Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống Chung Với Sếp Tổng

Chương 10

Tác giả: Ức Cẩm

Kể từ khi quyết tâm đi tìm việc làm, Đỗ Lôi Ty không ngừng hành động.

Đầu tiên, Đỗ Lôi Ty nộp đơn vào vị trí phóng viên của một tòa soạn báo nhỏ. Đây là nghề nghiệp chính của cô, hơn nữa còn có kinh nghiệm trong công việc, chủ biên rất hài lòng khi thấy sơ lược lý lịch của cô.

Mắt thấy công việc đã nằm trong tay, không nghĩ tới chủ biên đại nhân bỗng nhiên nhíu mày.

“Đỗ tiểu thư có chồng rồi?”

Đỗ Lôi Ty ngẩn người, nhớ tới mới vừa rồi điền lý lịch, ở ô có chồng hay chưa cô đã do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn là đàng hoàng điền có chồng. Cho nên cô gật đầu: “Đúng, tôi đã kết hôn.”

“Vậy xin hỏi Đỗ tiểu thư đã sinh con chưa?”

Con? Đỗ Lôi Ty lắc đầu.

Lông mày của chủ biên lại nhíu càng sâu : “Nói cách khác, Đỗ tiểu thư kết hôn nhưng không có con, có đúng không?”

Thì ra người có chồng đi xin việc làm phải trả lời những câu hỏi thế này, Đỗ Lôi Ty không thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Đúng.”

Lời này vừa nói ra, thần sắc của chủ biên đại nhân đã thay đổi, mặt không chút thay đổi nói: “Tốt, mời trở về chờ tin tức đi.”

Đây không phải lần đầu tiên Đỗ Lôi Ty đi xin việc làm, nghe chủ biên nói như vậy, quá nửa là không còn hi vọng.

Kỳ quái, mới vừa rồi còn rất tốt, sao lại có thể ngay lập tức thay đổi như vậy? Đỗ Lôi Ty buồn bực.

Càng làm cho cô buồn bực chính là, sau khi nộp đơn vào mấy tòa soạn, sau khi hỏi xong những vấn đề giống nhau, cô đã bị mời ra khỏi cửa. Cuối cùng, Đỗ Lôi Ty rốt cục nhịn không được, hỏi nhân viên Giáp ở bên cạnh

“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, công ty rất để ý việc nữ nhân viên có chồng sao?”

Nhân viên khinh miệt nhìn cô một cái: “Chúng tôi không ngần ngại nữ nhân viên có chồng, chẳng qua là chúng tôi để ý những nhân viên nữ đã có chồng mà chưa sinh con.”

“Sao lại thế?” Đây không phải là kỳ thị sao?

“Ai cũng như cô, đã có chồng, nhưng chưa sinh con, đến công ty làm việc một thời gian ngắn, lại xin phép công ty cho nghỉ việc ở nhà sinh con, làm việc được mấy tháng rồi, công ty vẫn phải phát tiền lương, còn phải có tiền phụ cấp, công ty nhỏ như của chúng tôi có thể đáp ứng được sao?”

Sau buổi nói chuyện này, Đỗ Lôi Ty đã bừng tỉnh đại ngộ.

Rút ra được kết luận, thủ phạm lớn nhất hại cô tìm không được công việc chính là sếp tổng đại nhân a! Nếu không phải do sếp tổng đại nhân, cô có thể nhanh như vậy đã có chồng sao? Nếu không phải có chồng, cô có thể không tìm được việc làm sao?

Đỗ Lôi Ty lúc này rất muốn hát vang một câu: Đều do sếp tổng gây họa! (Tác giả: xin tự động hợp với âm điệu ~)

Bởi vì không tìm được công việc, Đỗ Lôi Ty không thể làm gì khác ngoài việc chán nản trở về nhà, sau khi về đến nhà, cô gọi điện thoại cho Chu Dao Phỉ: “Phỉ Phỉ, tao không tìm được công việc.”

“Sao vậy?”

“Bởi vì bọn họ chê tao là phụ nữ có chồng.”

“Đỗ Lôi Ty, mày vẫn còn đang vọng tưởng mình được gả vào nhà giàu có sao? Mày bị tâm thần phân liệt rồi!” Chu Dao Phỉ gào lên, cho đến bây giờ, cô vẫn không tin chuyện Đỗ Lôi Ty đã kết hôn.

Đối với sự cố chấp của Chu Dao Phỉ, Đỗ Lôi Ty không phản bác được.

Chu Dao Phỉ mắng thì cứ mắng, nhưng tâm địa vẫn được coi là lương thiện, sau một lúc, cô nói: “Như vậy đi, ngày mai mày đến thử việc ở cửa hàng của chú tao đi, nghe nói bọn họ đang thiếu nhân viên bán hàng.”

“Nhưng công việc của tao liên quan đến giấy tờ…” Đỗ Lôi Ty bối rối nói.

“Mày đừng có giả bộ nữa! Bây giờ là thế kỷ nào rồi, có ai không phải làm công việc liên quan đến giấy tờ? Cứng cỏi lên, đối mặt với thực tế đi!”

Đối mặt với thực tế sao, Đỗ Lôi Ty! Người cô lấy không phải là chồng, mà là sếp tổng a!

Ngày hôm sau, Đỗ Lôi Ty đi tới chỗ làm của Chu Dao Phỉ, tiếp đón cô là quản lý kinh doanh – Chu Đại Phú, chú của Chu Dao Phỉ. Vừa thấy Đỗ Lôi Ty tới, Chu Đại Phú vô cùng nhiệt tình: “Cháu chính là bạn học của Tiểu Phỉ sao? Lại đây, điền vào mẫu đơn này.”

