Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Một Ngày Cho Một Đời

Chương 11

Tác giả: Christin Antoni

Khi Amy tỉnh giấc thì trời đã sáng. Ánh nắng mặt trời tràn vào phòng hứa hẹn một ngày ấm áp. Cô ngồi bật dậy khi nghĩ rằng mình ngủ quá muộn và sẽ trễ giờ làm việc. Rồi nhớ ra hôm nay là chủ nhật cô lại nằm xuống gối, mơ màng.

Amy cảm thấy nếp gấp của chiếc áo choàng và chiếc váy ngủ bên dưới người cô. Hồi ức lại một lần nữa tràn về. Cô mỉm cười dịu dàng, miệng thì thầm hai tiếng “Nando”. Bằng những cái vuốt ve dịu dàng anh đã đốt lên trong cô ngọn lửa đam mê cuồng nhiệt, nỗi đam mê cô chưa bao giờ từng mơ thấy.

Rồi một ý nghĩ chợt đến trong đầu làm cô nhăn mặt lại. Cô yêu Nando với tất cả tấm lòng mình nhưng anh có yêu cô không? Trong suốt thời gian qua, chưa bao giờ trong những lúc tỏ tình anh nói anh yêu cô.

Niềm đam mê cuồng dại của anh là có thật. Elisa chẳng đã từng nói anh rất dễ kích động, rất dễ trở nên đam mê sao? Những cảm xúc của anh tối hôm qua có phải đơn thuần chỉ là những ham muốn tình dục?

Amy nhìn trân trân lên trần nhà. Cô được đảm bảo là sẽ trở thành vợ anh. Nhưng liệu cô có là nữ chúa của anh, người tình duy nhất của anh hay anh lại quay sang với những người đàn bà khác? Sau khi ngoan ngoãn thực hiện đám cưới vì lợi ích của nhà máy rượu, liệu anh có cho rằng những đòi hỏi đối với anh như thế là quá đủ, và anh chẳng nợ nần gì vợ anh, ngoài cái tên của anh. Amy cắn môi suy nghĩ. Liệu cô có là gì khác đối với anh ngoài ý nghĩ là chủ của một phần năm nhà máy rượu Vino d’Oro.

Amy quẳng chiếc gối về phía đầu giường và ngồi dậy. Cô xoay xoay chiếc nhẫn của dòng họ Bonavia trên tay. Liệu cô có còn thực lòng muốn lấy Nando khi những câu hỏi kia còn vương vấn trong đầu cô?

Thậm chí sau những gì đã xảy ra, cô vẫn có quyền lựa chọn. Cô vẫn có thể từ chối và chọn một thế giới khác, trong đó không có Nando.

Hoặc cô có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này mà không cần biết nó có là một cuộc hôn nhân thực sự, với đầy đủ ý nghĩ của nó không. Một vài lời nói của một giáo sĩ với họ, một chiếc nhẫn cưới, một cái tên mới, một cuộc làm tình thi thoảng khi anh ta muốn. Chẳng lẽ đó là tất cả những gì mà cô trông đợi trong cuộc đời làm vợ anh ta.

“Tôi sẽ làm mọi việc…” Amy nhớ lại lời Nando “Làm mọi việc”, kể cả đám cưới này sao?

Amy hất tấm chăn sang bên và đứng dậy, cố gắng gạt bỏ những ý nghĩ rối bời. Cô nhặt chiếc váy ngủ lên, đứng yên, hồi tưởng lại. Ngay lập tức, Nando dường như lại đến với cô, vuốt ve, âu yếm.

Cô liếc nhìn đồng hồ rồi đi đến bên tủ quần áo. Không biết nên mặc như thế nào để đi dự tiệc liên hoan đây? Mặc quần chăng? Hay mặc váy? Cuối cùng cô rút ra chiếc váy xòe, nền đen, điểm những bông hoa nhỏ màu vàng và chiếc áo khoác bằng vải bông trắng.

Bà Lucia gật đầu tán thành cách ăn mặc của cô khi Amy gặp bà ở chân cầu thang:

-Trông con duyên dáng lắm. Rất xinh đẹp và rất trẻ trung. Sẽ không ai đoán con là một nhà kinh doanh đâu. Ta hài lòng khi thấy con đeo chiếc nhẫn. Con sẽ thấy ta hoàn toàn đúng. Sự đam mê cuồng dại không làm cho một cuộc hôn nhân bền vững. Chỉ có lòng kính trọng và quyền lợi là làm được điều đó.

Amy mỉm cười thận trọng:

– Có thể cô nói đúng, cô Lucia – Amy trả lời rất lịch thiệp. Cô tự hỏi có phải mối quan tâm chung duy nhất mà cô và Nando chia xẻ là Vino d’Oro.

Đầu óc Amy lại quay trở về với những sự kiện tối hôm qua. Chắc chắn những gì mà cô và Nando đã chia xẻ trong những giây phút đam mê ngắn ngủi có ý nghĩ hơn là một mối quan tâm chung về một nhà máy rượu.

Bà Lucia nói:

– Nando xuống lâu đài để kiểm tra xem rượu của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng để đem đi dự liên hoan chưa. Một lát nữa nó sẽ quay lại.

– Cháu ra ngoài một lát để tận hưởng ánh nắng mặt trời trong lúc chờ anh ấy quay về. – Amy trả lời. Cô muốn thoát khỏi bà già này một lúc.

Hôm nay là một ngày tuyệt đẹp. Bầu trời như một chiếc bát khổng lồ áp ngược, xanh trong không một gợn mây. Không khí ấm áp thoang thoảng mùi hương hoa hồng. Một con chim nhỏ đậu trên bờ tường cạnh cổng. Nó nghểnh đầu lên kêu chíp chíp rồi lại cúi xuống tìm mồi.

