Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 22: Không thể xóa đi ký ức (thượng)

Tác giả: Lâm Địch Nhi
Chọn tập

Edit: Hanayang

Dưới ánh sáng mờ nhạt, một nửa người anh nằm trong bóng tối, càng phát ra vẻ thon dài bắt mắt, khuôn mặt áp sát cô thật gần đến nỗi nhìn không rõ lắm. Chỉ cảm thấy anh dường như rất tức giận.

Giận cái gì chứ? Cô hoảng hốt nhìn anh, có chút khó hiểu.

Lúc đi học rồi gặp lại nhau sau này, anh đều đối với cô rất ôn hòa, vài lần cố ý đón đưa, anh đều khéo léo không tạo áp lực tâm lý cho cô. Tất cả mọi chuyện cũng không cần quá rõ ràng, đều hợp lý hợp tình, hết thảy bất quá là trùng hợp, không cần tìm hiểu.

Cô hưởng thụ sự trùng hợp này, không muốn chuyện đơn giản thành quá phức tạp.

Ánh sáng là tiếng nói của cả hành lang, cửa thang máy vừa mở ra, đèn tự động sáng lên, 1 phút sau, vì tiết kiệm năng lượng, đèn sẽ tự động tắt.

Trong lúc cô trầm mặc, đèn tắt, thế giới xung quanh bỗng chốc im lặng, chỉ có hơi thở phẫn nộ của anh mang theo hơi nóng phảng phất trên mặt của cô, còn có thoảng qua mùi khói thuốc.

Cô khóc không ra nước mắt, tuy rằng đã trang điểm khéo léo, nhưng nhìn kỹ, lại giống như con mèo ăn vụng còn không biết chùi miệng, đôi mi sợ hãi run rẩy.

“Là cái tuần lễ vào sáu năm trước sao? Em muốn lau, quên sạch sẽ không còn một mảnh? Diệp Phong, em đã muốn quên đi, vì sao, chết tiệt, phải về nước, vì sao muốn đến ở khu nhà này?” Anh buông cổ tay cô ra, hai tay nắm lấy vai cô mà lắc, không có một chút thương tiếc.

“Em…” Cô cắn môi, dựa vào vách tường, muốn đứng vững lại rồi cùng anh từ từ nói chuyện.

Anh tức giận làm cho cô cảm thấy có chút sợ hãi.

“Bắc Kinh lớn như vậy, nhà cho thuê nhiều như vậy, em dọn đến đây ở, sẽ không phải trùng hợp. Em nói, em vì sao phải chọn chỗ này? Em là tới tìm tìm cái gì, vẫn là muốn nhớ lại cái gì?” Có vài năm kinh nghiệm làm biên tập viên, cho dù đứng trước tình huống nào, anh đã sớm luyện được bình tĩnh.

Giờ phút này, anh thật sự không khống chế được, tiếng hét đau đớn bị đè nén sắp làm anh hỏng mất. Ngón tay bóp chặt, giống như muốn bấu vào da thịt cô, không thèm suy nghĩ xem có thể làm đau cô hay không, chỉ cần xác định có thể giữ chặt cô, không cho cô chạy thoát là được rồi.

Hành lang cũng không có hoàn toàn hắc ám, nhờ có ánh đèn từ nhà của anh hắt ra, cô trợn to mắt, nhìn thấy trong mắt anh hiện lên đau đớn cùng sợ hãi, cô lặng người, tim hơi hơi nhói đau.

“Diệp Phong, cho dù em có thể đem tất cả ký ức xóa đi, nhưng em có thể phủ nhận nó chưa bao giờ tồn tại qua sao?”

Ánh mắt của anh lạnh như băng.

“Em…” Cô ngơ ngác nhìn anh, anh nâng tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bên dưới mắt cô, chỗ có lấm tấm nước mắt, anh đưa tay lau đi, đau lòng đến cực điểm.

“Anh có mệt hay không?” Cô đột nhiên hỏi.

Anh nhíu mày như muốn hỏi rõ.

“Em làm anh mệt mỏi sao?” Cô thì thào nói nhỏ, giống như đang hỏi anh, cũng là tự hỏi chính mình, “Yêu một người sẽ mệt sao?”

