Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mùa Hè Định Mệnh

Chương 9

Tác giả: Karen Robards

“Đồ chó,” Johnny nói.

“Cậu im đi.” Tất cả những gì Rachel có thể làm là không quát lên. Thay vào đó, cô bắn cho hắn một tia nhìn giận dữ, quay lưng về phía hắn và đi vòng qua cái bàn để đối mặt với thằng bé.

“Jeremy – là tên cháu hả?”

Nó ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt to đầy vẻ nghi hoặc.

“Có thể là thế, có thể không.”

“Cháu có thể tin cô ấy, Jeremy. Cô ấy ổn mà.” Johnny đứng bên cạnh cô, giọng hắn dịu lại khi nói chuyện với thằng bé, Rachel nghiến răng lại.

“Cậu làm ơn để tôi giải quyết chuyện này được không?” Cô nói, quá ngọt ngào. Nếu cô nói điều cô thực sự muốn nói với gã khốn đáng ghét này, bằng cái giọng mà cô thực sự muốn hắn nghe, thì cô sẽ dọa thằng bé sợ đến chết mất.

“Xin cứ tự nhiên.” Johnny ngồi xuống mép bàn với cử chỉ cho biết giờ vấn đề là hoàn toàn của cô.

Phớt lờ hắn, Rachel cúi xuống chỗ thằng bé để mắt họ ngang tầm nhau.

“Jeremy, cô biết cháu đã giấu chiếc đồng hồ vào áo, cháu và các bạn đã làm những chuyện như thế rồi. Có lẽ là chuyện đó khá thú vị, đúng không? Chuyện lấy đồ mà không phải trả tiền ấy? Cháu muốn thử xem mình có làm điều đó trót lọt được hay không. Nhưng cô không nghĩ rằng cháu nhận ra việc mình đang làm là ăn cắp. Ăn cắp là sai trái, và cháu có thể gặp rắc rối lớn vì tội đó. Cảnh sát sẽ đến, họ sẽ bắt cháu và đưa cháu đến gặp một thẩm phán. Chuyện gì xảy ra tiếp theo phụ thuộc vào thẩm phán, nhưng cô đảm bảo là sẽ không vui vẻ gì đâu.” Ra¬chel dừng lại để lời nói của mình thấm vào cậu bé, sau đó cô nói tiếp. “Lần này cô sẽ không gọi cảnh sát, vì cô nghĩ rằng ai cũng xứng đáng được cảnh cáo một lần. Nhưng nếu cháu còn tái phạm, ở đây hay bất cứ cửa hàng nào, cô hay bất cứ người nào khác cũng sẽ không tha thứ đâu. Cháu hiểu chứ?”

Khi cô nói, đôi mắt màu bánh vani của thằng bé hình như hơi ươn ướt, như thể là nước mắt nấp ngay phía sau vậy. Thấy thằng bé tội nghiệp quá, cô vội cúi xuống và vòng tay ôm lấy nó. Ngay khi cô chạm vào nó, Jeremy liền xô cô ra. Rachel ngã bệt xuống đất, đấy là nhờ có tay Johnny giữ vai cô lại nên cô mới không bị ngã ngửa ra sau.

“Jeremy!” Johnny quát rồi đứng lên giúp Rachel đứng dậy. Rachel đang lảo đảo. Nếu không đi giày cao gót thì mình đã không ngã rồi, cô bực tức nghĩ, cảm thấy mình như một con ngốc.

“Cô không sao chứ?” Giọng Johnny trầm trầm, tay hắn nắm lấy cánh tay cô ấm áp và đầy an ủi. Cô ngẩng lên, thấy mặt hắn gần đến mức làm cô bối rối. Mắt hắn hiện lên sự quan tâm dành cho cô, và nó làm cô nguôi giận ngay lập tức. Ký ức về vụ cãi nhau ỏm tỏi giữa họ vẫn còn giày vò cô, nhưng thật nhanh chóng, nó đã không còn nhức nhối.

“Tôi nghĩ là tôi vẫn còn sống.” Vừa nói, Rachel vừa phủi phần váy đã ngồi bệt xuống nền nhà.

“Ở đây, để em.” Vẻ mặt quan tâm biến mất, thay thế bằng sự tinh nghịch liều lĩnh khi hắn đưa lòng bàn tay lên mông cô y như cô vừa làm, nhưng tay hắn có xu hướng dừng lại ở chỗ mà tay cô không dừng lại. Mặc dù hai hành động giống nhau nhưng hiệu ứng mà chúng tạo ra với cô khác nhau một trời một vực.