Amy bước đên bên bụi hồng, hít thở hương thơm của những bông hoa. Cô chợt ngẩng đầu lên, thấy Franco đang đi về phía cô.

– Ồ, trông cô như thể vừa từ trong phim “ The Sound of Marie” bước ra vậy. – Franco nói, anh mỉm cười cầm lấy tay cô. Rồi nét mặt anh chợt trầm ngâm.

– Tôi đến để nói với cô vài lời. Hôm nay, cô sẽ cùng đi với Nando, có thể anh ta quyết định nghe theo lời khuyên của mẹ anh ta và…

Giọng Franco lạc đi khi anh nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Amy. Anh nâng tay cô lên nhìn không nói gì một lúc lâu. Rồi nhìn thẳng vào mắt cô, anh nói:

– Vậy là đã quá muộn. Tôi hy vọng là cô hiểu mình đang làm gì, Amy.

– Tôi cũng hy vọng như vậy. – Amy trả lời, không giấu nổi vẻ lúng túng của mình.

– Tôi thật không ngờ. Tối hôm qua, mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu. Làm sao mà anh ta lại thuyết phục được cô nhanh thế?

“Làm sao à?Tôi không thể nói cho anh biết được” Amy nghĩ. Cô tìm câu trả lời. Cuối cùng cô nói:

– Tối qua, tôi vừa nói với Nando là tôi đồng ý.

Cô cũng biết đấy không thể coi là một lý do, nhưng cô chỉ có thể nói được đến thế thôi.

Franco đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô:

– Cô yêu anh ta phải không? Tôi biết là tôi không có quyền hỏi, nhưng cô có yêu anh ta không?

Amy gật đầu. Cô không thể nói dối. Nếu như cô không thừa nhận thì nét mặt cô cũng đã phản bội lại cô, như Nando đã từng nói.

– Tôi thấy rồi. – Franco nói với vẻ chịu đựng – Và Nando..? Tôi nghĩ trong trường hợp này tôi có quyển hỏi vì tôi cũng cầu hôn với cô. Phải nói thật lòng là tôi yêu cô. Bởi vậy tôi hy vọng rằng mặc dù cô đã đeo nhẫn thì vẫn còn một cơ hội cho tôi. Anh ta có yêu cô không? – Franco vẫn nâng cằm cô nên Amy không thể tránh nhìn thẳng vào anh ta. Cô buộc phải thừa nhận:

– Tôi cũng không biết nữa.

Franco cau mày, thả cằm cô ra. Họ lại cùng nhau bước đi.

– Nếu cô vẫn tiếp tục giữ ý định của mình, tôi hy vọng anh ta yêu cô.. Bằng không…

– Vâng, tôi hiểu, Franco ạ. – Amy gật đầu.

Franco lại nâng tay cô lên nhìn chiếc nhẫn:

– Chiếc nhẫn này làm tôi thất vọng. Tuy nhiên thái độ lưỡng lự và bối rối của cô cũng cho tôi một hy vọng nào đó.

– Nhưng chẳng phải nguyên nhân mà anh muốn lấy tôi cũng chỉ là cổ phần của tôi ở nhà máy đó sao?

Franco gật đầu.

– Tôi phải thừa nhận lúc đầu là như vậy. Nhưng bây giờ càng ngày tôi càng yêu cô hơn. Và tôi cho rằng chỉ cô mới có quyền quyết định lấy ai. Ai là người trong hai chúng tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho cô. Cô nên nghĩ kỹ điều này.

Trước khi Amy có thể trả lời thì cánh cổng mở rộng và Nando bước vào. Nhìn thấy cảnh Franco và Amy đi bên nhau, anh bước thẳng đến chỗ họ.

Anh mỉm cười với Amy, một nụ cười đầy ý nghĩa,rồi cúi xuống hôn nhẹ lên má cô. Anh nâng bàn tay trái của cô lên nói:

– Anh xem này, Franco, tất cả đã muộn rồi. Tối nay cô ấy đã tuột khỏi tay anh.

Franco gật đầu, cố giấu ánh mắt thất vọng. Anh nói:

– Vâng, tôi đã nhìn thấy chiếc nhẫn của dòng họ Bonavia. Nhưng trước khi có những lời tuyên bố hôn lễ ở nhà thờ, trước khi giáo sĩ làm lễ cưới thì xin anh tha lỗi… tôi vẫn còn có hy vọng.

Franco nói điều ấy một cách nhẹ nhàng, nhưng Amy có thể nhận ra ngay sự thách thức.

Nando đỡ cánh tay Amy nói:

– Đừng có trông mong gì nữa, Franco, mọi việc đã ổn cả rồi.

– Tha lỗi cho sự tò mò của tôi, nhưng điều gì đã xãy ra với Nando, chàng độc thân chuyên nghiệp đã từng thề không bao giờ lấy vợ? – Franco hỏi với giọng khiêu khích.

– Điều gì đã xảy ra à? Điều ấy thực vô cùng rõ ràng. Đó là vì Amy đến đây.

– Và cũng với cô ta là cổ phần quý báu ở công ty.

Nando mỉm cười nhạo báng:

– Franco! Cổ phần của Amy là cái mà người Mỹ gọi là “sự may mắn bất ngờ” hay là “món tiền thưởng bất ngờ” cũng vậy. Thôi, bây giờ chúng tôi đi dự liên hoan đây. Chào!

– Tạm biệt, Franco! Hãy chúc mừng chúng tôi may mắn ở cuộc liên hoan đi. – Amy ngoảnh lại nói – Tôi hy vọng mình sẽ không trở thành.. cái gì mà Anna Maria nói về người uống rượu quá nhiều ấy nhỉ…”Ubriaca” phải không?

