Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống Chung Với Sếp Tổng

Chương 35-1

Tác giả: Ức Cẩm

Sáng sớm, Đỗ Lôi Ty đã bị Liêm Tuấn kéo ra khỏi ổ để đi làm.

Ngồi trong xe, cô mới sực tỉnh, vội nói: “Không được, em phải xuống xe.”

“Hối hận rồi à?” Liêm Tuấn hỏi.

“Không phải thế!” Đỗ Lôi Ty băn khoăn, “Em ngồi xe anh đến công ty anh làm việc, há chẳng phải cả công ty sẽ biết em có quan hệ với anh? Vậy cũng quá…”

“Chẳng lẽ em không muốn có quan hệ với anh?” Sếp tổng bắt đầu không vui.

“Điều đó không quan trọng, mà quan trọng là những tin đồn nhảm nhí sẽ truyền rất nhanh, nếu em ngồi xe anh đến công ty bị người ta nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ không nghĩ rằng em là vợ anh, mà chỉ nghĩ em đang dụ dỗ anh.” Huhuhu… người ta thật sự bị cưỡng ép mà!

“Nói cũng có lý.”

Đỗ Lôi Ty đắc ý: “Sao nào? Anh cũng thấy em phân tích đúng chứ?”

Liêm Tuấn gật gù: “Thực sự là em đang dụ dỗ anh.”

Đỗ Lôi Ty: -_-|||

Do đó, kháng nghị không thành công, hai mươi phút sau, xe sếp tổng đã dừng dưới tòa nhà công ty.

Trước khi xuống xe, Đỗ Lôi Ty có cảm giác lúng túng như đang ăn trộm, nhìn ra ngoài cửa kính rất lâu, xác định không ai nhìn thấy mới mở cửa định bước xuống.

Bỗng nhiên, bàn tay mở cửa xe bị giữ lấy.

Đỗ Lôi Ty rất căng thẳng: Đừng… đừng thế mà…

Đã không kịp nữa.

Làn môi Liêm Tuấn đã áp vào môi cô, đầu tiên là nhấm nháp nhẹ nhàng, rời ra vài giây sau lại ép vào, sau đó điên cuồng như bão, chiếm đoạt hơi thở. Cả người cô bị đè dính vào lưng ghế, chịu đựng sức nặng và ham muốn của anh, tâm trạng bỗng trở nên vừa hưng phấn vừa căng thẳng… có cảm giác… như đang lén lút vụng trộm.

Xong một nụ hôn, áo sơ mi mới mua đã nhăn vài nếp gấp, cúc áo trước ngực hở toang, lộ ra chiếc áo lót màu hồng bên trong. Đỗ Lôi Ty nhận ra ánh mắt nóng bóng của anh, mới ý thức được cô đã hé lộ xuân quang, vội vàng đỏ mặt định cài lại.

Liêm Tuấn lại đưa tay ra trước cô, chăm chú giúp cài lại những chiếc cúc ấy.

Đỗ Lôi Ty sững người, để mặc ngón tay anh vô tình cố ý lướt qua làn da trước ngực, trong tim như có một ngón tay đang gảy lên một cung đàn nhạy cảm nào đó.

Chắc chắn cô đã được “gói ghém” kỹ lưỡng, không bị người khác nhìn thấy dấu hôn trên cổ tối qua, Liêm Tuấn mới gật đầu thỏa mãn, giúp cô chỉnh lại cổ áo, sau đó vỗ vỗ gương mặt hóa đá của ai kia, nói: “Ngố ngố, xuống xe đi.”

Ngố ngố, = =

Sếp tổng, từ bao giờ anh đã bị nhiễm thói quen xấu là đặt biệt danh cho người khác thế hả?

“Khoan đã!”

Đỗ Lôi Ty giúp anh chỉnh lại cà vạt, sau đó cười bẽn lẽn: “Em không muốn người công ty biết quan hệ giữa anh và em, có được không?”

“Cho alý do.”

Sếp tổng anh thật biến thái, chuyện này còn cần lý do à! Đỗ Lôi Ty nghĩ ngợi, nghiêm túc nói: “Nếu để nhân viên khác biết em vào công ty là dựa vào mối quan hệ này thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

“Lý do này chẳng chút sáng tạo gì cả.”

Đỗ Lôi Ty choáng váng: “… Vậy anh cứ xem như là em đang cải trang vi hành đi.”

“Ồ?”

