Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống Chung Với Sếp Tổng

Chương 19-2

Tác giả: Ức Cẩm

Hả? Đỗ Lôi Ty sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã kịp phản ứng, cúi đầu nói: “Em đâu có…” Quả nhiên chuyện gì cũng không thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của sếp tổng đại nhân, lúc này cô thật sự có cảm giác mình hơi giống Bạch Cốt Tinh.

“Em không ghét con bé, thế chẳng lẽ em… ghen với nó à?”

Vừa nghe câu hỏi, mặt Đỗ Lôi Ty nóng bừng lên, đầu càng cúi thấp hơn, lẩm bẩm: “Anh nói nhảm…” Được rồi, cô thừa nhận là mình có nếm chút vị chua, nhưng phần lớn bực mình vẫn là do thái độ của sếp tổng đại nhân. Làm gì có ai tùy tiện ăn người ta xong rồi chẳng thèm hỏi thăm một tiếng như thế?

Nhiệt độ bừng bừng từ bàn tay bị nắm chặt truyền lên trên, dọc theo cánh tay chỗ nào cũng thấy nong nóng, có một cảm giác không thể diễn tả được, không biết là tức giận nhiều hơn hay vui mừng nhiều hơn nữa.

Thấy cô như vậy, trong lòng Liêm Tuấn vốn đang tức giận cũng tiêu tan. Anh biết nha đầu này nói chuyện luôn cân nhắc, chắc là bị Hác công chúa ép nên cô mới nói như vậy. Nhưng lúc thấy cô ngầm thừa nhận thì trong lòng anh vẫn không thoải mái, chỉ muốn phạt cô thật nặng, dạy cho cô biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Vậy mà nhìn cô cả ngày xị mặt, tủi thân đến sắp khóc thì anh lại cảm thấy không nỡ. Bởi thế lúc nãy Hác công chúa khóc lóc la hét muốn ở lại anh cũng không chịu mềm lòng. Dù sao người nào nên ở người nào không, trong lòng anh biết rất rõ.

Liêm Tuấn lén thở dài một cách bất đắc dĩ, đang muốn mở miệng nói gì đó thì Đỗ Lôi Ty đã đi trước một bước, ngẩng đầu lên.

“Em đói bụng.”

Khúc mắc nếu đã được giải quyết thì cơn tức trong bụng đương nhiên sẽ tiêu tan, trong bụng không còn tức giận nữa lập tức sẽ cảm thấy đói. Ngàn trách vạn trách, đều tại sếp tổng đại nhân, làm cô giận đến ngay cả cơm cũng ăn không vào.

“Đứng lên, anh bảo chị Ngô nấu canh gà cho em ăn.”

Canh gà chị Ngô nấu chính là canh gà Đương Quy[2], quả là món ngon. Đỗ Lôi Ty ăn liền ba bát vẫn thấy chưa đủ. Liêm Tuấn lặng lẽ ngồi bên cạnh, không lên tiếng.

[2] Đương quy: tên một loại thuốc bắc.

Ăn thật no rồi, Đỗ Lôi Ty xoa xoa cái bụng căng tròn, bấy giờ mới nhận ra mình chỉ lo ăn, còn chưa mời sếp tổng đại nhân, đúng là chẳng có phép tắc gì cả. Cô cười hì hì hỏi: “Anh có muốn ăn một bát không? Ngon lắm!”

Liêm Tuấn lắc đầu: “Em ăn nhiều một chút đi.”

“Em đã no rồi.” Đỗ Lôi Ty vỗ vỗ bụng, quả nhiên tròn vo.

“Ăn thêm một chút càng tốt, canh này bổ máu.”

Bổ máu? Đỗ Lôi Ty nhớ lại chuyện tối hôm qua, mặt lại nóng bừng.

Lúc này, Liêm Tuấn đã động tay, múc cho cô thêm một bát canh nữa rồi đặt ở trước mặt: “Ăn nhiều một chút, em gầy quá.”

Gầy? Đỗ Lôi Ty cúi đầu nhìn bắp tay, bắp chân mình. Mặc dù xương hơi nhỏ nhưng vẫn có thịt, đặc biệt là sau khi gả cho sếp tổng đại nhân toàn được ăn đồ ngon, rõ ràng cũng có tăng cân.

“Không gầy mà, anh nhìn tay em xem, toàn thịt là thịt!” Đỗ Lôi Ty giơ tay lên.

“Gầy!” Liêm Tuấn duỗi ngón tay ra chọc chọc tay cô, lắc đầu, “Ôm không thoải mái.”

Răng rắc ——

Người nào đó có cảm giác như vỡ vụn.

Quên đi, tốt nhất là cúi đầu uống canh gà thì hơn.

