Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mùa Hè Định Mệnh

Chương 43

Tác giả: Karen Robards

“Bác Rachel, nhìn kìa!” Đứng thẳng trên con đường lát đá, Loren chỉ tay về phía ngôi nhà. Rachel nhìn theo và cau mày. Người đàn ông đang đi về phía cô là ai thế nhỉ?

Johnny! Cô gần như há hốc miệng khi nhìn hắn từ mái tóc mới cắt đến mũi giày da mềm bóng loáng. Hắn vẫn là người đàn ông điển trai nhất mà cô từng gặp, nhưng bộ quần áo trang nhã mang lại cho hắn vẻ lịch thiệp và quyền lực mà chưa bao giờ cô thấy ở hắn.

Trông hắn như một CEO trẻ, đẹp trai và cực kỳ quyến rũ. Trông không giống Johnny Harris bình thường chút nào.

“Sao nào?” Hắn cười toe toét khi đến đủ gần, có lẽ là vì vẻ mặt của cô. Rachel ngậm miệng lại và lắc đầu với hắn.

“Anh cắt tóc rồi!”

“Em nói là anh cần làm thế mà.”

“Nhưng anh không buộc phải làm thế – em mong là anh không làm thế vì em.”

“Không, vì con Wolf đấy. Tất nhiên là anh làm thế vì em rồi! Cả vì anh nữa. Anh đã quá già để làm James Dean [1] rồi.”

[1] James Dean (1931- 1955) là ngôi sao điện ảnh huyền thoại người Mỹ, nổi danh với ba bộ phim kinh điển: East of eden, Rebell without a cause, Giant; biểu tượng của tuổi thanh niên nổi loạn.

Cô ngẩng lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của hắn và thầm đọc thông điệp mà hắn truyền tải cho mình: Hắn đã sẵn sàng trưởng thành, sẵn sàng từ bỏ tính cách trai hư của mình, sẵn sàng từ bỏ quá khứ. Nhận ra được điều đó, cô vừa cảm thấy xúc động vừa hứng khởi. Có lẽ tương lai cho cả hai người không khó tưởng tượng như cô từng nghĩ.

“Trông anh tuyệt lắm.”

“Cảm ơn em. Em trông cũng rất xinh.” Hắn liếc nhìn xuống Stan, người đang nhìn chằm chằm vô hồn vào không trung, rồi đi vòng quanh chiếc xe lăn, đặt tay dưới cằm Rachel và nâng mặt cô lên hôn. Nụ hôn nhanh, mạnh và đầy vẻ sỡ hữu. Rachel chếch choáng trước hiệu ứng của nó, liền xoay người lại, nhón chân lên, vòng tay quanh cổ hắn và đáp lại. Một tràng cười khúc khích ngăn cô giữa chừng. Cô nhìn quanh, mặt đỏ lựng.

Johnny cười toét miệng khi cô hạ chân xuống gót giày. Loren và Lisa, với Katie đứng giữa, đang nhìn và cười khúc khích.

“Chú ấy là bạn trai mới của bác hả, bác Rachel?” Loren hỏi, mắt mở to.

Rachel cứ tưởng mình không thể đỏ mặt hơn được nữa, nhưng cô nhầm.

“Đúng rồi,” Johnny trả lời thay cô và mỉm cười với lũ trẻ. “Và cháu hẳn là Lisa,” hắn chỉ tay, “và Loren, Katie.”

“Sao chú biết tên chúng cháu? Bác Rachel, bác nói với chú ấy ạ?”

Rachel, sau khi lấy lại tư thế, lắc đầu. “Đây là chú Harris, các cháu ạ.”

Johnny liếc mắt nhìn đầy vẻ ngạc nhiên thích thú. “Anh không quen được gọi trang trọng như thế. Bọn nhỏ có thể gọi anh là Johnny nếu chúng muốn.”

Rachel lắc đầu. “Chú Harris,” cô quả quyết nói với các cháu gái, sau đó nói với Johnny, “Đó là dấu hiệu của sự tôn trọng. Chúng phải gọi người lớn một cách trang trọng, trừ người thân.”

“Anh hiểu rồi.” Hắn cười toe toét với cô. “Anh sẽ cố làm quen với điều đó. Nhưng đừng ngạc nhiên nếu anh không trả lời vào những lần đầu tiên chúng nói chuyện với anh đấy.”

“Chuyện đó thì được. Miễn là anh trả lời khi em gọi.”

“Phụ thuộc vào việc em gọi anh là gì nữa.”

Rachel cau mày. Nắm lấy tay hắn, cô đi vòng ra phía trước xe lăn. Johnny liếc nhìn cô đầy băn khoăn, nhưng cô đang nhìn xuống bố mình và không để ý.

“Bố à, đây là Johnny Harris.” Rachel nói nhỏ dù vẫn quả quyết.

