Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Săn Đuổi

Chương 13

Tác giả: Gordon Thomas

Người dịch: Văn Hòa – Kim Thùy

Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên

Shared by: CCG –

Morton ngồi trước dãy màn hình trong Phòng điều hành suốt ba giờ đồng hồ liền để theo dõi những câu đối đáp với Tổng thống Nam Phi. Liên bang đã đóng cửa biên giới và đã mở một cuộc truy lùng lớn nhất trong lịch sử của nước này. Thành phố châu Phi nào cũng ra lệnh giới nghiêm ; hàng trăm vụ bắt bớ những người bị tình nghi đã xảy ra. Những vụ chống đối chống lại chính sách trả đũa tàn bạo này đã bị đàn áp ngay cả ở các nước da đen lân cận. Cũng như các nước khác trên thế giới, những quốc gia này đều rất sửng sốt trước những hành động tàn bạo đã xảy ra.

Những báo cáo đầu tiên từ thành phố đau khổ này thật ít ỏi, ngay cả Morton cũng phải đợi cho đến khi những hình ảnh trực tiếp trên màn hình do những đoàn quay phim của cảnh sát ở trên mặt đất và ở trên không tại Trekfontein chuyển về.

Máy camêra quay về đâu là ở đấy thây người nằm la liệt, nhiều xác đã đen thui. Những ngọn đèn gắn trên trực thăng đang lượn lờ trên không, và đèn xe hơi đã rọi đường dẫn những toán nhân viên chống lây nhiễm mặc áo quần chống khí độc cồng kềnh đang đi khắp các đường phố. Nhiệm vụ của họ là đặt các xác người vào bao rồi chất lên xe tải.

— Vừa nghe ông báo động là chúng tôi đến đây liền, ông Morton à. Thế mà vẫn trễ đấy. Gồm năm ngàn rưỡi người bị giết, để làm gì đây ? Vì mục đích gì của chúng đây ?

Giọng nói phát ra từ màn hình bên cạnh. Piet Vorag, Bộ trưởng Quốc phòng của Liên bang, đang ở trong một chiếc trực thăng chỉ huy bay trên bầu trời Trekfontein. Máy bay có trang bị máy quay phim truyền hình và được nối thẳng đến một vệ tinh bay trên xích đạo.

— Dĩ nhiên là chúng có ý đồ rồi, thưa ông Bộ trưởng, đây là một hành động lưu manh của Raza, hắn chọn Trekfontein để chứng tỏ cho chúng ta thấy con đường hắn sẽ theo đuổi. Tôi không thích nói thế, nhưng có nhiều người trên thế giới, khi họ đã thấy chuyện đau thương này rồi, sẽ vui mừng trong bụng vì Trekfontein không còn tồn tại nữa.

— Ông muốn nói họ sẽ cho việc này là một hành động anh hùng à ? Việc này khác với việc đánh bom khách sạn à ?

Morton đợi cho Vorag bình tĩnh lại. Ông đã gặp ông ta tại nhiều cuộc họp quốc tế và chống khủng bố. Ông Bộ trưởng này thường làm cho ông chú ý vì giọng nói từ tốn đặc biệt của những người da trắng theo Đảng Tự do mới ở Nam Phi.

— Những người ấy thật kỳ lạ, ông Bộ trưởng à. Họ chống lại những gì họ vừa thấy vừa nghe. Ngay bây giờ, ông gặp thêm khó khăn vì chuyện này nữa đấy.

— Bất kỳ kẻ nào làm việc này đều không phải đơn thương độc mã. Người của tôi đã tìm thấy dấu vết những khẩu hiệu của đảng Đại Hội Dân tộc Phi (ANC) viết khắp Trekfontein. Thật đúng như những gì họ hăm dọa, đó là tàn sát chúng tôi ngay trong nhà.

Morton nhận thấy ông Bộ trưởng rất căng thẳng, và ông thông cảm với ông ta. Nhưng ông phải nói sự thực cho ông ta biết.

— Thưa ông Bộ trưởng, không có dính líu gì giữa Raza với đảng Đại Hội Dân tộc Phi hết. Đúng ra là không có dính líu gì giữa hắn với những phe nhóm khác ở nước ông hết. Đối với hắn, những phe nhóm này quá nhu hoà.