Cô nói thật nhanh, cố gắng làm cho cuộc chạm trán tay ba trở nên nhẹ nhõm hơn, bớt căng thẳng hơn.

Amy có thể cảm thấy ánh mắt của Franco dõi theo họ khi cô và Nando đi đến chỗ xe đỗ. Tuy nhiên đầu óc cô còn đang bận tâm vào anh chàng cao lớn đẹp trai đang đi bên cạnh cô đây. Khi có mặt Franco, cô không có cảm giác Nando đã là người tình của mình đêm qua. Bây giờ thì cảm giác ấy đang trở lại, làm cô nghẹt thở, tim đập dữ dội. Kể từ lúc ấy, đây là những giây phút đầu tiên cô lại một mình bên anh. Cô thấy má mình nóng bừng lên khi liếc nhìn anh qua khóe mắt.

Nếu Nando có nhớ lại buổi tối hôm qua thì anh cũng không thể nói lúc này. Anh đang bận khởi động xe, lùi lại rồi phóng ra khỏi cổng.

– Anh tưởng tượng ra anh vừa thọc gậy bánh xe vào việc của Franco. – Nando nói tỉnh khô – Anh ta thất vọng vì đã bị gạt ra rìa. Anh nghĩ anh ta sắp đặt cho em một tương lai khác kia.

Amy tránh nhìn những ngón tay khỏe mạnh của Nando. Tại sao bất cứ thứ gì trên con người anh cũng làm cho cô nhớ lại buổi tối hôm qua? Thật khó mà liên hệ Nando này với ngừơi tình đầy đam mê tối qua. Chiếc hôn nhẹ nhàng sáng nay chỉ có ý nghĩ báo cho Franco biết hãy ở ngoài cuộc đua hay là một biểu hiện âu yếm với cô? Tại sao anh không dừng xe lại để ôm cô trong vòng tay khi chỉ còn lại hai người với nhau. Cách xử sự của Nando lúc này cứ như thể cuộc làm tình của họ chưa hề xảy ra.

– Ừ… Hãy kể cho em nghe về cuộc liên hoan rượu vang đi – Cuối cùng Amy lên tiếng khi thấy họ im lặng quá lâu.

– Một số làng tổ chức liên hoan rượu vào dịp này trong năm để ăn mừng một mùa thu hoạch nho bội thu và uống mừng rượu vang mới. Liên hoan này rất nổi tiếng vì nhiều nguyên nhân. Hầu hết các nhà máy rượu ở địa phương đều tham dự. Rượu chảy tự do. Rồi diễu hành, thức ăn, âm nhạc…

Anh liếc nhìn cô, mỉm cười:

– Khi anh đến California dự họp, anh đã nghe ai đó nói một câu ngạn ngữ mà anh nghĩ có thể áp dụng cho ngày hôm nay. Đó là câu “Hãy giữ lấy mũ của anh!” Nói một cách khác, cuộc liên hoan sẽ biến thành một trò vui hoang dã vào buổi chiều và buổi tối.

Nando cho xe rẽ khỏi đường cao tốc vào một con đường rẽ nhánh chạy dốc lên một sườn đồi, uốn lượn qua những vườn nho. Một trang trại nhỏ nằm trên sườn đồi. Con đường nhỏ hẹp, có lúc lại men theo một dòng suối đổ về thung lũng bên dưới

***

Họ bắt kịp một chiếc xe tải chất đầy những thùng rượu vang màu xám. Nando vồ số xe cho đến khi họ gặp một chỗ rộng hơn trên đường. Anh co xe vượt qua chiếc xe tải.

– Xe của chúng ta đấy à? – Amy hỏi.

Nando lắc đầu:

– Không. Anh không nhận ra cả chiếc xe lẫn người lái. Anh chợt nhớ tới một điều mà em nên biết. Rượu của chúng ta, và không phải chỉ riêng rượu của chúng ta mà tất cả các loại rượu ở Italia đều bị kiểm soát ngặt nghèo bởi một đạo luật. Từ thành phần của đất trồng nho đến nhãn hiệu dán trên vỏ chai.

Nando đạp phanh gấp để tránh một con gà đang chạy ngang đường rồi lại tiếp tục nói:

– Sự kiểm soát nghiêm ngặt như vậy là có nguyên nhân của nó. Trong ngành công nghiệp rượu có một vụ xì căng đan trong những năm 60. Một số người vô lương tâm thuê một số nhà hóa học cũng vô lương tâm không kém, sản xuất một số lượng lớn rượu vang hay nói đúng hơn là cái được gọi là “rượu vang”. Thực ra là loại rượu đó gồm có: cồn, bột xương súc vật, máu bò và một vài thành phần khác. Chúng được bán ở khắp mọi nơi. Gần một nửa lượng rượu không đóng chai bán ra ở Italia là rượu giả, được bán theo thùng. Sự việc kéo dài cho đến khi cả nhóm làm hàng giả đó bị bắt.

Nando chợt cười vang:

– Không thể nói là bọn tội phạm không có đầu óc tưởng tượng, chúng còn bị kết án vì đã nghiền nhỏ tay cầm ô bằng chất dẻo trộn vào pho mát để bán.

Amy nhìn anh hoài nghi nhưng anh gật đầu nói:

– Đó là sự thật đấy.

Nando lại phanh gấp. Lần này là vì một chiếc xe bò nhỏ chất đầy cỏ khô xông thẳng ra đường ngay trước mặt họ. Chiếc xe bò được trang hoàng bằng những dải băng và có những chùm nho nặng trĩu đang lúc lắc trên tay vịn. Ngồi trên đống cỏ khô là ba chàng trai trẻ trông có vẻ vui nhộn, rõ ràng là đang đi dự hội hè. Họ vẫy những chai rượu vang về phía Amy, miệng huýt sáo và làm hiệu búng những chiếc hôn về phía cô

Amy cười vang:

– Có lẽ họ phải khởi hành rất sớm.

