Ngay sau hôm Phù Hiểu rời Bắc Kinh về nhà, anh phải đi làm nhiệm vụ. Hôm về, anh vất vả chạy đến thị trấn S chỉ để được gặp cô một lát, rồi lập tức ngựa không dừng vó quay về Bắc Kinh. Suốt thời gian qua, anh gần như chưa có một giấc ngủ ngon nào. Thêm vào đó, anh vừa bị ông cụ Đường nện cho một trận thật đau, ăn đòn xong không nghỉ ngơi gì đã chạy gấp đến nhà Phù Hiểu, đến nhà Phù Hiểu thì bị cô lơ nên đi tắm nước lạnh, tắm xong lại không thèm lau khô người mà lăn ra ngủ luôn. Sức khỏe anh có tốt thế chứ tốt nữa thì cũng ốm.
Ngón tay cô máy móc trượt trên lưng anh bôi thuốc cho anh, nước mắt cô tuôn rơi trong thầm lặng, tại sao, tại sao nhất định phải là anh, tại sao nhất định phải là cô.
Một lúc lâu sau, Phù Hiểu đã bôi thuốc cho Đường Học Chính xong, cô đợi thuốc ngấm rồi mới nhẹ nhàng đắp cho anh một tấm chăn mỏng. Sau đó, cô ngồi thẫn thờ trên mép giường, say sưa nhìn một bên khuôn mặt anh tuấn của anh.
Cô cứ ngồi như thế không biết đã bao lâu, đến tận khi chuông cửa réo vang thì cô mới như sực hồi hồn, thoát ra khỏi dòng suy tư bất tận. Cô lau đi vệt nước mắt chưa khô trên gò má, nhìn vào gương, xoa xoa mặt mình, đến khi chắc chắn là không ai có thể nhìn ra: cô vừa khóc, cô đi ra mở cửa.
“Ai đấy?” Cô đứng ở cửa hỏi.
“Hiểu Hiểu, là nội đây.” Một giọng nói hiền từ vang lên ngoài cửa.
Phù Hiểu giật mình, vội mở cửa ra thì thấy cô của cô đang đỡ bà nội cô đứng trước cửa nhà cô.
“Nội, cô, sao hai người lại đến đây?” Phù Hiểu hỏi với vẻ ngạc nhiên. Cô mở rộng cửa cho hai người vào nhà rồi bước đến đỡ bà nội, bà nội cô đã rất già nhưng dáng người của cụ vẫn phương phi, bước đi của cụ vẫn nhẹ nhõm lắm.
“Cái con bé này, còn dám hỏi hả, chuyện lớn thế này mà dám không cho chúng ta biết. Nếu không phải thằng Gia Dương về kể với chúng ta, thì không biết con còn định giấu chúng ta đến khi nào!” Bà cụ Phù đưa bàn tay cầm tràng hạt lên nhéo yêu cô, coi như phạt.
“Gì?”
Cô của Phù Hiểu bán hàng bán họ đã nhiều năm, là một phụ nữ tháo vát, lời bà nói cũng gãy gọn hơn, “Tối hôm qua, Gia Dương về nói cho chúng ta là con có bạn trai. Bà nội con nghe xong không ngồi yên được, đòi sang đây luôn, cô khuyên mãi mới được. Hôm nay, bà dậy từ sớm tinh mơ, ngồi trên sô pha chờ cô, để cô cùng bà sang đây, thấy cô có chút việc gấp còn đòi đi một mình.” Sau đó, bà quay sang mẹ, giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ, “Mẹ cũng sốt sắng quá rồi đấy. Nếu Hiểu Hiểu mà chấm anh chàng nào thật, thì kiểu gì con bé chẳng mang cậu ấy về cho mẹ duyệt?”
“Ha ha ha, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, cám ơn Bồ Tát phù hộ, con suốt ngày ru rú trong nhà không chịu ra ngoài, cũng không thích đi chơi với bạn bè, nội là nội lo cho con lắm, nằm mơ cũng nhớ cầu Bồ Tát tìm cho con một tấm chồng tốt. Giờ thì tốt rồi, nếu con có người yêu thì nội cũng yên lòng. Hiểu Hiểu, thằng bé đó là người vùng nào? Làm công tác gì? Gia đình cậu ấy có tốt không?” Bà cụ Phù cười đến không khép miệng lại được, cứ đứng đó mà vội vội vàng vàng hỏi.
