Bạn sẽ thấy quyết định hiện ra qua ý kiến như thế nào và phải thi hành quyết định đó như thế nào. Bạn sẽ hiểu cần phải thu lợi ích, lợi nhuận như thế nào và vào lúc nào.
——————–
BƯỚC THỨ BẢY VƯƠN TỚI CỦA CẢI: QUYẾT ĐỊNH
Tôi đã phân tích 25.000 trường hợp thất bại. Và đã phát hiện ra một điều rằng việc càng lớn thì sự thiếu kiên quyết càng trở nên nguy hiểm.
Mỗi một người trong số chúng ta đều phải đấu tranh với thói quen gác lại.
Khi đọc hết quyển sách này bạn sẽ có dịp kiểm tra xem mình có khả năng quyết định nhanh và cụ thể không, – bởi vì phải vận dụng những nguyên tắc trình bày ở đây vào thực tế!
Tiểu sử về những gia tài lớn có rất nhiều điểm giống nhau: các chủ nhân đều ra quyết định rất nhanh, nhưng thay đổi quyết định thì rất chậm và thận trọng. Còn tất cả những người thất bại thì rất giống nhau ở điểm ngược lại: họ quyết định rất chậm, nhưng thay đổi quyết định thì rất nhanh và thường xuyên.
Ngài Ford có thói quen quyết định rất nhanh và rất ghét thay đổi, đến nỗi đã hình thành huyền thoại về sự ương bướng và cứng đầu của ông ta. Người ta cho rằng chính tính cách này đã thúc đẩy ông tiếp tục sản xuất xe hơi model ôTằ (loại xe hơi xấu xí dị dạng nhất trên thế giới), trong khi tất cả các cố vấn và nhiều khách hàng đều đòi phải thay. Cũng có thể trong trường hợp này ngài Ford chậm cải tiến, nhưng mặt khác, có phải chăng chính sự cứng rắn này đã đem lại cho ngài nhiều triệu đôla? Và sự bướng bỉnh ngoan cường bảo vệ quyết định có hơn hẳn sự lần lữa và giao động từ thái cực này sang thái cực khác không?
——————–
HỌ CỨ KHUYÊN, NHƯNG NGƯƠI PHẢI SỐNG CHÍNH LÀ BẠN!
Những người ít tiền thường hay bấu víu vào lời khuyên của người khác. Họ cho phép báo chí và những người hàng xóm lắm điều suy nghĩ thay cho mình. Lời khuyên chính là loại hàng hóa rẻ tiền nhất trên thế giới. Cứ hỏi một người bất kỳ – anh ta sẽ tặng bạn cả đống lời khuyên. Nhưng nếu bạn quyết định dựa trên cơ sở ý kiến của người khác, thì bạn sẽ chẳng thành công trong bất cứ việc gì, đặc biệt nếu bạn muốn biến ước mơ thành tiền bạc.
Còn nếu như bạn không thể thiếu được sự khuyên bảo của người khác, thì cũng có thể vì chính bạn chẳng có ước mơ gì?
Đừng thông báo cho ai công việc của mình trừ các thành viên ôTrung tâm não bộằ của bạn. Đương nhiên, khi lựa chọn các thành viên này, cần chắc chắn rằng họ hiểu và nhất trí với mục tiêu của bạn. Bạn bè và họ hàng gần gũi nhiều khi do vô tình mà ôngáng chânằ bạn bằng ý kiến hoặc sự giỡn cợt của mình. Hàng vạn người đau khổ thiếu tự tin chỉ vì những lời đùa và xét đoán đôi khi không ác ý nhưng không kém phần ngu xuẩn của người khác.
Nói cho cùng thì bạn có cái đầu riêng của mình – hãy để cho bộ óc của mình tự quyết định. Còn nếu để làm được việc đó bạn cần có các dữ kiện hoặc thông tin từ người khác, thì hãy tìm hiểu tất cả những gì bạn cần nhưng đừng hé mở mục tiêu của mình.
Có một điểm rất đặc trưng cho mọi người là khi biết một điều gì đó, người ta hay tỏ ra rằng mình biết tất cả mọi điều và còn biết hơn thế nữa. Những người như vậy rất thích nói chuyện. Còn bạn, nếu bạn muốn học cách quyết định nhanh, tốt hơn hết là hãy tập trung và im lặng. Người nói nhiều là người làm ít. Nếu bạn nói nhiều hơn nghe, thì trước hết, bạn sẽ ít tiếp nhận được điều bổ ích, hai nữa, thể nào bạn cũng để hở kế hoạch của mình với những người đang mong muốn lợi dụng điều này để cho bạn vào bẫy. Bởi vì người ta rất hay ghen tị.