– Rồi còn cả một ngày dài. Anh cho rằng đến đêm thì họ chẳng còn vui vẻ như thế này đâu – Nando nói. Anh cho xe chạy chậm đằng sau chiếc xe bò.

– Thật may là chỉ còn một, hai kilomet nữa. Chắc chắn là chúng ta không thể vượt qua họ được ở quãng đường hẹp như thế này.

Amy nhìn thấy một bức tường đá dà viền quanh quả đồi phía trước mặt, trải dài cắt ngang đường chân trời. Cô hỏi Nando:

– Có phải nó kia không? Đó là thành phố có tường bao quanh phải không?

Nando gật đầu:

– Thành phố có tường bao quanh và rất cổ. Nó được dùng làm công sự trong nhiều thế kỷ trước đây. Nhưng bây giờ, thời gian, sự mục nát và những cuộc chiến tranh đã biến lâu đài cổ thành một đống đá đổ nát. Nó chỉ còn là nơi để lũ trẻ làng nô đùa.

Những bánh xe của chiếc xe bò nghiến rầm rầm lên những tấm ván gỗ trước khi qua một chiếc cổng tò vò trên bức tường. Nando đi theo sau, qua một chiếc cầu gỗ bắc ngang con hào. Bên trong bức tường, những chiếc ô tô đậu khắp nơi với những chiếc xe đạp và mô tô xen vào giữa chúng. Nando cho xe rẽ xuống một con đường phố nhỏ chạy sát bức tường, lướt qua những cửa hiệu bán thuốc lá, quán bán hoa và một hiệu bánh mỳ. Bức tường được dán đầy những bức áp phích quảng cáo rách nát, ai đó đã kẻ những khẩu hiệu lên những chỗ còn trống.

Nando cho xe rẽ xuống một ngõ hẻm lát sỏi hẹp đến nỗi hai chiếc ô tô không thể đi qua cùng một lúc. Quần áo treo khắp nơi như những lá cờ trên những ngọn sào. Khắp nơi mùi thực phẩm nấu nướng thơm lừng.

Nando lại cho xe rẽ vào một ngõ hẻm nữa, qua một số ngôi nhà và cuối cùng vào trong sân của một nhà máy rượu. Một chiếc biểu hiện vẽ những chùm nho màu hồng nhạt được đóng lên trên tường.

– Hàng năm họ vẫn giữ một chỗ cho chúng ta. – Nando vừa tắt máy vừa nói. – Em đã sẵn sàng chưa?

Amy gật đầu. Một cảm giác hưng phấn bắt đầu thế chỗ cảm giác bối rối sáng sớm nay. Bước ra khỏi xe, cô theo Nando đi ra một đường phố dẫn xuống đồi.

Họ đi qua một vài nhà máy, cửa đóng then cài trước khi Nando rẽ vào một góc phố. Bên kia đường phố là một chiếc cổng với hàng chục bậc thềm lát sỏi dẫn xuống một quảng trường bên dưới.

Nando đỡ cánh tay Amy để dẫn cô xuống các bậc thang cho đến khi hòa vào một quảng trường khổng lồ. Xung quanh quảng trường là những tòa nhà cổ. Phía đối diện với nơi họ đúng là một nhà thờ màu xám uy nghi với hai ngọn tháp nhô cao trên nền trời xanh đầy ánh nắng.

Rõ ràng là ô tô bị cấm không được vào quảng trường. Dọc theo lề đường, những đám đông đang chen lấn nhau vui vẻ và dừng lại trước những quán hàng nằm dọc theo các đường phố.

Trước mắt Amy là tượng thần Bachus (tên vị thần rượu vang trong thần thoại La Mã, Hy Lạp cổ) khổng lồ cao đến phần chín mét. Vị thần láu lỉnh đầy sinh lực này đội vương miện bằng tay những quả nho, đang đào con mắt, tay cầm một chai rượu và một chiếc cốc.

Không gian đầy tiếng nói, tiếng cười, tiếng la hét. Đôi khi tiếng nhạc lại vang lên át cả những tiếng động khác. Nando nhìn quanh rồi nói:

– Chúng ta hãy kiểm tra xem quán của chúng ta có hoạt động và phân phát rượu không trước khi làm những việc khác.

Họ lách qua đám đông, đôi mắt Amy không bỏ sót một quán hàng nào. Những quán rượu trang trí bằng những chùm nho đỏ và vàng. Những cốc rượu được rót đầy đến tận miệng cốc mời mọi người. Các quầy thực phẩm chất đầy bánh mỳ nhồi giăm bông, pho mát. Quả ô liu, xúc xích và bánh kẹo bày la liệt, khắp nơi tràn ngập không khí hội hè.

Amy thích thú nhìn một nhóm thanh niên trẻ vòng tay nhau đi tuần tự từ quán rượu này sang quán rượu khác. Họ đón lấy những cốc rượu đầy, uống hết, trả lại cốc rồi đi sang quán khác.

Nando lắc đầu:

– Họ có thể làm một vòng quanh quảng trường rồi sau đó chui vào ngủ trong một ngõ hẻm hoặc trên những chiếc ghế ở vườn hoa. Họ không tham gia diễu hành đâu.

Tuy nhiên, Amy nhận thấy hầu hết mọi người đều đi đứng lịch sự. Những gia đình với những đứa trẻ, những ông già mặt mày nhăn nheo, những bà già mặc đồ đen đi lại dọc phố, thỉnh thoảng lại dừng chân ngắm các quán rượu hay tán gẫu với bạn bè. Một số đứa trẻ mang theo cả bóng bay, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc ré lên khi một quả bóng tuột bay lơ lửng trên đầu đám đông.

