô quay sang nói chuyện với nhau, mặc dù đó là chuyện về cô. Họ đang thảo luận xem nên đưa cô đi thăm những đâu trong tôi cô ở Ý. Nando nói:
– Tất nhiên phải thăm Venice rồi. Đấy là điều bắt buộc – Quay sang Amy anh gật đầu.
– Cô sẽ đi thăm Venice vào lúc nó đẹp nhất. Cả ban ngày lẫn ban đêm. Cô sẽ là khách du lịch còn tôi là hướng dẫn viên. Ban ngày chúng ta sẽ đi thăm kênh đào Grand Canal bằng ca nô. Ca nô là xe buýt của Venice đấy. Sau đó là quảng trường thánh Mark. Và vì cô là người Mỹ nên chúng ta sẽ ăn trưa tại ở Hangs Bar. Buổi chiều có thể chúng ta thăm Lido, tùy thuộc vào thời tiết. Còn ban đêm chúng ta sẽ đi trên một chiếc thuyền đáy bằng dưới bầu trời đầy sao và nghe người chèo thuyền hát.
Amy thắc mắc Nando đang nghĩ gì. Cô đang được giới thiệu những điểm tham quan hấp dẫn như người ta thường làm với các khách du lịch. Địa vị là khách của cô đã được nhấn mạnh. Không nghi ngờ gì nữa, cô sẽ được đối xử một cách trang trọng, được làm hài lòng rồi sau đó người ta chờ đợi cô nhận ra rằng cô nên chuyển nhượng cổ phần của cô. Nando sẽ giúp cô vượt qua quyết định khó khăn đó bằng những cái hôn ngọt ngào.
Bà Lucia gật gật cái đầu quý phái tỏ vẻ đồng tình.
– Chắc chắn là cháu phải thăm Venice, không thì sẽ muộn. Người ta nói rằng dần dần nó sẽ bị biển nuốt mất. Cũng còn những nơi khác mà, cháu phải thăm Verona chẳng hạn. Có lẽ chúng ta sẽ tổ chức một buổi ăn tối cả gia đình ở đó.
– Tất cả những cái đó nghe thật thú vị – Anh trả lời. Cô nhận thấy thật khó má tránh khỏi cái mác “Khách du lịch ”. Nhưng nếu cô cho phép mình khởi đầu như vậy cô sẽ gặp rất nhiều khó khăn nếu muốn bẻ gãy những mưu đồ mà Nando đã tính toán kỹ lưỡng.
– Nando, phải tử tế một chút. Anh không độc chiếm toàn bộ thời gian của cô em họ chúng ta như vậy được – Franco chen vào trong khi đưa tay với bình rượu, rót đầy cốc của mình. Rồi anh quay sang phía Amy.
-Tôi rất muốn đưa cô đến hồ Garda để dùng bữa tối một ngày gần đây, thậm chí ngay ngày mai. Tôi biết một quán ăn trông ra một cảnh trời nước có lẽ đẹp nhất thế gian.
Franco nghiêng mặt nhìn Nando, mỉm cười rồi lại quay sang Amy.
-Sau hết, người anh em đây đã gặp cô ở New York. Bởi vậy, bây giờ đến lượt tôi.
Amy bắt gặp ánh mắt lộ rõ vẻ bực tức của bà Lucia. Bà nói một cách gay gắt:
-Tôi phải nói rằng trước khi cãi nhau về thời gian của Amy, hai cậu phải hỏi xem cô ta muốn gì. Tại sao không để cho cô ta quyết định?
Bà đưa mắt nhìn Amy dò hỏi rồi nói:
– Bây giờ cháu muốn thăm nơi nào trước tiên?
Trước khi Amy kịp đáp câu trả lời, bà lại nói:
– Chúng tôi hy vọng cháu sẽ không vội trở về Mỹ. Có quá nhiều nơi để đến thăm đất nước chúng tôi. Khi nào thì cháu phải trở về với công việc của cháu?
Câu hỏi không đơn giản như câu hỏi của một bà chủ nhiều muốn biết khách định lưu bao lâu. Nó chứa đựng rất nhìn ý nghĩa. Amy quyết định sẽ trả lời chân thật. Nếu cô có những kế hoạch tiếp cận với nhà máy rượu này thì nó phải được thực hiện một cách công khai, thẳng thắn. Cô đang định nói thì người hầu phòng bước vào, lặng lẽ như một cái bóng. Ông ta bật đèn lên. Ánh sáng ấm áp tỏa khắp phòng làm giảm nhẹ sự nặng nề của các đồ đạc chạm trổ.
Sau khi người hầu ra khỏi phòng, Amy thận trọng đặt ly rượu của mình xuống bàn rồi bắt đầu nói một cách thẳng thắn:
– Cô Lucia ạ, cháu không biết Nando đã nói gì với cô, nhưng cháu đến ý không phải để du lịch, cũng không phải với tư cách một vị khách của gia đình. Thành thật mà nói cháu đến đây để có một quyết định dứt khoát.
Bà già hơi nheo mắt lại, đăm đăm nhìn cô. Mọi người trong phòng im phăng phắc. Những ngón tay mảnh dẻ gần như trong suốt, đeo những chiếc nhẫn rubi nặng của bà nằm im trên ghế.
Amy cảm thấy hơi nghẹt thở khi cô nói tiếp:
– Thật ra, cháu chưa quyết định nên giữ lại cổ phần hay bán nó cho Nando. Đó là lý do cơ bản tại sao cháu đến Ý, hơn nữa cháu cũng muốn đến thăm đất nước Ý và gặp gỡ họ hàng.
Không hề có một chút thay đổi nào trong biểu hiện của bà Lucia. Nét mặt bà vẫn lạnh lùng và bí ẩn như khuôn mặt một pho tượng bằng cẩm thạch.
Không khí im lặng căng thẳng một hồi lâu. Amy tiếp tục nói:
– Trong hoàn cảnh như thế này cháu nghĩ tốt nhất là cháu không nên duy trì địa vị một người khách khi đã biết Nando muốn mua cổ phần ấy như thế nào. Cháu cảm thấy sự có mặt của cháu ở biệt thự này làm cho tất cả chúng ta thêm khó xử.