Anh lắc đầu, “Yêu không có mệt hay không, chỉ có đáng giá hay không. Bởi vì em, cùng em chia sẻ những hồi ức đó, với anh đều trở nên quý giá…”

Hơi thở của anh đột nhiên trở nên dồn dập, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy, tay anh đột nhiên dùng sức làm cô ngã vào lòng anh, môi anh chuẩn xác hạ xuống hôn cô.

Cô giật mình, bối rối muốn tách ra, nhưng anh đã chờ đợi, khắc sâu nụ hôn này thật lâu, trong suốt sáu năm.

Bên tai, đều là tiếng tim đập cuồng loạn của anh.

Cô không tự giác nắm lấy áo anh, đầu ngón tay chạm vào cơ thể nóng rực của anh, than nhẹ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, giống như có một cỗ sức mạnh to lớn, kéo cô về một thời gian khác, càng ngày càng xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trời mưa to, vừa dày vừa nặng hạt, những tia chớp trên bầu trời giống như những con rồng lửa, sau mỗi một lần hiện lên, đều kèm theo một tiếng tiếng sấm thật lớn. Cô sợ nhất là những đêm dông tố, lúc còn nhỏ, nhà bên cạnh có một người bị sét đánh chết, cả người cháy đen, sau khi cô nhìn thấy, liên tục mấy đêm liền gặp ác mộng, từ đó về sau, mỗi lần nghe tiếng sấm, cô sẽ không dám ở một mình.

Tối nay, nỗi đau trong lòng đã che khuất sự sợ hãi, cô bước đi trong cơn dông, ước gì thiên lôi có thể đánh chết mình, vậy thì, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không cần nghĩ nữa.

Người ta đều nói người yêu quá tài giỏi sẽ làm đối phương lo được lo mất, giống như đi tàu mà không có kim chỉ nam, không biết khi nào, ở đâu mới có thể thả neo. Biên Thành lại chưa bao giờ đem đến cho cô cảm giác đó, cô luôn tin chắc rằng mặc kệ là mưa to gió lớn gì cũng sẽ không làm thay đổi hướng đi của họ.

Giờ cô mới biết bản thân mình có bao nhiêu ngây thơ. Có lẽ nếu bình thường lo được lo mất, một khi chia tay, trong lòng đã sớm có chuẩn bị, cũng sẽ không đau đến mức này.

Trên mặt cô đã phân không rõ là nước mắt hay là mưa, cô nhìn không rõ đường, nhưng trên chân lại như có mắt, không biết lấy khí lực từ đâu, cuối cùng cô cũng đi tới cửa Quảng viện.

Đêm đã rất khuya, những dãy phòng học bị bao phủ trong màn mưa, nước mưa quất vào cây bạch dương giống như hàng vạn sợi tơ nhả ra từ con tằm trên cây dâu, sàn sạt rung động.

Cô dừng chân lại, đột nhiên mất đi dũng khí tiến về phía trước.

Giờ này, Biên Thành chắc hẳn đã đưa Hứa Mạn Mạn về ký túc xá, cô và Hứa Mạn Mạn cùng chung giường trên giường dưới. Bộ dáng thê thảm này của cô để người khác nhìn thấy, là muốn lấy được sự đồng tình thương hại, hay càng giúp người ta thấy ngọt ngào hơn?

Cắn chặt răng, cô quay đầu đi ra.

Nước mắt và nước mưa vẫn là khác nhau, nước mắt thực nóng, từng đợt trào xuống hai má đã tê buốt, nuốt vào miệng, là mặn chát.

Một bóng người che ô từ phía sau đi đến, kinh ngạc nhìn cô một cái, thất thanh gọi: “Diệp Phong?”

Cô quệt mắt, nhận ra người đó là Hạ Dịch Dương. Cô không thể che giấu sự hoảng loạn của mình, cũng không muốn giải thích vì sao hoảng loạn, cách màn mưa nhìn anh, vai từng trận run lên nức nở.

Vào học kỳ cuối năm tư, anh đã thi đậu hệ nghiên cứu sinh chuyên ngành Toán ở Tứ Xuyên, anh rời học viện đã được mấy tháng, bây giờ trở về để chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp. Anh không được ở trong ký túc xá nữa, nên tự mình thuê phòng ở bên ngoài, để bù lại những học phần còn thiếu.