Trong ánh mắt thú vị của Liêm Tuấn, Đỗ Lôi Ty lấy hết can đảm nói tiếp: “Anh thấy đó, công ty lớn như thế, xảy ra chuyện nhỏ còn phải báo cáo từ cấp thấp đến cao rồi anh mới biết, như thế vừa không có hiệu quả cao vừa không đáng tin. Nhưng nếu do một cô tiếp tân như em thu thập tình báo, nhất định sẽ cho anh nắm bắt thông tin đầu tiên!” Cô vỗ ngực, đảm bảo như đang thề thốt trịnh trọng.

“Đừng vỗ nữa, đã bằng phẳng lắm rồi.” Liêm Tuấn nhắc nhở kịp thời.

“…” Sếp tổng, em đang bàn bạc chuyện công với anh, anh không thể chuyên tâm được à? >_
“Được, anh đồng ý.”

Sếp tổng cất lên lời vàng ngọc, Đỗ Lôi Ty cuối cùng cũng được như ý, mở cửa xe chuồn ra ngoài.

“Em đi nhanh thế làm gì?” Liêm Tuấn kéo cô lại.

“Chúng ta đang hành động bí mật, không thể bị bại lộ, em đi trước đây!” Cô nói xong đã chuồn đi như một con cá bùn, mất hút không một gợn khói trong nhà đỗ xe.

Thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của sếp tổng, Đỗ Lôi Ty vui vẻ đến quầy tiếp tân điểm danh. Đến đó, người đón tiếp cô là một phụ nữ nhanh nhẹn khoảng hơn ba mươi tuổi, rất có khí chất nữ vương.

“Tên gì?”

“Đỗ Lôi Lôi.” Cô trả lời.

“Không phải tên Đỗ Lôi Ty à?”

Đỗ Lôi Ty choáng, sếp tổng sao có thể không xin phép cô mà tiết lộ chi tiết quan trọng thế này cơ chứ?

“Cái đó… tôi vừa đổi tên…”

“Thế hả?” Người phụ nữ cau mày, “Xem ra họ sẽ rất thất vọng.”

“Gì cơ?” Đỗ Lôi Ty hỏi.

“Không có gì.” Cô ta lắc đầu, “Tôi tên là Tô Mã Lệ, là chủ quản của bộ phận tiếp tân, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ làm việc ở đây, biết tiếp tân đại diện cho cái gì không?”

“Cái này sao…” Đỗ Lôi Ty nhất thời không nói được.

“Tiếp tân phụ trách tiếp đãi khách, đại diện hình tượng của cả công ty, đây là bộ phận rất quan trọng, nên tôi hi vọng sau này cô chải đầu rồi hãy đến công ty.”

Đỗ Lôi Ty mới nhớ ra lúc nãy sau khi “thê thảm” trong xe xong, cô đã quên không sửa lại đầu tóc.

Sếp tổng, lại là lỗi của anh! >_
Tô Mã Lệ đưa cho Đỗ Lôi Ty một túi giấy, “Đây là đồng phục, sau khi mặc vào tôi sẽ đưa cô đến gặp đồng nghiệp. Nhớ lấy, tốc độ phải nhanh, thời gian là vàng bạc!”

Đỗ Lôi Ty vội vàng đón lấy chiếc túi, chạy đến phòng thay đồ.

Phòng thay đồ nằm ở phía Đông của tòa nhà, Đỗ Lôi Ty hỏi N người mới tìm đúng hướng.

Đang định thay thì một bóng người luồn vào.

Đỗ Lôi Ty giật bắn mình, nhưng lại nghe người kia lên tiếng trước: “Trước kia tôi chưa từng gặp cô! Chắc cô không phải là “bao cao su” mới đến đấy chứ?”

Rầm… Đỗ Lôi Ty suýt tí thì ngã sõng soài.

Rốt cuộc là tên khốn nào công bố tên cô cho cả công ty biết chứ? Cô nhất định sẽ bóp chết hắn! ( _ / ) #

“Tôi… đã đổi tên rồi…” Cô lúng túng giải thích và quan sát cô gái. Một cô gái trẻ, ngoài hai mươi tuổi, có một gương mặt rất baby và rạng rỡ, toàn thân toát ra một vẻ… nhiều chuyện!

“Không phải chứ!” Cô gái kia tỏ ra thất vọng, “Tôi đã nói với họ là đồng nghiệp mới đến tên Đỗ Lôi Ty rồi, sao cô lại đổi tên cơ chứ?”