– Ồ, không,không! Cháu cứ ở lại đây. Không phải với tư cách một người khách mà là một thành viên của gia đình. Tất nhiên cháu phải được tự do hoàn toàn khi quyết định các vấn đề về nhà máy rượu.
Bà ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
– Nếu như cháu thực sự muốn giữ cổ phần của mình, – tha lỗi chuyện cô vì đã tò mò – cháu định làm gì với nó. Giữ lại nó như một khoản đầu tư chăng.
Amy vô tình đưa tay lên vuốt lại mái tóc, một động tác như thể cô cần có thời gian để chọn câu trả lời. Và cô chọn câu trả lời thẳng thắn.
– Cháu đã từng nghĩ có thể cháu sẽ tham gia trực tiếp vào công việc ở nhà máy rượu. Tuy nhiên không nhất thiết như vậy. Cháu có kinh nghiệm trong ngành quảng cáo và cháu biết Vino d’Oro đã bắt đầu được bán ở Bắc Mỹ. Công ty sẽ cần một người nào đó họ được sinh hoạt của người dân Mỹ… Khả năng này rất hấp dẫn đối với cháu, mặc dù cháu biết còn phải học hỏi nhiều.
Bà Lucia lắc đầu tỏ vẽ nghi ngờ.
– Ồ, không cháu ơi! Tuyệt đối không nên nghĩ như vậy. Nhà máy rượu không phải là nơi giành cho phụ nữ. Con gái cô cũng có cổ phần nhưng nó sẽ không bao giờ mơ đến việc được tham gia vào công việc ở nhà máy rượu, cánh đồng nho hay bất cứ việc gì liên quan đến công ty. Cháu chưa biết đến những khó khăn mà cháu phải đối mặt đâu. Đó là công việc của đàn ông. Amy ạ.
– Con đã cố gắng giải thích tất cả cho Amy lúc còn ở New York rồi. – Nando nhẹ nhàng nói. – Nhưng cô cảm thấy sung sướng vì đã thất bại. Nếu không thì chúng ta không có niềm vui sướng được đón tiếp Amy ở đây. Tuy nhiên, con đồng ý rằng một khi cô ấy biết được công việc ở đó nặng nhọc như thế nào, và chúng ta phụ thuộc vào thiên nhiên trong mỗi mùa thu hoạch như thế nào, chắc cô ấy sẽ vui lòng để những chùm nho lại cho chúng ta.
Franco không tham gia gì vào cuộc tranh luận của họ. Anh ngồi yên trên ghế, xoay xoay chiếc cốc rượu trên tay, đôi mắt màu lục nhạt ánh lên niềm vui.
Bà Lucia cầm lấy tách trà. Trước khi đứa lên môi bà nói:
– Nando, con phải trung thực với Amy. Cô ấy nhất định phải có dịp để xem xét và tự mình đánh giá, không cần đến sự chỉ dẫn của chúng ta. Nếu mẹ nhớ không nhầm, tuần này chúng ta có ít nhất một buổi tham quan nhà máy rượu. Tại sao không cho Amy tham gia nếu như cô ấy muốn.
Nando đồng ý ngay:
– Tất nhiên là được, ý kiến của mẹ hay đấy.
Anh ta quay sang mỉm cười với Amy:
– Chúng tôi có một buổi tham quan được ấn định vào ngày mai. Có một đoàn đại biểu sắp đến, các khách hàng, những nhà kinh doanh, những giám định và một số nhà báo. Tất cả đều là người nước ngoài. Cô có muốn tham gia vào đoàn người này không?
Amy nhận thấy đây chắc chắn không phải một ý kiến bất chợt. Họ đã sắp đặt cho cô đi theo một nhóm chuyên gia. Tất cả bọn họ sẽ chỉ nói chuyện về trồng nho, những thuật ngữ về sản xuất rượu – hoàn toàn là một thứ ngoại ngữ đối với cô. Cô sẽ bị tra tấn bằng những con số thống kê, những chi tiết và cô mất hết can đảm.
Họ không thể nào chọn được một phương pháp hữu hiệu hơn thế để làm cho cô bớt bướng bỉnh. Nhưng còn lâu họ mới ngăn cản được cô.
Amy nâng cốc của cô lên. Cô nhấp một ngụm nhỏ rượu vang rồi bình thản nói.
– Tôi rất muốn được có mặt trong đoàn tham quan đó.
Rồi cô mỉm cười vô tư với ba người.
Franco đang đối mặt trực tiếp với cô. Cô ngạc nhiên thấy anh giấu mọi người, nháy mắt với cô tỏ vẻ đồng tình.
Amy vén tấm rèm trắng ở cửa sổ phòng cô, bước ra ngoài ban công. Cô đứng đó một lúc, cảm thấy làn gió nhẹ mang đi chút hơi nóng cuối cùng của ban ngày.
Một vầng trăng treo trên bầu trời toả ánh sáng dìu dịu bao phủ những đường nét Gotich của nhà máy rượu dưới đồi. Trong ánh sáng nhạt, toà lâu đài với những ngọn tháp nhỏ như hàm răng lởm chởm và hai tháp canh nhô cao lên trời có vẻ huyền ảo một cách kỳ quái.
Từ toà lâu đài vẫn có những tia sáng le lói lọt qua các khe cửa sổ? Rõ ràng mọi người vẫn còn làm việc. Thỉnh thoảng vẫn có những chiếc xe tải đi từ con đường ngoằn ngèo vào trong sân của toà lâu đài.
Sau khi chia tay với mọi người trong gia đình, khi tiệc trà kết thúc, Amy trở về phòng, tắm rửa và nghỉ ngơi. Trong khi nằm xoài trên chiếc giường rộng cô suy nghĩ miên man về những sự kiện xảy ra trong ngày. Rồi mệt quá cô ngủ thiếp đi.
Bây giờ thì cô đang được mời xuống ăn tối, bữa tối lúc 9h30 đối với cô là quá muộn, nhưng cái đồng hồ thời gian trong người cô bị ảnh hưởng quá nhiều vì chuyến bay đến nỗi cô không còn cảm giác chính xác về thời gian nữa.
Trong khi nhìn xuống toà lâu đài, Amy nghĩ, nếu nó dường như là hư ảo thì những ngày còn lại trong chuyến đi của cô cũng tương tự như vậy. Cô rời New York với một tinh thần mạo hiểm, một tinh thần thách thức. Lúc này nhiệt tình của cô đã nguội lạnh đi nhiều. Đột nhiên mọi việc diễn ra theo một chiều hướng khắc.