– Đây rồi! – Nando nói và dừng lại trước một quán rượu được trang trí bằng những chùm nho xanh và vàng. Amy ngạc nhiên khi nhìn thấy Solari, một trong những chàng trai cùng học việc với cô trong những ngày đầu tiên. Anh ta đang đứng sau quầy hàng, mái tóc đen được chải cẩn thận, đôi mắt màu nâu sáng lên mỗi khi có một cô gái đi qua.

Khi nhìn thấy Amy nét mặt anh ta rạng rỡ hẳn lên:

– Chào, Converse! – Solari gọi. Chợt nhận ra Nando, lập tức anh ta trở nên khúm núm.

– Chào ông Bonavia.

Anh ta không giật mái tóc trước trán để tỏ lòng kính trọng theo lối cổ, nhưng thái độ cũng cung kính chẳng kém.

Nando đón nhận lời chào bằng một cái gật đầu trịch thượng. Đôi mắt anh lướt qua toàn bộ quán trong khi Solari quay ra rót rượu cho những người nhiệt tình kéo đến quán để thử rượu. Nando thì thầm điều gì đó với Solari bằng tiếng Italia, anh ta gật đầu đáp lại. Rồi Amy thấy vị hôn thê của cô kéo cô đi khỏi quán Vino d’Oro.

– Chúng ta đi xem sản phẩm của các nhà máy rượu khác chư? – Nando gợi ý.

– Em đồng ý.

Amy cảm thấy hạnh phúc vì cô đã đến đây, được ở bên Nando, tay trong tay.

Họ đi dọc theo lề đường đông nghịt người rồi dừng lại trước một ngôi quán. Một người đàn bà trẻ, người nở nang đang rót rượu vang đỏ vào những chiếc cốc.

– “Buon Gierro”, ông Bonovia. – Cô ta gọi.

Nando đáp lại rồi nói thêm một câu gì đó bằng tiếng Italia, kết thúc bằng tên Amy.

Cô gái quay lại liếc nhanh chiếc nhẫn trên tay Amy rồi nói:

– “Vì anguro felicità, Signorina Couverse”

– Cô Testa chúc em hạnh phúc đấy. – Nando dịch lại – Gia đình cô ta là chủ nhà máy rượu nơi chúng ta để xe.

– “Grazie, Signorina Testa”. – Amy trả lời.

Cô gái nâng chiếc ly rỗng lên hỏi: “ Signorina”.

Amy gật đầu nói:

– “Prego!”

Bây giờ cô đã dễ dàng đáp lại những câu đơn giản. “ Grazie” tức là cám ơn, “Prego” là xin mời. Nhưng cô còn phải học nhiều thứ khác nữa ngoài ngôn ngữ.

Rượu rất ngon và thơm phức với một chút hơi tê nơi đầu lưỡi. Nando nếm thử rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Hai má cô gái đỏ bừng vì sung sướng. Cô nói:

– Cám ơn ông Bonavia, cám ơn.

Sau khi uống rượu xong, hai người lững thững đi dạo về hướng nhà thờ. Đột nhiên Amy nhảy dựng lên.

– Em làm sao thế? – Nando vội hỏi.

Amy quay lại nhìn một nhóm thanh niên trẻ đi cách cô và Nando vài bước chân. Vẻ mặt họ ngây thơ nhưng môi họ bặm lại như đang cố nín một tràn cười.

Cô quay sang Nando, mặt đỏ bừng nói:

– Có ai đó đã véo em.

Nando cười vang:

– Đây là một phong tục cổ của Italia em ạ. Một phụ nữ có một vẻ đẹp quyến rũ như em rất dễ bị người ta véo để thay lời khen ngợi.

Amy bực tức nói:

– Nhưng em không thích kiểu khen ngợi như thế.

Họ đã tới đài phun nước ở giữa quảng trường. Một đám đông đứng vây quanh đài, tay cầm những chiếc cốc giơ ra. Amy dừng lại, chớp mắt rồi quay sang Nando hỏi:

– Họ uống rượu thật đấy à?

– Ừ, rượu thật đấy. Rượu được cung cấp sao cho đài phun suốt cả ngày. Chỗ rượu nào mọi người không hứng được sẽ rơi vào bể và lại được phun lên vòi. Thật là thích thú nếu như không nói đến chuyện mất vệ sinh kinh khủng.

Một vài thanh niên trẻ, không có cốc hoặc bình để hứng thì chìa mặt họ vào tia rượu rồi liếm mép cười vang. Một nhóm nhạc công đi qua. Tiếng huyên náo chợt tăng lên ki một số người vừa uống rượu hồ hởi nắm tay nhau nhảy múa quanh đài phun nước.

Nando hất hàm về phía họ, cười:

– Em hiểu cho, những người Italia thường uống rượu một cách thận trọng, biết tự kiềm chế. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt. Đây là ngày lễ mừng vụ thu hoạch bội thu. Họ có quyền vui chơi sau một năm lao động vất vả,

Anh nhìn cô nói tiếp:

– Trước khi tiếp tục nếm thử rượu, chúng ta nên đi ăn chút gì đã? Khoảng một tiếng nữa thì diễu hành mới bắt đầu.

– Đi ăn đi! Em cũng đói lắm rồi. – Amy trả lời.

– Chúng ta có thể ăn bánh mỳ, pho mát tại một trong các quán này, nhưng anh cho rằng chúng ta nên đến một “trattoria” nhỏ ở gần đây. Anh quen ăn ở chỗ đó và ở đó chúng ta sẽ thoải mái hơn.

– Trattoria là cái gì? Một nhà hàng à?- Amy hỏi lại, cố ghi nhớ từ ấy vào trong đầu.

