Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 82: Thời gian không thể quay về

Tác giả: Lâm Địch Nhi
Chọn tập

Edit: Hanayang

Cách hai ngày sau, Biên Thành liền điện thoại cho Diệp Phong, khi đó là buổi chiều, bên ngoài có cơn mưa nhỏ. Mưa bụi mát mẻ, nhiệt độ cũng giảm.

Giọng của anh nghe qua rất hưng phấn, “Hiện tại ăn bữa tối thì còn quá sớm, chúng ta đi uống trà chiều trước đi!”

Anh trực tiếp lái xe đến biệt thự đón Diệp Phong.

Anh đổi xe rồi, không còn chiếc Bentley màu bạc nữa, mà là một chiếc Regal màu xám tối.

Trên đường đi ngang qua một công viên trò chơi, có lẽ do trời mưa, bên trong có vẻ rất vắng lặng. “Giờ này mà ngồi đu quay thì không cần phải xếp hàng.” Diệp Phong nhớ tới lần trước cùng Tuấn Tuấn, Doanh Nguyệt đã tới chỗ này, dòng người như nước, phải đội ánh mặt trời chói chang xếp hàng hơn một tiếng mới được ngồi trên vòng đu quay.

“Muốn ngồi?” Biên Thành liền chuyển tay lái, đổi hướng về phía cổng lớn của công viên trò chơi.

“Không phải!” Vừa dứt lời, xe đã muốn dừng lại. Trước chỗ bán vé cũng lạnh tanh.

Hai người đội cơn mưa nhỏ lên ngồi đu quay, mỗi người ngồi một bên mặt đối mặt. Cái lồng thủy tinh từng chút từng chút một cách xa mặt đất.

Mưa bắt đầu nổi lên, dừng lại ở trên mặt kính sau đó từng dòng từng dòng chảy xuống.

Toàn bộ thành phố đắm chìm trong một màn sương khói.

Biên Thành dường như lâm vào một loại trầm tư, biểu tình hờ hững, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt lướt qua Diệp Phong, dừng ở viễn cảnh thành phố phía sau cô.

Năm Diệp Phong mười chín tuổi đã trải qua một lần bệnh sởi, để phòng ngừa lây bệnh cho các bạn học khác, cô phải ở phòng y tế cách ly một tuần. Sau khi khỏi bệnh, anh đưa cô đến công viên giải trí vui chơi. Cô điên cuồng như một đứa trẻ, trò gì cũng muốn chơi. Họ cũng ngồi vòng đu quay, vì cân bằng, chỉ có thể mỗi người ngồi một bên. Trong tay cô cầm một cây kem, ngồi cứ nhích tới nhích lui. Khi vòng đu quay lên tới chỗ cao nhất, cô lảo đảo một cái, té vào trong lòng của anh, cả cây kem đều dính hết lên vạt áo trước của anh.

Cô không đau lòng cho cái áo sơmi của anh, chỉ vô cùng tiếc nuối kem của cô, cư nhiên vươn đầu lưỡi ở trên vạt áo trước của anh liếm một chút. Anh vừa hai mươi hai tuổi, đúng là cái tuổi tràn đầy nhiệt huyết. Thân mình đột nhiên căng thẳng, mặt đỏ bừng bừng, tim đập dữ dội.

“Ngồi trở lại đi.” Vì che đậy sự mất kiểm soát của chính mình, anh ác thanh ác khí rống cô một tiếng.

Cô giật mình nhìn anh, oan uổng chớp chớp mắt, “Em lại không phải cố ý.” Cô không quá tình nguyện trở lại chỗ ngồi của mình.

Sau đó, ít nhất là trong hai tiếng cũng không nói với anh một câu nào, cho đến khi anh mua một cây kem khác đến xin lỗi, cô mới xóa bỏ tất cả mà ôm lấy cánh tay của anh, mỉm cười ngọt ngào mật mật.

Thật là một quãng thời gian làm người ta lưu luyến! Lòng anh âm thầm run lên.

Hiện tại, cô ngồi ở trước mặt anh, điềm tĩnh, nhàn nhã như vậy, hoàn toàn là một người phụ nữ trẻ đầy trí tuệ, ánh mắt nhìn thẳng vào anh là nét tinh tế, ôn hòa, không có tỏa sáng như sao, không có nóng cháy mê muội, không hề làm nũng, cũng không hờn dỗi.