“… Nội, nội đừng nghe Gia Dương luyên thuyên, không có chuyện đó đâu ạ.” Phù Hiểu gượng cười nói. Cô liếc nhanh cánh cửa buồng ngủ của cô một cái rồi dìu bà nội ngồi xuống sô pha.
“Không có chuyện đó?” Bà cụ Phù có phần bối rối, lặp lại.
Bà Phù em cũng sốt ruột, “Không có chuyện đó? Chả lẽ cả tối hôm qua, thằng bé Gia Dương nó bịa chuyện, mà quần áo hôm qua thằng bé mặc chẳng phải của bạn trai con ư? Thấy thằng bé bảo cái gì mà hàng hiệu và cực kỳ đắt tiền.” Bà suy nghĩ rồi chỉ ra vấn đề. Hôm qua, nghe con trai nói cô cháu có bạn trai, thật ra bà cũng mừng lắm. Anh cả bà mất sớm chỉ để lại một cô con gái này, bà cũng muốn chăm sóc cho con bé, nhưng bà cũng có gia đình riêng phải vun vén, trong gia đình riêng của bà còn có hai vị tiểu tổ tông bà phải nuôi. Bà đón mẹ bà và Phù Hiểu về ở cùng, khiến gia đình riêng không lấy gì làm giàu có đó của bà trở nên chen chúc, tuy ngoài miệng, chồng bà không nói gì, nhưng bà biết trong thâm tâm, ông vẫn không quá hài lòng. Phù Hiểu là một đứa trẻ nhạy cảm, ngay sau khi thành niên, con bé đề nghị được ra ở riêng, khi ấy bà cũng không cố giữ con bé lại. Mấy năm nay, kỳ thật bà vẫn thấy áy náy hoặc ít hoặc nhiều với con bé, nếu con bé có người ở bên chăm sóc, bà cũng đỡ day dứt hơn.
“Không phải đâu ạ, chỉ là một người bạn…” Cô cúi đầu nói.
Bà cụ Phù là người từng trải nên nhìn bộ dạng của Phù Hiểu là ra: nếu thật là bạn bè thì chỉ cần bình tĩnh giải thích là xong, sao phải bối rối như bây giờ chứ? “Sao thế? Cãi nhau à?”
Bà Phù em thì cứ ngó mãi vào buồng dành cho khách, con trai bà bảo cậu ta đã vào đây ở rồi mà, sao không thấy người đâu vậy? Hay là thằng bé nói luyên thuyên, để bọn họ mừng hụt.
Phù Hiểu cúi đầu, không biết nên giải thích với hai người thế nào cho ổn.
Đúng lúc này, “két” một tiếng – cửa buồng ngủ của chủ nhà được đẩy ra.
Ánh mắt của ba người dồn cả vào người đứng sau cánh cửa buồng vừa mở ra.
Một chàng trai trẻ tuổi, cường tráng và ở trần từ trong buồng đi ra. Vẻ mệt mỏi vương trên mặt anh chàng, sắc đỏ như bị sốt trên da anh và chỗ râu lởm chởm vì một ngày chưa cạo khiến anh càng thêm tiều tụy.
Ối chà, xem ra bà lạc hậu quá rồi, tụi trẻ thời nay lưu hành việc sống chung. Bà Phù em thầm trách mình không theo kịp thời đại.
Sao chưa cưới xin gì mà hai đứa đã chung buồng thế này, còn nữa, sao thằng bé này nom ốm yếu, bệnh tật thế kia? Bà cụ Phù nghĩ thầm vậy đó.
Phù Hiểu nào có tâm trí mà nghĩ lắm vấn đề thế, “Anh ra đây làm gì? Có chỗ nào không thoải mái ư?” Cô vội đến đỡ anh, tuy nhìn vẻ mặt anh thì anh có vẻ không sao, nhưng thật ra anh vẫn sốt cao lắm, chưa có hạ sốt đâu.