– Đúng, nhưng là một quán ăn đơn giản, hoàn toàn không phải là một “ristorante” sang trọng cầu kỳ. Em định học tất cả mọi thứ đấy à?

Amy không biết liệu Nando có ý châm chọc không. Nếu có thì cô cũng phớt lờ nó. Cô chỉ gật đầu.

– Vậy ta đến Trattoria nhé. – Nando nói.

Amy ngẩng đầu lên, mắt cô chớp chớp vì ánh nắng mặt trời.

– Em cứ tưởng trời sẽ lạnh hơn nên em đã mặc thế này.

Trời mỗi lúc một nóng. Amy cảm thấy chiếc áo khoác bằng vải bông thấm ướt mồ hôi đang dính chặt vào lưng. Nando nắm tay cô dẫn qua đám người dường như mỗi lúc một đông hơn.

Trong một giây thoáng qua, Amy nhín thấy một mái tóc đen quen quen và khuôn mặt có đôi mắt màu hoa păng sê đang đi xuyên qua đám đông về phía họ. Nhưng bất chợt một người đàn ông cao lớn che mất tầm nhìn của cô. Tuy vật cô vẫn cảm thấy thần kinh mình hơi căng thẳng, chiếc nhẫn trên tay cô cũng chẳng giúp cô làm dịu được nó.

Nando dẫn cô xuống căn ngõ hẻm ngoằn ngèo cho đến khi họ gặp một cánh cửa và hai người bước vào, qua hai bậc thềm tới một căn phòng tối mờ mờ, rất mát mẻ. Có một hàng bàn dài kê chính giữa phòng. Một vài người đang ngồi trên ghế băng ăn uống. Họ nhìn lên và gật đầu khi Amy và Nando ngồi vào một đầu bành.

Không khí trong phòng mát lạnh. Amy hít một hơi thở sâu và vuốt mái tóc đẫm mồ hôi trên trán cô về phía sau.

Một chiếc cốc được đặt trước mặt cô. Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông da nâu, tóc đen, béo lùn. Anh ta có đôi mắt đen như mun.

Người đàn ông cười nhăn nhở, để lộ một chiếc răng vàng. Anh ta nói câu gì đó bằng tiếng Italia nhanh đến nỗi Amy không hiểu một từ nào. Khi Nando đáp lại, anh ta đi đến chiếc bàn ở góc xa và trở lại rót đầy hai cốc bằng một thứ rượu sủi tăm.

– Đây là Spumante… gần giống như sâm banh. – Nando nói trong khi nâng cốc của anh lên đưa về phía Amy.

– Anh đề nghị chúc mừng! Một năm tốt lành của Vino d’Oro và loại rượu mới Chiaro! Chúc mừng cho sự hòa hợp của chúng ta.

“Vẫn theo thứ tự đó”- Amy nghĩ thầm trong khi nâng cốc của cô.

– Vâng, chúc cho cả hai – cô nói khẽ rồi hớp một ngụm rượu. Rượu rất ngon, hơi ngọt và thơm, hơi tê tê nơi đầu lưỡi.

Im lặng một lúc, Amy nói:

– Người hầu bàn khi nãy nói gì mà em chịu không thể hiểu nổi một từ. Thực ra em chưa quen với tiếng Italia lắm nhưng vẫn thấy anh ta nói giọng hơi khác. Có đúng anh ta là người địa phương khác không?

– Em đoán đúng đấy. Đó là giọng nói của những người vùng xunh quanh Verona. Người sống ở Romma không thể hiểu được thứ tiếng ấy.

– Vậy là em hiểu rồi. Franco cũng đã nói với em về điều này.

Amy lơ đãng nhìn xung quanh rồi hớp một ngụm rượu đang sủi tăm.

Nando xoay xoay chiếc cốc trên tay, nhìn những bọt bong bóng đang nổi lên trên mặt.

– Có phải Franco đã gợi ý em lấy anh ta và chuyển cổ phần của em cho anh ta không? -Nando hỏi thẳng. Đôi mắt xám của anh nhìn Amy một cách lạnh lùng và ranh mãnh.

– Không! – Amy quyết định chỉ trả lời một phần câu hỏi. – Anh ta không nói gì với em về việc chuyển cổ phần của em cho anh ta.

Nando nhún vai:

– Vậy anh ta là một thằng ngốc. Anh ta hào phóng nhưng mà ngốc.

– Em nghe có vẻ như Patria Potestas lại ngóc đầu lên đấy. Hãy nói cho em biết, khi chúng mình lấy nhau, anh sẽ làm gì nếu như em không muốn chuyển cổ phần của em cho anh?

Cô nói điều này một cách nhẹ nhàng nhưng cô tin chắc Nando sẽ thấy được sự phản kháng trong đó.

Nando mỉm cười với cô thật âu yếm, với tay qua bàn nắm bàn tay cô:

– Ồ, nhưng em sẽ chuyển. Anh tin là em sẽ chuyển. Giống như một người vợ Italia ngoan ngoãn.

Amy cảm thấy nhẹ người khi người hầu bàn xuất hiện đúng lúc đó, và Nando bỏ tay cô ra. Tất cả những gì anh cần phải làm là nắm tay cô như thế, nhìn cô với ánh mắt âu yếm và cô không dám chắc rằng cô sẽ không làm những gì mà anh ta muốn. Cô cảm thấy ghét sự yếu đuối của bản thân mình.