“Chúng ta đi thôi!” Đu quay dừng lại, anh nói.

Mượn cái ô của viên quản lý công viên trò chơi, anh nhẹ đỡ cả thắt lưng của cô, đi ra bãi đỗ xe.

Đoạn đường không quá dài, nhưng mặt đất có hơi trơn trượt, bọn họ phải đi thật cẩn thận. Khi mở cửa xe, anh quay đầu nhìn vòng đu quay đứng giữa cơn mưa bụi, trong miệng giống như ăn phải hoàng liên, vô cùng cay đắng.

*

“Văn phòng sách báo Phong Lâm.” Diệp Phong đứng ở dưới bậc thang, ngẩng đầu lên, nhìn cái bảng hiệu trên vách tường vài lần, kinh ngạc hỏi, “Biên Thành, không phải anh nói đây là công ty xuất bản sao?”

Đây là một tòa nhà văn phòng hơn hai mươi tầng, Biên Thành nói công ty của anh ở tầng mười. Quán trà ngay tại đối diện văn phòng, bọn họ dừng xe ở bãi đỗ xe rồi mang cô lại đây đi tham quan một chút.

“Công ty xuất bản bị hạn chế nhiều lắm, trước mắt điều kiện, tư cách của anh vẫn chưa đủ, thời gian phê duyệt cũng quá dài. Đăng kí trước cái văn phòng làm việc, ký kết với vài tác gia giỏi, chọn mấy đề tài hay, giao cho nhà xuất bản trước kia tiếp nhận mua ISBN (mã số tiêu chuẩn quốc tế cho sách), rất nhanh có thể in ấn, đưa ra thị trường. Một năm thật sự chỉ cần làm hơn mười mấy quyển sách, là có thể kiếm tiền.”

Diệp Phong nghe được cái hiểu cái không.

Trong công ty tổng cộng có năm gian văn phòng, sáng sủa sạch sẽ, cơ sở vật chất hiện đại, trang trí đơn giản thanh lịch, hoàn cảnh làm việc rất tốt, đã là một cảnh tượng bận rộn.

Nhìn thấy Diệp Phong, nhân viên chỉ là lịch sự gật đầu, cũng không có quay đầu ngó mắt tò mò nhiều lắm.

Hai người không ở lại bao lâu, đi qua quán trà.

Trà xanh nhẹ, mỗi người một ly. Diệp Phong không tiếp thu đề cử nhiệt tình của nhân viên phục vụ, khéo léo từ chối món điểm tâm nổi tiếng của quán.

“Biên Thành, công ty này là công ty riêng một người hay là công ty trách nhiệm hữu hạn?” Cô cúi đầu, nhìn mấy cái lá trà trôi nổi ở trong nước, phập phềnh lên lên xuống xuống.

“Xem như vốn riêng một người, trước mắt quy mô không phải rất lớn.”

Cô do dự một chút, ngước mắt lên, chân thành tha thiết nhìn anh, “Em ở Auckland có học qua tài chính, đã từng làm việc ở ngân hàng. Nếu… Anh cần cố vấn về phương diện tài vụ gì đó, em có thể hỗ trợ. Nếu chuyện tài chính không quá thuận lợi, em có thể giúp anh tìm vài người bạn trong giới ngân hàng. Chuyện khác, em có thể giúp anh tìm chú Ngô, chú ấy ở Bắc Kinh quen biết rất rộng. Nếu không được, tìm mẹ em, bà ấy ra mặt, chuyện tình bình thường cũng có thể làm được. Anh đừng nên cái gì cũng không nói, một người cứng rắn chống đỡ… Ha?”

Bàn tay nắm tách trà của cô đột nhiên bị anh bắt lấy, lực mạnh tay làm cô cảm thấy đau.

Anh không nói gì, mắt chớp cũng không chớp, trong con ngươi tối đen, dường như đã trải qua nhiều lần tang thương, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài.

“Anh sẽ không lại chỉ vì cái trước mắt, cho nên mới mở cái văn phòng sách báo nho nhỏ này. Không cần lo lắng!”

