Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Săn Đuổi

Chương 5

Tác giả: Gordon Thomas

Người dịch: Văn Hòa – Kim Thùy

Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên

Shared by: Ankay –

Đã đến giờ phút trời tối nhất ở sa mạc Li Bi, Những vì sao cuối cùng đã biến mất, Ánh sáng lờ mờ chưa thấy xuất hiện ở chân trời.

Bóng tối mù mịt bao trùm xuống đầu Nadine, trời lạnh ngắt, Dân Bedouin gọi giây phút này là thời khắc của tử thần, lúc ma quỷ vẫn còn gieo rắc những nỗi kinh hoàng trong đêm, trước khi rút về mồ mả dưới cát, Chị biết sa mạc nằm lòng, cũng như chị đã biết rõ về mẹ chị, và cũng như Raza biết rõ về chị.

Chị cảm thấy sự hiện diện của hắn ta ở đây, Hắn chắc đang đứng một mình đâu đó, thu mình lại như một con báo ngoài sa mạc đang rình mồi, cái đầu của hắn như tạc ra từ đá cứng đang nghiêng nghiêng tới trước để nghe ngóng, cặp mắt đen nhánh lim dim để thấy rõ những gì không ai thấy nổi.

Năng lượng trong người hắn tỏ ra trong bóng tối như một vật có thể sờ mó được, có sức lôi cuốn người ta, như là hắn đang đứng trước đám đông kêu gọi, xách động mọi người vậy, Chị thấy hắn như có một năng lực thật siêu phàm, Raza hiện đang sử dụng năng lực này để làm cho những người lính mới phải khiếp sợ.

Hắn lặng lẽ đếm chúng khi chúng chạy vào vị trí, cứ mười hàng gôm, năm mươi tên, không có tên nào quá hai mươi tuổi, vài đứa chưa đến mười bốn tuổi, Số này mới tuyển ở các trại tỵ nạn tại Li Băng, Có vài đứa đã từng giết người, tất cả đêu tỏ ra hăng hái trong việc giết chóc này lắm.

Hắn đã hứa với chúng rằng trong trại huấn luyện này chúng sẽ học được cách giết người mà chúng không bao giờ tưởng tượng ra được, Nhưng vấn đê là không phải giết bằng dây thắt cổ, bằng dao, bằng đặt bảy mìn, bằng bom hay bằng súng đạn, mà chủ yếu là chúng phải giết người với tinh thần hoàn toàn có kỷ luật, Và như thế lậ khi đứng nơi thao trường, chúng không được động đậy.

Trong tuần lễ khi mới đến, những anh lính mới này đã phải đứng im lặng chú ý hàng giờ rồi, Những ai nhúc nhích là sẽ bị phạt bằng cách mang bao cát nặng trên vai đi giữa nắng trưa.

Những ai gục xuống, sẽ bị kéo đầu dậy, buộc phải tiếp tục đi, Nếu gục nữa, sẽ bị đánh đập rất tàn nhẫn, Đêm qua, Raza đã nói cho chúng biết rằng những hình phạt nhẹ nhàng đã qua.

Những anh lính mới về trại với tâm trạng ấm ức bết an, Bây giờ hắn đang chờ đợi có ai vi phạm đầu tiên, Tiếng giày di động trên sườn đá,tay thay đổi vị trí trên khẩu Kalashnikov, miệng mím chặt lại để khỏi run, Hắn có thể nghe những tiếng động nhẹ nhàng nhất, Chờ đợi, hắn thích thú trước nỗi run sợ của mọi người do hắn gây nên, hắn thích thú vì hắn đã có quyền, thích chi được nấy.

Raza liếc nhìn về phía Nadine đang đứng, Chị cao so với phụ nữ người Palestine, mái tóc dày màu hung quấn chặt dưới chiếc mũ lưỡi trai biệt kích, và thân hình kín đáo dưới bộ áo quần lao binh, Khuôn mặt chị, nước da tai tái và có

nét xinh xắn như một công chúa của vua Ai Cập.

Chắc chị đang chăm chú nhìn tới trước, Mặc dù không thấy được chị, nhưng hắn chắc thế nào chị cũng đứng như thế, vì hắn đã nói cho chị biết chị phải đứng như thế nào ngoài thao trường rồi, Nadine vẫn răm rắp tuân lệnh hắn.

Người em gái của chị, cô Shema, đã từng làm công việc rhư chị, Vì thế mà hắn đã chọn cô để mang những lệnh bí mật nhất của hắn đến cho các tên đứng đầu các chi bộ ở khắp châu Âu.

Hắn đã cho Shema ăn mặc đúng vai, ra lệnh cho cô ở tại những khách sạn hạng nhất và đi máy bay hạng nhất, Cô ta đã đóng vai cô con gái có học được cưng chiều của một triệu phú A Rập rất hoàn hảo, Cô ta đã chuyển giao những chỉ thị của hắn ở trong các bảo tàng viện và trong những phòng trưng bày hội họa.

Thế rồi cô gái đã quên mất vai trò của mình, cô xía vào các khẩu phần ăn uống kham khổ của những “Cảm tử quân” khi cô về lại căn cứ, cô phàn nàn về nhiệm vụ đứng quân anh gác và làm những công việc lặt vặt khác.

Vì Shema làm tốt công việc, cho nên hắn chỉ cảnh cáo cô ta, cho cô biết với tư cách như thế, cô sẽ không được tha thứ đâu, Thế rồi, khi hắn thấy cô ta tỏ ra kiêu ngạo với hắn trước những người khác, hắn bèn trừng phạt cô ta bằng phương pháp hắn đã dùng đối với các phụ nữ dưới quyền hắn.

Hắn giao Shema cho một phụ tả của hắn để ngủ đêm, anh chàng phụ tá này là người Sudan, đen nhẻm, anh ta rất sợ bản tánh tàn bạo và tính bạo dâm của hắn.

