Lần này đến lượt Tuppence có cuộc nói chuyện ngắn ngủi với người câu cá ở gần mép nước của con đê chắn sóng cổ.
Trước khi tới đây, chị đã hy vọng rằng ông Grant có thể làm cho chị yên tâm một chút. Nhưng những hy vọng của chị nhanh chóng trở nên hão huyền. Ông ta tuyên bố thẳng thừng với chị là không hề có một tin tức gì của Tommy.
Tuppence cố giữ giọng bình tĩnh:
– Dù sao cũng chẳng có lý do gì để cho rằng… anh ấy gặp chuyện gì chứ, phải không ông?
– Không có chuyện gì đâu. Nhưng chúng ta cũng nên đặt ra một vài giả thiết.
– Cái gì cơ ạ?
– Tôi nói rằng ở đây có những lý do khiến chúng ta phải lo lắng. Chị định làm gì đây?
– Ồ! Tôi thấy là… Ông này! Tôi vẫn tiếp tục công việc, tất nhiên là phải như thế.
– Đó là một sự cần thiết! Sau mỗi trận đánh, người ta có thời gian rảnh rỗi để khóc. Còn lúc này chúng ta đang có mặt trong trận đánh. Và thời gian là thước đo của chúng ta. Một trong những thông tin mà chị có được là một ám chỉ về con số 4. Này, rất có thể số 4 đó là ngày mồng 4 của tháng sắp tới. Đấy là ngày đánh dấu sự khởi đầu một cuộc tấn công lớn vào đất nước chúng ta.
– Ông tin chắc như thế chứ?
– Tất cả chúng ta đều tin chắc như vậy. Đối thủ của chúng ta là những người làm việc có phương pháp. Mọi kế hoạch của họ đều được soạn thảo đến từng chi tiết nhỏ nhất. Tôi thích cũng được mọi người nhận xét về chúng ta như thế. Cách thức chuẩn bị các kế hoạch, đấy không phải là điểm mạnh của chúng ta. Cuối cùng, chắc chắn con số 4 đó ám chỉ một ngày trọng đại. Vào lúc này có thể kết luận rằng những cuộc không tập của bọn Đức thực chất là sự nguỵ trang cho những chuyến bay thám thính. Điều này phần nào để kiểm chứng sự phòng thủ lỏng lẻo của chúng ta và cũng để kiểm tra các phản ứng của chúng ta trước những cuộc tập kích trên không. Vì vậy con số 4 khiến chúng ta phải suy nghĩ nghiêm túc.
– Nhưng nếu ông biết…
– Chúng ta đều biết là cái ngày trọng đại đó đã được ấn định rồi. Và chúng ta gần như biết hoặc ít ra chúng ta tin rằng đã biết, chuyện đó sẽ xảy ra ở đâu. (Hơn nữa những tin tức mà chúng ta báo về rất có thể làm cho cấp trên bị lầm lẫn khi ra những quyết sách). Chúng ta cũng đã sẵn sàng đối phó một khi sự kiện đó xảy ra. Nhưng chính câu chuyện về cuộc chiến tranh thành Tơ-roa trước đây đã làm chúng ta day dứt mãi. Hai bên đang đối mặt nhau. Họ biết về chúng ta cũng như chúng ta biết về họ, các lực lượng đều đã được bố trí. Nhưng còn có những lực lượng ẩn nấp đằng sau trận tuyến của chúng ta. Chúng ta cần phải biết có những người nào đang trốn trong con ngựa thành Tơ-roa! Bởi vì chính những con người này có thể giao nộp cho kẻ thù những chiếc chìa khóa của các thành trì của chúng ta. Trong lúc đưa ra những mệnh lệnh và những quân lệnh trái ngược nhau thì chỉ một chục người có cương vị lãnh đạo tại những điểm chiến lược ở sở chỉ huy cùng có thể ném đất nước này vào một cảnh lộn xộn cần thiết để các kế hoạch của bọn Đức thành công. Chúng ta hãy còn thiếu những chỉ dẫn trong nội bộ, mà chúng ta lại cần đến chúng từng giờ từng phút!
– Tôi cảm thấy mình vô dụng quá! Thật thất vọng! – Tuppence thú nhận – Tôi thấy mình rất thiếu kinh nghiệm…
– Đừng băn khoăn vì điều đó. Trong thực tế những người không có kinh nghiệm cũng có thể hoàn thành được nhiệm vụ. Tài năng thì có vô số. Nhưng cái mà chúng ta không biết chính là người mà chúng ta tin tưởng để đấu trí với sự phản bội từ bên trong. Beresford và chị là những người hoạt động riêng lẻ của chúng tôi. Không một ai biết gì về các bạn. Chính điều này đem lại cho các bạn sự may mắn. Và chính vì thế mà ở một chừng mực nào đó các bạn đã thành công rồi.
