Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống Chung Với Sếp Tổng

Chương 28-2

Tác giả: Ức Cẩm

Tâm tình của Liêm Tuấn vì cô thốt lên tiếng “Chồng ơi” chợt trở nên vui vẻ: “Sao thế, gặp ác mộng à? Lớn thế này rồi, gặp ác mộng còn sợ đến thế, người ta không biết còn nghĩ rằng em đã rơi xuống nước thật.” Lời của anh bỗng dừng lại, vì anh phát hiện ánh mắt khác thường của Đỗ Lôi Ty.

“Sao thế?” Anh hỏi.

“Nếu như em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh cứu người nào trước?”

Liêm Tuấn có chút bất đắc dĩ: “Tại sao đột nhiên lại hỏi điều này?”

“Anh đừng bận tâm tại sao em hỏi, trả lời em trước đi!” Đỗ Lôi Ty thúc giục, tâm trạng cũng trở nên khẩn trương.

Liêm Tuấn không trả lời trực tiếp, anh hỏi: “Nếu như anh và cha em cùng rơi xuống nước, em cứu ai trước?”

Anh lại đem vấn đề đổ sang cô! Đỗ Lôi Ty có chút ngẩn người, một lát sau, cô nói rõ ràng: “Cha em.”

“Anh cũng vậy.” Liêm Tuấn nhàn nhạt nói: “Anh sẽ cứu mẹ anh trước.”

Rõ ràng là lường trước đáp án, nhưng trong lòng Đỗ Lôi Ty vẫn không nhịn được mà dâng lên một cảm giác cô đơn, thất vọng cúi đầu. Anh sẽ cứu mẹ anh trước, thật giống giấc mơ vừa rồi…

“Nhưng” Giọng nói của Liêm Tuấn lần nữa vang lên, “Nếu như anh không cứu được em, anh sẽ chìm xuống cùng em.”

Đỗ Lôi Ty ngẩn người.

Anh nói, anh sẽ chìm xuống cùng cô…

Cô cảm thấy sâu thẳm trong nội tâm có thứ gì đó đang phá kén chui ra, phóng vào trong não, lỗ mũi cay cay, mắt cũng cay cay.

“Đỗ Đỗ, em sẽ không dễ dàng cảm động như vậy chứ?”

Đỗ Lôi Ty lấy lại tinh thần, chú ý tới nụ cười nơi khóe miệng Liêm Tuấn: “Ai, ai cảm động đâu?” Cô nói xong hơi chột dạ, đưa mắt nhìn xung quanh.

Bỗng nhiên, cằm bị giữ lại, rất chặt, làm cho cô phải nhìn thẳng vào anh.

“Nói, có phải em cảm động không?” Anh hỏi.

Làm sao có thể đem cảm động mà giắt ngoài miệng chứ? Sếp tổng đại nhân thật biến thái!

“Nếu như em thật sự cảm động, anh không ngần ngại để em lấy thân báo đáp.” Anh nói xong lại đưa móng vuốt đến nút áo trong của cô.

Đỗ Lôi Ty phản ứng kịp, đỏ mặt lui dần về phía sau: “Cái đó… Em… Em ngủ vẫn chưa tỉnh…” Vừa nói, chui chui trong chăn giống như cá trạch.

Nhưng cô lại không phải là cá trạch, bề mặt không có dịch nhờn, cho nên rất nhanh đã bị sếp tổng đại nhân bắt được, hơn nữa cả người cũng bị anh gắt gao đặt ở phía dưới.

Bông nhiên Đỗ Lôi Ty có cảm giác chui vào lưới, sếp tổng đại nhân chính là người đánh cá cầm lưới, đợi con cá nhỏ béo mập là cô ngu ngốc chui vào, anh chỉ cần cất lưới —— dễ như trở bàn tay!

Đỗ Lôi Ty cảm thấy, nếu như lúc này cô không phản công, rất có thể cả đời sẽ bị đè phía dưới anh .

“Em muốn ở phía trên!” Cô vừa nói xong, liền hối hận. Bởi vì cô vốn cho là sếp tổng đại nhân nhất định sẽ tức giận, không nghĩ tới anh không giận ngược lại còn cười, cười đến mức cực kỳ dâm ô.

“Đỗ Đỗ, nói rồi không được hối hận.”

Đỗ Lôi Ty muốn khóc: “Em… Em sai rồi… A!”

Một tiếng thét chói tai, tay của anh đã ôm lấy eo cô, sau đó lật người, tư thế hai người lại được thay đổi rất nhanh chóng, cô ở trên cao, anh ở dưới.

“Bắt đầu đi.” Giọng nói của anh thật dễ dàng.

Đỗ Lôi Ty rõ ràng cảm giác được phía dưới có một vật thô ráp đang chà xát, mới chà một chút mặt đã đỏ cả lên.

“Em… Em… Em…” Liên tiếp nói bảy tám lần em, không nói nổi lời muốn nói ra, lại nhìn vẻ mặt “Do bản thân tự nguyện” của Liêm Tuấn, vừa xem trò vui vừa ngó chừng cô.