— Chúng tôi chỉ dựa trên những gì nhân viên của tôi và tôi thấy mà thôi, ông Morton à – Vorag nói, cơn giận dữ làm cho giọng Phi châu lơ lớ của ông ta nặng nề khó nghe thêm.

Một máy camêra quay cảnh một đường phố có những bãi cỏ cắt xén gọn ghẽ, dẫn đến những ngôi nhà có xây đầu hồi, theo kiểu những ngôi nhà xây dựng từ ngày mới định cư, trông rất đẹp mắt. Người ta đang mang những xác người từ trong nhà ra. Nhiều xác đàn ông đang trần truồng.

Giọng nói gay gắt của Vorag cứ oang oang lên : — Nhiều người chết khi đang tắm trong bể hay dưới vòi sen sau khi làm việc xong. Vợ và con gái họ chết ngay trong bếp khi đang nấu ăn. Thật kinh khủng, ông à, thật kinh khủng. Bọn này giống bọn hạ đẳng ở Phương Tây không ?

Morton nhìn Vorag. Ông ta giận dữ là phải. Trên màn hình, xuất hiện cảnh nhiều thây người nổi trên mặt một hồ bơi.

— Ít ra cũng sáu mươi xác chết… hầu hết là thiếu niên. Trong phòng tắm vòi sen thì nhiều hơn… và chúng tôi tìm thấy ít ra cũng đến hàng trăm thây người chết trong những hồ tắm tư nhân.

Một máy camêra dừng lại bên ngoài một tòa nhà cao có nhiều cột, rồi máy tiến dần về phía cánh cửa đang mở.

— … và nhà thờ. Một đám đông dự lễ rửa tội. Gồm có năm cháu, thêm cha mẹ và bà con thân thích. Tất cả đều chết hết.

Máy lại quay sang cảnh một nhân viên trong đội tìm kiếm hiện ra, tay nắm một thi hài nhỏ mình đang mặc áo lễ. Người nhân viên mặc bộ đồ may như kiểu phi hành gia, trông anh ta như con quỷ giết người trong một bộ phim kinh dị rẻ tiền.

Chiếc trực thăng của Vorag hạ thấp xuống, bay trên một con đường mà Morton đoán là con đường chính ở Trekfontein. Ánh đèn pha chiếu vào một ống nước đang phun lên. Rải rác quanh đấy là một số thây người và nhiều xe tải nhỏ cùng xe Land Rover.

— Chúng tôi đang xem lực lượng cảnh sát toàn thành phố đây… Khi chuyện xảy ra chắc họ đang đi điều hành việc giao thông… Khi họ té nhào xuống, những nhân viên khác chạy đến giúp – Vorag nói tiếp.

Morton thấy vẻ kinh ngạc hiện trên mặt một viên đại úy và nhiều sĩ quan cảnh sát khác, như thể khi chết họ không thể nào tin nổi những chuyện đã xảy ra.

— Tại sao họ lại chết nhanh như thế, ông Morton ? – Vorag rít lên – Tôi chắc là chất độc đã hòa tan trong nước.

— Không phải nước trong vòi đâu. Xem ra thì đã có vi trùng gây nhiễm lan tràn khắp nơi nhanh lắm. Kết quả giống như nhiễm phải chất Xy-a-nuya. Một giọt thôi là đủ chết.

— Theo tôi thì một người không làm nổi việc này đâu, ông Morton à – Vorag nói lớn – Một người không giết được nhiều như thế này đâu.

— Tôi biết chuyện khó tin đấy, nhất là ở chỗ của quý vị. Nhưng chuyện này chắc chắn là chỉ do một người gây nên thôi, một người đến làm một công việc gì mà không gây mối nghi ngờ nào hết, rồi hắn bỏ vi rút bệnh than vào nơi cung cấp nước cho thành phố.

— Lúc nào cũng có người đến mà, ông Morton. Khi mình đã nổi tiếng thì quả thật là một vấn đề khó khăn vì ai cũng muốn đến thăm mình hết.

