Hôm đó, khi Phù Hiểu về đến nhà đã là chạng vạng tối, vừa vào nhà, cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền ra từ buồng ngủ, cô đẩy cửa ra, thấy Đường Học Chính đang nằm sấp trên giường gọi điện thoại, mắt lim da lim dim. Nghe được tiếng động, anh lập tức cúp điện thoại, quay ra thì thấy cô đang đứng ở cửa nhìn anh, mặt không biểu cảm. Anh không chút lúng túng, cười hì hì kêu đói. Cô chẳng nói chẳng rằng, xoay người bỏ ra ngoài luôn. Thái độ hờ hững đó của cô làm Đường đại thiếu gia không được vui mất một lúc, nhưng chỉ một lát sau, khi cô bưng bát cháo nóng hôi hổi vào buồng, tí tẹo không vui ấy liền tan thành mây khói.
Thế là: chỉ mới hơn một ngày, anh đã khỏi ốm và vết thương trên lưng anh cũng đã đỡ sưng hẳn. Trong thời gian đó, Phù Hiểu vẫn hờ hững với anh, nhưng anh hoàn toàn không để bụng chuyện đó. Bình thường, cô là một phụ nữ rất tâm lý, biết điều, lần này, cô bực lâu vậy nhất định là có bí mật gì đây. Còn nữa, dù cô có tỏ ra thờ ơ với anh, thì bàn tay cô bôi thuốc cho anh vẫn dịu dàng lắm lắm. Cô là một phụ nữ lương thiện và tốt bụng, cưới cô về quả là quyết định cực kỳ đúng đắn.
Xong một cuộc điện thoại, anh nhìn sang cô nàng đang nhìn anh nãy giờ, anh đón ánh nhìn của cô bằng một ánh mắt dịu dàng.
“Đường Học Chính.” Mấy hôm nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi anh, khiến anh có hơi hơi kích động.
“Ờ?” Anh đặt mông ngồi xuống cạnh cô, vờ ra vẻ lạnh nhạt.
“Anh đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Khỏe lắm rồi.”
“Vậy, lát nữa anh đi chỗ này với em nhé.”
Sau khi ăn cơm trưa, Đường Học Chính lái xe, Phù Hiểu chỉ đường, hai người họ đi đến một ngọn núi ở ngoại ô. Đỗ xe dưới chân núi, anh thắc mắc: “Mình đến đây làm gì?”
“Đi lên thì anh sẽ biết.” Phù Hiểu mang theo một chiếc túi thân thiện với môi trường. Đường Học Chính muốn cầm giúp cô nhưng cô không cho.
Hai người men theo con đường mòn giữa rừng cây sum suê đề lên núi, đi được hơn nửa đường, Đường Học Chính đã bắt gặp rất nhiều ngôi mộ, còn có một gia đình có người mới mất, cả nhà từ già đến trẻ cùng lên núi tế bái.
Đầu óc anh rất nhạy bén nên anh đoán ngay ra là cô muốn giới thiệu anh với ba mẹ cô. Niềm vui cứ gọi là trào ra từ đáy lòng nha, anh ôm cô từ đằng sau, hôn chụt cô một cái, “Em là cô nhóc thối!” Hại anh lo ngay ngáy mấy hôm liền, hóa ra là hành anh chơi?
Phù Hiểu đang mải nghĩ gì đó, bị anh ôm thế thì giật nảy mình. Gia đình có người nhà mới mất mà hai người đi ngang qua thấy đôi nam nữ trẻ tuổi ôm ấp nhau giữa nghĩa trang thì không khỏi đồng loạt trợn mắt lên lườm – đương nhiên ngoại trừ những cô gái nom thấy dung nhan của Đường Học Chính.
Phù Hiểu e thẹn lắm, “Anh đừng quậy!”
Đường Học Chính không chịu nghiêm túc, vui sướng nhún vai, bá vai cô, “Sao em không nói sớm hử, để anh còn mua bộ quần áo mới mà mặc, mặc bộ này đi gặp ba mẹ thật bất lịch sự nha.”
Phù Hiểu không nói gì, cứ cắm cúi đi về phía trước.
Đến mộ chung của hai vợ chồng ông bà Phù, Phù Hiểu sắp rượu và tiền giấy ra, khi đi hóa vàng, Đường Học Chính rất ân cần học hỏi cô, đùa gì chứ, lúc này không chủ động đi thì còn đợi đến bao giờ, muốn tự tìm đường chết đấy phỏng?
