Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 45: Mắt trái giật giật (thượng)

Tác giả: Lâm Địch Nhi
Chọn tập

Edit: Hanayang

Mùa hè năm nay ở Bắc Kinh, từng cơn mưa to này tiếp nối cơn mưa trước, mưa tạnh, mặt trời lên cao lại chiếu nắng chói chang, hơi nước bốc hơi lên ngùn ngụt giữa không trung, toàn bộ thành phố dường như bị bao phủ một tầng sương mù lập lờ, nhìn cái gì cũng đều mông mông lung lung.

Doanh Nguyệt và Tuấn Tuấn chỉ ở Bắc Kinh có 5 ngày rồi trở về Tứ Xuyên. Tuy rằng Doanh Nguyệt rất muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng còn phải chuẩn bị việc ghi âm ca khúc. Cô và Diệp Phong chụp chung rất nhiều ảnh, cô nói muốn mang về cho mẹ xem, còn muốn Diệp Phong cùng Hạ Dịch Dương cũng chụp riêng vài tấm, địa điểm chọn là ban công nhà Hạ Dịch Dương, sau lưng là bồn lô hội xanh biếc.

Diệp Phong siêu mất tự nhiên, nhưng lại hết cách với Doanh Nguyệt. Nhưng Hạ Dịch Dương lại thoải mái ôm eo của cô, trước khi chụp, phát hiện áo sơmi của cô có chỗ hơi nhăn, xoay người giúp cô phủi thẳng, chính vào lúc này, Doanh Nguyệt nhanh tay bấm máy.

*

Thứ Sáu, Diệp Phong đến Quảng viện báo danh, buổi tối phát 《 Đêm khuya khuynh tình 》 là được thu vào buổi chiều ngày hôm qua, như vậy, cô có thể nghỉ ngơi liên tục ba ngày. 

Xuống xe taxi, cô đứng trước cổng lớn của Quảng viện, chân có chút không nhấc nổi.

Sau khi về nước, cô đã tới Quảng viện một lần, là vào buổi tối, ngồi ngay trước cổng một hồi, sau đó bước đi, cô cảm thấy cổng lớn Quảng viện giống như là một cánh cổng thời gian, mở ra bước vào, hồi ức giống như gió xuân không cách nào ngăn được, cứ đập vào mặt mà đến.

Đứng lâu, sinh viên ra ra vào vào đều tò mò quay đầu nhìn về phía cô, ngay cả bảo an cũng nhìn qua vài lần. Cô hít sâu một hơi, cố gắng làm cho chính mình có vẻ thực bình tĩnh thẳng bước.

Vừa vào cổng, đập vào mắt là một hàng cổ thụ vươn cao, ngay trên con đường rợp bóng cây này, vào cái đêm mưa đó, cô gặp Hạ Dịch Dương.

Cây cao vẫn là màu xanh lá mạ như trước, gió thổi qua, sàn sạt rung động. Con đường dưới hàng cây có một lịch sử lâu đời, một viên gạch phiến đá đều đã chuyển màu trắng bệch, có vài cọng cỏ nhỏ xuyên qua khẽ đã vươn lên, ở trong gió lay động đung đưa, trong Quảng viện hoa ít, cây nhiều, nhiều tượng điêu khắc danh nhân, từng thứ từng thứ nhìn lại, giống như chính mình chưa từng rời đi.

Giáo viên phụ trách đăng kí có việc đi ra ngoài, giáo viên trong văn phòng nói Diệp Phong buổi chiều quay lại. Diệp Phong đến phòng giáo vụ xem thời khóa biểu, Ngã Lỵ có lớp, cô tìm được cầu thang lên phòng học, bên trong còn có rất nhiều chỗ trống, cô từ cửa sau đi vào, ngồi ở hàng cuối cùng.

Ngã Lỵ đang dạy môn 《Cơ sở phát thanh》, cô đang viết bảng, quay người lại, giương mắt nhìn thấy Diệp Phong ngồi sau cùng. Diệp Phong nhìn cô nháy mắt, cô nhếch miệng, ý tứ giữ gìn tấm gương tốt uy nghi.

Diệp Phong buồn cười.