Khi Morton bắt đầu hỏi lại Vorag, thì một hình ảnh mới hiện lên cả màn hình, có một hàng chữ ghi : “Trường tiểu học Trekfontein”. Chiếc camêra cầm tay chuyển qua khỏi tấm bảng hiệu.

— Thưa ông Bộ trưởng, khả năng bể nước thành phố chứa được dung lượng bao nhiêu ? – Vorag nhìn ra phía sau, ông lặp lại câu hỏi rồi quay ra phía màn hình – Họ cho tôi biết bể chứa được hai trăm năm mươi triệu ga lông nước.

Morton gật đầu.

— Những hóa học gia của chúng tôi cho biết chỉ cần nửa ký vi rút thả vào đấy là đủ…

— Chúng tôi tìm thấy hai đứa bé ở cửa ống cống. Ở đấy thật là chỗ lý tưởng – Vorag bỗng ngắt lời ông.

— Có thể hai đứa bé đã thấy ai đấy, cho nên chúng đã bị giết chăng ?

— Chúng tôi đã kiểm soát cả vùng. Không có dấu chân ai cả, ngoài dấu chân của chúng… – Ôi lạy Chúa, nhìn này…

Trên màn hình, hiện ra những thi thể của các em bé trong những phòng giữ mũ áo của nhà trường. Chúng nằm vắt trên bồn nước rửa tay và áp người vào những bồn đi tiểu. Sau một hồi, máy camêra rời khỏi cảnh hãi hùng đó.

— Trường học có trên ba trăm em… – Vorag nói nho nhỏ.

Hình ảnh thay đổi trên màn hình. Camêra lướt nhanh qua một tấm bảng, mang hàng chữ màu vàng: “Trường trung học Trekfontein”. Bên kia tấm bảng hiệu của trường, những thi thể học sinh nằm chết, mình mẩy ướt mèm do nước ở vòi dài phun ra. Nhiều vòi dẫn nước nằm chơ vơ trên mặt cỏ từ chân tường của tòa nhà hai tầng.

— Chúng đang tập chữa cháy đấy. Mỗi trường học đều phải tập chữa cháy mỗi tuần một lần sau khi xẩy ra vụ nhân viên của phe chống đối đốt trường học ở Pretoria. Ông còn nhớ chứ ? Năm chục em đã chết.

— Ở đây có bao nhiêu em chết, thưa ông Bộ trưởng ?

Lại một lần nữa, Vorag hỏi một người đứng phía sau. Ông quay lại, môi dưới run run :

— Trên bảy trăm em – Tại sao thế ? Thưa ông Morton ? Nhân danh Chúa, xin hỏi tại sao thế ? – Giọng của Vorag gần như mất bình tĩnh – Mẹ kiếp, chỉ toàn là thiếu niên ! Nam lẫn nữ, không có em nào quá mười sáu tuổi !

— Tôi thông cảm tâm trạng của ông lắm, thưa ông Bộ trưởng – Morton nói nhanh.

Vorag hít một hơi thật dài, ông nín một chốc, rồi từ từ thở ra. — Thật giống cảnh tượng Chúa trừng phạt…

— Không ! – Giọng Morton bỗng gay gắt – Đừng nói như thế nữa. Không có dính dáng gì đến Chúa cả. Chính là tội của Raza đấy. Ông có hiểu không, thưa ông Bộ trưởng ?

— Tôi chỉ hiểu là vì ông ở xa cách đây đến sáu ngàn dặm cho nên ông dễ nói. Ngoài ra ông lại còn là một chiến sĩ…

— … Và phải chăng vì vô cớ mà nghề lính đã dạy cho tôi căm thù cảnh dã man ? – Morton không để cho ông ta nói hết.

Ông nhìn tiếp màn hình với cảnh chết chóc khủng khiếp mà ông thường thấy. Không có dấu vết gì trên những người này hết. Không giống những nạn nhân trong vụ nổ ở nhà hàng mua bán tại Paris. Ông đã có mặt ở đấy khi họ chuyển những nạn nhân cuối cùng bị banh thây ra xe cứu thương. Ông cũng đã chứng kiến một vụ nổ ở Amsterdam, hai gia đình bị chết hết vì vụ này. Ông đã chứng kiến cả thảy hai mươi lần, mà lần nào ông cũng đau khổ vô cùng. Nhưng ông thấy không cần thiết phải nói cho Vorag biết những điều đó.

