Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Một Ngày Cho Một Đời

Chương 6

Tác giả: Christin Antoni

Khi Amy đến gần ngôi biệt thự, cô nhìn thấy người gác cổng đang ngó qua hàng chấn song sắt. Ông ta vội vàng ra mở khóa và đẩy cánh cổng sang một bên cho cô vào. Trong khi cúi chào ông ta nói:

– Signorina, prego (xin mời cô)

– Grazie (cám ơn) -Amy trả lời. Lần này giọng nói của cô có vẻ tự nhiên hơn. Cô phải học tiếng Italia càng nhanh càng tốt

Nhìn về phía trước, Amy thấy Anna Maria đang ngồi uống nước dưới bóng chiếc ô cùng một người đàn ông trẻ tuổi. Anna gọi:

– Chào chị, Amy. Mời chị đến đây làm quen với Filippo, chồng chưa cưới của em và uống nước với chúng em

Người đàn ông trẻ đứng dậy, gật đầu chào Amy

– Piacere (rất vui lòng)

Filippo rất đẹp trai. Anh ta không cao hơn Anna bao nhiêu,bụng thon, vai rộng như một vận động viên. Mái tóc đen nhánh, quăn ép sát xuống đầu, đôi mắt xanh mơ màng ẩn dưới hàng mi dài

– Filippo không nói được tiếng Anh – Anna vừa kéo ghế mời Amy ngồi vừa nhìn Filippo bằng ánh mắt thông cảm pha lẫn giễu cợt

– Tôi nói được, – Filippo phản đối – nhưng chỉ ít thôi

– Rất ít,- Anna nói, – và anh ấy hiểu được còn ít hơn. Nhưng nhìn anh ấy thật đáng yêu phải không chị? Em rất mừng là anh ấy không hiểu được tiếng Anh vì em không muốn anh ấy biết em đã phát điên lên vì anh ấy như thế nào

Amy chợt cảm thấy ghen tỵ với niềm hạnh phúc ngời lên trong ánh mắt Anna khi cô trìu mến nhìn Filippo. Có thể mọi chuyện giữa cô và Nando sẽ khác đi nếu như lần đầu cô gặp anh trong một hoàn cảnh khác, một hoàn cảnh không làm cho họ ngay lập tức trở thành đối thủ của nhau. Nhưng số phận đã an bài.

– Filippo không phải là người duy nhất không thông thạo ngoại ngữ – Amy nói với Anna – Hãy nói cho tôi biết “prego” nghĩa là gì? Người gác cổng vừa nói như vậy. Cô gái mang cà phê đến cho tôi sáng tôi cũng nói như vậy

Anna Maria mỉm cười

– Cũng dễ lẫn lộn lắm đấy chị ạ. Về cơ bản thì nó có nghĩa là: “xin mời”. Người gác cổng đã nói với chị “xin mời cô vào”. Tuy nhiên nếu chị cám ơn người nào đó vì một việc người ta làm cho mình, thì người đó sẽ nói “Prego”. Trong trường hợp này, nghĩa của nó là “không dám, có gì đâu”. Nhưng nghĩa thứ nhất chị sẽ hay gặp hơn.

Amy liếc nhanh về phía Filippo hỏi:

– Thế còn “Piacere”?

– Nó cũng có nghĩa là “xin mời”. -Anna vừa trả lời vừa cười – Nó cũng có nghĩa là “rất vui long” như Filippo vừa nói. Nhưng nếu chị muốn đề nghị một người làm một việc gì đó thì chị nói “Per Piacere”. Nào bây giờ chị đã thấy rối mù lên chưa?

– Cũng như người ta hay nói “Veronese tuttimatti” – Filippo vừa cười vừa nói

– “Vicentini mangia gatti” – Anna Maria vặc lại. Rồi cô quay sang nói với Amy

– Có lẽ em nên giải thích cho chị những câu này vì nếu chị ở đây lâu, nhất định chị sẽ nghe thấy người ta nói đến nó. Đó là những câu thơ bọn em dùng để chọc tức nhau

“Veneziani grand signori

Padovani grand dottori

Vicontini mangia gatti

Veronese tutti matti”

Những câu thơ này có nghĩa là

Người Venetian là ông chủ lớn

Người Padova là bác sĩ vĩ đại

Người Vicenza là những kẻ ăn thịt mèo

Người Verona là những người điên

Họ nhà Bonavie chúng em được coi là người Verona mặc dù chúng em sống ở đây

Rồi Anna nháy mắt với Amy

– Em không thể nhận ra Filippo là người Vicenza – Filippo gật đầu vui vẻ với cả hai người. Rõ ràng anh ta chỉ hiểu loáng thoáng câu chuyện giữa hai chị em

Amy cảm thấy hơi khó chịu vì không thể nói chuyện với Filippo và không hiểu được những câu nói anh ta thỉnh thoảng chêm vào. Anna Maria thì dễ dàng tán gẫu được với cả hai người. Cô quay sang hỏi Amy

– Chị Amy, chị có thích chuyến tham quan không? Em thì em thấy nó buồn đến chết được. Những người khách đó chỉ nói chuyện về rượu. Với lại là người phụ nữ duy nhất dự tiệc trưa cùng với năm, sáu chục người đàn ông thì cũng buồn cười nhỉ

Amy nhận thấy có lẽ vì thế mà cô bị loại ra khỏi buổi tiệc trưa. Tuy nhiên cô cũng đã tính đến việc đó. Xét cho cùng cô không phải là một người khách tham quan bình thường. Cô nói với Anna

– Chính vì vậy mà tôi không dự tiệc cùng họ. Tôi không thông tiếng Nhật, cũng chẳng thạo tiếng Nga.

Một người hầu gái bước đến bên bàn. Cô ta gật đầu lịch sự rồi nói một vài thứ tiếng Italia với Amy. Amy không hiểu nhưng cô cứ đoán bừa, cố gắng nhịn cười chỉ vào hai cốc nước cam trên bàn nói:

– Per Piacere

– Si, Signorina, Si – Cô hầu đáp lại, khẽ cúi chào trước khi bước vào nhà

– Xin chúc mừng chị, Amy. – Anna nói – Khi chị trở về New York, chị có thể dạy tiếng Italia được rồi

Amy điềm tĩnh đáp lại

– Anna Maria, tôi sẽ không trở về New York đâu. Tôi đã quyết định ở lại đây. Tôi muốn học nghề kinh doanh rượu vang.

Anna thận trọng hỏi:

– Thế anh Nando đã biết chưa. Anh ấy có biết chị quyết định ở lại không?

– Lúc trước thì tôi chưa quyết định. Nando có ý định dùng chuyến tham quan như một dịp giới thiệu nhà máy, để biết cảm tưởng của tôi sau khi xem xét toàn bộ dây chuyền sản xuất.

– Em nghĩ rằng Nando sẽ nổi giận vì anh ấy không thích có phụ nữ làm việc cùng.

– Anh ấy cũng chẳng giấu giếm điều đó – Amy cười buồn bã.

Người hầu gái mang tới một cốc rượu cam ướp lạnh đặt lên bàn, trước mặt Amy.

– Grazie – Amy nói. Cô cảm thấy vui sướng như trẻ con khi người hầu gái nói.

– Prego, Signoria.

Amy thấy tốt nhất là không nên quay về đề tài tương lai của cô. Cô hỏi Anna:

– Khi nào thì cô và Filippo làm đám cưới?

– Đến mùa xuân. Thời gian đã được ấn định như vậy nhưng Filippo cứ nôn nóng. Anh ấy cứ muốn cưới sớm hơn, hoặc ngay bây giờ. Thật khó mà thuyết phục được anh ấy. Bọn em đang cố xin mẹ em em xem có thể tổ chức sớm hơn không

Amy uống nhanh cho hết cốc nước cam. Cô thấy mình nên để cho hai người được tự do một lúc

Khi đặt chiếc cốc xuống bàn, cô nói:

– Tôi phải về phòng một lúc. Tôi cần viết mấy lá thư

Rồi cô quay sang mỉm cười với Filippo. Cô nói:

– Piacere!

Filippo trả lời:

– Cảm ơn, tôi cũng rất vui lòng

Nói rồi anh ta cũng cười thật tươi, ánh mắt sáng lấp lánh. Amy chợt hiểu tại sao Anna Maria lại bị Filippo hớp hồn như vậy.

Anna gọi với theo Amy:

– Hẹn gặp chị vào lúc ăn trưa.

– Đồng ý. Vào lúc mấy giờ nhỉ?

– Một giờ. Fillppo sẽ ăn cùng chúng ta

Amy bước vào tiền sảnh. Khi lên cầu thang, một lần nữa cô lại cảm thấy ghen với Anna Maria. Cô ta yêu say đắm, và cũng được yêu. Thật ra Anna không xinh đẹp nhưng niềm hạnh phúc đã làm cô tỏa sáng, một thứ ánh sáng sinh động hơn cả vẻ đẹp bình thường

Khi Amy bước vào phòng, một làn gió nhẹ thổi làm chiếc rèm trắng ở cửa sổ gợn thành làn sóng. Cô bước đến bên cửa sổ, đứng nhìn xuống tòa lâu đài. Cô sắp phải đối mặt với Nando. Anh ta sẽ phản ứng thế nào nhỉ. Giận dữ chăng?

