Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sicily – Miền Đất Dữ

Chương 24

Tác giả: Mario Puzo

Trước khi chính quyền Rome chơi bạo bằng cách thành lập Lực lượng đặc biệt tiễu phỉ, Guiliano vẫn ngang nhiên đi về Montelepre bất cứ khi nào nó muốn, coi lực lượng cảnh vệ địa phương có cũng như không. Lúc đó hắn thường trông thấy Justina Ferra. Thỉnh thoảng cô lại nhà hắn chơi, hoặc để nhận tiền mà Guiliano gởi, giúp đỡ ông bà già của cô. Thời gian đó, thật sự, Guiliano cũng chẳng dè trước được là lúc trổ mã cô nàng lại là một thiếu nữ lộng lẫy, nẩy lửa. Cho đến một ngày kia, hắn gặp cô nàng theo ông bà già đi mua sắm ở thủ phủ Palermo để chuẩn bị lễ kính nhớ Thánh bổn mạng của thị trấn. Ở thị trấn Montelepre heo hút kia thì làm gì có những thứ ngon lành. Đã thế, giá cả lại cao ngất trời xanh. Cái gì cũng tưởng như làm bằng vàng. Hôm đó, Turi và mấy tay em cũng đi mua sắm.

Cách hôm gặp gỡ ở Palermo sáu tháng, Guiliano không thấy lại cô nàng. Ai dè chỉ trong sáu tháng, như con nhộng lột xác thành con bướm rực rỡ, cô bé Justina trổ mã thành một cô gái đẹp rực rỡ. Thân hình dong dỏng cao, thon. So với tầm vóc trung bình của gái Sicilian vào tuổi đó thì cô nàng thuộc loại “trường túc”. Cặp giò thon, dài, dận trên đôi giày cao gót mới mua. Năm đó cô nàng mới ở tuổi trăng tròn lẻ. Nhưng cái khí hậu cận nhiệt đới của Sicily đã làm cho khuôn mặt và vóc dáng cô bé sớm trổ mã thành một cô nàng nom mơn mởn. Mái tóc đậm màu, buông xõa như dòng suối chảy gọn gàng theo ba chiếc kẹp có gắn cái gì đó nom như ba viên ngọc. Chiếc cổ cao, thon, nõn nà như cổ của bức tượng Ai Cập khắc họa trên các bình hoa. Đôi mắt to, ngây thơ, ngơ ngác con nai vàng. Bộ phận duy nhất trên khuôn mặt phản lại cái vẻ ngây thơ là cái miệng. Môi dưới hơi trề ra, nom đã thấy chất “ham muốn” rồi. Cô nàng mặc bộ đồ trắng, dải băng đỏ quấn ngang đầu.

Lúc đó – đối với Guiliano – cô bé là vẻ yêu kiều hiện thân bằng da thịt, đến nỗi, Guiliano nhìn đến lõ mắt ra hồi lâu. Hắn đang ngồi nhâm nhi ly cà – phê tại một quán ngòai trời. Cô nàng cùng với ông bà già tình cờ đi ngang. Nhìn thấy hắn đấy chớ. Nhưng, ông già tảng lờ như không thấy. Bà già liếc nhanh, chỉ có Justina là cứ ngó đăm đăm vào anh chàng. Tuy nhiên, cô nàng cũng đủ “chất Sicilian” để ngó thì ngó chớ chào thì không. Chào, lộ hết cả còn gì! Nhưng, coi thiên hạ như củ khoai, cô nàng cứ mắt anh chàng mà đá long nheo. Còn chàng như bị hớp hồn. Chàng thấy đôi mắt kia dường như hé nở nụ cười tủm tỉm. Trong ánh nắng trên hè phố Palermo, nàng lộng lẫy, chờn vờn trong ánh hào quang. Cái vẻ đẹp dữ dội, nảy lửa, “rất Sicilian” từ thuở nào tới giờ vẫn là sản phẩm độc đáo loại này! Từ ngày lao thân vùng vẫy trong chốn giang hồ, Guiliano vẫn không dám mơ tưởng, nhất là không dám tin cậy vào tình yêu. Đối với hắn, yêu là chấp nhận sự khuất phục. Và tình yêu là mầm mống của phản trắc, của lừa lọc. Và do đó, tình yêu đối với đàn bà con gái là con đường đưa người hùng đến chỗ suy bại. Nhưng, lúc ngồi ở quán cà – phê, nhìn thấy Justina, hắn cảm thấy một cái gì đó hoàn toàn mới lạ. Một cái gì đó đột nhiên chụp lấy hắn, ùa tràn và chạy rần rật khắp toàn thân, khiến cho hắn cảm thấy không thể không tự nguyện làm nô lệ cho cô nàng. Nhưng, hắn lại không nhận ra đó là tình yêu mà hắn thường đồng nhất với bóng dáng của tử thần.

Một tháng sau ngày gặp gỡ “dở chứng” ấy, hình ảnh của một Justina đứng chờn vờn trong vòng hào quang trên đường phố Palermo cứ lở vởn trước mắt và ám ảnh trí Guiliano. Hình ảnh ấy không mờ đi thì chớ, lại còn rõ nét thêm. Hắn tưởng đó là sự thèm khát khoái cảm nhục dục. Lâu rồi, hắn không còn được hưởng khoái cảm ấy với La Venera. Thế rồi, không những chỉ trong giấc ngủ hắn mới mơ thấy cảnh hoan lạc với nàng. Ngay lúc tỉnh thức, giữa ban ngày, ban mặt, hắn mơ được dắt nàng đi lang thang trên rặng núi, chỉ cho nàng cái hang núi này, cái khe núi kia mọc đầy hoa dại rực rỡ sắc màu, ngạt ngào hương bay, chia sẻ cùng nàng những món ăn nóng hổi trên các bếp lửa ngòai trời. Cây đàn ghi – ta còn để lại nhà. Thế mà nó vẫn mơ gẩy đàn cho nàng nghe. Hắn hình dung mình và nàng ngồi bên nhau thủ thỉ, cho nàng xem những bài thơ hắn đã làm trước kia, trong đó có bài đã được đăng báo. Hắn còn dám nghĩ đến chuyện liều lĩnh lẻn về Montelepre, đến tận nhà của nàng để được nhìn thấy nàng, mặc dầu Montelepre lúc này đầy cớm và cảnh vệ. Nhưng, hắn cũng kịp tỉnh ngộ để biết rằng hắn đang bị những hiểm nghèo vây bủa, rình rập. Và ước mơ đó thật điên khùng.

Vào thời gian này, Guiliano chỉ còn hai con đường để lựa chọn. Một là bị bọn cảnh vệ bắn chết. Hai là tìm được một chỗ ẩn thân bên Mỹ hay Brazin. Nếu cứ tiếp tục mơ tưởng đến cô nàng thì chuyện đi Mỹ là không thể có được. Bởi vậy, phải gạt bỏ hình ảnh cô nàng khỏi tâm trí. Hay là… dụ cô nàng trốn đi theo sang Mỹ. Nếu vậy, hắn sẽ trở thành kẻ tử thù của ông già cô ta. Sicilian là thế đó. Cheo cưới đàng hoàng. Nếu không, xin miễn. Không thể có chuyện dụ con gái nhà người ta, rồi tiền trảm hậu tấu. Không thể có chuyện khơi khơi dắt nhau đi cho đến khi con cái đề huề, rồi quay về lạy mẹ lạy cha. Ngay chính Guiliano cũng không chấp nhận vượt quá quyền ông bà già, rất ghét chuyện dụ dỗ con nhà lành. Guiliano rất “cổ điển”, rất “truyền thống” trong quan niệm gia đình. Vợ cái, con cột. Bất di bất dịch, chính hắn đã có lần quất Aspanu một trận nên thân về tội dụ dỗ gái tơ. Và cũng đã có ba thằng tay em của hắn bị xử tử về tội hãm hiếp. Hắn muốn Justina nghĩ về hắn như một người sẽ đem lại hạnh phúc cho cô nàng, hắn sẽ ân ái với nàng và nàng phải cảm phục hắn, nhìn hắn như hắn tự nhìn mình. Hắn muốn đôi mắt cô nàng tràn ngập tin yêu đối với hắn.