Amy tựa lưng vào hàng lang can bằng đá cẩm thạch. Qua làn áo mỏng, cô cảm thấy nó còn giữ lại chút hơi ấm của ban ngày.
Amy nhận thấy, thế là rõ ràng, Nando và mẹ anh ta định làm gì. Họ cùng nhau gây áp lực với cô để chèn ép cô. Cô đã tốn không ít tiền của, thời gian để đến được nơi này nên k thể để họ đạt được mục đích ngay trong ngày đầu tiên. Cô đã đến đây và cô sẽ ở lại. Bất chấp Nando và mẹ anh ta, cô sẽ ở lại đến chừng nào cô học được một chút gì đó về nghề trồng nho và sản xuất rượu vang. Nếu như việc ấy không thực sự hấp dẫn thì cô sẽ ra đi theo những phương án tốt nhất. Nếu như ở cuối giai đoạn học việc cô thay đổi ý định hoặc đó thực sự là nơi không hợp với cô thì cô sẽ làm theo ý muốn của họ.
Nhưng có một điều chắc chắn: cô sẽ không để cho họ đẩy ra ngoài vì những nguyên nhân sô vanh.
Những làn gió nhẹ vuốt ve mái tóc cô, thổi nó vắt ngang má cô. Cô đưa tay vuốt nó về vị trí cũ. Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu: Thế còn Franco thì sao nhỉ? Cái nháy mắt kín đáo của anh ta có ý nghĩa gì nhỉ? Có phải anh ta muốn khuyến khích cô thực hiện ý định của cô không?
Có thể là như vậy. Nhưng nếu đúng là như vậy thì tại sao? Tại sao? Amy lắc đầu. Thật không thể hiểu nổi. Franco cũng có cổ phần trong công ty. Anh ta là một thành viên của Vino d’Oro, lẽ dĩ nhiên anh ta muốn cô nhượng lại cổ phần vì lợi ích của công ty, trừ khi anh ta muốn mua cho chính mình. Theo như lời Nando nói lúc còn ở New York thì mỗi người có cổ phần bằng nhau. Nando một phần, Ana Maria một phần, bà Lucia một phần. Họ Bonavia có 3/5 vậy tất nhiên họ chiếm đa số. Đó là lý do Nando điều hành công ty.
Amy và Franco chiếm 2/5. Có thể Franco muốn mua cổ phần của cô để tăng quyền lực và lợi nhuận của anh ta. Đó là lý do duy nhất mà cô có thể nghĩ được. Cô hơi lo lắng tự hỏi k biết Franco có gây sức ép với cô không. Lúc đó sự việc mới thật phức tạp. Cô đã rơi vào tổ nhện kinh khủng, với những Machiavelli (*) hiện đại. Ý nghĩ đó làm Amy vui vui chốc lát nhưng nụ cười của cô tắt ngấm khi cô nhớ lại khuôn mặt của bà Lucia lúc Franco nói về chuyến đi của 2 người tới hồ Lake Garda. Amy nhận thấy việc học cách sản xuất rượu không phải là hàng rào duy nhất đối với cô.
(*) Machiavelli(1469- 1527): Một chính khách Ý rất quỷ quyệt.
Có tiếng ôtô dừng lại một lát trước cổng, rồi đi thẳng vào trong sân. Sau tiếng phanh rít lên, cánh cửa xe mở ra rồi đóng sập lại ngay.
Tiếp theo là những âm thanh vội vã của gót giày nện trên nền đá.
Amy cúi nhìn xuống qua hàng lan can nhưng người mới đến đi khuất tầm mắt cô. Cô đoán đấy có thể là em gái Nando.Không biết rồi cô ta có làm phức tạp thêm tình hình vốn đã khó xử hiện nay không?
Amy trở lại phòng mình đứng ngắm nghiá đồ đạc bày biện trong phòng. Những chiếc bàn kiểu Fiorentina màu xanh nhạt được trang trí những hình cuốn bằng vàng được kê sát tường. Những tấm thảm xanh đựợc kết lại với nhau bằng một đường viền gồm những bông hoa màu tùng lam. Chiếc giường chắc chắn, đầu giường bằng gỗ trạm trỗ hình một con vật giống như con kỳ lân, những hình cây uốn éo và những con thú riêng. Chiếc bàn phấn có một chiếc gương dài với một đầu vắt chéo. Căn phòng thật là dễ chịu, cũng như tất cả các phòng còn lại trong ngôi nhà, các thứ đồ đạc đều có vẻ cổ và có giá trị. Amy vuốt ngón tay dọc theo đường trang trí bằng vàng của một chiếc bàn kiểu Fiorentina. Mẹ cô đã từng ao ước có một chiếc như thế này. Không biết có khi nào bà muốn về thăm Italia. Nếu có thì bà cũng chưa bao giờ thổ lộ.
Liếc nhìn đồng hồ trên tay, Amy vội vã đến bên bàn phấn chải lại mái tóc bị gió làm rối tung. Cô đánh lại son môi rồi đi xuống dưới nhà.
Khi Amy xuống đến chân cầu thang, cô nghe thấy những giọng nói vọng ra từ phòng khách. Những âm thanh sống động của tiếng Ý, rồi tiếng cười trong trẻo của một phụ nữ, tiếp theo là tiếng thì thầm giọng trầm của Nando.
Khi Amy bước vào, cô nhận thấy Franco và bà Lucia vẫn chưa đến. Nando đang đứng cạnh một chiếc bàn tròn, trên bàn đặt bình rượu. Anh cầm một cốc rượu trên tay. Một người phụ nữ trẻ đứng quay lưng về phía Amy đang ngước nhìn Nando. Cô ta đang nói với Nando điều gì đó bằng tiếng Ý, Những ngón tay mảnh dẻ đang vuốt má anh ta một cách âu yếm.
Nando chợt ngẩng đầu lên:
– Ồ Amy, xin mời vào.