Vừa uống thêm được hai ngụm thì thực sự không chịu nổi nữa.

“Em, em, em… em muốn đi WC!” Đỗ Lôi Ty ôm bụng, chạy thẳng vào WC. Trong lúc cấp bách đã làm văng một chiếc dép, lại còn văng trúng vào cái bình hoa tráng men mà ông Dư thích nhất!

“Trời ơi! Bình hoa của tôi!” Ông Dư đứng trong góc tối, nước mắt đầm đìa.

“Suỵt!” Chị Ngô đưa tay ra hiệu im lặng, thấp giọng nói, “Ông không muốn sống nữa à? Thiếu gia mà thấy chúng ta đang nhìn trộm nhất định sẽ trừ hết lương của chúng ta đấy!”

Ông Dư vội vàng che miệng lại, đáng thương gật đầu.

Đúng là nghiệp chướng mà! Kể từ buổi sáng hôm nay ông báo cho lão phu nhân biết đôi vợ chồng son có tiến triển, lão phu nhân rất mừng rỡ. Cứ ngỡ rằng nếu hai người đã ổn định thì ông không cần phụng mệnh giám sát nữa, nào ngờ lão phu nhân bỗng nổi hứng, tính hóng chuyện của người già bùng lên, đòi phải biết chi tiết chuyện thân mật của vợ chồng son. Quản gia Dư đáng thương đã sắp sáu mươi, chị Ngô cũng hơn năm mươi, hai người già lén lút núp trong bóng tối rình trộm người trẻ thân mật, thật đúng là vác cái mặt mo mà!

Ông Dư đáng thương lau nước mắt nước mũi trong bóng tối, còn Liêm Tuấn đã đứng lên đi về phía WC.

Vừa tới cửa thì Đỗ Lôi Ty mặt trắng như tờ giấy đi ra.

Liêm Tuấn thuận thế, ép cô vào vách tường.

Động tác đột ngột làm Đỗ Lôi Ty sợ hết hồn: “Anh… anh định làm gì?”

Không thể nào! Chẳng lẽ câu nói kia thật sự ứng nghiệm, một bữa cơm no cuối cùng trước khi mất đầu?

“Ăn no chưa?” Liêm Tuấn nhướn mày hỏi.

Quả nhiên là muốn cho cô ăn no rồi lại ăn thịt cô nữa mà! Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy mình giống một con lợn, vui vẻ được người ta nuôi, chả phải làm gì, ăn đến béo mập mới phát hiện hóa ra chủ nhân muốn ăn mình.

“Vẫn chưa…” Cô ra sức lắc đầu.

Liêm Tuấn vây cô giữa hai cánh tay, tiện đà duỗi ngón tay ra nâng cằm cô lên: “Sau này còn dám nói như vậy nữa không?”

“Nói… nói cái gì?” Trong lúc căng thẳng, đầu óc có chút mơ màng.

“Hửm?” Liêm Tuấn nheo mắt lại.

“Không dám! Không dám!” Đỗ Lôi Ty vội vàng lắc đầu, ai cần biết là nói gì, lắc đầu rồi tính sau.

“Nếu còn dám nói nữa thì sao?”

“Thì… Nếu nói nữa thì…” Trong lòng rối lên, miệng nhanh nhảu, Đỗ Lôi Ty bật thốt lên, “Nói nữa thì sinh con ra sẽ không có mắt!”

Mặt Liêm Tuấn thoáng tối sầm lại, vung tay lên: “Em mà dám lôi con anh ra thề nữa thì cẩn thận cái mông đấy!”

“Không dám! Không dám!” Mắng, mắng, mắng cái đầu anh ấy! Em cũng đã nói rồi, đâu chỉ một lần này… Không đúng! Cái gì mà con của anh? Rõ ràng là con em… Ai da! Rốt cuộc thế này là thế nào?

Đỗ Lôi Ty đang đau đầu với vấn đề rốt cuộc là con ai thì sếp tổng đại nhân bỗng tóm lấy tay cô, kéo lên trên lầu.

“Làm… Làm gì thế hả?”

“Về phòng, sinh con.”

Hả? Đỗ Lôi Ty hiểu ra, mặt chợt đỏ lên, vội vàng dừng bước không chịu đi, “Không được, không đi được!”

“Tại sao?” Mặt Liêm Tuấn trầm xuống.

Đỗ Lôi Ty ấp úng: “Mới vừa có… Có một người họ hàng đến thăm em…”

Liêm Tuấn bất mãn: “Họ hàng nào?”

Cô đỏ mặt ngẩng đầu, lúng túng nhìn anh: “Là… dì cả…”

Bình luận
× sticky