Gian phòng học này, Diệp Phong cũng từng lên lớp học ở trong này. Bất quá, cô luôn sắp xếp ngồi ở hàng thứ ba, Biên Thành thích vị trí đó, cách bục giảng gần, mà bên chỗ anh ngồi luôn có cô. Cô đi học thích thất thần, nghe không được 10 phút sẽ nhích tới nhích lui trên ghế ngồi, bạn học ngồi sau đối với cô rất bực. Mỗi khi cô đứng ngồi không yên, Biên Thành đang chuyên chú nghe giảng bài, ở dưới bàn lặng lẽ nắm lấy tay cô, làm cho cô không động đậy. Cô có khi sẽ thỏa hiệp, có khi sẽ đùa dai bắt lấy tay anh, dùng ngón tay viết chữ trong lòng bàn tay anh, anh không sợ ngứa, tùy ý cô muốn viết như thế nào, cứ để mặc cô. Có lần, cô viết viết, đột nhiên hợp thành viết bốn chữ “Tôi yêu Biên Thành”, tay anh khép lại, bao lấy tay cô, tựa hồ lo sợ vài chữ vừa rồi sẽ bay đi. Ngày hôm đó, đến lúc đi vào nhà ăn, anh mới buông tay cô ra.

“Này, nha bộ muội, cậu muốn đánh lén sao!” Tan học, Ngã Lỵ thực không có hình tượng từ chỗ bục giảng lẻn thẳng đến hàng cuối, đẩy Diệp Phong một cái.

Diệp Phong cười rộ lên, “Mình xem cậu có lầm học trò không?”

“Cậu bớt coi thường người ta! Đăng kí chưa?” Ngã Lỵ nhìn thấy túi hồ sơ Diệp Phong cầm trong tay.

“Không có gặp được người, buổi chiều quya lại, vì thế cứ tới đây xem cậu”

“Tốt lắm, chúng ta đi ăn cơm trước.”

Diệp Phong gật gật đầu, dưới các ánh mắt kinh ngạc, hai người sóng vai đi ra ngoài.

“Có phát hiện Quảng viện thay đổi rất nhiều hay không?”

“Thêm mấy tòa giảng đường. Ách, ký túc xá ban đầu chúng ta ở đâu?” Diệp Phong nhìn phía trước hồ nước nhỏ có một tòa nhà kiến trúc như nhà hát, ngây ngẩn cả người. Cô nhớ rõ, nơi này ban đầu là ký túc xá nữ sinh,nhà gạch nhỏ xây hai tầng, cầu thang gỗ thô, bên ngoài có cái sân, cửa vào sân có hình ánh trăng, một người phụ nữ trung niên họ Giang quản lý trông coi cả ngày đều nhìn chằm chằm vào cửa ánh trăng, canh phòng nghiêm ngặt sợ có tên nam sinh nào trà trộn đi vào.

May mắn ký túc xá của cô cách xa cửa ánh trăng, phía dưới cửa sổ có cây tuyết sam cao, khi Biên Thành tìm cô, đứng dưới tàng cây, ngẩng đầu, kêu khẽ một tiếng, cô liền nghe thấy được.

“Phá rồi, để xây một thính phòng diễn thuyết, cuối tuần, nơi này có khi chiếu điện ảnh, có khi có diễn xuất”. Ngã Lỵ chần chờ nhìn Diệp Phong, “Là Hoa Thành… công ty tài trợ toàn bộ “.

Diệp Phong giống như bị nghẹn không khí, một hồi lâu cũng không phát ra tiếng nào.

Đồ ăn trong nhà ăn dành cho nhân viên trong trường xem như ngon miệng, tây cần xào bách hợp vô cùng thơm, Diệp Phong ăn mấy ngụm, buông chiếc đũa, vỗ vỗ mí mắt.

“Có sâu hả?” Ngã Lỵ hỏi.

Diệp Phong lắc đầu “Từ sáng sớm tới giờ, mắt vẫn giật liên tục”

“Là mắt trái sao, mắt trái hay là mắt phải giật? A, mình nhờ học trò có một bài hát, mắt trái nhá nhá, chuyện tốt cũng đến đây, bằng không muốn phát tài. Oa, nha bộ muội, chúc mừng cậu!”

“Đi, mình đang khó chịu muốn chết”. Diệp Phong buông tay, trừng mắt nhìn Ngã Lỵ liếc một cái.

Ngã Lỵ ha ha cười vui vẻ, “Bất quá, hôm nay mình thực sự nghe được một chuyện tốt, Hứa Mạn Mạn sinh rồi, là con trai nha, về sau mẫu bằng tử quý, cô ấy ở nhà chồng địa vị giống như là ngồi tù. Cái cô đó, thật đúng là vận khí không sai”.