– Ông không thể bố trí một người nào đó trong nhóm của ông theo dõi ba Perenna ư? Cũng nên cử một người mà ông hoàn toàn tin tưởng làm việc đó.
– Ồ! Người ta đã làm việc đó rồi. Chúng ta đã xác định được bà Perenna là một thành viên của tổ chức quân đội cộng hòa Ailen và duy trì những mối thiện cảm với những người bài xích Anh quốc. Đây là một tin hoàn toàn chính xác. Nên chúng ta không cần tìm hiểu thêm nữa. Càng không nên quá để ý đến những chi tiết phụ dễ làm chúng ta bị vướng chân, mắc sai lầm. Vì thế chúng ta không được chần chừ, Berestford ạ. Hành động đi, hãy làm những gì có thể trong khả năng của chị.
– Số 4 – Tuppence lẩm bẩm – Không đến một tuần lễ nữa.
– Không đầy một tuần lễ nữa, rất chính xác.
Tuppence nắm chặt tay lại:
– Chúng tôi cần phải có được một kết quả nào đó. Tôi nói là chúng tôi bởi vì tôi tin rằng Tommy đã đánh hơi thấy một đối tượng và chính vì lý do này mà anh ấy chưa trở về. Anh ấy đang điều tra. Nếu chỉ một mình tôi thôi mà có thể tìm ra được một điều gì đó thì chắc chắn tôi cũng sẽ làm như vậy! Và nếu như tôi…
Đôi lông mày nhíu lại, Tuppence bắt đầu hình dung ra một chiến thuật mới.
*
– Albert, anh thấy không, đây là một khả năng.
– Thưa bà, tôi hiểu bà muốn tới đâu. Nhưng xin thú nhận với bà là ý nghĩ đó của bà không làm tôi thích thú đâu đấy!
– Dẫu sao tôi vẫn phải tiến hành.
– Chắc là như vậy, thưa bà. Nhưng xin đánh cuộc với bà rằng việc làm đó làm cho ông chủ không hài lòng đâu.
– Người ta đã thử tất cả rồi. Cuối cùng, những gì họ có thể làm được là lui vào bóng tối. Tôi có cảm tưởng dịp may thành công duy nhất của chúng ta là đúng lúc chúng ta có mặt ở đó. Đấy là lúc chúng lộ mặt giữa thanh thiên bạch nhật.
– Bà nhận thức rất đúng. Khi xuất đầu lộ diện như vậy là bà đã mạo hiểm để mất đi một lợi thế?
– Điều gì đã khiến anh nói như vậy trong buổi chiều hôm đó, Albert? – Cuối cùng Tuppence bực mình nên hét toáng lên – Anh nghĩ phát thanh viên của đài BBC không tin tưởng điều gì?
Albert giương bộ mặt tiu nghỉu của mình ra rồi trở lại câu nói quen thuộc nhất của anh ta:
– Là vì tối qua tôi đã được nghe tiếng kêu của con cú thuộc hệ động vật đầm ao mà.
– Tôi sợ rằng chúng ta không có nhiều thời gian để dành cho hệ động vật đầm ao vào lúc này đâu – Tuppence gắt.
– Đại úy Beresford đang ở đâu được nhỉ? Tôi rất muốn biết điều đó.
– Tôi cũng thế. – Tuppence nói, trái tim chị se lại.
– Sao ông ấy lại biến mất một cách bí ẩn như thế nhỉ, không nhắn lại một lời nào. Đúng là một hiện tượng không bình thường.
– Phải rồi, Albert…
– Nếu như ông ấy đã bị lộ mặt thì có lẽ bà cũng chẳng nên tiếp tục trò chơi nguy hiểm này làm gì.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
– Tôi muốn nói là có lẽ ông ấy đã bị bọn họ phát hiện ra nhưng may là họ vẫn chưa nhận ra bà… Và bà cần phải tận dụng thời cơ này để ém mình ở một nơi nào thật kín đáo.
– Tôi đang băn khoăn nên chọn cách nào đây. – Tuppence lẩm bẩm.
– Nhưng tôi không hiểu lý do vì sao ông bà lại bị lộ mặt?