“Thôi đi!” Rachel giật mình khi tay hắn chạm vào mình đến mức cô nhảy ra xa, và quở trách bằng cái giọng ầm ĩ hơn so với dự định. Lúc đầu, cô ngờ rằng Ben sẽ lao qua cửa để cứu mình, nhưng cô nhẹ người vì ông ta không làm thế. Chắc hẳn ông ta đã đi xa khỏi tầm nghe thấy rồi.

“Em chỉ giúp cô phủi bụi thôi mà,” Johnny ngây thơ nói, nhưng mắt hắn vẫn bỡn cợt cô.

Mặt đỏ bừng bừng, Rachel ném cho hắn ánh mắt có thể khiến hắn khuỵu xuống vì nhục nhã. Mỗi lần cô sắp chúc mừng mình vì đã nhận ra sự đứng đắn đằng sau hành vi kiêu ngạo, hung hăng khiến người khác bực mình của hắn, hắn lại đẩy cô về vị trí cũ. Cô bắt đầu nghi ngờ rằng hắn cố ý làm thế. Rachel vẩn vơ suy nghĩ, rồi đẩy ý nghĩ đó sang một bên để tính sau vì cô nhớ ra sự có mặt của thằng bé. Ngượng ngập, cô chuyển ánh mắt sang nó và thấy nó đang quan sát hai người với vẻ thích thú lộ liễu.

“Cháu có hứa với cô là sẽ không ăn cắp nữa không? Nếu có, cô sẽ không phải gọi cảnh sát.” Suy nghĩ của cô vẫn còn rối rắm vì đang cố hiểu Johnny Harris, nên giọng cô có lẽ nhẹ nhàng và mềm mỏng hơn để có thể đạt được hiệu quả cần thiết. Cô quá để ý đến người đàn ông đang quan sát mình với nụ cười ranh mãnh và sự quyến rũ đáng nguyền rủa đến mức không thể nghiêm khắc với thằng bé được.

“Cô chẳng chứng minh được gì đâu,” thằng bé nói.

Rachel cứng họng mất một lúc trước sự vô ơn trong câu trả lời gắt gỏng đó. Nhưng rồi đầu óc cô tỉnh táo trở lại. Tập trung vào vấn đề trước mắt, cô lắc đầu với thằng bé, “Cháu sai rồi, Jeremy ạ. Nếu ông Zeigler vừa mới ở đây, và cô Tompkins đứng đằng sau quầy thu ngân kia phải ra tòa kiện cháu, thì chúng ta hoàn toàn có thể chứng minh là cháu đã cố ăn cắp cái đồng hồ. Nhưng lần này chúng ta mong không phải làm điều đó. Nếu còn xảy ra lần nữa…”

“Sẽ không có lần nữa đâu. Em sẽ nói chuyện với Glenda,” Johnny đến đứng bên cạnh cô. Thật may cho Rachel, lúc này hắn đã chuyển sang tập trung chú ý vào thằng bé.

“Đừng nói với mẹ cháu!” Sự ương ngạnh của Jeremy bỗng dưng biến mất. Môi dưới của nó run lên, và cuối cùng nó cũng trở lại là cậu bé nhỏ con và sợ sệt như vốn dĩ. “Làm ơn đừng nói với mẹ cháu.”

“Với cái cách cháu cư xử với cô Grant đây, chú không nghĩ là mình còn lựa chọn nào khác.” Ngạc nhiên không kém Rachel khi phát hiện ra gót chân Asin của thằng bé có vẻ ngoài cứng cỏi này, Johnny khoanh tay trước ngực, mặt đanh lại. Jeremy liếc nhìn hắn thật nhanh. Sau đó mí mắt sụp xuống, nó nhìn chằm chằm xuống sàn, một hình ảnh điển hình cho sự đau đớn của trẻ con.

“Nếu chú mách mẹ, mẹ sẽ khóc. Dạo này mẹ khóc nhiều lắm. Vì bố cháu có bồ và bỏ mẹ con cháu đi sống với con điếm đó, mẹ con cháu chẳng còn xu nào mặc dù mẹ đã làm việc quần quật suốt ngày. Tuần trước họ cắt điện nhà cháu, và phải mất ba ngày mẹ cháu mới có đủ tiền trả họ để có điện dùng. Toa xe nhà cháu mà không có điều hòa thì nóng kinh khủng. Thịt trong tủ lạnh bị hỏng, và đến hôm qua mẹ con cháu mới có đủ tiền để mua thêm. Chiếc đồng hồ đầu giường mẹ, nó hỏng rồi, mà mẹ thì không mua cái khác được vì đã dành tất cả tiền làm thêm để mua thịt. Thế là mẹ khóc, khóc, và khóc. Có khi mẹ con cháu sẽ phải đi sống với bố cùng cả con điếm đó, mà họ không thích mẹ con cháu. Nhưng nếu không thế thì tất cả mấy mẹ con cháu sẽ chết đói mất.”