Và bạn hãy hình dung rằng bạn nói rất nhiều khi có mặt một người thật sự thông minh mà bạn đang muốn hợp tác. Anh ta sẽ nhanh chóng xác định trình độ kiến thức thực chất của bạn hoặc thấy bạn trống rỗng. Vì thế, hãy làm theo quy tắc: im lặng và kiềm chế.
Đừng quên một điều rằng không ai từ chối triển vọng trở thành người giàu có. Vì vậy, nếu bạn hào phóng chia sẻ những dự định của mình, đừng ngạc nhiên là trong số những người nghe, có ai đó sẽ thực hiện trước (cựu!) kế hoạch của bạn. Cho nên, quyết định đầu tiên của bạn phải là: tai – dỏng lên, miệng – khóa chặt. Để nhắc nhở mình, hãy viết bằng chữ to và treo lên chỗ dễ nhìn thấy những lời như sau: cáigì biết – hãy kể cho thế gian nghe. Nhưng trước hết, hãy hành động!ằ Hoặc như sau: ôĐánh giá con người không phải bằng lời nói, mà bằng việc làm của họằ.
——————–
LỊCH SỬ ĐƯỢC VIẾT NÊN NHƯ THẾ NÀO?
Thông thường những quyết định lớn đòi hỏi không ít sự dũng cảm và đôi khi mạo hiểm đến tính mạng. Điều này gắn liền với tất cả những quyết định vĩ đại trong lịch sử phát triển của nền văn minh nhân loại.
Bản Tuyên ngôn nhân quyền nổi tiếng mang lại tự do cho dân da màu nước Mỹ đã được Tổng thống Lincoln quyết định công bố trong khi ông hiểu rất rõ rằng hàng ngàn bạn bè và những người đang ủng hộ ông về mặt chính trị sẽ quay lưng lại với ông.
Quyết định của nhà triết học Socrat uống cạn bình thuốc độc chứ không rời bỏ quan điểm của mình là một quyết định đầy dũng cảm. Bao thế kỷ đã trôi qua, nhưng chính nhờ có ông mà hôm nay chúng ta có được quyền tự do ngôn luận và tự do tư tưởng.
Khi tướng Robert E.Li ly khai Liên bang và gan dạ quyết định đứng về phía miền Nam, ông hiểu hơn ai hết rằng điều này có thể đáng giá mạng sống của ông và ít nhất cũng cướp đi không ít sinh mạng của lính tình nguyện.
——————–
TRƯỜNG HỢP XẢY RA Ở BOSTON
Nhưng quyết định quan trọng nhất đối với nhân dân Mỹ đã được thông qua ngày 4 tháng 7 năm 1776 tại Philadelphia, khi năm mươi sáu chính khách đặt bút ký vào một văn bản có khả năng đem lại tự do cho nước Mỹ hoặc giá treo cổ cho cả năm mươi sáu người!
Tất nhiên là bạn đã nghe câu chuyện nổi tiếng này, nhưng chưa chắc rút ra được bài học.
Lịch sử . . . chúng ta biết lịch sử như người ta đã giảng dạy cho chúng ta. Chúng ta nhớ ngày tháng và tên tuổi của những người chiến đấu – Welly Forge, Yorktown, George Washington, quận công Kornuelis. Nhưng chúng ta có biết gì về những sức mạnh thực tế đứng sau những tên tuổi này, về những ngày tháng và sự kiện đã mang lại tự do cho nước Mỹ từ trước khi quân đội của George Washington tiến đến Yorktown không?
Bạn không thể tìm thấy trong bất kỳ tiểu thuyết lịch sử nào một chút nhắc nhở về sức mạnh vô địch này, sức mạnh đã đẻ ra và mang lại tự do cho một dân tộc mà số phận đã định đoạt sẽ tiếp tục con đường và định ra các chuẩn mực về sự độc lập cho tất cả các dân tộc trên thế giới. Và đó là một bi kịch. Bi kịch là vì lẽ ra chính sức mạnh này phải được mọi người sử dụng để khắc phục những khó khăn và bắt cuộc đời phải trả cho mình những gì mình đáng được hưởng.
