Hê hê! Lần này không thể thuận đường được rồi!
Ai ngờ đi vệ sinh xong, anh ta vẫn dày mặt đi qua đi lại trước cửa chẳng tỏ vẻ khó chịu nào cả. Lần này Đỗ Lôi Ty thật sự bó tay.
“Rốt cuộc anh có chuyện gì hả?” Cô hỏi.
“Không có gì.” Tiêu Doãn nhún nhún vai.
“Anh không có gì, thế đi theo tôi mãi làm gì?”
“Sao em biết anh đi theo em?” Tiêu Doãn bỗng cúi xuống thì thầm bên tai cô, “Anh biết rồi, em lén lút quan sát anh, đúng không?”
“…” Bạn Tiêu à, anh liệu có hơi bị tự sướng quá mức không?
Do không thể nói chuyện với một tên đến từ Sao Tự Sướng được, Đỗ Lôi Ty đành chọn im lặng để đối phó, vừa định quay người bỏ đi thì bỗng nghe có tiếng gọi.
“Đỗ Lôi Ty?”
Ai? Ai gọi tên cô?
Cô nhìn quanh quất, thấy gương mặt đã biến mất n tháng trước – bạn trai cũ, Trịnh Húc Húc.
Đỗ Lôi Ty hơi choáng, vì cô rõ ràng cảm thấy Tiêu Doãn đang nén cười sau lư
“Trùng hợp quá.” Cô cười khổ chào Trịnh Húc Húc.
Trịnh Húc Húc nhiệt tình hỏi thăm: “Lôi Ty, trông sắc mặt em có vẻ không ổn lắm, bệnh hay sao thế?”
Bệnh cái đầu anh! Nếu anh dám gọi bà đây một tiếng Đỗ Lôi Ty nữa, bà đây sẽ cho anh bệnh luôn! Trong lòng tuy mắng chửi thế nhưng mặt vẫn tiếp tục gượng cười: “Không, không có gì, hôm qua ngủ không ngon!”
“Thế à! Đúng rồi, đây là…” Trịnh Húc Húc đã phát hiện ra Tiêu Doãn sau lưng cô.
“Không quen biết.” Đỗ Lôi Ty vội vàng trả lời.
“Em yêu, anh biết lỗi rồi, em đừng ấm ức nữa mà.” Tiêu Doãn nhịn cười, tiến lên một bước, đưa tay đặt lên cánh tay Đỗ Lôi Ty.
Đỗ Lôi Ty trừng mắt nhìn anh ta, nhấc chân lên định đạp anh ta thì bị Trịnh Húc Húc cắt ngang: “Lôi Ty, thì ra em đã có bạn trai rồi sao? Tiếc quá, xem ra anh không còn cơ hội rồi…” Anh ta lắc đầu tiếc nuối.
Cái gì? Đỗ Lôi Ty cáu tiết, tuy bây giờ cô không còn tình cảm với Trịnh Húc Húc, nhưng dù sao hai người cũng có một thời nồng nhiệt, không ngờ mặt nóng lại áp vào đít lạnh, ba tháng đã bị đá một cách vô tình. Bây giờ hay lắm, tên khốn này còn tỏ điệu bộ cô có lỗi với hắn, trò quái gì thế!
Đỗ Lôi Ty nóng máu, dựa luôn vào người Tiêu Doãn, nói bằng giọng cực kỳ sến: “Trịnh tiên sinh lại đùa rồi, điều kiện tốt như anh đây, đi đâu cũng có một hàng dài người đẹp xếp hàng đợi anh mà! Đúng rồi, bây giờ anh đã có đối tượng thích hợp chưa? Nếu có rồi thì bàn chuyện vui luôn nhé, cô gái đó thế nào? Mấy tuổi? Tên chắc chắn rất hay nhỉ?”
Trịnh Húc Húc bị hỏi đến độ mặt trắng bệch: “Tôi… tôi có việc gấp, đi… đi trước đây…”
“Đừng đi! Trịnh tiên sinh, anh vẫn chưa nói tôi biết ngày mấy anh cưới mà!”
Lúc hỏi thì Trịnh Húc Húc đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
“Hứ!” Nói sướng miệng thật! Đỗ Lôi Ty bỗng phát hiện ra tiềm năng đen tối của mình, đang đắc ý thì bỗng thấy không khí kỳ lạ quá, quay đầu lại thì Tiêu Doãn đã ôm bụng cười không ra thể thống gì, hai vai đều run lên bần bật, y hệt một con gà mái mẹ đang đẻ trứng.