Lời thú nhận lộn xộn ấy xuyên thẳng vào tim Rachel. Cô lại cúi xuống, muốn ôm chặt thằng bé nhưng lần này đã cẩn thận hơn. Cô chạm vào đầu gối mặc quần bò xanh của nó, định bảo rằng nó có thể giữ lấy cái đồng hồ và bất cứ thứ gì nó muốn. Nhưng bàn tay của Johnny trên vai cô ngăn lại, và cô ngẩng lên nhìn hắn. Hắn lắc đầu với cô cảnh báo. Rachel biết lời cảnh báo đó là đúng nên ngậm miệng lại và bỏ tay ra. Quá mềm mỏng với thằng bé lúc này sẽ phá hỏng hết tác dụng của những lời răn dạy của họ trước đó.

“Cháu không muốn mẹ cháu buồn hơn nữa vì thấy cháu ăn trộm và bị bắt, đúng không nào?” Giọng Johnny vừa nghiêm nghị vừa nhẹ nhàng.

Jeremy lập tức ngẩng lên nhìn hắn. “Không ai có thể chứng minh…” Có điều gì đó trong vẻ mặt của Johnny cuối cùng cũng làm thằng bé hiểu, vì sau khi liếc nhanh qua Rachel, nó gục đầu xuống. “Vâng.”

“Ngoan lắm. Vậy thì chẳng ai phải nói gì với mẹ cháu cả – lần này thôi nhé. Nếu còn có lần sau, cô chú sẽ mách mẹ cháu, và cô chú sẽ kể cả chuyện của lần này nữa. Bây giờ cháu hãy xin lỗi cô Grant và đi khỏi đây. Cháu có thể đi bằng cửa sau để tránh mặt những người trong cửa hàng.”

“Ý chú là người đàn ông đó à? Ông ta không thích cháu.”

Rachel cho là thằng bé đang nói đến Ben.

“Không,” Johnny đáp. “Cháu không phải gặp ông ta. Bây giờ thì cháu nói gì với cô Grant nào?”

“Xin lỗi,” Jeremy nói và liếc mắt nhìn Rachel lần nữa. “Cháu sẽ không làm như thế một lần nào nữa.”

Sau đó, ngay khi Johnny gật đầu đồng ý, Jeremy đứng lên và lao ra cửa. Họ nghe thấy tiếng bước chân lén lút trên sàn nhà gỗ cứng, tiếp đó là tiếng cửa kim loại nặng nề mở ra rồi đóng sầm lại, Jeremy đã đi khỏi.

Rachel đứng lên. Cô bối rối đến mức không nhận ra là làm như vậy khiến cô trở nên gần Johnny đến mức vai cô chạm vào ngực hắn, và váy cô quét qua quần bò của hắn. Thấy không thoải mái, cô bước ra xa, che giấu sự lúng túng bất ngờ bằng cách đẩy chiếc ghế mà thằng bé vừa ngồi vào đúng chỗ. Tiếng rít nhỏ của bánh quay nghiến lên sàn nhà đột nhiên to đến chói tai trong sự yên lặng đột ngột.

“Cảm ơn cô vì đã không gọi cảnh sát,” Johnny nói, và cô không còn lựa chọn nào khác là phải nhìn hắn lần nữa. Lại là sự dịu dàng đó trong đôi mắt hắn, và bất kỳ ai đã quen với vẻ nghênh ngang, bướng bỉnh của hắn đều sẽ thấy ngạc nhiên. Nhưng Rachel luôn luôn cảm thấy nó vẫn ở đó. Nếu mọi chuyện khác đi với hắn, nếu số phận và hoàn cảnh không hùa nhau làm hại hắn, thì hắn sẽ là một người đàn ông rất tốt. “Thằng bé đang phải trải qua một giai đoạn khó khăn.”

“Nếu nó tái phạm thì tôi sẽ phải báo cảnh sát.” Trong thâm tâm Rachel thừa biết rằng thậm chí cả ngựa hoang cũng không thể ép cô giao thằng bé cho cảnh sát sau lời bộc bạch của nó lúc nãy. Lúc nó chạy ra cửa, cô đã phải cố gắng lắm mới không van xin nó mang cái đồng hồ về.

“Nếu nó làm như thế một lần nữa, chính em sẽ tét đít nó một trận nhừ tử để nó không ngồi nổi suốt một tuần,” Johnny nói. “Làm thế có tác dụng với nó hơn là báo cảnh sát, tin em đi.”