Hay ta lại quay về chiến thuật cũ: Gây sức ép với cô bằng sự vuốt ve của bàn tay, đôi môi? Chắc chắn lần này anh ta sẽ không thành công

Khi Amy xuống nhà ăn trưa, cô thấy bà Lucia, Anna Maria và Filippo đang đợi mình trong phòng khách. Họ cùng nhau sang phòng ăn và ngồi dồn về một đầu của chiếc bàn dài. Bà quay sang Amy hỏi:

– Thế nào cháu, cháu thấy nhà máy rượu thế nào? Công việc khá phức tạp phải không?

– Vâng thưa cô Lucia. Công việc ở đó rất phức tạp – Amy kính cẩn trả lời

Bà già gật đầu nói tiếp:

– Cô đã nghĩ là cháu sẽ thấy như vậy. Nhất định không bao giờ cho cô con gái cô làm việc ở đó. Tất nhiên đó cũng là lý do tại sao cô khuyên cháu, can ngăn cháu, Amy ạ.

Nói rồi bà bắt đầu ăn món súp. Rõ ràng là bà hài lòng vì John Delby đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của anh ta. Amy đáp lại

– Mặc dù công việc ở đây rất phức tạp, cháu thấy chuyến tham quan vô cùng thú vị. Có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng đến quá trình sản xuất. Đó chắc chắn là những thách thức đối với các nhà kinh doanh rượu. Cháu rất muốn học tập ở nhà máy.

Nói rồi Amy cúi xuống bát súp của mình.

Cả phòng ăn chìm trong im lặng rồi có tiếng bà Lucia thở dài ngao ngán. Tuy vậy khi cất tiếng nói, giọng bà vẫn bình tĩnh:

– Trước khi cháu có quyết định cuối cùng, cháu nên thảo luận kỹ hơn nữa với Nando, Amy ạ.

– Vâng thưa cô Lucia. Nhất định cháu sẽ làm như vậy

Filippo đang ăn súp cũng ngẩng đầu lên nhìn mọi người. Rõ ràng anh cũng cảm thấy bầu không khí căng thẳng. Rồi anh cúi xuống ăn tiếp. Sau khi ăn xong, anh mới quay sang nói với Anna một câu bằng tiếng Italia, nghe giống như một câu hỏi. Anna cau mày, nhún vai rồi gật đầu. Sau đó Filippo nói ba, bốn câu gì đó với bà Lucia. Giọng anh ta có vẻ kính cẩn.

Bà Lucia vung tay ra vẻ phản đối. Bà lắc đầu rồi tuôn ra một tràng tiếng Italia. Anna Maria ngả người về phía trước, chêm vào vài từ, giọng có vẻ nài nỉ. Amy hết nhìn người này lại nhìn người kia như bị thôi miên, cố đoán xem việc gì đang xảy ra. Ba Lucia nhìn Filippo và Anna chằm chằm một lúc lâu, rồi nét mặt bà dịu dần,cuối cùng bà miễn cưỡng gật đầu

Filippo vội vàng cầm tay Anna Maria đưa lên môi hôn. Rồi anh ta liến thoắng nói với bà Lucia

Cuối cùng Anna Maria quay sang Amy, đôi mắt cô tỏ vẻ bối rối:

– Hãy tha lỗi cho chúng em. Filippo muốn xin phép mẹ em cho chúng em tổ chức cưới vào tháng tới. Và mẹ em… mẹ em đã đồng ý.

Bà Lucia mỉm cười một cách mỉa mai:

– Tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Bọn trẻ quá hăng hái, quá nôn nóng. Nhưng có lẽ như thế lại tốt hơn. Thời gian cứ vùn vụt trôi, nếu người ta cứ đợi mãi thì sẽ đến một ngày mọi chuyện đều quá muộn.

Bà già không cần nhìn Amy nhưng lời nhắn nhủ thì đã rõ ràng “Đừng có dính vào công việc ở đây. Hãy trở về nhà, lấy chồng ổn định cuộc sống trước khi còn chưa muộn.”

Anna Maria đang mừng quýnh lên, giọng nói của co nhẹ nhàng du dương:

– Ôi, em có nhiều việc phải làm lắm! Amy, chị không được vội về New York đấy nhé. Chị phải ở đây để dự đám cưới. Em muốn chị làm phù dâu cho em…

Anna vội đưa tay bịt miệng:

– Ôi, em xin lỗi. Chị sẽ ở lại với nhà máy rượu, em quên…

Amy nhận thấy chẳng có ai thực sự mong cô ở lại. Chẳng ai coi ý định của cô là nghiêm túc -hoặc những người coi ý định đó là nghiêm túc thì lại đang cố làm cho cô thay đổi ý định. Nhưng cô không thể tiếp tục nói về vấn đề này ngay lúc có những tin vui thế này

Món cá bơn nấu đông được mang ra đặt trước mặt mọi người. Con cá được trang trí rất nghệ thuật bằng nước sốt và vài nhánh lá dược thảo

Các món ăn ở đây thật ngon miệng.

Sau bữa ăn trưa, bà Lucia về phòng riêng nghỉ ngơi. Còn Filippo và Anna lẽ đương nhiên là muốn thảo luận riêng tư với nhau về kế hoạch tổ chức đám cưới nên rút vào thư viện. Còn lại một mình, Amy lại ra ngồi dưới bóng chiếc ô. Cô cũng cần xem xét kế hoạch của riêng mình

Nhưng hơi ấm của mặt trời và cơn mệt mỏi đã làm cô ngáp dài và nhắm nghiền mắt lại. Cô tựa lưng vào ghế, mơ màng nghe tiếng chim hót và những tiếng con ong vo ve bay quanh những bông hoa. Một phút sau, cô ngủ thiếp đi.

Một bàn tay đặt lên vai Amy làm cô bừng tỉnh. Cô ngước nhìn lên, thấy Franco đang nhìn cô mỉm cười:

– Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy cô, nhưng tôi có một ý kiến rất hay. Tôi đã tìm hiểu kỹ, tối nay không có kế hoạch đặc biệt nào cả. Vậy chúng ta sẽ đi chơi hồ Garda để ngắm cảnh buổi chiều.Sau đó, chúng ta sẽ ăn tối trên hồ.

Amy ngồi dậy, đưa tay vuốt tóc trên đầu rồi lại ngáp. Lời mời này thật cám dỗ, một phần vì cô muốn trì hoãn càng lâu càng tốt cuộc đối mặt với Nando. Mặt khác, cô cũng tò mò về những ám hiệu của Franco. Vậy thì sao lại không nhỉ?

– Nếu anh đảm bảo không phiền đến ai và tối nay không có việc gì…

– Tôi xin thề.

– Tốt lắm. nghe có vẻ hay đấy. Tôi sẽ báo lại với Anna Maria vì cô Lucia đang nghỉ

– Tốt. Thôi, chúng ta đi đi

Khi họ vào trong nhà, Amy hỏi:

– Cuộc tham quan kết thúc chưa?

– Kết thúc rồi. Cả tiệc trưa cũng kết thúc rồi. Bây giờ họ đang bàn chuyện làm ăn, chắc là xung quanh loại rượu Chiaro mơi của chúng ta. Mọi người đểu có ấn tượng tốt với nó. Nando chịu trách nhiệm trả lời các câu hỏi, cho nên tôi được tự do

Amy băn khoăn không biết vai trò của Franco trong nhà máy là gì, nhưng cô chưa dám hỏi. Có lẽ họ sẽ nói chuyện ấy sau

Anna Maria và Filippo cũng tán thành chuyến đi hồ Garda. Anna sôi nổi nói:

– Hồ đẹp lắm chị Amy ạ. Franco, nếu anh có thời gian thì dẫn chị ấy đến Sirmione. Đó là một thành phố rất xinh đẹp. Và chị cũng nên xem lại lâu đài nữa

– Mới nghe đã thấy tuyệt. Bây giờ, Franco, chờ một chút tôi đi thay quần áo nhé – Amy nói rồi đi ra.

– Thôi không cần đâu. Trông cô như thế cũng đẹp lắm rồi – Franco sốt ruột.

– Năm phút thôi – Amy cười. Có thể Franco cho như thế là được, nhưng một khi họ đi ăn tối ở ngoài thì cô muốn mặc thứ gì đó giàu nữ tính hơn.