Một camêra quay cảnh bệnh viện của thành phố. Cảnh khủng khiếp đầu tiên là hai y tá nằm chết ngay trong tiền sảnh bên cạnh thùng nước ướp lạnh. Vào trong, ở phòng phát thuốc, nhiều y tá nằm chết. Họ đang rót nước vào cốc cho bệnh nhân uống thuốc. Một số bệnh nhân nặng chết ngay trong phòng khám. Nhiều người khác nằm chết trên giường. Trong phòng giải phẫu, cả toán phẫu thuật viên bị chết khi họ đang lau chùi dụng cụ, còn bệnh nhân thì chết ngay trên bàn.

— Cả thảy một trăm giường bệnh… đều có bệnh nhân… bảy mươi nhân viên – Vorag thốt lên nho nhỏ.

Morton nhìn tiếp cảnh hãi hùng tiếp tục hiện ra trên màn hình. Tại rạp chiếu bóng Trekfontein, thây người chất cao trước ngưỡng cửa khi khách xem chen lấn nhau cố thoát. Vorag nói khàn khàn :

— Rạp có một hệ thống điều hòa không khí cổ lỗ dùng nước ở bể nước để làm mát rạp. Ít ra trong rạp cũng có đến hai trăm người.

— Thưa ông Bộ trưởng, còn khách sạn thì sao ?

— Một khách sạn có năm mươi nhân viên đều chết hết.

— Còn khách ở tại đó ?

— Cám ơn Chúa, không có ai hết. Người khách cuối cùng ra đi sớm hơn…

Morton nghi vấn ngay, như con chó đã đánh hơi thấy :— Ông có biết tại sao không ?

Vorag nhìn xuống tấm bảng kẹp giấy tờ để trên đầu gối. — Bảng phân công các nữ bồi phòng ở khách sạn cho thấy một phòng được lau chùi sạch sẽ sau khi khách ra đi.

— Không còn gì nữa à ? Không có chứng tích gì cho thấy khách là đàn ông hay đàn bà à ? Nhân viên của ông có kiểm tra rác rưởi trong phòng không ? Có cái dao cạo râu hay miếng xốp đánh phấn chẳng hạn ? Không có gì như thế hết à ?

— Nhân viên của tôi nói không có gì hết.

— Còn về danh sách đăng ký thì sao ?

Vorag mỉm cười đau khổ. — Một nơi như khách sạn Grand này thì đừng hòng tìm ra những thứ ấy. Nơi đấy làm ăn rất tùy tiện.

Chiếc trực thăng chỉ huy bay đi khỏi rạp chiếu bóng. Trên màn hình xuất hiện hình ảnh những con thú nuôi ở Trekfontein. Rất nhiều chó, mèo, chim ở trong lồng chất đống trên một xe tải.

— Ông phải cho đốt hết đi. Trước hết phải xối dầu hỏa vào đã. Và phải bảo đảm đào hố cho thật sâu – Morton nói – Đốt hết tất cả.

— Ông muốn nói chó mèo…

— Tôi muốn nói đốt hết cả súc vật lẫn người, thưa ông Bộ trưởng. Không có thì giờ để làm lễ an táng đâu. Loại vi rút này gây nguy hiểm cho tính mạng trong vòng hai mươi bốn giờ. Đốt càng nhanh càng tốt. Khi chất đầy một hố rồi, ông phải cho phủ kín rồi rải một lớp dầu Creozot. Phải phủ một lớp tối thiểu dày đến sáu inh.

Morton đợi cho Vorag quay lại ra lệnh cho nhân viên. Những hình ảnh từ Trekfontein cho thấy từng đoàn xe cứu thương, xe cấp cứu nối đuôi nhau đậu bên kia hàng rào cảnh sát, bác sĩ và y tá đứng ngây người, yên lặng. Có người khóc nức nở.

— Còn gì nữa không ? – Vorag quay lưng lại nhìn Morton.

