* Đã 1 năm trôi qua và giờ này là mùa đông tháng 12, tuyết rơi dày đặc tại Nhật Bản:
– ” Thỏ con! Thỏ con à! “
– Mỹ Lệ vui mừng cười tít lên, xoay mặt lại: Là cậu! Cậu quay về với mình đúng chứ? Tớ chắc chắn cậu sẽ không bao giờ bỏ tớ phải không Tuấn Trạch! Lời cầu nguyện của tớ với chúa đã được đáp ứng rồi!
Vừa nói xong quay mặt lại thì chợt không phải là Tuấn Trạch mà là hai cặp đôi đang đứng ôm nhau ở tiệm cà phê đối diện.
– Mỹ Lệ buồn đến mắt đỏ hoen: Nhìn thật giống mình và Tuấn Trạch nhưng thật tiếc là không phải…
– Mỹ Lệ chạy gấp về nhà đóng cửa lại như nhốt bản thân mình. Làm bạn với bóng đêm để che đi nổi buồn thẩm sâu ấy. Đôi môi hồng hào. Mũi đỏ hoe vì cái giá lạnh. Mắt đỏ chừng như muốn khóc.
– Mỹ Lệ: U…Ước gì c…cũng có người ôm mình trong thời tiết giá lạnh này.
– Mỹ Lệ cầm tấm hình của mình và Tuấn Trạch lên giơ tay đánh đánh vào mặt Tuấn Trạch: Cậu thật đáng ghét! Bỏ đi như vậy có biết mình rất đau lòng không hả! Hả! Cậu biết mình nhớ cậu và thèm muốn cậu như thế nào không? Cậu chuyển nơi ở mà còn chuyển trường nữa thì ai mà biết cậu ở đâu chứ!?
– Như mọi khi, ngày nào Mỹ Lệ cũng gọi cho Trạch từ 10 đến 15 cuộc nhưng vô vọng. Nay cũng thế. Mỹ Lệ cũng gọi vì vẫn hi vọng cậu sẽ nghe máy. BỖNG NHIÊN!
– ” alo? ” * giọng phụ nữ
– Mỹ Lệ: ” Là ai đang đầu dây bên kia vậy ạ? Tôi là bạn của Tuấn Trạch có thể nào cho tôi nói chuyện với Tuấn Trạch không? “
– ” À được “
– ” Trạch! Có ai tự nhận là bạn của anh gọi điện cho anh này! “
– Tuấn Trạch: ” Alo?”
Mỹ Lệ dường như òa khóc vì lại được nghe giọng nói ấm áp quen thuộc ấy. Đã thử gọi vô số lần nhưng lần này đã gặp được cậu ấy.
– Mỹ Lệ thút thít nước mắt rơi xuống lắp ba lắp bấp: ” C…Có phải Tuấn Trạch không? T…tớ là Mỹ Lệ đây. Tớ xin lỗi vì đã hiểu nhầm cậu hôm ấy. Tớ hic hic… nhớ cậu đến phát điên! Tớ nhớ giọng nói của cậu. Tớ thèm muốn cậu! Xin cậu… hãy quay về bên tớ. T…tớ hic…hicc vẫn mãi ở đây chờ cậu. C…cớ sao cậu lại bỏ đi mà không nói tiếng nào vậy hả? “
– Tuấn Trạch: ” Xin Lỗi, hình như cô lộn số rồi!”
” Đây không phải là bạn anh sao?” *giọng phụ nữ
Tuấn Trạch vẫn chưa tắt máy.
– Tuấn Trạch: “Tôi không quen cô ấy.”
” bíp…bíp… bíp “
– Câu nói ấy làm cho trái tim Mỹ Lệ như vụn vỡ mất niềm tin và hi vọng. Hi vọng bao nhiêu chờ đợi bao nhiêu để đổi lại được một câu ” Tôi không quen cô ấy ” như thế!
– Mỹ Lệ khóc đến nổi không tài nào dừng lại được. Mắt sưng húp lên. Nghe xong run bật hết cả người không cầm vững điện thoại. Thật chạnh lòng!
__________ở một diễn biến khác_______
– Anh bảo anh không quen cô ấy mà tại sao lại đánh dấu cô ấy là kí hiệu đặc biệt và đặt biệt hiệu cho cô ấy là “thỏ con ngốc”?
* Người phụ nữ nào đó.
– Tuấn Trạch: Em thôi đi! Đừng nói nữa… Mà ai cho em tự tiện động vào điện thoại anh thế hả bé?
* Nói xong Trạch bẹo má người phụ nữ ấy.
______________End chap 31___________
1) Rốt cuộc người phụ nữ ấy là ai mà Tuấn Trạch lại đối xử dịu dàng như thế?
2) Các bác thân yêu đừng quên vote cho đại ca oppa ❤
☆ Tập này thật sự ad đã khóc:(
Trạch ở đâu và làm gì các bạn hãy đón xem vào phần sau.
Đáng lẽ T6 up mà thôi Ad up trước cho anh em đọc hihi:>>>