Sau cái ngày tôi trao cho Elizabeth những vòng hoa cúc… và trái tim tôi, tôi biết thêm rất nhiều điều về cô ngoài những kế hoạch tối thứ Bảy của cô và mẹ cô. Tôi nhận ra cô cũng giống như một con sò và bạn nhìn thấy đang dính sát vào đá ở bờ biển Fermoy. Khi nhìn thì bạn tưởng chúng bám không chắc, nhưng ngay khi bạn chạm vào hoặc tới gần chúng, thì chúng sẽ thu mình lại và cố sống cố chết bám chặt lấy mặt đá. Elizabeth cũng giống hệt như vậy: cởi mở cho đến khi ai đó lại gần cô, và rồi cô lại trở nên căng thẳng, bám chặt lấy như để giữ mạng sống. Chắc chắn rồi, hôm đó cô đã thổ lộ với tôi ở vườn sau, nhưng hôm sau khi tôi ghé thăm thì cứ như thể cô giận điên lên với tôi vì cô đã kể những chuyện đó. Nhưng Elizabeth luôn là như thế – bực bội với tất cả mọi người kể cả bản thân cô – và có lẽ cô xấu hổ. Elizabeth thường không nói gì về mình với bất cứ ai, trừ khi nói chuyện với khách hàng về công ty của cô.
Thật khó dành thời gian chơi với Luke khi bây giờ Elizabeth cũng nhìn thấy tôi, thẳng thắn mà nói cô sẽ lo lắng nếu tôi gõ lên cánh cửa màu hoa vân anh nhà cô xin phép cô cho Luke ra ngoài chơi. Cô vẫn nghĩ rằng bạn bè thì phải tầm tuổi nhau. Nhưng điều đáng nói là Luke cũng có vẻ không quan tâm lắm. Cậu luôn bận chơi với Sam và bất cứ khi nào Luke quyết định cho tôi chơi cùng thì Sam sẽ tức giận vì cậu ấy không nhìn thấy tôi, tất nhiên rồi. Tôi nghĩ mình đang phá đám cuộc chơi của Luke với Sam, và tôi không nghĩ Luke còn quan tâm liệu tôi có đến hay không vì tôi có mặt ở đó không phải vì cậu, các bạn cũng thấy đấy, và tôi nghĩ là cậu biết điều đó. Tôi đã nói với bạn rằng bọn trẻ luôn luôn biết điều gì đang diễn ra, thậm chí có lúc còn trước cả khi bạn biết ấy chứ.
Còn về Elizabeth, tôi nghĩ cô sẽ phát điên nếu tôi lẻn vào phòng khách nhà cô lúc mười hai giờ đêm. Một kiểu tình bạn mới cũng có nghĩa là có những ranh giới mới. Tôi phải tinh tế, ít ghé thăm thôi nhưng phải có mặt đúng lúc cô cần. Như tình bạn của người lớn.
Một điều tôi không thích thú chút nào là Elizabeth vẫn cho rằng tôi là bố của Sam. Tôi không biết suy nghĩ đó xuất phát từ đâu và thậm chí dù tôi không đả động gì về việc đó thì cô vẫn tin là như vậy. Tôi chưa bao giờ nói dối bạn bè, chưa từng, nên rất nhiều lần tôi cố gắng nói cho cô biết tôi không phải bố Sam. Trong một lần như vậy, cuộc trò chuyện đã diễn ra như thế này.
“Vậy anh là người ở đâu hả Ivan?”
Đó là một buổi tối khi Elizabeth mới đi làm về. Cô vừa kết thúc cuộc họp với Vincent Taylor để bàn về khách sạn và theo cô kể thì có vẻ cô đã tiến thẳng tới chỗ ông ta và nói rằng cô mới trò chuyện với Ivan và cả hai chúng tôi đều cảm thấy rằng khách sạn cần có một khu vui chơi dành cho trẻ để bố mẹ có nhiều thời gian lãng mạn bên nhau hơn. Vậy đấy, Vincent đã phá lên cười dữ dội đến mức cuối cùng đành đầu hàng và đồng ý. Cô vẫn không hiểu tại sao ông ta cho rằng điều đó thật buồn cười. Tôi nói với cô đó là do Vincent không hề biết tôi là ai, vậy là cô chỉ đảo mắt nhìn tôi rồi buộc tội tôi úp úp mở mở. Dù sao cô cũng đang ở trong tâm trạng vui vẻ và sẵn sàng nói chuyện, không như mọi khi. Tôi băn khoăn không biết tới khi nào cô mới bắt đầu hỏi tôi (ngoài những câu về nghề nghiệp, về việc chúng tôi có bao nhiêu nhân viên, doanh thu hàng năm như thế nào. Cô làm tôi ngán đến tận cổ với những câu hỏi dạng đó).