Ta hãy xem xét lại một lần nữa những sự kiện làm nảy sinh sức mạnh này. Thành phố Boston, ngày 5 tháng 3 năm 1770. Lính Anh đi tuần trên phố, đe dọa dân thuộc địa bằng sự có mặt của mình. Dân chúng bất bình – họ ném đá và những lời mỉa mai, cho đến khi viên sỹ quan ra lệnh: ôChuẩn bị chiến đấu!ằ
Bắt đầu một trận đánh nhau, nhiều người chết và bị thương. Toàn dân bất bình. Để thảo luận về sự kiện này, Hội đồng tỉnh gồm những người có uy tín nhất đã nhóm họp. Hai người trong số đó là John Hankok và Samuel Adams đã có những bài diễn văn rất bạo dạn. Họ đòi phải có những biện pháp kiên quyết để đuổi lính Anh ra khỏi Boston.
Ta có đủ căn cứ để cho rằng quyết định chín trong đầu hai người này đã mở đầu cho nền tự do nước Mỹ. Đây là một quyết định nguy hiểm, bởi vì cứ thử nghĩ mà xem, nó đòi hỏi biết bao nhiêu lòng gan dạ và niềm tin. Samuel Adams được giao nhiệm vụ đến gặp tỉnh trưởng Hatchinson đòi rút quân Anh ra khỏi thành phố. Yêu cầu đã được chấp nhận – quân đội rút ra khỏi Boston, nhưng sự cố vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn. Nó khởi đầu cho một quá trình sau này dẫn đến sự thay đổi hướng phát triển của cả nhân loại.
———————-
MỘT BỘ ÓC – TỐT, HAI – CÒN TỐT HƠN
Richard Henry Li trở thành nhân vật đáng chú ý trong câu chuyện của chúng ta vì ông thường xuyên trao đổi thư từ với Samuel Adams. Những người tiên phong này chia sẻ với nhau những lo ngại và hy vọng về sự ấm no hạnh phúc của nhân dân tỉnh mình. Trong khi trao đổi thư từ, ngài Adams nảy ra ý nghĩ rằng chính việc trao đổi thư từ giữa đại diện của tất cả mười ba thuộc địa có thể thúc đẩy sự kết hợp điều hành mọi nỗ lực cần thiết để thực hiện nhiệm vụ đặt ra. Hai năm sau vụ đụng độ với lính Anh tại Boston (tháng 3/1772), S. Adams đề nghị Hội đồng thành lập Uỷ ban thư tín gồm nhiều phóng viên từ tất cả các thuộc địa, ôhữu nghị hợp tác vì quyền lợi của các thuộc địa Mỹ thuộc Anhằ.
Thực chất, đó là lần đầu tiên hình thành sức mạnh có tổ chức đem lại tự do cho bạn và tôi: ôTrung tâm não bộằ bao gồm S. Adams, R.Li và J.Hankok được hình thành. Trước đó dân thuộc địa khắp nơi nổi lên chống lại quân đội Anh một cách lộn xộn, giống như trong sự kiện Boston nói trên, nhưng nói chung, ích lợi chẳng có mấy. Vì thiếu ôTrung tâm não bộằ hướng dẫn các lực lượng riêng lẻ và đoàn kết sức mạnh của mọi trái tim, khối óc và tâm hồn để giải quyết vấn đề duy nhất của mọi thuộc địa – vấn đề quan hệ với nước Anh.
Trong lúc đó, người Anh cũng không để phí thời gian vô ích. Kế hoạch của họ không mang tính tự phát mà xuất phát từ một trung tâm điều hành chung. Kế hoạch của họ được củng cố bằng tài chính và quân đội có tổ chức.
———————
QUYẾT ĐỊNH LÀM THAY ĐỔI TIẾN TRÌNH LỊCH SỬ
Thay cho Hatchinson, tỉnh trưởng Massachusets mới được bổ nhiệm là ngài Gage, người quyết định dùng trấn áp để chấm dứt hoạt động đối lập. Nhằm mục đích này, tỉnh trưởng Gage cử người đến gặp Samuel Adams. Để hiểu rõ hơn điều gì đã xảy ra, ta hãy nghe một phần đối thoại giữa S.Adams và đại tá Fenton.
