Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 37: Chuơng 37

Tác giả: Độc Độc
Chọn tập

Khi mặt anh chảy xị ra như nhà có tang thì Phù Hiểu ngẩng lên, cười hì hì nhìn ngốc tệ: “Em muốn thay đổi không khí tý ý mà.”

Cái cô ả này… Đường Học Chính thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, anh cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra rằng: anh luôn tin mọi lời cô nói là thật: “Em sắp làm anh bị bệnh tim rồi, toàn dọa anh.” Anh vươn tay ra, một lần nữa ôm cô vào lòng. Đây là thói quen mới của anh, hình thành dạo vừa rồi, hễ người ta không gần sát bên anh là anh lại thấy thiêu thiếu.

Phù Hiểu cũng đã quen với việc rúc vào lòng anh rồi: “Nhưng ý trong câu đó của em thì là thật nha.”

Hai đầu mày anh như bị khóa chặt vào nhau, một lúc lâu sau, Đường Học Chính nhả ra hai chữ (một cách rất là khó khăn): “Anh chờ.” Nói xong anh còn ghì lấy thân thể mềm mại của cô hòng bày tỏ sự rất không tình nguyện của mình. Món ngon để bên môi chẳng lẽ chỉ được ngậm…

Dù Phù Hiểu biết cuối cùng anh nhất định sẽ đồng ý nhưng cô cũng không ngờ là anh tuyệt không nài ép gì cô cả. Một niềm vui không tên dâng lên trong lòng cô: “Anh tốt quá.” Cô không nén nổi tình cảm trong lòng mà nhẹ thơm lên khóe môi anh.

Đường Học Chính liếm nơi vừa được cô thơm lên, thở dài một tiếng, không tốt với cô thì còn tốt với ai chứ? Chỉ là, lần này, vì muốn tốt với cô mà anh hy sinh cả bản thân mình…

“Đừng thở dài, đừng thở dài mà, chúng mình xem Naruto, xem Naruto nào.” Phù Hiểu pha trò.

Đường Học Chính nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ bé thể hiện ra tâm trạng thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng hơi áy náy chút chút của cô, anh lắc đầu: “Yêu tinh hút hồn người.” Anh cúi xuống, cắn vào cổ cô một phát cho bõ tức.

“Đừng cắn nữa, cổ em xanh tím hết cả rồi.” Phù Hiều kháng nghị. Cứ thế này thì cô còn ra ngoài gặp ai được chứ?

Nghe cô nói vậy nên Đường Học Chính vén tóc cô lên, quả nhiên là có thể thấy những dấu hôn chi chít trên cổ cô, anh đưa ngón cái mơn trớn trái dâu tây màu hồng rực mà anh vừa in lên, đôi con ngươi của anh dần trở nên sâu thẳm, ánh mắt anh trượt trên chiếc cổ mềm mại, duyên dáng của cô, nếu cổ cô đã hết chỗ để anh cắn thì xuống phía dưới…

Phù Hiểu rất nhạy cảm, cô khẽ run lên.

“Ngồi xa anh ra chút nào.” Đường Học Chính cố giữ lại một tia lý trí cuối cùng và buông cô ra. Mẹ nó chứ, hóa ra cái gọi là: “nhịn chuyện ấy” chính là đây, quả nhiên là cực hình! Khổ thế này sao lũ trai tơ sống nổi nhỉ?

Phù Hiểu đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc sô pha đơn cạnh đó.

Bầu không khí mờ ám ngự trị trong phòng, không hề tiêu tán. Phù Hiểu nhìn trộm Đường Học Chính, khi này trông anh có vẻ như đang rạo rực lắm. Cô đang nghĩ cách để phân tán sự chú ý của anh thì khéo thay chuông điện thoại của anh vang lên. Cô thở phào nhẹ nhõm.

“A lô?” Đường Học Chính tiếp điện thoại, giọng gắt gỏng.

“Đờ, làm gì mà nóng thế, dục vọng không đuợc thỏa mãn hả!” Ở đầu dây bên kia, Mạc Vu Phi giở giọng lưu manh ra trêu chọc.