Sáng hôm sau, Shema đến tìm hắn để xin tha thứ, Hắn lặng lẽ, lạnh lùng nhìn cô ta, Cô ta đứng yên trước mặt hắn như một kẻ biết ăn năn hối lỗi, Sau một hồi, hắn nói với cô rằng hắn cho cô một dịp may cuối cùng nữa.

Sự thực là hắn không có người để chuyển những lệnh

mới đến cho một tổ chức đánh bom ở Đức, Hắn bảo Shemai bay từ Cairo thẳng đến Munich, Nhưng cô ta lại bay đến Franfurt.

Khi cơn giận về việc bất tuân của cô đã giảm bớt hắn mới nhớ ra Sheme rất thích khung cảnh những đồng quê trù phú, vì cô ta là một cư dân ngoài sa mạc, cho nên hễ có dịp là cô lại thích đi xe lửa để ngắm cảnh.

Điều mà cô ta không ngờ đến, là một tên trong toán của Nidal đã giết một tùy viên văn hóa của Israel ở Bonr, một giờ trước khi chuyến bay của cô hạ cánh.

Mạng lưới mật vụ của Đức đứng ở ga xe lửa Munich, khi xe lửa đến, họ bắt ngay cô ta, Máy vi tính của họ liền nhận diện ra cô ta ngay, Shema bị buộc tội, kết án tòng phạm vào vụ sát nhân, mà thật ra cô ta không dính dáng gì tới vụ này hết, Người Đức kết án cô năm mươi năm tù, Như thế cô còn phải ở tù thêm bốn mươi tám năm nữa.

Khi Raza nói cho Nadine biết những gì đã xảy ra, chị hết sức sững sờ, Hắn nhún vai rồi cho biết, làm cách mạng thực sự thì phải chấp nhận hình phạt như thế, Hắn thoáng thấy nét căm hờn trong đôi mắt to màu xanh lơ của chị, Nhưng rồi tất cả đêu qua mau, Hắn lại đề bạt chị lên, nhắc cho chị nhớ chị phải thi hành những gì hắn yêu cầu.

Khi biết chắc Nadine vẫn còn đứng như thế, Raza lại, càng thấy phấn khích thêm, hắn đưa mắt quan sát những hàng lính mới, Hắn đã nói với họ rằng chỉ có rắn, thằn lằn, bò cạp mới có thể không tuân lệnh hắn ở đây mà thôi.

Nadine cảm thấy uy tín của hắn tỏa ra khắp nơi, như đang cọ xát vào người chị, Và bỗng nhiên chị thây người nổi hứng lên, Ngoài thằng con trai đã hiếp chị năm chị 12 tuổi, thì chỉ có Raza là người duy nhất chị biết mà thôi, Lần đầu tiên hắn sờ mó chị tính đến nay đã sáu tháng rồi.

Sau khi hắn đã nói cho chị biết chuyện xảy ra cho Shema, Raza đã đi xa thêm một chuyến khác, Trước khi đi, hắn bố trí cho chị công việc trong bệnh viện của trại ở đây ít có việc làm, vì những “Cảm tử quân” hết sức khỏe mạnh, Chị dành thì giờ đọc sách trong thư viện, thư viện này nằm trong tòa vila, có rất nhiều sách về cách mạng.

Một buổi tối, chị đến đấy, đang đọc lướt một số sách thì chị quay lại, thấy Raza đang đứng sau chị, cúi người nhìn chị, Hắn mỉm cười, hỏi chị có tìm ra cái gì hay ho không, vừa hỏi hắn vừa sờ vào cánh tay chị.

Không có người đàn ông nào sờ chị như thế, hắn cố ý sờ, thật lâu và rất dâm dật, Chị đứng trân người ra, không biết làm gì, Hắn vẫn cười vừa áp sát vào người chị, thoa hai cánh tay, thoa cổ chị, Chị nhắm mắt lại, thấy hơi thở tăng nhanh Rồi không nói một lời, hắn đè chị xuống nền nhà, cơ thể nặng nê của hắn như muốn đè bẹp cả người chị.

Và khi hắn đã cưỡng đoạt được chị, chị lại tự nhủ phải làm như thế để có thể cứu Shema, Khi đã thỏa mãn thú tính xong, hắn nằm lăn sang một bên trên sàn nhà lát gạch men mát lạnh, rồi hắn nhìn chị, Hắn nói rất dịu dàng rằng kể từ lúc ấy chị là vợ hắn.

Kể từ đó hắn làm tình với ,chị bằng những phương pháp chị không tưởng tượng ra nổi, Thoạt tiên khi hắn cưỡng đoạt chị, chị cảm thấy bị hành hạ quá thể, Rồi cơn đau đớn qua đi, chị thấy như mình phải thi hành một nhiệm vụ, mà nếu chị iàm hắn được thỏa mãn,thì chị có thể thuyết phục được hắn dùng quyền lực của hắn để cứu được Shema.

Khi tên làm bom của hắn bị bắt ở Paris, Raza liền giữ ba nhà ngoai giao ở Tòa Đại sứ Pháp tại Beirut, Trong khi Paris đang thăm dò, thì Raza đưa ra một con tin, Ngày hôm sau tên làm bom trở về, Tuy nhiên, hể bất cứ khi nào chị hỏi hắn có thể cứu được Shema không, thì Raza chỉ nhún vai từ chối.

Nadine định sẽ hỏi lại hắn khi hắn thật bình tĩnh, Khi người hắn còn căng thẳng thì hắn như kẻ bị ma ám vậy.

Bóng tối đang tan đi, Trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, nhưng vẫn đủ cho Raza thấy anh lính mới đổi tay cầm súng, Anh ta sắp hàng ở sau cùng, và chắc vì thế mà anh tưởng không ai thấy, Raza bước qua sườn núi đá, đi băng qua các hàng lính mới, Hắn lôi anh thanh niên ra phía trước rồi xô nhào anh ta xuống đất.

— Chấn chỉnh lại hàng ngũ !

– Raza la lên.

Những anh lính mới vội vã sắp lại hàng ngũ.