Đốt vàng mã xong, Phù Hiểu quỳ gối trên thềm đá dùng để tế bái, cũng bảo Đường Học Chính quỳ xuống. Sau khi lạy ông bà Phù ba lạy, cô nghiêng đầu nhìn sang Đường Học Chính, ánh mắt sâu thẳm, “Em trò chuyện với mẹ một lát, anh cũng tâm sự với ba em đi.”
Đường Học Chính vốn không tin là có ma quỷ, thần thánh, nhưng anh hiểu là con người gửi gắm rất nhiều những ước vọng tâm linh vào những tín ngưỡng, nghi lễ đó, anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh đựng đầy yêu thương và xót xa: “Ừ.”
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, tầng lá sum suê che đi ánh nắng gay gắt cho hai người, vài tia nắng xuyên được qua tầng tầng lá để chiếu xuống thì đã trở nên dịu dàng, mát mẻ, ve sầu kêu râm ran không biết mệt, chốn này thật yên bình.
Gia đình có người mới mất hai người gặp khi nãy thì làm lễ trước một ngôi mộ nằm phía bên tay phải đường mòn, ở lưng chừng núi. Buỗi lễ cuối cùng cũng hoàn thành, sau tràng pháo rền vang, đám người lục tục tản đi, mấy cô gái trẻ đang để tâm vào chuyện khác cứ thỉnh thoảng lại ngó nghiêng: sao anh chàng đẹp trai kia lên trên lâu vậy rồi, mà còn chưa có xuống?
Cuối cùng cũng không còn ai đi thăm mộ nữa, nghĩa trang vốn đã vắng vẻ lại càng vắng vẻ hơn.
Mặt trời dần ngả về tây, đôi trai gái quỳ trước mộ hai vợ chồng ông bà họ Phù vẫn quỳ mãi ở đó, không thấy đứng lên.
Từ bé đến lớn, Phù Hiểu chưa bao giờ bị phạt nặng, hôm nay, dưới gối là tầng bê tông cứng còng, nên quỳ có một lát cô đã thấy buốt đau, nhưng cô vẫn kiên trì quỳ tiếp, quyết không động đậy.
Cứ quỳ được khoảng mười phút, Đường Học Chính lại ngó sang Phù Hiểu một lần, thấy vầng trán cô lấm thấm mồ hôi lạnh, hàng mày cô cau chặt mà cô vẫn bướng bỉnh quỳ gối nơi đó thì cũng biết là cô có chuyện trong lòng, thế là anh lại dời ánh nhìn sang bia mộ của hai vợ chồng ông bà Phù và trầm ngâm giây lát. Anh không nói câu gì, tiếp tục quỳ bên cô.
Hai người quỳ mãi, quỳ đến khi hoàng hôn buông xuống, Phù Hiểu thấy trừ hai đầu gối đang buốt như dao cắt ra, thì hai chân cô đã không còn cảm giác gì nữa rồi.
Cô chậm rãi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh cô, thấy anh ngoan ngoãn quỳ ở đó, hàng mi dài che đi đôi con ngươi đen sâu thẳm, tuy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh lắm, nhưng vầng trán đã đầm đìa mồ hôi của anh thì không lừa được ai, quỳ lâu như thế, dù có là anh thì cũng đau thôi.
Cảm nhận được cái nhìn của cô một cách nhạy bén, Đường Học Chính ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt điềm nhiên, “Gì vậy em?”
“… Không có gì, anh tán gẫu gì với ba em thế?” Cô chậm rãi hỏi.
Đường Học Chính nhướng mày, “Nói em bướng quá, không chịu để anh yên tâm. Mách ba xong mới phát hiện mình ngu quá, sao lại đi kể tội con gái ba vợ với ba vợ chứ, thế chẳng phải không dưng tự vác nợ vào thân ư? Thế nên anh bảo với ba là: con gái ba tuyệt lắm, vừa dịu dàng vừa thảo hiền, chưa bao giờ cãi nhau với anh. Anh bảo gì nghe nấy, đến là ngoan.”
Anh nói có mấy câu mà Phù Hiểu cứ ngẩn ra nghe, cô như thật sự thấy được: trong nhà, hai người đàn ông ngồi với nhau, chuyện phiếm, “Thế ba em nói gì?”
“Mới đầu ba không quá ưng anh, nhưng anh đẹp trai, phong độ thế này cơ mà, ba có không cam tâm thì cũng phải giao con gái rượu của ba cho anh thôi, nếu không mẹ chúng ta sẽ không để ông yên?” Đường Học Chính phát hiện: cứ gần Phù Hiểu là anh lại chả bận tâm đến thể diện của mình gì cả, rõ là bản thân cũng đang rất không thoải mái, nhưng vẫn có thể nói đùa chọc cô vui.
“Ba… nói thế thật à?”