Diệp Phong nghe ra khẩu khí Ngã Lỵ không phải không có hâm mộ, “Đó là do cô ấy hướng đến đều rất bình tĩnh rất lý trí biết bản thân mình muốn là cái gì, còn cậu?”

Ngã Lỵ còn không có trả lời, Vương Vĩ đã bưng khay đồ ăn đi tới, thấy Diệp Phong, vuốt cằm, “Hi! Diệp Phong, đã lâu không thấy!” Anh ta huých vai Ngã Lỵ, “Ngồi vào trong đi”

Ngã Lỵ xích vào, anh ta ngồi xuống cạnh Ngã Lỵ.

“Chào thầy Vương!” Diệp Phong nhìn hai người đó, Vương Vĩ thật tự nhiên hào phóng, còn Ngã Lỵ lại là xấu hổ đến mí mắt đều đỏ, bả đầu chôn ở trong chén canh, cắm đầu ăn canh.

“Nghe Ngã Lỵ nói, em hiện tại ở Thành Đô radio làm người chủ trì”. Ông trời thật sự là thiên vị nam nhân, sáu năm thời gian ở trên mặt Vương Vĩ không có lưu lại một tí dấu vết nào.

Diệp Phong ý vị thâm trường nhìn Ngã Lỵ, “Đúng vậy, thầy Vương năm nay dạy lớp nào?”

“Năm ba, mặt khác tôi còn có cái công tác nữa, đang biên soạn giáo trình truyền thông chuyên nghiệp tiếng Anh, Ngã Lỵ là trợ thủ của tôi” Vương Vĩ từ trong khay của Ngã Lỵ gắp đi một miếng thịt bò.

Diệp Phong ở dưới bàn dùng sức đá một cái, Ngã Lỵ nâng lên mi mắt, chột dạ nhìn cô bĩu môi.

“Vậy thật sự là rất vất vả.” Diệp Phong cười cười, cũng không tìm đề tài khác, chuyên chú ăn cơm.

Vương Vĩ quay đầu cùng Ngã Lỵ nói chuyện biên soạn giáo trình, Ngã Lỵ vừa đáp vừa nhìn Diệp Phong. Vương Vĩ chưa có ăn xong, liền đứng dậy chạy lấy người, hẹn Ngã Lỵ buổi tối cùng ở lại văn phòng tăng ca.

“Cậu và hắn khi nào thì gần gũi như vậy?” Diệp Phong gõ gõ chiếc đũa của Ngã Lỵ.

Ngã Lỵ cười nhăn mặt “Anh ấy muốn thăng chức, cần sáng tác một quyển sách, mình chỉ là giúp đỡ anh ấy mà thôi”.

“Là hắn nhờ cậu?”

Diệp Phong liếc mắt xem thường, “Ngã Lỵ, cậu rốt cuộc bao lớn, còn chơi loại trò yêu thầm này? Cậu chẳng lẽ còn không nhìn ra được sao, hắn biết cậu thích hắn, nhưng hắn chưa bao giờ đáp lại cậu, cũng không cách xa cậu, hắn đây là lợi dụng. Không cần bởi vì chút ít ái muội, cậu vui tới tìm không ra đường, hắn…”

“Anh ấy không có lợi dụng mình, anh ấy… hiện tại thích mình”.

Diệp Phong ngạc nhiên giương miệng, “Vậy… Cô học trò kia đâu?”

“Bọn họ chia tay.”

Cô buông chiếc đũa, vén vài sợi tóc lòa xòa ở phía trước ra sau tai, nhìn không chuyển mắt nhìn Ngã Lỵ, “Hai người đã đến… giai đoạn nào rồi?”

Ngã Lỵ đỏ mặt, lặng lẽ nhìn nhìn bốn phía, hoàn hảo hai người ngồi ở trong góc, đồng sự khác đã muốn đi hết rồi.

“Này, trường hợp này có thể nói loại chuyện này sao?”

Diệp Phong cắn môi, không cần đáp án nữa. Ngã Lỵ yêu Vương Vĩ nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cục nắm bắt được cái quay đầu của hắn, tất nhiên sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa đón nhận rồi.

“Mình không biết nói cái gì nữa, Ngã Lỵ, cậu vui vẻ không?”

Ngã Lỵ gật đầu thật mạnh.

Cô chớp nhắm mắt lại, lộ ra một cái mỉm cười thật tình, “Vậy là tốt rồi!” Cô cầm tay Ngã Lỵ.