Nadine thấy bầu trời chuyển sang màu xám, màu của đá phiến, Anh thanh niên quỳ chống hai tay trên mặt đất trông như con vật, đầu anh nhìn qua nhìn lại như muốn tìm cách để thoát, hay là tìm ai để nhờ họ cứu, Hàng trăm con mắt nhìn đăm đăm ra phía trước, Không khí im lặng nặng nề bao trùm lên mọi vật.

Raza lôi anh ta đứng dậy, hắn nắm đàng sau cổ áo của anh lôi mạnh lên cho đến khi người anh chới với khỏi mặt đất, Anh lính mới vùng vẫy vì nghẹt thở, Raza từ từ quay quanh để cho mọi người đêu thấy khuôn mặt hãi hùng khốn khổ của anh thanh niên.

Anh ta e không quá mười sáu tuổi, Nadine nghĩ thế, Chị nhìn thấy có cái gì đấy trong đôi mắt của Raza, và mặc dù đã cố trấn tĩnh, chị vẫn thấy người run lên.

— Hãy nhìn vào nó, hỡỉ cấc bạn, hãy nhìn vào nó !

– Raza ra lệnh.

Hắn nắm cái mặt của cậu bé, quay ngược lại để xem một chốc, rồi hắn thả mấy ngón tay ra như là hắn vừa chạm vào vật dơ bẩn, Hắn nhìn ra đoàn quân, những hàng người im phăng phắc, họ nhìn chãm chú vào hắn, Hắn hỏi lớn :

— Luật lệ thứ nhất ở thao trường này là gì ?

— Không ai động đậy cho đến khi có lênh !

– Cả thao trường đông thanh đáp, chậm rãi, sợ sệt.

— Và tại sao lại thế ?

— Để tập cho chúng ta có kỷ luật !

– Tiếng la lớn thêm, cả quyết.

— Và tại sao nữa ?

— Để đánh bại kẻ thù !

– Hàng trăm giọng nói đồng thanh la lên.

— Kẻ thù của chúng ta là ai ?

– Raza hỏi với giọng sôi nổi vì hận thù chồng chất.

— Là những tên phục quốc Do Thái ! Và những kẻ ủng hộ chúng !

– Tiếng trả lời vang lên như sấm dậy khắp thao trường.

Nadine thấy nỗi khiếp sợ hiện rõ trên khuôn mặt anh thanh niên, Môi anh mấp máy, nhưng không thốt được nên lời.

— Chúng ta phải làm gì với kẻ thù ?

– Raza phồng mang trợn mắt vẻ rất giận dữ.

— Giết chúng ! Giết chúng ! Giết chúng !

– Cả thao trường la lên.

Raza cảm thấy hết sức căng thẳng, hết sức kích đông, Hắn phải ra vẻ mặt sắt đá để duy trì trật tự, Anh lính mới treo tòn ten trong nắm tay của hắn.

Raza thả anh ta xuống đất, mở rộng lòng bàn tay, đưa

cao lên, Cả thao trường im phăng phắc, Hắn đưa mũi giày trận gí lên người lính mới, đưa mắt nhìn hàng quân.

— Một người động đậy khi hắn được lệnh đứng yên, xem như nguy hiểm hơn cả kẻ thù nữa, vì chúng ta đã đặt hết sinh mạng vào tay hắn

– Mặt Raza trông thật man rợ

– Một kẻ phản bội người đã tin tưởng hắn, tất sẽ phản bội tất cả chúng ta !

– Hắn lại đá nhẹ vào anh lính mới

– Nói đi !

— Dạ đúng, thưa đồng chí chỉ huy ! Ngài đã nói đúng. Nhưng tôi chỉ ao ước nắm vững tay súng để phục vụ ngài mà thôi

– Chú bé lắp bắp nói.

Raza lại đá chú, Chú bèn im lặng.

Nadine âm thầm van xin : đừng xin xỏ, Dù sao thì cũng đừng xin.

— Xin ngài vui lòng, thưa đông chí chỉ huy

– Chú bé van xin

– xin hứa là sẽ không bao giờ bất tuân lênh nữa.

Tôi sẽ là “Cảm tử quân” ưu tú nhất của ngài, Tôi xin ngài, xin ngài hãy tin đi.

Raza bước lui, Hắn tháo khẩu UZI trên vai xuống, ấn nòng súng vào đầu chú bé rồi kéo cò, Han bắn hết cả ổ đạn cho đến khi cái đầu của chú ta nát bét.

Khi Raza bắn xong, mặt trời cũng vừa lên, Hắn quay mặt lại nhìn ánh hồng đang lóe lên ở phương đông, trải ánh sáng lên cát và đá chạy dài bất tận, rồi mặt trời lên rất nhanh trên bầu trời.

Những đụn cát khô cằn và những mương rãnh nguy hiểm chạy dài hàng chục cây số là nơi hắn dùng để thử nghiệm, ơ đây hắn đã huấn luyện những người khác theo ước muốn của hắn.

Hàng ngàn người đã trải qua trong những căn Têu được giấu kín trong trại nằm xa khỏi thao trường.

Hàng tấn chất nổ Semtex được chở đến chất ở pháo đài dưới cát, rồi chở đi chất nổ được cất ở hầm sâu dưới cát, có cửa sắt nặng khóa kín.

Vào một ngày nào đó, hắn sẽ có đủ chất nổ để phá hủy cả một thành phố nhỏ hay tiêu diệt hết cả phi cơ trên thế giới, Những tên chế tạo bom cho hắn làm việc rất giỏi.

Nhưng rồi ra tài năng của họ cũng không được dùng nữa, vì có thứ đã được chế tạo trong Hầm ngầm gần một bén tòa vila. ở đây, vi rút bệnh than B.c đã được chế tạo sẵn sàng rồi.

Nghĩ đến điều đó, hắn thấy kích thích cả người hơn cả, sự kích thích của nhục dục nữa, Hắn cảm thấy quá tuyệt vời, hắn mong mỏi đến cái ngày hắn sẽ lao vào hành động không chút ngân ngại, Cái viễn cảnh đó làm cho hắn điên cùông lên, Chỉ có giết chóc mới làm cho hắn hả dạ mà thôi.