Cô chạy như bay lên gác, vào phòng. Trút bộ quần áo cũ ra. Mặc vội chiếc váy chèn màu xanh lá cây nhạt, khoác ra ngoài một chiếc áo len mỏng màu tùng lam, cô thay đổi giầy bằng đôi dép xăng đan, vừa để đi lại cho thoải mái, vừa hợp với chiếc váy. Cô chải qua mái tóc, thoa vội một chút son môi rồi phóng vội xuống thang gác. Franco đang đứng phía dưới nhìn lên. Anh thốt lên:

– Trông cô như nữ thần mùa xuân vậy. Chúng ta đi đi, xe đậu ngoài kia rồi

Franco đỡ cánh tay cô, dẫn cô ra sân đến bên chiếc xe thể thao màu xanh. Franco vỗ vỗ chiếc xe nói:

– Đây là tài sản quý nhất của tôi. Tôi thường bỏ mui xuống khi lái xe, nhưng nếu nó làm hỏng tóc cô thì tôi sẽ kéo mui lên

– Không cần đâu. Tôi rất thích xe mui trần. Khi đi xe mui trần, ta ngắm cảnh được nhiều hơn

Franco quay đầu xe ra. Người gác cổng vội ra mở cổng và hai người phóng ra đường, hướng về phía tòa lâu đài. Khi họ ngang qua lối vào sân, Amy để ý thấy mấy chiếc du lịch vẫn còn ở đấy. Cô thoáng thấy bóng vài người đứng thành một nhóm gần cổng. Không hiểu tại sao cô có cảm giác nhất định Nando đứng trong nhóm ấy

Hai người đi theo con đường vòng quanh tòa lâu đài rồi phóng xuống chân đồi, qua những vườn nho. Lần này, Amy để ý thấy những chùm nho màu vàng mật ong treo lủng lẳng giữa những chiếc lá. Thoang thoảng có mùi của đất bị mặt trời đốt nóng khi họ làm tung lên những đám bụi dọc dọc hai bên đường

Khi họ sắp đến đường cao tốc thì một chiếc xe từ phía sau phóng lên. Nó vượt qua hai người bằng một tốc độ kinh hồn, cuối cùng nó lọt vào giữa hai chiếc xe khác ở phía trước họ một quãng. Có tiếng phanh rít chói tai khi những chiếc xe này cố tránh va chạm với nhau

Amy hoảng sợ, nắm lấy tay cửa xe. Franco lắc đầu nói:

– Tôi biết! Người Italia chúng tôi có hai cách đi xe: hoặc là đi hết tốc độ, bàn đạp ga nằm sát xuống sàn, hoặc là giẫm lên phanh. Tất cả chúng tôi đều là những võ sĩ đạo Italia

– Ở đây còn ghê hơn New York – Amy nói. Cô tự hỏi không biết rồi mình có quen được những cảnh thế này không? Franco phóng xe nhanh nhưng ít nhất cho đến lúc này anh chưa mắc phải sai lầm ngu ngốc nào. Cô không thể cảm thấy thoải mái thực sự, nhưng cố gắng tựa lưng vào ghế ngồi. Tuy nhiên, hai bàn tay cô vẫn nắm chặt lại, mỗi khi có những chiếc xe khác vượt qua.

Franco dường như muốn xao lãng sự lo lắng của Amy. Anh nói.

– Tôi còn chưa hỏi cô xem cô có thích chuyến tham quan nhà máy rượu vừa rồi không?

– Ồ, vâng. Đó thật là… Tôi rất thích chuyến tham quan.

– Và John Delby đã giải thích tất cả cho cô chứ? -Franco hỏi với thái độ gần như mỉa mai.

Không biết Franco có biết những gì diễn ra không nhỉ? Liệu anh ta có tham gia vào cái trò lừa đảo này không? Amy suy nghĩ rồi cô trả lời rất tự nhiên.

– Vâng, anh ấy đã giải thích mọi vấn đề một cách kỹ lưỡng.

Xa xa phía trước mặt, Amy đã có thể trông thấy những chiếc tháp nhỏ và bức tường vây quanh thành phố nhô lên trên nền trời. Trông chúng có vẻ quen quen.

– Verona kia phải không? -Amy đoán hỏi.

– Đúng, Đó là nhà của cô, nhà của tôi, bất kể chúng ta sinh ra ở đâu.

– Veronese tatti matti – Amy trích dẫn một câu thơ. Cô hài lòng vì đã nhớ được nó.

Franco khoái chí phá lên cười, đưa tay nắm lấy bàn tay Amy.

– Vậy chúng ta là những kẻ điên. Đàn ông cũng vậy, đàn bà cũng vậy. Cô thật là tuyệt diệu, Amy. Tôi đã không lầm về cô.

Sau một lúc im lặng Amy cảm thấy Franco muốn nói điều gì nữa. Anh đã mở miệng như định nói rồi lại thôi. Cho đến lúc họ tới chổ các bức tường thành Verona và bắt đầu đi vòng quanh thành phố thì anh nói.

– Hôm nay chúng ta đi quá Verona, vì vậy chúng ta sẽ không đi xuyên thành phố. Đi theo đường này, chúng ta sẽ có nhiều thời gian nghỉ ở Sirmione. Anna Maria đã nói tới tòa lâu đài. Đúng là nó có vẻ đẹp kỳ diệu của riêng nó. Đó là một trong những công trình được xây dựng bởi lãnh chúa nổi tiếng Can Grande della Scalla. Những pháo đài này được xây để chống lại các cuộc xâm lược của các Công quốc và Vương quốc khác. Ông ta đặc biệt sợ các cuộc xâm lược của Venice.

– Thật là lạ. Cuộc chiến giữa hai thành phố ấy thật dữ dội. Mà chúng có cách nhau bao xa.

– Đúng, không xa lắm, nhưng cũng không lạ lắm khi họ phải chiến đấu với nhau. Cô phải nhớ rằng Italia mới được thống nhất từ năm 1870. Trước đó, đất nước chúng tôi gồm nhiều Công quốc và Vương quốc với những tham vọng riêng. Do vậy họ tấn công lẫn nhau là chuyện bình thường. Chúng tôi có một lịch sử đẫm máu của những cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn

Đột nhiên Franco cười lớn:

– Nói thật với cô, chúng tôi còn rất thiển cận vì cục bộ địa phương lắm. Còn đầy rẫy những thứ tiếng địa phương. Ví dụ khi tôi nghe một người nào đó nói tiếng vùng Neapolitan thì tôi chẳng hiểu anh ta nói gì

– Ở Mỹ chúng tôi cũng có những vùng nói giọng khác nhau. Tuy nhiên chúng tôi vẫn hiểu nhau. Mặc dù vậy điều đó cũng chẳng tránh cho chúng tôi khỏi cuộc nội chiến

– Đối với chúng tôi, ngay đồ ăn thức uống cũng là một vấn đề. Chúng tôi hầu như không biết gì về những món ăn địa phương khác. Không ai tin rằng những địa phương khác lại sánh được với mình. Cách đây không lâu, một gia đình của một Giáo hoàng mới được bầu đã mang thức ăn từ nhà đến cho ông ta. Họ nói “có trời mới biết người Roma cho ông ta ăn thứ gì”

Cuộc chuyện trò thật thú vị nhưng Amy vẫn có cảm giác Franco đang nói chuyện ngẫu hứng. Dường như còn một chuyện gì đó anh ta cố giữ kín để chờ đến lúc thích hợp. Cô liếc nhìn anh tò mò nhưng khuôn mặt vui tươi của anh chẳng để lộ điều gì

Họ tiếp tục phóng xe qua một vài thành phố nhỏ, dọc theo những con đồi nhỏ hẹp chỉ lớn hơn bề rộng của chiếc xe một chút. Đã mấy lần Amy nghĩ rằng nếu cô thò tay ra ngoài thì có thể sờ vào được các bức tường. Cô vui mừng vì Franco đã chọn những con đường thôn quê để đi thay cho đường lớn. Anh nói:

– Tôi thích đi những con đường này hơn. Nó sẽ đem lại cho cô một phong vị Italia thực sự

Một số con đường trải sỏi đá quá cũ mòn đến nỗi Amy tự hỏi có phải ngày xưa đã từng có những chiếc xe ngựa chạy qua đây. Mỗi khi họ bắt đầu vào một làng nào đó thì mùi thơm của cà phê cứ phảng phất quanh họ cho đến khi họ ra khỏi làng. Ở một làng quê mà họ đi qua, có một quán ăn nhỏ với những chiếc bàn kê ngay dưới bóng mát của những cây nho

Ở mỗi thành phố đều có những quảng trường nhỏ. Thường thường ở một đầu quảng trường có một nhà thờ, ở trung tâm có một đài phun nước. Những em học sinh tóc đen sẫm, má đỏ hồng, mặc đồng phục xếp thành hàng hai bước đi dọc theo lề đường nhỏ. Một số đứa vẫy tay khi Amy và Franco phóng xe qua.

Đột nhiên giống như một tấm rèm được vén lên, đôi mắt Amy choáng ngợp trước màu xanh khó tin là có thật. Nó trải rộng ra thành một hồ nước rộng màu ngọc bích. Amy quay sang nói với Franco

– Thật khó mà tin được. Trông cứ như những tấm sa tanh trải dài đến ngút tầm mắt. Mà không hề có một gợn sóng. Mặt hồ yên tĩnh quá

– Đây là hồ Garda. Tôi đã nói với cô đây là cảnh trời nước đẹp nhất trên trái đất. Dù sao cô cũng đừng tưởng rằng mặt hồ luôn luôn yên tĩnh như thế này, hoặc màu nước mãi mãi như thế này. Khi gió nổi lên, mặt nước sẽ nổi sóng và màu nước chuyển thành đỏ tía

Franco khoát tay nói:

– Ngay trước mặt chúng ta là Sirmione, một thành phố rất cổ, có tuổi đến hàng thế kỷ.

