“Chào cô Elizabeth.” Mẹ Sam mở cửa mời cô vào nhà.
“Chào chị Fiona,” Elizabeth nói, bước vào trong. Fiona đã giữ thái độ rất tốt với quan hệ giữa Elizabeth và Ivan trong mấy tuần qua. Họ chưa bao giờ nói chuyện, trực tiếp về vấn đề đó nhưng Fiona vẫn lịch sự như mọi khi. Elizabeth rất biết ơn vì không có sự khó chịu nào giữa họ. Thật không may, cô lo rằng Sam không chấp nhận được điều đó. “Tôi đến để nói cho với Sam, nếu chị không phiền. Luke rất buồn vì không có thằng bé.”
Fiona nhìn cô buồn bã. “Tôi biết, tôi đã cố gắng nói chuyện với nó cả tuần nay. Có lẽ cô sẽ làm được việc đó tốt hơn tôi.”
“Nó có nói với chị tại sao hai đứa lại không chơi với nhau nữa không?”
Fiona cố giấu một nụ cười và gật đầu.
“Có phải vì Ivan không?” Elizabeth hỏi, cảm thấy lo lắng. Cô đã luôn lo răng Sam sẽ ghen tị vì thời gian Ivan dành cho cô và Luke, và vì thế cô đã rủ thằng bé sang nhà và cho nó chơi cùng Ivan nhiều hết mức có thể.
“Đúng vậy,” Fiona khẳng định với một nụ cười tươi. “Trẻ con tuổi này thật buồn cười phải không chị?” Elizabeth nhẹ cả người vì cuối cùng cũng biết được Fiona không cảm thấy khó chịu vì thời gian cô và Luke ở bên cạnh Ivan mà lại cho rằng mọi chuyện là do cách cư xử của Sam.
“Tôi sẽ để thằng bé tự nói chuyện với cô,” chị nói tiếp, dẫn Elizabeth qua các phòng.
Elizabeth phải cố gắng cầm lòng không đưa mắt nhìn quanh xem Ivan có ở đó không. Cô tới đây không chỉ để giúp Luke mà còn để giúp cả bản thân cô nữa. Tìm và mang về được hai người bạn thân thì tất nhiên là tốt hơn chỉ một, và cô cũng muốn được ở cạnh Ivan biết nhường nào.
Fiona đẩy cửa phòng trẻ em và Elizabeth bước vào. “Sam, cưng à, mẹ Luke đến nói chuyện với con này,” Fiona dịu dàng nói, và lần đầu tiên Elizabeth cảm thấy ấm áp khi nghe từ đó.
Sam dừng chơi điện tử và ngước nhìn cô với đôi mắt nâu buồn bã. Elizabeth cắn môi cố mỉm cười. Fiona để họ nói chuyện riêng.
“Chào Sam,” cô nói dịu dàng. “Cháu có phiền không nếu cô ngồi đây?”
Cậu lắc đầu và cô ngồi thăng bằng trên mép đi văng.
“Luke nói với cô cháu không muốn chơi với bạn ấy nữa, có đúng vậy không?”
Không hề ngần ngại, thằng bé gật đầu.
“Cháu có muốn nói với cô biết tại sao không?”
Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Cháu không muốn chơi những trò giống của cậu ấy.”
“Cháu nói với bạn ấy thế à?”
Cậu gật.
“Thế bạn ấy bảo sao?”
Trông Sam có vẻ lúng túng, cậu nhún vai. “Cậu ấy kỳ cục lắm.”
Một cục nghẹn dâng lên trong cổ Elizabeth và cô lập tức phòng thủ. “Cháu nói thế là sao, kỳ cục ư?”
“Lúc đầu thì còn hay nhưng sau đó thì chán chết, cháu không muốn chơi nữa nhưng Luke không chịu ngừng.”
“Đấy là trò gì?”
“Trò chơi với người bạn vô hình.” Cậu nói giọng đều đều và làm mặt hề.
Tay Elizabeth nhớp nháp. “Nhưng cậu bạn vô hình đó chỉ xuất hiện có vài ngày thôi, mà cũng cách đây một tháng rồi Sam ạ.”