Là cô ta! Thì ra là cô ta!

Đỗ Lôi Ty khống chế cơn thèm muốn bóp cổ cô ta, hỏi: “Sao cô lại biết… tên thật của tôi?”

“Jason nói đó!”

Thì ra là chú, Jason, tôi nguyền rủa chú mắc bệnh phụ khoa!!!

Đỗ Lôi Ty thầm nguyền rủa trong lòng một trăm lần rồi một trăm lần.

“Hắt xì…” Jason đang báo cáo tình hình công việc cho Liêm Tuấn bỗng hắt xì.

“Cảm rồi à?” Liêm Tuấn hỏi.

Jason chùi mũi: Lạ thật, sếp tổng dạo này trở nên rất ân cần, trước kia nếu gặp chuyện này, cậu ta luôn chọn cách phớt lờ.

“Không ạ.” Jason lắc đầu, bỗng nhớ ra gì đó và nói, “Đúng rồi, phu nhân thật sự muốn đến công ty ta làm việc sao?”

Liêm Tuấn lật tài liệu, hơi gật đầu: “Cô ấy đến rồi.”

“Nhưng… để phu nhân làm việc ở bộ phân tiếp tân có ổn không?”

“Có gì không ổn à?” Liêm Tuấn ngẩng lên, hỏi.

“Ý tôi là, dù sao cô ấy cũng là phu nhân sếp, tiếp tân thì…? Xuất hiện thế thì… có hơi không thỏa đáng lắm?” Jason lau mồ hôi: Mẹ ơi, suýt nữa thì nói tuột ra bốn chữ “chắc chắn mất mặt” rồi.

“Không sao.” Liêm Tuấn tỏ ra bình thản, “Dù sao cô ấy mất mặt cũng không phải ngày một ngày hai nữa.”

“…”

“Hơn nữa…” Liêm Tuấn khựng lại, nhìn Jason, “Anh nghĩ là, trong công ty sẽ biết cô ấy là vợ tôi à?”

Jason bỗng cảm thấy một áp lực kinh khủng chưa bao giờ có ập đến, toát mồ hôi lạnh, “Không, không…”

“Nếu họ hỏi thì sao?”

“… Thì nói… cô ấy là em họ tôi!”

Thấy Liêm Tuấn như không có ý kiến gì khác, Jason mới thở phào, nói, “Sếp, nếu không có chuyện gì thì tôi ra ngoài đây…” Vừa nói vừa chầm chậm rút lui.

“Anh đi vậy, anh họ vợ!”

Jason nhũn chân, suýt nữa quỳ xuống đất: Sếp ơi, nếu sếp có gì bất mãn thì cứ nói thẳng tôi biết, đừng hù dọa thế được không? Già cả rồi, không chịu nổi sự giày vò này đâu!

T_T

Trong phòng thay đồ Đỗ Lôi Ty vẫn bị cô nàng Long Tiểu Hoa vua nhiều chuyện làm cho dở sống dở chết.

“Nghe nói cô vào đây là dựa vào quan hệ?” Long Tiểu Hoa bí ẩn nhìn Đỗ Lôi Ty, “Là nhân vật cấp cao nào thế? Cô có quan hệ gì với người đó? Tiết lộ tí đi!”

Đỗ Lôi

Ty tỏ vẻ khổ sở: “Không có mà…”

“Ôi trời, tiết lộ tí thì có sao, chẳng lẽ cô còn nghi ngờ tôi chạy đi kể cho toàn công ty nghe?”

Đỗ Lôi Ty nhìn cô ta, ánh mắt đã lộ rõ vẻ không tin tưởng: Tôi không nghi ngờ mà tôi chắc chắn cô sẽ làm thế mà thôi.

Long Tiểu Hoa thè lưỡi: “Cô đừng giận, tên cô tôi chỉ bất cần nhỡ mồm thôi.”

Thế mà cũng nhỡ mồm được, trên người cô bao nhiêu cái mồm ha?

“Thế… cùng lắm tôi giới thiệu cô làm quen với các động nghiệp, xem như đền tội vậy! Hơn nữa…” Long Tiểu Hoa chớp mắt, cố ra vẻ thần bí, “Các đồng nghiệp đều rất muốn làm quen với cô đó!”

Câu này từ miệng cô ta nói ra, không hiểu vì sao mà Đỗ Lôi Ty có linh cảm không lành.

Quả nhiên, rất nhanh, linh cảm không lành đã trở thành sự thật.