Amy nhìn theo hướng tay chỉ của Franco. Trước mặt họ một lâu đài nguy nga nổi bật trên nền phong cảnh. Ôi, những ngọn tháp! Amy đếm: mười hai cái tất cả. Cô sổi nổi nắm tay Franco, nói:

– Franco, xem kìa. Tôi chưa bao giờ được thấy cảnh như thế này. Lâu đài lớn quá. Ngọn tháp cao nhất kia kìa, cái chổ phình ra ấy. Cứ như thể ai đó đã đặt một tầng nhà lớn lên đỉnh của nó

Franco nắm chặt bàn tay Amy, cho đến lúc ấy Amy mới nhận ra cô vẫn còn bám vào anh. Cô miễn cưỡng rút tay ra nhưng Franco nắm chặt hơn trong khi anh giảng giải

– Người ta xây phần bên trên đó là có lý do cả đấy. Nó cho phép những người trong tháp có thể đổ dầu sôi xuống những tên xâm lược đang cố leo lên những bức tường

Franco thả tay cô ra để đánh xe về nơi đỗ xe trong thành phố. Khi xe dừng lại, Franco mở cửa cho Amy và nói:

– Chúng ta uống cà phê đi. Sau đó sẽ đi dạo quanh đây một chút

Họ vào một quán cà phê nhỏ, nơi có những chiếc bàn đặt bên dưới những chiếc ô sặc sỡ. Trong khi chờ đợi cà phê mang đến, Amy ngắm cảnh xung quanh cô. Những đường phố nhỏ quanh co đầy những cửa hàng bán quần áo và dòng người vô tận gồm các khách du lịch

Franco nhìn Amy hỏi:

– Thế nào, cô em họ thân mến. Chuyến tham quan hôm nay đã làm nhụt chí cô muốn trở thành một nhà kinh doanh rượu vang phải không? Bây giờ cô thấy thế nào? Đi hay ở?

Đây có phải chính là điều mà Franco kìm nén lại lúc đi đường không nhỉ? Cô có cảm giác như vậy vì trong giọng nói của anh có chút căng thẳng

– Tôi ở lại, Franco ạ

– Nando có biết không? Cô chưa gặp anh ta sau chuyến tham quan phải không?

Amy lắc đầu. Đợi cho đến khi người hầu bàn đem đến đặt trước mặt họ hai tách cà phê rồi đi khỏi cô mới nói:

– Tôi vẫn chưa nói với anh ta. Nhưng ngày mai anh ta sẽ biết

Franco nhăn mặt:

– Cô biết không, anh ta sẽ không thích việc này đâu. Anh ta không thích có phụ nữ làm việc trong nhà máy rượu. Điều đó chẳng có gì là bí mật nên có thể cô cũng đã biết. Không phải chỉ riêng cô đâu mà bất cứ phụ nữ nào cũng vậy

– Thế bà Lucia Bonavia thì sao? – Amy chợt buột miệng. Cô hối hận nhưng đã quá muộn. Franco ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt cô

– Sao? Cô cũng biết rồi à? Ai đã lộ ra vậy? Nhưng thôi. Không sao. Cô cũng nên biết vì cô cũng là một thành viên của gia đình. Dù sao chuyện này cũng không được nhiều người biết

– Tôi hiểu. Nhưng bà ta… họ… không biết là tôi biết cương vị của bà ta.

– Vậy cô sẽ giữ lại cổ phần của cô chứ? Tôi không tò mò lắm đâu, nhưng việc này rất quan trọng đối với tôi. Bây giờ cô đã quyết định dứt khoát chưa!

Amy thấy chẳng có lý do gì để giấu anh ta cả. Mọi người rồi cũng sẽ biết. Vậy việc gì cô phải sợ

– Vâng, Franco, tôi sẽ giữ lại cổ phần của mình. Nhưng tôi biết tình hình rồi sẽ rất khó khăn. Tôi là một người khách của gia đình Bonavia, và tôi đã ngăn trở những ước muốn của họ. Có lẽ trong hoàn cảnh như vậy tôi nên đi khỏi nhà họ, đến ở một nơi khác.

Franco lắc đầu:

– Họ sẽ không cho phép đâu. Bất kể cô làm gì hay cô quyết định thế nào, họ cũng sẽ giữ cô lại. Cô là người trong gia đình và tôi cũng vậy. Hơn nữa, cô em thân mến ạ, cô không phải là người duy nhất khăng khăng giữ lấy cổ phần của mình. Cách đây ít lâu, sau khi tôi đến đây và họ biết rằng tôi sẽ không nhượng lại cổ phần của mình, tôi bèn gợi ý đến một nơi ở khác. Họ đã không chấp nhận điều đó. Tôi cho rằng có thể còn do một nguyên nhân khác nữa. Người Italia cũng hay giữ thể diện như người phương Đông. Chúng ta sẽ làm mọi cách để không gây ấn tượng xấu. Nếu họ để cho hai chúng ta đến ở một nơi nào khác thì họ sẽ mất thể diện. Hơn nữa nếu chúng ta ở lại trong ngôi nhà của họ, họ sẽ dễ dàng để mắt đến chúng ta hơn. Dù sao tôi cũng biết về mặt hàng rượu nên Nando không để cho tôi tự do như cô.

– Franco, tôi thực sự muốn giữ cổ phần của mình. Có thể thế là dại dột, nhưng tôi rất muốn ở lại đây. Ở đất nước Italia này – Amy nói một cách chân thành. Cô nhận thấy tình thế của cô sẽ rất khó khăn nếu Nando cố tình đóng lại mọi cánh cửa đối với cô

Franco moi ở trong túi ra vài lia quẳng lên trên bàn nói:

– Amy. Tôi và cô có một câu chuyện nghiêm túc cần phải nói ngay không được chậm trễ. Nhưng không phải lúc này, cũng như ở chỗ này. Chúng ta hãy đi một vòng quanh thành phố rồi phóng xe dọc theo hồ. Tôi sẽ giải bày với cô trong lúc ăn tối. Có phải người Mỹ các cô vẫn hay làm như vậy khi bàn chuyện làm ăn không?

Amy từ từ đứng dậy. Cô nói:

– Đúng đấy, Franco ạ.

Không ai có thể nói chuyến đi Italia của cô thiếu những điều ngạc nhiên và hấp dẫn. Cô tò mò muốn biết người anh họ này của cô đang mưu đồ chuyện gì

– Chúng ta xem qua lâu đài nhé? – Franco hỏi khi dẫn Amy cắt ngang đường phố náo nhiệt

– Đồng ý

Khi họ đến gần tòa kiến trúc đồ sộ, Franco giải thích:

– Lâu đài này có một con hào bao bọc tất cả các con hào khác: đó chính là hồ Garda. Thực tế bên trong lâu đài như một Venice thu nhỏ, khắp nơi chỗ nào cũng có cầu kéo

Amy và Franco bước vào lâu đài, trèo lên một ngọn tháp. Khi Amy nhìn xung quanh bên trong thaps tối mò, cô thấy tường rất dày, rải rác có những khe hở hẹp. Franco bảo với cô rằng đó là những lỗ châu mai. Cô cố gắng tưởng tượng ra những người đã sống ở đây trong những thế kỷ trước. có phải họ đã ở trong ngọn tháp này, tên nỏ sẵn sàng, đôi mắt nhìn về phía mảnh đất láng giềng chờ kẻ thù tới. Lúc nào không khí cũng như có chiến tranh vì lâu đài này thực ra là pháo đài, vừa là nơi dân cư sinh sống

Họ đi qua một vũng nước, qua những chiếc cầu kéo rồi bước quanh ngọn tháp phía bắc, đứng lặng yên ngắm mặt hồ. Bây giờ, màu nước hồ đã thay đổi,từ xanh lục chuyển sang xanh da trời rồi sang màu đỏ tía của thạch anh tím, nơi có bóng những ngọn núi phía xa xa in hình xuống

Amy quay sang nói với Franco:

– Anh đã nói đúng. Đây chắc chắn là cảnh trời nước đẹp nhất trên trái đất.

Franco nắm lấy tay Amy xiết chặt:

– Đúng vậy, nhưng mà em, Amy yêu dấu, em cũng thật đáng yêu.

Amy rút tay lại, cố làm cho động tác thật nhẹ nhàng. Đây là lần thứ hai cô phải làm như vậy. Cô chẳng hiểu tại sao những đụng chạm của Franco chẳng gây cho cô cảm xúc gì. Còn Nando thì… Ngay lập tức, cô cảm thấy bực tức với chính mình. Tại sao cô còn tiếp tục suy nghĩ những điều như vậy. Nando là kẻ lừa gạt. Cô có đủ mọi lý do để căm ghét anh ta.

Nếu như cô bị tác động bởi sự đụng chạm của một người đàn ông thì tại sao cô không có cảm giác gì với Franco. Theo cách đánh giá cổ điển thì anh ta đẹp trai hơn Nando. Anh ta vui tính, và tỏ ra thân thiện với cô ngay từ đầu.