Raza quay người lại, hắn cố tình đứng lên trên xác chết. Hắn yên lặng khiến cho cả thao trường đều hướng về hắn, Khi hắn cất tiếng nói, giọng hắn bay đến tận người đứng xa nhất cũng nghe rõ.

— Kẻ thù của các bạn rất nhiều và rất mạnh, Một số là anh chị em của các bạn, Nhưng chúng đã bị những lời hứa hẹn hão huỳên mua chuộc, hứa sẽ có tiền bạc, sẽ có một cuộc sống dễ dãi hơn, Lại còn đồ giải khát và thịt băm viên, video để xem radio rẻ tiền để nghe những lời láo khoét và những điều dơ bẩn.

Hắn hước qua xác chết, rôi bắt đầu rảo bước, Những vị tu sĩ đã dặn rằng nói năng chỉ đơn giản thôi vì cuộc chiến Hồi giáo vốn là đơn giản, một cuộc thánh chiến là lao vào cõi chết, Đó là con đường đi đến chốn tử đạo vinh quang.

Hắn không tin họ, Nhưng hắn đã trả nợ miệng rồi, hắn đã nói láo rồi, Tiền bạc họ tung ra cho hắn, hắn có thể hoàn

tất những mục tiêu mà ngay cả hắn, hắn cũng thấy khó khăn.

— Kẻ thù của chúng ta muốn hủy hoại những giá trị của các bạn, Làm giảm sút đức tin của các bạn, Để cầm tù các bạn, Để làm cho đạo Hồi suy yếu.

Ayatollah Muzwaz đã nói : phải cá nhân hóa cuộc chiến đấu này ra, Phải làm cho mỗi người cảm thấy bản thân họ bị đe dọa, phải làm cho mỗi người cảm thấy đấy là cuộc chiến của họ.

Raza cười trông thật lễ phép, Hắn biết cách xử sự không thua gì các tu sĩ Hồi giáo, Hắn biết tâm lý của đám đông, biết cách làm cho họ có lý tưởng, và biết cách thúc đẩy thái độ một mất một còn nơi họ để họ không còn thái độ lưng chừng, mà phải dứt khoát. Hắn lại nói tiếp :

— Các bạn phải chiến đấu chống kẻ thù không như trước nữa ! Các bạn phải tỏ ra cho chúng thấy các bạn không có lòng trắc ẩn, vì chúng không có lòng trắc ẩn ! Hãy tiêu diệt chúng trước khi chúng tiêu diệt các bạn ! Các bạn phải được chuẩn bị để nhân danh công lý mà giết người ! Và các bạn phải chuẩn bị để mà chết !

Raza nhìn vào mặt họ, ánh mắt cảnh cáo họ, Mặt trời đã xua tan mùi đêm của sa mạc hết rồi, đã làm cho bầu không khí được trong sạch như đấng Ala đã muốn rồi.

Hắn nói tiếp với đám lính mới :

— Mỗi bạn ở đây đêu có một điểm chung, Đó là các bạn điều là nạn nhân, Nạn nhân của bọn theo chủ nghĩa phục quốc Do Thái.

Nạn nhân của bọn phản bội đã ủng hộ chúng, Mỗi bạn điều có một quyền hạn, có một bổn phận thiêng liêng, là phải chống lại tên bạo chúa để bảo vệ gia đình mình, nhà cửa mình, đất đai mình.

Nadine nghe những lời giận dữ nổi lên từ trong đám

lính mới, Trong những giờ khắc yên lặng trong tối tăm, khi hai người đã mệt nhoài vì làm tình, hắn nói với chị rằng việc khơi dậy lòng căm giận là rất cần thiết, Một người giận dữ không suy nghĩ, mà chỉ làm theo lệnh mà thôi.

Raza chỉ vào cãnh tượng trước mắt, Mới trước đó một chốc, trời đang còn mờ nhạt, Nay đã biến sang cảnh rất sinh động, một chiếc cầu vồng ngũ sắc ấm áp vui tươi bắc ngang bầu trời.

– Nadine biết mỗi một trò bịp trong bản tiết mục của hắn, Nhưng không hiểu sao đã bao nhiêu lần lồi, hể hắn bày trò ra là chị lại bị sức mê hoặc của hắn cuốn hút.

— Đấng Ala đã cho chúng ta

– mặt trời để sưởi ấm

– hắn lại nói

– và để giữ cho đức tin của chúng ta nóng hổi, sinh động, ngay cả trong đêm trường lạnh lẽo.

— Nhờ ơn đấng Ala !

– Cả thao trường dồng thanh đáp lời.

— Nhờ ơn đấng Ala !

– Cả thao trường đông thanh đáp lời.

Hắn thấy những cặp mắt của đám lính sáng quắc, những khuôn mặt của chúng đằng đằng sát khí.

— Đấng Ala đã cho chúng ta thực phẩm, Những kẻ thù chúng ta lại không muốn thế, Chúng cướp đất của chúng ta và đuổi dân tộc chúng ta đi, Chúng đã dựng nên những con rối để cai trị những vùng đất chúng ăn cướp dần của chúng ta.

Khi chúng ta chống lại thì chúng phái tàu thủy và máy bay giội bom để hăm dọa chúng ta, chúng gởi lính tráng đến để bảo về bọn phục quốc Do Thái ! Bây giờ thì đấng Ala đã cho biết viêc này phải chấm dứt ! Chọ nên các bạn phải nhân danh ngài để chấm dứt việc này.

Đám lính mới lại dồng thanh ngợi ca đấng Ala, Lời lẽ của hắn nói ra như là thuốc kích thích tình dục, đã hứa hẹn họ chốn thiên đàng ở bên kia chốn khó khăn trước mắt này.

Như Nadine đã biết công việc của hắn sẽ làm, lại một lần nữa Raza quay mặt nhìn vào chốn mênh mông hoang dã, chạy dài tới tận chân trời, Hắn kéo cái khăn trùm đằu che mặt hắn, cái “Kaffiyeh” bằng vải ca rô.