Tuppence ngẫm nghĩ một lúc:
– Tôi nghĩ là có thể mình đã để thất lạc một bức thư… Trong bức thư đó, tôi đã kể hết mọi chuyện với một giọng rất buồn phiền. Có thể tình cờ nó bị rơi ở tiền sảnh, ai đó trông thấy đã đặt nó lên bàn trong phòng khách. Người mà chúng ta quan tâm hẳn đã ngắm nghía nó một cách thỏa thích.
– Có gì trong bức thư đó, thưa bà?
– Ồ! Nhiều lắm… tôi kết thúc bức thư này bằng việc đặt nghi vấn về một người và nói cá nhân tôi sẽ viết báo cáo vào ngày mai. Bức thư này đã khiến cho nhân vật “N” hay là “M” bắt buộc phải chui ra khỏi chỗ ẩn nấp và quay trở lại truy sát chúng tôi.
– Vậy bây giờ bà phải làm thế nào?
– Sẽ chẳng xảy ra chuyện gì không hay đâu nếu tôi chú ý cảnh giác. Cần phải để bọn chúng thu hút tôi đến một góc yên tĩnh nào đó. Đây là lúc anh phải ra tay can thiệp, bởi vì bọn chúng đâu có biết anh là ai.
– Nói như vậy là tôi sẽ theo dõi và bắt được quả tang hành động ám muội của bọn chúng?
Tuppence gật đầu:
– Phải, đúng là như vậy. Vấn đề là tôi phải suy nghĩ cho thật cặn kẽ… Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại nhau nhé.
*
Tuppence vừa mới bước ra khỏi thư viện Leahampton thì một giọng nói cất lên làm cho chị giật nảy người:
– Bà Berestford.
Chị thót người quay lại và nhìn thấy trước mặt là một thanh niên trẻ có thân hình to lớn với đôi mắt màu hạt dẻ đang mỉm cười duyên dáng cho dù hơi ngượng nghịu.
– Tôi… e rằng bà không còn nhớ ra tôi rồi. – Anh ta nói.
Tuppence hiểu những quy tắc về nghi thức nên không để bị mắc lừa trả lời ngay.
– Có một hôm tôi… tôi đã đến chỗ bà cùng với Deborah.
Những bạn bè của Deborah! Có biết bao nhiêu người, và dưới con mắt của Tuppence thì họ đều hơi giống nhau, ít ra là như vậy. Có những người da nâu như chàng trai này, có những người có mái tóc hoe vàng, đôi khi còn là những người có mái tóc hung, nhưng tất cả bọn họ đều rất có thiện cảm, được giáo dục tốt. Nhưng mẹ của Deb luôn ca cẩm là họ có những mái tóc hơi quá dài. Nhưng mỗi khi bà đưa ra nhận xét như thế thì Deborah lại nói: “Mẹ ơi, con xin mẹ đấy! Không nên nhìn họ như vào năm 1916! Con ghét cay ghét đắng những người đầu trọc!”. Ở vào thời điểm này mà bị một trong những người bạn của Deborah phát hiện thì thật là rủi ro. Nhưng Tuppence đã nhanh chóng nghĩ ra một cách có thể tháo gỡ được rắc rối này.
– Tên tôi là Antony Mardson. – Chàng trai giải thích.
– Chắc chắn rồi, chúng ta đã gặp nhau. – Tuppence chìa tay ra cho anh ta bắt, chị đã nói dối.
– Tôi rất vui vì được gặp lại bà, bà Beresford. Bà biết không, tôi cũng làm công việc như Deborah và xin thú thật với bà là có một sự phiền hà ở đây.
– Thế à? Chuyện gì vậy?
– Thế này, bà biết không, Deborah đã phát hiện bà không sống ở Cornonailles như chị ấy đã tin. Điều này có nguy cơ làm phức tạp hóa cho cuộc sống của bà…
– Phiền quá! – Tuppence kêu lên, vẻ mặt lo lắng. Làm sao con bé lại phát hiện được chuyện này?
Tony Mardson nói tiếp, giọng ngập ngừng:
– Lẽ tất nhiên, Derborah chẳng có nghi ngờ gì về những việc bà đang làm.
Tony húng hắng ho:
– Theo tôi thì Deb sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này. Trên thực tế, công việc của tôi hơi giống với loại công tác của bà một chút. Tôi chỉ là một người mới vào nghề ở Cục Tình báo nhưng tôi đã nhận được chỉ thị là phải tuyên truyền kín đáo cho thứ chủ nghĩa phát xít để mọi người hiểu là tôi đang ngưỡng mộ chế độ Quốc xã và sẽ tuyên truyền rằng có một sự liên kết giữa chúng ta với Hitler và sự phát triển tiếp theo sẽ không phải là một điều xấu xa, sau đó quan sát xem những người ủng hộ tôi hoạt động ra sao… Những tư tưởng của ĐỘI QUÂN THỨ NĂM đã làm hư hỏng rất nhiều người. Cho nên chúng ta cần phải vạch trần chân tướng những kẻ đồi bại đó.