Tại sao anh ta không làm trái tim cô thổn thức, làm cho cô cảm thấy ngợp thở. Đây cũng là điều cô cảm thấy với Bert. Một người bạn đồng hành tốt nhưng…

Hai người tiếp tục đi qua những căn phòng đá lạnh lẽo của tòa lâu đài trống rỗng cho đến khi cuối cùng họ lại bước ra ngoài đường phố tràn đầy ánh nắng của thành phố Sirmione. Amy dừng lại hồi lâu trước quầy kính bày những đồ thủy tinh trông rất thanh nhã -như bức tượng nhỏ, lọ hoa, ly cốc đủ các màu khác nhau

– Đây là những sản phẩm được làm ở Murano -Franco giải thích -Tất cả những người sống trên hòn đảo nhỏ bé này đều làm đồ thủy tinh. Sản phẩm của họ được bán trên khắp thế giới. Em thấy đấy, người Italia có khuynh hướng chuyên môn hóa. Trên một hòn đảo khác cạnh Murano, người ta làm đăng ten. Nhưng… – Franco bóp nhẹ tay Amy, mắt nhìn vào mắt cô – Anh phải nói rằng tất cả những người Italia đều đa tình.

Lại vẫn những ánh mắt quen thuộc trong đôi mắt anh ta. Cũng ánh mặt trời mọc như của Nando khi anh ta muốn điều gì.

Theo bản năng, Amy thấy thần kinh cô căng thẳng. Vậy là Franco cũng nắm một phần điều hành công ty. Nếu vậy thì tình hình sẽ dễ dàng hơn. Cơ sở không phải kềm chế tất cả các cảm xúc của cô cùng một lúc.

Amy phớt lờ cả lời nói lẫn ánh mắt của Franco, giả vờ tập trung chú ý vào một chú hề bằng thủy tinh đang đứng thăng bằng trên một ngón chân bày trong tủ kính. Rồi họ lại tiếp tục đi dạo dọc theo đường phố quanh co. Amy bị hấp dẫn bởi dòng người qua lại. Những âm thanh tiếng Pháp, tiếng Đức hòa lẫn với tiếng Italia.

Franco phải thừa nhận rằng khách du lịch đến đây quá đông. Nhưng lúc nào ở đây chẳng thế. Anh kể với Amy. Trước ngày lễ Thiên Chúa giáng sinh, những người theo hội giáo La Mã thường tụ tập về đây. Đủ mọi hạng người:binh lính và nhà thơ, đĩ điếm và quý tộc. Hàng trăm người đổ dồn về đây. Có thể nói Sirmione là một điểm du lịch lý tưởng cho dù lâu dài bây giờ không còn được dùng như một pháo đài

Hai người lái xe đi vòng quanh một bán đảo nhỏ và dừng lại trước những tàn tích của thời cổ La Mã, nơi những bức tường đổ và các vòm cuốn vươn xuống mặt hồ. Cây và hoa mọc khắp nơi. Mặt nước hồ xanh biếc trải dài đến vô tận

Franco liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi nói:

– Chúng ta đi thôi. Tôi muốn vào một quán ăn trong khi trời vẫn còn sáng để chúng ta vừa có thể ngắm cảnh vừa nhấm nháp một chút gì đó

Họ phóng xe men theo bờ hồ phía Tây, qua những hàng cây chanh mọc ven đường. Bên lề đường, lũ trẻ cầm những chùm quả chanh mời họ mua

Họ đi qua mấy khách sạn rất đẹp, những công viên trồng la liệt cọ, khuynh diệp, nguyệt quế và mộc lan. Màu xanh của lá cây tương phản với màu xanh lam của nước hồ. Những nền đất cao phủ đầy hoa, điểm những chiếc ô tô màu sáng và những chiếc bàn nhỏ nhô lên trên mặt nước. Amy còn nhìn thấy các sân tennis, các lối đi đầy hoa và đám người đang dạo quanh. Không phải tất cả các khách du lịch đều ở lại Sirmione. Cô nói:

– Đây là một Italia hoàn toàn khác với vùng xung quanh Villa Cielo phải không Franco? Và cũng không cách xa đó bao nhiêu. Ở đây cứ như thôn quê ấy, nhưng quả thật tôi chưa từng thấy nơi nào đẹp như nơi này

– Người ta gọi đây là Gardone Riviera. Với các đặc thù riêng của mình, nó là địch thủ của cả Riveira (miền đất nằm dọc theo bờ Địa Trung Hải của miền Đông nam nước Pháp, Monaco và Tây Bắc Italia. Rất đẹp và khí hậu tốt) Pháp, và Riviera – Italia – Anh quay sang cười với cô -Như tôi đã nói, tôi là người thiển cận, vì vậy tôi yêu Riviera của chúng ta nhất

Amy gật đầu hăng hái:

– Tôi cũng nghĩ vậy. Vì tôi chưa từng nhìn thấy hai nơi kia

Franco phá lên cười, đưa tay vỗ vào đầu gối Amy. Anh cố tình đặt tay lại đấy một lúc rồi mới rút về. Anh nói:

– Một cô gái tuyệt vời. Cô sắp trở thành một người Italia rồi đấy

Amy tế nhị thay đổi vị trí để chổ ngồi của cô sát vào thành xe. Cô không thích cho Franco chạm vào người cô -Có thể đấy không phải là một cử chỉ khác thường giữa những người đàn ông Italia. Nhưng cô không khuyến khích những hành động đó

Con đường thay đổi, họ bắt đầu đi qua những đường hầm xuyên qua sườn núi dốc. không phải chỉ một hai hầm mà là cái này tiếp cái khác cho đến khi Amy đếm nhầm. Các đường hầm này không tối vì sườn núi được đục thủng đều đều với cổng chính quay về phía hồ. Amy thốt lên:

– Cứ như là đang đi dọc theo một hành lang bằng đá cẩm thạch vậy. Khi nhìn qua những vòm cuốn lớn này ra mặt hồ, ta có cảm giác đang nhìn một loạt những bức tranh được đóng khung. Thật là ngoạn mục. Họ đi qua một con đường nằm dựa vào sườn đồi. Qua hàng cây trúc đào hoa đỏ rực mọc ở ven đường, họ có thể nhìn thấy những ngôi nhà và nhà kính được bao bọc bởi những cây ô liu và cây chanh. Mặt trời dần dần nhuộm các ngọn núi thành những ngọn lửa bị đông cứng lại và tỏa những luồng ánh nắng màu hổ phách xuống mặt hồ tím màu thạch anh

– Ăn tối bây giờ thì hơi sớm,- Franco nói – Nhưng như tôi đã nói, tôi muốn cô có dịp ngắm mặt hồ trong ánh nắng hoàng hôn. Và nếu tôi không nhầm thì sau đó chúng ta sẽ được thưởng thức ánh trăng

Không khí rất dịu và vẫn còn ấm khi họ rẽ khỏi đường và đổ lại trước một quán ăn. Họ được dẫn qua phòng ăn, ra ngoài nền cao, đến bên một chiếc bàn kê cạnh hàng rào chắn. Lúc này Amy mới hiểu tại sao Franco lại sốt sắng đưa cô đến đây. Mặt nước màu sa-tanh xanh đậm phẳng lặng và đẹp đến nỗi họ ngồi yên cạnh bàn một lúc lâu mà không ai nói câu nào. Amy thấy ngực cô như bị thít lại với cảm giác kỳ lạ vừa vui vừa buồn. một cảm giác mà cô không thể phân tích nổi

– Mình uống Americano nhé? -Franco hỏi Amy khi người hầu bàn bước tới

– Đấy là cái gì?

– Đó là một cocktai gồm một nữa Campari, một nửa Vecsmut Italia, xôđa và nước chanh. Hơi đắng một chút nhưng rất thích hợp với một buổi tối ấm áp

Amy gật đầu đồng ý, cô nói:

– Lại một bước nữa trong việc truyền thụ phong cách Italia cho tôi. Tôi muốn uống một ly

Khi ly rượu được đặt trước mặt cô, Amy cầm lên làm điệu bộ chúc mừng

– Cám ơn anh rất nhiều vì buổi đi chơi hôm nay, Franco. Thật dễ chịu biết bao

Franco xoay ly rượu trên tay. Anh nhìn chằm chằm vào nó hơn là nhìn vào Amy

– Tôi có một động cơ ích kỷ khi đưa cô một mình tới đây. Tôi muốn nói chuyện với cô về điều đó ngay bây giờ. Amy, nếu cô giữ lại cổ phần của mình thì cô có nhận thấy rằng cơ hội để vào làm việc ở nhà máy thông qua Nando thực tế là không có không?