“Chào cô, Đỗ Lôi Ty…”

“Đỗ Lôi Ty, chào đón cô đến công ty!”

“Đỗ Lôi Ty…”

Đỗ Lôi Ty lên cơn điên: Bạn Long Tiểu Hoa, rốt cuộc cô đã nói tên tôi cho bao nhiêu người hả!

Đúng lúc cô đang choáng đến vô cùng thì Tô Mã Lệ bỗng xuất hiện: “Đỗ Lôi Ty, đến văn phòng tôi một chút!”

Tôi muốn đổi tên, tôi muốn đổi tên, tôi muốn đổi tên… Đỗ Lôi Ty không ngừng lặp lại câu này trong lòng, sau đó theo Tô Mã Lệ vào văn phòng.

Cửa vừa đóng, Tô Mã Lệ bắt đầu dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén, bắt đầu quan sát Đỗ Lôi Ty.

Bị ánh mắt đó bao vây, Đỗ Lôi Ty bỗng thấy căng thẳng, không dám nhúc nhích.

“Tóc, vẫn chưa chải gọn gàng.” Tô Mã Lệ bỗng mở miệng, “Áo chưa cài xong, tất hơi nhăn, trang điểm…” Cô ta dừng lại, rồi đột ngột hỏi: “Cô trang điểm chưa?”

Trang điểm? Đỗ Lôi Ty hoang mang lắc đầu.

“Cái gì? Cô chưa trang điểm mà lại đi làm?” Tô Mã Lệ nhìn Đỗ Lôi Ty như nhìn sinh vật ngoài hành tinh.

“Không trang điểm thì không được sao?”

“Đương nhiên – không được!” Tô Mã Lệ sắc giọng, “Là tiếp tân đại diện cho hình tượng cả công ty, cô lại không trang điểm! Đó là sai sót không thể tha thứ!”

Đỗ Lôi Ty: Tiếp tân phải trang điểm sao? Tôi tưởng chỉ cần ngồi đó là được…

“Cho cô mười phút, đi trang điểm ngay cho tôi, sau đó nhờ Tiểu Hoa dẫn cô đến vị trí để làm quen. Tôi đã nói là chỉ cho cô mười phút! Nhanh nhanh nhanh!”

Đỗ Lôi Ty lại lao ra ngoài, cô nghi ngờ lắm, làm việc chung với Tô Mã Lệ lâu rồi, cô sẽ rất có khả năng biến thành “siêu cấp Mã Lệ” (-_-||| Sao cô không nói là Ginobili(1) luôn đi?)

Do không rành trang điểm nên Đỗ Lôi Ty đành cầu cứu Long Tiểu Hoa, dưới sự chỉ dẫn tận tình của cô nàng, Đỗ Lôi Ty đã trang điểm rất “rực rỡ”, trang điểm xong, cô choáng!

“Tiểu Hoa, cô có nghĩ nếu trên mặt tôi có một nốt ruồi thì rất giống một người không?”

“Cô à?” Long Tiểu Hoa chống cằm suy nghĩ rất lâu, nói một cách kiên định: “Giống Marilyn Monroe…”

Đỗ Lôi Ty: Thực ra tôi muốn nói là giống bà mai…

Lúc vác bộ mặt giống bà mai đến quầy, hiệu quả quả nhiên là bất bình thường.

Tiểu Vương đang nghe điện thoại vừa ngước lên, suýt tí thì đập cả điện thoại.

“Tiểu Vương, đây là Đỗ Lôi Ty, đồng nghiệp mới!” Long Tiểu Hoa nhiệt tình giới thiệu.

Đỗ Lôi Ty tức tối nhìn Long Tiểu Hoa: Đã nói tôi đổi tên rồi, đổi tên rồi!

Tiểu Vương như sực vỡ lẽ: “Nghe danh đã lâu! Có ai nói rằng cô Đỗ rất giống một ngôi sao chưa?”

Đỗ Lôi Ty sáng mắt: Marilyn Monroe chăng?

“Chị Thạch Lựu (2).