“Đỗ… Đỗ Lôi Ty… ha ha ha ha! Buồn cười quá!!!”
“Cười gì mà cười?” Quả nhiên bị cười nhạo rồi, Trịnh Húc Húc tôi hận anh!
“Em… em chắc chắn đây là tên thật? Sao không gọi em là Jissbon chứ? Ha ha ha…”
Đỗ Lôi Ty nghiến răng nghiến lợi: “Cười đi cười đi, cười chết đi!” Mắng xong quay người bỏ
đi.
“Bao cao su, em đừng vội bỏ đi!” Tiêu Doãn đuổi theo, đưa tay choàng vai cô.
Anh mới là bao cao su, cả nhà anh đều là bao cao su!
Đỗ Lôi Ty bỗng dưng muốn gào thật to, khóc cho thỏa thích, may mà sếp tổng gọi đến.
Đỗ Lôi Ty nhớ lại lúc gặp Tiêu Doãn trên máy bay hôm ấy, gương mặt sếp tổng lạnh như băng, bỗng nhiên thấy căng thẳng quá. Lỡ anh biết bây giờ cô đang ở cạnh Tiêu Doãn, liệu có…
Cô vội vàng bẻ tay Tiêu Doãn thật mạnh, anh ta đau quá, buông ngay ra rên hừ hừ: “Anh đùa thôi mà, em đâu cần ác thế chứ?”
“Nếu anh dám nói nữa, tôi sẽ cắn chết anh!” Đỗ Lôi Ty hậm hực đe dọa một câu, sau đó bấm nút nghe.
“Sao lâu nghe thế?” Liêm Tuấn hỏi.
Đỗ Lôi Ty giật mình, lúng túng đáp: “… Trong cửa hàng đông người quá, em không nghe thấy.”
“Đơn xin nghỉ việc đã nộp chưa?”
“Vâng, nộp… nộp rồi.”
“Giờ em đang ở đâu?”
“Em… đang đi dạo cửa hàng.”
“Một mình?”
“Vâng, một mình.”
Bên kia im lặng một lúc: “Có cần anh đến đón
Đỗ Lôi Ty đã toát mồ hôi hột: “Không cần đâu, anh cứ lo việc của anh đi, he he he he…”
“Đỗ Đỗ, giọng em nghe có vẻ rất lúng túng.”
Tim Đỗ Lôi Ty “rắc” một tiếng.
“Chồng ơi, người ta nghe điện thoại của anh nên vui quá đó mà! Chồng ơi em nhớ anh lắm! Chồng ơi—.”
Tiếng gọi “chồng ơi” đó khiến Liêm Tuấn bên kia phát sặc: “Em hết việc rồi thì về nhà sớm đi.” Đừng chạy ra ngoài hù dọa kẻ khác.
Đỗ Lôi Ty ngọt ngào: “Vâng~~~”
Sau đó, cúp điện thoại.
Nghe bên kia đầu dây vang lên tiếng “tút tút”, Đỗ Lôi Ty mới thở phào: Chư vị thần thánh ơi, nguy hiểm quá!
“Bao cao su, em lại vì anh mà lừa gạt chồng em, anh cảm động quá…” Tiêu Doãn bỗng chồm lại gần.
Mặt Đỗ Lôi Ty bỗng xuất hiện đầy vạch đen: “Thôi đi, hai chúng ta không thân thiết.” Nếu không vì sợ sếp tổng ghen tuông thì cô đã không nói dối. Nhưng cũng phải nói rằng, sếp tổng ghen vì cô thì thật là… hạnh phúc quá.
o ( ≥v≤ )
“Em yêu, em nói thế thì tổn thương lòng tự trọng của anh quá.” Tiêu Doãn ôm ngực, vẻ mặt bị tổn thương sâu sắc.
Thấy anh ta như vậy, Đỗ Lôi Ty bỗng nhớ đến “đồng bọn” Hạ Khôn của cô, nói năng cũng không kiêng kỵ gì nữa: “Lòng tự trọng của em được gói trong da mặt dao súng không đâm vào được của anh, đạn nguyên tử còn không làm bị thương được nữa là…”
“Bao cao su, en độc địa thế mà chồng em làm sao chịu đựng em nổi?”
Độc địa à? Đỗ Lôi Ty ngẩn người, hình như trước mặt sếp tổng, xưa nay chỉ có cô bị nói độc thôi. Quả nhiên chiến đấu vẫn phải nhìn đối thủ, nếu gặp một Boss mạnh như sếp tổng, cơ bản cô chỉ có nước bị giết chết.
