Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 14: Vũ điệu hai người

Tác giả: Lâm Địch Nhi
Chọn tập

Edit: Hanayang

Ngả Lỵ chọn một địa điểm gần đó gọi là “Bắc Kinh tâm tình”, buổi chiều có cà phê, bánh kem, buổi tối có thể gọi món ăn uống rượu, thức ăn kết hợp cả Trung lẫn Tây.

Ngả Lỵ đưa xe đi bảo dưỡng, hai người hẹn gặp nhau ở nhà hàng. Từ hơn 12 giờ trưa đến 4 giờ chiều, nàng ta liên tục gọi điện thúc giục Diệp Phong.

Diệp Phong dùng dằng tới 6 giờ, thật sự chịu hết nổi, đón xe đi qua. Mặt tiền nhà hàng cũng không sáng sủa, vào cửa, cô lễ tân tươi cười chào đón, hỏi: “Thưa cô mấy người? Đại sảnh hay là ghế lô?”

“Tôi tìm người.”

Nụ cười cô lễ tân chợt tắt ngúm, nhiệt tình lập tức giảm.

Sau cửa lớn là một cái hành lang dài, một bên là đại sảnh, một bên là một loạt ghế lô. Ngả Lỵ đứng ở cửa ghế lô, nhìn cô dậm chân, “Sao cậu bây giờ mới đến?”

“Giáo sư đã đến rồi sao?” Cô nhỏ giọng hỏi, nhìn vào liền thấy, một người đàn ông mặc đồ tây mang giày da đứng lên, gật đầu mỉm cười chào cô. Đầu không trọc, bụng không phệ, không gọi là anh tuấn, nhưng dáng vẻ nho nhã, làm ông ta trẻ ra không ít, nhìn qua rất có cảm giác an toàn.

“Hoàn hảo nha!” Cô ghé vào tai Ngả Lỵ nói.

“Tốt vậy cho cậu.” Ngả Lỵ trừng cô liếc một cái.

Cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Giáo sư cũng tinh ý, nhìn ra được Ngả Lỵ không tình nguyện, để tránh không khí ngượng ngùng xấu hổ, đành phải nói chuyện với Diệp Phong. Diệp Phong nhìn Ngả Lỵ, cảm thấy băn khoăn, liền tận tình thay Ngả Lỵ làm chủ tiếp đãi, giúp giáo sư gấp thức ăn, lại còn rót rượu. Giáo sư là người khôi hài, lời nói dí dỏm, làm Diệp Phong cười không ngừng.

“Tôi đi ra ngoài một chút.” Đồ ăn vơi hơn phân nửa, Ngả Lỵ vì hoàn thành lời hứa với ba mẹ, giành trước đi thanh toán. 

Ngả Lỵ tuy rằng không nói lời nào, nhưng cô vừa đi, không khí trong phòng liền khác hẳn. Diệp Phong đêm nay cười rất nhiều, cười đến khóe miệng toan đau, cô lễ phép gấp cho giáo sư nhiều đồ ăn, chính mình thì bưng ly nước trái cây, cái miệng nhỏ nhắn mân mê.

“Diệp tiểu thư, đây là số điện thoại của tôi.” Giáo sư rút từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ, rồng bay phượng múa viết ra một dãy số, đưa cho Diệp Phong. 

“Lát nữa tôi sẽ chuyển cho Ngả Lỵ.” Diệp Phong tiếp nhận.

Giáo sư đẩy đẩy kính mắt, ho khan hai tiếng, “Đây là đưa cho Diệp tiểu thư. Tôi còn ở lại Bắc Kinh khoảng hai tháng, khi nào Diệp tiểu thư có thời gian rảnh rỗi, tôi muốn mời Diệp tiểu thư… ha ha… dùng cơm, uống chút trà, chỉ có hai người chúng ta.” 

Không cần nói tiếp câu sau, Diệp Phong cũng hiểu được.”Giáo sư, ngài có phải hiểu lầm gì rồi không?” Diệp Phong dở khóc dở cười cầm tờ ghi chép.

“Diệp tiểu thư là sự kinh hỉ của tôi hôm nay, chuyện duyên phận, ai cũng khó có thể đoán trước!” Giáo sư từng câu từng chữ nói.

Người tốt thật sự là không dễ làm, Diệp Phong khóc không ra nước mắt.