Cuối cùng thì cô cũng hỏi xem tôi là người ở đâu nên tôi trả lời vui vẻ, “Tỉn Phai.”
Cô nhíu mày. “Cái tên đó nghe quen đấy; tôi đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải. Nó nằm ở đâu?”
“Cách đây hàng triệu dặm.”
“Nơi nào mà chả cách Baile na gCroíthe cả triệu dặm. Tỉn Phai…” Cô để mấy chữ đó nhả ra từ từ trên đầu lưỡi, “nó có nghĩa là gì? Nó không phải tiếng Ailen hay tiếng Anh, đúng không?”
“Đấy là tiếng Draw Kcab.”
“Draw Cab?” Cô nhắc lại, nhướng một bên mày. “Thành thực mà nói, Ivan, thỉnh thoảng anh cũng khó hiểu chẳng khác gì Luke. Tôi nghĩ cách nói của nó ảnh hưởng rất nhiều từ anh.”
Tôi cười tủm tỉm.
“Thực ra,” Elizabeth vươn người về phía trước, “tôi không muốn nói ra điều này với anh đâu nhưng tôi nghĩ nó ngưỡng mộ anh đấy.”
“Thật à?” Tôi phổng mũi.
“Ờ, phải, bởi vì… ờ,” cô tìm từ cho chính xác, “xin anh đừng nghĩ cháu tôi không bình thường hay bị làm sao nhưng tuần trước nó đã bịa ra một người bạn.” Cô cười lo lắng. “Cậu ta tới ăn tối ở nhà chúng tôi trong vài ngày, hai người chơi đuổi bắt khắp nơi ngoài trời, chơi mọi trò từ đá bóng, điện tử, cho tới chơi bài, anh có tin được không? Nhưng điều thú vị là cậu ta tên là Ivan.”
Khi không thấy tôi phản ứng gì cô nói chữa, mặt đỏ bừng. “Ờ, đúng là không có gì buồn cười hết, hoàn toàn ngớ ngẩn, tất nhiên rồi, nhưng tôi nghĩ có lẽ những điều đó có nghĩa là thằng bé ngưỡng mộ anh và nhìn thấy ở anh một hình mẫu đàn ông…” cô ngừng lời. “Dù sao thì bây giờ anh bạn Ivan đó cũng biến mất rồi. Anh ta bỏ chúng tôi lại. Một mình. Hậu quả khủng khiếp anh có thể tưởng tượng được rồi chứ. Tôi nghe nói những người bạn tưởng tượng này có thể ở đến ba tháng.” Cô nhăn mặt làm trò. “Ơn Chúa anh ta đã đi rồi. Tôi đã đánh dấu ngày đó trên lịch và đủ mọi thứ,” cô nói mặt vẫn còn đỏ. “Thực ra cũng buồn cười thật đấy, anh ta đã đi khi anh đến. Tôi nghĩ anh đã làm cho cậu Ivan đó sợ, Ivan ạ.” Cô cười, nhưng bộ mặt không cảm xúc của tôi khiến cô dừng lại và thở dài. “Ivan, tại sao chỉ có tôi độc thoại nhỉ?”
“Vì tôi đang nghe mà.”
“Thôi được rồi, bây giờ tôi nói xong rồi, nên anh có thể nói được rồi đấy,” cô cáu kỉnh.
Tôi cười. Cô luôn bực mình mỗi khi cảm thấy mình ngốc nghếch. “Tôi có một giả thiết thế này.”
“Tốt, chia sẻ với tôi đi. Trừ khi đó là nhốt hai bác cháu tôi trong một tòa nhà bê tông xám xịt với cửa sổ có chấn song và do các bà sơ trông giữ.”
Tôi nhìn cô hoảng hốt.
“Anh tiếp tục đi,” cô cười phá lên.
“Vậy, ai bảo là Ivan biến mất?”
Elizabeth có vẻ khó chịu. “Không ai nói anh ta biến mất vì trước hết anh ta chưa từng lộ diện.”
“Nhưng đối với luke thì anh ta có đấy.”
“Luke chỉ bịa ra anh ta thôi.”
“Có thể là không.”
“Thôi được, tôi không nhìn thấy anh ta.”
“Cô nhìn thấy tôi mà.”
“Anh thì có liên quan gì đến cậu bạn vô hình của Luke kia chứ?”
“Có thể tôi là bạn của Luke, chỉ có điều tôi không thích bị gọi là vô hình. Như thế không phải phép chút nào.”
“Nhưng tôi có thể nhìn thấy anh.”