“Kẻ đồi bại ư, hắn có mặt ở khắp mọi nơi” – Tuppence mơ màng suy nghĩ.
– Ngay sau khi Deb kể chuyện của bà cho tôi nghe – Người thanh niên tiếp lời – tôi cho là tốt nhất nên lập tức đến gặp bà để báo cho bà biết trước mà đề phòng và cố gắng cùng bà soạn thảo một cách tỉ mỉ những tình huống có thể xảy ra. Bà biết rồi đấy, tôi đang nắm rất rõ những hoạt động của bà và hiểu chúng có ý nghĩa quan trọng sống còn như thế nào đối với đất nước chúng ta. Nếu ta lẩn tránh dù chỉ là chút xíu thôi thì rất có thể sẽ xảy ra tai họa. Cho nên tôi chắc là bà có thể tìm cách liên hệ được với đại úy Beresford tại xứ Ecosse…
– Chuyện này, tôi chắc chắn là có thể làm được. – Tuppence mơ màng trả lời.
– Bà có nghĩ là tôi đã xen vào những công việc không liên quan gì tới mình?
– Không, không… Tôi rất biết ơn anh đấy chứ.
Tony phần nào tỏ ra hơi khinh xuất khi ấp úng:
– Bà Beresford này… tôi… Bà biết không… tôi ấy mà… tôi quý mến Deborah nhiều lắm.
Tuppence vui vẻ đưa mắt nhìn chàng trai. Có vẻ như những chàng trai trẻ ân cần như thế này mà gặp phải sự cự tuyệt thẳng thắn của Deborah thì sẽ chẳng có cách nào khuyến khích được họ tham gia chiến đấu. Chị nhận thấy Tony Mardson là một chàng trai khá hấp dẫn.
Chị cố gắng gạt sang một bên những gì gọi là “những khoảnh khắc phù phiếm trong hòa bình” đang diễn ra trong lòng để tập trung vào thời điểm hiện tại. Chị ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ nói:
– Chồng tôi hiện không có mặt ở Ecosse.
– Không ư?
– Không. Anh ấy đang sống ở đây cùng với tôi. Cuối cùng, anh ấy đã ở bên tôi! Nhưng, từ mấy hôm nay… anh ấy đã biến đâu mất.
– Mẹ kiếp! Theo bà, đây có phải là một dấu hiệu xấu không? Đã có một vấn đề bất ngờ thật khó giải quyết, phải không?
Tuppence đồng ý:
– Tôi tin là có đấy. Chính vì vấn đề này mà tôi nghĩ rằng sự biến mất của anh ấy không chỉ là một dấu hiệu xấu. Tôi tin chắc rằng sớm hay muộn cũng nhận được một lời nhắn – một lời nhắn tùy thuộc vào tình hình hiện tại của anh ấy, lời nhắn theo kiểu một bản nhạc chẳng hạn – Tuppence bổ sung kèm theo một nụ cười.
– Tôi không ngờ bà lại biết cả âm nhạc đấy – Tony trả lời đầy lúng túng – Nhưng trong chuyện này, tôi xin bà hãy cực kỳ thận trọng cho.
– Vâng, tôi biết… Người ta bắt cóc được các nữ nhân vật xinh đẹp trong các cuốn sách một cách dễ dàng. Nhưng Tommy và tôi, chúng tôi có những mánh khóe nhỏ riêng của mình. Đó là bí quyết dẫn đến thành công.
Chị nở một nụ cười chiến thắng:
– Penny Dirondelle và Tuppence Monsignore!
– Xin lỗi bà nói gì ạ?…
Người trẻ tuổi chằm chằm nhìn chị, không đến nỗi quá sửng sốt trước một hành động đột ngột điên rồ.
– Tôi tin rằng chuyện này cũng sẽ thú vị đây nếu như tôi giải thích cho anh biết rằng trong gia đình, mọi người đều gọi tôi là Tuppence.
– À ra thế, tôi hiểu rồi – Tony thở phào – Chí tình… Rất chí tình…
– Tôi hy vọng là như vậy.
– Mong rằng tôi sẽ không phải vất vả như bà nhưng chẳng bao giờ tôi được coi là người có ích…
– Phải – Cuối cùng Tuppence trầm tư trả lời – Tôi tin là chuyện này sẽ kết thúc tốt đẹp thôi.