– Tôi cho rằng anh nói đúng -Amy trả lời

– Nhưng chúng ta có thể thay đổi được tình thế. Cô có biết về sự phân chia cổ phần trong nhà máy không? Tôi đang nói về sự phân chia lúc đầu ấy

– Tôi không biết nhiều lắm. Tôi biết anh có một phần, Nando, bà Lucia và Anna Maria mỗi người một phần, tôi cũng có một phần

Franco gật đầu

– Đúng như vậy. Guido Montagne, một người đàn ông góa vợ có năm người con trai: hai trai, ba gái. Như cô đã biết nhà máy rượu của ông không lấy gì làm lớn lắm, nhưng ông muốn chia đều cho tất cả các con. Những người con gái lấy chồng. Một người làm dâu họ Bonavia còn hai người kia lấy hai anh em nhà Rinaldi. Hai người con trai tất nhiên vẫn mang họ Montagne. Các thế hệ nối tiếp nhau qua đi, ông của cô được hưởng trọn một phần thừa kế. Phần của tôi cũng vậy.

– Bà Lucia, Nando, và Anna Maria, mỗi người đều có một phần, đúng không?

– Đúng vậy. Và đó là lý do của buổi nói chuyện hôm nay giữa chúng ta. Cha Nando là người thực sự xây dựng nên nhà máy rượu này. Ông là một nhà kinh doanh cực kỳ khôn khéo. Ông tìm đến những người được hưởng cổ phần và mặc cả với họ để mua lại. Tất nhiên ông ta cũng có cổ phần của mình, chiếm ưu thế hơn so với các gia đình khác. Bằng cách đó, ông ta thu được 3 phần năm số cổ phần. Ông ta đã tìm đến nhà tôi, cố gắng mua cho được phần cha tôi. Nhưng cha tôi không bán mà để lại nó cho tôi. Còn phần của cô, họ không thể lần ra được, cho đến khi Nando tìm thấy cô.

– Tôi rõ rồi. Vì thế mà bà Lucia, Nando, và Anna Maria mỗi người có một cổ phần trong công ty.

– Đúng vậy, và khi tổng hợp lại các cổ phần đó, họ giành được quyền lãnh đạo công ty.

Franco ngập ngừng, nhìn cô như thăm dò hồi lâu rồi nói tiếp:

– Cô biết không, trong hoàn cảnh hiện nay, cô không thể nào trở thành một thành viên nắm quyền chủ động trong công ty. Một khi họ còn chiếm đa số khi bầu bán thì cô đừng hòng có hy vọng.

Amy bắt đầu định nói thì Franco đưa tay ngăn lại:

– Đợi một chút đã. Tôi muốn nói hết những suy nghĩ của tôi. Tôi không đề nghị cô nhượng lại cho tôi cổ phần của cô. Vậy làm thế nào để cô có thể trở thành một thành viên thực sự, có quyền chủ động để có cơ hội học tập và thực hành trong ngành kinh doanh rượu?

Amy nhìn anh bối rối:

– Tôi làm thế nào được? Anh vừa làm sáng tỏ vấn đề này và tôi thừa nhận là anh nói đúng.

Franco nheo nheo đôi mắt. Trong phút chốc, anh không còn là ông anh họ dễ tính của cô nữa mà là một nhà kinh doanh giống như Nando. Anh nói:

– Nó chỉ đúng khi nào họ vẫn duy trì được quyền kiểm soát. Nhưng nếu tình thế thay đổi thì sao? Tôi và cô có thể thành lập một khối liên minh. Việc đó không dễ dàng vì Nando sẽ luôn luôn gây sức ép. Anh ta chưa hài lòng chừng nào cô chưa nhượng lại cổ phần cho anh ta.

– Franco, làm như thế thì ích lợi gì? Dù tôi với anh có liên minh với nhau, họ vẫn có ba phần năm chọi lại với hai phần năm.

Amy có cảm giác như Franco không nghe thấy cô nói gì. Anh ngồi lặng im, vẻ mặt suy nghĩ xa xôi. Một lúc sau, anh nói:

– Amy, tôi muốn nói với cô một điều rất quan trọng. Tôi định chờ ít lâu đã nhưng tôi cảm thấy thời gian quá rút. Tuy vậy tôi muốn cô hứa rằng sẽ không nói với bất cứ ai về những điều tôi sắp nói đây.

– Nếu nó quan trọng đến mức như vậy thì tốt nhất anh đừng nói với tôi,- Amy cảm thấy khó chịu

– Nếu như cô thực lòng muốn giữ lại cổ phần của mình ở công ty và học hỏi về nghề nghiệp, thì cô cần phải biết điều này. Nó không có gì là bất hợp pháp cả nhưng tôi vẫn muốn cô hứa sẽ không đem việc này thảo luận với bất cứ ai.

Amy miễn cưỡng trả lời:

– Được. Nếu như anh quả quyết tôi cần phải biết và anh cần phải nói với tôi thì tôi xin hứa.

– Tốt lắm. Nếu như tôi và cô liên minh lại, mỗi người vẫn cứ giữ cổ phần của riêng mình, thì chúng ta sẽ chiếm đa số sau khi Filippo và Anna tổ chức đám cưới. Mà họ cũng sắp cưới rồi.

Amy nhìn Franco nghi ngại:

– Tôi cũng biết họ sắp cưới, nhưng tình hình có gì thay đổi đâu? Anna vẫn giữ cổ phần của cô ấy. Nhất định cô ấy sẽ không nhượng lại cho chúng ta. Cho dù cô ấy muốn nhượng thì Nando cũng không cho phép.

Franco mỉm cười tinh quái:

– Cô đã nghe nói về Patria Potestas chưa?

– Chưa. Nó có nghĩa là gì vậy?

– Nó là một đạo luật La Mã cổ. Nó đảm bảo cho một người chồng có đầy đủ quyền hợp pháp nuôi dạy con cái. Trong hầu hết mọi trường hợp người chồng quản lý luôn cả kinh tế gia đình.

– Tôi nghĩ ngày nay phụ nữ Italia đã được giải phóng.

– Về mặt lý thuyết thì họ đã được giải phóng Patria Potestas bị hủy bỏ năm 1975. Nhưng cô đừng nhầm lẫn. Trên thực tế nó vẫn còn hiệu lực. Filippo là bạn thân của tôi nên tôi biết anh ta không phải là người tán thành giải phóng phụ nữ. Anna yêu say đắm Filippo nên sau khi họ cưới, chắc chắn cô ta sẽ thấy Patria Potestas ngự trị trong gia đình họ.

– Và…? -Amy mắt dò hỏi

– Đến lúc đó, cổ phần của Anna sẽ thuộc quyền quản lý của Filippo. Anh ta sẽ liên minh với tôi và cô. Lúc đó thì ai sẽ chiếm ba phần năm? Amy ngồi lặng người đi. Cô cảm thấy nhẹ người khi người hầu bàn đến hỏi họ muốn dùng gì. Cô có thêm thời gian để suy nghĩ. Khi Franco hỏi cô muốn ăn gì, cô mỉm cười lơ đãng trả lời:

– Anh gọi món ăn đi. Anh biết ở đây món gì đặc biệt mà.

Franco gật đầu rồi tuôn ra một tràng tiếng Italia với người hầu bàn. Những ý nghĩ trong đầu cô đang lộn xộn cả lên. Tình hình như vậy đang trở nên phức tạp. Ngay cả khi cô đã biết những trò gạ gẫm của Nando chỉ nhằm mục đích duy nhất là chiếm được cổ phần của cô, cô cũng không thích tham gia vào một kế hoạch chống anh ta.

Người hầu bàn đi khỏi và Franco quay sang nhìn cô với đôi mắt dò hỏi. Amy ấp úng:

– Tôi… tôi không biết, Franco ạ. Tất cả đều đột ngột quá nên tôi không biết nói gì. Tôi nói ra điều này có vẻ là ngu ngốc, nhưng tôi cảm thấy như thể tôi đang phản bội cô Lucia, phản bội Nando. Tôi…

– Thế cô tưởng rằng họ sẽ biết ơn cô vì lòng trung thành của cô đấy à? Sau khi chuyển nhượng cổ phần của cô xong, cánh cửa sẽ đóng lại ngay trước mắt cô. Cô có nhận thấy điều đó không?

Điều ấy thì Franco nói đúng. Họ chẳng thích thú gì khi cô ở đây. Anh nói tiếp

– Tôi không nghĩ cô lại khó quyết định đến như vậy. Vấn đề là chúng ta trụ lại được hay bị bật ra

Amy nhìn đăm đăm ra mặt hồ phẳng lặng. Trời đã tối. Mặt trăng đang bắt đầu nhô lên sau dãy núi lởm chởm như răng cưa

Cô tránh phải trả lời ngay câu hỏi của Franco vì người hầu bàn đã mang súp đến cho họ

– Pasta in brood -Franco nói bằng giọng vui vui – Cô phải bắt đầu học tiếng Italia đi nếu như cô muốn ở lại với chúng tôi. Câu này rất dễ “bột nhào trong nước xuýt”

Amy đưa thìa súp lên miệng, không nhìn Franco. Anh ta tin chắc cô sẽ liên minh với anh ta chăng?

– Amy, mọi việc đều rất đơn giản – Franco lại tiếp tục thuyết phục – Tôi không thấy cô gặp khó khăn gì cả. Nando đến New York, tìm thấy cô, đề nghị mua cổ phần của cô. Nhưng cô không bán. Tôi phải nói rằng cô đã hành động khôn ngoan. Cô phải đến Italia để chính mắt mình thấy mọi việc ra sao, đúng không?