Cô là Mã Văn Tài đó! Cả nhà cô đều là Mã Văn Tài! (3)

Đúng lúc Đỗ Lôi Ty vô cùng phẫn nộ thì Long Tiểu Hoa đã thao thao bất tuyệt giới thiệu về công việc: “Để tôi giới thiệu cô biết, công việc tiếp tân của chúng ta chủ yêu phân thành hai loại. Một loại là tiếp đãi thăm hỏi, chủ yếu là nghe điện thoại khách hàng và đón tiếp khách đến thăm, đồng thời ghi chép những gì liên quan; loại thứ hai chính là quản lý thông tin, chủ yếu là công việc chỉnh lý hồ sơ được mang đến. Vì cô mới vào, chưa quen lắm với công ty nên bắt đầu làm từ việc quản lý thông tin đi.”

Đỗ Lôi Ty gật gật, bắt cô là người mới đi tiếp đón khách hàng, cô rất có khả năng là ngay cả nhà vệ sinh ở đâu cũng không trả lời được.

“Đây, công việc đầu tiên của cô!” Long Tiểu Hoa đưa một tập tài liệu cho Đỗ Lôi Ty.

“Đây là gì?”

“Đây là thông tin về một số khách hàng gần đây, đã phân loại xong rồi, cô chỉ cần căn cứ vào tên bộ phân đã ghi trên đó, đưa đến chỗ những người phụ trách tương ứng là được. Tiện thể cũng để cô làm quen với môi trường công ty, rất có lợi cho nhân viên mới đó!”

Đó cũng đúng là một nhiệm vụ tốt, Đỗ Lôi Ty bê tập tài liệu, vui vẻ đi làm việc.

Đỗ Lôi Ty tuy bình thường trông có vẻ khù khờ nhưng một khi đã làm việc thì rất rõ ràng, nhanh chóng căn cứ vào thông tin trên bìa hồ sơ, đưa tài liệu đến các phòng ban khác nhau, cuối cùng chỉ còn lại một tập là chưa đưa.

Cầm lên xem, cô choáng.

Chỉ thấy trên bìa hồ sơ màu nâu vàng, viết năm chữ lớn bằng bút mực rất ngay ngắn – Văn phòng Tổng giám đốc.

Liêm Thị chắc chỉ có một Tổng giám đốc nhỉ? Đỗ Lôi Ty bất giác lau mồ hôi.

Lúc đi thang máy lên lầu, trong lòng cô cứ thấp thỏm không yên. Tuy ở nhà gặp nhiều rồi, nhưng gặp trong công ty vẫn là lần đầu, lỡ lát nữa văn phòng anh có người, có phải cô nên giả vờ không quen biết, đưa tài liệu rồi đi ngay không? Nếu thế, sếp tổng nhất định sẽ lại tức giận…

Đỗ Lôi Ty nghĩ đi nghĩ lại cũng chưa quyết định sẽ làm như thế nào, thang máy đã đến nơi.

Thực ra lần trước Đỗ Lôi Ty đã ghé văn phòng Liêm Tuấn, khi cô đến đưa cơm. Văn phòng bài trí rất đơn giản, cả tầng chỉ có một văn phòng, một phòng họp lớn, thêm một căn phòng chờ phía ngoài văn phòng nữa.

Đỗ Lôi Ty e dè đi vào phòng khách, phát hiện cô thư ký lẽ ra phải ngồi trước cửa văn phòng thì bây giờ chẳng thấy đâu, cánh cửa chớp văn phòng kéo kín, cửa bên cạnh khép hờ. Cô tiến đến, khẽ gõ cửa, đợi mãi cũng chẳng nghe ai đáp lại.

“Tổng giám đốc Liêm, anh có đó không?” Đỗ Lôi Ty yếu ớt hỏi.

Bên trong vẫn im lặng.

Sếp tổng chắc không có trong phòng? Đỗ Lôi Ty ôm tập tài liệu vào, mở cửa như thể ăn trộm, ngó vào bên trong, cười sung sướng! Hahaha, quả nhiên không có ai! Xem ra lúc nãy trong thang máy cô không cần phải tự chuốc khổ vào người làm gì.

Thế là cô nhanh nhẹn lao vào trong, đặt tài liệu xuống rồi chuẩn bị chuồn đi. Bỗng dưng ánh mắt bị thu hút bởi một thứ trên bàn làm việc.

Ủa! Đây chẳng phải là khung hình điện tử mà trước kia cô tặng anh sao?

Chuyện là thế này, trước khi cô chưa nghỉ việc, có lần phát lương đã hẹn đi mua sắm với Giai Vô Song. Đỗ Lôi Ty cầm tiền, dạo một vòng lớn trong khu mua sắm, cuối cùng bi thảm phát hiện ra, những gì cô mua được thì trong nhà sếp tổng đều không thiếu, tất cả những thứ cô không mua nổi thì nhà sếp tổng càng không thiếu.