… Nó đi guốc trong bụng anh đấy à? Đường Học Chính híp mắt lại, đương nhiên là anh sẽ không thừa nhận loại chuyện sẽ khiến thằng bạn cười đến rụng răng này: “Gọi làm gì?” Nó nhàn rỗi quá phải không?

“Đừng nóng, không có chuyện thì tao đã không tìm mày.” Anh vốn cho chuyện nó mất tích là nó muốn ở một mình nên nếu không có việc gì thì anh thật không muốn quấy rầy nó chút nào.

Câu này của anh chàng thế nhưng lại khiến Đường Học Chính thấy thư thái hơn, cuối cùng cũng có chút chuyện để phân tán sự chú ý của anh. “Nói.”

Nghe giọng thằng bạn có vẻ rất không hài lòng nên Mạc Vu Phi cũng không tào lao nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Tiêu Thiển Thiển nổi trận lôi đình.”

“Ờ.” Thế thì liên quan gì đến anh.

Biết ngay là nó sẽ phản ứng kiểu này mà, Mạc Vu Phi giải trình thêm: “Mày có biết cô ả trở về với thân phận gì không? Là Kiểm sát trưởng mới nhận chức với tiền đồ rạng rỡ đó. Mày có biết khi không thấy mày cô ả đã giở trò gì không? Cô ả chủ động nhận vụ án nhà lão Kim mà nguyên nhân là vì cô ả thấy tao quá là để ý vụ này nên đoán chắc là vụ này có liên quan đến mày. Mày có biết bây giờ cô ả điều tra đến đâu rồi không? Tối qua, cô ả đến kiểm tra đột xuất quán bar của mày.”

Đường Học Chính vặn vặn cổ, ngầm nhắc Phù Hiểu gọt táo cho anh.

Phù Hiểu khẽ gật đầu, đi vào bếp lấy dao gọt hoa quả.

“Mẹ nó chứ, mày mê gái nên làm hỏng việc, giờ còn dám vác mặt tìm tao?” Nếu cô ả không moi được gì từ miệng nó thì chỉ có quỷ mới biết anh quan tâm đến vụ án nhà lão Kim.

“Hê hê, không hổ là bạn chí cốt từ bé đến lớn của anh đây.” Mạc Vu Phi nịnh nọt: “Biết làm sao được, mày cứ gặp Tiêu Thiển Thiển của bây giờ đi, rồi khác hiểu lý do mà thân tao không thuộc về mình nữa. Năm đó, cô ả còn đôi nét vụng dại, bây giờ… chậc chậc, cô ả tuyệt đối là người đẹp số một của giới tư pháp, không là của thành phố Bắc Kinh chứ!”

Đường Học Chính không hơi đâu mà nghe thằng bạn lảm nhảm, anh biết mầm họa do nó gieo nhưng lại không thể để nó tự đi xử lý… để nó ra mặt thì Tiêu Thiển Thiển sẽ càng phách lối hơn, mấy năm ở nước ngoài đâu thể thay đổi cái tính cứng đầu cứng cổ của ả đàn bà đó chứ. Nhưng bây giờ lại không thể để cô ả làm hỏng việc… Cứt thật! Anh lại phải ‘đi công tác’ nữa ư?

“Biết rồi, để mai đi.” Dứt lời, anh cúp luôn điện thoại.

Phù Hiểu đang ngồi gọt hoa quả cạnh đó, nghe anh nói thế là cô biết liền: “Anh lại phải đi à?”

“Ừ.” Biến cố ngoài dự liệu khiến anh không lấy gì làm vui vẻ.

“À, mau chuẩn bị đi, mau chuẩn bị đi.” Tuy sâu thẳm đáy lòng là nỗi mất mát lớn lao nhưng Phù Hiểu cho rằng: trong giai đoạn mấu chốt này, hai người nên tách nhau ra thì hơn. Anh có việc phải làm nên sẽ không thấy khó chịu lắm… Nếu anh cứ ở lì nhà cô thì dù cô vẫn bảo không cho nhưng lỡ hôm nào đó cô mềm lòng… không ổn, không ổn, tách nhau ra thì hơn.