Ra khỏi nhà hàng, cô làm bộ không chú ý đến tầm mắt nóng rực của giáo sư bắn về phía mình, ngay cả tạm biệt cũng không nói. Vốn dĩ là không có gặp lại.

“Ha ha, ông ta thực sự nói như vậy?” Ngả Lỵ nghe cô kể lời mời của giáo sư, thực xấu tính cười đến ra nước mắt ở trên đường về.

“Mình cảm thấy ông ta là dạng người cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.” Cô cười khổ.

Ngả Lỵ lau đi lệ trên khóe mắt, “Có khả năng là đến từng tuổi này, phạm vi lựa chọn càng ngày càng hẹp, đã không còn biện pháp lựa chọn!”

“Cậu nói lời này có ý gì, chẳng lẽ mình tệ lắm sao?” Cô tức giận bất bình, đẩy Ngả Lỵ một phen, đột nhiên phát hiện Ngả Lỵ như người mất hồn nhìn chằm chằm bên kia đường. Cô nhìn theo tầm mắt của Ngả Lỵ, ở cuối làn đường dành cho người đi bộ, Lưu Vĩ nhu tình mật ý nắm tay một cô gái đang cười tươi như hoa, đang chờ đèn xanh sáng lên.

“Ngả Lỵ, chúng ta đi thôi!” Cô kéo Ngả Lỵ bước đi.

Ngả Lỵ thu hồi tầm mắt, cả người ngơ ngác.

“Khi mình là học trò của hắn, hắn nói học viện cấm thầy trò yêu nhau. Trở thành đồng sự, hắn là chồng người khác. Hắn ly hôn, lại đi yêu chính học trò của mình. Mình thật sự quá ngốc, kỳ thật mặc kệ hắn đang ở thời kỳ nào, người luôn bên hắn sẽ là mình. Bởi vì hắn không thương mình. Nha bộ muội, cậu nói xem rốt cuộc mình đang chờ đợi cái gì?” Ngả Lỵ bụm mặt, nước mắt theo khe hở tung toé trào ra.

Cô bất đắc dĩ ôm Ngả Lỵ, bốn phía hoàng hôn chậm rãi bao bọc cả hai người.

Thiếu nữ yêu thầm, là ngân nga mà nhẹ nhàng, nếu nói là yêu, không bằng nói là sùng bái. Tình yêu đơn phương của người trưởng thành, lại là dài lâu mà chua sót, cô ấy hy vọng được đền đáp lại, hy vọng được nghe lời hứa hẹn. Từ hy vọng biến thành tuyệt vọng, trừ bỏ yên lặng rơi lệ, có thể thầm oán được ai?

Bạn có tự do yêu người ta, người ta cũng có quyền không chấp nhận tình yêu của bạn.

Vốn cơm nước xong hai người định thong thả đi dạo phố, Diệp Phong cũng muốn mua thêm vài món thời trang mùa xuân giá rẻ. Thời tiết càng ngày càng ấm, áo ấm sắp không mặc được nữa. Ngả Lỵ lại khóc đến như vậy, tới đâu cũng thành tiêu điểm khiến người ta chú ý, hai người đành phải đánh xe về nhà. Cô ở chỗ Ngả Lỵ đến mười một giờ, uống hai ly rượu đỏ, rồi mới về nhà.

Không biết từ đâu mà ra, phòng sách và phòng ngủ của Ngả Lỵ trưng đầy ảnh Lưu Vĩ, lúc giảng bài, lúc dùng cơm, lúc cười đùa, lúc trầm mặc. Cô càng xem lòng càng chua xót, bảo Ngả Lỵ ném đi, không cần nhìn nữa.

“Giữ lại đi, như vậy mình mới có thể hết hy vọng nhanh hơn.” Ngả Lỵ cười khổ, “Bởi vì không nhìn thấy hắn, mình sẽ càng nhớ nhiều hơn. Nếu con người thực sự có luân hồi, kiếp trước mình chắc hẳn là đạo tặc gian ác giết cả nhà hắn.”

Cô cười không nổi, giành lấy ly rượu của Ngả Lỵ.

Cô và Biên Thành cũng từng chụp rất nhiều ảnh chung, nhưng trước khi xuất ngoại, cô đã bỏ hết tất cả. Giờ muốn tìm lại một tấm cũng không có.

Cửa nhà Hạ Dịch Dương hé mở, lại là bản nhac miền núi, ngân nga, triền miên, giống gió núi thổi qua, giống suối nước chảy qua đầu thôn, lại giống cô gái dưới ánh trăng đưa tình thầm kín.