Hắn nhắc chị nhớ đến một lời tiên tri xuất phát từ cửa miệng của đấng Ala, Hắn đã nói với chị rằng đức tin là chính, Không phải đức tin ôn hòa trong các nhà thờ Hồi giáo, mà là tín điều cực đoan không khoan nhượng của hắn, theo tín điều này thì giết chóc là con đường dẫn đến tự do, dẫn đến công lý.

Và hắn cũng thuyết phục chị phải chấp nhận việc đem thanh niên đi vào chỗ chết là rất cần thiết, Raza quay lại, mặt hắn bình tĩnh và quả quyết, Hắn thả cái “Kaffiyeh” xuống, Cái khăn trùm dầu là đặc ân duy nhất cho hắn theo tục lệ của sa mạc này, Trong lúc mọi người mặc áo quần lao binh, thì hắn mặc áo len đen cổ tròn, mặc quần đen, ống bỏ vào giày trận.

— Các bạn hãy ghi nhớ ngày hôm nay

– Raza la lên

– Vì hôm nay là ngày trước giờ phán xét.

Ngày mai kẻ thù của chúng ta sẽ thấy được sức mạnh của chúng ta, Ngày mai chúng sẽ biết khả năng của chứng ta, biết được công lý của chúng ta, Chúng ta sẽ trả thù những gì chúng đã lãm cho chúng ta, Và ngày mai sẽ là mới bắt đầu mà thôi !

Raza quay lại nhìn thẳng vào Nadine, Chị gật đầu, nhìn vào mắt hắn, Ngày mai chắc sẽ có “chuyện” xảy ra, Không phải gã nói khoa trương đâu, mà thực đấy.

Raza bắt đầu đi từ từ vào trong đám lính mới, thỉnh thoảng dừng lại nhìn vào mặt người này rồi nhìn vào người khác, Chị đã thấy hắn làm như thế nhiều lần rồi, Như thế mới làm cho họ gắn bó với hắn thêm lên, Chị nhìn hắn dừng lại trước hai cô gái Hy Lạp, Cô Anna và Zelda, đang đứng riêng ra ngoài đám lính mới và nhân viên thường trực của trại.

Suốt một tuần rồi, hai cô không rời khỏi chiếc hầm xây dưới đất đã được dùng làm phòng thí nghiệm và phòng phát sóng, Mặt cô Hy Lạp nữa là Lila luôn luôn ở trong phòng phát sóng.

Nadine rất ngạc nhiên, Lila nói năng đâu có trôi chảy ? Cô ta nói năng rất lúng túng khi gặp phải trường hợp bị kích thích hay đang lúc giận dữ, Sao cô ta làm xướng ngôn viên được nhỉ ? Khi chị hỏi Raza thì hắn cười một cách bí hiểm, Nadine đã thừa biết nụ cười ấy rồi, Nụ cười là một lời cảnh cáo cho chị biết đừng hỏi nữa.

Lila đã đi khỏi trại hai hôm nay rồi, Từ La Mã, chị ta gọi về cho biết chị đã gởi cho Al Najaf mấy cuộn băng rồi.

Trong số nhân viên của Raza, Nadine ghét Al Najaf nhất, Những người khác cục cằn thô bạo đấy, Còn Al Najaf thì lại độc ác, Bất cứ khi nào hắn đến trại, là phải cũng cấp cho hắn một cô gái.

Raza đã nói rằng, vì Al Najaf làm việc giỏi nên đời tư của hắn phải được tôn trọng.

faruk cũng tỏ ra ưu ái Faruk Kadumi như thế, Vào ngày trước khi hắn rời trại, họ đã họp trong phòng thư viện mấy giờ liền, Khi bước ra, Raza rất vui vẻ, hắn đã mời,Faruk Kadumi ăn tối.

Trong bữa ăn, nhà phẫu thuật đã yêu cầu Raza cung cấp cho lão một phụ nữ, Raza cười, trả lời lão ta có thể chọn bất cứ cô gái nào ngoài người của hắn.

Faruk Kadumi chọn một cô hầu bàn, Trước khi dẫn cô ta vào phòng, lão đã nằng nặc xin hôn hai má của Nadine cho được, Chị ngửi thấy mùi ê te trong hơi thở của lão, Nhưng về sau, khi chị cố nói cho Raza biết rằng kẻ nào nghiện ma túy đều rất nguy hiểm, hắn lại nhìn chị mỉm cười một cách khó hiểu.

Sáng hôm sau, Faruk Kadumi bay đi Luân Đôn.

Nadine nhìn hai cô gái Hy Lạp quay về căn hầm dưới cát, cặp mắt long lanh, Shema cũng có cặp mắt như thế khi cô ấy đi làm nhiệm vụ.

Raza bước nhanh đến một nhóm thanh niên đã huấn luyện xong, đang chuẩn bị để trở về các trại tị nạn, tuyển một số những người khác.

Hắn muốn có một đạo quân lớn hơn cả đạo quân của Saladin nữa, hơn cả đạo quân Giáo hội yêu cầu nữa, Hắn ra lệnh cho nhóm người này sắp thành một vòng tròn, và đám lính mới sắp thành một hình vuông ở bên ngoài, Đứng ở vòng trong, Raza chen vai thích cánh với mọi người, hắn nói giọng hùng hồn :

— Các bạn hãy nhìn những chàng trai này !

– Hắn chỉ những người sắp vòng tròn

– Các bạn hãy noi gương họ.

Từ đây, họ sẽ đến thẳng bờ Tây và dải Gaza, Quân thù của chúng ta đang ở đấy, Họ sẽ nhân danh đấng Ala để tiêu diệt chúng ! Họ sẽ xé xác quân thù như …

Hắn làm điệu bộ giơ tay chỉ hai người đang xách gà sống từ ngoài băng qua vòng, tròn đi vào, Mỗi cô gái xách trên tay nhiều con gà còn sống, nắm ở chân.