Đang suy nghĩ thì Tiêu Doãn bỗng chồm lại, đặt móng heo lên eo của cô.
Đỗ Lôi Ty lạnh cả người, đưa tay gạt ra, nhưng sức cô không mạnh bằng anh ta, gỡ cả một lúc lâu mà anh ta cũng chẳng hề nhúc nhích. Không ngờ tên này nhìn bạch diện thư sinh thế mà sức mạnh cũng lớn quá! Xem ra chỉ có cách sử dụng tuyệt chiêu thôi.
Cô đưa chân lên, nhắm thẳng chân Tiêu Doãn, định đạp mạnh xuống.
“Con đang làm gì thế?” Một giọng nói vang lên như sét giữa trời quang, khiến Đỗ Lôi Ty giật bắn mình không đứng vững, ngã xuống. Cũng may Tiêu Doãn bên cạnh kịp thời đỡ lấy cô mới không đến nỗi xảy ra thảm kịch. Phải biết là, cô đang mặc váy đó!
Nhưng vấn đề đã xảy ra, tuy cô không chụp ếch thảm hại nhưng lại chui ngay vào lòng Tiêu Doãn, trong mắt người khác, đó là kiểu “tự động chui vào lòng” tiêu chuẩn! Lại thêm vẻ mặt thỏa mãn của Tiêu Doãn, đúng là – ảnh hưởng đến văn
Quả nhiên, người đến cố ý ho một tiếng.
Đỗ Lôi Ty vội vàng đẩy Tiêu Doãn ra, muốn nhìn xem cái người làm cô sợ đến suýt nữa thì ngã nhào là ai, thì nhìn thấy người đứng trước mặt họ là một ông chú lạ mặt vận bộ âu phục. Ông chú ấy khoảng năm mươi mấy tuổi, vẻ mặt u ám, ánh mắt không thân thiện.
Cô đang định mở miệng hỏi thì nghe Tiêu Doãn cất tiếng vẻ cực kỳ không cam tâm: “Bố.”
Bố? Đỗ Lôi Ty sững sờ, ông chú này lẽ nào là bố của Tiêu Doãn? Không đúng! Bố Tiêu Doãn chẳng phải là bố của sếp tổng hay sao? Thế, thế chẳng phải là bố chồng cô hay sao?
Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty đã hóa đá.
“Đừng gọi tao là bố, tao không có thằng con nào như mày!” Tiêu Lễ Thạch mắng, “Đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, suốt ngày chỉ biết rong chơi, không làm việc, cưa gái sống qua ngày, sao tao lại đẻ ra một thằng con như mày?”
Những câu mắng mỏ của Tiêu Lễ Thạch khiến Đỗ Lôi Ty thoát khỏi trạng thái hóa đá, xem ra quan hệ hai cha con này không tốt lắm, lại nhìn Tiêu Doãn, anh ta sa sầm mặt, không hề phản bác lại.
“Tao đã đủ bận lắm rồi, xin mày nếu rảnh rỗi cũng đừng gây chuyện phiền lòng nữa! Người làm cha như tao không yêu cầu mày xuất sắc, mà chỉ cần bằng một phần mười anh trai mày thôi thì bố đây đã yên tâm lắm rồi!”
“Bố đừng có suốt ngày so sánh con với anh ta!” Tiêu Doãn bỗng gầm l
“Mày còn dám cãi à?” Tiêu Lễ Thạch rõ ràng đã bị chọc giận, “Tao so mày với A Tuấn thì sao? Mày không thể so được với anh mày, cũng là con trai tao mà A Tuấn xuất sắc hơn mày nhiều! Cái kiểu như mày, ngoài lấy tiền tao để ăn uống chơi bời ra thì còn biết cái gì?”
“Phải! Phải! Cái gì con cũng không bằng A Tuấn của bố!”
“Thái độ mày là sao? Lần nào tao nhắc đến anh mày, mày cũng sừng sộ với tao! Rốt cuộc mày có phải con trai tao không?”
“Con không phải, được chưa?”
“Thằng khốn!” Tiêu Lễ Thạch tức đến độ thở hồng hộc, “Mày cứ thế này thì có khác nào mấy thằng lưu manh đầu đường xó chợ? Mày… mày đúng là đồ phế thải, cả chó cũng không bằng!”