Một bát xúp khổng lồ được đặt trước mặt họ cùng với một chiếc muỗi và mấy cái dĩa. Người hầu bàn thò cái muỗi vào trong vạc múc ra mọt ít rau cùng với nước súp đang bốc hơi thơm lừng đổ vào những chiếc dĩa. Rồi anh ta đặt xuống bàn một đĩa thủy tinh có nắp đậy bằng nhôm

Khi anh ta đi khỏi, Nando mỉm cười với Amy:

– Như thế này có vẻ hơi nhiều và hơi nóng nữa, đối với một ngày như hôm nay. Nhưng em tin anh đi, đến cuối ngày em mới thấy mừng là mình đã lên bụng thật kỹ. Đây là món xúp rau và miến, còn đây. – anh đẩy đĩa thủy tinh về phía cô – là pho mát Parma đã được mài ra.

Amy tò mò ngó vào đĩa pho mát, nháy mắt hài lòng:

– Đảm bảo là không có bột nghiền tay nắm ở bằng chất dẻo đấy chứ?

Nando mỉm cười:

– Trí nhớ của em rất tốt. Nhưng anh hy vọng rằng có những điều em sẽ rộng lượng quên đi.

Đây là một sự nhượng bộ đáng ngạc nhiên từ phía Nando. Anh trở thành một người khác hẳn. Anh không còn cố nài ép cô nhượng lại cổ phần nữa. Tuy nhiên đầu óc tỉnh táo của cô vẫn nhắc cô rằng vừa mới đây thôi anh đã nói một cách tự nhiên là sẽ dễ dàng có được cổ phần của cô. Amy ngồi thần người, lơ đãng lấy ngón tay cái cọ vào chiếc nhẫn. Có phải cuộc hôn nhân này là cái giá mà anh phải trả để có được cổ phẩn đó không? Rồi cô nhanh chóng gạt ý nghĩ đi.

Rượu sâm panh đã được thay bằng một thứ rượu vang đỏ mạnh hơn khi hai người ăn món súp. Amy và Nando chỉ nhấm nháp một chút. Nando báo trước:

– Lát nữa chúng ta còn phải thử sản phẩm của một số nhà máy rượu cạnh tranh với chúng ta.

Họ ăn món “Cannelonni”. Đó là món bột nhào chan nước sốt nấm rất ngon miệng. Amy giơ tay ngăn lại khi Nando gọi thêm một chùm nho và một miếng pho mát.

– Bây giờ em chỉ muốn tìm một góc để chợp mắt một lúc – cô uể oải nói -Trời nóng, rượu vang và thức ăn như thế này. Em gần như ngủ gật rồi đây.

Nando cầm tay cô kéo cô đứng dậy:

– Cuộc vui hôm nay mới chỉ bắt đầu. Sắp có đám diễu hành rồi. Chúng ta hãy tìm một chỗ để xem.

Khi họ quay lại quảng trường, một ban nhạc đã bắt đầu chơi, chuông nhà thờ cũng vang lên chẳng theo một luật hòa âm nào cả. Đám đông bây giờ đã giạt ra bên đường để cho đám diễu hành đi vòng quanh quảng trường. Amy và Nando bị ép vào nhau khi đám đông xô đẩy. Cô thấy Nando đứng đằng sau cô, hai tay anh vòng qua eo cô và khóa chặt vào nhau ở phía trước. Anh kéo cô lại gần khi tiếng kéo trompet nổi lên báo hiệu cuộc diễu hành bắt đầu. Amy còn đủ thành thật để thừa nhận rằng thật là dễ chịu khi được đứng ở đây, dựa vào anh, cảm thấy một niềm vui không thể kìm nén được trước sự gần gũi anh.

Một hồi kèn nữa nổi lên, rồi một thanh niên nghiêm trang giương cao lá cờ của nhà thơ tiến lên phía trước. Lá cờ màu vàng trắng bay phần phật trong không trung. Đi sau ngườithanh niên vài bước là một bức tượng Đức mẹ đồng trinh bằng thạch cao. Bốn người đàn ông mặc quần áo màu sẫm khiêng tượng đi. Khi tượng Đức mẹ đồng trinh đi qua, nhiều người đứng xem quỳ xuống vẻ thành kính, rồi họ lại cười đùa, uống rượu.

Một nhóm trẻ con mang những chùm bóng bay đi theo sau bức tượng Đức mẹ, tiếp theo là một ban nhạc nhỏ đang thổi kèn ầm ĩ.

Amy liếc nhìn quanh đám đông. Không thấy bóng dáng Elisa đâu cả. Hay lúc trước cô đã nhìn nhầm?

Những chiếc xe lừa kéo được trang hoàng vui mắt chở những thùng rượu vang và những ngọn núi nhỏ làm bằng những chùm nho đi tiếp theo sau. Sau nữa là những chiếc xe ngựa chở thanh niên nam nữ mặc quần áo xanh đỏ. Họ ném những quả nho vào những người đứng xem

Vòng tay Nando hơi siết chặt lại và anh cúi xuống cọ nhẹ cằm mình vào tóc Amy. Một cử chỉ đơn giản như vậy cũng làm cô xao xuyến.

Đám đông dường như mỗi lúc một đông hơn vì Amy cảm thấy bị ép chặt hơn. Cô nóng bức nhưng vẫn cảm thấy sung sướng. Mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy. Nó hơi khác với những gì cô đã từng mơ tới nhưng cũng chẳng sao.

Nữ hoàng của cuộc vui, một cô gái có đôi má hồng đang mỉm cười, với chiếc vương miện kết bằng những quả nho đỏ trên mái tóc, diễu qua đám đông. Từ trên ngai vàng cô vẫy tay chào mọi người. Các chàng trai trẻ huýt sáo trêu chọc khi nhìn thân hình kiều diễm của cô. Bốn thiếu nữ ngồi chênh vênh trên chiếc xe ngựa ném những quả nho như mưa rào vào những người đứng xem

Đám diễu hành hướng về phía nhà thờ, nơi những người mang cờ và khiêng tượng Đức mẹ đã bước lên các bậc thềm và đi khuất vào bên trong.