“Cô không thích đánh đập trẻ con.”

Hắn mỉm cười với cô. Đôi mắt màu khói đột nhiên hóa xanh trong, và sự chói lọi của nó làm cô lóa mắt. Nhìn vào chúng một lúc mà cô thấy choáng váng y như là nhìn chằm chằm quá lâu vào mặt trời vậy. “Cô có trái tim rất nhân hậu, cô giáo ạ. Em biết cô sẽ không gọi cảnh sát. Cũng như em biết khi em xin cô việc làm, cô không thể nào làm em thất vọng.”

“Dù sao thì, tại sao em lại muốn về đây?” Câu hỏi này đã khiến cô trăn trở suốt hai ngày qua, sau khi sự ăn năn mà cô tưởng tượng là mình sẽ được chứng kiến không hề xuất hiện. Thay vào đó, Johnny Harris của đời thực – người đã bước xuống chiếc xe bus đó – cũng khó chịu y như cậu thanh niên Johnny Harris rắc rối ngày xưa vậy. Sự có mặt của hắn đã khuấy lên sự phản ứng dữ dội trong thị trấn, và hẳn là hắn đã biết chuyện đó. Nó còn làm đảo lộn cuộc sống của cô nữa. Theo như Rachel nghĩ, rõ ràng là hắn không hề quay về để làm hòa với cộng đồng. Hình như hắn về để tuyên chiến thì đúng hơn.

Mắt Johnny nheo lại, và ánh sáng đã biến mất trong đó. “Bởi vì đây là quê hương của em, và em thà chết còn hơn để mọi người đuổi đi khi mà em chưa sẵn sàng để đi.”

“Nếu như em chỉ cần… “

“Chỉ cần làm sao cơ?” Một nốt chế nhạo hiện lên trong giọng nói của hắn khi cô ngập ngừng. Rachel buồn bã chớp mắt nhìn hắn, sau chuyện cung cách ăn uống của hắn lần vừa rồi, cô không thể tìm ra nổi từ để nói với hắn rằng nếu hắn thay đổi quan điểm của mình, mọi người trong thị trấn có lẽ cũng sẽ thay đổi quan điểm của họ.

Nhưng dường như hắn đã đọc được suy nghĩ của cô khá chính xác dù cô không nói ra thành lời. Mặt hắn đanh lại khi hắn nhìn xuống cô. Sự dịu dàng không còn trong ánh mắt hắn nữa. Thứ mà Rachel nghĩ là mặt nạ của hắn đã được đeo lại vào vị trí cũ. Điều đó làm cô đề phòng.

Không cảnh báo trước, hắn đưa tay ra túm lấy cánh tay cô, xoay người cô để ngắm nghía bằng ánh mắt trâng tráo trước khi cô kịp nghĩ ra là phải kháng cự. “Nhân tiện đây, em thích cô mặc chiếc váy này. Nó tôn mông cô lên rất nhiều đấy.”

Rachel vùng ra, hai má đỏ bừng bừng, nhưng cô chưa kịp phản ứng lại thì tiếng bước chân nặng nề bên ngoài cửa cảnh báo rằng có người đang đến.

Đó là Rob. Cố tỏ ra điềm tĩnh, cô nặn được một nụ cười khi anh ta bước vào. Xét từ bộ mặt đột nhiên cau có của anh ta, dường như nụ cười của cô không tự nhiên cho lắm.

“Em ổn chứ, Rachel?” Anh ta nói, ánh mắt chuyển từ cô sang gắn chặt lấy Johnny đầy căm ghét.

“Anh đến đây đúng lúc lắm,” Johnny nói và xấc xược cười toe toét với anh ta. “Tôi đang định cởi quần áo của cô ấy.”

“Sao, cậu…” Rob cứng người lại.

“Tất nhiên là em ổn rồi.” Rachel vừa nhanh chóng đặt một bàn tay lên tay Rob để giữ anh ta lại vừa nhìn Johnny trừng trừng. Bực mình trước suy nghĩ của Rob rằng cô ở một mình với Johnny là nguy hiểm, lại thêm sự bực tức trước thái độ của Johnny, giọng cô đanh lại, “Johnny đang trêu thôi. Đúng không?” Sự nhấn mạnh trong câu hỏi mách bảo rằng hắn nên trả lời khẳng định nếu hắn biết điều gì là tốt cho mình.

“Ồ, chắc chắn rồi.” Nhưng cái cách hắn nói lại đầy sự khiêu khích. Rachel tức tối cau mày với hắn. Tại sao hắn cứ phải cố tình làm cho người ta ghét mình đến thế không biết.