Stan vẫn tiếp tục nhìn đi đâu đó. Mặt ông xanh xao vô cảm, tay vẫn để bất động trên chiếc chăn che trên đùi.

“Chào bác, bác Grant.”

Nhưng những lời của Johnny cũng giống như lời nói của Rachel, không có tác dụng gì cả. Rachel nhìn chằm chằm xuống bố, hy vọng chuyển thành đầu hàng. Ông không nghe thấy cô nói. Ông sẽ không bao giờ biết đến Johnny, và nhận ra điều đó làm cô cảm thấy rõ sự mất mát.

“Trước đây bố từng rất… vui vẻ,” cô nói với Johnny, lúc này hắn đã nắm chặt tay cô với sự thông cảm thầm lặng. “Vô cùng nổi bật, lúc nào cũng bận rộn, hay nói đùa và phê phán, và…” Giọng cô nhỏ dần.

“Thực ra, anh nhớ ông ấy lúc anh còn là một đứa trẻ,” trước sự ngạc nhiên của Rachel, Johnny nói. “Anh luôn luôn sợ ông ấy. Ông ấy đúng là một người đàn ông to lớn, với giọng nói trầm, vang. Anh nhớ có một lần anh vào cửa hàng của nhà em và cố nhét kẹo cao su thổi vào túi, và ông ấy nói điều gì đó đằng sau anh. Rất đột ngột. Chỉ nghe thấy giọng ông ấy là anh đã sợ chết khiếp rồi. Anh nhìn quanh, chuẩn bị chạy, chắc chắn là mình đã bị bắt quả tang, rồi phát hiện ra không phải ông đang nói với anh. Ôi, thật là nhẹ nhõm. Anh chạy thục mạng ra khỏi đó! Và anh không bao giờ ăn cắp thứ gì ở cửa hàng của ông Grant nữa.”

Rachel biết mặt mình chắc hẳn phải có vẻ dò xét lắm khi ngẩng lên nhìn hắn chằm chằm.

“Anh ăn trộm đồ của cửa hàng nhà em ư?”

Johnny cúi xuống cười toe toét với cô. “Anh ăn trộm ở bất cứ cửa hàng nào trong thị trấn. Lần bố em xuất hiện đằng sau anh là trường hợp anh suýt bị bắt quả tang duy nhất đấy.”

“Anh nói dối!” Rachel rút tay ra khỏi tay hắn.

Hắn cười to. Vẻ thích thú nhảy nhót trong đôi mắt xanh của hắn. “Không, Rachel, anh không đùa. Em không nghĩ anh là một lễ sinh đấy chứ? Theo như anh biết, điều duy nhất người ta đồn anh làm mà anh không làm là giết người. Anh không hề giết ai cả – nhưng những chuyện còn lại, phải, gần như là sự thật đấy.”

“Johnny Harris! Thảo nào mà anh thông cảm Jeremy!”

“Thế em nghĩ là tại sao?”

“Em nghĩ vì anh là một người tốt bụng, biết quan tâm và không chịu được khi thấy một đứa trẻ bị đưa đến đồn cảnh sát.”

“Cả điều đó nữa. Nhưng anh cứ nghĩ rằng đó chính là mình, cách đây rất lâu rồi.”

Rachel đột nhiên im bặt.

“Tất nhiên là anh đã hoàn toàn thay đổi rồi,” Johnny nói tiếp. Nụ cười nhạt dần khi hắn nói thêm bằng giọng đầy nghiêm túc. “Hôm qua anh đã nói chuyện với luật sư của anh. Ông ta nói, với bằng chứng mà cảnh sát có, ông ta có thể giúp xóa tội giết người của anh trong hồ sơ. Nếu ông ta đúng thì anh sẽ không còn là một kẻ phạm tội nữa.”

“Thật ư?” Rachel bắt đầu mỉm cười.

“Ừ, thật.” Hắn lại toét miệng cười với cô. “Tin tốt phải không? Nhưng em vẫn chưa biết phần hay nhất là gì đâu.”

“Phần hay nhất là gì cơ?”

Johnny lắc đầu. “Anh sẽ nói cho em biết sau khi chúng ta ăn xong. Mẹ em bảo anh đi đón em và các cháu đấy.”

“Anh nói chuyện với mẹ rồi ư?”

“Ồ, phải. Và cả Becky nữa. Anh còn uống cả trà nữa.”

Rachel liếc nhìn đồng hồ, “Bây giờ mới là hai giờ. Anh đến đây lúc mấy giờ?’

“Hơi sớm một chút,” hắn nói với vẻ mặt nhăn nhó đến thảm thương.

“Mẹ có… anh và mẹ có…”

“Mẹ em,” Johnny nói, “là một người phụ nữ đặc biệt. Và đó là tất cả những gì anh có thể nói.”