Anh nghiêng người, thay cô chắn mưa, yên lặng nhìn cô một hồi, rồi nói: “Tôi đưa em về ký túc xá.”

Cô lắc mạnh đầu, làm nước trên tóc văng khắp mặt anh.

“Vậy em muốn đi nơi nào, tôi đưa em đi? Có muốn tôi gọi điện thoại cho Ngả Lỵ không?”

Cô lại lắc đầu, đột nhiên không nói tiếng nào bỏ đi trước. Anh đuổi theo, giữ cô lại, cảm giác được cả người cô lạnh như nước đá.

Cô quay đầu lại, “Không cần lo cho tôi.” Rồi đẩy tay anh ra.

Anh kiềm chặt cô, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời còn mịt mù, nhíu mày, “Vậy em đến chỗ tôi ở một đêm đi, được không?” Câu hỏi này thực không thích hợp, nhưng mà vào thời điểm này, anh thật sự không nghĩ ra biện pháp nào.

Cô giống như người đánh mất thần trí, chỉ còn một thể xác trống rỗng đứng trước mặt anh.

Cô chưa nói được, cũng chưa nói không được, nhưng không hề từ chối.

Anh đưa cô về phòng trọ của mình… Một căn phòng rộng được cải tạo từ nhà xưởng nhỏ cũ kỹ *.

Cô không biết rằng quần áo ướt đẫm làm cho cơ thể thiếu nữ mê hoặc như ẩn như hiện. Cô cứ như vậy, đi trong đêm khuya mưa gió, có biết bao nguy hiểm.

Không gian chỉ hơn ba mươi thước vuông, 25W đèn chiếu sáng, một cái quạt cũ, một cái giường đơn sơ, một cái nồi điện vừa nấu nước vừa nấu cơm. Sát bên cạnh có mấy tòa nhà đang được xây dựng, công trình đang đẩy nhanh tiến độ, suốt đêm tiếng máy móc không ngừng vang lên, trên đỉnh cần cẩu đèn chiếu bốn phía sáng như ban ngày.

Cô rất im lặng, anh để cô ngồi xuống ghế, nói ra ngoài múc nước, muốn nấu cho cô chút nước nóng để lau người. Bắt nước xong, anh nghĩ nên lấy cho cô cái sơ mi nhỏ, cho cô tạm thời có thể mặc một chút.

Trở lại phòng, anh ngây người. Cô vừa mới yên ổn ngồi trên ghế đó, giờ đột nhiên té ngã trên mặt đất, thân mình nhỏ bé cuộn thành một đoàn, miệng liên tục gọi: Biên Thành, em khó chịu…

Anh chạy tới đỡ cô dậy, thân người cô nóng như lò lửa, môi khô nứt nẻ. Anh cuống cuồng cõng cô chạy đến phòng khám nhỏ gần đó, bác sĩ nói cô mắc mưa, có hơi sốt, trở về pha nước ấm tắm, thay quần áo, làm đổ mồ hôi sẽ khá hơn.

Hôm đó, ở phòng khám có rất nhiều bệnh nhân bị ngộ độc thức ăn, ngay cả một cái giường ngủ cũng không có, anh đành phải cõng cô trở về.

Anh pha một chậu nước ấm lớn, tắt đèn, nhưng ngọn đèn trên đỉnh cần cẩu vẫn từ cửa sổ chiếu vào, anh phải nhắm mắt lại, gắt gao cắn môi, lần đầu tiên trong đời giúp một cô gái cởi áo.

Cho dù anh là người quân tử, nhưng dưới tay là làn da trơn bóng mịn màng như ngọc vẫn đem đến cho anh làn sóng kích thích trước nay chưa từng có.

Anh giúp cô lau người, sấy khô tóc, thay quần áo, nấu một tô canh gừng, đút cho cô uống.

Trên giường anh ngay cả gối đầu cũng không có, bình thường anh đều dùng mấy quyển sách thay thế. Anh đành phải đem vài món quần áo của mình gấp lại, xếp chồng lên cho cô gối đầu. Cô ngủ thật sự sâu, thích nằm nghiêng một bên, trong lúc ngủ mơ chân mày cô nhíu lại, giống như có khúc mắc gì không giải được. Anh ngồi vào chỗ sáng bên cạnh cô, mắt không chịu nổi nhắm lại một hồi.