— … như những con gà này ! Như thế này đây !

Raza nắm một con gà xé ra làm hai, xé chân rồi xé cánh và cuối cùng bứt đầu ra khỏi thân, Vừa xé hắn vừa đi quanh vòng tròn, đút những miếng thịt gà sống vào miệng họ, giọng hắn vang lên.

— Kẻ thù của chúng ta yếu ! Chúng ta mạnh ! Lạy đấng Ala ! – Raza đưa những con gà khác cho vòng người,Họ xé gà ra từng mảnh, thịt sống và máu gà dính khắp người khi họ ăn ngấu ăn nghiến chúng.

— Kẻ thù chúng ta yếu ! Lạy đấng Ala ! Chúng ta mạnh ! Lạy đí g Ala ! – Họ đồng thanh la lên, vung tay múa chân.

Raza đứng nhìn họ, gật đầu sung sướng, mắt sáng long lanh, Rồi hắn đưa tay ra dấu im lặng.

— Hãy làm cho chúng bị động và bất ngờ, Hãy khiến chúng phải van xin, Các bạn phải giết chúng !

— Giết !

– Tiếng la vang lên

– Giết ! Giết ! Giết !

Tiếng kêu gào thú vật của vòng người lan ra cho đến lúc đám người sắp hàng hình vuông cũng la theo.

— Giết !

— Thôi !

– Raza ra lệnh cho tất cả im lặng, Hắn quay lại đám người sắp vòng tròn.

— Bây giờ các bạn là cảm tử quân,rồi ! Các bạn hãy nhớ lấy !

Raza bước nhanh đến hầm xây dưới đất, nơi hai cô gái Hy Lạp vào khi nãy, Nadine cũng đã đến tòa nhà vila để chuẩn bị, Chị đã biết quá rõ những nhu cầu của hắn.

Biết cách làm cho hắn thỏa mãn, chỉ có việc kích thích hắn, Càng cố công tìm cách để hắn giúp giải thoát cho Shema, chị càng phải có óc sáng tạo trong tình dục, Hắn chưa bao giờ gặp một phụ nữ như chị, luôn luôn làm cho hắn sướng điên lên.

Phòng phát thanh là một buồng cách âm nằm trong một góc của phòng thí nghiệm, Mấy giờ ở trong phòng này với Lila, hắn chỉ còn để lại những tàn thuốc trong đĩa gạt tàn và những cuộn bãng cát xét hắn để loại ra trước khi được thỏa mán.

Lila đã gàn như phản đối, vì hắn cứ buộc chị ta đọc lại mãi một từ ngữ, Giọng đọc của chị còn hạn chế, nhưng bù vào đó, tính của chị cũng bạo tàn như hắn.

Faruk Kadumi đã xong việc, chiếc khóa hơi ở phòng thí nghiệm đã mở ra, Anna và Zelda đang bỏ những chai nước hoa vào những cái bao hiệu Gucci mang trên vai.

Hắn đã chọn bao, cũng như hắn đã chọn tên cho nước hoa ‘Đêm Hy Lạp’’ – và y phục cho hai cô gái mặc khi họ đem đi quảng cáo.

Hắn chọn hết, Lúc hắn đứng ở ngưỡng cửa để nhìn hai cố gái đi thi hành nhiệm vụ, hắn biết hai cô là hình ảnh của một năm tổ chức chu đáo của hắn.

Bây giờ mỗi khi nhớ đến việc này, mắt Raza lại sáng lên, Kế hoạch của Saddam biến IRắc thành cường quốc hàng đầu của khối A Rập có mòi vinh quang lắm, và Raza định đã dùng nước này để làm nơi ẩn náu đời đời của hắn.

IRắc đánh chiếm Kuwait chỉ trong vòng mấy giờ, và quân lực của Saddam đã tràn ngập vùng biên giới với nước Saudi Arabia, Những tên tôi tớ trung thành với Phương Tây ở Riyadh lấy làm lo sợ, Thế là Israel nhảy vào, Morton đã hủy diệt nhà máy ở Samara.

Xem trên màn ảnh truyền hình, cảnh chiến tranh quả thật quá tàn khốc, Nhưng người ta đâu được đến tận chỗ để xem cảnh Saddam ra đi, Raza buộc phải rời đất nước IRắc với nhân viên của hắn, phải đến tìm nơí trú ẩn tại Libya.

Càng nghĩ đến điều đó, Raza càng thấy quả thật Sadđam đã cận kề với thành công biết bao, Chỉ cần mở nùi một chai vi rút bệnh than, là đủ gây nên một cảnh kinh hoàng cho tất cả kẻ thù rồi.

Thế rồi hắn được mời sang thăm Teheran để gặp Ayatollah Muzwaz và những tu sĩ Hôi giáo khác, Raza lễ phép lắng nghe những lời lẽ kiêu ngạo của họ bàn về việc cần thiết phải phát động một cuộc chiến Hồi giáo.

Cuối cùng, hắn nói cho họ nghe rằng cuộc chiến này sẽ thành công được, và… phải tốn kém khá đậm, Chỉ trong vòng hai mươi bốn giờ sau đó, mười triệu đô la đã được chuyển sang một ngân hàng ở Geneve để hắn sử dụng.

Nhưng vào lúc việc thu xếp ở Trung Quốc đã yên ổn, thì tập đoàn tu sĩ lại bất đồng ý kiến, Một số đông mạnh dạn yêu cầu hắn phải “chứng tỏ” là hắn sẽ không để cho thất bại nữa, Họ đã lịch sự, nhưng lạnh lùng yêu cầu hắn phải chứng minh việc này dứt khoát thành công.

Hắn đã biết họ nhiêu rồi, hắn đành nén giận, trả lời cho họ hay hắn rất sung sướng được trưng bằng chứng cho họ thấy.

