-Vương Hà: Này? Cậu không đợi tớ về chung à?!?
-Tuấn Trạch: Làm gì? Có chung đường đâu? Với cả đợi làm gì?
– Vương Hà: Hmmm….. Đã bảo mỗi lần ra về phải chờ mà?!
– Tuấn Trạch: Chi vậy? Định hiếp dâm tui hả?:)) [ nói với giọng cười đùa ]
– Vương Hà: Aiz….. Đồ điên này. Cậu cũng biết đó. Mình thích cậu mà!
– Tuấn Trạch: Mình thì không!
* Vương Hà ngập ngừng buồn bã
– Vương Hà: Cậu nói vậy không sợ người ta buồn à? Cậu giả vờ thích tớ một chút cũng không được sao?
– Tuấn Trạch: Cậu nói thử xem?
* Tiết 1 ngày hôm sau
– Mỹ Lệ: Tuấn Trạch! Cậu giúp mình chút được không? Đỡ mình xuống với khiêng đồ nặng quá mình với chân xuống không được!
– Tuấn Trạch : Được thôi!
*Vương Hà láo liếc đập bàn đùng đùng dữ dội
– Vương Hà: Mày nhìn coi Mỹ Lệ nó giả tạo yếu đuối mong manh chưa kìa! Nó cứ đu đú bám theo Tuấn Trạch miết thôi!
– Thiên Nhĩ: Thui kệ đi má ơi! Bạn bè giúp đỡ nhau thôi mà! Dù gì Tuấn Trạch cũng đâu thích mày?
– Vương Hà: Coi chừng tao thẻo mồm mày bây giờ! Tao đẹp thế. Mỹ Lệ tuổi khỉ mà đi sánh vai với tao! Tuấn Trạch định chắc là của bố mày rồi!
– Thiên Nhĩ: Vãi chưởng?!?! Lạy chúa trên cao mày tự hào gớm. Òm.. òm cứ cho là vậy đi hen!