Đỗ Lôi Ty nhận lấy mẫu đơn, ở ô đã lập gia đình hay chưa, cô chọn ô chưa lập gia đình.

“Không tệ! Không tệ!” Cầm lấy mẫu đơn xin việc của Đỗ Lôi Ty, Chu Đại Phú liên tiếp gật đầu, trong miệng còn không ngừng nhắc lại, “Rất thích hợp, rất thích hợp…”

Đỗ Lôi Ty có chút khó hiểu, cô không có kinh nghiệm bán hàng, vì sao quản lý lại đặc biệt thích cô như vậy?

Đang suy nghĩ, Chu Đại Phú đã xem xong sơ lược lý lịch của cô, cười to nói: “Chờ một lát chú sẽ dẫn cháu xuống dưới quầy, hôm nay cháu có thể đi làm luôn.”

“Nhanh như vậy?” Đỗ Lôi Ty có chút kinh ngạc, “Chẳng lẽ không cần đào tạo gì sao?”

“Không cần! Trong quầy có một nhân viên bán hàng, đã làm việc từ rất lâu rồi, cháu hãy học tâp cô ấy.” Dứt lời, Chu Đại Phú còn vỗ vỗ bả vai Đỗ Lôi Ty : “Tiểu Đỗ, chú rất hi vọng vào cháu!”

-_- [] [] []

Mấy phút đồng hồ sau, Đỗ Lôi Ty rốt cục đã hiểu, tại sao Chu Đại Phú lại nhiệt tình để cho cô đi làm như vậy. Nguyên nhân chỉ có một —— bởi vì thiếu người đứng bán bao cao su!

“Cô tên là Đỗ Lôi Ty?” Sau khi Giới Vô Song – nhân viên bán hàng duy nhất của quầy hàng nghe tên Đỗ Lôi Ty, kinh ngạc không ngừng, “Cô khẳng định, đây không phải nghệ danh của cô?”

Đỗ Lôi Ty 囧 , thì ra là bây giờ nhân viên bán hàng cũng có nghệ danh.

“Không phải.” Đỗ Lôi Ty lúng túng giải thích.

“Cái tên này không tệ…” Giới Vô Song sờ cằm, lầm bầm lầu bầu, “Tôi có nên đổi tên thành Giới Sĩ Bang* không? Nói không chừng lượng tiêu thụ lượng có thể tăng nhiều hơn nha…”

(*Bao cao su hiệu Jissbon)

“Hay! Tôi cũng đổi tên thành Ngọc Lan Du*!” Nhân viên chăm sóc da ở quầy hàng bên cạnh cũng tranh giành một chút.

(*Ngọc Lan Du = Olay)

“Các cô muốn đổi tên, tôi cũng muốn đổi tên thành Mai Bảo Liên*!” Nhân viên Mai Lệ ở quầy chuyên kinh doanh đồ trang điểm nói chen vào.

(*Mai Bảo Liên = Maybelline)

“Tôi muốn được gọi là Chu Đại Phúc*!”

(*Chu Đại Phúc = Chow Tai Fook – một công ty trang sức đá quý lớn ở Hồng Kông)

“Cậu đổi thành Chu Đại Phúc, tôi sẽ đổi thành Chu Sinh Sinh*!”

(*Chu Sinh Sinh = Chow Sang Sang – một công ty trang sức đá quý lớn ở Hồng Kông)

“…”

Mọi người vẫn đang tập trung thảo luận, chỉ có Đỗ Lôi Ty vẫn trầm mặc: nói bao nhiêu lần, đây không phải là nghệ danh a! Thật sự không phải!

Thảo luận sôi nổi, làm kinh động đến quản lý Chu Đại Phú, đồng thời cũng giúp ông tìm được cảm hứng.

Ông vỗ cái trán, ý tưởng trong đầu cụ thể là: Đúng vậy! Tại sao mình lại không cho nhân viên bán hàng dùng nghệ danh nhỉ?

Vì vậy, quản lý ra lệnh, tất cả nhân viên bán hàng đều đổi tên dùng nghệ danh, thực hiện ngay ngày hôm đó!

Nhìn chữ màu đen trên nền thẻ màu đỏ, Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên xúc động muốn khóc.

Kể từ khi Chu Đại Phú quyết định thực hiện sách lược đổi nghệ danh, xế chiều ông mời người cho mỗi quầy có một cái thẻ giống nhau, trên đó viết tên của nhân viên bán hàng.

Quầy của cô được một cái thẻ với dòng chữ màu đen cực kỳ nổi bật: Nhân viên bán hàng : Giới Sĩ Bang, Đỗ Lôi Ty

Nhìn xem chung quanh, mỗi quầy hàng cũng bày một cái thẻ giống hệt như vậy, nhìn từ xa xa, đỏ rừng rực một mảnh, rất có không khí lễ hội.

“Rất tốt! Rất tốt!” Chu Đại Phú nhìn kiệt tác của mình, liên tiếp gật đầu, “Tiểu Đỗ a! Cháu mới đến cửa hàng, đã giúp chúng ta nghĩ ra một phương án tốt như vậy, chú quyết định! Sẽ phát tiền thưởng cho cháu!”

Tiền thưởng? Mới vừa rồi còn uể oải, hai mắt Đỗ Lôi Ty đã sáng bừng lên.

“Đợi lát nữa cháu đến phòng làm việc của chú lấy phiếu giảm giá hai mươi đô la, nhớ kỹ, phải mua ít nhất 500 đồng mới có thể dùng!”

Hai mươi đô la… Phiếu giảm giá… Mua ít nhất 500 đồng…

T_T

Quản lý Chu, ngài thật hào phóng quá!

Bình luận