Người phụ nữ trẻ quay lại. Amy nhận thấy cô ta chẳng có nét gì giống Nando hay mẹ anh ta. Cô ta mảnh dẻ, tuy nhiên chiếc áo dài bó sát người của cô ta để lộ ra một thân hình với những đường cong gợi cảm. Cổ áo khoét sâu để lộ ra một thân hình với những đường cong gợi cảm. Cổ áo khoét sâu để lộ ra một phần 2 bầu vú cao, rắn chắc. Đôi mắt màu hoa păngxê của cô ta tò mò nhìn Amy qua thành ly rượu đang cầm trên tay.
Amy mỉm cười với cô ta, hỏi:
– Cô là Ana Maria, em gái của Nando phải không?
Đôi mắt của cô ta ánh lên vẻ thích thú
– Tôi ấy à? Ồ, không. Xin lỗi, tôi là Elisa. Elisa Antolini. Tôi là… – Cô ta ngoảnh lại cười với Nando – là một người bạn của gia đình.
Giọng nói và cung cách cư xử của cô gái ngụ ý rằng có thể cô còn là một cái gì đó hơn cả là người bạn của gia đình. Đột nhiên Amy cảm thấy lo lắng. Cô chào hỏi người phụ nữ trẻ, một cách vui vẻ nhưng vẫn nhận thức được đôi mắt khác thường đó đang nhìn cô với một vẻ tò mò không hề dấu giếm.
– Elisa đến một nơi mà cô có thể gọi là ” doanh trại của địch” – Nando kéo dài giọng – Bố cô ấy có một nhà máy rượu ở bên cạnh. Vì vậy không nghi ngờ gì, tối nay cô ta đến đây để do thám.
Elisa hếch cái mũi quý tộc xinh đẹp về phía Nando, tiếp lời:
– Và theo lời mời của ai?
Rồi cô ta hướng về phía Amy:
– Vậy chị là cô em họ từ Mỹ đến, người mà Nando đã kể với tôi.
Đôi lông mày thanh hình cánh cung hơi nhướng lên, giọng nói lộ vẻ nghi ngờ, cô ta hỏi:
– Có phải sự thật như anh ta nói rằng chị muốn tham gia vào việc điều hành nhà máy rượu ở Monte Cielo không?
Amy lắc đầu:
– Tôi không điều hành, hay nói chính xác hơn tôi sẽ không tham gia điều hành khi tôi không có kinh nghiệm và thiếu những thông tin về nó. Nhưng tôi muốn học một chút gì đó về nghề sản xuất rượu. Đó là một trong những nguyên nhân mà tôi đến đây. Có thể sau này tôi tham gia theo một kiểu khác.
Amy nhận thấy có giấu giếm mục đích của mình chẳng lợi lộc gì, đặc biệt khi nó đã được những người khác mang ra bàn cãi.
Elisa rùng mình có vẻ giễu cợt, hớp một ngụm nhỏ rượu vang trước khi nói:
– Ôi! Chị suy nghĩ chưa chính xác rồi! Những mùi vị chua chua ở đó, công việc cọ rửa thùng… Thật là rùng rợn! Rồi còn mọi người chạy nháo nhác nữa chứ! Nếm nếm, thử thử rồi lại tranh cãi… Họ luôn luôn phàn nàn, nếu không về thời tiết xấu thì lại về dịch rệp vàng. Thật là chán ngắt! Chị có cho tiền tôi cũng không bước vào nhà máy rượu của chính chúng tôi.
Nando đưa cho Amy một ly rượu Vino d’Oro rồi ngoảnh lại với Elisa.
– Đấy cũng là một ý đồ tốt, Elisa ạ.
Đôi mắt đẹp của Elisa rực sáng
– Có thể anh nói đúng, Nando ạ. Cha tôi, một ông già đáng thương, muốn có một cậu con trai để nối nghiệp gia đình, nhưng ông lại chỉ có tôi. Tôi cho rẳng có lẽ vì vậy mà ông…
Câu nói của Elisa bị cắt ngang nửa chừng bởi sự xuất hiện của bà Lucia, Franco và một người phụ nữ trẻ. Lần này Amy dễ dàng đoán được người mới xuất hiện là ai. Đôi mắt màu xám của cô ta mỉm cười với Amy không có vẻ kiêu căng lạnh lùng như Nando và mẹ anh ta. Cô ta cũng có mái tóc đen, và những nét quý tộc có phần mềm mại trên khuôn mặt dịu hiền. Cô không đẹp nhưng ở cô toả ra sự ấm áo và duyên dáng.
– Ôi Amy, xin chúc mừng chị – Cô ta chạy đến, cầm tay Amy – Nando đã kể với em về chị. Chị thật xinh đẹp, hấp dẫn hơn những người trong dòng họ Bonavia nhiều! – Cô ta làm mặt rầu rĩ rồi phá ra cười.
– Chắc chị đã được báo trước em sẽ đến thăm chị vào mùa xuân tới, dù có được mời hay không. Filipo và em sẽ đến đó để hưởng tuần trăng mật. Chúng em muốn thăm..thăm…à vâng ” Quả táo lớn”. Có phải người Mỹ các chị gọi New York bằng cái tên như vậy không nhỉ?
Amy tự hỏi có phải đây là một nước cờ được tính trước không nhỉ? Lại 1 cú đẩy nhẹ nhàng nữa bắt cô phải rời khỏi nhà máy rượu, một bằng chứng cho thấy họ mong cô sớm trở về New York. Trong trường hợp này thật khó mà biết vì nụ cười của cô gái này rất cởi mở, đôi mắt thật trong sáng, nhiệt thành.
– Này Ana Maria, đừng có huyên thuyên.
Bà Lucia cáu kỉnh, đế thêm một câu tiếng Italia làm cho đôi má Ana Maria đỏ ửng. Rồi bà già quay sang nói với Elisa
– Chào cô Antolini. Tôi xin lỗi vì không xuống tiếp cô.
Giọng nói của bà rất lịch thiệp nhưng vẫn băng giá. Amy có cảm tưởng cô đang xem một nhóm nhân vật trên sân khấu, và ngay cả cô nữa, cũng là một nhân vật trong vở kịch- hay là vở hài kịch.
Bà Lucia đi về phía chiếc ghế của mình bên cạnh lò sưởi. Lưỡng lự một lát rồi bà nói:
– Tại sao mọi người không ngồi xuống. Tôi rất khó chịu khi thấy mọi người đứng cứ như thể đang ở trong ga tàu hoả vậy.