“Sao lại bất động?” Liêm Tuấn hỏi.

Đỗ Lôi Ty nuốt nước miếng, bắt đầu ở trong lòng tính toán: đã mạnh miệng nói ra, mẹ nó chứ, vậy thì ở phía trên! Mặc kệ, ở trên thì ở trên! Chết sống cũng là “thụ”, không bằng tiếp nhận có tôn nghiêm một chút!

“Ai nói em bất động? Em… Em chỉ đang suy nghĩ mở nút áo nào trước.”

“Nghĩ kĩ chưa?”

“Kĩ, kĩ rồi.” Cô nói xong, run rẩy vươn tay, cởi chiếc nút áo đầu tiên trên áo anh. Tiếp theo là cái thứ hai, thứ ba… Chờ đến lúc tất cả nút áo đều được cởi ra, liếc nhìn một cái là thấy được toàn bộ lồng ngực săn chắc kia không sót chỗ nào.

Đỗ Lôi Ty chết lặng khắc sâu cảm giác bản thân đã được sếp tổng đại nhân huấn luyện, thấy lồng ngực mê người như vậy nhưng cô lại không chảy máu mũi!

Liêm Tuấn một tay gối đầu, thú vị nhìn cô biểu diễn.

“Tiếp theo làm gì?” Anh hỏi.

“Gấp gì mà gấp chứ?” Cô trừng mắt liếc anh một cái, chuyển ánh mắt về phía khóa kéo quần, sau đó ánh mắt không tự chủ được bị chỗ nhô ra dưới khóa kéo hấp dẫn.

Ngay sau đó, khí huyết đảo lưu, cả người sôi trào, bạo loạn chảy máu mũi rốt cuộc đã trở lại!

Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên có loại cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

“Em xin phép uống một ly nước xong rồi tiếp tục!” Cô giơ tay lên.

Liêm Tuấn nhíu mày: “Không phê chuẩn.”

“Sao lại không phê chuẩn? Trước khi rơi đầu còn cho ăn no mà! Không được, em muốn uống nước! Em muốn uống nước! Uống nước, uống nước, uống nước…”

“Em đi uống đi.” Liêm Tuấn cực kỳ bất đắc dĩ thở dài, sau đó trơ mắt nhìn cô bé trên người mình bò xuống, hấp tấp đi uống nước.

Cô bé này, thật là quá hành hạ người khác!

Liêm Tuấn không nghĩ tới, công phu hành hạ người khác của Đỗ Lôi Ty là đi thật lâu, uống ly nước, cô lại đi gần nửa tiếng! Mắt thấy dục vọng trên người nhanh chóng tan biến, anh rốt cuộc không nhịn được ra khỏi giường, đi xem một chút rốt cuộc cô đang làm gì.

Đi ra ngoài phòng ngủ, hoàn toàn tối như mực, vẫn như cũ không thấy bóng dáng cô.

“Đỗ Đỗ?” Anh mở miệng gọi.

“Vâng…” Loáng thoáng, có một giọng nói trả lời.

“Em đang ở đâu ?”

“Vâng…” Lúc này giọng nói lớn hơn một chút, anh theo giọng nói đi đến, rốt cuộc tìm thấy Đỗ Lôi Ty đang ngồi sau tủ rượu, ôm cái chai.

“Em uống rượu sao?”

“Ừ.” Cô có chút mờ mịt gật đầu.

Liêm Tuấn cúi người xuống, cầm lấy chai rượu trong tay cô, đã vô ích .

“Em chỉ là muốn uống chút rượu củng cố can đảm thôi, uống xong mới phát hiện rượu này hình như bắt đầu là chữ W, anh nói thử xem đó không phải là rượu whisky sao? Em không uống rượu mạnh…” Đỗ Lôi Ty ngồi đó lầm bầm lầu bầu, ánh mắt mê ly.

“…” Liêm Tuấn đem cái chai rượu whisky nặng nề đã trở nên vô ích để qua một bên, hiển nhiên là có chút nổi giận, một chai, hết một chai rượu whisky! Sao cô lại uống đến mức đó? Nếu anh không đi ra, đoán chừng cô ngay cả chai rượu Brandi để bên cạnh cũng giải quyết nốt.

“Anh đừng đỡ em.” Đỗ Lôi Ty bám vào anh đứng lên, “Em không say.” Cô nói xong, nhìn Liêm Tuấn chằm chằm, đột nhiên hỏi, “Chúng ta không phải còn chuyện chưa làm sao?”

Say thành như vậy, nhưng dường như nhìn qua là không say.

Trong lòng anh đầy tức giận, nổi giận nói: “Có, nhưng em còn năng lực để làm sao?”

“Có!” Đỗ Lôi Ty rất dứt khoát trả lời, sau đó đưa tay bắt đầu cởi quần áo của mình, tốc độ nhanh đến kinh người.

Ba cái hai cái, quần áo trên người cô được cởi sạch sẽ.

Sau đó, cô quàng hai tay qua cổ anh, bắt đầu mãnh liệt với anh.

Chú ý, là mãnh liệt!