Cô nhẹ gõ cửa.

Cũng không biết từ ngày nào thì bắt đầu đó đã thành chuyện ăn ý. Khi anh để cửa mở, tất nhiên chính là đang đợi cô. Kỳ thật chỉ cần cô trở về, nếu anh ở nhà, cửa luôn mở ra.

Cô cảm thấy họ ở chung coi như vui vẻ. Bọn họ là bạn học, cô không chỗ nào phản cảm đối với anh. Anh đối với cô thản nhiên bình lặng, biểu tình thong dong, lời nói khiêm tốn đúng mực, rất có phong phạm quân tử, còn thường xuyên ngẫu nhiên giúp đỡ cô trong công việc. Rốt cuộc sau vài năm ăn cơm trong ngành truyền thông, anh nghiễm nhiên trở thành thầy của cô.

“Về rồi sao?” Anh mặc T-shirt sẫm màu, quần dài màu xám. Phòng khách không mở đèn lớn, có thể anh từ phòng sách đi ra. Dưới ánh đèn vàng trên tường, con ngươi đen của anh đặc biệt sâu thẫm hút hồn.

Cô không bước vào nhà, đứng dựa khung cửa, “Đây là ca khúc gì?”

Anh không có trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: “Thích không?”

Cô thành thật lắc đầu, “Có vẻ như, em thích nhạc Pop hơn, có thể em chỉ là một người phàm tục.”

Anh cười, “Hội diễn âm nhạc lần trước, khi tổ tài nguyên sinh thái biểu diễn, anh nhờ người ta thu giúp một đĩa, mẹ anh thích nghe.”

“Mẹ anh là ca sĩ?”

“Mẹ anh thích xướng sơn ca, đáng tiếc bà không biết chữ. Em gái anh học ba năm chuyên nghiệp nghệ thuật, sau khi tốt nghiệp thì làm công tác văn hoá ở huyện nhà, hiện tại chuyên thu âm sưu tầm âm nhạc dân gian vùng núi Tứ Xuyên. Ba anh vào năm anh học năm nhất, đã sinh bệnh qua đời.”

Quen biết thật nhiều năm, dường như đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói chuyện trong nhà. Cô cúi đầu nắm chặt hai tay, “Anh công tác bộn bề như vậy, chắc khó lắm mới được về thăm nhà một lần?”

“Còn đi học, muốn tiết kiệm lộ phí, không thể về nhà. Hiện tại làm việc lại không có thời gian về. Năm sau tưởng nhớ sáu mươi tuổi cha anh, anh trở về một chuyến. À, em gái anh tháng năm này sẽ đến Bắc Kinh chơi, đến lúc đó em giúp anh chiếu cố nó một chút.”

“Em?” Cô chỉ vào cái mũi của mình.

“Sao vậy, em không chịu?”

Cô chớp mắt mấy cái, “Không phải, em…”

“Vào đây, anh cho em xem ảnh em gái của anh.” Anh hơi hơi mím môi, cười thật rạng rỡ.

Cô vò đầu, nghĩ rằng người này thật sự là được đằng chân lân đằng đầu, chậu lô hội kia còn ở nhà cô, bây giờ còn muốn cô giúp anh chiếu cố em gái, sau nữa, sẽ không phải trực tiếp muốn cô…

Nhưng mà thấy ánh mắt của anh thành khẩn như vậy, cô lại không nỡ cự tuyệt.

Anh dọn dẹp sách trên bàn học qua một bên, cô đưa mắt nhìn thoáng qua, đều là các tác phẩm tự truyện của các nhà quân sự vĩ đại, không khỏi chép miệng. Anh đem laptop lại đây, cô ngồi còn anh đứng bên cạnh, một tay đặt trên lưng ghế của cô, tay kia điều khiển con chuột trước mặt cô. Chiếc bàn đặt xoay vào tường, cô liền bị vây ở giữa.

Hình ảnh hiện lên, đầu tiên là ảnh chụp một nhóm người giữa cảnh núi non, phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, rừng sâu núi cao, khói bếp lượn lờ, sơn trà hồng như ngọn lửa, một bà lão làn da ngăm đỏ nắm tay đứa bé, miệng không còn răng, cười rất tươi.

“Đây là em gái anh!” Anh chỉ vào màn hình.