Chuyện đau khổ nhất trên thế gian không phải không có tiền, mà là có nhưng không tiêu được!

Cuối cùng Đỗ Lôi Ty quyết định dùng số tiền ấy mua một món quà cho sếp tổng, dù sao từ sau khi họ kết hôn, hình như đều do cô ăn free uống free bám đại gia, là một cô gái độc lập thời đại mới, thói quen xấu của xã hội cũ không thể bị nhiễm được!

Thế là dưới đề nghị của Giai Vô Song, cô mua cho Liêm Tuấn một khung hình điện tử.

Món quà này rất đỗi bình thường và quen thuộc nên Đỗ Lôi Ty cảm thấy không tự tin khi tặng, Liêm Tuấn cũng không ngạc nhiên khi nhận món quà, có lẽ thứ đồ nho nhỏ này không lọt nổi vào mắt sếp tổng. Rồi sau đó Đỗ Lôi Ty không còn nhìn thấy nó nữa, về sau chính cô cũng dần dần quên mất chuyện này.

Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy khung hình này trong văn phòng sếp tổng, không hiểu vì sao, Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác tò mò mạnh mẽ, rất muốn nhìn thử xem sếp tổng rốt cuộc đặt hình ai vào trong đó.

Thế là cô rón rén đi đến, dè dặt cầm khung hình lên, lén lút lật ra xem.

Đây là…

Đỗ Lôi Ty sững người.

Chắc đây là tấm hình cũ đã được scan lại, màu sắc không còn tươi, nhưng Đỗ Lôi Ty vẫn nhận ra ngay người phụ nữ có nụ cười tao nhã trong hình, rõ ràng là Liêm An Na thời trẻ. Còn người có thần thái đĩnh đạc đứng sau lưng bà, chính là Tiêu Lễ Thạch. Còn đứa trẻ mà Tiêu Lễ Thạch bế trên tay… sếp tổng?

Đó đúng là lần đầu mà Đỗ Lôi Ty được thấy hình sếp tổng hồi nhỏ, trông rất đáng yêu, hai má phúng phính, đang cười vui vẻ. Nụ cười tự đáy lòng, ngây thơ vô tư, có lẽ rất nhiều người chỉ có khi còn nhỏ thôi!

Không hiểu vì sao, Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy nằng nặng trong lòng.

Cô tiếp tục lật xem, sau đó là những tấm hình Liêm Tuấn chụp chung với khách hàng, và rồi cặp mắt của cô dừng lại rất lâu ở một tấm họ chụp chung lúc ở Ý.

Đỗ Lôi Ty ngẩn ngơ, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, thì ra trong lòng sếp tổng, cô vẫn có một vị trí nhất định!

Nhưng cô không ngờ vị trí của cô lại quan trọng đến thế. Tất cả những tấm hình sau đều là hình chụp chung của họ, từ Venice đến Roma, từ Đền Vạn Thần đến sông Tiber, mỗi một tấm hình họ chụp chung, anh đều không bỏ sót. Đỗ Lôi Ty xem từng tấm, dường như trở lại với chuyến du lịch Roma ấy, trong lòng có cảm giác thật hạnh phúc.

Chỉ có điều, hạnh phúc đều ngắn ngủi, ngọt ngào xưa nay chỉ có thể tồn tại trong thoáng giây, như bây giờ – Đỗ Lôi Ty nhìn chằm chằm tấm ảnh kia mà nghệch mặt.

Gương mặt này, hình như mình đã gặp ở đâu? Lại nhìn kỹ, Đỗ Lôi Ty choáng: Người trong hình, há miệng, ngủ say sưa, khóe môi vẫn còn dính chút nước dãi, rõ ràng chính là – cô mà!

Khoảnh khắc ấy cô rất thê thảm, nếu anh muốn chụp lén cũng đừng chụp xấu thế này chứ? T_T

Mấy tấm sau đó đều là chụp trộm, đúng là đủ mọi tư thế xấu xí, Đỗ Lôi Ty xem đến nỗi tim như xoắn lại, sắc mặt mỗi lúc một khó coi. Cô bỗng nghĩ đến một câu nói: “Làm người phải làm Trần Quán Hy(4), đi ngủ phải mang máy chụp hình.”

Sếp tổng, quả nhiên anh rất Trần rất Quán Hy!T_T

Bình luận
× sticky