Sau khi hôn một trận rất hỗn độn, Liêm Tuấn hỏi: “Đỗ Đỗ, có phải em đã quá chủ động rồi không?”

“Không thích sao?” Cô nheo hai mắt, theo dõi anh trong khoảng cách gần, sau đó phả ra một hơi trên mặt anh.

“Thích.”

Vừa dứt lời, nụ hôn của anh đã trở lại, nụ hôn này so sánh với vừa rồi cô hôn anh càng mãnh liệt hơn, một đôi tay đã đỡ lấy eo cô đầy chiếm hữu, từ từ tiến lên trên, trên nữa, rồi trên nữa…

“A…” Cảm thấy trước ngực bị bàn tay ấm áp bao trùm, cô không nhịn được khẽ rên một tiếng.

Thanh âm này giống như là một lệnh đặc xá, làm anh hôn càng sâu, sau đó anh bắt đầu cởi hết trói buộc trên người mình, giống như cô, thẳng thắng gặp nhau.

Vừa hôn xong, môi Đỗ Lôi Ty bắt đầu dịch xuống, làm loạn một trận ở cổ anh, sau đó lướt xuống dưới, hôn lên chỗ nhô ra trước ngực anh.

“Đỗ Đỗ, em nên nhiệt tình như thế sớm hơn…” Từ trong cổ họng anh phát ra một câu nói, tiện đà ngậm lấy vành tai của cô, sau đó bắt đầu hôn từ vành tai, cho đến khi cả người cô đầy dấu tích của anh.

Lúc này nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào hai chân cô đã quàng qua hông anh.

“Chồng ơi…” Cô mơ hồ mê đắm gọi anh, “Em muốn…”

Rốt cục, bàn tay rất nóng của anh mơn trớn xuống bụng cô, từ từ xuống phía dưới, sau đó, không kịp chuẩn bị vội vàng tiến vào.

“A!” Cô hét lên một tiếng, rồi sau đó thanh âm trở nên mỏng manh, uyển chuyển rên rỉ, thuận theo động tác thân thể, một luồng sóng dâng cao.

Cô ôm chặt anh, móng tay cơ hồ bấm vào trong thịt.

“Gọi anh.” Anh ra lệnh.

“Ư… Sếp tổng…” (-_- [] [] [] sao lúc này lại còn tính nô lệ nữa? )

“Gọi chồng ơi!” Anh cử động thân mình, giọng nói biến mất.

“Chồng ơi!” Cô vịn được lưng của anh, điên cuồng mà kêu lên, “Ông… xã… xã… xã…”

“… Thôi, không nên gọi vẫn tốt hơn.”

Hai tay của anh bấu chặt cặp mông trơn mềm nhẵn nhụi của cô, trong tay là cảm giác đê mê, khiến anh không kìm lòng được dùng sức co mười ngón tay, đồng thời vuốt ve, cảm giác trong tay tràn đầy mùi vị say đắm mê lòng người.

Người ở phía dưới, đã sớm thở gấp liên tục .

Bàn tay anh vịn chắc cặp mông không ngừng đưa cô tiến về phía anh, khiến cho nơi của cô mỗi một lần hợp lại có thể chứa đựng, cắn nuốt của anh.

“Nhẹ… Nhẹ chút…” Thanh âm của cô run rẩy vướng vít phả ra ngoài.

Từng tiếng mê loạn rên khẽ, mùi thơm của rượu mạnh đầy ắp trên người cô phả ra, hòa với những tiếng yêu kiều từ trong miệng cô chảy tràn, hai người đan lại, hòa vào làm một, đối với Liêm Tuấn mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa là thứ thuốc mê tuyệt diệu mãnh liệt nhất thế gian này.

Anh cúi đầu xuống, ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn không ngừng rên rỉ khẽ gọi anh, say mê mà cuồng loạn mút mát dây dưa.

Anh vọt đến cô với tốc độ không ngừng tăng nhanh, thân thể mảnh mai của cô dường như trong một thoáng không thể nào tiếp nhận hoan ái mãnh liệt như vậy, khiến cô không được mà phải uyển chuyển cầu khẩn anh, giống như vô lực khước từ, cùng lúc lại giống như đang trầm luân trong cực hạn vui sướng.

Anh đem tất cả thanh âm mê người của cô toàn bộ tham lam nuốt xuống, cái lưỡi đầy yêu thương, quyến luyến và cưng chiều liếp láp cô, thả lỏng thần kinh chìm đắm vào mùi rượu tràn đầy trong miệng cô.

Anh càng lúc đến càng nhanh, sau mấy lần cuối cùng dùng sức, rốt cục cũng chịu không nổi nữa đem toàn bộ nóng bỏng đột nhiên bộc phát trong cơ thể cô! Cái kia đột nhiên bộc phát, trong nháy mắt làm anh đạt đến đỉnh cực lạc trước nay chưa từng có!

Một khắc bột phát kia, trong đầu anh và cô cùng trống rỗng, hai người ôm ấp thật chặt, liên tiếp, triền miên mà hôn thật sâu, cùng nhau giải thoát giác quan vào trong vô tận vui sướng…

Bình luận