Đầu óc “chiến lược gia” của Guiliano làm gì mà chẳng giúp hắn tìm ra được giải pháp cho vấn đề. Giải pháp đó là bí mật cưới cô nàng. Không có ai ngoài cha mẹ đôi bên biết điều này. Dĩ nhiên, Aspanu và một vài tay chân thân tín nữa cũng được chia sẻ bí mật đó. Sau khi cưới nếu có cơ hội an toàn, nó sẽ “nháy” cô nàng vào trong hang núi sống với hắn vài ngày. Là vợ của Guiliano cũng có nghĩa là chấp nhận hiểm họa. Sau đó, hắn sẽ tìm cách đưa cô nàng sang Mỹ. Ở đó, cô nàng sẽ chờ đợi cho đén khi hắn trốn qua được.

Đó, giải pháp của Guiliano là vậy. Không hiểu Justina nghĩ sao.

Từ năm năm qua, lão Caesaro Ferra đã là thành viên bí mật trong băng của Guiliano. Tất nhiên, nhiệm vụ của lão không phải là đánh đấm, đâm chém. Lão thuộc ngành “văn”, chứ không phải ngành “võ”. Lão làm công tác tình báo. Tối ngày bí mật dò la theo dõi tin tức, rồi báo cho Guiliano. Vợ chồng lão Caesaro là chỗ quen biết với ông bà già của Guiliano. Hai nhà chỉ ở cách nhau mười căn. Guiliano là một thanh niên có học thức nhất trong số dân ở thị trấn Montelepre. Hắn không muốn thành một anh canh điền cổ cày vai bừa. Khi Justina còn là đứa con nít đánh mất tiền, nó đã cho tiền “đền” và còn viết vài hàng để con bé mang về nhà. Trong giấy ấy có hứa là cả gia đình sẽ được hắn bảo trợ. Nhận được giấy, lão Caesaro qua gặp ông bà già của Guiliano để cám ơn và tự nguyện được “giúp hắn một tay”. Lão dò la thu thập – trong và quanh vùng thị trấn Montelepre và ngay cả tại thủ phủ Palermo – những tin tức về hoạt động của bọn cớm, của các nhà giàu có máu mặt để Guiliano bắt cóc đòi tiền chuộc, phát hiện những tên làm chỉ điểm cho cớm… Mỗi lần bắt có thành công, lão cũng được chia phần “chiến lợi phẩm”. Lão mở một quán nhậu nho nhỏ. Vừa làm kế sinh nhai, vừa làm nơi moi tin và chuyển tin.

Khi Silvio Ferra giải ngũ về nhà trở thành đảng viên xã hội, lão Caesaro đã đuổi hắn ra khỏi nhà. Chẳng phải vì lý do gì quan trọng mà lão dứt tình cha con. “Để nó ở nhà, có ngày cả gia đình mang đại họa lây vì nó”. Lão không hề có ảo tưởng về nền dân chủ của các ngài chính khách của đảng Dân chủ Thiên chúa giáo. Khi Silvio bị sát hại, lão đã nhắc lại cho Turi lời hắn đã hứa bảo trợ cho gia đình lão, Turi hứa sẽ báo thù.

Lão Caesaro không bao giờ phiền trách Guiliano. Lão biết vụ tàn sát ở Portella đã làm cho Guiliano rất khổ tâm, rất buồn phiền và đến bây giờ vẫn còn day dứt. Lão biết điều này qua mụ vợ của lão, khi mụ cùng bà già của Guiliano chuyện vãn với nhau. Gia đình Guiliano sung sướng biết bao trong những ngày trước khi tai họa khủng khiếp xảy ra. Tức là ngày đứa con trai cưng của họ bị cớm bắn tưởng chết. May mà sống sót. Những vụ giết chóc do Guiliano gây ra từ trước đến giờ – theo lão Caesaro – đều là chính đáng, cần thiết hoặc ít ra cũng là bất đắc dĩ cả. Nhưng bà già của Guiliano vẫn cứ áy náy về từng vụ. Khi xảy ra vụ Portella, lão Caesaro để tâm dò la manh mối, lão quyết phanh phui cho bằng được điều bí ẩn ở Portella. Phải chăng Passatempo đã điều chỉnh sai tầm súng? Phải chăng thằng đồ tể hóa sát khát máu ấy bắt chết đàn bà con nít cho sướng tay? Có thể có một bọn khác không phải là người của Guiliano đã thực hiện cái việc tàn sát ác nhân ác đức ấy để làm ô danh hắn? Nếu vậy, bọn đó là tay chân của Ông Trùm Croce hay là bọn cớm? Không ai thoát khỏi sự nghi ngờ của lão Caesaro, từ Guiliano. Bởi vì, nếu đến như Guiliano mà cũng còn như vậy nữa thì – theo lão – thế giới này hết thuốc chữa. Lão thương Guiliano như thương con mình. Lão đã nhìn thấy hắn từ lúc hắn còn là đứa trẻ ở truồng cho đến lúc hắn trở thành một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Chưa bao giờ lão thấy hắn tỏ ra táng tận lương tâm, xấu xa, độc ác, đểu cáng, háo sát.

Lúc nào lão Caesaro cũng tai tỉnh mắt tinh, không để lọt một lời nói, một cử chỉ vô tình của khách nhậu. Lão cung cấp đồ nhậu cho những thủ hạ bí mật của Guiliano chưa bị đại tá Luca tống giam. Lão chăm chú ghi nhận từng chi tiết cỏn con, vu vơ, không đâu của đám “Người anh em”, tay chân bộ hạ của lão Croce vẫn thỉnh thoảng đến đây – trong lúc nhâu nhẹt, đánh bài – đã hớ hênh xì ra. Có một đêm, lão đã nghe thấy chúng cười nói bàn tán với nhau về việc thằng “súc sinh” và thằng “quỉ sứ” đã bí mật đến gặp Ông Trùm. Và thằng già “lựu đạn” này đã gạ gẫm và mua chuộc hai thằng côn đồ, cốt đột này thành tay sai, chỉ điểm cho lão.

Lão Caesaro nghiền ngẫm về những chi tiết cỏn con ấy. Với đầu óc tinh quái và một tay Sicilian thứ thiệt, lão rị mọ chắp nối, sắp xếp những chi tiết cỏn con, vu vơ, rời rạc, vụn vặt ấy thành một câu chuyện có đầu đuôi mạch lạc. Do đó, chỉ với một vài điều bang quơ do bọn kia vô tình xì ra, lão đã suy ra thành một câu chuyện như thế này. Passatempo có hỗn danh là đồ tể thì trong câu chuyện của lũ kia, nó mang cái tên là thằng “súc sinh”, Andolini có biệt danh là “thầy dòng” thì trong câu chuyện được gọi là quỉ sứ. Có thế chứ! Villaba cách xa Montelepre như vậy thì hai tên này bí mật mò đến đó làm gì? Và chúng đã nói năng gì, thỏa thuận gì trong những lần gặp gỡ bí mật ấy? Lão đã sai thằng nhóc mười tuổi, con lão, đến nhà bà già Guiliano để nhắn cho Guiliano có tin khẩn. Hai ngày sau lão được Turi hẹn gặp trên núi. Lão đã kể cho Guiliano đầu đuôi câu chuyện mà lão đã xây dựng được. Guiliano lắng tai nghe, nhưng không tỏ ra một chút xúc động nào. Hắn chỉ thề sẽ tìm mọi cách để phát hiện cho bằng được điều bí mật ấy.