“Ôi, Chúa ơi. Bà có thô lỗ không?”

“Không một chút nào. Chỉ… mạnh mẽ thôi. Anh nghĩ em sẽ trở thành người giống mẹ em đấy.”

Rachel vừa đẩy xe lăn vừa nhìn hắn ngờ vực. “Ý anh là sao?”

“Ý anh là bây giờ anh đã biết do đâu mà em lại gan dạ đến thế, Rachel ạ. Anh cũng không nghĩ em hay mẹ em nhận ra là hai người chỉ cao mét rưỡi và rằng một cơn gió mạnh – chứ không cần đến một người đàn ông – có thể thổi bay hai người mà không cần tốn sức.”

Rachel định đáp lại, nhưng đúng lúc đó Becky đã xuất hiện ở sân trong và sốt ruột vẫy tay.

“Mẹ nấu xong rồi! Nhanh lên nào!”

Mấy đứa bé chạy vụt về phía mẹ. Johnny cứ khăng khăng đòi đẩy Stan lên đoạn dốc gần nhà, và hắn với Rachel không tụt lại đằng sau là mấy.

Bữa trưa được bày biện rất trang trọng nên Rachel có cơ hội quan sát Johnny giao tiếp với gia đình mình trong suốt bữa ăn. Nhờ có Becky mà trên bàn chỉ có cốc để uống nước với rượu, các dụng cụ ăn uống thì chỉ giới hạn vừa đủ gồm dĩa, thìa và dao các loại. Rachel đã bỏ ý định dạy Johnny cung cách ăn uống lịch sự để chuẩn bị cho bữa trưa ngày hôm nay, nên cô rất ngạc nhiên và nhẹ nhỏm khi thấy hắn ngồi xuống mở khăn ăn ra đặt lên lòng, rồi chuyển đồ ăn cho mọi người mà không gặp khó khăn gì. Khi hắn dùng đúng đĩa cho món bánh mì, lấy tay xé miếng bánh thành hai, thậm chí còn cắt một miếng bơ từ chiếc đĩa dùng chung rồi đặt vào đĩa của mình trước khi phết lên bánh mì, cô đã thực sự ấn tượng.

Khi hắn chọn đúng đồ dùng một cách hoàn hảo cho mỗi món ăn, Rachel lại càng ngạc nhiên. Phải cố gắng lắm cô mới không tròn mắt ra mà nhìn mỗi lần hắn chuyển từ món ăn này sang món ăn khác thành thục như kiểu hắn đã ngồi ăn những bữa như thế hằng ngày trong cuộc đời. Mẹ cô, người đã quan sát hắn ngay từ đầu như thể một con chim ưng đang rình mồi, đã yên lòng trước cung cách của hắn đến nỗi bà đã rời mắt khỏi hắn để chuyển sang âu yếm chăm chút cho Stan.

“Cậu thích làm việc ở cửa hàng đồ dân dụng chứ?”

Elisabeth hỏi Johnny trong lúc khéo léo bón một thìa xúp vào miệng Stan.

“Không hẳn ạ,” hắn đáp. “Cháu không nghĩ là mình sẽ ở đó lâu.”

“Ồ?” Chính Elisabeth là người thốt lên từ đó, nhưng cả Rachel và Becky đều nhìn hắn đầy ngạc nhiên.

“Cháu đang nghĩ đến việc quay lại trường học ạ.”

“Thật ư?” Rachel hỏi, trong khi Elisabeth lên tiếng cùng lúc, “Quay lại trường học ư? Ồ, chắc ý cậu là trường đại học.”

“Thực ra, ý cháu là trường Luật.” Johnny ăn một miếng thịt nước Diane thản nhiên như thể mình chưa từng nói ra điều mà Rachel nghĩ là quan trọng.

“Trường Luật á?” Cả ba người phụ nữ đồng thanh lên tiếng, với ngữ điệu y như nhau. Họ liếc nhìn nhau, sau đó tập trung cả vào Johnny. Hắn vẫn tiếp tục ăn món thịt nướng, không quan tâm. Ba đứa trẻ, vốn được rèn luyện phải yên lặng khi ăn với người lớn, ngẩng lên chú ý đến tiếng kêu ngạc nhiên của người lớn.

“Vâng ạ.” Johnny nhấp một ngụm rượu và mỉm cười toe toét với Rachel. “Em không nghĩ là anh sẽ trở thành một luật sư tốt ư?”

“Nhưng, Johnny này…” Cô bắt đầu, rồi ngừng lại ngay vì nhận ra nên đợi đến lúc chỉ có hai người họ với nhau để bàn bạc chuyện này. Nhưng hình như hắn không có ý định để dành như thế.