“Em sẵn sàng chưa? Bọn mình đến buổi hòa nhạc muộn mất.” Rob đột nhiên nói và cầm lấy tay cô, đan các ngón tay lại với nhau.

Rachel lưỡng lự nhìn hết người này đến người kia. Sự thù địch vẩn lên giữa họ, và rõ ràng là cả hai đều không cần phải giới thiệu với nhau theo phép lịch sự. Sự đối đầu giữa họ lớn đến mức dường như họ đã ghét nhau ngay từ khi mới gặp, thậm chí ngay cả khi họ chưa biết gì về nhau. Ly hôn cách đây ba năm, hiện giờ Rob bốn mươi tuổi, được giáo dục tử tế, trông rất lịch lãm trong bộ vest màu xám đắt tiền và chiếc cà vạt lụa màu hạt dẻ. Chiều cao trung bình và vóc người chắc nịch càng làm tôn lên vẻ sang trọng của một người ở tầng lớp trên trung lưu. Mái tóc màu nâu sáng được cắt ngắn và hoàn hảo không chê vào đâu được, anh ta cũng chẳng buồn che giấu vết hói đang dần lan ra ở đằng sau đầu. Nếu anh ta không đẹp trai bằng gã đàn ông đang đứng trước mặt kia, hay không hấp dẫn đến chết người, thì chắc chắn là anh ta có những tiềm năng lâu dài khác. Và tất nhiên, đó là điều mà một người phụ nữ thông minh tìm kiếm.

“Em sẵn sàng rồi,” Rachel nói và siết nhẹ các ngón tay anh ta. “Nhưng em cần nói chuyện với Johnny một phút trước khi đi. Anh có phiền chờ em ngoài cửa hàng không?”

Rob cúi xuống cau mày nhìn cô, nói rằng anh ta rất phiền. Cô mỉm cười ngon ngọt với anh ta.

“Đi mà? Chỉ một giây thôi, em hứa.”

Anh ta không đáp lại nụ cười của cô mà quay sang nhìn Johnny trừng trừng đầy cảnh cáo.

“Anh sẽ chờ ở nhà kho,” Rob nói với ẩn ý rõ ràng rằng anh ta ở trong tầm nghe nếu cô cần. Rachel thầm thở dài khi anh ta buông tay cô và đi ra cửa. Làm cho những người Tylerville đáng kính thôi nghi ngờ Johnny là một cuộc chiến cực kỳ cam go.

“Em không biết là cô lại ngọt ngào nữ tính đến thế đấy, cô giáo ạ.” Johnny đang mỉm cười, nhưng phần cằm nhô ra không thể hiện sự hài hước. “Cô nói ‘Đi mà,’ đôi mắt mở to chớp chớp, và thế là anh ta tan chảy. Cô có ngủ với anh ta không?”

“Một ngày nào đó,” Rachel nói rành rọt, “người ta sẽ làm cho em ngậm miệng bằng cách tống thẳng nắm đấm vào cái miệng lưỡi sắc lẻm của em đấy. Cô chỉ ước mình là người làm chuyện đó.”

“Trả lời đi: Có hay là không?” Nụ cười đã tắt.

“Đó không phải là việc của em. Và nếu em không cố gắng để hòa hợp với Ben, cô sẽ đuổi việc em. Nếu em không có việc làm, họ sẽ tống thẳng em vào tù đấy. Em thích điều đó chứ, chàng trai cứng đầu cứng cổ?”

Johnny bĩu môi, “Đừng bao giờ hù dọa những điều mà cô không muốn làm. Cô không thể đuổi việc em cũng như không thể gọi cảnh sát bắt thằng bé đó.”

“Đừng cố dựa dẫm vào điều đó.” Mất bình tĩnh, Rachel quay lưng lại và bước ra cửa. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt hắn dán vào mình, và điều đó khiến cô đột nhiên bối rối. Trên đôi giày cao lênh khênh, cô không thể không lảo đảo đôi chút.

Đúng lúc cô ra đến cửa, hắn phát ra một âm thanh khiến cô phải giật mình quay lại nhìn.

“Rachel,” lời hắn nói không khác gì một tiếng thì thào khàn khàn, mắt hắn như khoan vào mắt cô, “đừng ngủ với hắn. Hãy ngủ với em đây này.”

Cô ngừng thở mất một lúc vì những lời nói ấy cứ quấn lấy cô như một con rắn đầy cám dỗ. Chỉ bằng cách bắt mình bước tiếp, cô mới có thể thoát ra khỏi nó.

Bình luận