“Sao bác lại có thể nói con trai bác như thế?” Đỗ Lôi Ty cuối cùng không kìm được, làm gì có ông bố nào so sánh con mình với chó cơ chứ.
“Cô là ai?” Tiêu Lễ Thạch chú ý đến cô gái đứng cạnh con trai ông.
“Cháu… Bác đừng quan tâm cháu là ai! Bác nói con trai như thế là không đúng!”
“Hừ!” Tiêu Lễ Thạch cười lạnh một tiếng, “Tôi dạy con tôi thế nào là việc của tôi, đến lượt người ngoài như cô dạy tôi à. Mà chính cô, một đứa con gái ôm ôm ấp ấp giữa thanh thiên bạch nhật với một thằng con trai như thế, thật không biết bố mẹ cô dạy dỗ cô thế nào.”
Mũi dùi của Tiêu Lễ Thạch đã chuyển hướng sang Đỗ Lôi Ty, nhưng lại khiến tâm trạng đang tức giận của cô bình tĩnh lại: “Chuyện này byên tâm, bố mẹ cháu giáo dục cháu rất tốt, chí ít cháu biết thế nào là tôn trọng, sẽ không so sánh người thân nhất của mình là chó!”
“Một cô bé miệng lưỡi làm sao!” Tiêu Lễ Thạch nhìn sang Tiêu Doãn, cười lạnh: “Tao đã biết thế nào là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng rồi, mày thường xuyên ở cạnh những người không được giáo dục, thảo nào đã học được cách cãi tay đôi với tao!”
Ông mới không được giáo dục, cả nhà ông đều không được giáo dục! Đỗ Lôi Ty thật chỉ muốn lớn tiếng mắng, nhưng nghĩ lại thì cả nhà ông chú này cũng bao gồm cả sếp tổng và cô, nên lời đến miệng lại phải nuốt vào.
“Phải! Tôi không được giáo dục, không được bố dạy, không được mẹ chăm!”
Chát!
Mặt Tiêu Doãn để lại những vết đỏ bầm, còn Tiêu Lễ Thạch đứng đó, đôi vai run lên vì tức tối.
Từ trận cãi nhau lúc này đến cãi tát tai của Tiêu Lễ Thạch đã thu hút không ít người vây quanh, lúc này đám người đó đã bắt đầu xì xầm bàn tán.
Đỗ Lôi Ty lần đầu gặp phải chuyện này, đột nhiên không biết phải làm sao. Lúc nãy do cô kích động đã gây xung đột với Tiêu Lễ Thạch, cho nên khuyên giải chắc không thể được. Nhưng cũng không thể để mặc hai cha con họ được. Lỡ như họ đánh nhau, há chẳng phải cô đành mở to mắt nhìn bố chồng và chú em chồng của mình ẩu đả? Hình như quan hệ này thật phức tạp…
Đỗ Lôi Ty băn khoăn day dứt, cuối cùng vẫn quyết định: Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Thế là, cô nhân lúc Tiêu Doãn chưa phản ứng kịp, kéo tay anh ta, ạt đám đông vây quanh và bỏ chạy.
Lần này do cô to gan nên sức mạnh cũng tăng đáng kể, lại còn kéo được cả một người to cao như Tiêu Doãn, chạy tóe khói ra khỏi quảng trường, chạy thẳng ra chiếc xe buýt vừa hay đi ngang qua đó.
Trả tiền xong, tìm chỗ ngồi xuống, cô mới nhận ra hai chân mình đã tê liệt, trán đang toát mồ hôi đầm đìa.
Khiếp thật! Không ngờ bố của sếp tổng lại là một ông chú cổ hủ vô lý như thế, mắng người cũng khiếp mà đánh người lại càng khiếp! Chỉ riêng cái tát lúc nãy thôi, tuyệt đối có thể đánh người ta ngất đi! Đúng rồi, Tiêu Doãn!
Cô mới sực nhớ lúc nãy có kéo một người đi, vội ngẩng lên hỏi thăm vết thương của anh: “Anh không sao chứ?”
Tiêu Doãn vẻ mặt không chút cảm xúc: “Không sao.”
Còn cứng mồm, nửa mặt bên kia đã sưng lên rồi kìa! Đỗ Lôi Ty quyết định làm người tốt đến cùng, lấy nước và khăn giấy trong túi ra, muốn chườm mặt cho anh ta.
“Không cần cô thương hại tôi!” Tiêu Doãn bỗng hất tay cô ra.
Khỉ thật! Tôi vì anh mà cả bố chồng cũng đắc tội rồi, còn không biết cảm ơn tôi mà còn gầm gào với tôi hả! Chị đây hôm nay thương hại anh chắc rồi!