Raza nhớ lại hắn đã cùng Al Najaf rảo bước trong căn hầm dài kín đáo này để bàn cách ám sát Đức Tổng Giám mục Thiên Chúa Giáo ở Li Băng, Đức cha đã ngang nhiên đứng trên bục giảng lên tiếng ủng hộ cuộc chiến tranh vùng Vịnh, ngài đã cho rằng cuộc chiến này là chính nghĩa.

Vài ngày nữa, Đức Hồng y sẽ có mặt ở La Mã để tham dự một buổi họp do Đức Giáo Hoàng triệu tập để bàn chuyện khả dĩ giáo hội đứng ra làm trung gian hòa giải giữa Hồi Giáo và Thiên Chúa Giáo không, chuyện này cũng không làm giảm được quyết định ám sát Đức Hông y ngay trước mặt Đức Giáo Hoàng.

Việc chuẩn bị ám sát ít mất thời giờ, và ít tốn kém hơn việc chứng minh thứ hai mà Raza đã định thực hiện cho tập đoàn tu sĩ thấy, Một triệu đô la đã được tung ra để mua chất nổ tại chỗ, Năm mươi khách sạn được đem ra nghiên cứu, và mười hai khách sạn được chọn, những tay đánh bom giỏi nhất đã được gởi đến Luân Đôn, Paris và New York, Họ đã xác nhận công việc chuẩn bị chu đáo rồi.

Trước khi ra thao trường, Raza đã gọi điện thoại ở trong phòng phát thanh để báo tin cho Ayatollah Muzwaz biết, hán đã dùng hệ thống điên thoại trực tiếp để gọi đến vân phòng của ông ta ở Beirut.

Thùng máy, được mệnh danh là hộp phát thanh, đã được mua lại của cơ quan tình báo Cộng hòa Dân chủ Đức khi cơ quan này giải thể, Baza đã trả cho một tay trung gian ở Geneve hết năm trăm ngàn đô la, tay này là một chuyên viên về thiết bị diện tử siêu âm, chỉ mấy tuần sau đó cái thùng này được gởi đến trong một cái túi xách của giới ngoại giao Libya, Cái thùng nặng chưa dầy hai mươi kilô, đâ được thiết kế để cho người ta có cảm giác rằng người gọi cách đấy hàng ngàn dặm.

Trong lời nhắn bằng mật má, hắn gọi cho các nhà lãnh đạo của tập đoàn tôn giáo, Raza không đả động đến việc chứng minh thứ ba mà hắn định thực hiện cho họ thấy, Hắn muốn chứng tỏ cho họ thấy rằng hắn không những có tài khủng bố, mà hắn còn cho họ thấy rằng không ai ra lệnh cho hắn phải khi nào thì làm và làm ở đâu, Cũng vì thế mà hắn đã phái Lila đến Nam Phi.

Hắn biết rằng nhờ tài xoay xở của hắn mà chị ta đã trung thành với hắn, Đàn ông hay đàn bà, già hay trẻ, đẹp hay xấu, phức tạp hay đơn sơ, tất cả đêu rất dễ bị lộ tẩy vì xúc động, Tài xoay xở này của hắn là một tài thiên phú và là một vũ khí của hắn.

Hắn luôn luôn thỏa mãn vì xuất thân là con của một người chăn cừu du mục, mà nay đã trở thành một người có thể vận dụng tài năng tổng hợp của mình để điều khiển nhiêu người có học, Trước mắt, hắn đang làm việc ấy đấy..

— Nói cho tôi nghe lại khi rời khỏi đây các cô sẽ làm cái gì nào ?

– Raza vừa đi bách bộ trong phòng thí nghiệm vừa ra lệnh.

Hai cô gái thay nhau lặp lại ‘những bài học của họ, Trong khi họ nói, hắn quan sát mặt họ để xem có chút do dự nào không, Cuối cùng, hắn hài lòng, Hắn bước lui, cặp mắt long lanh dữ tợn.

— Các cô hiểu rằng ước mong, nhu cầu, và ngay cả chính mạng sống của các cô, điều không quan trọng cả chứ ? Các cô không được để cho bất cứ cái gì ngăn cản các cô hoàn tất nhiệm vụ cả.

— Chúng tôi hiểu

– Zelda đáp, giọng rành mạch tự hào.

— Chúng tôi sẽ không làm cho ông thất vọng đâu

– Anna hứa hẹn.

Raza nhắc nhở lần cuối, vẫn giọng trầm, kể cả :

— Tôi chọn các cô vi tôi tin tưởng các cô, Tôi luôn

luôn tin các cô, Các cô đừng làm tôi thất vọng đấy.

Ngay lúc đó, hắn thấy rõ sự trung thành của họ hiện trong mắt, Hắn quay lại, bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Bước về phía tòa nhà lớn, Raza cảm thấy toàn thân đang kích thích, Chắc Nadine đang đợi hắn ở đấy, Nhưng không biết chị sẽ có ngón nào đặc biệt cho xứng với tình trạng hiện nay của hắn không ?

Nadine nhìn hắn đến gần, hắn nhìn thẳng tới trước, Nhưng chắc là hắn thấy hết : những người lính mới bò lên

nhau, lao vào nhau, cố kẹp chặt nhau.

Những người khác ở dưới một con mương, học cách lấy bom, đặt bom, Tiếng súng tập bắn ngoài bãi bắn, Trong một lớp học cách tấn công, thanh niên thiếu nữ mặc đồng phục đen đêu ướt đẫm mồ hôi và run sợ khi họ nhảy từ trên tháp cao xuống dưới làn đạn thật của huấn luyện viên.

Trong vila, không khí vẫn còn mát lạnh, ơ cuối hành lang, một chính trị viên trong trại đang bắt dầu dạy, Mãi cho đến chiều tối, những toán lính mới này sẽ được nhồi sọ về cách’ mạng, ở cuối hành lang đàng kia, một tu sĩ Hồi giáo ở Iran đến dạy về chủ nghĩa chính thống Hồi giáo, Hàng tháng lại có một giáo sĩ mới đến, nhưng lời dạy vẫn như nhau : Đạo Hồi sẽ thắng.