“Không sao đâu, anh đỡ nhiều rồi, thấy có tiếng thì anh đi ra xem sao thôi.” Chính xác là anh nghe được tiếng bà nội và cô của Phù Hiểu nên anh mới đi ra, chứ nếu người đến là ông cụ với ông già nhà anh thì anh đã chả buồn đứng dậy. Song mấy người hôm nay là những người thân còn sót lại của Phù Hiểu, thậm chí một người còn là bà nội cô, kiểu gì anh cũng phải đi ra gặp chứ. Nghĩ vậy, anh dùng nghị lực và sức bền khi đối phó với quân địch trên chiến trường để vượt qua cơn sốt, đứng lên đi ra khỏi buồng. “Vị này là nội phải không ạ? Còn đây chắc là cô rồi. Con chào nội, con chào cô ạ.” Đôi môi nhợt nhạt của anh khẽ cong lên một nụ cười, anh bước lên, dừng lại khi chỉ còn cách họ mấy bược chân, “Con bị cảm nhẹ, không dám đứng gần nội với cô quá, nội với cô đừng để bụng chuyện đó nhé.”
Đường Học Chính mà ra vẻ lịch sự, tao nhã thì trông anh còn lịch sự, tao nhã hơn gã Mạc Vu Phi chán, chẳng qua anh không thèm ra vẻ thôi. Nhưng mà: cuối cùng trò này cũng có chỗ dùng rồi.
Phù Hiểu không ngờ là anh lại dậy gặp bà nội và cô của cô. Cô thấy lòng mình đắng lắm, chát lắm, cay lắm, mặn lắm nhưng cũng ngọt lắm. Thấy trán anh rịn mồ hôi, cô không khỏi nói: “Anh đang sốt cao, đã hạ sốt đâu chứ, mau vào giường nằm nghỉ đi.”
“Anh không sao đâu mà,” anh cười dịu dàng với cô, “Anh chỉ bị cảm nhẹ thôi, em đừng lo. Nội với cô chả mấy khi đến chơi, anh nằm trên giường thì thất lễ quá.”
Người bên nhà gái ai mà chả thích nghe mấy câu đó, mấy câu đó sẽ cho họ cảm giác là cậu trai kia coi trọng họ lắm? Bà Phù em thầm cho điểm cao chàng trai trẻ càng nhìn càng thấy đẹp trai trước mặt, thầm nghĩ: Hiểu Hiểu cũng tinh mắt ghê.
Bà cụ Phù cũng thích câu đó lắm, lại thấy cháu bảo cậu chàng đang bị sốt thì vội nói: “Cháu bị ốm thì đừng câu nệ mấy nghi thức xã giao này, mau vào buồng nằm nghỉ đi. Hiểu Hiểu, cậu ấy… Tiểu Đường sốt bao nhiêu độ?”
“Con chưa đo, khoảng 3* độ.” Nhiệt độ cơ thể anh vẫn luôn rất cao.
“Không nặng như cô ấy nói đâu ạ, con chỉ bị sốt nhẹ thôi.” Đường Học Chính mời bà Phù em ngồi xuống, còn anh thì dịch chiếc ghế đơn ra xa hai người họ hơn chút chút rồi mới ngồi, “Đi lấy cho anh cái áo, anh thế này sao gặp người nhà em được, cô với nội lại chả trừ hết điểm của anh.”
Phù Hiểu hé miệng ra nhưng lại không biết nên nói gì, cô vào buồng dành cho khách tìm một chiếc sơ mi mang ra cho anh, biểu cảm của cô đến là phức tạp.
Đường Học Chính nói cám ơn rồi bảo cô ra ngồi với bà nội cô.
Cặp mày thanh mảnh của Phù Hiểu khẽ chau lại, anh đang sốt rất cao, ngón tay cô chạm vào anh cũng phải nóng lên cơ mà, anh còn ra vẻ không sao cả làm cái gì: “Anh đừng cố gượng, nội với cô không cần anh tiếp đâu.”