Đỗ Lôi Ty bất chấp, lấy khăn giấy ra chùi miệng cho anh ta.
“Á!” Tiêu Doãn đau quá k trừng mắt giận dữ: “Cô làm gì vậy? Đã bảo đừng đụng vào tôi!”
“Anh tưởng tôi thích đụng anh chắc? Tôi thương hại anh nên mới phải chịu ấm ức đấy, có biết không?” Cũng may trên xe buýt không có ai, nếu không còn tưởng cô bắt nạt “phụ nam nhà lành”.
“Tôi đã nói là không cần cô thương hại!”
“Tôi thương hại đấy, thương hại đấy, thương hại anh đấy”
“Cô!” Bạn Tiêu Doãn tội nghiệp cuối cùng tức đến nôn ra máu, quay đầu đi, không nói nữa.
“Thôi được, tôi có lỗi, được chưa? Tôi không thương hại anh, tôi…” Đỗ Lôi Ty nghĩ ngợi, không nghĩ ra từ nào thích hợp, cuối cùng chỉ nói đại một câu, “Tôi thương xót anh, được chưa nào?”
Chính từ đó lại đâm trúng trái tim Tiêu Doãn.
“Cô nói gì?” Anh ta quay lại nhìn cô.
“… Tôi thương xót anh, anh nhìn gương mặt anh này, đã sưng thành thế này rồi? Vốn là một cái bánh bao hấp vỏ ít nhân nhiều, bây giờ thành một cái bánh bao toàn vỏ năm xu một cái bán trong nhà ăn trường học rồi.”
Đỗ Lôi Ty nói xong, Tiêu Doãn sặc.
“Cô đừng chọc tôi nữa được không, tôi đang giận.” Anh ta ôm mặt, cuối cùng đã có được cảm xúc của con người.
Đỗ Lôi Ty thở hắt ra: “Anh bây giờ có phải tốt hơn không, hễ cười là đẹp trai ngay.”
Tiêu Doãn tắt nụ cười, thở dài.
“Sao vậy?” Đỗ Lôi Ty hơi lo lắng, chẳng lẽ cô đã nói sai điều gì?
Tiêu Doãn cười khổ: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy tôi làm người rất thất bại.”
“Sao thế được? Anh làm người rất thành công mà!” Đỗ Lôi Ty nói xong, cảm thấy bản thân cũng hơi giả tạo, lúng túng nói, “Tuy anh có hơi làm người ta ghét, nhưng tổng kết lại cũng không phải người xấu, ít nhất… ít nhất anh không giết người, đốt nhà, cướp ngân hàng. Thỉnh thoảng đùa cợt con gái nhà lành, đó là sở thích cá nhân, có thể tha thứ được!”
“Phì!” Tiêu Doãn lại phun ra, “Bao cao su, lúc cô đi học chính trị có phải luôn được điểm cao nhất?”
“Sao anh biết?”
“Vì cô khá biết cách bới móc!”
“…” Bạn Tiêu, bạn chả biết tốt đẹp gì cả!
Một lúc sau Tiêu Doãn bỗng nói: “Sao cô không hỏi tôi vì sao quan hệ giữa bố con tôi không tốt?”
Còn phải hỏi sao? Rõ ràng là bố anh, cũng chính là bố sếp tổng, từ nhỏ đã so sánh anh với sếp tổng, nhưng lại khiến tâm lý nổi loạn của anh bùng phát, bắt đầu đi ngược lại, mong được bố chú ý đến hơn, ai ngờ bố anh lại càng thất vọng, cái vòng luẩn quẩn ấy biến thành thảm kịch gia đình cha con không hợp nhau. Sách, truyện, tivi, tất cả đều thế mà!
Thực ra anh hà tất phải so đo với sếp tổng? Ai là người cũng không so được với anh ấy, vì anh ấy căn bản không phải là người!
Nhưng Đỗ Lôi Ty không thể nói những câu này, vì Tiêu Doãn hỏi thế hẳn nhiên là muốn tìm người tâm sự những chuyện anh ta đã giấu diếm trong lòng rất lâu rồi, cứ xem như cô là người tốt đến cùng đi!
Đỗ Lôi Ty chớp chớp mắt, vẻ mặt rất nghi ngại: “Tại sao chứ?”