“Em không phải lo lắng, em biết anh làm được. Chính là… thời điểm anh cần người khác hỗ trợ, nhất định phải tìm em. Không cần cúi đầu trước người khác, chuyện cúi đầu để cho em đi làm.”

Hàng mi của anh chậm rãi nhăn lại, tay cho vào túi trước, lấy ra một gói thuốc lá. Khi bật lửa, tay anh run lên, làm thế nào cũng không bật được. Cô cắn môi dưới, lấy cái bật lửa qua, bật lên, châm điếu thuốc giúp anh.

“Đừng tin lời người khác nói, có một số việc cũng không phải sự thật.” Anh cố hít một ngụm thuốc, gằn từng tiếng nói.

“Không có gì, cũng không có xảy ra chuyện gì. Nhưng ra bên ngoài làm việc, luôn có thời điểm phải cầu người khác…” Cô vội vàng giải thích.

“Anh không cần bất cứ ai thương hại.”

“Biên Thành, đây không phải thương hại…” Cô cúi đầu thấy thật có lỗi, cảm giác thấy tự mình nói sai.

Không khí có một chút lạnh lùng cứng ngắc, qua một hồi lâu, hai người đều không nói chuyện, cô uống trà, anh hút thuốc.

Tia sáng cuối cùng biến mất phía cuối trời tây, đèn trong quán sáng lên.”Chúng ta đi ăn cơm tối.” Anh cuối cùng cũng mở miệng.

Cô đứng lên, anh đột nhiên ôm cổ cô, ở trên trán của cô hạ xuống một cái hôn nhẹ, “Cám ơn!” Anh ở bên tai cô nói nhỏ, sau đó buông ra.

Trước sau vỏn vẹn bất quá là một giây.

Không biết tại sao, hốc mắt của cô trong nháy mắt đỏ lên.

Xe mới vừa ra bãi đỗ xe, một chiếc Bentley màu bạc như cơn gió xoáy chặn ngang trước đầu chiếc Regal. Diêu Hoa mặc một thân váy công sở đỏ rực như lửa, khăn choàng phong cách Bahemian quấn quanh ở đầu vai, tóc dài bới cao, có thể tỏa sáng.

Biên Thành cáu gắt vỗ xuống tay lái, kéo mở cửa xe, lạnh lùng đi về phía cô ta, ý tứ cảnh cáo trong mắt nồng đậm.

Diêu Hoa nhìn thấy Diệp Phong ngồi ở ghế phó điều khiển, ngẩn ra, trong mắt lóe ra vẻ chán ghét.

Diệp Phong không nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người, chỉ nhìn thấy cảm xúc của Biên Thành rất kịch liệt, Diêu Hoa hai tay khoanh lại, trong chốc lát nhìn Biên Thành, trong chốc lát nhìn cô, giống như lấy bất biến ứng vạn biến.

Diệp Phong xoay đầu qua một bên.

Một lát sau, Biên Thành đã trở lại, chiếc Bentley màu bạc đã biến mất giữa dòng xe cộ.

“Vẫn là việc của Hoa Thành.” Biên Thành nói.

Cô cười, thản nhiên. Tinh tế ngẫm lại một chút, địa phương Biên Thành xuất hiện, dường như luôn có thể nhìn thấy Diêu Hoa. Một người phụ nữ đối với một người đàn ông có thể có kiên nhẫn cùng kiên trì như thế, dường như đã vượt qua phạm trù cấp trên cấp dưới.

Cô không phải đố kỵ, lại càng không phải ghen, chính là… rất rất không bỏ được.

Biên Thành đưa cô ra vùng ngoại thành đến một nông trang ăn món địa phương. Ở cửa đi vào, cô nói anh ngừng lại một chút, điện thoại của cô vang.

Không hề ngạc nhiên, nhận được điện thoại của Diêu Hoa, giọng điệu cứng rắn như khối gang, “Tôi cùng ngành truyền thông, giải trí giao thiệp rất rộng, không có gì là thiện nam tín nữ. Cô Diệp là người thông minh, cô nói cái giá đi! Quả thật, cùng so sánh với Lâu Dương, Biên Thành càng đáng giá đầu tư.”