“Chính xác, cho nên tôi không hiểu tại sao người ta cứ nhất quyết nói là ‘vô hình’. Nếu ai đó có thể nhìn thấy tôi thì chắc chắn đó không có chuyện vô hình rồi. Hãy nghĩ xem nhé – đã bao giờ Ivan bạn của Luke và tôi lại cùng lúc ở cùng một phòng với nhau hay chưa?”
“Ờ, dù chúng ta biết gì đi nữa thì ngay bây giờ cậu ta có thể đang ở đây, ăn ôliu hay thứ gì đó,” cô cười, rồi lập tức ngừng lại, nhận ra rằng Ivan không còn mỉm cười nữa. “Anh đang nói gì vậy Ivan?”
“Điều đó rất đơn giản thôi Elizabeth. Cô nói Ivan đã biến mất khi tôi xuất hiện.”
“Phải.”
“Tại sao cô không nghĩ rằng điều đó có nghĩa tôi là Ivan và chỉ đơn giản là bỗng nhiên cô nhìn thấy tôi?”
Elizabeth có vẻ bực bội. “Không, bởi vì anh là một người thật với cuộc sống thật, anh có vợ, có một đứa con và anh…”
“Tôi không phải là chồng Fiona, Elizabeth.”
“Chồng cũ vậy, chuyện đó không quan trọng.”
“Tôi chưa bao giờ kết hôn với cô ấy.”
“Thôi được rồi, tôi chẳng có tư cách gì nói về chuyện ấy.”
“Không, tôi muốn nói Sam không phải con tôi.” Giọng tôi trở nên đanh thép hơn chủ ý. Trẻ con hiểu chuyện tốt hơn nhiều. Người lớn luôn làm cho mọi chuyện phức tạp lên.
Vẻ mặt Elizabeth dịu lại và cô bước tới đặt tay lên tay tôi. Tay cô mềm mại, làn da mịn màng như da em bé và những ngón tay thon dài.
“Ivan,” cô nói nhẹ nhàng, “chúng ta có một điểm chung, Luke cũng không phải là con trai tôi,” cô mỉm cười. “Nhưng tôi nghĩ mình thật tuyệt vời khi anh vẫn muốn gặp Sam.”
“Không, không, cô không hiểu, Elizabeth. Tôi không liên quan gì với Fiona, tôi không liên quan gì với Sam. Họ không nhìn thấy tôi như cô, họ thậm chí còn không biết tôi, đó là điều tôi muốn nói với cô. Tôi vô hình đối với họ. Tôi vô hình đối với tất cả mọi người trừ cô và Luke.”
Elizabeth ứa nước mắt và cô siết chặt tay tôi hơn. “Tôi hiểu,” giọng cô run rẩy. Cô đặt tay kia lên tay tôi và nắm chặt lấy. Cô đấu tranh với suy nghĩ của mình. Tôi đoán cô muốn nói gì đó nhưng không nói được. Đôi mắt nâu của cô tìm kiếm trong mắt tôi và sau một lúc im lặng thì dường như cô đã thấy thứ cô đang tìm kiếm, khuôn mặt cô cuối cùng cũng giãn ra. “Ivan, anh không biết chúng ta giống nhau tới mức nào đâu, và thật nhẹ nhõm khi nghe anh nói như vậy vì anh biết không, đôi khi tôi cũng có cảm giác như mình là người vô hình đối với tất cả những người khác?” Giọng cô nghe thật cô đơn. “Tôi cảm thấy không ai hiểu tôi, không ai nhìn thấy con người thực sự của tôi… trừ anh.”
Trông cô có vẻ buồn bã đến mức tôi vòng tay ôm lấy cô. Tôi vẫn không thể không cảm thấy thất vọng vì cô hoàn toàn hiểu lầm về tôi, điều đó thật kỳ lạ, vì những tình bạn của tôi không phải được dành cho tôi hay những gì tôi muốn. Và trước đó nó cũng chưa bao giờ được dành cho tôi.
Nhưng tối đến, khi nằm một mình suy nghĩ về những gì xảy ra trong ngày, tôi nhận ra rằng lần đầu tiên trong đời tôi, rốt cuộc Elizabeth là người bạn duy nhất tôi từng gặp hiểu hết về tôi.
Và đối với bất kỳ ai, có được một mối quan hệ như vậy, dù cho nó chỉ kéo dài trong năm phút, cũng là điều rất quan trọng. Chỉ một lần thôi, tôi không cảm thấy mình đang sống trong một thế giới khác với mọi người, mà thật ra có một người, một người tôi thích và tôn trọng, người đã nắm giữ một phần trái tim tôi, cũng cảm thấy như tôi.
Các bạn biết rõ tối đó tôi cảm thấy như thế nào rồi đấy.
Tôi không thấy cô đơn nữa. Còn hơn thế nữa, tôi cảm thấy như mình đang bay lơ lửng trong không trung.