Em gái của anh đã là mẹ một đứa nhỏ ba tuổi, người nở nang, đứa bé trai trong lòng xấu hổ ôm lấy cổ mẹ. “Ở quê anh mọi người đều kết hôn sớm, cỡ bằng tuổi anh, đứa nhỏ đã sớm có thể đánh nước tương.”

Cô quay đầu lại nhìn anh, sợi tóc vươn trên khóe môi. Cô lần đầu tiên phát hiện, bờ môi của anh, có đường cong quyến rũ như thế, là nét đẹp nhất trên gương mặt anh. Anh dường như đang muốn vuốt ve đầu cô, tay dừng ở giữa không trung. Hai đầu gối nhẹ nhàng mà rung rẩy, cô dùng hết khí lực toàn thân, mới tìm lại được giọng của mình, “Hạ Dịch Dương… em nên… về nhà.” Giọng nói run run.

“Uh!” Anh đứng lên, sắc mặt bình tĩnh tiễn cô ra cửa, “Bắt đầu phiên dịch đoạn phim kia rồi sao?”

“Em gần đây không bận, đã dịch được một nửa rồi.” Cô vừa nói vừa lục tìm chìa khóa mở cửa.

“Ngủ ngon!” Chờ cô mở đèn, anh nhìn cô gật đầu. Nụ cười ấm áp như là đang đứng ở cạnh giường cô.

Đóng cửa lại, cô hối hận vò đầu bứt tóc, trong lòng vừa hoảng vừa loạn, có cảm giác như mọi chuyện vừa tuột khỏi tầm tay. Giống như một người không biết khiêu vũ, đột nhiên đứng trên vũ đài, người xem phía dưới đều đang nhìn, không thể thoát đi, không thể không nhanh chóng nắm lấy tay bạn nhảy, đi theo sự dẫn dắt của người đó, xoay tròn, bắt đầu nhảy.

“Thật sự là điên rồi, điên rồi…” Cô chạy vội vào toilet, hung hăng trừng mắt với cô gái đầu xù tóc rối đang trừng mắt lại trong gương, lại thất bại ôm lấy mặt, cả người ngồi xổm xuống.

Trước khi ngủ, cô mở di động lên, không có dãy số lạ nào gọi đến.

Không cảm thấy tổn thương, cũng không có thất vọng, tất cả đều như cô mong đợi. Nam nữ đã từng yêu nhau không có khả năng trở thành bạn bè, Biên Thành hiểu rất rõ điều này, cũng làm rất triệt để.

Tình yêu cũ như một cơn gió, một chút dấu vết cũng tìm không thấy.

Nhưng mà, nhưng mà, vì sao trong lòng còn lặng yên mong đợi cái gì đâu?

***

Cô đến cửa hàng bán đồ gia dụng cũ mua một cái đài radio, để dành buổi tối nghe《 Đêm khuya khuynh tình 》 do chuyên gia tình cảm chủ trì. Tối thứ hai, chuyên gia làm đủ mọi thứ chuẩn bị, lời nói cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, mở đầu cũng không tệ lắm, nhưng khi tiếp điện thoại, thính giả chỉ trích cô ta rất giáo điều, căn bản thể làm thính giả bộc lộ tâm tình. Cô ta nghe một chút liền nổi giận, thời gian còn lại sau đó đều là kể lể vài mối tình cô ta từng trải qua, đêm nay lại trở thành liveshow của cô ta.

Ngày hôm sau, hòm thư của《 Đêm khuya khuynh tình 》 lại chật ních, thính giả mắng tiết mục là rác rưởi, người chủ trì bị biến chất. Tổ trưởng và Thôi Linh đang đi báo cáo tình huống này cho Lâu Dương nghe, hỏi anh ta phải xử lý như thế nào, Lâu Dương không nói một lời, Thôi Linh tức giận đến nỗi sập cửa bỏ đi.

Trong bầu không khí nặng nề đó, Diệp Phong chủ trì càng ngày càng thành thạo, dần dần tạo thành một loại vừa lý tính vừa có phong cách của riêng cô.

Có một ngày cô chợt nhớ tới, cái người la hét muốn cô tiếp điện thoại dường như lại không gọi tới nữa.

Bất đắc dĩ là vì bị chuyên gia làm ảnh hưởng, số lượng thính giả của《 Đêm khuya khuynh tình 》giảm xuống rất nhanh, cửa thành cháy, hại luôn cá trong chậu, Diệp Phong dù rất cố gắng, cũng không có tác dụng gì.