Đại tá Fenton: ôNhân danh tỉnh trưởng Gage, thưa ông Adams, tôi xin thông báo cho ông rằng ngài tỉnh trưởng có toàn quyền thương lượng về những điều kiện để ông đồng ý rời bỏ đối lập trở về với Chính phủ. Ngài tỉnh trưởng hết lòng khuyên ông không nên tiếp tục làm cho ngài không hài lòng. Hành động của ông, theo chứng thư do Vua Henrich VIII ban hành, hoàn toàn có thể rơi vào điều khoản rằng những người phạm tội phản bội hoặc không chịu báo cáo về sự phản bội có thể bị đưa về Anh để chờ ra toà trong trường hợp tỉnh trưởng của tỉnh đó đệ đơn thỉnh cầu. Nhưng nếu ông thay đổi xu hướng chính trị, thì chẳng những cá nhân ông sẽ được thoả mãn, mà còn có thể khôi phục quan hệ với nhà vuaằ.
Samuel Adams phải đứng trước sự lựa chọn: hoặc nhận hối lộ và rời bỏ hàng ngũ đối lập, hoặc tiếp tục đấu tranh với nguy cơ có thể bị treo cổ. Đã đến lúc, đúng hơn là đã đến thời điểm Adams phải ra một quyết định mang tính chất sống còn. Và Adams . . . bắt đại tá Fenton hứa danh dự rằng ông ta sẽ chuyển nguyên văn câu trả lời đến ngài tỉnh trưởng.
Ông nói như sau: ôĐại tá có thể nói với ngài tỉnh trưởng rằng tâm hồn tôi từ lâu đã sống trong hoà bình với vua của những ông vua, và không một ý kiến riêng của ai có thể buộc tôi rời bỏ sự nghiệp chính nghĩa của đất nước tôi. Và đại tá cũng hãy chuyển đến ngài tỉnh trưởng Gage lời Samuel Adams khuyên không nên tiếp tục thóa mạ tình cảm của một dân tộc đã bị dồn đến chân tườngằ.
Nhận được câu trả lời cay độc của Adams, tỉnh trưởng phát điên lên và ra thông cáo như sau: ôNhân danh nhà vua, tôi kêu gọi và hứa sẽ khoan hồng cho những người hạ vũ khí và quay về thi hành nghĩa vụ của những công dân hiền lành. Samuel Adams và John Hankok có những hành vi quá đê tiện không thể mong gì khác ngoài hình phạt, bị loại khỏi tên những người có thể hy vọng được khoan hồngằ.
Theo cách nói hiện đại, S.Adams và J.Hankok bị ôđưa vào sổ đenằ. Lời đe dọa giận dữ của tỉnh trưởng đã thúc đẩy họ đi đến một quyết định khác không kém phần nguy hiểm. Họ lập tức bí mật tập trung những người trung thành nhất của mình. Sau khi mọi người đã đủ mặt, Adams khóa cửa phòng, cất chìa khóa vào túi và tuyên bố với mọi người rằng hoàn toàn đã đến lúc triệu tập đại hội của những người dân thuộc địa. Và sẽ không ai rời bỏ căn phòng này cho đến khi ra được quyết định!
Mọi người lo lắng. Cân nhắc mọi hậu quả có thể của bước đi cơ bản này. Nghi ngờ tính sáng suốt của quyết định quá cụ thể và lại khiêu khích đối với nhà vua này. Song trong số đó có hai người miễn dịch sợ hãi và bất chấp khả năng thất bại – đó là J.Hankok và S.Adams. Với tác động của trí tuệ mạnh mẽ của họ, tất cả mọi người đều nhất trí rằng Uỷ ban thư tín phải làm tất cả mọi điều cần thiết để ngày 5 tháng 9 năm 1774 tổ chức Đại hội toàn lục điạ lần thứ nhất tại Philadelphia.
Hãy nhớ ngày tháng này. Nó còn quan trọng hơn cả ngày 4 tháng 7 năm 1776, bởi vì nếu không có quyết định tổ chức Đại hội toàn lục điạ ấy, thì chưa chắc đã có bản Tuyên ngôn độc lập.