Sau khi đám diễu hành kết thúc, buổi chiều dường như đã trôi qua, Amy và Nando lững thững đi dạo, nhìn mọi người vui chơi. Họ dừng lại trước một sân khấu nhỏ bằng gỗ có ông già mặc quần áo màu đen, áo choàng xanh nhạt đứng chơi một bản nhạc sống động bằng accordion. Đám đông xung quanh ông như sôi động hẳng lên. Cuối cùng, một phụ nữ trung niên mập mạp được bạn bà khích lệ nhảy lên sân khấu. Bà ngập ngừng một lúc rồi kéo váy lên tới đầu gối và bắt đầu nhảy. Những cú xoay đảo người được cổ cũ cuồng nhiệt của đám đông bên dưới.

– Đó là điệu nhảy “Tarantella” – Nando thì thầm bên tai Amy. – Rất ít ngừơi biết nhảy điệu này, đặc biệt là thanh niên.

Điệu nhạc thay đổi, người phụ nữ nhâp vào với hai phụ nữ khác trạc tuổi bà, rồi thêm ba, bốn người đàn ông. Tất cả bọn họ vừa nhảy vừa vẫy tay. Người chơi đàn hứng chí cười lộ cả hàm răng móm mém. Ông ta giậm chân xuống sàn trong khi những vũ công đang quay tròn. Tiếng cười của họ mỗi lúc một vui nhộn hơn khi tiết tấu âm nhạc nhanh hơn.

Cuối cùng tiếng đàn accordion ngừng lại. Các vũ công mệt lừ, đôi má họ đỏ hồng, khi đám đông reo hò, yêu cầu họ nhảy tiếp.

Amy ngoảnh lại nhìn Nando, đôi mắt cô ngời sáng:

– Thật là tuyệt vời. Em chưa bao giờ được thấy mọi người vui vẻ như thế.

Anh gật đầu.

– Họ đáng được thưởng một ngày như thế này. Ngày mai cũng chính những con người này lại cùng nhau lao động ngoài vườn nho, nhổ cỏ, bón phân, chăm sóc những cây nho của họ như chăm sóc con vậy.

Nando liếc nhìn đồng hồ rồi nói:

– Anh nghĩ nên quay lại quán của chúng ta để xem lượng rượu có đủ hay phải mua thêm vài thùng nữa.

Khi họ bắt đầu vòng lại quảng trường thì một ban nhạc nổi điệu nhạc vui nhộn. Điệu nhạc nhanh chóng gây cảm hứng cho một nhóm thanh niên nắm tay nhau trong điệu nhảy rồng rắn luồn qua những đám đông. Một số người trong bọn họ còn đùa cợt khi len lỏi qua những người đúng bên cạnh.

Nando quay lại để xem họ nhảy. Anh nói:

– Một số người rồi sẽ bươu đầu sứt trán cho mà xem. Nhưng họ sẽ có cả một năm dài để hồi phục.

Amy để ý thấy sự độ lượng của những người dân quê điềm đạm trước đám rồng rắn. Một cặp vợ chồng già tránh sang bên cho đoàn rồng rắn đi qua khi nó vòng quanh quảng trường. Mỗi khi có một cô gái trẻ xinh đẹp bị đoàn người chặn lại, lập tức một bàn tay thò ra kéo cô ra khỏi đám bạn bè hoặc thậm chí khỏi người đi kèm để bổ sung vào hàng ngũ.

Nando và Amy đi sắp đến quán Vino d’Oro thì đoàn rồng rắn đến bên họ. Lúc này, đoàn người dẫn đầu bởi một thanh niên khỏe mạnh với mái tóc quăn đen nhánh. Ống tay áo sơ mi trắng của anh ta được xắn lên để lộ cánh tya rám nắng mặt trời. Anh ta đang ôm một cô gái có đôi mắt sáng đang vừa cười vừa thở hổn hển.

Nando và Amy đi lùi lại phía sau cho đoàn người đi qua. Lúc này hàng người đã rất dài và khi cái đuôi của nó đi gần họ, đột nhiên Amy bị túm lấy bởi một bàn tay. Trước khi kịp mở miệng phản đối cô đã bị cuốn đi. Amy đành phải đi theo đoàn người để khỏi bị ngã nhào. Cô liếc nhanh về phía Nando. Anh chỉ vừa cười vừa vẫy cô. Lúc đầu cô công phẫn nhưng rồi sự nhiệt tình và không khí vui vẻ của hội hè đã làm cho cô phấn khích, cô cũng cười đùa và thở hổn hển.

Đi xuyên qua những đám đông, đoàn rồng rắn mỗi lúc lại kéo thêm được người vào hàng. Mỗi lần họ đi qua đài phun, một vài người lại tách ra để chìa mặt họ vào những tia rượu. Quần áo họ nhanh chóng trở nên ướt và bẩn. Chỗ của họ lập tức có người thay thế.

Amy quyết định sẽ đợi đến khi họ đi hết một vòng quanh quảng trường và cô sẽ tách ra khỏi hang khi họ đến quán Vino d’Oro. Cô đã vã mồ hôi khi sắp đến hết một vòng nhưng vẫn còn vui vẻ vừa thở vừa cười. Nụ cười của cô chợt tắt khi nhìn thấy Nando ở đằng xa. Anh vẫn đứng bên quán rượu nhưng không phải chỉ có một mình. Bên cạnh anh là Elisa Antolini. Nando đang nhìn cô gái và Amy thấy anh lắc đầu một lần, ngừng lại rồi gật đầu.

Cô thấy bồn chồn trong dạ khi nhìn Nando cúi xuống nói điều gì rồi cầm cánh tay Elisa dẫn cô ta đi qua đám đông. Họ cùng nhau biến mất ở khoảng giữa hai quán hàng.

Bình luận