Bẵng đi ba tháng, Ferra không nghe thấy Guiliano nhắc nhở gì đến vụ ấy. Lão đã tưởng Guiliano cũng đã bỏ qua, sau khi dò tìm không ra manh mối. Bỗng một hôm lão được Guiliano nhắn mời lên núi. Lão hồi hộp và khấp khởi mừng thầm, vì chắc đã được nghe đoạn kết của câu chuyện do chính lão bắt đầu.

Guiliano và đồng đảng – trong giai đoạn này – phải rút sâu vào trong núi để tránh sự uy hiếp trực tiếp và thường xuyên của đại tá Luca. Caesaro phải đi ban đêm. Gặp Pisciotta tại điểm hẹn. Sau đó được dẫn tới “bản doanh” của Guiliano. Mãi đến gần sáng họ mới tới nơi. Có bữa ăn nóng chờ họ. Thức ăn ngon được bày ra trên bàn có trải khăn đàng hoàng. Bộ đồ ăn mạ bạc. Turi mặc áo lụa trắng. Quần nhung màu nâu da bò. Chân mang giày da đánh xi bóng lộn. Tóc chải sáp láng bóng. Chưa bao giờ nó diện bảnh như hôm nay.

Pisciotta rút lui để hai người nói chuyện với nhau. Guiliano coi bộ có một cái gì đó có vẻ ngượng nghịu không thoải mái tự nhiên và thân mật như mọi lần. Hình như hắn đang ốm.

– Cháu cám ơn bác đã cung cấp những tin tức quí báu, rất quan trọng – Guiliano trịnh trọng nói, – cháu đã theo dõi, điều tra. Và quả đúng như vậy. Rất quan trọng. Nhưng, hôm nay cháu mời bác đến để bàn một chuyện khác. Điều cháu sắp thưa với bác chắc sẽ làm cho bác ngạc nhiên và cháu mong sẽ không làm phiền lòng bác.

Lão Caesaro giật mình, nhưng lão cũng nói một cách nhũn nhặn:

– Anh nói quá chăng. Có bao giờ anh làm phiền tôi đâu. Tôi còn mang ơn anh thì có.

Guiliano mỉm cười. Nụ cười cởi mở, thành thật mà lão đã nhìn thấy ở hắn từ lúc nó còn bé.

– Bác nghe cho kỹ này. Cháu thưa với bác bước thứ nhất đã. Nếu bác không thuận thì cháu xin phép khỏi phải nói bước kế tiếp. Và cũng xin nói rõ, cháu nói chuyện này không phải trong cương vị chỉ huy. Và bác thì không phải trong tư cách thuộc cấp mà là trong tư cách người cha của cô Justina. Chính bác cũng đã biết là cô ấy rất đẹp. Và cũng đã có vô khối cậu lượn tới, lượn lui trước cửa nhà bác. Cháu cũng biết là hai bác đã dạy dỗ cô ấy rất đàng hoàng. Và cô ấy cũng là người đứng đắn, gia giáo. Phải nói, đây là lần đầu tiên cháu cảm thấy như… Cháu muốn cưới cô ấy làm vợ. Nếu như bác từ chối, cháu cam đoan với bác, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cháu đề cập đến vấn đề này với bác. Sau này, cháu không bao giờ nhắc đến nữa. Và bác vẫn cứ được cháu trọng vọng, kính nể như từ trước đến nay. Và cô ấy cũng vẫn được cháu đặc biệt bảo trợ. Nếu bác trả lời “được”, cháu sẽ tiến bước thứ hai là sẽ hỏi xem cô ấy có thuận không. Nếu cô ấy trả lời “không”, thì lại coi như không có vấn đề gì.

Lão Caesaro nghe mà trong lòng bối rối quá chừng. Đến nỗi lão ta cứ lắp bắp mãi:

– Để tôi nghĩ coi, để tôi nghĩ coi…

Rồi, lão làm thinh một hồi lâu. Khi lão cất tiếng nói, thì cũng vẫn nhũn nhặn. Và có lẽ còn nhũn nhặn hơn trước nữa:

– Em nó được anh thương đến thì còn gì bằng nữa. Cứ ý tôi thì có đến mòn con mắt ra nó cũng sẽ chẳng tìm được đâu ra một tấm chồng bằng anh. Thằng Silvio nhà tôi – nếu nó còn sống – chắc chắn nó cũng sẽ bằng lòng. – Rồi, lão lại lắp bắp: – Tôi lo là lo sự an nguy của em nó kìa. Nếu biết Justina là vợ anh, thế nào thằng cha đại tá Luca cũng tìm mọi cách bắt giam nó, hoặc dùng nó làm mồi để bẫy anh. Mà ngay cả đám Mafia – anh cũng biết hiện chúng đang thù anh đến tận xương tận tủy – cũng sẽ chẳng để nó yên thân. Phần anh – nói anh bỏ quá cho – anh chỉ có hai đường hoặc trốn sang Mỹ, hoặc bỏ xác trên núi này. Em nó còn trẻ quá mà phải cảnh góa bụa. Tôi không đành lòng. Tôi rất thành thật với anh, thương anh và thương con mà nói như vậy, mong anh bỏ qua cho. Có nó, đời anh thêm vướng víu, bận bịu. Cái đó là cái làm cho tôi lo hơn cả. Một chú rể mà lúc nào cũng phải nơm nớp đề phòng cạm bẫy kẻ thù thì làm sao mà sung sướng được. Cuộc hôn nhân này có thể dẫn anh đến chỗ chết. Ấy, chẳng qua là vì tôi quá thương quá quí anh mà phải nói thẳng, nói thật nên hóa ra nói năng càn rỡ chăng. Nếu cứ để đến lúc tương lai của anh ngã ngũ ra sao thì hãy tính, chắc là hay hơn. – Nói xong lão nhìn thẳng vào mắt hắn xem hắn có vẻ phật ý không. Nhưng lão thấy mặt nó ỉu xì. Rõ là mặt của một anh chàng thất tình. Lão cảm thấy có một cái gì đó trong lòng lão thôi thúc, bắt buộc lão phải nói thêm:

– Nói vậy không phải là tôi kiếm cớ để thoái thác, từ chối đâu.

Guiliano thở dài:

– Cháu cũng đã nghĩ đến tất cả những cái đó. Kế hoạch của cháu là thế này. Cháu sẽ bí mật cưới Justina. Cha bề trên Manfredi sẽ làm phép hôn phối cho chúng cháu. Phép cưới sẽ cử hành ngay trên núi này. Bất cứ ở một nơi nào khác cũng sẽ vô cùng nguy hiểm cho sinh mạng của cháu. Nhưng cháu sẽ sắp xếp để cả hai bác đến đây dự lễ cưới. Sau đó, sau đó cô ấy sẽ ở lại đây với cháu vài ba ngày. Rồi cháu sẽ lại gửi cô ấy về nhà. Nếu chẳng may cô ấy thành góa bụa, thì cháu cũng đã dành được một món tiền đủ để cô ấy sống cả đời. Hai bác khỏi lo cho tương lai cô ấy. Thương cô ấy, cháu sẽ phải chắt chiu, chăm chút bảo vệ cổ cả đời chứ. Nếu tình hình trở nên tệ hơn, cháu lại càng phải lo cho tương lai cổ hơn. Lấy một thằng như cháu làm chồng, thì quả là quá ư liều lĩnh thật. Một người cha khôn ngoan và thương con cái như bác thật có lý để không cho con mình liều lĩnh như vậy.

Lão Caesaro hết sức xúc động. Anh chàng này nói năng thật mộc mạc, đơn giản. Nhưng thẳng thắng và chắc nịch, và cũng hết sức tha thiết. Và trên hết, nó đi thẳng vào vấn đề. Không vòng vo tam quốc. Cũng không úp úp mở mở gì cả. Hắn đã dự kiến hết. Kể cả những tình huống xấu nhất. Lão đứng dậy, ôm hôn hắn:

– Thật là hân hạnh cho tôi quá. Để tôi sẽ nói với em nó.