Khi tỉnh lại, cô mở to mắt, đảo một vòng, cuối cùng dừng ở trên người anh. Cô không hét lên sợ hãi, cũng không lộ ra cái vẻ mặt kinh hoảng gì, chỉ là nhìn anh cười biết ơn, lúc mở miệng nói chuyện, giọng khàn khàn.

“Mấy giờ rồi?” Cô thấy trời râm râm, mồ hôi làm áo T – shirt mặc trên người lại ẩm ướt.

Quần áo của cô móc trên dây phơi, gió quạt thổi tới, đã khô tốt lắm.

“Buổi chiều hai giờ rồi, em ngủ thật lâu.” Anh rót cho cô ly nước, lấy hai viên thuốc, đỡ cô ngồi dậy.

Cô ngửi được mùi mồ hôi trên cơ thể anh, cô cúi nhìn xuống, đem thuốc và nước nuốt xuống, thân mình nhẹ tênh tênh, một chút khí lực cũng không có. Cô dựa vào đầu giường thở dốc.

“Có đói bụng không?” Sắc mặt cô tái xám, môi trắng bệt.

“Em không đói. Cám ơn anh!” Cô chống dậy bước xuống giường, thân người lảo đảo, xém chút nữa té ngã xuống đất, may mắn anh nhanh chân tới đỡ.

“Nằm xuống trước đi! Tôi nấu cho em chút mì, ăn xong tôi đưa em về học viện. Điện thoại của em reo mấy lần rồi, em xem điện thoại trước đi.” Anh lấy túi xách đưa cho cô, lại đưa tay lấy quần áo trên dây xuống, rồi xoay người đi ra hành lang nấu mì.

Anh đối với chuyện ăn uống cũng không chú trọng lắm, có thể lấp đầy bụng là được. Nhưng anh biết cô khó ăn, không dưới một lần ở căng tin thấy Biên Thành làm mặt lạnh gấp ra từ trong bát của cô món cô không ăn được.

Anh đã ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một số đồ ăn liền, lúc mua gia vị, nhìn thấy cà tím thực tươi ngon, nên tiện tay mua một ít đem về. Anh lấy cà tím thái sợi, rán chín kỹ, cho vào bát, sau đó đổ mì ra tô, rồi phủ cà tím lên trên mặt.

Trời dường như còn muốn mưa, vừa nóng vừa ngột ngạt, động một chút lại đổ mồ hôi. Anh đến bên cạnh bồn rửa mặt, đối diện với cô.

Cô đã thay xong quần áo, ngồi ở bên cạnh quạt máy. Anh cuống quít kéo cái quạt ra, “Em vừa hạ sốt, giờ lại ngồi quạt, có thể bị sốt lại, ngoan, ăn cơm!” Khẩu khí bất giác giống như dỗ đứa nhỏ.

Ở trong mắt anh, cô chính là đứa nhỏ.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô nhe răng cười với anh, miệng niềng răng, anh liền cảm thấy vui vẻ. Bạn học trong lớp, tuy rằng ở ngoài mặt cũng không phân chia bè nhóm, nhưng lúc nhìn thấy anh, ánh mắt cũng có tỏ vẻ khác, chỉ có cô, đối với anh vẫn luôn cười rất nhiệt tình, chân thành.

Khi bọn họ hợp tác đọc diễn cảm bài, ở đoạn kết tiết mục, anh nói: anh không phải sỏi đá, cũng không phải đê đập, nhưng nếu em nguyện ý, anh sẽ, sẽ dùng đôi vai không rộng lớn này, vì em mà xây dựng một bầu trời không có phiền muộn.

Bọn họ đứng trên ở bục giảng, mấy chục ánh mắt đều đang dõi theo anh, anh lại như không hề thấy được, trong mắt anh chỉ có ánh mắt sáng như sao của cô. Anh cảm thấy đó không phải đang đọc diễn cảm, mà là thổ lộ nội tâm của mình, chỉ là không có ai phát hiện. Anh cũng không muốn bị ai phát giác, bởi vì Biên Thành đã vì cô mà xây dựng một bầu trời không phiền muộn.