Đường Học Chính vừa khoác áo vừa cười nói: “Anh là bề dưới, đã không đến thăm hỏi bề trên thì thôi, giờ, bề trên đã đến tận nhà rồi, anh mà còn không ra chào hỏi đàng hoàng thì sao anh xin cưới em thành công chứ?”
Giọng nói tuy nhỏ nhưng đủ để hai người ngồi trên sô pha nghe được.
Bà cụ Phù ngắm vẻ mặt, động tác và lời nói của đôi trẻ, không khỏi gật gù.
“Hiểu Hiểu, Tiểu Đường uống thuốc chưa?” Bà Phù em hỏi.
“Uống rồi ạ.”
“Cậu ấy uống thuốc gì, con đưa cô xem nào.”
Phù Hiểu vào trong buồng lấy thuốc, khi cô đi ra ba người kia đã hỏi đáp rất nhiều câu rồi, cô liếc người đàn ông trông không có vẻ gì là không khỏe kia một cái, nhẹ mím môi. Sau đó, cô đưa vỉ thuốc cho cô của cô xem, cô của cô chỉ liếc qua một cái rồi kéo cô ngồi xuống cạnh bà, còn nháy mắt với cô nữa.
“Cô à, cô hiểu lầm rồi…”
“Haizzz, chị đừng có xen vào, hai anh chị có quan hệ gì chúng tôi còn chưa nhìn ra ư? Để chúng tôi sát hạch cậu ấy cho chị nào.” Bà Phù em nhỏ giọng với Phù Hiểu, ý bảo cô đừng can thiệp vào.
Thế là một danh sách câu hỏi cũng na ná danh sách câu hỏi của những nhà có con gái lớn kén rể khác được đưa ra để sát hạch Đường Học Chính. Nôm na thì: quê cậu ở đâu, nhà cậu có mấy người, điều kiện kinh tế gia đình cậu thế nào, có miếng đất nào không, sau khi cưới có nuôi được gia đình không, có chiều được con gái cưng của người ta không.
Đường Học Chính trả lời với tốc độ chậm hơn tốc độ nói thường ngày của anh nhưng vẫn mạch lạc, trôi chảy lắm. Thái độ khiêm tốn, cách nói năng lễ phép và cử chỉ lịch sự của anh khiến phụ huynh của Phù Hiểu cực kỳ hài lòng, đoạn cuối cuộc đối thoại, bà cụ Phù gật đầu liên tục, luôn miệng khen.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm trưa, lúc này Phù Hiểu mới nói xen được vào, “Cũng muộn rồi, nội với cô có đói chưa ạ? Chúng ta đi ăn trưa nhé?”
Bà cụ Phù nhìn đồng hồ, thốt lên, “Muộn thế này rồi cơ à? Mẹ con mình về đi thôi, Tiểu Đường cũng đi nằm đi cháu, nghỉ ngơi nhiều cho chóng khỏe.”
“Nội với cô không ở đây ăn cơm trưa ạ?” Phù Hiểu ngạc nhiên.
“Tiểu Đường bị ốm, nội với cô không quấy rầy hai đứa nữa, không cậu ấy lại cố gượng ăn cơm với chúng ta xong mới chịu đi nghỉ.” Bà cụ Phù nhìn sang Đường Học Chính, ánh mắt hiền từ, “Trưa nay, con hãy ninh ít cháo cho Tiểu Đường ăn, phải biết chăm sóc người ta chứ.”
“Con…”
“Nội với cô ở ăn cơm đi chứ ạ, chả mấy khi nội với cô đến, hai người ở ăn cơm cho Phù Hiểu vui. Con ăn gì chả được, không phải lo cho con đâu.” Đường Học Chính nói.
“Ha ha, chúng ta không ăn đâu, cô đặt nồi cơm ở nhà rồi, về nấu thức ăn nữa là xong. Tiểu Đường à, bao giờ khỏi ốm, cháu với Hiểu Hiểu sang nhà cô chơi nhé, sang gặp chú cháu luôn.”
Đường Học Chính cười, khoe hai hàm răng trắng bóc: “Vâng ạ.”