Một mệnh lệnh chứ không phải là một lời gợi ý – Amy nghĩ. Nando đang đứng cạnh Elisa tay cầm một chiếc ly.
Ngay trong lúc nghỉ ngơi thoải mái này, khi Nando không còn thể hiện tính cách đàn ông mạnh mẽ, Amy vẫn cảm thấy khó chịu khi nhìn anh ta. Liệu Elisa có cảm thấy như vậy không nhỉ? Người đàn bà trẻ ấy quay mặt về phía Nando đang thủ thỉ câu gì đó bằng tiếng Italia rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đấy.
Nando gật đầu, đôi mắt xám bừng sáng.
Franco và Maria chọn những chiếc ghế gần ghế Amy để họ có thể dễ dàng nói chuyện với nhau. Trong khi họ tán gẫu, đầu óc Amy vẫn lơ đãng vì cô cảm thấy nỗi khó chịu trong lòng mỗi lúc mỗi tăng. Sau một lúc cố kìm chế, cô thấy mình như sắp ốm.
Khi Amy nhận ra nỗi phiền muộn của mình bắt nguồn từ đâu, lập tức cô cảm thấy lo lắng hơn. Đó là vì cô nghĩ rằng Elisa và Nando là người tình của nhau. Ý nghĩ đó nảy sinh khi cô nhìn thấy nụ cười âu yếm của người phụ nữ đó với Nando và những ngón tay của cô ta vuốt ve đôi má anh.
Cô ghen chăng? Không phải! Cô không yêu Nando một chút nào. Chắc chắn anh ta chỉ hấp dẫn cô chứ không mang đến cho cô sự dễ chịu khi ở bên anh ta. Và tất cả cũng chỉ dừng ở đó thôi. Một khi có được cổ phần của cô thì cô sẽ nhanh chóng bị gạt ra khỏi lề cuộc sống của anh ta.
Cuối cùng Amy tập trung chú ý vào những gì mà Franco và Anna Maria đang nói với nhau. Cô cố gắng phớt lờ những ý nghĩ khác trong đầu đang lồng lên như một con hổ bị nhốt trong chuồng.
Bà Lucia ngồi trên chiếc ghế của mình, giống như vị hoàng đế đang quan sát thần dân. Bà trả lời các câu hỏi một cách ngắn gọn nhưng không tỏ ra bất nhã. Nando đang phân phát rượu vang. Bà Lucia cầm chiếc ly trong bàn tay gầy guộc nhấp từng ngụm nhỏ. Đôi tai lắng nghe của bà dường như không bỏ sót chuyện gì đang xảy ra xung quanh.
Về phần Amy. Cô thấy rất thích Anna Maria. Cô cảm thấy dễ chịu với cô gái này hơn bất cứ người nào khác trong phòng. Nụ cười rạng rỡ, thái độ cởi mở của cô đối lập hẳn với thái độ kiêu căng của những người khác. Maria đang trêu chọc Franco. Anh choàng một cánh tay qua vai cô rồi quay sang nói với Amy.
– Amy, cô có tin rằng cô bé ngốc nghếch này sắp lấy chồng không? Cô có tin rằng một vài lời cha cố lẩm bẩm với nó, sẽ biến nó thành một người đàn bà có chồng chín chắn không? Không thể tin được!
Anna Maria quay sang luờm Franco. Cô nói:
– Ông anh thân mến. Tôi đánh giá cao những biểu hiện của lòng biết ơn. Tôi sắp cứu anh bạn Filippo của anh ra khỏi cuộc sống phóng đãng do anh lôi kéo vào.
Thò tay vào túi, Anna lôi ra một chiếc hộp bằng bạc và rất tự nhiên nhón một điếu đưa lên môi. Franco lập tức châm lửa cho cô.
– Anna Maria! Mẹ không chấp nhận như thế! Nếu con muốn hút thuốc, con phải ra chỗ khác, không được hút trong phòng – Giọng bà Lucia vang lên sắc lạnh.
– Xin lỗi mẹ, con quên – Anna trả lời, dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Cô hoàn toàn không bị rối trí trước giọng nói sắc lạnh của mẹ mình.
Cô quay sang cười nhăn nhở với Amy
– Ít nhất em cũng không bị đuổi ra mà không được ăn bữa tối
Amy liếc nhanh Anna. Ít nhất cũng có một người trong gia đình có tính hài hước.
Nhưng không còn thời gian để suy nghĩ thêm. Một người hầu đã xuất hiện, đang đứng lặng im trước cửa ra vào.
Bà Lucia đứng dậy nói
– Chúng ta đi ăn tối thôi chứ?
Rồi bà dẫn mọi người xuống một hành lang dài, qua một cửa cuốn đến phòng ăn sang trọng. Những tấm gỗ phủ khắp mặt tường từ sàn tới trần nhà. Ngọn đền nến đặt giữa bàn toả ánh sáng ấm áp xuống những bộ đồ ăn bằng bạc. Một bức thảm lớn choáng hết bức tường phía xa, mô tả quang cảnh của toà án với các quý ông quý bà ăn mặc diêm dúa. Amy muốn xem bức thảm thật kỹ, thật gần nhưng nghĩ lại rằng phải để sau này.
Amy không ngạc nhiên chút nào khi thấy bà Lucia đi đến đầu bàn. Ở đó, một người hầu kéo ra một chiếc ghế chạm trỗ rất nặng để cho bà ngồi xuống. Cô được chỉ ngồi ghế bên phải bà Lucia, tiếp theo là Franco rồi đến Anna Maria. Phía bên kia bàn, Nando ngồi cạnh Elisa.
Hai người hầu bắt đầu mang thức ăn đến đặt trước mặt từng người. Amy nhỉn xuống đĩa của mình: một miếng dưa hấu mỏng ướp lạnh được bao quanh bởi một lát dăm bông Parma gần như trong suốt. Sự tương phản giữa màu xanh nhạt của dưa hấu và màu hồng của dăm bông trông thật ngon mắt.
Khi mọi người đã ăn xong món thứ nhất thì món súp được mang ra: một bát nước súp trong với một sợi cuốn tròn làm bằng bột nhào lơ lửng trong bát.
Amy liếc nhìn mọi người mỉm cười
– Tôi nhận ra món này rồi. Có phải là món mì xoắn không? Mẹ tôi cũng hay nấu món này. Đôi khi bà còn phủ lên trên bằng pho mát.