Amy gật đầu. Phải chăng cô mới đặt chân xuống Roma ngày hôm qua?

– Tốt lắm. Như vậy tôi cho rằng cô đã được chuẩn bị. Nando sẽ gây sức ép với cô nhiều hơn nữa đấy. Anh ta rất muốn có được cổ phần ấy. vì đã biết anh ta, tôi có thể hình dung ra anh ta sẽ dùng những biện pháp gì. Nando rất có duyên với phụ nữ. Anh ta có tài thuyết phục

Amy vẫn tiếp tục ăn súp, không nhìn lên

– Amy, hãy hiểu cho tôi là tôi không kết tội gì Nando. Tôi chỉ muốn báo trước thế thôi

“Một lời báo trước hơi muộn” Amy nghĩ. Cô ngẩng đầu lên nhìn Franco nói:

– Anh ta chưa chiếm được cổ phần của tôi. Mà tôi cũng chưa từng bị anh ta thuyết phục theo kiểu ấy

– Thế thì tốt. Có thể tôi nhầm khi cho rằng anh ta dùng biện pháp ấy. Nhưng nếu biện pháp khác không thành công thì anh ta sẽ quay lại với nó đấy

Nói với Franco cười gằn:

– Đó cũng chính là biện pháp mà Elisa Antolini đang sử dụng. Cô ta muốn nhà máy rượu của chúng ta nhập vào với nhà máy rượu của cha mình và cô ta cũng muốn có Nando nữa. Cô đã gặp Elisa rồi đấy. Cô ta xinh đẹp và đang cố dùng sắc đẹp của mình thổi bùng lên ngọn lửa tình của Nando. Nhưng Nando,- theo cách gọi của người Mỹ các cô – là một khách hàng khó tính. Anh ta thề không bao giờ lấy vợ. Nhưng anh ta cũng là xương là thịt. Không biết anh ta chống đỡ được sự cám dỗ ấy bao lâu.

– Nhưng giả sử Elisa thành công thì kế hoạch của chúng ta sẽ ra sao? -Amy hỏi

Franco lắc đầu:

– Thì sẽ đổ vỡ hết. Nếu như Nando vẫn nắm quyền lãnh đạo trước khi Elisa bẫy được anh ta thì hai nhà máy rượu sẽ nhập lại với nhau theo lệnh của anh ta, bất chấp chúng ta có ý kiến gì về việc đó. Đó là lý do tại sao Filippo thúc ép Anna Maria cưới sớm. Đó cũng là lý do tại sao chúng ta phải hành động gấp. Việc này cực kỳ quan trọng.

– Franco, tất cả những việc này quá đột ngột đối với tôi. Thật khó trả lời anh ngay được. Để cho tôi suy nghĩ thêm một hai ngày. Tôi sắp phải nói cho Nando biết quyết định giữ lại cổ phần của tôi. Có thể anh ấy sẽ thay đổi ý định, cho tôi tham gia vào làm việc ở công ty

Franco mỉm cười chế nhạo, một bên lông mày xếch lên:

– Cô cho rằng anh ta sẽ thay đổi thật sao?

– Không, tôi không nghĩ thế. Nhưng anh ta sẽ phải lựa chọn giữa hai khả năng: hoặc là chấp nhận hoặc từ chối tôi với tư cách là một thành viên của công ty, một khi anh ta hiểu đây là quyết định cuối cùng của tôi

– Tôi nghĩ rằng cả hai chúng ta đều biết phản ứng của anh ta như thế nào -Franco nói, giọng tỉnh khô

– Anh ta sẽ phải cho tôi ở lại đây. Từ khi đến đây, tôi nhận thấy tính di truyền chảy trong huyết quản của tôi. Vino d’Oro đối với tôi còn hơn là một nhà máy rượu, hơn là một nghề nghiệp mới. Tôi không thể giải thích nổi điều này, nhưng tôi biết, tôi thực sự muốn ở lại

– Hãy suy nghĩ thêm đi – Franco gợi ý – Tại sao ba người ấy khăng khăng giữ lấy phần của họ mà lại cứ muốn tôi và cô phải từ bỏ phần của mình? Bây giờ thì sức ép tập trung vào cô, nhưng tôi cũng đã từng cảm thấy nó. Không! Chúng ta phải hành động, và hành động ngay. Nếu cô liên minh với Filippo và tôi, cô sẽ là thành viên thứ ba của một đa số mới. Hãy nghĩ đến tương lai, Amy! Chiano sẽ là một mặt hàng có ý nghĩa thực sự. Chúng ta sẽ là người cầm cương. Nando không phải là người chịu luồn dưới ách. Bởi vậy trong hoàn cảnh ấy có thể anh ta sẽ bán lại cổ phần cho chúng ta

Đôi mắt Franco rực sáng. Anh nói tiếp:

– Nando là một chuyên gia về rượu. Song nếu anh ta ra đi cũng có khối những chuyên gia khác thay thế. Nếu bà Lucia muốn ở lại cương vị chỉ huy thì cũng được. Bằng không ta sẽ tìm người khác. Chúng ta không thể thất bại, Amy ạ

Câu chuyện tạm dừng khi người hầu bàn mang đến cho họ món ăn khác: mì ống với nước sốt cà chua thơm mùi dược thảo. Amy muốn đổi đề tài nói chuyện, cô hỏi:

– Trên khắp đất nước Italia, món ăn nơi nào cũng ngon cả à?

– Tất nhiên là không. Người Verona nấu ăn ngon nhất. Ở Italia người ta coi việc nấu ăn rất quan trọng. Thức ăn, rượu và tình yêu, ba thứ đó chiếm hết thời gian của chúng tôi

Khi người hầu bàn mang đến món cá hồi, Amy để ý thấy Franco cứ nhìn cô chằm chằm, làm cô bối rối. Cuối cùng anh ta mỉm cười nói:

– Còn có một khả năng khác nữa, Amy. Cô cũng biết rằng ở Châu Âu, mặc dù người ta đang hướng tới những lối sống hiện đại, những cuộc hôn nhân vì lợi ích vật chất vẫn khá phổ biến. Người ta nói rằng những cuộc hôn phối như thế còn bền vững hơn những mối tình nồng cháy.Bởi vì khi niềm đam mê qua đi – Mà nhất định nó phải qua đi – Thì chỉ còn lại hai con người bất hạnh không có chung một mối quan tâm

Amy ngẩng lên nhìn Franco nhưng không nói gì. Cô biết anh sẽ nói tiếp

– Amy, một cuộc hôn nhân vì lợi ích vật chất giữa chúng ta – cô và tôi – nhất định sẽ đem lại lợi thế

Amy sửng sốt nhìn Franco. Cô đã mở miệng định nói điều gì rồi lại ngậm lại. Cô bị sốc đến nỗi không biết nói gì nữa. Franco nói tiếp, không để ý đến sự im lặng của cô

– Đúng, cuộc hôn nhân đó đem lại nhiều thuận lợi. Chúng ta sẽ gộp cổ phần lại, chống lại Nando. Em là một cô gái đáng yêu, Amy. Anh sẽ là một người chồng tốt, yêu em hết long.

Amy nheo mắt nhìn Franco. Cô nói:

– Và tôi cho rằng “Patria Potestas” sẽ được áp dụng ngay sau khi cưới. Có phải anh đã nghĩ thế không?

– Em là một phụ nữ sắc sảo. Nhưng không phải như vậy đâu. Em không phải là Anna Maria.

– Và anh cũng không nghiêm túc. Hoàn toàn không nghiêm túc

– Không. Anh nói rất nghiêm túc đấy. Anh biết điều này rất đột ngột với em, nhưng đã từng có những đám cưới được tiến hành khi mà cô dâu chú rể thậm chí còn chưa biết mặt nhau. Em yêu ạ, đây không phải là một cuộc hôn phối lãng mạn, mặc dù sau này mọi chuyện sẽ tốt lành. Nó đột ngột thật, nhưng vấn đề thời gian bây giờ rất quan trọng. Cả hai chúng ta đều có lợi do đám cưới mang lại. Nando sẽ khó mà đánh bại chúng ta

Amy im lặng một lúc rồi nói

– Tất nhiên tôi sẽ không lấy anh. Tôi mới quen biết anh hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Và chắc chắn là tôi không yêu anh. Những cuộc hôn nhân vì lợi ích vật chất có thể được hoan nghênh ở những nước mà những người dân ở đó đã quen với nó, nhưng tôi thì không. Song dù sao tôi cũng cám ơn lời đề nghị của anh

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Amy. Cô hỏi:

– Franco, tôi hoàn toàn không hiểu. Anh nói rằng Filippo sẽ quản lý cổ phần của Anna Maria. Và rõ ràng là anh cũng chưa biết tôi có xuất hiện hay không. Vậy anh sẽ giành ưu thế đa số như thế nào nếu như tôi không xuất hiện. Các anh cũng mới chỉ có hai phần

– À, chúng tôi sẽ không giành được quyền kiểm soát ngay bây giờ nhưng rồi cũng sẽ giành được. Nando kiên quyết không chịu lấy vợ, mà điều này rất có lợi cho chúng tôi. Chắc chắn Filippo và Anna Maria sẽ có con cái. Bà Lucia cũng đã già. Một ngày nào đó bà ta sẽ qua đời. Cổ phần của bà ta sẽ không giành cho Nando trừ khi anh ta lấy vợ và có con. Vậy còn ai là người thừa kế tốt hơn con cái của Filippo và Anna. Tất cả những cái đó còn chờ ở tương lai, trong khi đó chúng tôi vẫn có hai chọi hai. Thế rồi cô xuất hiện với cổ phần đáng giá ngàn vàng. Cô có thể làm lệch cán cân thăng bằng về phía chúng tôi mà không cần chờ đến cổ phần của bà Lucia

Im lặng một lúc, Franco nói tiếp:

– Lời đề nghị của tôi vẫn để ngõ nếu như em muốn thay đổi ý định, Mọi việc có thể sẽ phức tạp hơn em tưởng nhiều. Nando không dễ dàng chấp nhận sự từ chối như vậy đâu. Mà em cũng biết rõ rồi còn gì.