Ngã Lỵ buổi chiều còn có giờ lên lớp, hai người ở trong trường học dạo một hồi, sau đó liền tách ra. Diệp Phong đăng kí xong, phải đi nhận sách giáo khoa, gặp giáo sư của mình, nói chuyện sắp xếp việc học sau này, giáo sư là bạn của Ngô Phong nên đối với Diệp Phong đặc biệt nhiệt tình, học kỳ này có vài khóa đã muốn mở lớp, Diệp Phong trước đến nghe giảng, sau đó đi theo giáo sư làm đề tài nghiên cứu. Giáo sư còn lấy riêng cho cô thời khoá biểu nghe giảng, đưa cô đi gặp vài vị giáo sư.

Khi Diệp Phong cùng giáo sư chào tạm biệt, đã là lúc hoàng hôn.

Cô đi qua nhà ăn sinh viên, ký túc xá nam sinh, lễ đường, sân thể dục… Chốn gọi là thánh địa tình nhân – rừng cây nhỏ, cuối cùng cô đi tới trước thư viện.

Lúc này, lá phong vẫn màu xanh, nhưng do ánh tà dương chiếu lên cây phong một vòng kim quang, lá cây óng ánh, giống như trên ngọn cây cất giấu vô số vì sao.

Cô nhìn xem thất thần, cũng không biết nhìn bao lâu, khi thu hồi tầm mắt, hoàng hôn đã buông xuống.

Cô nâng mắt lên, nhìn đến một bóng dáng cao gầy hướng bên này đi tới, anh đi đến dưới một ngọn đèn đường, ánh sáng màu cam nhạt làm hình dáng tuấn lãng của anh phủ thêm vẻ ôn nhu, mái tóc ngắn của anh trên đường đi hơi hơi hất lên, ánh sáng lập tức chia thành rất nhiều mảnh vụn lóe sáng.

Dường như gặp được người quen, anh dừng lại bắt tay hàn huyên. Rõ ràng còn có chút khoảng cách, nhưng mà cô có thể cảm giác trong tầm mắt của anh chỉ có một mình cô.

“Không phải phát sóng tin tức sao?” Chờ annh và người khác nói xong, cô đi qua đó. Khi cô từ nhà đi ra đã nói đăng kí xong trực tiếp về nhà.

“Còn có hai tiếng mấy nữa. Anh đột nhiên nhớ tới em, dường như anh rất lâu rồi không về Quảng viện, nó có còn ở Bắc Kinh hay không?” Anh mỉm cười nhìn cô.

Cô cười phốc ra tiếng, “Vậy anh hẳn là nên gọi điện thoại hỏi em chứ!”

“Qua điện thoại lại nhìn không thấy em” anh nhỏ giọng, nắm tay cô, “Anh đã bỏ lỡ bốn năm thời gian em học đại học, hôm nay là ngày đầu tiên em học cao học, anh không thể lại bỏ qua”

Ánh mắt của cô có chút bối rối, giống như nhất thời không thể thừa nhận, “Vậy… cũng không thể bỏ công việc chạy đến chứ!”

“Uh, cho nên anh bây giờ phải chạy về đài”

Hai người xoay người hướng đến cổng lớn, lúc này, trên đường có nhiều sinh viên nhất, cô là bình thường, anh cũng rất chói mắt.

Có sinh viên chủ động tiến lên cùng anh chào hỏi, anh ôn hòa gật đầu một cái đáp lại.

Cô thoải mái đứng ở bên người anh, tay bị anh nắm thật sự nhanh. Cô nghiêng người nhìn anh, vẻ ôn nhu trong mắt anh không chút nào che giấu.

“Em và anh đi hai hướng, em đón xe trở về được rồi!” Ra đến cửa, cô nói.

“Theo anh đến đài đi” Anh nhấn chìa khóa, mở cửa xe.

“Em?” Cô lắp bắp kinh hãi.

“Đi xem nơi anh làm việc đi! Đồng nghiệp của anh em đều gặp qua rồi” Anh vịn vai của cô, đem cô đẩy lên xe.

“Nhưng mà… sẽ quấy rầy đến anh đó!” Cô cảm thấy làm vậy dường như không tốt lắm.