Tiểu Vệ cả ngày sầu mi khổ kiểm, sợ hãi tiết mục đột nhiên bị cắt.

Thôi Linh gấp đến độ miệng đều châm lửa, chỉ có Lâu Dương bình chân như vại.

Tiết mục thì có rất nhiều, Diệp Phong thích phối âm quảng cáo, có thể cho bản thân trải nghiệm nhiều phong cách khác nhau, mặt khác cũng có thêm tiền. Cô còn học viết kịch bản, nếu tiết mục thật sự bị cắt, cô còn có thể làm việc khác.

Lúc tan tầm, xe Hạ Dịch Dương lại ngừng ở bên ngoài.

“Anh hôm nay thu kỳ đầu tiên chương trình 《 Tôi có hẹn với người nổi tiếng》, rất nhiều chỗ cần quay, nên về hơi trễ, thuận đường ghé qua chỗ này, thật sự rất khéo ha!” Anh mở cửa xe, cười nói.

Cô “oh” một tiếng, trước giờ thu tiết mục, cô trong lúc vô ý nhìn thoáng qua phía dưới lầu, đã thấy xe của anh đậu ở bên ngoài. Cô không lật tẩy anh, coi như là thuận tiện cho anh.

“Trước kia anh trở về nhà, nếu không sai thì luôn là người trễ nhất, giờ anh có bạn rồi.” Đêm nay anh không uống rượu, xe chạy thật sự nhanh.

Cô ôm hai vai, vô tình nói. “Hôm nay chỉ có bốn thính giả gọi điện thoại đến.”

“Là vì muốn nói với em mới gọi điện thoại, hay là đêm dài cô đơn nên tùy tiện tìm một người tâm sự?” Anh hỏi.

“Dường như là muốn nói cho em nghe. Nhưng chuyện này thì có gì khác?” Cô xoay người nhìn anh.

Anh hé môi cười khẽ, “Khác biệt rất lớn, nói lên một điều rằng Diệp Phong là đặc biệt, trừ cô ấy ra, người khác cũng không thể thay thế. Cố gắng chống đỡ một tháng nữa đi, Lâu Dương nhất định sẽ ra mặt xử lý việc này.”

“Anh dám khẳng định như vậy?”

“Nếu không thì cá đi?”

“Không cá, em sẽ không thắng đươc anh.” Cô nói thầm lườm anh.

“Chúng ta trước kia từng cá cái gì?”

Cô lắp bắp nửa ngày cũng chưa trả lời được, cuối cùng nói đỡ một câu, “Dù sao anh so với em thông minh hơn.”

“Lúc đi học, em giỏi hơn anh nhiều.”

“Đó là do anh không chịu cố gắng.”

“Diệp Phong,” gặp đèn đỏ, anh dừng xe lại nghiêng người nhìn thẳng cô, “Sao em không hỏi anh sau này vì lý do gì lại cố gắng như vậy?”

Cô nhún nhún vai, “Kết quả đều bày ra trước mắt mà, anh bây giờ rất oai phong!”

Anh im lặng mím môi, không nói gì.

Cô thấy anh khóe miệng lạnh lùng, cắn cắn môi, cũng không dám lên tiếng.

Hai người vẫn trầm mặc về đến nhà, đều tự mở cửa vào nhà, khi đóng cửa, cô ngước mắt nhìn, cửa nhà anh đã sớm đóng chặt.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, cô tan tầm trở về, bước ra thang máy, cửa nhà anh vẫn đóng im ỉm.

Buổi tối tưới nước cho chậu lô hội, cô hỏi: “Mi nói thử xem chủ nhân nhà mi là đang tức giận ta sao? Ta ngẫm lại rồi, dường như ta cũng chưa nói sai cái gì. Hắn hiện tại có bao nhiêu oai danh, toàn bộ người Trung Quốc đều biết nói. Cái này không cố gắng có thể có được sao?”

Bọt nước tí tách từ cây lô hội ngấm vào trong đất, đảo mắt đã không có tung tích.

Ngoài cửa sổ, một đường tia chớp xẹt ngang, ẩn ẩn tiếng sấm kèm theo từ xa xa truyền tới, chỉ chốc lát, màn mưa bụi nhanh chóng bập vào cửa sổ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky