Ối! Ai đến vậy ta? Đường Học Chính ra sức lắc đầu, anh tưởng mình còn chưa tỉnh ngủ. Sau khi dừng lắc đầu để nhìn cho kỹ, anh choáng luôn, ai đó còn mang theo hai ông sếp lớn làm vệ sĩ nữa nè.
Chuyến công tác này của các cụ cũng hoành tráng quá đi.
“Mấy giờ rồi mà còn chưa có dậy hả?” Giọng ông cụ vang như chuông đồng trong căn hộ cũ kỹ.
“Ông cụ, ba, bác cả, sao mọi người đến cả đây thế này?” Đường Học Chính thật không sao hiểu nổi, anh mở cửa đón ba người, “Ông cụ, sao nội lại đến đây công tác?”
Cụ Đường vừa vào nhà vừa giận dữ lườm thằng cháu một cái, cái gì mà: sao lại đến đây công tác?
“Anh không biết mấy hôm nay ông nội anh phải duyệt bao nhiêu bản báo cáo đâu.” Bác cả của Đường Học Chính – ông Đường Trí Trung cười nói, ông vào nhà ngay sau cụ Đường.
Ông Đường Trí Quốc cũng vào nhà, ông chỉ cười, lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.
“Mọi người kéo bè kéo cánh đến cả đây làm gì?” Đường Học Chính nhìn theo bóng lưng họ, ánh nhìn đầy cảnh giác. Đừng đến đây vì tổ chức cuộc thẩm vấn thẩm viếc gì đó nhé, anh không chịu nổi sự “hành hạ” đó đâu.
“Cái thằng chỉ được cái to xác này, đã bao lâu rồi hả, mà anh còn chưa mang được vợ về?” Cụ lo ơi là lo, lo đến không ngồi nhà chờ đợi nổi nữa.
“Nội lo vớ vẩn rồi.” Trước khi anh đến đây còn không ưng, phang cho anh một trận đã đời, bây giờ, lại tỏ ra sốt xình xịch là sao? Rốt cuộc là họ đang giở trò gì vậy?
“Láo nào! Chuyện này liên quan đến máu mủ của nhà họ Đường ta, sao lại là lo vớ vẩn hử? Năm đó, ông nội mày đây…”
“Thôi, con biết con sai rồi ạ.” Ông cụ Đường bình thường không dong dài, nhưng hễ dính đến vấn nối dõi tông đường của nhà họ Đường, là cụ lại bất bình thường. Năm đó, cụ và vợ cụ đã có cống hiến lớn cho nhà họ Đường, nuôi năm đứa con ba trai, hai gái trưởng thành.
Thấy thằng cháu tỏ vẻ sám hối, ông cụ Đường mới ngừng lại, húng hắng ho, ngó trái ngó phải, “Bé Phù đâu?”
“Vẫn đang ngủ ạ.” Đường Học Chính ngó đồng hồ một cái, còn lâu mới đến giờ cô thức giấc.
“Ờ, bé gái phải ngủ nhiều mới tốt, khỏe người.” Ông cụ gật gù.
Biểu cảm của Đường Học Chính có hơi quai quái, im lặng một lát, anh hỏi: “Rốt cuộc nội chạy tới đây làm cái gì?”
“Chính xác là vì lo anh không cưới được vợ.” Ông Đường Trí Trung mỉm cười trả lời.
“Không lý do nào khác?”
“Còn lý do gì nữa hả!” Ông cụ Đường trợn mắt.
“Thế nội ngồi đi, con đi gọi Phù Hiểu.” Nếu lại làm ra một vụ hiểu lầm giống vụ mẹ anh, thì anh sẽ cắt đứt quan hệ với các cụ luôn cho các cụ biết tay.
“Ấy ấy, người ta đang ngủ ngon anh đánh thức người ta làm gì?” Ông cụ Đường gọi anh lại.
Đường Học Chính không quay lại, chỉ nhẹ vung tay lên. Nếu không gọi cô ấy, cô ấy dậy lại chẳng xấu hổ đến tìm cái hố mà chui xuống ấy à?
Phù Hiểu đang lơ mơ, mở mắt ra, “Ai gõ cửa thế?”
Vết xe đổ còn sờ sờ ra đấy, Đường Học Chính đâu dám cho cô thêm một “niềm vui bất ngờ” nữa, “Là ông nội, ba với bác cả anh.”
Trong chớp mắt, Phù Hiểu tỉnh cả người, cô bật dậy, tròn mắt lên với vẻ không thể tin nổi, “Ở ngoài kia ư?”
“Vừa đến xong.”
Ngay lập tức, Phù Hiểu biết: họ đến đây vì lý do gì.
Phù Hiểu thay quần áo rồi theo Đường Học Chính ra phòng khách, mấy khuôn mặt đã rất lâu rồi cô không gặp bỗng xuất hiện trước mặt cô, cô ấp úng, chào: “Cháu chào mọi người ạ.”
Thấy cô bước ra thì ông cụ Đường chống ba toong đứng dậy, nhìn chăm chăm vào cô, quả nhiên là con gái lớn có khác, trông con bé xinh đẹp hơn năm đó nhiều, “Bé Phù.”
“Cháu chào ông ạ.” Phù Hiểu khẽ gật đầu.
“Hai người quen nhau?” Đường Học Chính híp mắt lại.
“Làm gì có chuyện đó?” Phù Hiểu phủ nhận.
Ba cha con ông cụ Đường nghe cô nói vậy thì trong mắt chợt lóe lên những biểu cảm khác nhau.
Đường Học Chính cũng ở đây nên thái độ hai bên có phần dè dặt, như là lần đầu gặp nhau vậy. Sau khi hai bên khách sáo với nhau mấy câu, Đường Học Chính bị Phù Hiểu giục đi mua đồ ăn sáng. Anh không muốn đi, nhưng lại sợ cô bị đói, thế là anh quét mắt nhìn khắp đám đàn ông họ Đường một cái rồi mới cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Thấy vẻ thân thiết của đôi trẻ, ông cụ Đường phấn khởi gật gù.
Ông Đường Trí Trung chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài ban công, nhìn Đường Học Chính ra khỏi khu nhà.
“Bé Phù,” Ông Đường Trí Quốc lên tiếng, “Là cha của Học Chính, chú vẫn nợ con một lời cám ơn. Thật không ngờ hôm nay, chúng ta lại gặp nhau theo cách này.”
“Đúng vậy ạ, chuyện trên đời khó mà liệu trước.”
Mọi người im lặng trong chốc lát, ông cụ Đường đang ngồi nghiêm trang nhìn thì cứ chăm chú vào vẻ mặt điềm nhiên của cô, chậm rãi mở miệng, “Bé Phù, năm đó, chúng ta không nói cho A Chính sự thật là chúng ta ích kỷ, nhưng làm như vậy rất không công bằng với con, hôm nay, ông muốn xin lỗi con… Bây giờ, thằng bé đã có thể gánh vác được lỗi lầm năm đó của nó, ông định nói chuyện năm đó cho nó.” Ông cụ Đường vốn định tiện hôm nay nói cho cháu luôn, không ngờ Phù Hiểu phủ nhận trước.
Phù Hiểu cũng biết ý của ông cụ, thế nên cô mới để Đường Học Chính tạm tránh đi. Cô ngắm bức ảnh chụp ba mẹ đặt trên bàn, lắc đầu, “Không cần đâu ạ, nếu anh ấy đã không biết thì hãy để chuyện này mãi mãi là một bí mật với anh ấy.” Có nói ra cũng không thay đổi được gì, tội gì phải thêm một người buồn khổ chứ?
“Con… đã tha thứ cho A Chính rồi ư?”
Phù Hiểu thoáng ngẩn người, mặt giãn ra, “Anh ấy đã rất nỗ lực.” Dù trong hoàn cảnh anh hoàn toàn không biết gì cả.
Trong mắt ba người đàn ông từng trải ấy, cô bé ngây thơ, trong sáng như cô chỉ như tờ giấy trắng và họ có thể dễ dàng nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô. Ông cụ Đường mừng lắm, cụ vốn tưởng cô còn đắm mình trong đau xót, cụ không ngờ cô đã kiên cường tự vượt lên nỗi đau năm nào.
“Ha ha ha, tốt, tốt, tốt!”
Khi này, ông Đường Trí Quốc mới biết con trai mình tốt số đến mức nào, có rất nhiều rất nhiều người yêu thương nó, bảo vệ nó.
“Thằng bé về rồi.” Chậc, thằng ranh này đang chấp hành nhiệm vụ đấy à? Chạy nhanh như đi ăn cướp.
“Ái chà, nhanh gớm, xem ra là sợ chúng ta dọa con đó nha.” Ông cụ trêu cô, giờ thì cụ yên tâm rồi.
Phù Hiểu cười e thẹn.
Đường Học Chính cố chịu cơn đau nơi đầu gối mà bước ba bốn bậc một lên lầu. Anh mở cửa ra, quét mắt khắp căn phòng. Anh thấy mọi thứ y chang lúc anh ra ngoài, chỉ có điều: không khí đã thay đổi rồi?
“Mọi người tán gẫu gì vậy?” Đường Học Chính vội quẳng túi đồ to tướng lên bàn, rồi ngồi xuống cạnh Phù Hiểu, ôm vai cô hỏi.
“Chuyện phiếm thôi.” Phù Hiểu ngó gói đồ, “Sao anh mua ít vậy, thế này liệu có đủ ông nội anh và hai chú ăn không?”
“Bé Phù, bây giờ mà con còn ông nội anh ông nội iếc gì, không được khách sáo thế, con phải gọi ông là “nội” mới đúng.” Có thể thấy rằng “giậu đổ bìm leo” là truyền thống lâu đời của gia đình Đường Học Chính, lời này của ông cụ Đường là bằng chứng minh xác cho điều đó.
“Gì ạ?” Bàn tay đang mở túi đồ ăn cứng lại, thế, thế này thì…
“Nào, mau gọi “ba,” gọi “bác cả” đi con.” Ông cụ Đường chỉ vào hai ông con trai của mình, hai ông kia cũng gật đầu tán thành.
Gì? Gì! Ngộ ra ẩn ý trong đó, trong chớp mắt, hai má Phù Hiểu ửng hồng, nhưng chỉ một giây sau, cô đã nằm gọn trong vòng ôm cứng cáp và ấm áp của ai đó, “Thông gia thì chưa gặp, lì xì thì chưa cho, mà đã lên mặt rồi.” Đường Học Chính khẽ hừ.
Phù! May quá. Được anh che chắn, rốt cuộc Phù Hiểu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lần này thì ông cụ không mắng anh là láo, ông Đường Trí Quốc cũng gật đầu đồng ý, “Con cũng nên đi gặp thông gia.”
“Vừa khéo, ba, ba cũng đã vất vả đến tận đây rồi, đã quyết thì phải làm ngay cho nóng, lát nữa gặp bà nội và cô chú Tiểu Phù, ta bàn chuyện đám cưới của đôi trẻ luôn.” Ông Đường Trí Trung luôn rất quyết đoán.
Hả? Bom chưa nổ xong à, Phù Hiểu thầm nhủ trong bụng dù bề ngoài cô vẫn tỏ ra bình tĩnh.
“Nói rất đúng!” Ông cụ Đường vỗ tay đánh đét một cái, “Trông vào thằng ranh này thì chẳng biết phải đợi đến ngày, tháng, năm nào. Bây giờ, hai anh đi chuẩn bị lễ gặp mặt cho ba, đi ngay và luôn, nhớ mua thêm mấy cái bao lì xì nữa.” Ông cụ chỉ huy hai vị thủ trưởng mà cứ như chỉ huy hai anh lính quèn.
“Dạ.” Hai ông quan lớn “được” cụ chỉ huy quen vội chạy đi làm nhiệm vụ.
Chỉ trong chớp mắt, căn hộ khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó. Phù Hiểu hóa đá trong lòng chàng trai, còn chàng trai đang ôm cô thì ngoác miệng cười sung sướng, còn giơ ngón cái lên với ông cụ đã phối hợp với mình nữa chứ. Bây giờ, anh để cô đè đầu anh, nhưng vậy không có nghĩa là không ai trị được cô đâu nhé.
Ông cụ vừa cấu kết với con cháu làm việc xấu xong hớn hở lắm, cụ sắp có một cô cháu dâu ngoan hiền và sẽ rất nhanh được bế chắt. Tương lai tốt đẹp đó làm cụ thật không nỡ xuống suối vàng gặp bạn già.
Đàn ông nhà họ Đường ai cũng siêu khoản hành động, hơn nữa họ còn rất quyết tâm, quyết không bỏ cuộc khi chưa đạt được mục tiêu. Thế là, trước sự ngăn cản quá yếu ớt, gần như vô hiệu của Phù Hiểu, Đường Học Chính ra vẻ sành sỏi dẫn mọi người đến nhà bà Phù em. Bên cạnh đó, anh còn tiện tay xách theo Mạc Vu Phi đang trên đường đến nhà Phù Hiểu.
Không ai có rảnh mà quan tâm đến việc: sao thằng ranh nhà họ Mạc lại xuất hiện ở đây, chuyện lớn nước nhà quan trọng hơn.
Trong đầu Mạc Vu Phi chỉ có choáng và choáng, anh hoàn toàn không thể hiểu nổi, anh thêm đủ loại gia vị vào, quấy nửa ngày cũng không nung nấu ra được một lời giải thích nào. Đường Học Chính không biết chuyện năm đó thì thôi, nhưng mấy ông đây thì làm gì chả biết? Sao họ còn vội vội vàng vàng đi hỏi cưới thế? Trong nước trà nhà Phù Hiểu có bùa mê chăng?
Hay là: chuyện năm đó còn có bí mật gì?
Ngay lập tức, Phù Hiểu cực kỳ hối hận vì đã để anh chắn đòn giùm lần này.
Vậy là các lãnh đạo cấp cao nhất của song phương đã có một cuộc gặp gỡ hết sức thuận lợi. Trong cuộc hội đàm thân thiết tình hữu nghị đó, đôi bên đưa ra quan điểm mỗi bên về vấn đề tình cảm của đôi trẻ đồng thời bày tỏ cái nhìn về công việc quan trọng là cưới xin, cuối cùng, đôi bên đã thành công thống nhất vấn đề, đi đến quyết định ký kết hiệp định. Thật đáng mừng!
Bà Phù em luôn không có tiếng nói trong chuyện của Phù Hiểu, thấy mẹ bà vui vẻ đồng ý thì đành gượng cười gật đầu theo. Thấy bà Hàn Ngọc Tố không đến, bà thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bà cụ Phù gật đầu đồng ý dễ dàng và nhanh chóng đến vậy là vì cụ thấy trong mắt Phù Hiểu đã không còn vẻ hoang mang, bần thần nữa, cụ biết cháu cụ đã lựa chọn con đường để đi tiếp rồi. Cụ cũng chỉ giúp con bé thôi.
Bây giờ, tất cả đã xong xuôi, chỉ đợi Phù Hiểu gật đầu là danh hiệu “vợ chưa cưới” nóng hổi sẽ ra lò.
Sự việc diễn biến quá nhanh khiến đầu cô quay mòng mòng luôn. Chuyện, chuyện dớ dẩn gì đang diễn ra ở đây vậy!
“Phù Hiểu.” Khi các bậc phụ huynh đang tán gẫu hăng say, Đường Học Chính ôm cô, thì thầm vào tai cô.
“Dạ?” Phù Hiểu – cô bé đang dỗi anh lên tiếng đến là không tình nguyện.
“Ngoài anh ra, em còn muốn gả cho ai nào?” Nếu có thì sửa, không có miễn thêm vào.
…!
Nói toạc móng heo!
Anh là lựa chọn gian nan nhất của cô, làm gì còn người đàn ông nào có thể khiến cô đau đến tột cùng cũng vui đến tột cùng như anh chứ?
“Biết rồi ạ.” Cô bĩu môi, sao cô cứ có cảm giác “không trâu bắt chó đi cày” thế nhỉ.
Cô bé này vẫn luôn dứt khoát như vậy, anh mừng rỡ cười lớn, hôn lấy hôn để cô, “Yên tâm đi, tối nay anh sẽ bổ sung “lễ cầu hôn” cho em, anh sẽ cầu hôn em đến khi em nhận lời mới thôi.” Sự phấn khởi khiến sự hoang dại trong anh trỗi dậy, giọng Đường Học Chính như trầm hơn, khàn hơn.
“Cái anh này…” Phù Hiểu bấn quá đẩy anh ra, đồ sói háo sắc, đồ sói háo sắc!
Thế là ánh mắt của mọi người dồn cả về phía đôi trẻ, chàng trai nhìn cô gái với vẻ vô tội, cô gái trợn mắt lên lườm chàng trai một cách dữ dằn.
… “Hiểu Hiểu, không được bắt nạt Tiểu Đường.” Bà cụ Phù bênh vực lẽ phải.
Phù Hiểu thật muốn tìm cái hố mà chui xuống.
Người nãy giờ sắm vai khách quý bên nhà trai – Mạc Vu Phi tỏ thái độ sống chết mặc bay, rất có thể… anh đã bỏ sót chuyện gì.
Không chỉ anh cảm thấy thế mà một người mới nhận chức “chồng chưa cưới” của ai đó cũng cảm thấy thế, sau khi rời khỏi nhà bà Phù em, anh chàng kia lựa dịp bảo với anh: “Mày giúp tao điều tra xem nhà họ Phù trước kia có quan hệ gì với nhà tao.”
Mạc Vu Phi nhìn chăm chú vào bóng lưng Phù Hiểu, ừ một tiếng.