“Loại sự tình này, ở trong điện thoại làm sao có thể một câu nửa chữ nói cho rõ ràng được chứ! Chúng ta nên tìm địa phương yên lặng, nói chuyện đàng hoàng.” Diệp Phong cười tươi như hoa.

“Cô Diệp thật sự là am hiểu mấy chuyện này, được, cho cô một tuần thời gian suy nghĩ, tuần sau tôi sẽ hẹn cô. À, có khả năng Biên Thành đã quên nói cho cô biết, ngày một tháng 10 là ngày kỷ niệm kết hôn của tôi cùng Biên Thành.”

“Nghe nói đã là quá khứ.”

“Cô thấy giống sao?” Diêu Hoa cười đến kiều mỵ.

“Điện thoại ai vậy?” Biên Thành đi tới, khi gọi Diệp Phong, Diệp Phong giật mình.

“Trợ lý của em, hỏi có muốn lại đây đón hay không?”

“Không cần, anh đưa em đến radio.”

“Em cũng nói như vậy.”

*

Cũng giống như mọi khi, Diệp Phong trở lại biệt thự luôn vào rạng sáng trước sau hai giờ. Tất cả mọi người đều ngủ say, cô nhẹ tay nhẹ chân đi lên lầu. Tắm rửa xong đi ra, vén qua rèm cửa sổ, nhìn bể bơi trong viện óng ánh ánh sáng, nước trong hồ bị gió thổi thành từng gợn từng gợn sóng sánh, mũi cô đau xót, có điểm muốn khóc.

Cô tìm thấy cái điện thoại đã dùng khi ở Thanh Đài, gắn pin vào, ma xui quỷ khiến cô ấn số của Hạ Dịch Dương.

Vốn chỉ định là nghe nó reo vài cái liền cúp. Kết quả máy bên kia lý chỉ reo một tiếng, liền thông suốt.

“Uy…” Chất giọng trầm mà sâu lắng của anh từ đầu bên kia qua sóng vô tuyến điện thoại truyền tới.

Nhất thời cô không biết phải mở miệng như thế nào.

“Nói chuyện, Diệp Phong!” Anh đột nhiên nói.

Cô ngạc nhiên choáng váng đến tâm tình làm rơi nước mắt đều ngừng lại, “Anh làm sao mà biết là em?” Cô hỏi. Trước kia, cô từng gọi đến, anh không nghe, cũng không gọi lại đây.

“Ngủ không được sao?” Anh giống như nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng nâng lên.

“Em bấm sai số.” Cô rầu rĩ nói, một đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng cũng thất bại tan tác, nước mắt cuối cùng nhịn không được lã chã rơi xuống.

“Chúng ta đây liền đâm lao phải theo lao. Anh còn ở đài, bây giờ đi qua bên em.”

“Anh đừng tới.” Cô không phải muốn như thế nào, chỉ là muốn hỏi anh một chút về sáu năm kia, anh đã đi qua như thế nào. Bắc Kinh là thành phố của những người nhập cư, nghe nói khắp nơi đều là cơ hội, nhưng muốn đứng vững vàng ở Bắc Kinh, rất khó rất khó.

Anh lại không gọi là rất vĩ đại, lại không có bối cảnh. Ở trong thời kì gian khổ, anh có từng mất mát không? Có từng muốn đi đường tắt không?

Hạ Dịch Dương thoáng trầm mặc, chậm rãi hỏi: “Không muốn gặp anh sao?”

“Phải!” Cô nhẹ nhàng nức nở.

“Được rồi, em lên giường nằm, anh cũng ngồi xuống. Bây giờ, anh đang thật sự nghe Diệp Tử chủ trì 《Rạng sáng khuynh tình》.”

Cô phốc cười một cái vui vẻ, “Tan tầm thôi, Hạ biên tập. Muốn nghe, đêm mai gặp lại.”

“Đêm mai anh đi đón em tan tầm?” Giọng của anh khàn khàn đến thâm trầm, như một cơn gió dịu dàng, thổi vào lòng của cô đều nhuyễn.

“Không cần.” Cô thực dối lòng, thực rụt rè.

“Vậy chờ em tới gặp anh đi!”

“Em mới sẽ không đi gặp anh!”

“Em khẳng định?” Anh cười đến vô cùng thần bí.

Chọn tập
Bình luận
× sticky