– Tất nhiên có biết nguyên nhân tại sao sợi mì có hình dáng đặc biệt như vậy chứ? – Franco hỏi
– Franco – Một giọng nói vang lên từ phía đầu bàn.
– Nhưng thưa cô Lucia, cháu chỉ hỏi xem cô ấy có biết nguồn gốc của món bột nhào nổi tiếng?
Amy cảm thấy bị kẹt giữa hai nhưng cô vẫn phải trả lời
– Không, tôi không biết.
– Bây giờ thì, thưa cô Lucia, đây là câu chuyện rất đứng đắn – Franco vừa cười vừa nói – Có thể nó không có thật, nhưng cô em họ của chúng ta cần phải được biết những sự thật căn bản của cuộc sống khi xem xét món bột nhào Italia.
Amy chờ đợi câu bình phẩm lạnh lùng nữa của bà Lucia nhưng không có. Bởi vậy Franco vẫn tiếp tục nói:
– Câu chuyện kể rằng có một người đang làm món bột nhào thì ông ta nhìn thấy cái rốn của bà chủ phơi ra. Thế là từ đó ông ta lăn tròn và xoắn các sợi bột nhào thành hình cái rốn của các bà. Tất nhiên câu chuyện cũng có nhiều cải biên. Tôi còn nghe nói rằng cảm hứng đó không phải bắt nguồn từ đâu khác mà chính là từ cái rốn xinh đẹp của thần vệ nữ ở Milo. Cũng có một cải biên khác…
– Đủ rồi, Franco. – Giọng của bà Lucia vang lên đầy quyền lực và Franco im bặt.
Amy cảm thấy nhẹ người thấy câu chuyện chuyển sang những đề tài chung chung. Tiếp theo món soup là món thịt bê được mang ra.
Vào thời điểm ấy, cốc của mọi người được rót đầy một thứ rượu vang màu vàng nhạt, trong suốt và lấp lánh. Amy để ý thấy Nando đang dán mắt vào cốc rượu. Khi nhấc chiếc ly mỏng lên, anh giữ sao cho ánh sáng ngọn nến thấu qua nó khi xoay nó trên tay. Anh hít hít hơi rượu rồi nếm thử vài giọt.
Khi đặt ly xuống, anh nhìn Elisa như thể đang kết tội.
– Vậy là tối nay, đã có một con rắn đã bò vào tim chúng tôi. Không nghi ngờ gì nữa, đây là rượu của cô.
Đôi lông mi dài trên đôi mắt màu hoa păngxê cụp xuống.
– Nando thân yêu. Đây là tác phẩm cuối cùng của Nino, chuyên gia của chúng tôi. Ông nghiên cứu ra nó trước khi chết. Lúc ở cổng, tôi đã hối lộ Giuseppe để đưa nó vào trong bếp.
Amy nếm thử rượu vang và thấy cảm giác êm mịn như nhung nơi đầu lưỡi, mùi hương thơm dễ chịu gần như là hoang dại. Elisa nói đúng, đây là thứ rượu rất tốt.
Nando nếm thử một lần nữa rồi nhìn Elisa nói tỉnh khô:
– Tôi cho rằng cha cô, để phù hợp với chiến lược quảng cáo mới của công ty mình, đã đặt tên loại rượu này là Est! Est! Est!
Cô gái cười như nắc nẻ:
– Còn cái tên nào hay hơn nữa không? – Cô nói có vẻ thách thức.
Chắc có sự kháy nhau gì đây mà Amy không hiểu được. Nhưng Nando trong khi xoay xoay chiếc ly trong tay đã nói với cô:
– Đây thực sự là câu chuyện vui nội bộ. Cô có quen với loại rượu mà chúng tôi nói đến không?
Amy lúng túng nhìn xuống cốc của cô:
– Không. Có lẽ đó là rượu do nhà máy của cha Elisa sản xuất chăng? Rượu ngon đấy chứ!
Nando lắc đầu
– Không, tôi đang nói đến một loại rượu nổi tiếng ở Italia cơ. Rượu Est!Est!Est ấy
– Rất tiếc, nhưng tôi không biết – Amy thú nhận. Cô cảm thấy mình để lộ ra quá sớm sự thiếu kiến thức về rượu, có thể dẫn tới sự bất lợi trong tình hình hiện tại.
Nando nhấp một ngụm vang nữa rồi mới nói
– Chuyện kể rằng, có một vị giám mục người Đức, tên là Johann Fugger hay Johaneres De Fuger gì đó, vào năm 1110 đi từ Angsburg tới Roma để thăm giáo hoàng. Ông ta rất khoái đánh chén nên thường cử một người đi tiền trạm để tìm những nơi ăn uống tốt nhất dọc con đường mà họ phải đi qua. Khi người ấy tìm được một quán trọ tốt, có rượu ngon và những thứ họ cần thì người ấy dùng phấn viết chữ Est! lên trên cửa. Chữ ấy có nghĩa là “Nó đây”. Hay nói cách khác: “chỗ này rượu vang ngon”
Nando lại nhấp nháp một ngụm nữa rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng với Elisa trước khi tiếp tục nói.
– Khi Martin – tên người đi tiền trạm – đến Montefiascone anh ta được nếm một thứ rượu vang đem đến cho anh ta một cảm hứng đến điên cuồng tới mức anh ta dùng phấn viết lên cánh cửa: Est!Est!Est!
Amy không nhịn được cười. Đây chính là lúc Nando ở lúc vui vẻ nhất. Cô hỏi:
– Và vị giám mục có đồng ý với khẩu vị của người đi tiền trạm không?
Đôi mắt màu xám của Nando tỏ vẻ thích thú.
– Ông ta có đồng ý không ấy à? Ông ta phát điên lên vì nó. Không bao giờ ông ta tới được Roma, mà ở lại đó cho đến cuối đời. Khi ông ta chết, Martin trung thành đã khắc lên bia mộ của ông ta những dòng chữ latinh tương đương với nghĩa “Nó đây!Nó đây!Nó đây!”. Kể từ đó rượu vang vùng Montefiascone được gọi là Est!Est!Est! Những chữ cái viết hoa, các dấu chấm than không bao giờ bị bỏ sót. Tất nhiên đấy chỉ là chuyện vui. Tôi mong chờ cha của Elisa copy cái tên đó và thêm vào đó 1 tính từ tuyệt đối nữa.