— Cho xe xăng dầu đến bơm xăng vào bể nước. Rồi châm lửa đốt. Đốt cả thành phố luôn. Đốt hết cao ốc đi.

— Trời đất, ông yêu cầu gì mà kỳ vậy ? – Vorag hỏi, giọng khản lại.

— Đúng thế, đây là phương pháp duy nhất ngăn vi rút lan tràn. Tốt hơn là đừng để cho chúng tràn đến Johannesburg.

Vorag từ từ quay lại ra lệnh, rồi một lần nữa từ màn hình ông nhìn ra. Morton nói tiếp:

— Bây giờ hãy trở lại người khách ở khách sạn đi. Có thể ngẫu nhiên hắn đi vào hôm xảy ra việc này. Nhưng tôi không tin như thế , vì Raza thường cho một tên khủng bố hoạt động mà thôi. Như thế giữ được bảo mật hơn cho hắn.

Mặt Vorag lại trở nên giận dữ khi camêra quay cảnh một chiếc xe tải chất đầy xác người đang chạy dọc theo con đường chính của thành phố. Ông ta chồm người tới, đưa một ngón tay lên thách thức :

— Thế giới sẽ tố cáo là chúng tôi diệt chủng đấy nhé ! Họ nên đến đây mà xem cho biết !

Morton từ tốn nói chen vào : — Thưa ông Bộ trưởng, theo tôi thì chúng ta đã chứng kiến cảnh chết chóc đủ rồi. Hãy để tâm theo dõi người khách này đi – Ông ngồi lọt vào giữa chiếc ghế lót nệm, tập trung tư tưởng để trình bày tiếp: – Trekfontein vừa rồi được báo chí đề cập đến nhiều. Cho nên có thể đã có một phóng viên, hay một kẻ giả dạng phóng viên đến đấy. Tôi nhớ trước đây Raza đã từng làm như thế. Như thế sẽ dễ che đậy tung tích. Người ta cho phép họ nói chuyện, và hắn có thể đi đây đi đó thăm viếng chụp hình mà không bị ai nghi ngờ…

— Thưa ông Morton – Vorag lên tiếng. Ông ta quay lại lắng nghe ai đấy đang nói sau lưng ông, ông gật đầu, rồi quay lại nói với Morton – Một nhân viên của tôi đã có mặt tại trạm cảnh sát. Anh ta đã xem bảng trực ban ở đấy. Có một nhiếp ảnh gia có mặt trong thành phố. Một tên Bantu đã ăn trộm cái xách đựng máy ảnh của cô ta. Hắn đã bị bắn chết vì cố chạy trốn. Người ta đã phân vân không biết hắn có định hãm hiếp cô gái khi hắn lấy cái túi xách trong phòng cô ta không !

– Này! Có nhớ được tên của cô ta không ?

— Không.

— Hãy gọi đến các cơ quan báo chí để hỏi xem họ có phái ai đến công tác ở đấy không ?

— Chúng tôi đã làm thế rồi. Chúng tôi cũng đang kiểm tra các phi trường, các đường băng qua biên giới. Nhưng vẫn chưa tìm thấy ai hết.

Morton quá hiểu tâm trạng của Vorag, ông ta muốn hành động ngay. Tìm ra kẻ thù, tiêu diệt kẻ thù mới làm cho ông ta hả dạ. Ông thấy không cần nói cho Vorag biết chắc có lẽ cô nàng đã cao chạy xa bay rồi. Bỗng Morton nhớ đến những gì Cụ Gù và Finel đã nói với ông, rồi thêm với những kinh nghiệm ông từng tìm hiểu về nhân viên của Raza, ông nói :

— Ông phải tìm một người Hy Lạp có giọng nói lịu. Cô ta vào khoảng từ ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi. Có lẽ cô ta sẽ đi một mình thôi. Nếu đi máy bay, cô ta sẽ đi hạng nhất hay hạng đặc biệt. Nếu đi xe hơi, cô ta sẽ đi loại có tốc độ nhanh và đắt tiền.

— Tại sao ông biết rõ những chuyện này ? – Ông Bộ trưởng nghi ngại hỏi.