Nadine rời khỏi cửa sổ, Chị mặc một cái áo lụa dài mỏng tang, mát rượi như tấm khăn trải giường, Tiếng chân Raza dừng lại ngoài cửa, Hắn đang cởi giày, Hắn không quên hắn là người có giáo dục.

Cửa mở, Raza bước vào, Nadine bước đến rồi một tay đóng cửa, chị đưa lưỡi liếm má hắn, liếm mũi liếm mắt, vừa cởi chiếc khăn đội trên đầu ra.

Chị nói rất khêu gợi :

— Em thèm anh ghê quá !

Những gì đã xảy ra ngoài kia khiến cho chị thèm muốn thêm lên, Hắn càng cư xử như một con thú, thì chị thấy người càng hứng thú lên, Chị bèn áp vào ngực hắn.

Raza đẩy chị ra.

— Cô có để ý thấy có gì xảy ra không ?

Chị cười, vừa mở nút áo của hắn.

— Em đã học cách chờ xem thôi, Mà có gì xảy ra à ?

Hấn đứng yên lặng, bất động trước mặt chị, cảm thấy

chị đang thèm muốn, nhưng không có hành động nào đáp

lại, Và lại một lần nữa, hắn đẩy chị ra.

— Nói cho tôi biết cô đã suy nghĩ ra sao ?

Nadine không đáp, Trước hết, họ phải chơi cái trò này đã, Cái trò cọ xát vào nhau là hắn nổi hứng lên thôi, Sau đó,chị sẽ hỏi hắn về chuyện Shema.

Nadine nắm tay hắn dẫn hắn đến giường, Hắn nằm ngửa người ra nhìn chị, Chị đứng dạng chân trên người hắn, cười, dịu dàng nói :

— Lần này anh sẽ tấn công bọn Phục quốc Do Thái qua bạn bè của chúng, phải không ?

Hắn cười nhạt :

— Nhưng mà tấn công ra sao ?

— Bằng bom chứ gì ?

Raza lại cười nhạt.

Nadine lấy hai đùi chân kẹp cứng lấy hắn.

— Có phải Lila sẽ đánh bom bằng hệ thống điều khiển vô tuyến không ?

— Không

– Hắn nhìn chị, Chị không nói, Hắn bắt đầu cảm thấy người kích thích

– Cô đã quên Al Najaf rồi à.

Nadine lắc đầu.

— Làm sao quên được

– Chị định nói nữa, nhưng rồi thấy nét mặt của hắn, chị bèn im lặng.

Người chị nhẹ, cho nên chị biết chị có thể nằm cả người trên hắn cũng không sao, Nếu hắn thấy khoái, hắn có thể nằm yên như thế hàng giờ.

— Còn ông bác sĩ, cô cũng không ưa à ?

– Hắn hỏi.

— Em không biết, Em chỉ hy vọng Faruk Kadumi phục vụ cho anh thật tốt mà thôi.

— Cô đừng lo

– Hắn thở ra khoan khoái, thích thú vì hắn có tài kéo dài lạc thú ra

– Còn mấy cô gái Hy Lạp, họ sẽ làm gì ?

Nadine im lặng, chị suy nghĩ : Hắn ta không muốn mình biết, Nếu mình cứ tìm hiểu, hắn ta sẽ nổi cáu lên, Và mình sẽ mất dịp may để hỏi về Shema.

— Hai cô ấy sẽ đem tin tức đến cho các lãnh đạo ở các chi bộ chứ gì ?

Raza cười khục khục, hắn vui vẻ.

— Không phải. Không giống Shema đâu.

Hắn nằm mắt nhắm lim dim.

— Xin anh… anh giải thoát cho nó được không ? Vì em, anh cứu nó được không ? Xin anh vui lòng.

Hắn đứng dậy rồi cởi nhanh áo len và quần ra, Như mọi khi, hắn không mặc đô lót, Hắn nằm ngửa ra giường.

— Xin anh vui lòng vì em mà cứu nó được không ?

— Chị thoa khắp người hắn, thoa vết sẹo dưới lồng ngực và thoa bên trong hai đùi hắn…

— Xin anh vui lòng giúp em

– Chị lại lên tiếng.

— Không !

– Bỗng cơn giận bùng lên, hắn ngồi dậy

– Đừng nói đến cô em gái của cố ! Cô hiểu không. ?

— Vâng

– Chị hiền lành đáp

– Em xin lỗi

– Không phải lúc để xin xỏ cho Shema nữa, Chị lại tiếp tục mơn trớn hắn.

Chị bày trò dằn hai tay hắn xuống, làm như chị đủ sức để chế ngự hắn, Hắn cũng giả vờ chống lại mà không nổi như mọi khi, giả vờ vùng khỏi chị mà không được đành nằm yên.

Nhưng thay vì hắn nằm để đợi cơn cực khoái đến, thì hắn lại đẩy chị ra và đến đứng ở cửa sổ, Bên ngoài hầm ngâm, hai cô gái Hy Lạp đang bước lên chiếc xe jeep để đến Tripoli, ơ đây, hai cô sẽ bay sang Athens, Mãi đến khi chiếc jeep đã xa khỏi tầm mắt, hắn mới quay lại với Nadine.

— Chắc đấng Ala sẽ che chở cho những người làm ra nước hoa — hắn nói nho nhỏ, vừa quay lại giường nằm.

Nadine nhìn vào mặt hắn và lại một lần nữa chị cảm thấy chị đã thấy nét điên cuồng nơi mặt hắn, Thế rồi những ham muốn nhục dục chị mong thỏa mãn biến đi đâu mất.

Chỉ khi hắn đã xong xuôi và nằm bên cạnh chị, hơi thở hắn bắt đầu điều hòa lại, người hắn nằm yên, chị mới hỏi hắn cái gì mới xảy ra, Và cuối cùng hắn nói cho chị biết, chị mới thấy hắn không điên mà chị thấy vẻ tin tưởng tuyệt đối vào sự thành công sắp đến của hắn mà thôi.

Bình luận
720
× sticky