Trước khi ra về, lão Caesaro cho biết lão rất sung sướng nếu cái tin mà lão đã cung cấp quả là có ích và giải thoát được tiếng oan cho hắn. Và lão ngạc nhiên trước sự thay đổi trên gương mặt Guiliano. Đôi mắt mở lớn ra. Cứ nhìn bâng khuâng. Khuôn mặt đẹp trai đanh lại và lạnh như đá cẩm thạch.

– Cháu sẽ mời cả hai – Andolini và Passatempo – dự lễ cưới. Sau đó, cháu sẽ tính.

Chỉ mãi sau này lão Caesaro mới hiểu ra tại sao kỳ cục vậy. Đám cưới mà lại phải làm bí mật, lén lút.

Ở Sicily, chẳng có gì là chướng, là bất thường khi một cô gái, cho đến lúc lấy chồng, vẫn chưa có một lần gặp gỡ riêng người mà cô sẽ lấy làm chồng. Tục lệ ở đây vẫn đòi hỏi khắt khe một người con gái chưa chồng – khi ra khỏi nhà – phải luôn luôn làm thế nào để đàn ông không được nhìn thẳng mặt mình. Nếu thấy chỉ thấy được nửa mặt thôi. Không được phơi cái mặt lồ lộ khi ra đường. Nếu không, sẽ bị coi là gái buông tuồng, không đứng đắn. Trai gái cũng không có chỗ nào khác để gặp nhau “hợp pháp” ngoài khu vực nhà thờ. Ở đó, lúc nào các cô cũng được Đức Thánh Nữ Đồng Trinh Mary bảo vệ và được đôi mắt chăm chú của bà “sơ” già trông chừng. Nếu anh chàng nào chỉ mới nhìn nghiêng một em mà đã thấy mết rồi, và muốn tâm sự dài dòng thì phải viết thành những bức thư nói rõ ý định của mình. Đây là vấn đề đứng đắn quan trọng. Bởi vì chỉ cần làm không hợp pháp, thì cũng đủ để sinh chuyện đổ máu. Có những tay viết thư chuyên nghiệp đã được mướn để viết những bức thư như vậy. Ăn nói láng cháng, hoặc lời lẽ tối tăm, không rõ ràng minh bạch là có thể có đám ma thay vì đám cưới. Bởi vậy, trường hợp Guiliano ngỏ lời trực tiếp và thẳng thừng với ông bố Justina chẳng có gì là bất thường, ngoại trừ trường hợp không có dấu hiệu gì cho thấy anh chàng đã “nhắm” em bé đó từ trước.

Lão Caesaro cũng biết trước câu trả lời của cô nàng sẽ là “thuận”. Lúc còn bé, mỗi khi cầu kinh tối có bao giờ cái miệng leo lẻo của nó quên đọc trơn tru câu “Xin Chúa gìn giữ Turi Guiliano khỏi tay bọn cớm”. Lúc nào nó cũng xăng xái đem tin đến hoặc kiếm chuyện để đến nhà của bà già thằng kia. Và khi biết tin có đường hầm thông từ nhà Guiliano sang nhà La Venera, con bé làm như hóa khùng. Lúc đầu, ông bà già nó cứ tưởng là con nhỏ tức điên lên vì ông bà già của Guiliano – mà nó rất quí mến – bị bắt. Về sau hai ông bà mới hiểu. Thì ra cô nàng ghen.

Biết trước câu trả lời, nên khi nghe con bé trả lời “chịu” Caesaro không ngạc nhiên. Điều làm cho lão ngạc nhiên là cái cách nó tiếp nhận tin đó. Nó mỉm cười tinh quái. Cứ như thể chính nó đã sắp đặt để “chài” thằng kia. Và nó đã bẫy được.

Phía sâu trong các dãy núi có một lâu đài – đúng hơn là một pháo đài – do người Viking phương Bắc xây cách đó hàng ngàn năm trước, nay đã hoang phế. Guiliano quyết định làm đám cưới và hưởng tuần trăng mật ngay tại đó. Để cặp tân hôn không bị quấy nhiễu bởi những cuộc đột kích bất ngờ, Guiliano đã ra lệnh cho Aspanu lập một vành đai an ninh và phòng thủ.

Rời tu viện trên một chiếc xe lừa kéo, kế đó, cha bề trên Manfredi được cáng đến nơi. Ngài rất ngạc nhiên khi thấy bên trong khu lâu đài này lại có một nhà nguyện riêng. Tất nhiên những bức tượng có giá trị và các đồ gỗ đã bị đánh cắp từ hồi nảo hồi nào. Nhưng tảng đá được dùng làm bàn thờ nom vẫn đẹp. Thực ra, Cha bề trên cũng không ưng ý lắm việc Guiliano lấy vợ. Nhưng khi phép thánh đã ban xong rồi, ngài mới vui miệng nói đùa với nó: – Guiliano, con nên lưu ý đến châu châm ngôn này: “Chơi một mình thì khỏi sợ thua”.

– Nhưng, con cũng phải nghĩ đến hạnh phúc riêng của con chứ, – Guiliano cười đáp. Sau đó hắn nhắc lại câu tục ngữ của dân nhà quê mà Cha bề trên cũng lấy làm thích thú. Đó là: “Thánh thiện đến như Joshep mà cũng lo cạo râu cho mình, rồi sau đó mới cạo râu cho các thánh khác”. Câu nói đó làm cho cha bề trên khoái chí cười ha hả. Ngài lật mũ xuống, lấy ra chứng thư hôn thú đã viết sẵn và giấu trong đó. Ngài cầm vào trao cho Guiliano. Đó là một ấn chỉ rất đẹp, chữ in kim nhũ theo lối viết bay bướm kiểu Trung cổ.

– Chứng thư hôn thú này đã được ghi vào sổ của tu viện. Nhưng con cứ yên trí, không ai được xem sổ này đâu.

Cô dâu và ông bà nhạc đã cưỡi lừa đến từ đêm hôm trước. Họ ở trong một phòng của tòa lâu đài đã được thủ hạ của Guiliano dọn dẹp quét tước sạch sẽ. Có giường bằng tre, trải nệm rơm. Guiliano cảm thấy hơi buồn vì ông bà già hắn đã không dự lễ cưới của hắn được. Người của đại tá Luca bám sát họ. Thủ hạ của Guiliano chỉ có Aspanu Pisciotta, Stefan Andolini, thầy cai Canio Sylvestro, Passatempo và Terranova được mời dự lễ cưới. Justina mặc bộ áo cưới trắng tinh đặt may tại Palermo. Cô nàng nhìn anh chàng, mỉm cười. Guiliano choáng váng, ngây ngất vì nụ cười rạng rỡ ấy. Cha bề trên làm lễ vắn tắt. Sau đó tất cả kéo ra bãi cỏ trước tòa lâu đài. Bàn ăn đã dọn sẵn. Cũng thịt, cũng bánh, cũng rượu. Tất nhiên là không ê hề, sang trọng. Họ uống mừng cô dâu chú rể. Tiệc cưới “thời chiến”, trong tinh thần khẩn trương, nên các thực khách cũng làm lẹ lẹ. Cuộc trở về của cha bề trên vừa dài vừa nguy hiểm. Họ lo là bất thình lình bị toán tuần tiễu của cảnh vệ chộp được. Hoặc có thể bị kẹt giữa hai lằn đạn của cảnh vệ và của chính các tay em của Guiliano. Vì nhiều lý do nên cha bề trên muốn quay về gấp gấp. Nhưng Guiliano đã giữ ngài lại một chút:

– Con xin cám ơn Cha về những gì Cha đã ban cho con. Nhất là những gì Cha đã làm cho con ngày hôm nay. Nhân ngày cưới của con, con cũng xin được đền đáp công ơn của Cha, dưới một hình thức hơi khác lạ. Tuy nhiên, muốn vậy, con phải được sự giúp đỡ của Cha.