“Sẽ không, chỗ anh có sách, cũng có băng đĩa, còn có thể giới thiệu với em người dẫn chương trình nổi tiếng, em vừa vặn học tập luôn, chỉ là buổi tối không rảnh đưa em ra ngoài ăn cơm, tới khi trực tiếp chấm dứt xong! Ghế sau có bánh, em ăn trước lót bụng”

“Anh đã ăn chưa?”

“Anh bình thường trước khi trực tiếp không muốn ăn quá no”

Cô cũng không có khẩu vị gì, nhìn đến phía sau còn có nước, cầm bình lên uống mấy ngụm.

Đường đến CCTV không quá đông, không bao lâu, hai người đã đến, xe trực tiếp tiến vào bãi đỗ xe, từ dưới sảnh đi thang máy đến thẳng văn phòng anh. Kha An Di đang ở trong phòng cùng nhóm biên đạo, họp và đọc trước tin tức đêm nay, hai vị chủ biên khác cũng đã có mặt, Hạ Dịch Dương giới thiệu Diệp Phong, sau đó anh để Diệp Phong ngồi xem sách, còn mình đi trước đến phòng họp.

Diệp Phong vốn quen thuộc CCTV, cô cũng không câu nệ, chỉ là có một tia bất an.

“Tiểu Diệp Phong?” Ngô Phong vừa vặn đi ngang qua bên ngoài, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy một hình dáng quen thuộc, thật sửng sốt.

Diệp Phong cắn cắn môi, đành trưng vẻ mặt tươi cười, “Chú Ngô, chú còn chưa tan tầm sao?”

“Cháu sao có thể ở chỗ này?” Ngô Phong nhìn quanh bốn phía, có một biên tập lên tiếng nói, “Chủ nhiệm Ngô, cô ấy là bạn của Dịch Dương”

Ngô Phong sửng sốt, mắt hơi hơi nheo lại, lại lập tức mở ra, cười to, “Xem trí nhớ của chú kìa, chú đã quên cháu và Dịch Dương là bạn học, đi, đến văn phòng chú ngồi, chỗ chú có hoa quả.”

“Chú Ngô, cháu đi nói một tiếng với Dịch Dương” Diệp Phong chỉa chỉa phòng họp.

“Chú và cháu cùng đi” Ngô Phong khoát vai Diệp Phong, đẩy ra cửa phòng họp, một phòng đầy người đồng thời ngước mắt lên, nhìn thấy Diệp Phong, người biết thì chiếu cố lễ phép cười cười, người không biết thì vẻ mặt mờ mịt nhìn nhau.

Kha An Di biểu tình lạnh lùng liếc mắt.

“Mọi người tiếp tục đi, Dịch Dương, Tiểu Phong Diệp tôi mang đi rồi” Ngô Phong hướng mọi người phất tay.

Hạ Dịch Dương đứng lên, lễ phép gật đầu.

Ngô Phong đóng cửa, trong phòng họp nổ tung len, “Vị mỹ nữ trong lòng Ngô chủ nhiệm là ai vậy?” Có người nhịn không được hỏi, “Trước kia chưa thấy qua nha!”

“Bạn gái của Hạ biên tập” đồng sự từng gặp qua Diệp Phong ở Thủy Lập Phương nở nụ cười.

Người nọ kinh ngạc, không dám tin nhìn Hạ Dịch Dương.

“Cô ấy và chủ nhiệm Ngô quan hệ dường như không bình thường đâu” Kha An Di lạnh lạnh sáp một câu, “Khó trách trở thành bạn của Hạ biên tập!”

“Có thể là thân thích”

Hạ Dịch Dương không có nói tiếp, cúi đầu viết ghi chú những điểm chính trên bản tin tức, có điều đôi tai ở dưới ngọn đèn đã đỏ bừng đỏ bừng.

Cửa phanh một tiếng lại bị đẩy ra, lần này là Tần Phái.

“Hạ Dịch Dương, tôi nghe nói nhóc con kia đến đây, ở đâu rồi?”

“Hẳn là ở văn phòng của chủ nhiệm Ngô” Hạ Dịch Dương bình tĩnh trả lời.

Tần Phái hướng anh giơ ngón tay cái lên, “Tiểu tử cậu giỏi lắm, xuống tay nhanh thật!”

Một phòng đầy người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trao đổi thật nhiều ánh mắt, chỉ có Hạ Dịch Dương cầm lấy bản thảo tin tức, trấn định tự nhiên nói: “Thời gian đến rồi, chúng ta nên đến trường quay thôi.”

**

Chọn tập
Bình luận
× sticky