“Chứ không thì em tưởng: mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, anh ở đây làm cái gì?”
Người đàn ông này ư… Anh ấy không biết sự thật của câu chuyện, nhưng anh ấy vẫn lẳng lặng bao dung cho tất cả những việc làm của cô, anh cùng cô quỳ ở đây, mà không một lời than vãn. Kỳ thật, cô rất sợ anh sẽ đứng dậy bỏ đi. Phù Hiểu ngẩn ra nhìn anh, nơi nào đó trong lồng ngực cô như ấm lên.
“Đã đủ rồi anh ạ, mình về nhà thôi.” Cô cúi đầu, trong mắt cô không còn sự hoang mang nữa, cô thầm nói cho ba mẹ quyết định của mình.
Đường Học Chính nói: “Đừng vội, để lát nữa đi.” Anh nhanh nhẹn xoay người, ngồi xuống thềm đá đã nóng lên vì anh quỳ ở đó nãy giờ, sau đó, anh bế cô, đặt cô lên đùi anh.
Cảm giác vừa đau vừa nhức từ đầu gối tản ra khắp chân, mặt Phù Hiểu trắng nhợt đi.
“Xoa bóp sẽ không đau nữa.” Thấy khuôn mặt bé xinh của cô tái nhợt đi, Đường Học Chính dỗ dành, một tay anh đỡ lưng cô, tay kia thì anh bóp chân cho cô. Cô không muốn nói thì anh sẽ không hỏi, chỉ có điều: anh xót ruột quá đi mất.
Tay anh rất ấm và lực đạo tay anh rất nhẹ rất nhẹ, tuy từ đầu gối trở lên vẫn đau muốn chết nhưng cô chỉ có thể ngẩn ra ngắm anh, ngắm anh đến ngây người.
Một lúc lâu sau, cô chợt gọi lên: “Đường Học Chính.”
“Ờ?” Lo là cô làm xướt da cô rồi, anh xắn quần cô lên.
“Sau này… đừng bắt nạt em nhé!”
“Yên tâm đi, anh và ba có trao đổi về điều này rồi.” Quả nhiên là bị trầy da, anh nhíu mày.
“Thế à, thế thì tốt quá.” Đường Học Chính quá lo cho vết thương của Phù Hiểu, nên anh không phát hiện: đôi mắt cô đang nhìn chăm chú vào anh đang ngấn lệ, nhưng trên môi cô lại là một nụ cười thanh thản và tuyệt đẹp.
Khi hai người về đến nhà, chiếc hòm thuốc dạo vừa rồi được sử dụng một cách thường xuyên lại được lôi ra. Đường Học Chính để đùi Phù Hiểu gác lên đùi anh, bôi thuốc cho cô rồi lấy băng gạc băng vết thương lại cho cô.
“Không cần quấn cái đó, vướng víu lắm.” Phù Hiểu kháng nghị.
“Yên nào.” Tâm trạng Đường Học Chính đang không được tốt, nhưng anh lại không thể nổi sùng với cô, chỉ có thể cảnh cáo cô một tiếng.
Phù Hiểu rầu rĩ, vừa nãy anh nói còn hay hơn hát mà bây giờ đã lật mặt ngay được? Cô ín mạnh vào đầu gối anh, “Anh không đau ư?”
Trên trán anh, gân xanh giật giật, chân anh làm bằng sắt đấy hử? Da dày mấy, thịt béo mấy cũng không cứng được bằng bê tông cốt thép? “Trên đời này, có rất nhiều người phụ nữ không có lương tâm, còn em thì là tài năng xuất chúng trong đám đó.” Cô hành anh đến nội thương rồi nè.
Đau hả, đau sao còn ra vẻ không có vấn đề gì? Cái gã đàn ông sĩ diện này nữa! Chọn được con đường để đi như dỡ xuống khỏi lưng một tảng đá lớn, mắt Phù Hiểu sáng lên, cô chợt nhoài người lên phía trước, ấn đôi môi đỏ thắm của cô lên miệng anh.
Tốt, kiểu áy náy nên bồi thường này anh thích nha. Anh hé môi, ngậm lấy món ngon đã đưa đến tận miệng, anh nếm thử mùi vị của cô trước, thấy hợp khẩu vị quá thì luồn lưỡi vào miệng cô, bá đạo mút mát.