Cha bề trên và Guiliano tách ra khỏi bàn và nói nhỏ với nhau một chút. Cha bề trên gật đầu.

Justina ôm hôn cha mẹ. Đưa đôi mắt khẩn khoản, bà mẹ nhìn cô nàng, rồi nhìn Guiliano. Justina thì thầm cái gì đó vào tai bà mẹ khiến bà bỗng bật cười. Lại ôm hôn lần nữa trước khi ông bà lên lưng lừa ra về.

Cô dâu chú rể động phòng tại phòng ngủ của tòa lâu đài hoang phế. Căn phòng trơ trọi không có đồ đạc gì. Nhưng Guiliano cũng cho chở đến đấy một tấm nệm nhồi lông ngỗng và bọc bằng lụa. Mền, gối đủ lệ bộ. Tất cả đều được đặt làm tại Palermo. Ngay trong phòng ngủ có một bồn tắm lớn làm bằng thạch cao. Tất nhiên là không có vòi nước. Nhưng, đích thân Guiliano xách nước từ dòng suối trong veo chảy gần đó đổ đầy bồn. Trong phòng tắm có đủ thứ hết. Từ xà – phòng thơm cho đến dầu thơm thứ cực kỳ đắt giá mà từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên Justina mới được nhìn thấy.

Lúc đầu, thấy mình trần truồng bên cạnh một người đàn ông, cô có vẻ ngường ngượng, thèn thẹn. Nằm nghiêng, co giò, hai tay nhét vào giữa cặp đùi kẹp chặt. Làn da mịn, hây hây. Cô nàng trông có vẻ mảnh khảnh, nhưng bộ ngực tròn trịa, căng phồng, nảy lửa. Khi được chàng hôn, cô hơi nghiêng đầu để môi chàng chỉ đủ chạm môi mình. Không vồ vập. Không “háu”. Anh chàng vẫn kiên nhẫn, không phải cái thứ kiên nhẫn của một tay dày dạn kinh nghiệm trong chiến trận dập liễu vùi hoa. Nhưng là cái kiên nhẫn của bậc thầy về du kích chiến. Nàng hất mái tóc đậm màu của mình ra phía sau. Chàng vuốt tóc nàng, thủ thỉ nói cho nàng nghe cái cảm tưởng khi, lần đầu tiên, ở Palermo, chàng “khám phá” ra nàng. Nghĩa là thấy nàng như một cô gái mơn mởn, chứ không còn là cô bé loắt choắt nữa. Chàng đột nhiên thấy nàng đẹp biết chừng nào! Chàng đọc cho nàng nghe những bài thơ chàng đã làm khi mình trơ trọi trên núi, lòng mơ tưởng đến sắc đẹp của nàng. Nàng nằm duỗi dài ra, nhưng lại lấy mền phủ lên thân thể. Chàng nằm bên cạnh. Nhưng nàng vẫn tránh đôi mắt của chàng.

Justina cũng nói cho chàng nghe nàng đã yêu chàng như thế nào. Yêu ngay từ lúc đem bức thư của Silvio Fera đến cho chàng. Yêu lập tức. Yêu mê say. Yêu cuồng nhiệt. Nàng cảm thấy như tim mình tan nát khi chàng không nhận ra nàng là cô bé gái năm xưa ngồi khóc ti tỉ bên đường vì bị cớm cướp mất tiền. Nàng nói, ngay từ lúc còn nhỏ xíu đó, đêm đêm nàng vẫn cầu nguyện cho chàng. Và lúc mới mười hai tuổi nàng đã yêu chàng mê mệt.

Turi cảm thấy hạnh phúc tràn ngập khi nghe nàng nói như vậy. Thì ra trong lúc chàng tưởng mình trơ trọi, cô đơn trên núi, thì ở Montelepre nàng đã yêu, đã mơ, đã tưởng nhớ đến chàng. Chàng vuốt tóc nàng. Nàng đưa tay nắm chặt lấy tay chàng. Bàn tay ấm áp, mềm mại, nhỏ xinh không nắm kín được tay chàng.

– Em có ngạc nhiên khi anh nói với cha em xin cưới em không?

– Sức mấy mà ngạc nhiên. Kể từ lúc anh nhìn em ở Palermo, em đã biết. Đâu cần phải nói, em cũng đã chuẩn bị để… là của anh rồi!

Chàng cúi xuống. Gắn chặt môi mình vào môi nàng. Lúc đó, nàng không nghiêng, không né nữa. Chàng ngạc nhiên vì hương vị ngọt ngào từ miệng nàng, từ hơi thở của nàng, từ làn da thịt săn mịn của nàng. Lần đầu tiên trong đời, chàng cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, như tan chảy ra. Nàng quăng tấm mền đắp lên người ra. Áp sát vào chàng. Hai tay ôm chặt lấy chàng. Da thịt áp sát vào da thịt. Hai thân thể như tan hòa vào nhau. Hòa nhập làm một. Chàng cảm thấy thân thể nàng hòan toàn khác hẳn những thân thể mà chàng đã từng ôm ấp. Nàng nhắm mắt lại.

Turi hôn tới tấp như mưa vào môi, vào ngực nàng. Làn da nóng hổi như muốn đốt cháy đôi môi chàng. Chàng choáng váng ngây ngất vì hương vị từ da thịt nàng. Ngọt ngào. Chưa hề vương vấn hệ lụy cuộc đời. Còn tươi trẻ. Và hoàn toàn không có bóng dáng sự tàn lụi, chết choc. Chàng đưa tay ve vuốt cặp đùi nàng. Bàn tay mơn man trên là da mịn màng làm cho chàng thấy run lên như có làn điện truyền qua, chạy khắp thân thể và làm cho chàng có cảm giác như là đau đau. Nhưng, chàng kinh ngạc vì cảm giác ấy lại làm cho chàng phá lên cười lớn tiếng. Nàng vội vã lấy tay bịt miệng chàng, cầm tay chàng đặt lên đùi mình. Chàng cảm thấy đê mê như mất hết cảm giác. Chàng ghì chặt nàng bằng một đam mê bốc lửa. Lúc đầu nàng đã đáp lại bằng ve vuốt nhè nhẹ, từ từ, hơi có vẻ dè dặt. Nhưng sau đó, nàng cũng như một đám lửa bùng cháy lên. Dữ dội.

Đến lúc rạng đông, Justina nằm lăn ra ngủ.

Nàng tỉnh dậy thì mặt trời đã lên gần đỉnh đầu. Bồn tắm nước đã đầy. Thùng đựng nước bên cạnh cũng đầy. Không thấy Turi đâu. Một mình, Justina cũng cảm thấy sờ sợ. Nàng vào nhà tắm, tắm rửa.

Bên ngòai, mặt trời tháng năm chói lọi như đổ lửa. Nhưng gió đã làm dịu không khí nóng. Trên bàn ăn, thức ăn đã bày sẵn. Turi đã ngồi chờ ở đó. Không có ai, Justina chạy lại, ôm chầm lấy Guiliano và hôn say sưa. Nàng cám ơn chàng đã dọn cơm. Nhưng lại trách chàng đã không đánh thức nàng dậy sớm để lo cơm nước. Một người đàn ông cặm cụi nấu nướng để cho bà vợ nằm ngủ là điều chưa bao giờ nghe thấy ở Sicily.