Trước ngày họp đại hội, thủ lĩnh một vùng khác cũng có những trăn trở sáng tạo khi cho ra đời ôQuan điểm chung về quyền của nước Mỹ thuộc Anhằ. Đó là Thomas Jefferson tỉnh Virginia, người mà quan hệ với quận công Danmor (đại diện của nhà vua tại Virginia) cũng căng thẳng không kém gì quan hệ giữa J.Hankok và S.Adams với tỉnh trưởng của họ.
Sau khi đăng bản ôQuan điểm chung về quyền . . .ằ nổi tiếng, T. Jefferson được thông báo rằng ông phải chịu hình phạt vì bị buộc tội phản bội quốc gia đối với chính phủ Anh quốc. Nghe lời đe dọa này, Patric Henry, một trong số những đồng chí của Jefferson đã táo bạo phát ra câu nói lừng danh thể kỷ: ôNếu đó là phản bội thì hãy phản bội tối đaằ.
Trong thời gian hai năm làm việc – có ngắt quãng – của Đại hội toàn lục điạ lần thứ nhất, chính những người này, những người không nắm chính quyền, không có lực lượng quân sự, không có tiền, đã thảo luận về số phận của thuộc địa, cho đến ngày 7 tháng 6 năm 1776, khi ông Richard Henry Li đứng lên phát biểu:
ôThưa các ngài! Tôi cho rằng Hợp chủng thuộc địa cần phải và có quyền trở thành quốc gia độc lập, phải thoát khỏi mọi hình thức phụ thuộc vào nhà vua Anh và mọi quan hệ chính trị giữa Mỹ và Anh phải bị huỷ bỏằ.
————————-
THOMAS JEFFERSON ĐỌC DÕNG DẠC
Đề nghị táo bạo của ngài Li được thảo luận sôi nổi, và cái chính là rất lâu, đến nỗi chính ông bắt đầu thấy sốt ruột. Vài ngày sau ông xin được phát biểu và tuyên bố rắn rỏi: ôThưa ngài Chủ tịch! Đề nghị của tôi được thảo luận đã mấy ngày. Nhưng đây là lối thoát duy nhất của chúng ta. Thế thì tại sao, thưa Ngài, chúng ta còn giao động và lần lữa gác quyết định lại? Hãy để cho cái ngày tuyệt vời này là ngày sinh của nước Mỹ cộng hòa. Hãy để cho nước Mỹ đứng dậy – không phải để phá phách và đánh chiếm – mà để tái tạo hòa bình và luật phápằ.
Trước khi tuyên bố được đưa ra để biểu quyết, R.H.Li buộc phải quay về Virginia vì người nhà ốm nặng. Trước khi đi, ông chuyển việc này lại cho bạn mình là Thomas Jefferson, người đã hứa sẽ đấu tranh cho đến khi đạt kỳ được kết quả mới thôi. Và sau đó không lâu, ngài chủ tịch Đại hội Hankok đã bổ nhiệm T. Jefferson làm chủ tịch Uỷ ban dự thảo Tuyên ngôn độc lập.
Văn kiện này được thảo ra, và ngày 23 tháng 6, Đại hội xét duyệt bản dự thảo lần đầu tiên. Sau vài ngày thảo luận và hiệu chỉnh, bản Tuyên ngôn đã được thông qua. Ngày 4 tháng 7 năm 1776, trước Đại hội, Thomas Jefferson dõng dạc đọc quyết định chưa từng có trong lịch sử loài người:
ôKhi một dân tộc cảm thấy cần phá bỏ mọi quan hệ chính trị trói buộc họ với một dân tộc khác và chuuyển sang trạng thái bình đẳng, có chủ quyền mà luật pháp và Thượng đế đã dành cho họ, sự tôn trọng ý kiến thế giới đòi hỏi dân tộc đó phải tuyên bố nguyên nhân thúc đẩy họ dành quyền độc lập . . .
Khi T. Jefferson kết thúc, văn kiện được thông qua và năm mươi sáu người đàn ông đã ký tên, và mỗi người trong số họ, cùng với chữ ký của mình, đã đặt cược sinh mạng của chính mình. Nhờ có quyết định này đã ra đời một dân tộc bằng sự tồn tại của mình khẳng định quyền tự quyết của các dân tộc khác.