Anh cúi đầu đăm chiêu rồi lại nói

– Vấn đề có thể là sự lựa chọn giữa em và Elisa. Chúng ta đều biết rằng cô ta theo đuổi Nando. Nhưng giả sử Nando thoát được bẩy của cô ta và quyết định phải có được cổ phần của em thì… Nếu như thuyết phục, dọa nạt không thành công, có thể anh ta sẽ đề nghị cưới em. Tôi đã nói rằng anh ta không từ bất cứ một thủ đoạn nào để đạt được điều anh ta muốn

Ý nghĩ về cuộc hôn nhân với Nando làm tim Amy nhói lên, rồi sau đó đập dồn. Đó là một phản ứng mà cô không kềm chế nổi. “:Hãy nhớ đến cuộc đối thoại buổi sáng nay mà nghe lỏm được”. Cô nghiêm khắc cảnh cáo bản thân. Rồi cô vội quay ra nhìn mặt nước hồ để Franco không nhìn thấy ánh mắt phản bội của cô

Giọng Franco vẫn đều đều:

– Amy, lúc đó “Patria Potestas” nhất định sẽ thắng thế. Cuộc hôn nhân với Nando có thể mang lại cho cô một chiếc nhẫn nhưng sẽ không mang lại một chút quyền lực nào. Tôi e rằng anh ta sẽ xem đây là một cuộc hôn nhân cưỡng ép.

– Anh đừng lo, tôi sẽ không chịu lấy anh ta đâu. Tôi từ chối, không muốn làm “con tốt” cho bất cứ ai, – Amy trả lời

Người hầu bàn mang dâu tây đến cho họ, những quả dâu tây nhỏ hơn móng tay của Amy. Chúng khác với tất cả các loại dâu tây mà cô ăn ở nhà.Chúng cũng có vị dâu tây nhưng thơm ngon hơn nhiều. Chúng được ngâm trong rượu Marsala

– Tôi đã cạn hết lời hoa mỹ mất rồi – Amy nói, cố gắng chuyển hướng cuộc nói chuyện – Đây là một bữa tối tuyệt diệu. Anh có biết tôi ăn tối ở New York như thế nào không? Thường chỉ có món Salad và một quả trứng rán

– Nếu như em nhận lời anh thì anh hứa sẽ cho em ăn dâu tây suốt đời

Còn hơn cả những câu thơ này

Hỡi cô nàng xinh đẹp

Cô làm vợ anh không

Sẽ không phải rửa bát

Sẽ không phải nuôi heo

Chỉ ngồi trên nệm ấm

May vá và thêu thùa

Ăn dâu tây, bánh ngọt

Amy cười như nắc nẻ

– Franco, tôi chịu không thể hiểu nổi cái thứ tiếng Anh láu lỉnh ấy của anh. Anh nói cứ như cháo chảy. Mà anh học bài thơ ấy ở đâu vậy?

– Tôi sang Anh học tập một thời gian. Đó là thời kỳ tôi được tiếp xúc với nhiều khía cạnh của đời sống nước Anh. Mà cô cũng đừng xét nét tôi như vợ xét nét chồng vậy.

Amy vẫn không thể nào tin được những lời đề nghị của Franco là nghiêm túc, thậm chí vì những lý do như anh ta đã nêu ra. Cô lại so sánh anh ta với Bert. Cô tự hỏi tại sao con tim cô lại bướng bĩnh chống lại lý trí đến như vậy?

Mặt trăng đã nhô lên trên dãy núi, tỏa ánh sáng bạc lên mặt nước hồ. Những ngọn gió nhẹ thổi, khẽ lay động mái tóc Amy. Mùi hoa chanh thoang thoảng trong gió. Một buổi tối thật lãng mạn.

Những ý nghĩ chợt đến trong đầu làm Amy muốn nổi khùng. Tại sao khuôn mặt Nando lại khắc sâu trong tâm trí cô như vậy? Tại sao không phải là khuôn mặt của Franco? Mặc dù Franco đã làm cho cô sửng sốt khi đưa ra lời đề nghị cưới cô, nhưng ít nhất anh ta cũng thật lòng. Anh ta thành thật hơn nhiều so với cái gã kiêu ngạo và giả dối ấy.

– Chừng nào phải xưng tội? – Franco nói – Thì có thể tôi sẽ nói với cô rằng tôi đã giới thiệu Filippo với Anna Maria vì mục đích của riêng mình. Filippo là bạn rất thân của tôi ở Vicenza. Anh ta hiểu biết nhiều về nghề kinh doanh rượu. Họ có thể lấy nhau vì lợi ích vật chất. Nhưng Filippo đã yêu và Anna cũng yêu Filippo. Tôi nghĩ Anna Maria hiểu được tại sao tôi đưa họ đến với nhau. Cô ta dịu dàng, lịch thiệp nhưng không ngu ngốc chút nào. Cô ta đã hạnh phúc. Chỉ cần nhìn thấy họ ngồi với nhau, cô cũng có thể thấy rằng tôi đã mang đến cho họ một món quà vô giá.

Rồi anh nói thêm:

– Giữa chúng ta cũng sẽ như vậy, Amy. Rồi cô sẽ thấy.

Amy im lặng, nhìn Franco mỉm cười rồi lắc đầu.

Hai người thanh toán tiền rồi ra khỏi quán ăn. Khi tới chỗ đỗ xe Franco liếc nhìn Amy rồi hỏi:

– Có chuyện gì thế Amy? Tôi thấy cô cứ cau mày hoài.

– Không có gì đâu. À, mà cũng có thể. Tôi đang nghĩ đến cuộc đối mặt với Nando vào sáng ngày mai. Chắc anh ta sẽ không hài long.

Franco khẽ nắm tay cô, vừa mở cửa xe cho cô vừa nói

– Coraggio! Coraggio!

– Coraggio? Có nghĩa là can đảm lên phải không?

Franco gật đầu và ngồi vào sau tay lái. Amy nói tiếp:

– Tôi cần phải can đảm. Tôi phải nói rằng tôi không thích thú gì cuộc đối đầu này

– Chỉ cần nhớ rằng cô luôn luôn có thể đồng ý kết hôn với tôi là mọi chuyện ổn thỏa ngay lập tức. Và một khi Filippo và Anna cưới xong chúng ta sẽ nắm quyền điều hành

Trăng đã lên đến đỉnh đầu khi họ rời bờ hồ lên đường với nhà. Khi họ rẽ vào con đường lên trên đồi thì đã rất khuya

Franco ra khỏi xe để mở cổng. Anh nói:

– Giuseppe giờ này chắc đã đi ngủ rồi

Anh thận trọng cho xe đổ vào trong sân, gần như không gây nên tiếng động nào

Họ cùng nhau bước vào trong nhà. Đèn vẫn sáng trong phòng lễ tân nhưng không có ai quanh đấy. Họ đi lên gác, Franco tiễn cô lên tận phòng. Khi Amy quay lại cám ơn anh và chào tạm biệt anh kéo cô lại gần, hôn nhẹ lên má. Rồi anh buông cô ra, nói:

– Tạm biệt Amy. Đừng quên những gì chúng ta đã nói. Lúc nào em nghĩ lại và đồng ý lấy anh cũng đều không muộn

Nhưng đôi mắt Amy không nhìn vào Franco mà nhìn qua vai anh xuống dưới hành lang

Nando đang đứng dưới ấy, mắt nheo nheo, môi mím chặt. Rõ ràng anh ta đã chứng kiến nụ hôn tạm biệt. Liệu anh ta có nghe thấy những lời nói sau cùng của Franco không nhỉ? Hít một hơi thở nhẹ, cô bình thản nói:

– Tạm biệt Franco. Cám ơn anh đã cho tôi một buổi tối dễ chịu. Tạm biệt Nando

Amy xoay nắm đấm cửa, bước vào phòng, không hề liếc nhìn lại phía sau.

Bình luận
× sticky