Sam nhìn cô lạ lùng. “Nhưng cô cũng chơi trò đó.”
Mắt Elizabeth mở to. “Cháu bảo gì?”
“Ivan mặt như thế nào,” cậu làu bàu, “cậu Ivan chán chết chỉ thích ngồi quay ghế cả ngày, chơi trò ném bùn với cả đuổi bắt. Ngày nào cũng Ivan, Ivan, Ivan và,” giọng nói vốn đã cao vút của cậu ta tăng thêm một nốt, “cháu thậm chí còn không nhìn thấy cậu ta!”
“Cái gì?” Elizabeth bối rối. “Cháu không nhìn thấy cậu ta? Ý cháu là sao?”
Sam suy nghĩ rất lung để tìm cách diễn đạt. “Ý cháu là, cháu không thể nhìn thấy cậu ta,” cậu nói đơn giản rồi nhún vai.
“Nhưng cháu vẫn chơi với cậu ấy đấy thôi.” Cô lùa những ngón tay dấp dính mồ hôi qua tóc.
“Vâng, vì Luke chơi như thế, rồi cháu chán trò giả vờ đó nhưng Luke không dừng lại. Cậu ấy cứ bảo là Ivan có thật.” Thằng bé đảo mắt.
Elizabeth đưa ngón tay lên sống mũi. “Cô không biết cháu đang nói gì Sam ạ. Ivan là bạn của mẹ cháu mà, không phải thế sao?”
Mắt Sam mở to. Cậu kinh ngạc. “Ờ, không.”
“Không?”
“Không,” cậu khẳng định.
“Nhưng Ivan đã trông cháu và Luke còn gì. Anh ấy đã đón cháu và đưa cháu về nhà còn gì,” Elizabeth lắp bắp.
Sam có vẻ lo lắng. “Cháu được tự đi bộ về nhà mà cô Egan.”
“Nhưng, ờ, nhưng, ờ…” Elizabeth đột ngột dừng lại, nhớ ra một chuyện. Cô búng tay làm Sam giật mình. “Hôm chơi thủy chiến – thế còn hôm chơi thủy chiến ở vườn sau thì sao? Có cô, cháu, Luke và Ivan, cháu nhớ không?” Cô gặng hỏi. “Nhớ chứ Sam?”
Mặt thằng bé tái nhợt. “Chỉ có ba cô cháu mình thôi ạ.”
“Cái gì?” Cô hét to hơn dự định.
Mặt Sam mếu máo và cậu bắt đầu khóc khe khẽ.
“Ôi không,” cô hoảng sợ, “đừng khóc Sam, cô không định làm cháu sợ.” Cô đưa tay ra phía thằng bé nhưng nó đã chạy ra cửa, hét gọi mẹ. “Ôi, cô xin lỗi Sam. Dừng lại đi mà. Suỵt,” cô nói nhỏ. “Ôi Chúa ơi,” cô rên rỉ, nghe thấy Fiona dỗ thằng bé.
Fiona bước vào phòng.
“Xin lỗi chị Fiona,” Elizabeth nói.
“Không sao đâu.” Trông Fiona hơi lo lắng. “Thằng bé hơi nhạy cảm về chuyện đó.”
“Tôi hiểu,” Elizabeth nuốt nước bọt. “Về chuyện Ivan,” cô lại nuốt nước bọt và đứng thẳng dậy, “chị biết anh ấy phải không?”
Lông mày Fiona nheo lại. “‘Biết anh ta’ có nghĩa là thế nào?”
Tim Elizabeth đập nhanh. “Nghĩa là trước kia anh ấy đã ở đây.”
“Ồ, phải,” Fiona cười, “anh ta đến đây rất nhiều lần cùng với Luke. Chúng tôi còn mờ anh ta ăn tối nữa cơ,” chị nháy mắt.
Elizabeth thở phào nhưng không chắc phải hiểu cái nháy mắt như thế nào. Cô đặt tay lên ngực trái và nói chậm hơn. “Phù, cảm ơn Chúa, Fiona,” cô cười nhẹ nhõm. “Vừa lúc nãy, tôi đã tưởng tôi sắp phát điên rồi.”