Elisa hếch mũi lên với Nando.
Anna Maria gật đầu nói:
– Có một bức tượng của một giám mục ở Montefiascone thật. Hàng năm, đến ngày chết của ông, dân buôn rượu đổ một ít rượu Est! Est! EST lên mộ ông ấy.
Nando lại cầm cốc rượu đưa lên môi rồi dừng lại như để thưởng thức hương vị thơm tho của nó. Anh nói;
– Rượu không đến nỗi tồi Elisa. Nhờ chuyển đến cha cô lời chúc mừng của tôi. Nhưng nếu như ông dùng nó để thử xem tôi có đánh giá gì về nó không thì câu của tôi vẫn là:không. Đơn giản là tôi không quan tâm đến việc thành lập một công ty chung với cha cô.
Amy thấy Elisa mỉm cười với Nando như thể cô ta không nghe anh ta nói gì. Rồi cô ta cúi xuống thì thầm gì đó với Nando. Khi cúi xuống, cô để cho cổ áo xẻ sâu mở ra, lộ 2 bầu vú tròn màu kem, như cố tình cho Nando nhìn thấy.
Và rõ ràng anh đã nhỉn thấy. Amy nhận thấy đôi mắt anh cụp xuống, nụ cười nửa miệng trên môi. Amy không dám chắc có ai khác nhận thấy nữa không vì lúc đó có 2 người hầu mang những bát thuỷ tinh đựng hoa quả đến trước mặt họ.
Không nghi ngờ gì nữa, Elisa đang sử dụng chính chiến thuật của Nando- quyến rũ tình dục. Theo chiều hướng của đoạn đối thoại tối nay thì rõ ràng cha cô ta muốn trở thành thành viên của nhà máy rượu Vino d’Oro hay là có một kiểu liên doanh nào đó giữa hai bên. Vậy có phải Elisa là con mồi được cử đến để làm yếu đi sức kháng cự của Nando? Amy cảm thấy hài lòng trước ý nghĩ: Nando đang bị đối xử đúng cung cách mà anh ta đối xử với cô.
Amy cầm cốc rượu trên tay, mắt nhìn đăm đăm vào thứ chất lỏng màu vàng, vẻ nghĩ ngợi. Có phải Elisa đã nói, hay cũng ít nhất ngụ ý rằng cô ta đến đây là do Nando mời? Nếu vậy thì tại sao…
Franco cắt ngang dòng suy nghĩ của cô bằng giọng nói dịu dàng:
– Tôi đang trông chờ đến lúc chúng ta cùng nhau ăn tối ở hồ Lake Garda. Tôi hy vọng chúng ta có thể thực hiện ngay tối mai. Có nhiều chuyện cần phải nói giữa 2 chúng ta. Chuyện thông thường thôi, cô em thân mến ạ.
Amy nhìn Franco dò hỏi. Thái độ anh ta ngụ ý nhiều hơn những lời anh ta nói ra. Anh lại nháy mắt kín đáo với cô.
– Cám ơn anh, Franco. Tôi rất thích được như vậy. Tuy nhiên nó còn phụ thuộc xem còn có kế hoạch nào khác nữa không? Tôi cũng không biết cuộc tham quan kéo dài bao lâu.
Không phải cô thấy thích thú đặc biệt gì khi đi chơi riêng với Franco. Tuy nhiên làm như vậy cũng chẳng có gì sai trái. Xét cho cùng anh ta cũng là anh họ của cô chứ không phải người xa lạ nào vừa tình cờ gặp. Và thật lòng mà nói, cô đang tò mò muốn biết liệu anh ta có thật lòng khuyến khích cô giữ lại cổ phần, không nhượng lại cho Nando hay không. Nếu như vậy, cô muốn biết vì lý do gì?
– Thôi, được rồi, để xem công việc ngày mai thế nào đã – Fran nói – chuyến tham quan bắt đầu vào lúc gần trưa. Tiếp theo là bữa ăn trưa dành cho khách tham quan. Có thể buổi chiều sẽ bận hơn. Cô có ý định tham gia toàn bộ chuyến tham quan không?
Amy gật đầu
– Tôi muốn biết mọi điều có thể được. Tôi đến đây để học tập.
Một tách cà phê nhỏ được mang đến đặt trước mặt Amy, tạm thời chấm dứt cuộc nói chuyện của họ.
Franco quay sang trả lời một câu hỏi của bà Lucia và Amy được tự do một lúc để nghỉ ngơi. Những ý nghĩ của cô cứ lẫn lộn vào nhau. Phải thừa nhận Nando đang tỏ ra là mình yêu – Không, còn hơn là yêu – anh ta đang si tình. Mới đây thôi, sự việc diễn ra trên cầu thang lên phòng cô đã chứng tỏ điều đó. Chắc chắn đó chỉ là bước một trong kế hoạch mà anh ta đã vạch ra để ép cô nhượng lại cổ phần của mình.
Nếu như vậy, anh ta kéo Elisa vào cuộc đúng lúc này để làm gì? Trừ khi…trừ khi đấy lại là một chiến thuật nữa nảy ra từ cái đầu Machiavelli của anh ta. Cô có thể tưởng tượng ra giọng nói đam mê thì thầm của anh ta: “Amy thân yêu, cô không phải là người phụ nữ duy nhất mà tôi chú ý đến. Nếu cô không muốn bị lật ra rìa trong cuộc tình này thì hãy tử tế với tôi, nhượng lại cổ phần cho tôi. Nếu không thì…”
Nói một cách khác, anh ta muốn cô phải ghen tuông.
Amy ngắm khuôn mặt nghiêng của Nando đang quay về phía Elisa. Cô cho rằng những tham vọng của anh ta không ngăn cản được họ đạt được một số điều mà chắc chắn bản thân anh ta cũng muốn. Cô nhấm nháp ly cafe đắng và cố bắt mình không nghĩ đến Nando, và cả Elisa nữa. Nhưng chỉ có thành công phần nào.
