* Tối hôm đó
– Tuấn Trạch: Nhìn kìa ngủ mà cũng như con gấu con ấy. Cậu mà không phải là bạn gái tớ thì giờ này tớ luộc ăn sạch cậu từ lâu rồi.
* Tuấn Trạch ẵm Mỹ Lệ lên giường ngủ của mình và Tuấn Trạch cứ thế ôm Mỹ Lệ vào lòng mà ngủ.
* Sáng 7 am.
Á……………ÁAAAAAAAAA!
– Tuấn Trạch: Gì mà la vậy?
– Mỹ Lệ: Sở khanh! Bỉ ổi.
– Tuấn Trạch: Nói vậy có ý gì?
– Mỹ Lệ: Tối qua canh tớ ngủ say cậu đã làm gì rồi phải không?
– Tuấn Trạch: Không! Không hề nha! Mà sao cậu nói vậy?
– Mỹ Lệ: Cậu coi kìa! Cậu ngủ không mặc áo thả rông như thế mà áo lót tớ lại lộ ra ngoài như vậy!
– Tuấn Trạch nhớ lại đêm hôm qua: Ôi trời ơi! Tưởng gì. Tối qua nóng quá. Tớ quen ngủ nude rồi với cả nết cậu ngủ đẹp quá mò mẫm người mình rồi còn gác chân nữa chứ.
– Mỹ Lệ: Lẽ…lẽ nào!? Nhưng sao tớ lại ngủ trên giường cậu?
– Tuấn Trạch: Hôm qua cậu ngủ say như chết! Tớ lại không biết mật mã phòng cậu nên ngủ tạm thôi mà.
– Mỹ Lệ bất mãn hừng hực đứng dậy đi về: Hừm…thật là!
– Tuấn Trạch: Ôi trời cô gái này! Còn không biết cám ơn lại còn như thế?