Cái con nhóc vô lương tâm này nữa, chỉ cần nhìn khuôn mặt đó của cô là anh biết cô đang nghĩ gì liền. Đường Học Chính dỗi, liếc xéo cô một cái. Nhưng thôi, bỏ đi vậy, dù gì nguyên tắc của cô ấy cũng là trường kỳ kháng chiến, bây giờ càng để cô ấy thảnh thơi thì sau này cô ấy càng giúp mình dễ chịu.

Không hiểu sao mà ánh nhìn kỳ quái của anh lại khiến Phù Hiểu run lên bần bật.

“Quần áo trong phòng này em cứ xử lý theo cách cũ.” Đường Học Chính bắt đầu gặm hoa quả.

“Đồ hoang phí…” Phù Hiểu lườm anh một cách thù địch, “Chỗ quần áo này của anh toàn đồ tốt, thế mà anh chỉ mặc có một, hai lần thôi đã vứt rồi?”

Đường Học Chính nhận lời răn dạy: “Ờ, thế thì em giặt sạch rồi cất đi cho anh.”

… Thà vứt quách đi còn hơn. Cô nhớ cô giặt rồi cất giúp anh chỗ quần áo anh mặc hồi Tết, lần đến này, anh vừa mở tủ ra đã xịu mặt xuống hỏi cô: đống quần áo bên trong là của thằng nào. “Được rồi, cứ để đấy cho em.” Cô nói với vẻ bất đắc dĩ, ngay sau đó cô chợt nhớ ra một chuyện liền chỉ ngón tay thanh mảnh vào chiếc laptop trước mặt, “Laptop của anh nè, lần này anh mang nó về đi.”

“Anh đã bảo là để cho em dùng rồi mà?”

“Em không thèm.” Phù Hiểu mím môi.

Đường Học Chính nhìn cô chăm chú, lát sau, anh rất biết nghe theo điều hay lẽ phải: “Được, anh cầm nó đi.”

Sáng sớm hôm sau, Phù Hiểu dụi cặp mắt đo đỏ, tiễn Đường Học Chính ra ngoài.

Cặp mày của Đường Học Chính nhíu chặt lại: “Em thật không ngoan, lại thức khuya rồi.”

“Em không thức khuya.” Phù Hiểu bĩu môi. Hôm qua, cô định nay sẽ dậy sớm tiễn anh nên chưa đến 12 giờ đã đi ngủ, nào ngờ lăn qua lộn lại mãi mà chả ngủ được.

Nom cái bộ dạng đáng thương của cô kìa, “Được rồi, em vào ngủ đi.” Anh xoa xuýt khuôn mặt bé nhỏ của cô.

“Em đưa anh ra sân bay nhé.”

“Không cần đâu,” Đường Học Chính khẽ cười, “Anh sẽ về sớm thôi, em không được đi tập xe một mình đâu đấy. Đợi anh về chúng mình đăng ký thi lấy bằng luôn.”

“Em biết rồi.” Phù Hiểu gật đầu, cô rất không muốn xa anh nên theo tiếng lòng mình, cô túm lấy ngón trỏ của anh lắc lắc: “Nhưng em muốn đưa anh cơ.”

Ái chà chà! Tuy cô ả này luôn chậm chạp và hay e thẹn nhưng sự ngây thơ nơi cô cũng uy lực lắm đó nha! Nhìn bề ngoài thì Đường Học Chính còn có vẻ bình tĩnh chứ trong đầu anh toàn những hình ảnh thiếu nhi không nên xem thôi à. Anh nhìn cô chốc lát rồi lên tiếng, giọng khàn khàn: “Thôi đừng đi tiễn anh, em mà đến sân bay là anh tha em về Bắc Kinh luôn đấy.” Cô mà cứ quyến rũ anh một cách ngây thơ thế này, thì anh cũng thôi khỏi trông mong gì vào mấy thứ mong manh, hư ảo như là lý trí mất?

Cô thật không ngờ, mới sáng tinh mơ mà anh đã… “Thế thì anh đi thong thả nhá, em không tiễn.” Thế nhưng đôi má cô vẫn ửng hồng.

Đường Học Chính vồ lấy cô, hôn chụt một cái rồi ghé vào tai cô uy hiếp: “Đừng có mà tham gia thân cận, thân kiếc gì nữa, nếu không em sẽ có bầu trước rồi mới trở thành Đường thiếu phu nhân đấy.”

Chọn tập
Bình luận