Amy trả lời các câu hỏi của Ana về việc chuyển liên tục từ nơi này đến nơi khác trong một gia đình quân nhân diễn ra như thế nào? Cô cho rằng nó cũng có phần thú vị nhưng việc chia tay với những người bạn cũ thật nặng nề. Khi cuộc nói chuyện trở nên chung chung Amy thấy khá dễ chịu vì cô có thể quên đi vấn đề Nando và Elisa bằng một thái độ thoải mái, tự nhiên. Cô cũng thận trọng trả lời một cách lịch sự những câu hỏi mà “bà chúa gia đình” ngồi lặng lẽ ở đầu bàn thỉnh thoảng đưa ra.
Mặc dù có cười đùa, tán gẫu nhưng cô không thể nhớ được lúc trước mình đã nói gì. Cứ như thể trong cô có hai con người, một con người khác quẩn quanh trong cô, bị ám ảnh bởi những ý nghĩ mà cô không muốn nhận ra hoặc chấp nhận.
Cuối cùng bà Lucia đứng dậy, báo hiệu bữa ăn đã kết thúc. Bà lại dẫn đầu đoàn người và mặc dầu không cần ngoảnh lại xem người đó có đi theo bà không, bà vẫn biết họ sẽ noi theo “tấm gương mẫu mực” của họ.
Khi Amy rời khỏi phòng, cô chợt thấy phảng phất mùi nước hoa đắt tiền ngay cạnh mình. Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
– Đừng có suy nghĩ nhiều, bạn thân mến. Tôi đã có kế hoạch riêng của mình cho anh ta. Bạn sẽ không những bị quấy rầy mà còn lãng phí nhiều thời gian đấy.
Amy không quay lại. Bằng một giọng nói trầm đều đều, cô trả lời;
– Tôi không có mưu kế nào cho riêng ai.
Đó là sự thật. Chẳng phải nhiệm vụ của cô ở đây là để có quyết định về cổ phần của cô ở nhà máy rượu hay sao?
– Vậy thì tốt, tôi mong bạn giữ lời. – Elisa trả lời
Mọi người lại tụ tập ở phòng khách. Mặc dù đã chợp mắt lúc trước, Amy cảm thấy ngày quá dài. Cô rất mệt nhưng cố gắng kềm chế để khỏi ngáp. Cô hoàn toàn thấy nhẹ nhỏm khi thấy Elisa nói đã đến lúc cô ta phải về.
Elisa đi khắp phòng để tạm biệt mọi người. Cô ta cúi đầu kính cẩn trước bà Lucia và lẩm bẩm nói vài câu bằng tiếng Italia.
Khi đến chỗ Amy, cô ta mỉm cười một cách khó hiểu, rồi đi đến với Nando. Anh đang đứng cạnh cửa ra vào. Nando cầm tay Elisa và nói với mọi người là anh sẽ tiễn Elisa ra ô tô và trở lại ngay.
Nhưng Nando không trở lại ngay. Franco cười gằn nói;
– Elisa sẽ không bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy, đúng không? – Rõ ràng bà Lucia hiểu được ý nghĩa câu nói đó của Franco. Bà nói;
– Nếu cô ta và cha cô ta nghĩ rằng họ có thể thuyết phục được Nando kết hợp hai công ty thì cô ta đã nhầm.
Franco cười lớn;
– Tôi nghĩ rằng Elisa không chỉ định thuyết phục – Nói đến đó, anh ta nhận được cái lườm đến lạnh của bà cô.
Anna Maria quay sang phía Amy nói:
– Elisa rất muốn xỏ mũi Nando của chúng ta, nhưng còn lâu mới được.
– Xỏ mũi à! Một từ thật thô tục! Nếu cô muốn nói tiếng Anh, cô k đựợc dùng từ đầu đường xó chợ như vậy – Bà Lucia mắng.
– Con xin lỗi mẹ – Anna bình thản nói rồi quay sang Amy, hạ thấp giọng xuống.
– Elisa cố công theo đuổi Nando ngay cả khi chị ta biết rằng chỉ có thể là dã tràng xe cát. Chắc chắn chị ta biết anh ấy rất ghét phụ nữ. Sau cuộc tình với Ivana Zaccone, anh ấy đã thề không bao giờ tin đàn bà.
Cô ta nhìn trộm bà mẹ rất nhanh rồi lại tiếp tục nói;
– Anh ấy đã hứa hôn với Ivana năm anh ấy 26 tuổi. Tất nhiên anh Nando yêu chị ta đến quẫn trí. Ngày cưới được ấn định thì Ivanna bỏ đi cùng với Pietro Rivella sang Nam Mỹ, không nói với Nando một lời. Ngày hôm nay chị ta còn ở đây, ngày hôm sau đã đi mất. Không biết Nando có đến nhà thờ đợi không, vì hôn lễ đã được thông báo tổ chức tại nhà thờ. Dù sao lòng tự hào của anh ấy đã bị tổn thương và anh ấy đã thề không lấy vợ. Anh ấy nói sẽ dành toàn bộ cuộc đời cho Monte Cielo Vino d’Oro. Bây giờ mẹ có nhăn mặt với em cũng chằng ích gì. Mọi người đều biết chuyện ấy, vậy chị cũng có thể đựợc biết. Dù sao chị cũng là người trong gia đình.
Anna Maria dừng lại rồi bất chợt nháy mắt.
– Anh ấy mời Elisa đến đây tối nay. Em không hiểu vì sao. Việc này chỉ khuyến khích thêm chị ta.
Nói rồi Anna nhún vai;
– Amy, thế là chị biết chuyện bí mật trong gia đình em rồi đấy nhé.
– Và phải nói là biết rất rõ nữa – Bà Lucia đế vào.
Amy hơi ngạc nhiên vì bà Lucia đã cho phép Anna nói một cách tự do về thái độ của Nando với phụ nữ. Có thể bà muốn qua thông tin về quan điểm của Nando đối với hôn nhân mà báo trước cho Amy, nếu cô có ý định quan hệ tình ái với anh. Nếu vậy thì bà ta chẳng phải phiền lòng.
Amy chầm chậm đứng dậy nói:
– Cháu xin cô thứ lỗi. Chuyến đi quá dài và quá mệt mỏi. Nếu cô cho phép…
– Ồ Amy, tất nhiên là cháu rất mệt. Lẽ ra chúng tôi phải nhận thấy. – Cái đầu quý phái của bà Lucia gật gật. Lời nói thì có vẻ ân cần nhưng chẳng ấm áp chút nào.