Mẹ nó chứ, sao mùi vị của cô còn ngon hơn ngày trước, có phải anh đã quá đói khát rồi không? Nghĩ đến mấy chuyện đen tối nọ, đôi môi của người đàn ông lập tức không hài lòng với hiện tại, anh gặm gọ cô, lực đạo mạnh như muốn nuốt chửng cô vào bụng. Bàn tay vốn để trên gối cô của anh đã nhanh nhẹn đặt lên chiếc cổ trắng nõn trắng nà của cô, trêu ghẹo cằm cô, ngón cái của anh mơn trớn gờ xương quai xanh duyên dáng của cô. Sau đó, một bàn tay to bản luồn vào cổ áo chiếc T-shirt rộng thùng thình cô đang mặc một cách thành thạo, bàn tay đó kéo áo cô xuống, để lộ ra bờ vai ngọc của cô, đôi môi tham lam của anh vội vã ép lên.
Vừa chạm vào cô là anh cứ như ngồi tên lửa bay đến vùng trời cảm hứng, sao chỉ một cái hôn phớt thôi cũng đủ để biến anh thành thế này vậy? Phù Hiểu thì muốn bôi thuốc cho anh đã, cô khom người trong vòng tay anh, thở dốc, sẵng giọng: “Anh lại sắp hóa sói đấy hả?”
“Đói chết anh rồi, cho anh gặm tý nào.” Nhịp thở của Đường Học Chính như nặng nề hơn, môi anh vương vít lấy cổ cô, vuốt quỷ của anh đã tự động tìm đến mục tiêu mềm nhất.
“Anh phải biết chia trường hợp ra chứ.” Phù Hiểu cảm thấy mình đã phạm sai lầm lớn rồi, sao tự dưng lại lơi lỏng phòng bị, chủ động hôn anh thế?
“Đợi anh ăn no, anh lại chia ba bữa.” Đói xám mắt ra rồi, còn chia trường hợp mới chả trường hiếc cái nỗi gì? Ăn vào bụng mới là việc phải làm. Nghĩ là làm, bàn tay to bản của anh vung lên, kéo mạnh áo cô, một cô nàng nào đó lập tức biến thành ăn mặc siêu thiếu vải, mang vẻ đẹp của những nhân vật chính trong một thể loại phim rất được cánh đàn ông ưa chuộng.
Cảnh xuân đập vào mắt, chỗ nào đó ở thân dưới của người đàn ông lập tức đứng nghiêm, Phù Hiểu cũng lâu rồi chưa thân mật với anh nên đỏ cả mặt, sao làm chuyện “ấy” ở đây được! Cô ra sức đẩy anh ra, luống ca luống cuống chỉnh lại quần áo, vội vội vàng vàng rúc vào một góc sô pha, cô thậm chí không có thời gian lo cho cơn đau nơi đầu gối, cơn đau do cô cử động mạnh quá.
“Bé ngoan, nghe lời, theo Gia nào.” Ngọn lửa tình dục cháy lên trong mắt Đường Học Chính, anh cười, nhoài người sát vào cô.
Hay chưa, cậu ấm nhà giàu hiếp đáp con gái nhà lành nè.
Phù Hiểu thầm than vãn, cái gã này đến là giảo hoạt, vừa thấy cô thay thái độ, gã lập tức lấn tới liền.
Đúng lúc đó, tiếng chuông của cứu mạng vang lên.
“Em ra mở cửa!” Sợ anh cản không cho cô đi, cô còn chẳng cả xỏ dép, cứ thế nhảy phắt khỏi sô pha, chạy ra mở cửa.
“Cẩn thận vết thương của em đó!” Chắt lưỡi một tiếng, Đường Học Chính cau mày.
Anh nhắc vậy Phù Hiểu mới thấy hai chân cô đau chết đi được, khuôn mặt bé nhỏ của cô nhăn lại, cô hít sâu một hơi, nắm tay xoay cửa, hít sâu mấy hơi nữa rồi mới chậm rãi mở cửa ra.
Người đang đứng ngoài cửa là một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc bạc và đôi mắt hoa đào, anh mặc một bộ comple hè được đặt may thủ công, trông anh rất lịch sự, nho nhã.
Chỉ có điều, anh chàng đẹp trai này khiến Phù Hiểu ngẩn ra và tròn mắt lên nhìn, khi thấy người đàn ông nọ mỉm cười (nụ cười quyến rũ) với cô, cô mới sực hồi hồn. Vừa mở cửa sắt, cô vừa ngoái ra sau gọi: “Tìm anh đó.”
Đường Học Chính nhướng mày, câu này đầy ẩn ý nha: “Ai thế?” Anh cũng đứng dậy đi ra cửa.
Nụ cười của người đàn ông ngoài cửa cứng lại trên môi.
Đường Học Chính bước đến sau lưng cô, ánh mắt anh tia sang người đàn ông có mái tóc bạc đang đứng sau cửa sắt, mặt anh không chút biểu cảm.
Người đàn ông nọ cũng lặng đi không hó hé gì.