Tiêu Doãn nhìn cô, bắt đầu kể lại câu chuyện chôn giấu trong lòng đã mười mấy năm, quả nhiên không khác mấy so với những gì Đỗ Lôi Ty dự đoán. Thế mới bảo, tivi cũng không hoàn toàn lừa gạt, chí ít cũng bắt nguồn từ cuộc sống và phát triển cao hơn thôi!
Nhưng có một điểm Đỗ Lôi Ty không ngờ, đó là mẹ của Tiêu Doãn, tức là vợ sau của Tiêu Lễ Thạch vốn đã qua đời trong một tai nạn giao thông khi Tiêu Doãn tám tuổi, từ đó Tiêu Doãn và Tiêu Hạ luôn chịu sự dạy dỗ hà khắc của bố, anh ta không chịu nổi nên bắt đầu buông thả bản thân.
Nghe đến đó, Đỗ Lôi Ty bỗng nhớ ra một câu: Càng những người tự yêu bản thân mình thì càng tự ti. Tiêu Doãn sở dĩ tỏ ra hời hợt điên cuồng trước mặt người ngoài, chính là vì muốn che giấu cảm giác tự ti trong lòng. Nói trắng ra là, cái mà anh ta đang đùa cợt không phải con gái nhà lành, mà là nỗi cô đơn!
Trên thế gian này, thực ra trong sâu thẳm trái tim mỗi con người đều chôn giấu một nỗi cô đơn, một bản ngã thật sự chăng? Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty bỗng có chút thông cảm với Tiêu Doãn.
“Hai người kia, còn chưa xuống xe à?” Tiếng quát của tài xế đã cắt đứt sự thông cảm của cô.
Đỗ Lôi Ty mới nhận ra, thì ra xe đã đến trạm cuối, hơn nữa cả khoang xe chỉ có hai người họ!
Hai người xuống xe trong ánh mắt kỳ thị của tài xế, lúc xuống xe, Đỗ Lôi Ty cũng nghe tài xế làu bàu một câu: “Thanh niên bây giờ thật kỳ quặc, cứ thích chạy đến những chỗ khỉ ho cò gáy nghèo nàn này.”
Sau đó, chiếc xe lắc lư chạy đi.
Xuống xe thì trời đã sụp tối, rõ ràng chiếc xe lúc nãy là chuyến cuối cùng, Đỗ Lôi Ty chỉnh lại nếp nhăn trên váy, nhìn quanh quất, bỗng có một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu.
Hồi lâu sau, cô mới ấp a ấp úng: “Chỗ này… tôi… hình như tôi đến rồi…”
Tiêu Doãn ngẩng lên nhìn những cánh đồng bao la không một bóng người: “Cái nơi khỉ ho cò gáy này làm sao cô lại đến?”
Trán Đỗ Lôi Ty đã chảy dài mấy vạch đen: “Tôi ngồi xe đến…”
Lúc này, một đàn vịt từ ruộng lúa bên cạnh trèo lên, nguẩy mông đi qua chân Đỗ Lôi Ty, bỗng nhiên nhìn cô chằm chằm và “quác” một tiếng.
Đỗ Lôi Ty nước mắt ròng ròng, cái nơi chỉ có xe bò mới ra vào này, cuối cùng cũng có chuyến xe đầu tiên!
Bỗng nhiên di động reo vang.
“Sao còn chưa về?” Giọng sếp tổng có vẻ tức giận.
“Em…” Đỗ Lôi Ty khóc ròng, “Em ngồi nhầm xe rồi!”
“Em ở đâu? Anh đến đón.”
“Em… em cũng không biết.” Bỗng một đàn vịt lại đi ngang trước mặt cô, “Anh bảo Tiểu Phương là nơi có rất nhiều vịt, cậu ta sẽ biết ở đâu.”
“Tốt nhất em nên bàn bạc với đàn vịt đó, lát nữa xem giải thích với anh thế nào.” Nói xong điện thoại cúp ngay.
Đỗ Lôi Ty hoang mang cúp máy, nhìn đàn vịt, lại nhìn Tiêu Doãn đang cười cười, choáng váng!
Trời cao ơi, đất dày ơi, bảo cô làm sao giải thích với sếp tổng đây.
____________________________________
(1) Doraemon:Chú mèo máy nổi tiếng trong hoạt hình Nhật Bản
(2) Hồng Thất Công: Nhân vật trong “Xạ điêu anh hung truyện” và “Thần điêu hiệp lữ” của Kim Dung, biệt danh là Bắc Cái, là một trong năm người giỏi võ công nhất trong thiên hạ, là bang chủ cái bang.