“Ôi đừng ngốc thế,” Fiona đặt bàn tay lên cánh tay cô. “Chúng ta đều như thế mà, cô biết đấy. Khi Sam hai tuổi, nó cũng đã trải qua một giai đoạn y như thế. Con gà trống nó cũng gọi là bạn,” chị cười tươi. “Tin tôi đi, tôi biết cô đang trải qua những chuyện gì, mở cửa xe, nấu thêm thức ăn, dọn thêm chỗ ngồi. Đừng lo, tôi hiểu mà. Cô hoàn toàn đúng khi cùng chơi với chúng.”
Đầu Elizabeth quay cuồng nhưng giọng Fiona vẫn tiếp tục vang lên.
“Chị nghĩ mà xem nhé, có đúng đấy thật sự là một sự phí phạm thức ăn không? Đĩa thức ăn vẫn còn nguyên ở đó không vơi đi tí nào, tin tôi đi, tôi biết mà, tôi vẫn để ý. Không có người đàn ông vô hình ma quỷ nào trong nhà này hết, xin cảm ơn nhiều!”
Cổ họng Elizabeth đắng nghét. Cô phải chộp lấy mép ghế để đứng vững.
“Nhưng như tôi đã nói rồi đấy, bọn trẻ sáu tuổi là như thế. Tôi chắc cái anh bạn được gọi là Ivan này sẽ biến mất nhanh thôi; họ chẳng bảo là chúng không tồn tại quá hai tháng là gì. Anh ta sẽ đi ngay thôi, chị không phải lo đâu.” Cuối cùng chị cũng ngừng nói nhưng lại quay mặt sang Elizabeth dò hỏi, “chị có sao không vậy?”
“Không khí,” Elizabeth thở gấp. “Tôi cần một chút không khí.”
“Tất nhiên rồi,” Fiona vội nói, dẫn cô đến cửa ra vào.
Elizabeth lao ra ngoài, hít không khí vào đầy buồng phổi.
“Tôi lấy cho chị một cốc nước nhé?” Fiona lo lắng hỏi, xoa xoa lưng Elizabeth trong lúc cô khom người cúi mặt xuống đất, hai tay chống lên đầu gối.
“Không, cảm ơn chị,” cô nói khẽ rồi đứng dậy. “Tôi sẽ ổn thôi.” Cô chuệch choạng đi về phía cuối đường mà không chào tạm biệt, để Fiona nhìn theo lo lắng.
Khi đã về đến nhà, Elizabeth đóng sập cửa lại saulưng cô và trượt trên sàn nhà, hai tay ôm lấy đầu.
“Bác Elizabeth, có chuyện gì thế ạ?” Luke lo lắng hỏi, vẫn mặc bộ pyjama và đi chân đất khi đứng trước mặt cô.
Cô không thể trả lời được. Cô không thể làm gì ngoài việc nghĩ đi nghĩ lại về mấy tháng qua – tất cả những ký ức và khoảnh khắc đặc biệt với Ivan, tất cả những cuộc chuyện trò giữa họ. Ai đã ở đó với họ, ai đã nhìn thấy họ, đã nói chuyện với anh ấy. Họ đã đi đến những chỗ đông đúc, mọi người đã nhìn thấy họ ở cùng nhau, Benjamin đã nhìn thấy họ, Joe cũng đã nhìn thấy họ. Cô tiếp tục ngẫm nghĩ về mọi thứ, cố gắng nhớ lại những cuộc đối thoại của Ivan với những người đó. Cô không thể tưởng tượng ra tất cả chuyện này được. Cô là một phụ nữ đầu óc bình thường, đáng tin cậy.
Khuôn mặt cô tái đi khi cô ngẩng lên nhìn Luke.
“Tỉn Phai,” là tất cả những gì cô có thể nói.
“Vâng,” Luke cười khúc khích. “Đấy là nói ngược mà. Hay thật, đúng không bác?”
Phải mất mấy giây Elizabeth mới luận ra được.
Phải Tin.