“Phải mất nhiều năm lắm đấy, đúng không? Đầu tiên cậu phải học xong đại học [2] – và tôi nghe nói người ta không cho tội phạm vào bất kỳ trường Luật nào.” Elisabeth ngừng việc bón cho Stan lại và cau mày.

[2] Ở Mỹ, để được học luật, bạn cần có trong tay ít nhất một bằng cử nhân lĩnh vực khác.

“Cháu có bằng đại học rồi ạ,” Johnny nói, vẻ mặt bình thản, và cắt một miếng thịt nướng nữa. “Cháu lấy được bằng cử nhân về văn học so sánh khi còn ở trong tù. Ngoài việc làm cho một đội làm đường của bang, khóa học hàm thụ cũng là một cách giúp cháu vượt qua quãng thời gian đó. Và nếu luật sư của cháu đúng thì chẳng bao lâu nữa cháu sẽ không còn là tội phạm.”

“Sao cơ?” Elisabeth có vẻ choáng váng.

“Cảnh sát tin rằng kẻ giết Glenda Watkins cũng là kẻ đã giết Marybeth Edwards. Mọi thứ về hai vụ giết người, từ độ sâu và khả năng sát thương của vết đâm cho thấy chúng xuất phát từ cùng một vũ khí, cả những bông hoa rải trên xác chết nữa, gần như giống hệt nhau. Khi Glenda bị giết, cháu đang ở cùng Rachel. Vậy nên điều đó cũng chứng minh sự trong sạch của cháu đối với vụ thứ nhất. Luật sư của cháu nói rằng với chứng cứ như thế, thêm cả thực tế là họ chưa bao giờ có bằng chứng xác thực nào chống lại cháu, thì việc xóa tội cho cháu sẽ khá dễ dàng.”

Đầu tiên Elisabeth nhìn Rachel, sau đó chuyển sang Johnny. “Tôi hiểu rồi.” bà chậm rãi nói.

Rachel có thể thấy mẹ cô đang xoay vần thông tin đó trong đầu.

“Con xin phép mẹ nhé?” Loren lanh lảnh nói, đẩy ghế ra sau mà không cần đợi câu trả lời.

“Con cũng thế, mẹ ạ” Lisa nói, làm đúng như em gái.

“Các cháu không ăn tráng miệng à?” Sau khi đã tỉnh lại từ việc suy nghĩ, Elisabeth mỉm cười khích lệ với hai cháu gái. Bà có lý do để làm thế, Rachel nghĩ. Chúng đã cư xử rất ngoan, và với Katie đang ngủ trên lầu, bữa ăn rất yên bình như trước đây họ từng có. Chính xác là trước khi Becky và các con của cô đến.

“Cháu no lắm rồi ạ,” Loren phàn nàn.

“Bọn cháu sẽ ăn sau ạ.” Lisa nhìn mẹ. “Nào, được không mẹ?”

“Với mẹ thì ổn,” Becky nói, còn Elisabeth gật đầu. Hai đứa trẻ rời phòng ăn. Rachel có thể nghe thấy tiếng chúng chạy lên lầu. Bộ đồ chơi điện tử của chúng đã đến cùng với những hộp đồ khác, và hôm qua Becky đã nhờ một người treo màn hình lên. Chắc chắn là bọn trẻ định chơi điện tử sau bữa ăn trưa.

“Bữa ăn rất ngon, bác Grant ạ,” Johnny nói và ngồi lùi lại trên ghế, đặt khăn ăn bên cạnh đĩa. Rachel nhớ lại việc mình đã ấn tượng thế nào trước cung cách ăn uống của hắn, liền mỉm cười với hắn.

“Cảm ơn cậu.” Elisabeth cũng mỉm cười với Johnny. Rachel thấy bà đã thân mật với hắn hơn rất nhiều so với lúc đầu ngồi vào bàn ăn, và cô thấy thích thú. Mẹ cô là người mê mẩn hai thứ: tham vọng và học hành. Bằng cách khẳng định cả hai, Johnny đã được Elisabeth đánh giá cao.

“Tráng miệng nhé?” Rachel hỏi. “Mẹ làm món bánh ga tô dâu đấy.”

“Giống như các cháu gái của em, anh nghĩ mình phải để lát nữa thôi.”

“Cà phê nhé?”

Johnny lắc đầu.

“Rachel, nếu chị ăn xong rồi, sao chị không đưa Johnny ra đi dạo? Em sẽ giúp mẹ dọn dẹp cho.”

“Cảm ơn em, Beck,” Rachel nói với sự biết ơn sâu sắc rồi đứng lên. Cô đang mong được ở bên Johnny đến chết đi được. Cô đang có một câu hỏi nóng lòng muốn biết câu trả lời đến mức nó gần như đốt cháy lưỡi cô rồi.

Johnny cũng đứng lên, khen Elisabeth về bữa ăn một lần nữa, rồi đi theo Rachel ra khỏi phòng.

Bình luận