Cô kinh ngạc nhìn anh một cái, yên lặng tiếp nhận bát mì. Cô ăn thật chậm, giống như rất khó nuốt, hút vài cọng, trên chóp mũi liền chảy ra mồ hôi.

“Khó ăn lắm hả?” Anh ngượng ngùng cười cười.

“Rất ngon! Đạt sáu sao.” Cô lộ vẻ nghiêm túc nói với anh.

Anh không khỏi mỉm cười.

Ăn xong, lại nghỉ ngơi một hồi, anh đưa cô về học viện, chính mình cũng đi thư viện tìm chút tư liệu.

Vào học kỳ cuối, có một số sinh viên đi thực tập, có một số vội làm luận văn tốt nghiệp, muốn gặp mặt cũng rất khó. Diệp Phong trở lại phòng ký túc xá, Ngả Lỵ không ở đó, Hứa Mạn Mạn nằm úp sấp ở trên bàn viết bản thảo, Biên Thành ngồi ở bên giường cô lật xem một quyển tạp chí.

Cô ở ngoài cửa sửng sốt vài giây, vẫn làm mặt không chút thay đổi đi vào.

Biên Thành đứng lên, Hứa Mạn Mạn ngẩng đầu hỏi: “Diệp Phong, tối hôm qua cậu đi đâu? Tôi với Ngả Lỵ gấp đến độ một đêm cũng chưa ngủ, gọi di động cho cậu cậu cũng không nghe.”

Cô à một tiếng, tiện tay lấy vài bộ quần áo sạch ném vào túi xách lớn của cô, xoay người đi ra khỏi phòng.

Bọn họ có tự do yêu đương, cô lại không thể rộng lượng như vậy, mọi thứ trong tim đều lạnh lùng ảm đạm.

“Diệp Phong!” Biên Thành đuổi theo, giữ chặt cô.

Cô lạnh lùng đẩy tay anh, không hiểu sao người thay lòng đổi dạ là anh mà còn có thể có khí thế bức người như vậy? Anh ta hẳn phải có vẻ mặt đáng khinh, dữ tợn.

Quả thực không thể trông mặt mà bắt hình dong.

“Em muốn đi đâu?” Anh hỏi.

“Chỉ là bạn học có cần quan tâm nhiều như vậy không?” Cô bình tĩnh mở miệng, chấp nhận bọn họ từ người yêu thay đổi thành bạn học.

“Tự mình… phải bảo trọng!” Anh muốn cười một cái, nhưng không thành công. Buông tay cô, như cảnh phim quay chậm, chậm rãi xoay người.

Cô nhắm mắt lại, chạy xuống lầu.

Bên ngoài nổi lên một trận gió lớn, hạt mưa tí tách rơi xuống, cô lấy ô trong giỏ xách mở ra che, ra khỏi học viện mà không hề có đích đến, vòng vo một con phố, nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ bán hoa kiểng đang vội vàng chuyển mấy chậu hoa trên mặt đất lên xe.

Cô đứng ở đó nhìn.

“Nhìn cái gì vậy?” Bên cạnh đến thêm một người, cô cũng không cử động, “Cái kia là cái gì?” Cô chỉ vào một chậu sứ trắng, bên trong là một gốc cây màu xanh lục vừa giống cây tiên nhân chưởng* vừa giống thực vật, mà nhánh là thật dài, cũng không có lá.

“Kia gọi là lô hội.”

“Thật là đẹp.” Cô đi đến gần, ngồi xổm xuống xem, “Á, cái chậu này bị nứt rồi.” Cô kêu lên.

Chủ nhân xe tải cúi đầu nhìn thấy, chép miệng, “Cô bé, có thích không?”

Cô gật gật đầu.

“Năm đồng tiền, tương đương tặng không, muốn hay không?”

Cô không nói gì, người bên cạnh đã đưa tiền qua.

Anh nâng chậu lô hội lên, cô giúp anh che ô, hai người hướng về phía nhà xưởng* mà đi.

(*) nhà kiểu Tongzilou: một kiểu nhà xưa của Trung Quốc (mình cũng không rõ lắm nên cứ tạm gọi như vậy)

_________________

Chọn tập
Bình luận
× sticky