Hai người ăn uống ngoài trời. Bao quanh họ, phía xa xa đã có bức tường thành đổ nát của tòa lâu đài hoang phế. Bên trên họ, ngọn tháp sừng sững. Họ lững thững dắt tay nhau ra vườn. Những cây ôliu cổ thụ, những gốc chanh, cam dại mọc rải rác. Nơi nơi, hoa dại nở rực rỡ. Hoa cô phúc thọ trắng muốt điểm những vết đỏ thắm. Theo truyền thuyết, loài hoa ấy là hiện thân kết cục bi thảm của mối tình nồng cháy giữa thần Vệ nữ và thần Andonises. Guiliano ôm choàng ngang lưng Justina, lững thững bước ra phía ngoài tường thành đổ nát. Mái tóc nàng, thân thể nàng như đượm mùi hương hoa dại. Đi ngang lùm cây ôliu, Justina nũng nịu dìu chàng ngồi xuống. Họ say sưa ân ái ngay giữa trời, trên thảm cỏ hoa đồng nội. Trên trời xanh trong vắt, một áng mây trắng lờ đờ trôi. Xung quanh họ, những cánh bướm sặc sỡ rập rờn.

Ngày thứ ba và cũng là ngày cuối cùng Justina ở lại với Guiliano, họ nghe thấy tiếng súng từ xa vọng về. Justina hốt hoảng, sợ hãi. Guiliano trấn an nàng. Chàng đã sắp đặt rất kỹ lưỡng, cẩn thận để trong ba ngày này không xảy ra một bất trắc nào. Ngay trong chỗ họ đang ở, Guiliano cũng làm thế nào để không gợi lên trong lòng Justina ý nghĩ và hình ảnh chết choc, bạo lực. Súng, chàng giấu trong kẽ khối đá làm bàn thờ. Chàng dặn những người canh gác phải ở thật cách xa và không xuất hiện với vũ khí để Justina nhìn thấy. Không phải là chàng khinh suất, thiếu cảnh giác. Chàng chỉ sợ trong lúc đang du dương, nghe thấy súng, nàng giật mình, nghĩ ngợi vẩn vơ. Một lát sau khi nghe thấy tiếng súng nổ, Aspanu Pisciotta xuất hiện. Con thỏ rừng máu me bê bết vắt vẻo trên vai. Justina cười:

– Có một con thỏ mà bắn chi dữ vậy, ông mãnh?

Ném con thỏ xuống chân Justina, Aspanu đủng đỉnh đáp:

– Làm cho thằng chồng mày ăn đi. Món khoái khẩu của nó đấy. Ở đó mà một con. Có quyền nấu hư con này. Hai chục con nữa cũng có.

Justina cúi xuống, nhặt con thỏ đem làm thịt. Pisciotta ngoắc tay ra hiệu cho Guiliano đi theo y. Hai đứa đi ra khỏi cổng lâu đài, ngồi xuống trên một tảng đá.

– Nè, Turi, – Pisciotta nói, giọng có vẻ cằn nhằn, – liệu con nhỏ ấy có đáng để tụi mình phải liều mạng vậy không?

– Hiện nay tao đang ngụp lặn trong hạnh phúc, – Guiliano trầm giọng, đáp. – Nhưng thôi, nói tao nghe hai chục con thỏ mày vừa bắn hạ được đó.

– Một tóan tuần tiễu. Thứ dữ của thằng cha Luca. Hai xe võ trang hạng nặng. Tụi tao chặn nó ở vành đai an ninh, lừa cho một xe chạy vô bãi mìn. Ầm một phát. Trúng liền. Chiếc xe bốc cháy như đuốc. Mấy con trên xe, nếu không đi đứt ngay thì cũng bị thương, không lết được, dù còn sống cũng bị thui. Xe kia vội de gấp. Chạy có cờ mà vẫn bắn ào ào. Tội nghiệp mấy tảng đá. Sáng mai, thế nào tụi nó cũng quay lại. Để hốt xác đồng đội chứ. Và, chắc chắn là đông. Nặng đó, cha. Bởi vậy, tao đề nghị, ngay tối nay tụi mình dời đó.

– Sáng mai ông già của Justina đến đây đón nó về. Mày đã thu xếp điểm hẹn chưa?

– Rồi.

– Sau khi vợ tao về rồi, – Thấy Guiliano lắp bắp, bẽn lẽn nói khẽ tiếng “vợ tao”, Pisciotta cười. Guiliano cũng mỉm cười theo và tiếp. – … Mày bảo mấy thằng kia vô chỗ nhà nguyện. Ở đó, tụi mình sẽ tính. – Im lặng một chút, hắn nói tiếp: – Mày có ngạc nhiên khi tao vạch trần sự thật vụ Portella della Ginestra không?

– Ngạc nhiên đếch gì!

– Mày ở lại ăn tối với tụi tao?

– Để mừng đêm tân hôn cuối cùng của mày đấy hả? – Pisciotta lắc đầu. – Mày có biết câu ngạn ngữ này không?

Coi chừng dâu mới làm cơm

Thơm ngon chưa thấy, tai ương gần kề.

Câu ngạn ngữ ấy ám chỉ sắc đẹp giai nhân đã khiến cho biết bao anh hùng vương lụy. Trầm ngâm, Pisciotta khẽ nói tiếp, như thể nói với chính mình:

– Thê tróc, tử phọc. Cổ nhân đã dạy. Mấy khi sai? Con là cái nợ. Vợ là oan gia. Cửa nhà là nghiệp chướng!

Thâm thúy khiếp chưa. Triết lý sống, nhân sinh quan của ông ranh Pisciotta là thế đấy. Guiliano mỉm cười:

– Tao biết. Sự thể này không thể kéo dài. Dĩ nhiên. Mình sẽ phải sống cách khác. Mày ráng giữ vững an ninh vành đai cho đến sáng mai. Cho đến lúc tụi mình đâu đó mọi việc thu xếp xong.

Pisciotta gật đầu. Nó liếc mắt về phía đống lửa, Justina đang lúi húi làm cơm.

– Con nhỏ đó đẹp ác. Coi, nó đẹp rực rỡ ngay trước mũi tụi mình từ hồi nào tới giờ, mà sao giờ này mình mới phát hiện ra, nhỉ? Mà này, ông già nó nói là nó có máu sư tử đó. Coi chừng. Chớ để súng liền tay nó. Có ngày!

Nhận xét và khuyến cáo của Pisciotta không ra ngòai truyền thống của mấy anh nhà quê ma mãnh. Nhưng Guiliano tảng lờ, làm như không nghe thấy. Pisciotta nhẹ nhàng chạy len lỏi qua những gốc ôliu, thoăn thoắt nhảy qua bức tường thành đổ nát, rồi mất hút trong đám ôliu khác.

Justina kiếm mấy bông hoa dại, cắm vào cái bình cũ mèm, sứt mẻ lượm được đâu đó trong khu lâu đài. Vậy mà bông hoa cũng làm cho bàn ăn có vẻ trịnh trọng. Trên bàn, nàng dọn những món ăn vừa nấu. Thịt thỏ rô – ti, xốt cà chua nêm tỏi. Một đĩa xa – lát trộn dầu ôliu. Chai rượu vang đỏ. Nàng thấy Turi có vẻ như hơi bứt rứt, buồn bực. Nàng đoán có lẽ là do mấy tiếng súng nổ hồi nãy. Cũng có thể là do Pisciotta với nét mặt hắc ám, khẩu súng lục đen sì – đã làm vẩn đục chốn bồng lai của nó.

Đôi lứa ngồi đối mặt. Ăn uống chậm rãi. Guiliano thầm nghĩ: “Cô nàng nấu ăn không phải là dở”. Nàng rót thêm rượu, gắp thêm thức ăn, bẻ thêm bánh mì… cho đức lang quân. Rõ ra là một người vợ hiền. Bà già rèn kỹ thiệt. Guiliano để ý, cô nàng – tuy không phải bợm – nhưng ăn nhậu cũng không phải hạng xoàng. Cũng đúng thôi. Thân hình ấy, tuy chưa thể gọi là “vâm”, nhưng cũng đâu phải là loại mình ve, xác hạc. Nàng ngước mắt nhìn chàng đang đăm đăm nhìn mình, rồi toét miệng cười.

– Ngon bằng bà già anh nấu không?

– Hơn chứ! Nhưng, chớ có nói với bà vậy, nghen!

Cô nàng vẫn cúi lom lom nhìn chàng. Như mèo rình chuột.

– Ngon bằng Le Venera nấu không?

Turi coi vậy, chớ hồi nào tới giờ đã làm gì có mối tình đầu, tình cuối nào. Có yêu thương mèo mỡ nhí nhố bao giờ đâu. Mới lớn lên thì đã sống “đời giang hồ” rồi. Một mình, cu ki với mấy thằng đực rựa cũng như mình. Nứng lên thì đã có chị em ta. Cùng lắm thì dành “chị Năm” vậy. Bởi vậy, câu hỏi của Justina thật bất ngờ khiến anh chàng bối rối không thể ứng đối tức khắc và trôi chảy được. Tuy nhiên, đầu óc chiến lược gia mà, đời nào chịu bí. Hắn thấy ngay cả một chuỗi những câu hỏi tiếp theo câu hỏi: “La Venera nấu ăn có ngon không. Chẳng hạn, “vui vẻ” với La Venera có đã không. Vân vân và vân vân. Guiliano không muốn nghe và không muốn trả lời những câu hỏi như vậy. Nó không khinh rẻ, không coi như điếm, nhưng dứt khoát là khỏi có cái chuyện yêu đương mụ nạ dòng đó. Gọi là dịu dàng và kính trọng đối với La Venera thì có, chứ yêu đương thì không. La Venera, một người đàn bà đã phải chịu nhiều đau khổ phải qua nhiều kinh nghiệm thương đau, phải chứng kiến nhiều thảm kịch. Một cô gái hơ hớ, mới lớn như Justina làm sao mà hiểu được tình cảnh và thân phận của một người đàn bà như vậy.

Justina đứng lên dọn bàn. Nhưng vẫn chần chờ. Đợi câu trả lời của chàng. Guiliano mỉm cười, nhìn vợ:

– La Venera là một tay nấu ăn tuyệt vời. Sức mấy mà em đòi sánh với chị ấy.

Chiếc đĩa bay vút qua đầu Guiliano. Anh chàng không nín cười được. Chàng cười vui vẻ khóai chí. Vì cái cảnh đĩa bay cũng có, mà vì lần đầu tiên, cái mặt nạ dịu dàng, thùy mị của cô nàng đã bị tuột ra cũng có. Nhưng khi thấy cô nàng bật khóc, anh chàng cuống quít ôm chặt cô nàng trong vòng tay. Hai người cứ thế đứng ôm nhau trong ánh nắng chiều vội tắt ở Sicily. Anh chàng thì thầm bên tai đỏ ửng giấu dưới lọn tóc đậm màu của cô nàng:

– Anh nói giỡn mà. Nấu ăn em là số dách. Hơn cả bà già anh, hơn xa La Venera. Em nấu ăn tuyệt nhất trần đời!

Anh chàng cúi xuống để cô nàng không thấy nụ cười mỉm ranh mãnh của mình.

Đêm cuối cùng đó, đôi tân hôn nằm nói chuyện với nhau nhiều hơn là ân ái nhau. Justina hỏi anh chàng về La Venera. Guiliano nói đó là dĩ vãng, nên quên đi. Nàng hỏi sau này hai đứa làm thế nào để gặp nhau. Guiliano cho cô nàng biết tin nó đang thu xếp để gửi cô nàng sang Mỹ trước. Và hai người sẽ gặp nhau ở đó. Nhưng, điều đó cô nàng đã được ông già cho hay trước rồi. Cô nàng chỉ muốn biết làm thế nào để hai đứa gặp nhau lần nữa, ít nhất trước khi nàng đi Mỹ. Không bao giờ Guiliano nói cho Justina biết rất có thể nó sẽ không bao giờ thoát được. Cô nàng chịu sao thấu một kết thúc khủng khiếp như vậy?

Sáng sớm tinh mơ hôm sau, ông bố cô nàng đến. Justina đeo dính cứng trên cổ Guiliano cho đến lúc ra về.

Guiliano đi tới nhà nguyện nằm trong khu lâu đài cổ. Nó chờ đời Pisciotta dẫn mấy sếp tới. Trong khi chờ đợi, Guiliano lấy súng giấu đằng sau tảng đá dùng làm bàn thờ và đeo vào người.

Trong lúc nói chuyện với Cha bề trên, ngay sau lúc làm phép cưới, Guiliano đã bày tỏ với cha sự nghi ngờ của hắn về việc Passatempo và Stefan Andolini bí mật gặp Ông Trùm. Hắn đảm bảo với Cha bề trên là con trai của ngài khỏi lo. Điều nó đặc biệt muốn biết là sự thật trong vụ này. Cha bề trên đã kể cho nó đầu đuôi câu chuyện. Và, đúng như nó đã dự đoán, Andolini đã thú nhận tất cả với Cha.

Ông Trùm bảo Stefan Andolini rủ Passatempo bí mật đến gặp lão ở Villaba. Andolini được lệnh ở ngoài để hai người kia nói chuyện riêng với nhau. Và họ nói với nhau những gì, tất nhiên, Andolini không thể biết. Việc này xảy ra chỉ hai ngày trước khi xảy ra vụ Portella del Ginestra. Sau vụ ấy. Andolini cật vấn Passatempo. Tên này nhận là Ông Trùm đã trả một món tiền rất lớn, khi hắn làm sai lệnh của Guiliano nghĩa là chĩa súng bắn vào đám đông. Passatempo dọa ngược trở lại Andolini. Nếu tên này làm cho Guiliano hay, thì Passatempo cũng làm cho Andolini chết chìm cùng hắn. Bằng cách tố với Guiliano là chính Stefan Andolini môi giới và cũng có mặt trong lúc Ông Trùm thương lượng với hắn. Andolini sợ, không dám nói với ai khác, ngoài ông già ruột, tức là cha bề trên. Suốt một tuần lễ sau vụ thảm sát đó, Guiliano buồn kinh khủng. Nhìn nét mặt buồn khổ của Guiliano, Andolini tin rằng, nếu Guiliano biết thì chắc chắn cả Passatempo lẫn gã, không thể nào thoát chết.

Guiliano đã cho Pisciotta biết ý định khu xử của hắn. Nhưng phải đợi sau “tuần trăng mật” của hắn đã. Guiliano không muốn làm đồ tể trước khi làm chú rể.

Ngôi nhà nguyện bị tróc mái từ lâu. Cho nên, đứng trong nhà nguyện mà cũng như đứng ngoài trời. Guiliano đứng tựa lưng vào tảng đá dùng làm ban thờ, dưới bầu trời trong xanh Địa Trung Hải. Chờ các sếp của hắn tới.

Pisciotta nói vắn tắt cho thầy cai biết sự việc sắp xảy ra và dặn gã phải đứng chỗ nào để họng súng của gã dễ dàng chế ngự thằng đồ tể và thằng quỷ sứ. Hai tên này được dẫn thẳng đến trước mặt Guiliano. Riêng Terranova, khi đến nhà nguyện, chẳng biết đầu đuôi ất giáp gì. Hắn ta ngồi xuống cái ghế đá kê sẵn từ đời nào trong nhà nguyện. Suốt đêm rồi, hắn ta phải thức trắng để chỉ huy đội phòng thủ vành đai an ninh. Do đó, giờ này hắn mệt lả người ra. Guiliano không hề nói với ai là hắn sẽ xử lý trường hợp Passatempo như thế nào.

Passatempo như một con thú hoang có bản năng đánh hơi trước được cạm bẫy, nguy hiểm. Cho nên, ngay khi vừa đặt chân vào nhà nguyện, nó đã cảm thấy một cái gì khang khác và đặc biệt nguy hiểm cho nó. Cho đến lúc đó, Passatempo vẫn chưa biết việc gì sắp xảy ra. Bởi vì, cho đến lúc đó, Guiliano đối đãi với nó vẫn y như thường. Thật ra, từ lâu Guiliano đã biết Passatempo là một con thú hoang. Do đó, khi bố trí công tác, Guiliano vẫn sắp đặt sao cho Passatempo và thủ hạ của nó có một khoảng cách nào đó với các sếp khác. Guiliano vẫn gớm cái thói dã man của thằng này. Passatempo thường được giao nhiệm vụ đao phủ để xử tử những tên phản bội, làm chỉ điểm cho cớm hoặc làm ngáo ộp để hù những vị khách mời bướng bỉnh, cứng đầu, cù cưa tiền chuộc. Chỉ cần nhìn thấy cái bản mặt cô hồn thần chết của nó, thì khách mời dù có lì cách mấy cũng phát khiếp và thương lượng gấp gấp cho rồi. Nhưng có những vị dù đã được thấy dung nhan cô hồn của nó rồi mà vẫn còn lì, thì đích thân Passatempo sẽ thông báo cho khách và gia đình những biện pháp kế tiếp của nó. Cách đối xử của nó thì thú vị đến nỗi hầu như không vị khách nào dám cò kè. Hết bao nhiêu thì hết, ôkê, trao tiền gấp mà về để khỏi phải nhìn cái bản mặt thần chết của nó.

Guiliano chĩa mũi súng vào Passatempo và nói:

– Trước khi chuyển trại, tao phải thanh tóan món nợ này đã. Không nói thì tụi bay cũng biết món nợ ấy là gì. Nhưng cũng nên nói ra cho rõ. Tụi bay đã nhận tiền của thằng già khốn nạn Croce để bắn vào đám dân vô tội ở Portella đặng vu cáo, bêu xấu tao.

Passatempo cố nhướng con mắt ti hí của nó lên để nhìn Guiliano, để dự đoán khoảng cách an toàn của mình với Guiliano. Đồng thời, để xem Guiliano sẽ coi ai – nó hay Andolini – là chánh phạm. Mặc dù chính nó cũng là bị cáo, nhưng nó nghĩ, nó cũng có thể làm một cái gì đó để tự vệ. Nhưng, Pisciotta cũng đã chĩa súng vào nó. Guiliano nói với Terranova:

– Tao biết mày và đám thuộc hạ tuân thủ đúng chỉ thị của tao. Nhưng Passatempo thì không. Làm như vậy, nó kéo cả mày vào vòng nguy hiểm. Vì nếu tao không tìm ra được sự thật thì cả hai thằng chúng bay cùng chung số phận. Nhưng, đã rõ chỉ có Passatempo mới phải thanh toán món nợ này.

Andolini có tâm trạng của một tín đồ tuyệt đối tin tưởng vào Chúa, và hoàn toàn phó thác cho Chúa. Một tín đồ tuyệt đối tin Chúa sẽ không bao giờ nghĩ là Chúa sẽ hại mình, dù mình có phạm đến tội gì chăng nữa. Cũng vậy, Andolini đã tuyệt đối trung thành với Guiliano. Tuy nhiên, gã cũng vẫn sợ. Không dám nhúc nhích và hòan tòan phó thác cho số phận.

Với bản năng thú vật, Passatempo cảm thấy cái chết cầm tay. Lúc này – nó nghĩ – có lẽ ngòai sự độc ác của nó, chẳng cái gì có thể giúp nó thoát khỏi cái chết gần kề. Hai họng súng đã chĩa vào nó rồi. Chỉ có nước tìm cách trì hoãn phút nào hay phút nấy. Rồi bất thình lình hạ độc thủ. Trong hoàn cảnh này, mười mất, một còn cũng là hy vọng. Mong manh, nhưng cũng là hy vọng.

– Chính thằng Andolini môi giới, chuyển tin, chuyển tiền cho tao, sao không xử nó?

Thâm ý của Passatempo là lôi kéo Andolini vào đồng minh. Nếu thằng này cũng có một hành động gì đó cùng một lúc với nó, thì hai chọi hai hoặc cùng lắm hai chọi bốn, nếu kể cả Terranova và Sylvestro về phe Guiliano, thì cũng vẫn có nhiều cơ may hơn là một mình nó chọi với tất cả.

– Andolini đã thú tội với tao rồi. Vả lại, trong vụ đó, tay nó đâu có đụng vô cò súng. Thằng già khốn Croce đã lừa nó, như nó đã lừa tao.

Passatempo bối rối thấy rõ:

– Nhưng, tao đã giết cả trăm mạng rồi, mà mày có phàn nàn, trách móc gì đâu. Vụ Portella cách nay cũng đã hai năm rồi. Tao sống chung với mày cũng đã sáu bảy năm nay, chớ đâu phải ít. Trong suốt thời gian đó chỉ có mỗi một lần đó là tao không nghe lời mày. Thằng già Croce đã thuyết phục tao là mày không thể nào biết được. Lão cũng nói là bắn hù theo kiểu mày chưa đủ “đô”, dân nó cóc sợ, không chắc ăn. Với lại, vài mạng người chết có nhằm nhò mẹ gì, so với số người mà tụi mình đã “xịt”. Vậy mà mày làm chi dữ vậy. Ngoại trừ lần đó, tao chưa bao giờ tỏ ra bất trung với mày.

Đến nước này, Guiliano thấy rõ là hết thuốc chữa cho thằng khốn này. Không có cách gì để làm cho thằng chó đẻ này thấy được tầm mức tệ hại của việc nó làm. “Việc này có đáng gì so với biết bao nhiêu người đã bị mất mạng vì chúng nó. Chi mà dữ vậy. Qua từng ấy năm trời làm thằng ăn cướp, bộ thằng Guiliano không giết người chắc? Bộ thằng Guiliano không tàn bạo chắc? Xử tử thằng cha thợ hớt tóc, đóng đinh tên giả danh giáo sĩ, giết không tiếc tay mấy thằng chỉ điểm, làm thịt mấy thằng cớm, bắt cóc tống tiền… Những cái đó là việc làm phúc đức chắc? Nếu Passatempo là giống súc sinh lớn lên như dã thú, thì Guiliano là cái gì? Thánh chắc? Chúa tể Sicily chắc…”.

Những ý nghĩ ấy tuồn tuột kéo nhau ra nhảy múa trong đầu óc Guiliano, khiến hắn cảm thấy như có cái gì đó miễn cưỡng khi phải xử tử Passatempo. Tuy vậy, hắn vẫn cứ nói:

– Tao cho mày ít phút để ăn năn tội, làm hòa với Chúa. Quỳ xuống và cầu nguyện đi.

Mấy người kia đứng tách ra xa khỏi Passatempo. Nó làm bộ như quỳ xuống cầu nguyện. Nhưng, bất thình lình, như một con thú nhảy chồm lên vồ mồi, nó lao về phía Guiliano. Nhưng cùng lúc đó, nòng súng chĩa thẳng vào ngực Passatempo, tiến lên một bước Guiliano lẩy cò. Viên đạn hất ngược Passatempo trở lại, nhưng, hai mắt mở trừng trừng, thân xác nó còn đủ đà để chạm vào người Guiliano trước khi ngã xuống giãy giụa. Guiliano bước tránh sang một bên.

Trưa hôm đó, xác của Passatempo được phơi ra trên quãng đường mà bọn cớm vẫn tuần tiễu đi qua. Trên ngực nó ghim mảnh giấy ghi dòng chữ: “Những kẻ phản bội Guiliano sẽ chết như thế này”.

Bình luận
× sticky