Bạn hãy phân tích các sự kiện dẫn đến việc thông qua bản Tuyên ngôn độc lập, và bạn sẽ hiểu rằng quốc gia mạnh và đáng kính của thời hiện đại đã được sinh ra khi năm mươi sáu người đàn ông thuộc ôTrung tâm não bộằ xác định số phận quốc gia đó. Chính quyết định của họ đã đảm bảo thành công cho quân đội của Washington, bởi vì tinh thần của quyết định đó thấm nhuần con tim mỗi một người lính, bởi vì tinh thần đó không chấp nhận từ ôthất bạiằ.
Chính sức mạnh tinh thần đã dẫn dân tộc đến với tự do này rất cần để hình thành sự cứng rắn trong tính cách. Những nguyên tắc mô tả trong quyển sách này là các bộ phận cấu thành của sức mạnh đó. Trong câu chuyện về Tuyên ngôn độc lập có thể tách ra rất rõ. Đó là mong muốn, quyết định, niềm tin, kiên quyết, ôTrung tâm não bộằ và tổ chức lập kế hoạch.
————————
SỨC MẠNH CỦA TRÍ TUỆ ĐƯỢC RÈN LUYỆN
Làm quen với triết lý của quyển sách này, bạn đã gặp nhận định rằng ý nghĩ, củng cố bằng mong muốn đam mê, có xu hướng biến thành tương đương vật chất của mình. Còn gì có thể khẳng định sự đúng đắn của những lời này tốt hơn câu chuyện vừa kể hay lịch sử thành lập Liên hiệp ôThép Mỹằ?
Bạn muốn hiểu phương pháp luận thành công? Trước hết, đừng tìm kiếm phép nhiệm màu, bởi vì . . . không có phép màu nào cả. Chỉ có những quy luật muôn đời của thiên nhiên mà ai đủ niềm tin và lòng dũng cảm áp dụng cũng sẽ nắm được. Việc gì – giành tự do hay tích luỹ tư bản – cũng vậy thôi.
Thủ lĩnh trong bất cứ lĩnh vực nào cũng quyết định rất nhanh và rõ ràng. Đây là nguyên nhân chủ yếu tại sao họ trở thành thủ lĩnh. Thế giới bao giờ cũng dành vị trí cho người mà lời nói và việc làm thể hiện: anh ta biết mình đi về đâu.
Thói quen thiếu cương quyết tiêm nhiễm vào con người từ khi còn trẻ. Nó trở thành căn bệnh kinh niên nếu chàng trai tốt nghiệp trường phổ thông và cao học mà không tự định cho mình mục tiêu. Nhiều thanh niên tìm bất cứ việc gì và vồ lấy chỗ làm đầu tiên gặp được. Những người đó bao giờ cũng là những người thiếu kiên quyết. 98% những người làm công ăn lương không biết cần đạt được địa vị mong muốn như thế nào, và nói chung làm thế nào để tìm ra ông chủ cung cấp việc làm.
Sự kiên định luôn luôn đòi hỏi lòng dũng cảm, đôi khi – rất lớn. Như chúng tôi đã nói, năm mươi sáu người đàn ông ký tên vào bản Tuyên ngôn độc lập đã đặt vào ván bài sinh mạng của chính mình. Nhưng, không thể độc lập về tài chính, không thể giàu sang, không thể thành công trong thương mại hay bất kỳ công việc yêu thích nào nếu không có cách tiếp cận chín chắn và hướng đích. Người nào mong muốn có tài sản cũng mạnh mẽ như Samuel Adams mong muốn tự do cho nước Mỹ, chắc chắn sẽ đạt được điều đó.
————————
Suy nghĩ cần ghi chép
Thiếu cương quyết là nguyên nhân chủ yếu của mọi thất bại. Bộ óc của bạn, chứ không phải óc người khác, điều khiển thế giới của bạn. Quyết định năm 1776 tại Philadelphia đến ngày nay vẫn tiếp thêm sức mạnh và lòng tự tin cho nước Mỹ.
Tinh thần độc lập được chỉnh theo sóng của sức mạnh điều khiển thế giới.
Hãy kiên quyết với tính thiếu cương quyết – của mình và của người khác.
Để quyết định được hiệu qủa, hãy phân tích xem người khác làm việc đó như thế nào.
Mong muốn tự do cháy bỏng sẽ đem lại tự do. Mong muốn giàu sang cháy bỏng sẽ đem lại sự giàu sang.
CƠ SỞ CỦA SỰ HÙNG MẠNH CHÍNH LÀ SỰ HÙNG MẠNH TRONG TÍNH CÁCH CÁ NHÂN.