— Nghề của tôi, tôi phải biết chứ, thưa ông Bộ trưởng.

— Bất cứ khi nào ông muốn…

Morton cắt âm thanh trên màn hình của Vorag đi khi ông thấy máy giám sát ở tít đàng xa kêu bíp bíp. Mặt Danny hiện ra.

— Chúng tôi chặn được ba tin trong vòng mấy phút vừa rồi. Một phụ nữ. Cụ Gù cho bết giọng cô ta không giống giọng trên cuộn băng đưa ra yêu sách. Nhân viên của tôi đoán lời gọi xuất phát từ đâu đó quanh đường xích đạo. Có lẽ Nairobi. Nó gọi đến số của Raza ở Beirut.

— Nó nói cái gì ?

— Như thế này đây : “Nước đã được hòa nước hoa rồi”. Danny dừng lại một chút, rồi nói tiếp. — Cuộc gọi lần hai quan trọng hơn. Cũng lại giọng phụ nữ, chính thức tuyên bố thắng lợi ở Trekfontein…

— Cho tôi nghe lời tuyên bố chính thức đi.

Danny bèn đọc :

“Nhân danh Raza, người Chiến sĩ Bảo vệ tự do, yêu cầu tất cả kẻ ngoại đạo hãy ghi nhớ cho kỹ những điều sau đây. Các người đã được cảnh cáo rằng nếu các người không đáp ứng đầy đủ tất cả những yêu cầu đã nêu ra nhân danh những kẻ bị áp bức của Hồi giáo, thì các người sẽ thấy nhiều bằng chứng hơn nữa về khả năng tiêu diệt các người của chúng tôi. Một chiến sĩ Biệt kích của chúng tôi đã thực hiện việc này rồi. Bọn phân biệt chủng tộc ở Trekfontein đã được chọn làm mục tiêu để thực hiện lời cảnh cáo này. Các người hãy tin rằng Raza có đủ vi rút bệnh than B.c để tiêu diệt bất kỳ thành phố quỷ quái nào của các người. Chúng tôi sẽ không ngần ngại thực hiện công việc này trừ phi những yêu cầu của chúng tôi được đáp ứng thỏa đáng đúng giờ. Bây giờ chúng tôi để cho các người sáu ngày nữa”.

Danny nhìn lên. — Thế đấy. Thật là đồ vô lại. Tin này vẫn còn giữ kín.

Morton cảm thấy lạnh cả người. Ông đã biết trước việc sẽ xảy ra như thế này mà. — Còn tin chặn được thứ ba ?

Danny nhìn vào một tờ giấy khác ở trong tay.

— Cũng lại giọng phụ nữ, nhưng không phải con kia. Giọng nghe trẻ hơn. Cụ Gù cho biết nó cũng là người Hy Lạp. Nhân viên của tôi cho là lời gọi ở nơi cách Beirut khoảng năm trăm dặm…

— Đọc cho tôi nghe đi, Danny.

— Tôi đọc đây. “Đấng chí tôn đã đem người em gái của Nàng Hương về với Ngài”. Chỉ có thế.

— Cám ơn Danny. Gửi cho tôi mấy bản sao nguyên bản nhé.

Morton bấm nút và màn hình biến mất. Ông nhìn những hình ảnh mới nhất ở Trekfontein một lát, những chiếc máy xúc đất đang đào cái mồ tập thể đầu tiên. Ông quay qua nói với Vorag :

— Con ấy đã trốn được về nhà rồi, thưa ông Bộ trưởng. Theo chúng tôi thì nó đến tận Nairobi, như thế là nó đi máy bay về. Nếu nhân viên của Ngài gài ở phi trường có phát hiện ra ai có dáng gần sự miêu tả của tôi, thì ngài cho tôi biết.

Morton cúp máy khỏi cảnh ở Nam Phi. Một lát sau, những bản sao nguyên tác đã được fax đến cho ông. Ông xé ra xem. Rồi ông với tay nhấc điện thoại gọi cho Karshov.

— Thưa Thủ tướng, tôi mới có cảm giác là Raza đang gặp phải chuyện khó khăn.

Bình luận
× sticky